Hàn Thành Trì nghe ra ý châm chọc trong lời Thịnh Thế, anh ta không giận, ngược lại còn nâng ly uống tiếp, nói, “Trang Tử không biết niềm vui của cá.”
Thịnh Thế nghe Hàn Thành Trì nói vậy, cảm thấy dường như mình đã tìm được tri âm. Anh lập tức cụng ly với đối phương, sau đó nói “cạn ly”.
Quả là vậy, Trang Tử không biết niềm vui của cá.
Giống như hai người bọn họ vậy, từ nhỏ đã ở trong quân đội, khác hẳn với mọi người, tuyết đối không muốn tham gia chính trị, mất công tranh cãi nhọc lòng.
Muốn kinh doanh ở thành Bắc Kinh, luôn cần có người phối hợp. Cho nên, Hàn Thành Trì vì Cố Ân Ân mà tham gia vào chính trị, từ bỏ ước mơ của mình.
Nói vậy, anh ta cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với người yêu, từ bỏ ước mơ đã là gì? Chỉ sợ tình yêu ấy mãnh liệt đến mức vượt lửa băng sông, dù muôn lần ૮ɦếƭ cũng không chối từ.
Giống như anh vậy, vì người trong lòng là Cố Lan San, lúc đó, không phải anh cũng cam tâm tình nguyện, một lòng làm không biết mệt đó sao?
Vì hôm qua đã uống quá nhiều, hôm nay, Thịnh Thế không uống nhiều rượu. Tâm tình Hàn Thành Trì có vẻ rất tốt. Anh ta vừa nhấm nháp từng ly rượu Laffey 82 năm, vừa thao thao bất tuyệt với Thịnh Thế về kế hoạch đám cưới của anh ta và Cố Ân Ân.
Thậm chí, Hàn Thành Trì còn nói, anh ta định ở buổi tiệc sinh nhật của mình, trước mặt tất cả bạn bè đã chơi cùng với nhau từ nhỏ đến lớn, cầu hôn Cố Ân Ân.
Từ đầu tới cuối, Thịnh Thế chỉ cười, không nói gì cả.
Có thể là do uống chút rượu nên cảm thấy nóng, Hàn Thành Trì ϲởí áօ khoác ngoài ra, để lộ chiếc áo sơ mi bên trong, caravat càng dễ bị nhìn thấy rõ. Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào chiếc caravat kia, lại nghĩ đến việc nó giống caravat mà Cố Lan San tặng mình, anh liền cảm thấy khó chịu khi Hàn Thành Trì đeo nó.
Theo những gì anh biết, caravat mà Hàn Thành Trì đeo trên cổ không phải do Cố Lan San mua, nhưng rồi khi nghĩ đến việc cô không dễ dàng gì mà tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho mình, món quà ấy lại giống thứ người khác đeo trên cổ như vậy, anh càng khó chịu hơn.
Hàn Thành Trì nâng ly, lại nói với Thịnh Thế về tương lai của mình và Cố Ân Ân. Thịnh Thế không nghe lọt tai một chữ nào, anh cứ nhìn chằm chằm caravat của đối phương, coi hoài coi mãi, cho đến khi Hàn Thành Trì gọi tên anh, “Nhị Thập...”
Thịnh Thế hoàn hồn, đành cười cười với Hàn Thành Trì, sau đó nghe đối phương tiếp tục nói, “Tôi định vào đêm Thất Tịch, tổ chức một buổi hòa nhạc dương cầm riêng cho Ân Ân. Đến lúc đó, anh cho tôi mượn Thập Lý Thịnh Thế để dùng nhé.”
Thịnh Thế thoải mái gật đầu, nói, “Tốt thôi! Không thành vấn đề.”
Vừa nói, Thịnh Thế vừa bỏ một que khoai tây chiên vào trong miệng.
Anh không ăn khoai tây chiên với sốt cà chua, nhưng khi nhìn thấy gói tương cà ở bên cạnh, ánh mắt anh chợt ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn chiếc caravat trên cổ Hàn Thành Trì. Đôi mắt Thịnh Thế trở nên sáng ngời, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, so với ánh nắng còn chói mắt hơn!
Thịnh Thế đưa một điếu thuốc cho Hàn Thành Trì, sau đó tự mình lấy một điếu, ngậm vào miệng, nói rất mơ hồ, “Đến khi đó, anh giữ cho tôi và Lan San một chỗ tốt là được.”
Anh cầm gói tương cà, tìm chỗ rồi xé một vết rất nhỏ, sau đó nhắm chỗ vừa xé ngay vào caravat của Hàn Thành Trì.
