Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 58

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc Cố Lan San ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế, thấy anh đã ăn xong chén cháo, cô lập tức chộp lấy thời cơ, phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt, “Anh muốn ăn thêm một chén nữa không?”
Cố Lan San không thể ngờ là Thịnh Thể chẳng thèm liếc nhìn cô. Anh đặt đũa xuống nhẹ nhàng, im lặng.
Lát sau, Cố Lan San lại mở miệng hỏi, “Không ăn à?”
Thịnh Thế quay đầu, bảo người chuẩn bị xe đến công ty.
Cố Lan San mở miệng hai lần liên tục, Thịnh Thế đều không trả lời. Cô nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi, “Anh định đi làm hả?”
Thịnh Thế vẫn không để ý tới cô, thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cái, đứng thẳng dậy.
Đã ba lần liên tục, anh không để ý đến Cố Lan San. Mấy người giúp việc đứng ở bên cạnh, thấy rõ khuôn mặt đỏ hết cả lên của cô.
Lúc này, Cố Lan San mới bất tri bất giác nghĩ ra một từ thích hợp để hình dung phản ứng của Thịnh Thế.
Không phải anh mất hứng, anh rõ ràng đã khiến cô cảm thấy rùng mình!
Thời gian trước, nếu cô làm anh không hài lòng, anh nhất định sẽ nổi giận, dùng hoan ái để trừng phạt cô, sau đó đóng cửa một cái rầm rồi bỏ đi, liên tiếp mấy ngày không về nhà. Kế tiếp sau đó, hai người gặp mặt nhau, anh nhìn cô, vẫn với khuôn mặt thờ ơ, anh sẽ châm chọc, khiêu khích cô một phen. Mặc dù những lúc đó, lời anh nói không hề dễ nghe chút nào, nhưng chẳng hề giống cách anh không để ý đến cô như bây giờ.
Cố Lan San chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, nhất thời trở nên luống cuống.
Cô chỉ là bỏ qua sinh nhật của anh, anh liền để lại một câu cho cô, sau đó thì bắt cầu coi cô như không khí sao?
Một thời gian trước, Thịnh Thế giao chi phiếu cho cô, vậy mà cô lại bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh, cũng giống như đêm qua khi anh gọi cho cô vậy, gọi điện thì có ích gì?
Hiện tại, suy nghĩ một chút, điện thoại của cô nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, cô chợt cảm thấy hổ thẹn không thôi. Bản thân mình có việc gấp, cô không nghe anh gọi, khó trách anh lại tức giận như vậy. Thậm chí, anh còn giúp cô nói dối trước bao người ở nhà cũ. Càng nghĩ, Cố Lan San càng cảm thấy chột dạ. Thà rằng cứ như lúc trước, anh nổi giận cũng được, kiếm chuyện cũng được, còn hơn bây giờ anh lạnh nhạt với cô. Đúng là cô đã sai, là cô có lỗi với anh. Cố Lan San nhìn bóng lưng của Thịnh Thế, vội vàng đứng dậy, nói, “Thịnh Thế... à... Anh chờ chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Từ trước tới nay, Cố Lan San là người cực kỳ sĩ diện. Nếu cô mở miệng với một người, người ta không thèm để ý tới cô, cô nhất định sẽ không thèm nói chuyện với người đó lần hai. Nhưng mà bây giờ, cô lại bắt chuyện lần thứ tư với Thịnh Thế, cảm thấy có hơi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Sau khi nói xong, cô vội vàng chạy lên lầu.
Thịnh Thế còn đang xỏ giày. Đáy lòng anh cảm thấy rất nóng bức, anh sợ mình mở miệng sẽ không nói được câu nào xuôi tai. Chỉ là không ngờ, Cố Lan San lại liên tục bắt chuyện với anh. Anh rời khỏi cửa, bước vào chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn trong sân, đạp chân ga. Vừa mới chạy được một quãng, Cố Lan San liền chạy theo, vừa chạy vừa thở hổn hển, chân vẫn còn mang dép lê.
Tốc độ chạy của Cố Lan San mỗi lúc một nhanh, chạy đến mức rớt cả dép lê ra khỏi chân. Cô không có mang giày, hai bàn chân không cứ thế mà dẫm lên đá cuội trên đường, đuổi theo xe Thịnh Thế.
