“Em cũng không biết hôm qua Nhị Thập đã phát tiết như thế nào đâu! Qua sinh nhật Nhị Thập thì liền là sinh nhật Thành Trì rồi.” Cố Ân Ân dừng một chút, trong giọng nói thoáng nói đùa: “San San, em định chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Thành Trì?”
Cố Ân Ân nói xong thì một đôi mắt đen nhánh liền gắt gao nhìn Cố Lan San chuyên chú, như muốn từ trong mắt cô tìm ra được chút dấu vết gì đó sót lại.
Nhưng mà đáy mắt Cố Lan San lại một mảng trong suốt, nghe nói như vậy thì liền hồn nhiên nghiêng đầu, liếc qua mắt cô mà lóe lên sánh sáng tươi cười thản nhiên, giọng nói có vài phần tùy tiện: “Chị à, chị còn chưa gả cho anh Thành Trì mà đã muốn giúp anh ấy lấy quà sinh nhật của em rồi!”
Cố Ân Ân không trả lời mà chỉ nhìn vào mắt Cố Lan San.
Cố Lan San định tặng cho Hàn Thành Trì quà sinh nhật mơ hồ như vậy, lại vẫn là một câu “Quà sinh nhật của cô Cố”, Cố Ân Ân cho răng nếu thuận theo tự nhiên mà nhắc tới sinh nhật Hàn Thành Trì thì đáy mắt Cố Lan San sẽ lóe lên chút gì đó lo sợ.
Dù sao Hàn Thành Trì là vị hôn phu của cô, một tháng sau thì liền là chồng của cô rồi, cô lại đối với Cố Lan San vô cùng tốt sau khi em ấy đến nhà Cố thì nói chung thì em ấy nên có chút áy náy cùng chột dạ chứ.
Nhưng mà, căn bản Cố Lan San không nhìn ra được những gì cô ấy muốn thấy trong em ấy.
Cô cảm thấy được khi Cố Lan San nói những lời kia thì không có chút mất tự nhiên nào, không có chút bất thường nào so với bình thường, cô không cảm nhận được đáp án cô muốn.
Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, liền thích ngay thăng như vậy được sao?
Cố Ân Ân đau lòng, đối với Cố Lan San thì sẽ không quan trọng sao?
Cố Ân Ân vẫn nhìn Cố Lan San như cũ, nhưng mà cô lại vẫn nhìn không ra chút kết quả nào, cô chỉ cảm thấy đôi mắt Cố Lan San rất xinh đẹp, giống như bảo thạch màu đen tốt nhất trên thế giới, rõ ràng sáng rỡ, bên trong lóe lên ánh sáng thoải mái sáng rực.
Cố Ân Ân vẫn cảm thấy, một người đàn ông bề ngoài như vậy...khẳng định sẽ che dấu rất tốt, làm cho người ta tìm không ra chút sai sót nào, nhưng mà một cô gái lại khác biệt, con gái luôn không có thể thoải mái tự nhiên bằng đàn ông, khi một người con gái thực sự thích một người con trai thì ánh mắt của cô ấy sẽ không tự giác mà hiện lên vẻ đau lòng, hiện tại vấn đề quà sinh nhật cô cũng không tìm ra được gì, như vậy tiếp theo cô liền đổi cách khác đi, vẻ mặt Cố Ân Ân tự nhiên mà cười cười với Cố Lan San “San San, hôm nay chị tìm em là vì muốn em nhìn thấy nhẫn cưới mà chị mua cùng Thành Trì!”
Cố Ân Ân nói xong liền lấy ra từ trong túi mình một hộp gấm màu đỏ sẫm, từ từ mở ra, lấy ra từ bên trong một chiếc nhẫn cho con gái, đeo lên ngón áp út của mình mà giơ ra trước mặt Cố Lan San rồi quơ quơ, giống như không có bất kỳ tâm tư gì mà tự nhiên tiếp tục nói: “Chiếc nhẫn kim cương này hình trái tim, nhẹ nhàng đung đưa một chút sẽ phát ra ánh sáng hình trái tim, nhưng lại đủ màu sắc, em nhìn cái bàn đi San San.”
Cố Lan San theo lời Cố mà nhìn chiếc bàn đá cẩm thạch màu đen ở nhà hàng, chiếc nhẫn kim cương kia của Cố Ân Ân được ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu xuống thì thật sự khúc xạ xuống tạo ra hình trái tim đủ mọi màu sắc, kim cương cũng lắc theo cùng tay Cố Ân Ân, ánh sáng sáng ngời đó lại làm Cố Lan San kinh hãi, cô nhìn chiếc nhẫn kia, có chút nói không nên lời.