Anh cầm gói tương cà, tìm chỗ rồi xé một vết rất nhỏ, sau đó nhắm chỗ vừa xé ngay vào caravat của Hàn Thành Trì, tiếp tục giả vờ như mình đang xé, vô tình dùng lực quá mạnh khiến sốt cà chua phun ra quá nhanh. Hàn Thành Trì không kịp phản ứng, màu đỏ tương cà đã bắn vào caravat của anh ta, dính đầy trên đó.
Thịnh Thế rất hài lòng trước kiệt tác của mình, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ, khóe miệng hơi nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy vẻ có lỗi, giọng nói làm ra vẻ vô tội cất lên, “Thành Trì, thật xấu hổ quá.”
Hàn Thành Trì vừa kịp nhận ra mình đang gặp vấn đề gì. Anh ta vội vàng rút khăn tay, cố chùi sạch chiếc cà vạt của mình.
Thịnh Thế bình thản, nhìn Hàn Thành Trì đang luống cuống lau caravat. Giọng nói của anh càng ra vẻ thành khẩn, “Lâu rồi tôi không có xé gói tương cà, tay hơi gượng một chút, vả lại chỉ lo hút thuốc nói chuyện với anh, nhất thời sơ ý, không ngờ lại thành như vậy. Thật có lỗi quá!”
Hàn Thành Trì cũng nghĩ đơn giản là Thịnh Thế không cố ý. Anh ta ngẩng đầu, cười với đối phương rồi nói, “Nhị Thập, chuyện này không liên quan tới anh... Vả lại, chỉ là sốt cà thôi mà, cứ đưa tới tiệm giặt ủi là sạch ngay thôi.”
Động tác hút thuốc của Thịnh Thế chợt ngừng lại. Caravat đã dính nhiều tương cà như vậy, Hàn Thành Trì còn định đưa nó đến tiệm giặt ủi, sau đó tiếp tục dùng?
Đây không phải là mục đích của anh à nha!
Thịnh Thế đành ngẩng đầu, xem xét tình huống một phen rồi cúi đầu. Hàn Thành Trì vẫn đang lau caravat, thần sắc không có gì thay đổi. Bất chợt, Thịnh Thế nghĩ ra cái gì đó. Anh vội vàng đứng dậy, rút một tờ khăn giấy ở trên bàn, đi vòng qua bàn, tới trước mặt Hàn Thành Trì, nói khách khí, “Caravat này rất đẹp, nhưng mà số lượng của GUCCI quá ít, nhất định là rất đắt tiền. Thật xấu hổ quá, để tôi lau thay cho anh nha.”
Thịnh Thế vừa nói vừa cúi người, cầm khăn lau cho Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì vội vàng khoát tay, “Không cần, không cần đâu... Nhị Thập, bỏ qua đi, tôi nào dám phiền anh.”
Thịnh Thế cười ha ha, vừa nói vừa ngậm điếu thuốc, hơi cúi thấp đầu, ánh mắt vẫn nhìn Hàn Thành Trì, lại cười ha ha rồi nói, “Thành Trì, anh đúng là không biết nghĩ. Tôi thật sự đang xin lỗi anh đó. Lần đầu tiên tôi lau caravat cho người khác, nếu anh còn không cảm kích, chính là anh không chịu nể mặt tôi!”
Thịnh Thế cầm caravat trong tay. Thừa dịp đang nói chuyện, anh thuận tay giơ nó hơi cao lên, để điếu thuốc trong miệng mình nhắm ngay vào caravat của Hàn Thành Trì. Chỉ có bấy nhiêu đó thôi, caravat bằng lụa tơ tằm liền bị cháy một mảng lớn. Mùi khét bốc lên, Hàn Thành Trì hơi nhíu mày, khịt mũi, “Có ai đang đốt cái gì à?”
Lúc này Thịnh Thế mới lập tức né thân tránh ra, lấy điếu thuốc trong miệng ấn vào trong cái gạt tàn thuốc kế bên, nhìn lỗ thủng trên caravat của Hàn Thành Trì, mặt tiếc nuối, nhưng trong lòng không có một chút xấu hổ nào nói xin lỗi với Hàn Thành Trì: "Thành trì, chuyện này. . . . . . Chuyện này thật là xin lỗi. . . . . . Tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải. . . . . ."
Hàn Thành Trì chỉ nghĩ Thịnh Thế thật sự không cẩn thận, anh cho rằng đây là quà Cố Ân Ân mua tặng sinh nhật mình, cho nên mấy ngày nay cố ý đeo, bây giờ bị Thịnh Thế đốt một cái lỗ như vậy.