Tốc độ chạy của Cố Lan San mỗi lúc một nhanh, chạy đến mức rớt cả dép lê ra khỏi chân. Cô không có mang giày, hai bàn chân không cứ thế mà dẫm lên đá cuội trên đường, đuổi theo xe Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn qua kính chiếu hậu. Thấy dáng vẻ khổ sở của Cố Lan San, anh thầm mắng một câu rồi nhanh chóng phanh xe lại.
Cố Lan San ôm một hộp quà chạy đến, thở hổn hển, đưa tay lên, gõ gõ vào cửa kính xe.
Thịnh Thế hạ cửa kính xuống.
Cố Lan San cảm thấy hồi hộp vô cùng. Cô cắn môi, suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Ánh mắt sâu thẳm của Thịnh Thế nhìn cô, anh hỏi, “Có chuyện gì?”
Giống như một phản xạ có điều kiện, Cố Lan San gật đầu, không kiềm được mà đỏ cả mặt. Cô mở miệng, lời nói có chút vụng về, “... Cái này... Tôi...”
Cố Lan San cứ ấp a ấp úng. Trái lại, Thịnh Thế có vẻ kiên nhẫn. Anh ngồi trong nghe, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản. Sự lạnh nhạt trong đôi mắt đã tan biến đi phần nào, chỉ còn lại sự dịu dàng hòa hoãn.
Không phải là cô đang nói lời xin lỗi sao?
Còn mắc cỡ, ngại ngùng cái gì chứ?
Cố Lan San tự trấn an bản thân, sau đó nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, cô dùng hết mọi dũng khí để mở miệng lần nữa, “Thực xin lỗi.”
Chỉ có ba chữ, đáy mắt Thịnh Thế liền lóe lên một chút phức tạp. Vốn dĩ là kinh ngạc, sau đó lại trở thành kinh hỉ, cuối cùng là ngời sáng.
Cố Lan San nói “thực xin lỗi” xong, sự căng thẳng cũng được buông lỏng. Cô tiếp tục nói, “Ngày hôm qua, tôi không có cố ý bỏ lỡ sinh nhật của anh. Lúc tan tầm, đột nhiên bệnh viện gọi điện thoại tới, nói là em trai tôi tỉnh lại rồi. Tôi quá kích động, vội vội vàng vàng chạy qua đó, ngồi đợi ở ngoài phòng giải phẫu cho đến khi người ta kiểm tra cho nó xong xuôi rồi tôi mới ra ngoài. Khi đi làm, tôi tắt mở chuông điện thoại, lại thêm việc lo lắng cho em trai, tôi không phát hiện là điện thoại rung, nên không biết là anh gọi tới. Vì vậy...”
Ban đầu, Cố Lan San tràn đầy sức mạnh, tựa như cô đang giảng bài vậy. Cho đến câu cuối cùng, càng lúc càng cảm thấy hổ thẹn, giọng nói của cô cũng vì thế mà nhỏ đi rất nhiều, “Vì vậy, vì vậy... mãi đến khi rời khỏi bệnh viện, lên xe rồi, tôi mới biết là điện thoại rung...”
Nói xong câu cuối cùng, giọng của Cố Lan San trở nên yếu hẳn, không hề giống như lúc cô nói chuyện bình thường với Thịnh Thế – vô cảm, nhạt nhẽo như nước.
Thịnh Thế vẫn không nói gì. Anh ngồi trong xe, chăm chú nghe cô giải thích.
Từ sau khi kết hôn, cô chưa từng nói với anh nhiều như vậy.
Thịnh Thế cảm thấy lòng mình cứ lên xuống, tim đập thình thịch liên hồi, giống như một lại tiết tấu mơ hồ, dịu dàng đến mức lạ thường.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế không nói gì, cô có hơi mất tự nhiên, đành đưa tay lên vuốt vuốt tóc, nhìn anh, sau đó đưa hộp quà đang ôm vào trong xe.
Thịnh Thế nhìn chiếc hộp được gói đẹp mắt, trong lòng mơ hồ đoán được đó là quà sinh nhật của mình, nhưng anh vẫn dò hỏi một câu, “Đây là gì?”