Cô vẫn biết Hàn Thành Trì muốn kết hôn cùng Cố Ân Ân, cô cũng ở buổi tiệc mà Hàn Thành Trì đính hôn với Cố Ân Ân,
Cô vẫn biết Hàn Thành Trì muốn kết hôn cùng Cố Ân Ân, cô cũng ở buổi tiệcc mà Hàn Thành Trì đính hôn với Cố Ân Ân, muốn nhân trò chơi sự thật mà mạo hiểm nói ra lời trong lòng với Hàn Thành Trì, cũng nói rõ cho bản thân, để Hàn Thành Trì trả lời khiến cho anh từ chối bản thân, sau đó hoàn toàn triệt để chôn đi cái trái tim cùng rung động của sự thầm mến không ai biết được kéo dài đến tám năm kia.
Huống chi, cô đã kết hôn, anh cũng sắp kết hôn, hơn nữa, rất nhiều năm trước, khi cô yêu anh thì liền biết được, anh với cô không thể có kết quả.
Thích một người mà không thể được, không phải thực sự đau thương.
Thích một người mà chút tự tin đến đến gần anh cũng không có, đó mới thực sự đáng buồn.
Tám năm, khoảng tám năm đó, không phải chỉ vài chữ.
Cô không biết bản thân mình bây giờ lại không thể coi là yêu Hàn Thành Trì, hay là tình cảm hiện giờ kia tồn tại là bởi vì đoạn thời gian tốt đẹp cùng anh kia, nhưng mà không thể không thừa nhận, lúc đó khi Cố Ân Ân cầm nhẫn kim cương của bọn họ ra, lóe sáng trước mặt cô thì rõ ràng cô đã sớm biết kết qura, vậy mà cô lại rõ ràng cảm thấy được chút hâm mộ hiện lên.
Nhưng mà cũng chỉ là nháy mắt, còn không quá ba giây đồng hồ, Cố Lan San liền chân thành cười lên, vô cùng thật lòng nói với Cố Ân Ân: “Chị, chiếc nhẫn này rất đẹp.”
Khi Cố Ân Ân khoe chiếc nhẫn thì mắt luôn không chớp mà quan sát Cố Lan San, tuy Cố Lan San chỉ khổ sở ba giây nhưng lại bị cô rõ ràng nắm bắt được.
Khi cô nghe được mẹ cùng Vương Giai Di nói, Cố Lan San thích Hàn Thành Trì thì cô liền quan sát, cô suy đoán, cô hoài nghi, cô còn có thể lừa dối bản thân nhưng hiện tại, khi cô nhìn thấy ba giây mất mắc xuất hiện trong mắt Cố Lan san thì cô liền biết rành mạch rồi.
Cố Lan San chính chính xác xác thích Hàn Thành Trì...Cái câu “Quà sinh nhật của cô Cố” chính là Cố Lan San..Đúng vậy, rốt cuộc thì khi nào thì Cố Lan San và Hàn Thành Trì ở cùng nhau?
Khó trách Hàn Thành Trì đang ở nước ngoài vui vẻ thì lại bỗng nhiên nhắc tới với cô cùng nhau về nước phát triển...Lúc ấy cô cũng không nghĩ gì nhiều, giờ xem như cô đã rõ ràng rồi...Hàn Thành Trì quyết tâm với cô muốn trở về là vì Cố Lan San...
Cố Ân Ân nghĩ đến, tiếp theo bản thân phải làm gì đây?
Giống như những cô vợ phát hiện ra chồng mình “ăn ngoài” mà tìm thám tử tư, theo dõi mà cố gắng bắt được chứng cứ giữa Hàn Thành Trì sao?
Vạch trần bọn họ sao?
Nhưng mà, nếu vạch trần bọn họ, chân chân chính chính mất mặt sẽ là ai?
Là cô Cố Ân Ân...Bạn trai là thanh mai trúc mã từ nhỏ, vậy mà lại dây dưa một chỗ với chị em thân thiết của mình, đây chính là truyện cười...Bao nhiêu người sẽ cười sau lưng cô, khinh bỉ cô...Nhưng mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô và Hàn Thành Trì sẽ ra sao đây? Tiếp tục ở cùng một chỗ, hay lại chia tay nhau? Tiếp tục ở cùng một chỗ, cô sẽ luôn có một cây kim ngầm đâm vào trong lòng, tách ra, cô lại cảm thấy không cam lòng...
Cố Ân Ân cảm thấy trong lòng buồn bực, cô cảm thấy được nụ cười vui vẻ mình vẫn luôn duy trì trên mặt với Cố Lan San thế nào cũng không chịu được, cô cần phải rời khỏi nơi này đi thả lỏng một hơi.