Anh quả thật đã quên, Thịnh Thế - thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) này quần áo đến tay cơm tới há mồm, làm sao có thể làm những chuyện này?
Trong lòng Hàn Thành Trì không khỏi có bao nhiêu hối hận vì vừa rồi lúc Thịnh Thế giúp mình lau caravat, làm sao lại không có chút ý chí kiên định, đẩy anh ta ra.
Quà sinh nhật đã bị hủy, trong lòng Hàn Thành Trì vô cùng rối rắm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt giống như vô cùng có lỗi của Thịnh Thế, chỉ có thể giả vờ không sao cả, nhếch môi, nói: "Nhị Thập. . . . . . Không sao đâu."
"Chỉ là cũng may, cậu không bị phỏng." Vẻ mặt Thịnh Thế vẫn ảo não, "Cái caravat này của cậu khẳng định không thể đeo được nữa rồi, bằng không như vậy, bây giờ tôi gọi điện thoại, bảo thư ký của tôi chọn mấy cái caravat mới đưa tới cho cậu?"
Hàn Thành Trì kéo caravat trên cổ mình xuống, vội vàng ngăn cản nói: "Nhị Thập, không cần, caravat trong nhà còn nhiều mà, buổi chiều tôi không có việc gì, cũng không cần đi chỗ quan trọng nào, không cần đeo, cho nên không cần phiền toái như vậy."
Vẻ mặt Thịnh Thế nghiêm túc nhìn Hàn Thành Trì, giọng nói cũng có chút nghiêm túc: "Thành Trì, không phiền toái chút nào."
Sau đó, móc điện thoại di động trong túi ra gọi, sai người đến cửa hàng nổi tiếng ở "Mười Dặm Thịnh Thế" cầm mấy cái caravat đưa đến Bách Phủ Yến.
Caravat rất nhanh đã được thư ký đưa tới, ước chừng có đến mười sợi, Thịnh Thế sai thư ký bày ra một dãy ở trước mặt của Hàn Thành Trì, "Thành Trì, đừng khách khí, thích cái nào thì chọn cái nấy, nếu đều thích, tôi cho người đưa đến nhà họ Hàn, đừng ngại."
". . . . . ." Hàn Thành Trì im lặng một chút, nói: "Nhị Thập, tôi cũng không sao đâu mà."
Thịnh Thế biết rất rõ Hàn Thành Trì nói không sao chính là chỉ không cần caravat, nhưng anh cố tình xuyên tạc ý trong lời nói của Hàn Thành Trì, vẻ mặt tươi cười nhìn Hàn Thành Trì, rất có phong độ nói: "Cậu đã nói không sao, vậy thì chọn nhanh đi."
Nói xong, Thịnh Thế suy nghĩ một chút, lại mím môi, nở nụ cười trong trẻo, vô cùng thành khẩn nhìn về phía Hàn Thành Trì bổ sung thêm một câu: "Không sao, từ từ chọn, tôi chờ cậu."
Hàn Thành Trì thật sự không muốn Thịnh Thế trả lại caravat cho mình, anh cũng thật không thiếu một sợi caravat này, chỉ là caravat này do Cố Ân Ân tặng nên anh rất thích nhưng bị Thịnh Thế làm cháy nên anh có chút đau lòng mà thôi, chỉ có điều cho dù anh thông minh, cũng không nghĩ ra caravat của mình sẽ bị phá hỏng là do Thịnh Thế cố ý làm, thậm chí đến cuối cùng, vẫn còn nghĩ Thịnh Thế đang bồi thường, mà vụng về chọn lựa một cái caravat mới.
Thịnh Thế bảo thư ký đeo caravat mới cho Hàn Thành Trì, xem xét cẩn thận một lần, sau đó cười cười, vẻ mặt nghiêm trang nhìn Hàn Thành Trì nói một câu: "Thành Trì, cậu đeo cái caravat này thuận mắt hơn cái caravat kia."
“......” Trên mặt của Hàn Thành Trì vẫn treo nụ cười ôn nhu như ngọc như trước, sau đó lặng lẽ cúi đầu, liếc mắt nhìn caravat mình mới đeo xong, kiểu dáng màu sắc và hoa văn đều rất bình thường, khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ không tin hỏi ngược lại Thịnh Thế: “Thật sao?”
Thịnh Thế nói khoác mà không biết ngượng gật đầu một cái, tỏ vẻ rất đúng, còn thuận tiện lôi kéo thư ký của mình cùng chung chiến tuyến với mình: “Cô cảm thấy Hàn Đại thiếu gia đeo caravat này như thế nào?”