“Tôi sợ mua thứ rẻ tiền anh không thích, cho nên, chọn thứ tốt, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy, cho nên dùng tiền của anh mua..... Nói là tôi mua, thật ra, chẳng khác nào tự anh mua cho mình......”
Giọng nói của Cố Lan San rất nhỏ, mặt cô hồng hồng cúi đầu, thanh âm thanh nhã như trước, Thịnh Thế nghe thấy trong lòng say mê, nhịn không được liền cười khẽ ra tiếng, dùng tiền của anh mua quà sinh nhật cho anh, cô đang cảm thấy ngượng ngùng sao? Cái này có quan hệ gì đâu? Chỉ cần cô chọn cho anh, anh đều thích.
Cố Lan San nghe tiếng cười khẽ của Thịnh Thế, đáy lòng có chút hoảng hốt, cô biết quà tặng nên dùng tiền của mình mua, nhưng cô thật sự không có nhiều tiền như vậy, “Chỉ có điều......Cái này coi như là một phần tâm ý của tôi, tối ngày hôm qua tôi vốn định tới cửa hàng lấy đưa cho anh, nhưng quá muộn, cửa hàng đã đóng cửa rồi, tôi chỉ đành để sáng sớm hôm nay chạy đến cửa hàng lấy, bây giờ cho anh. Tôi không biết anh có thích hay không, có thích hợp hay không...... Nhưng mà......”
Nói tới chỗ này, tiếng nói của Cố Lan San nhỏ xuống.
Cô nhìn thấy Thịnh Thế kề cà không có nhận quà của mình, liền cắn chặt răng, đặt quà tặng ở trong xe của anh, sau đó giọng nói hơi to lên một chút: “Tôi biết có hơi muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một câu...... Nhị Thập, sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, Cố Lan San liền xoay người, chạy về trong phòng.
Thịnh Thế ngồi ở trong xe, đầu tiên là sững sốt, sau đó vẫn là sững sốt, tiếp đó đáy mắt đen nhánh sáng rỡ lên, anh lấy hộp quà đặt trên ghế lái phụ, hoàn toàn không kịp mở ra, liền trực tiếp cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra, xuống xe, ba bước hai bước nhanh chóng đuổi theo người phụ nữ ấy.
Cố Lan San đỏ mặt nóng lên, nhưng trong lòng cũng đã lắng động, cô không biết cô làm như vậy, Thịnh Thế có thể khá hơn một chút hay không, cô cũng không có dũng khí đi xem anh rốt cuộc có vui hay không vui, đây là lần đầu tiên cô trịnh trọng nói xin lỗi với một người như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô còn cảm thấy có chút khẩn trương.
Cô chỉ muốn chạy trốn cho mau, nhưng mà, cô chạy trốn chưa được hai bước, cả người liền rơi vào trong một vòng tay, sau đó cả người bị bế lên.
Cố Lan San mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Thịnh Thế, mắt anh nhìn về phía trước, ôm cô, vào phòng, dọc theo đường đi lên lầu, sau đó đặt cô ở trên ghế sofa, không nói hai lời liền cúi đầu hung hăng hôn cô.
Hóa ra, em cũng cho chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi...... Thì ra một năm nay, em không phải chỉ nhớ đến Thành Trì - mối tình đơn phương của em.
Em nói em dựa theo suy nghĩ của em chọn cho tôi...... Có phải lúc em lựa chọn quà sinh nhật đã tốn rất nhiều tâm tư hay không...... Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ, Sở Sở, thật ra trong lòng của em cũng có tôi đấy...... Có đúng hay không? Nhưng mà vị trí không có quan trọng mà thôi, có đúng hay không, Sở Sở?
Sở Sở, tôi rất vui vẻ, tôi cảm thấy sinh nhật năm nay của tôi quả thật rất vui vẻ, tôi rất thỏa mãn, Sở Sở, ở trong hôn nhân của chúng ta, tôi kiên trì, em tùy ý, em muốn làm như thế nào thì làm thế ấy, em có thể cho tôi bao nhiêu thì cho tôi bấy nhiêu, bây giờ em không thể cho cũng không cần cho, tôi không bắt buộc em, tôi chờ em......
Tôi muốn không nhiều lắm, chỉ muốn trong mắt em có tôi tồn tại.
Thịnh Thế gắt gao áp đảo Cố Lan San ở trên ghế sofa, nụ hôn cũng vì vậy càng thêm sâu.