Cố Ân Ân có chút sốt ruột đứng lên, làm cho Cố Lan San hơi sững sờ, ngẩng đầu, đôi mắt không có bất cứ bất an nào nhìn Cố Ân Ân hỏi: “Chị, chị làm sao vậy?”
Cố Ân Ân cảm thấy mình nên đi học diễn xuất, thế nhưng cô có thể dịu dàng thân thiết nhoẻn miệng cười với Cố Lan San ở nơi này đúng lúc này,còn bày ra vẻ tự nhiên thanh thản đúng chất tiểu thư hào môn, âm điệu nhu hòa:
“San San, chị đi toilet một chút.”
Lúc xoay người đi, đáy lòng cô liền từng hồi xẹp xuống, cả người giống như là một quả bóng cao xu xì hơi, mặt mũi nhất thời băng lãnh như sương. Cô bước nhanh gần như chạy hướng về phía cửa toilet. Cô thật có chút không hiểu, rõ ràng cô và Hàn Thành Trì tốt như vậy, làm sao Hàn Thành Trì lại có thể bởi vì Cố Lan San thương anh, anh liền cũng yêu Cố Lan San được? Tại sao Hàn Thành Trì có thể như vậy trân quý món quà sinh nhật Cố Lan San đưa cho anh như vậy? Sao anh có thể không chút lo lắng như vậy?
Những thứ đó, ngày hôm qua trong phòng của Hàn Thành Trì, đúng là không đã trải qua không biết, không có xác nhận thì không sao. Dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nhưng mà hôm nay, cô chính mắt thấy khi Cố Lan San nhìn thấy nhẫn cưới của cô và Thành Trì, trong chớp mắt, đáy mắt thoáng hiện lên sự khổ sở...... Thật sự rất đáng tiếc a, Cố Ân Ân cô không còn có biện pháp thuyết phục mình, Cố Lan San là em gái tốt của cô, Hàn Thành Trì là bạn trai của cô...... Cố Ân Ân cô không còn có biện pháp đoán biết những kẻ giả hồ đồ lừa mình dối người đó.
Nói đến chuyện mẹ cô không để cho Vương Giai Di tiết lộ người trong lòng Cố Lan San là Hàn Thành Trì trước mặt nhiều người như vậy có phải là đại biểu cho việc mẹ cô đã sớm biết Hàn Thành Trì và Cố Lan San ở cùng một chỗ không...... Nhưng mà Cố gia bọn họ buôn bán cần Hàn gia làm lớn, cho nên, mẹ vì Cố Gia, cho nên mới tiếp tục lừa gạt cô......
Cố Ân Ân cảm giác cả đời mình cũng không thông minh như vậy, chuyện như vậy có thể nghĩ tới. Thế nhưng rõ ràng là suy nghĩ lung tung của cô thôi, cô lại không tìm được nửa điểm sơ hở để phản bác, cô cảm thấy, thật không may, cảm giác của cô chính xác.
Thậm chí, nàng đã bắt đầu hoài nghi rốt cuộc giữa mình cùng Hàn Thành Trì có tình yêu hay không...... Lúc ban đầu cô và anh đính hôn từ nhỏ, nhưng mà đúng là đính hôn vì gia đình 2 bên cần kết thân...... Hàn Thành Trì có phải là cũng giống như là những người đàn ông khác không, trong nhà có một bông hoa Bạch Liên để giữ thể diện, bên ngoài lại có vô số đóa Hồng yêu thích không?
Cố Ân Ân càng nghĩ, càng thấy tâm phiền ý loạn. Đi được nửa đường đến toilet, cô nhất thời không có chú ý, ᴆụng phải một nhân viên phục vụ đang bê khay nước. Nhân viên kia đang định mang cà phê cho một bàn khách trước mặt liền bị Cố Ân Ân chạy vội ᴆụng vào, tay run một cái, cà phê trên khay mất thăng bằng văng ra ngoài, vô tình trúng phải một vị khách ở bàn nọ. Vị khách đó là nữ, bị phỏng kêu thét một tiếng, lập tức đứng lên, ly cà phê thuận thế rơi xuống nát bấy.
Cố Ân căn bản không biết gì mình ᴆụng vào người ta, cô chỉ cảm thấy phía trước có người ngăn trở mình đi tới, cô liền hơi nhướng mí mắt, đảo mắt vòng qua chỗ trống, nhưng còn chưa đi hai bước, tay đã bị người ta hung hăng níu lại.
“Cô, mời đứng lại!”