Thư ký của Thịnh Thế dựa vào Thịnh Thế ăn cơm nên chỉ có thể che giấu lương tâm, mỉm cười trả lời: “Vâng rất đẹp.”
Hàn Thành Trì cũng không cùng Thịnh Thế dây dưa giữa cái caravat anh đang đeo với cái caravat vừa rồi, cái nào đẹp hơn, cái nào khó coi, chỉ cho rằng ánh mắt thưởng thức đồ vật của mỗi người không giống nhau, thuận thế liền dời đề tài.
Thịnh Thế chỉ chỉ những cái caravat còn lại ở bên cạnh, bảo thư ký mang đi, nâng ly tán gẫu với Hàn Thành Trì một lát, Hàn Thành Trì nhận được điện thoại Cố Ân Ân gọi tới, nói ở nhà họ Hàn chờ anh ấy trở về, Hàn Thành Trì sợ Cố Ân Ân chờ lâu, liền đề xuất với Thịnh Thế kết thúc bữa cơm này.
Lúc Thịnh Thế và Hàn Thành Trì trở về cùng ngồi xe đi trên con đường “Mười Dặm Thịnh Thế “ ngắm cảnh, đến trong đại sảnh công ty, Hàn Thành Trì đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, Thịnh Thế trực tiếp bước đến thang máy dành riêng cho mình đi thẳng lên tầng cao nhất.
Thịnh Thế khoan thai đi ngang qua bàn thư ký, vừa định đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, bỗng dừng bước chân lại, quay đầu, nhìn thư ký của mình, nói: “Ba giờ chiều có buổi họp?”
Thư ký vội vàng đứng lên, gật đầu: “Vâng, anh Thịnh.”
Thịnh Thế giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lầm bầm một câu: “Còn kịp.” Sau đó trở về phòng làm việc của mình.
Thư ký hồ nghi nhìn Thịnh Thế rời đi, đầu óc mơ hồ còn chưa biết còn kịp trong miệng Thịnh Thế rốt cuộc là còn kịp cái gì, thì điện thoại trên bàn của cô ấy vang lên, là trong phòng tổng giám đốc gọi ra, thư ký vội vàng nghe.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thịnh Thế, đầu tiên là báo một dãy số, tuy rằng thư ký không hiểu là có ý gì, nhưng vẫn theo thói quen cầm 乃út, nhanh chóng ghi lại, sau đó liền nghe Thịnh Thế nói tiếp: “Là số lượng caravat CUC¬CI có hạn của tháng này, điều tra một chút tổng cộng bán ra bao nhiêu cái, hạn cô trong vòng một giờ thu mua toàn bộ những cái còn lại.”
Thư ký không biết Thịnh Thế bỗng nhiên bị trúng gió gì mà muốn mua caravat, hơn nữa còn là thu mua toàn bộ, cũng không dám hỏi, cung kính nói: “Vâng ạ” sau đó liền cúp điện thoại, lập tức sai người đi làm, hiệu suất làm việc của nhân viên ở công ty của Thịnh Thế không phải cao bình thường, nửa tiếng, liền làm xong tất cả.
Caravat này, tổng cộng bán ra tới ba lần, mỗi lần chia ra ba cỡ, lớn vừa nhỏ, tổng cộng có chín cái, trừ Cố Lan San và Vương Giai Di đã mua hai cái, đã bán hai cái rồi, còn dư lại năm cái toàn bộ đã được đặt mua, mà hai cái đã bán đi cũng được thư ký lấy giá hợp lý mua về toàn bộ.
Thư ký giải quyết xong tất cả rồi báo cáo kết quả cho Thịnh Thế, thuận đường nói một câu: “Anh Thịnh, những cái caravat đó được gửi qua đường bưu điện đến công ty, tôi sẽ đưa cho anh.”
“Không cần, trực tiếp ném vào kho dự trữ của công ty đi.” Giọng nói biếng nhác của Thịnh Thế truyền ra từ bên trong, dừng một chút, lại nói: “Thôi...... Vẫn nên châm một mồi lửa đốt tất cả đi.”
Thư ký: “.......”
“Thôi………….Vẫn nên châm một mồi lửa đốt tất cả đi.”
Thư ký im lặng: “……………….”
Rồi lại nghe thấy Thịnh Thế bổ sung một câu trước khi cúp điện thoại: “Nhớ đốt sạch sẽ nhé!”
Ngay sau đó điện thoại cúp rụp rụp.
Sau khi Thịnh Thế bỏ máy xuống, anh nhìn chiếc caravat ở trên bàn, mở trừng hai mắt, nhìn chòng chọc một hồi lâu, anh mới từ từ đứng lên tháo chiếc caravat đang đeo trên cổ ra, sau đó cầm chiếc caravat Cố Lan San mua cho mình đeo lên cổ, thuần thục và lưu loát thắt lại, đi tới gương lớn trong phòng làm việc nhìn trái nhìn phải, anh nhìn thật lâu mới không nóng không vội nở nụ cười, trong lòng âm thầm hả hê nghĩ, quả thật là anh mang cà vạt này nhìn đẹp trai hơn Hàn Thành Trì nhiều, có phải vậy hay không?!
Cửa phòng làm việc đúng lúc này bị gõ, mắt Thịnh Thế vẫn nhìn chằm chằm dáng người ngọc thụ lâm phong trong gương như cũ, tán thưởng caravat đủ kiểu, không hề để ý mở miệng: “Vào đi.”
Thư ký cũng không đẩy cửa ra, chỉ đứng ở ngoài nói: “Ngài Thịnh, đến lúc đi họp rồi ạ.”
“Đã biết.” Thịnh Thế lưu luyến không rời cứng rắn đem ánh mắt của mình rời khỏi gương, đi tới trước bàn làm việc cầm một phần văn kiện, lại đi vòng qua trước gương, thẳng lưng, xác định dáng vẻ của mình bình thường, sau đó mang theo chiếc caravat còn lại duy nhất còn lại đều bị anh hủy, đốt, cả thế giới chỉ còn lại một cái quà sinh nhật này, rồi anh rạng rỡ đi đến phòng họp.
********************
Hàn Thành Trì lái ô tô trực tiếp đến trước cửa, vội vàng dừng xe lại, đẩy cửa xe ra, đem chìa khóa đưa cho người giúp việc bên cạnh, đi vào bên trong nhà vừa đi vừa hỏi: “Giúp tôi đỗ xe, Ân Ân ở đâu?”
“Cô Ân Ân đang cùng bà chủ ở phòng vẽ tranh.”
Hàn Thành Trì không nói gì tiếp, dứt khoát đẩy cửa, bước vào, anh đổi giầy rồi đi phòng vẽ tranh ở lầu một, cửa phòng vẽ tranh khép hờ, Hàn Thành Trì đẩy ra thì nhìn thấy Cố Ân Ân đang ngồi trong phòng cùng mẹ mình vẽ tranh, hai người nghe thấy tiếng đẩy cửa nên đồng loạt quay đầu lại, thấy Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân đi về phía anh nhoẻn miệng cười, bà Hàn liền cầm 乃út vẽ, hướng về phía Hàn Thành Trì lắc lắc, chào hỏi: “Thành Trì…….. Con tới xem mầu sắc bức tranh sơn dầu Cố Ân Ân giúp mẹ vẽ như thế nào?”
Hàn Thành Trì sợ Cố Ân Ân chờ sốt ruột, bây giờ ngược lại lại nhìn thấy cô ấy đang rất hăng hái bồi mẹ mình vẽ tranh, trái tim lo lắng đập chậm lại, anh cười đi lên phía trước, nhìn lướt qua bức tranh mẹ mình vẽ.
Anh bình tĩnh xem xét, bà Hàn tuy có tiếng trong giới về vẽ tranh sơn dầu, rất nhiều người vung tiền như rác muốn sưu tầm tranh bà vẽ, có thể do lúc anh còn nhỏ nhìn nhiều quen mắt, biết rõ phong cách vẽ tranh của bà Hàn, cho nên đối với một người không chuyên như Hàn Thành Trì mà nói, căn bản là không thấy bức tranh ra làm sao cả, chẳng qua anh chỉ cảm thấy một đống một đống mầu sắc chồng chất cùng một chỗ, căn bản cũng không phân biệt được rốt cuộc là hình dạng như thế nào, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn qua, cười nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Thành Trì, còn gạt mẹ, mẹ không nhìn ra được sao?” Mỗi lần bà Hàn hỏi con trai mình, lần nào anh cũng trả lời như vậy, thật ra thì bà cũng không trông cậy vào anh có thế trả lời gì tốt hơn, chẳng qua bà chỉ có một đứa con trai như vậy, bà vẽ một bức tranh vẫn luôn muốn có người chia sẻ, cho nên vẫn luôn nhiều lần thử làm khó anh, bĩu môi tỏ vẻ tức giận, quay đầu nhìn Cố Ân Ân,