Tình như lửa cháy mạnh, nhanh chóng thiêu đốt, khó có thể dập tắt, môi cùng môi ᴆụng chạm nhiệt độ càng ngày càng cao, thân thể cùng thân thể dán sát càng ngày càng vội vã, đầu lưỡi trơn nhẵn của anh nồng nhiệt trêu chọc môi lưỡi của cô, dùng sức ʍúŧ thỏa thích.
Đây là lần anh hôn cô kích tình cuồng loạn nhất, anh ra sức hôn, cũng rất động tình, mỗi một nụ hôm đều dùng hết lòng, đến cuối cùng, Cố Lan San cũng mất đi lý trí, tay không tự chủ nâng lên ôm cổ Thịnh Thế, hơi nghễnh đầu, bởi vì hôn môi nên hô hấp của cô không thông thuận, anh tăng sức lực cái ôm của mình thêm, để cho anh dễ dàng làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Lúc Thịnh Thế gặp Cố Lan San, bọn họ đã từng hôn môi rất nhiều lần, về phương diện này Thịnh Thế đã trải qua rất nhiều lần, vô luận là từ kỷ xảo hay là mức độ thuần thục, đều tuyệt đối có thể xưng tụng là bậc cao thủ, mỗi một lần hôn môi, Cố Lan San chỉ cần yên lặng tiếp nhận là được, nhưng lúc này đây, bởi vì Thịnh Thế kích động, bởi vì hưng phấn, cánh môi cùng đầu lưỡi vẫn luôn đang run rẩy, đến cuối cùng vòng tay rắn chắc đang ôm Cố Lan San cũng khẽ run rẩy theo, nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên vụng về, càng ngày càng trúc trắc, càng ngày càng không có bất kỳ kỷ xảo nào, chỉ là dựa theo Dụς ∀ọηg nguyên thủy của người đàn ông đối với người phụ nữ, tình cảm nguyên thủy nhất, không hề có trình tự quy tắc gì chỉ tùy tâm mà hành động.
Hô hấp của cô dần dần rối loạn, thần trí cũng rối loạn, tay của cô dần dần không có khí lực, buông xuống, anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, liều mạng dây dưa, sau đó mới chậm rãi dừng nụ hôn của mình lại, môi của anh dán vào cánh môi của cô, bên tai hai người quanh quẩn tiếng hít thở của nhau, bên trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thịnh Thế mới khe khẽ buông Cố Lan San ra, ánh mắt của anh lẳng lặng dừng trên gương mặt ửng đỏ của cô, cuối cùng tiêu điểm đáy mắt tụ lại ở ánh mắt của cô, như là muốn nhìn thấy rõ đáy mắt của cô, “Chỉ cần là cô đưa quà sinh nhật, tôi đều thích...... Sở Sở, cô hiểu không?”
Vốn Cố Lan San bị anh hôn mà suy nghĩ rối một nùi, nghe được câu nói này trong nháy mắt ngưng trệ.
Chỉ cần là cô đưa...... Quà sinh nhật...... Tôi đều thích...... Hiểu không?
Đây rõ ràng là lời nói vô cùng đơn giản, nhưng Thịnh Thế chưa bao giờ nói ra lời ôn nhu như vậy, bây giờ lời nói đó có thêm mấy phần triền miên, rất giống lời tâm tình, làm cho Cố Lan San hơi có chút kinh ngạc, sau đó chính là hoảng hốt...... Cuối cùng biến thành ngượng ngùng.
Thịnh Thế cũng không biết mình cứ như vậy mà bật thốt lên một câu buồn nôn như thế, khi lời mới vừa ra khỏi miệng, anh còn chưa phản ứng kịp, khi đôi mắt to đen nhánh của Cố Lan San nhìn về phía mình, anh mới ý thức được rốt cuộc mình nói những gì, vẻ mặt đầu tiên là cứng ngắt một trận, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được mà phím hồng lên.
Anh mới ý thức được mình rốt cuộc nói những gì, cả người hóa đá một trận, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được mà phiếm hồng, có một vẻ đẹp tĩnh lặng không nói lên lời, Cố Lan San nhìn thấy có chút mất hồn, Thịnh Thế hơi hơi ngượng ngùng.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng phiêu lãng khắp xung quanh, phát hiện Cố Lan San vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng anh thấy vừa kỳ cục, vừa lúng túng, nên anh giả bộ như không có chuyện gì, ung dung bình tĩnh đứng lên, hắng giọng một cái, hướng tới Cố Lan San mặt không đỏ thở không mạnh nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đi làm đây.”