Cố Ân Ân cau mày, quay đầu lại, thấy có mấy người ba chân bốn cẳng vây quanh lau quần áo cho một cô gái.
Cô gái kia cúi thấp đầu, Cố Ân Ân căn bản không thấy được dáng vẻ cô ta thế nào, chỉ là thấy người níu mình lại là một người đàn ông, mặc y trang giày da, ngồi trên ghế sa lon, mặt kiêu căng chỉ chỉ lý cà phê bể tan tành trên đất cùng cô gái đối diện, còn nói:
“Cô gái này, cô đi bộ cũng không mở to mắt nổi sao? Đụng bể ly cà phê, phỏng người ta cũng phải nói lời xin lỗi chứ? Cứ như vậy không nói tiếng nào là muốn bỏ trốn hả? Cô có biết người cô làm phỏng là ai không? Ngươi có biết bộ y phục cô làm bẩn bao nhiêu tiền không?”
Cố Ân Ân có ý định mặc kệ người cô làm phỏng là người nào, chỉ đứng ở nơi đó, mặt lạnh, hung hăng giằng cổ tay mình ra, sau đó rút một xấp 100 nguyên thật dày từ túi xách mang bên người, đặt lên bàn, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện với mình, hỏi:
“Đủ chưa?”
Một bàn người, căn bản không có nghĩ đến Cố Ân Ân lại rút nhiều tiền như vậy để lên bàn. Tất cả mọi người sửng sốt một chút, cũng chỉ biết là hạ giọng xuống, Tô Kiều Kiều bị Cố Ân Ân làm phỏng liền đẩy người che trước mặt mình ra. Lau sạch quần áo xong, cô nhìn Cố Ân Ân, lại nhìn một chút xấp tiền Cố Ân Ân để ở trên bàn, ngoắc ngoắc môi, nói:
“Y phục dùng tiền có thể giải quyết. Nhưng mà, cô gái này, cô ᴆụng nhân viên phục vụ, phải nói xin lỗi nhân viên này chứ, cô làm phỏng tôi, cũng phải nói xin lỗi tôi. Còn có túi xách của tôi rơi trên mặt đất, cũng bởi vì cô...Cô cũng nên nhặt lên cho tôi đi chứ?”
Cố Ân Ân xuất thân danh môn, từ tiểu học đúng là rất biết lễ tiết lễ nghi.
Mặc dù tài trí hơn người so với người khác, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra dấu vết nào.
Hơn nữa ở trước mặt người ngoài, cô càng biết lễ phép.
Mới rồi thật là bởi vì cô mất hồn, mới dẫn tới những chuyện này.
Hiện tại cô đã định thần, cũng biết là lỗi của mình, nghe được lời của Tô Kiều Kiều như vậy, liền xoay người, hướng về phía nhân viên phục vụ, hơi cười cười, nhẹ nhàng cúi thấp đầu:
“Mới vừa rồi rất xin lỗi, cô không sao chớ?”
Nhân viên phục vụ liền vội vàng lắc đầu, xua tay cho biết mình không có việc gì.
Cố Ân Ân xoay người, vừa nhìn về phía tô Kiều Kiều, cũng làm tương tự vừa rồi, đầu tiên là hướng về phía Tô Kiều Kiều khẽ mỉm cười, sau đó cúi thấp đầu, nói:
“Co gái này, vừa rồi thật xin lỗi.”
Cố Ân Ân nói xong, liền hơi kéo quần lên, mới vừa định khom lưng xuống nhặt túi xách trên đất, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói:
“Chị, làm sao vậy?”
Cố Lan San đợi trong chốc lát vẫn chưa thấy Cố Ân Ân trở lại, cô cũng hơi muốn đi toilet, liền hỏi nhân viên phục vụ toilet ở nơi nào, đi tới, vừa vặn thấy Cố Ân Ân đứng ở chỗ này, liền thuận miệng hỏi.
Nhân viên phục vụ thấy Cố Lan San rời hỏi thăm, tựa như thật trả lời:
“Cô gái này vừa rồi không cẩn thận ᴆụng bể ly cà phê, làm phỏng vị khách này, túi xách của khách cũng bị rơi xuống. Cô ấy đang định nhặt lên đấy.”
Cố Lan San căn bản không quan tâm vị khách trong miệng nhân viên phục vụ kia là ai, chỉ là đi về phía trước hai bước, liền kéo Cố Ân Ân lại, ngăn động tác của Cố Ân Ân lại.
Cố Ân Ân nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Lan San.
Cố Lan San hướng về phía Cố Ân Ân cười cười, liền chiếm ưu thế, cong người xuống, thuận thế nói một câu:
“Chị, chị đứng ở đó, em nhặt lên là được rồi.”
Bởi vì túi xách đánh rơi ở giữa ghế sa lon cùng cái bàn, Cố Lan San cúi người xuống vẫn vươn không tới, bởi vì mặc váy ngắn, cô chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, sợ hớ hênh, cho nên, cuối cùng Cố Lan San quỳ trên mặt đất, đem bàn tay thò vào, mới lượm ra ngoài.
Cố Ân Ân đứng không xa ở sau lưng Cố Lan San, nhìn Cố Lan San không chút cố kị dáng vẻ khó coi trước mắt bao người, quỳ trên mặt đất giúp mình nhặt túi xách của Tô Kiều Kiều.
Cô đang mặc quần dài, nếu cô nhặt, căn bản không cần phải quỳ, chỉ cần ngồi xổm người xuống, duỗi tay là có thể lấy ra. Nhưng mà Cố Lan San lại mau mắn như vậy giành ở trước mặt cô, không cho cô bất cứ cơ hội phản ứng lại, không một lý do giải thích chỉ đơn giản là cúi người nhặt cái túi kia.
Cố Lan San như vậy, rõ ràng vẫn còn là một Cố Lan San luôn xem Cố Ân Ân là chị gái tốt nhất mà bảo vệ, mà thiên vị!
Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San từ trên mặt đất đứng lên, một tay cầm túi xách, một tay nhẹ nhàng quét váy một vòng, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp, nháy mắt với cô, quơ quơ túi, giống như là một đứa nhỏ đáng yêu đang khoe thành tích của mình với mẹ.
Cố Lan San hướng về phía Cố Ân Ân ý bảo mình đã nhặt được túi, sau đó liền xoay người, thấy trên váy của một cô gái có một mảng lớn dơ bẩn, chắc hẳn đó chính là người bị Cố Ân Ân làm phỏng. Cố Lan San cũng không quan tâm đến khuôn mặt của cô gái kia, liền hai tay đưa túi tới trước mặt người nọ, âm điệu thanh thúy:
“Trả lại túi cho cô, vừa rồi thật xin lỗi.”
Ngay từ giây phút Cố Lan San vừa lên tiếng, Tô Kiều Kiều liền nhận ra cô là người đã từng hai lần khiến mình mất mặt ở trước mặt rất nhiều người, cô ta hận không thể thiên đao vạn quả Cố Lan San!
Ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng lại trên người Cố Lan, tư thái cô ta ngạo mạn nhìn Cố Lan San quỳ trên mặt đất giúp mình nhặt túi, chờ đợi lúc Cố Lan San thấy người chị cô ᴆụng phải là mình thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhưng ai biết được, mãi cho đến Cố Lan San đem túi đưa tới trước mặt mình, thành khẩn và quy củ nói xin lỗi, cô đều thèm liếc con mắt lên nhìn cô ta một cái.
Tô Kiều Kiều không nhịn được ngoắc ngoắc môi, có chút giễu cợt, đứng im tại chỗ, cũng không đón túi của mình, chỉ là hơi nâng cằm, liếc mắt một cái:
“Cô có thể đại biểu cho chị cô sao?”
Lời này, giọng nói vừa ngạo mạn vô lễ lại rất phách lối, ý vị khiêu khích mười phần, Cố Lan San nghe vào hận cực, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc. tuy nhiên nhất thời cô không nghĩ ra. Chỉ là đáy lòng cô vẫn cảm thấy rất may mắn, thật may là mình chạy đến, giúp Cố Ân Ân nhặt túi, còn thay chị ấy nói xin lỗi, nếu không người đứng ở chỗ này, bị Tô Kiều Kiều gây khó khăn đủ đường chính là Cố Ân Ân rồi. Cố Lan San đè ép đáy lòng chán ghét, giọng điệu tận lực duy trì nhẹ nhàng nhất nói: “Chị tôi vừa rồi không phải cố ý, hôm nay tôi thay chị ấy nói xin lỗi với với cô. Hi vọng cô không cần để ý.” Dừng một chút, Cố Lan San vẫn còn rất thành khẩn bổ sung một câu: “Thật xin lỗi!”
Vậy mà, Tô Kiều Kiều vẫn không có nửa điểm nể mặt, chỉ là lạnh lùng cười cười, nói chuyện tuyệt không khách khí:
“Có bản lãnh đi bộ không có mắt, lại không có bản lãnh đứng ra nói lời xin lỗi nha!”
Khách ở trong quán cà phê rất nhiều, một số người chung quanh đã chú ý tới động tĩnh của nơi này, cũng nghiêng đầu nhìn, nơi đây lại là đường chính dẫn đến toilet.