Nói xong Thịnh Thế cũng không đợi Cố Lan San có phản ứng liền xoay người bước chân cứng ngắc nhanh chóng về phía cửa phòng ngủ rời đi.
Cố Lan San ngây ngô nhìn bóng lưng Thịnh Thế biến mất, cô trầm tư một hồi lâu mới mím môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Thì ra là……. Nhị Thập cũng biết xấu hổ, cũng biết ngượng ngùng nha………… Thế mà cô vẫn luôn không để ý đến!
*********************
Thịnh Thế đi từ phòng ngủ ra, vẻ mặt có thể dùng từ rạng rỡ để hình dung.
Nhưng người giúp việc lúc ở bữa sáng cũng ngửi được trên người anh tản mát ra hởi thở nguy hiểm. bây giờ nhìn thấy anh từ trên lầu khoan thai bước xuống bậc thang, họ lập tức tránh được thì tránh, chỉ sợ không cẩn thận trở thành nơi trút giận của anh.
Có người giúp việc vội chạy trốn làm rơi khăn lau trên sàn nhà.
Thịnh Thế thấy cảnh tượng này, vì tâm tình đang tốt nên nói một câu: “Chao ôi, khăn lau của ngươi rơi kìa!”
Người giúp việc làm rơi khăn lau dừng bước, đưa lưng về phía Thịnh Thế, vẻ mặt muốn than khóc, lần này xong rồi, ngàn tránh vạn tránh vẫn không thể tránh, người giúp việc chần chờ xoay người lại, không dám nhìn Thịnh Thế, chỉ cúi gằm đầu, luôn luôn đề phòng bị Thịnh Thế quát, vội vàng chạy tới trước khăn lau, người giúp việc còn chưa kịp khom người nhặt thì thấy có người giành trước một bước giúp cô ta nhặt lên.
Người này mặc tây trang đi giày da, trong biệt thự này mặc như vậy chỉ có một người là Thịnh Thế, người giúp việc lập tức không dám thở mạnh, giọng nói run rẩy kêu một câu: “Ngài Thịnh.”
Thịnh Thế cầm khăn lau đặt vào tay người giúp việc, rồi rút khăn giấy ở một bên ra, xoa xao tay của mình, ném vào trong thùng rác, mặt tươi cười đi ra ngoài cửa.
Người giúp việc đang cầm khăn lau hoàn toàn cứng ngắc đứng trong phòng khách.
Thịnh Thế ra khỏi phòng, người giúp việc gặp anh liền đứng từ xa lên tiếng chào hỏi: “Ngài Thịnh.”
Thịnh Thế hướng về phía người giúp việc chào hỏi gật đầu một cái, tặng cho người đó một nụ cười mỉm, và kèm thêm một câu: “Tốt!”
Sau đó làm một nhóm người giúp việc chấn động đến trợn mắt há mồm, tâm tình anh rất tốt để lại một đống rối tinh rối mù lên xe, từ từ vặn chìa khóa, đạp chân ga, không chút hoang mang lái xe ra khỏi biệt thự.
Thịnh Thế lái xe đến dưới bãi đậu xe của công ty, xe dừng hẳn thì thấy hộp quà tinh xảo mà Cố Lan San đưa cho, sau đó cầm lên tay, nhìn chằm chằm vào hộp quà suy đoán xem quà tặng là cái gì, anh suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn còn nghi vấn, sau đó cầm hộp quà trong tay, mặt mày hồng hào, tinh thần sảng khoái đi vào công ty, lúc anh từ phòng khách dành cho nhân viên tầng một vào thang máy, vẻ mặt anh quả thật có thể dùng từ hớn hở ra mặt để hình dung, dẫn tới các cô gái trong tầng đại sảnh đều lộ ra vẻ mặt si mê, bàn luận xôn xao ông về ông chủ của mình có phải đã tóm được công trình lớn hay không!
Thư ký Thịnh Thế ở trước bàn đã nhận được tin tức anh đến công ty,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc