Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 57

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Một người cao ngạo như Thịnh Thế lại đang cầu xin cô, Cố Lan San cảm thấy trong lòng như bị nổ tung, tay cô cứng ngắc đặt ở bên hông anh, trong nháy mắt đó cô cảm thấy bản thân cô chưa bao giờ hiểu rõ được Thịnh Thế
Cô thấy một người luôn làm được mọi thứ như Thịnh Thế lại ăn nói khép nép như vậy thì hoàn toàn không giống anh chút nào, nhưng vào lúc này anh lại bất lực như vậy.
Thịnh Thế xem tất cả như một giấc mộng, trong mộng, Sở Sở chịu để cho anh ôm cô, cô lại còn ôm anh...... Mà không đúng, trong mơ thật tốt, anh có thể làm nũng ăn vạ để cô ôm anh, không cần để ý đến mặt mũi của mình, không cần ưỡn ẹo không biết làm sao để bỏ xuống cái tôi của mình, có thể không chút kiêng kỵ nói với cô những lời nói đã được giấu trong lòng từ lâu.
“Sở Sở...... Em vẫn không biết, không biết anh phải mất bao lâu mới tìm được em.” Thịnh Thế từ từ nhắm mắt lại nghĩ “Đúng vậy, Sở Sở, em không biết, khó khăn lắm anh mới tìm được em.
Khi anh tìm bạn gái, lúc đầu có lẽ thật sự có chút động lòng nhưng không lâu sau đã cảm thấy không có ý nghĩa, tiếp tục thay mới, sau đó khi đổi một người mới, anh nghĩ anh có thể cùng người mới đi đến thiên trường địa cửu, nhưng đến cuối cùng vẫn như cũ, không có được loại cảm giác đó, cảm thấy không thích hợp, cảm thấy cô đó có nhiều tật xấu. Sau đó tiếp tục bỏ rồi lại tìm, giống như cưỡi ngựa xem hoa, bạn gái đổi lại đổi, đổi đến khi anh cũng ૮ɦếƭ lặng, không biết chính mình thích một cô gái như thế nào, khi đó anh còn buồn bực một thời gian. Sau lần đó anh nghĩ thế giới bao la, người đẹp lại nhiều như vậy, gặp một người yêu một người là được, cần gì phải buồn phiền...... Cho đến khi gặp em...... Không đúng, là đã sớm gặp em nhưng một lần “gặp” này lại là lần anh gặp được “thiên trường địa cửu” của anh. Lúc mới bắt đầu, anh không biết là anh yêu em...... Anh chỉ là chán ghét việc em và Phồn Hoa, Lưu Niên có thể nói chuyện vui vẻ với nhau như vậy, còn đối với anh lại xa lạ không để ý tới, trong lòng anh tức giận nên cố ý nhằm vào em, ai biết em lại lợi hại hơn lúc còn bé, để anh không chiếm được chỗ tốt...... Ha ha...... Là không đánh không quen biết sao? Cuối cùng anh cũng trở thành bạn của em, lúc mới làm bạn với em, anh vẫn tìm bạn gái, nhưng anh lại không tự chủ được mà so sánh bạn gái với em, giống như lựa xương trong trứng gà vậy, xoi mói cô bạn gái này có chỗ nào không tốt, cô bạn gái kia không tốt ở đâu, soi mói xong anh mới phát hiện chỉ có em là vừa mắt nhất, anh nghĩ, anh thích em rồi sao? lqđ Có phải anh đã thích em rồi không......? Vậy mà không cần đợi đến khi anh hoàn toàn nghĩ thông suốt là anh có thích em hay không, trong lúc bất chợt anh lại phát hiện anh yêu em...... Em không biết lúc đó anh rất vui vẻ, vui nhiều bao nhiêu...... Anh vậy mà cũng có thể tìm được người anh yêu......
Thịnh Thế nghĩ tới đây, khẽ bật cười, sau đó lại ôm chặt Cố Lan San nỉ non: “Sở Sở, em xem anh có phải rất ngốc hay không...... Anh gặp em từ rất sớm nhưng trễ như vậy mới tìm được em......”
“Sở Sở, em xem anh có phải rất ngốc hay không...... Anh gặp em từ rất sớm nhưng trễ như vậy mới tìm được em......”
“Nếu như anh sớm tìm được em thì tốt rồi......”
Giọng Thịnh Thế từ từ nhỏ dần, anh nhíu mày giống như nghĩ đến chuyện khó giải quyết và bất đắc dĩ, giống như có làm sao thì cũng không xóa đi những đau buồn ấy được.
Nếu anh sớm tìm được cô...... Có phải kết quả giữa anh và cô sẽ được viết lại lại đầu?
Nếu anh sớm tìm được cô...... Có phải cô cũng sẽ không yêu Hàn Thành Trì?
Nếu anh sớm tìm được cô...... Có phải bọn họ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều?
Thật lâu sau Thịnh Thề vẫn không mở miệng nói chuyện, Cố Lan San lại cảm thấy hơi thở trên người anh tràn đầy đau thương, lêquy1đôn mặc dù cô không biết những lời anh vừa nói, gặp cái gì, tìm được cái gì là có ý gì, ẩn chứa ý nghĩa gì, nhưng cô biết Thịnh Thế lúc này khiến cô không hiểu sao mà cảm thấy đau lòng.
Cô vốn còn cứng người mà ôm anh, lúc này lại nhịn không được mà khẽ ôm thật chặt, nhẹ nhàng dùng sức giống như muốn an ủi anh.
Hình như tâm tình của anh không tốt...... Là bởi vì cô bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh sao?
Thì ra...... Anh vẫn còn quan tâm như vậy sao?
Cố Lan San vì suy nghĩ của mình mà đáy lòng khẽ run...... Trong đầu hiện lên hình ảnh một người khiến cô kích động nhưng lại không dám tin tưởng......
Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ, Nhị Thập của cô...... Nhị Thập dịu dàng mà lúc trước cô để ý...... Vẫn tồn tại?
Cố Lan San dời tầm mắt, Thịnh Thế lại nghiêng đầu nhìn vào mắt của cô rồi nở nụ cười.
Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế cười cực kỳ tinh khiết, không hề chứa tạp chất, giống như ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, vô cùng đẹp trai.
Cô khẽ ngẩn người, một giây sau cảm thấy nụ hôn của anh chi chít giống như mưa rơi trên cổ cô, sau đó dời xuống, cách áo ngủ, nhẹ nhàng cắn lên da thịt cô, Cố Lan San khẽ run rẩy, theo bản năng ôm hông anh, cả người ngửa ra sau, đột nhiên Thịnh Thế ngẩng đầu, chặn môi cô, đầu lưỡi cạy môi cô ra, tiến quân thần tốc, đưa tay ૮ởเ φµầɳ áo cô ném xuống đất, đè thân thể cô ngã xuống thảm lông.
Miệng anh nói nhưng động tác của anh vẫn không có dừng lại, lúc anh tiến vào thân thể cô, còn nói: “Không sao...... Sở Sở, chậm thì chậm......”
Lời của anh nói không rõ ràng lại khó hiểu, sau đó cô cũng cảm thấy được cảm giác kích thích, tay cô ôm lấy eo anh, cảm nhận động tác cực kỳ điên cuồng khiến cô như muốn vỡ vụn ra của anh.
Ánh mắt Thịnh Thế trở nên mơ màng, anh phóng túng Dụς ∀ọηg của mình, bây giờ trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất ‘Không sao...... Chậm thì chậm...... Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô yêu anh......’
Đúng, yêu anh......
Chỉ là không biết phải mất bao lâu cô mới có thể xoay người liếc mắt nhìn người vẫn luôn đứng ở phía sau cô, không bao giờ rời bỏ cô.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, lại cảm thấy đau xót trong lòng, ánh mắt anh chứa đựng sự đau thương mà nhìn chằm chằm người con gái phía dưới.
Bởi vì mới ℓàм тìин mà mặt mày của cô cũng bao phủ một tầng quyến rũ nhìn anh khiến đáy lòng bi thương của anh dần dần giảm đi rất nhiều.
Không sao, bất kể là cô yêu là ai, nhưng người ℓàм тìин với cô mỗi ngày là anh.
Cô là người vợ do Thịnh Thế anh cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này cô cũng là của anh, nhất định là anh, coi như là cô không thương, coi như là đáy lòng của cô đặt ở những người khác cũng không sao, anh có thể từ từ đợi, có thể từ từ dây dưa cùng cô, một năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm, mười năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được, vậy thì chờ đến già đi đầu bạc răng long, nhưng nếu khi đó cô vẫn không yêu anh, vậy cũng không sao... Khi đó một đời một thế đều đã đi hết, dù sao cô vẫn ở bên cạnh anh.
Thịnh Thế càng nghĩ, đáy lòng càng khẳng định, mỗi một lần muốn cô hoạt động, dường như cũng muốn vò nát cô vào trong xương tủy của mình.
Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc đợi bao lâu, rốt cục chờ đến khi Thịnh Thế chịu buông mình ra, cô mềm nhũn nằm trên mặt đất, thở hổn hển nghỉ ngơi, nhưng còn chưa được bao lâu, đã cảm thấy người đàn ông lại bao phủ lên, bắt đầu một vòng liều ૮ɦếƭ triền miên mới.
Mãi cho đến cuối cùng, Cố Lan San mệt mỏi tinh bì lực tẫn*, khi cảm giác bản thân mình không còn là của mình nữa thì Thịnh Thế mới bỏ qua cho cô.
(*): Thành ngữ, ẩn dụ sự mệt mỏi cùng cực về thể chất và tinh thần
Cố Lan San hoàn toàn không biết rốt cuộc tối hôm qua mình đã trở về giường như thế nào, nói tóm lại, trong lúc cô ngủ mơ mơ màng màng cựa quậy thì thấy Thịnh Thế đang ôm cô thật chặt, ở bên cạnh ngủ say sưa.
Cố Lan San nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi sáng, chỉ ngủ mới hơn hai tiếng, nên đầu có chút đau, Cố Lan San hơi giật giật thân thể, liền thấy được ánh mắt ngái ngủ của Thịnh Thế.
Trong giấc ngủ, mi tâm của anh vẫn hơi nhíu lại, giống như là gặp được chuyện gì bất đắc dĩ vô lực lại để cho anh hết sức đau khổ.
Kỳ lạ là trong đầu Cố Lan San lại hiện lên những lời vỡ vụn tối hôm qua Thịnh Thế đã đọc khi ôm mình.
Cô hoàn toàn không thể nào tin nổi, người đàn ông thiên chi kiêu tử có bề ngoài cởi mở, bướng bỉnh, chói mắt, từ trước đến nay dáng người cao tính khí lớn, khinh thường cúi đầu, vậy mà cũng sẽ có lúc sẽ yếu ớt, bất lực như vậy.
Cố Lan San cảm thấy lòng của cô, giống như là que kem dưới ánh nắng chói chan, trong nháy mắt hóa thành một bãi nước mềm, tim của cô đập nhanh từng chút từng chút, có tình cảm kỳ lạ lăn lộn trong иgự¢, còn hiện ra một chút đau đớn, cả người cũng không còn chút mệt mỏi nào nữa.
Cô dời tầm mắt ra khỏi mặt Thịnh Thế, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ rốt cuộc trong lời nói của Thịnh Thế ẩn chứa hàm nghĩa gì, anh nói cái gì mà tìm cô thật lâu, anh nói cái gì mà trễ, nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu rõ ý nghĩa của những lời lẩm bẩm đó, đến tột cùng chỉ là cái gì.
Cố Lan San suy nghĩ mình cũng không ngủ được, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, liền nhẹ nhàng nhấc cánh tay Thịnh Thế lên, yên lặng không tiếng động bước xuống giường, chọn một bộ trang phục thể thao để mặc, đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, tùy ý xoa một chút kem dưỡng ẩm, rồi đi xuống lâu.
Mấy người giúp việc đã lục tục rời giường, trong phòng bếp truyền đến tiếng vù vù vủa máy hút khói, ra khỏi phòng, trong sân sau còn có thể nghe được tiếng tưới nước, tiếng cắt cỏ, cùng với tiếng chim hót.
Cố Lan San hít một hơi không khí, cảm thấy mới mẻ vô cùng, tâm huyết dâng trào, liền đi dọc theo đường đá cuội, đi ra sau vườn hoa, có người giúp việc ở đó đang cắt tỉa vườn hoa, thấy Cố Lan San đi tới, liền ngừng công việc trên tay, rất cung kính kêu một tiếng: “Cô San.”
Cố Lan San khẽ mỉm cười gật đầu, cô rất thích hoa, mỗi khi chủ nhật rảnh rỗi, đều tới đây tưới nước cho hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ nói cho người giúp việc phải chăm sóc những loài hoa này thế nào, lướt qua một vòng hoa trong vườn, đuôi mắt Cố Lan San phát hiện có nhiều chủng loại hoa trong vườn.
Cố Lan San rất hưng phấn nhìn những loài hoa mới kia một chút, sờ sờ chậu này, nhìn nhìn gốc kia, sau đó liền phát hiện trong nhiều giống hoa có mấy chậu Quân Tử Lan, những cánh hoa màu da cam nở xòe ra như một chiếc ô nhỏ.
Cố Lan San không nhịn được vươn tay, sờ sờ, nói với người giúp việc bên cạnh: “Quân Tử Lan không thể trồng ngoài trời, Quân Tử Lan thích râm mát, không thể phơi nắng. Ai là người mua hoa, khi tiệm bán hoa đưa tới, không nói cho các người biết phải chăm sóc như thế nào sao?”
Người giúp việc đáp: “Đây là ngày hôm qua Thủ trưởng Thịnh bảo người ta đưa đến từ nhà cũ, nói là quà sinh nhật cho cậu Thịnh.”
Cố Lan San không nói chuyện, biết Thủ trưởng Thịnh trong miệng người giúp việc là chỉ ba của Thịnh Thế, hàng năm vào sinh nhật của Thịnh Thế, cũng sẽ tặng một số quà tặng rất đặc biệt, năm nay lại tặng Quân Tử Lan.
Quân Tử Lan là một loại hoa rất có khí tiết trong các loài hoa. Lá Quân Tử Lan tượng trưng cho phẩm chất kiên cường cương nghị, uy vũ bất khuất. Hoa Quân Tử Lan tượng trưng cho Phú Quý Cát Tường, phồn vinh thịnh vượng và hạnh phúc mỹ mãn.
Hoa Quân Tử Lan còn có ý nghĩa, quân tử khiêm khiêm, tao nhã lễ độ, có tài mà không kiêu, đắc chí mà không ngạo, ở cốc mà không ti.
Nói vậy, Thủ trưởng Thịnh muốn Thịnh Thế có những phẩm chất cao quý giống như Quân Tử Lan, thật có thể nói là dụng tâm kín đáo.
Cố Lan San quay đầu lại, nói với người giúp việc: “Dời mấy chậu Quân Tử Lan này vào trong nhà đi, thường xuyên tưới nhiều nước vào.”
Người giúp việc ngoan ngoan nói: “Vâng, cô San.” Sau đó vội vàng tìm một chiếc xe đẩy tới, chuyển hoa lên đẩy vào trong nhà.
Cố Lan San nhìn người giúp việc đi xa, đáy lòng âm thầm suy nghĩ một chút, thời gian còn sớm, Thịnh Thế vẫn đang ngủ, mình đến công ty lấy quà sinh nhật đã chuẩn cho Thịnh Thế về, buổi sáng cũng không kẹt xe, nếu tốc độ nhanh, có thể anh vẫn chưa tỉnh lại, dù sao cô cũng không ngủ được, khoảng cách đến lúc ăn sáng vẫn còn một khoảng thời gian nữa, rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm, bất ngờ suy nghĩ đến liền kêu người giúp việc bên cạnh, giúp mình đi chuẩn bị xe.
***************
Khi Cố Lan San từ công ty chạy về biệt thự, cũng mới tám giờ hai mươi, Bác Quản gia đang định đi lên lầu gọi Thịnh Thế dậy ăn sáng, thấy Cố Lan San vốn là đi ra ngoài, bây giờ lại trở về, hơi thoáng giật mình một cái, liếc mắt nhìn hộp quà Cố Lan San cầm trong tay một cái, trong lòng hiểu rõ cười cười với Cố Lan San, nói: “Cô San, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể cùng ăn với cậu Thịnh rồi.”
Cố Lan San gật đầu một cái, liền đỡ tay vịn cầu thang, bước từng bước lên lầu.
Cố Lan San đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong không có người, trong phòng tắm mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy, Cố Lan San đặt hộp quà lên ghế sa lon, chờ Thịnh Thế ra ngoài.
Thịnh Thế ở trong phòng tắm, trong lúc tắm lại có chút không yên lòng, anh không nghĩ ra rốt cuộc mình đã về đến nhà thế nào, cũng quên mất tối hôm qua mình và Cố Lan San cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ là nhớ mình rất tức giận, tức giận đến nỗi rất muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Cố Lan San, rồi lại sợ mình trở về nhà, thật không kềm chế được tức giận, mà phát giận với Cố Lan San, cho nên, vẫn lái xe vòng vòng trên đường phố Bắc Kinh, sao vòng vòng đến cuối cùng, lại vòng trở về nhà?
Đến khi buổi sáng... tỉnh lại, bên cạnh không có bóng dáng của Cố Lan San, tối ngày hôm qua anh lên cơn? Đuổi cô ra ngoài?
Thịnh Thế nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra, đã cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, giơ tay lên, “Bang” một tiếng, hung hăng đóng chốt mở vòi nước, lấy một cái khăn lông, lau nước trên, bọc một khăn tắm, để tóc ướt liền đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Thịnh Thế liền thấy được bóng dáng của Cố Lan San, bước chân của anh dừng lại một chút, Cố Lan San cũng vừa nghiêng đầu, thấy anh, liền lập tức đứng lên nhìn về phía anh mỉm cười: “Anh tỉnh rồi?”
Đầu tiên, Thịnh Thế hơi sửng sốt, cảm thấy Cố Lan San như vậy, có chút bất ngờ.
Chẳng lẽ tối hôm qua mình không nổi giận?
Nhìn dáng vẻ này của cô, hình như là không có...
Cũng may... Thịnh Thế vốn đang tâm phiền ý loạn mới vừa hạ xuống, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hàn Thành Trì mang theo cái kia cà vạt đó, đáy lòng mơ hồ bắt đầu có chút không thoải mái, giống như là một cây gai hung hăng ghim anh vậy, anh nhìn nụ cười của Cố Lan San, cảm thấy có chút khó chịu, lửa trong lòng lại nhúc nhích, cuối cùng vẫn là bị anh cứng rắn áp chế xuống, chẳng qua là sinh ra hờn dỗi, giọng nói có chút không tốt “Ừ” một tiếng, sau đó đi vào phòng thay quần áo, thuận thế hung hăng đóng cửa lại.
Lúc Thịnh Thế mặc Tây trang bước ra từ bên trong, Cố Lan San còn đứng trong phòng ngủ, đang đợi anh, anh nhìn cũng không liếc mắt nhìn Cố Lan San, trực tiếp coi cô thành không khí, đi lướt qua bên cạnh cô không chần chờ chút nào, đi được hai bước, Thịnh Thế bỗng dừng lại, chẳng qua là đưa lưng về phía Cố Lan San, trực tiếp ném một câu: “Hãy suy nghĩ một chút, bây giờ cô đang sống cùng ai!” Sau đó, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Cố Lan San đứng trong phòng ngủ mà sửng sốt.
Thịnh Thế làm sao vậy?
Tối hôm qua trên giường không phải rất tốt sao?
Sao sáng sớm tỉnh lại, liền biến thành như vậy?
Dáng vẻ mới vừa rồi của anh, hình như là không vui, cô đã làm cái gì, chọc cho anh thành như vậy?
Không đúng nha... Câu nói đó, là có ý gì?
Suy nghĩ một chút, bây giờ cô đang sống cùng ai?
Chuyện này còn phải hỏi sao?
Cố Lan San vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nghĩ ra được một khả năng, chính là chuyện hôm qua cô đã bở lỡ bữa tiệc sinh nhật của anh.
Cố Lan San từ trên lầu đi xuống, lúc đi tới phòng ăn, Thịnh Thế đã ăn bữa sáng được một nửa, Cố Lan San ngồi vào phía đối diện Thịnh Thế, người giúp việc lập tức bưng bữa ăn sáng lên, cô vừa ăn, vừa ngước mắt lên quan sát Thịnh Thế, trên mặt Thịnh Thế không có biểu tình gì, trước sau vẫn không chịu nhìn cô, cũng không nói chuyện, người giúp việc dường như cảm thấy không khí có cái gì đó không đúng, tất cả đều ngậm miệng, cả phòng yên tĩnh dọa người.
Khi Cố Lan San ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế lần nữa, phát hiện Thịnh Thế đã ăn xong chén cháo trước mặt, cô lập tức bắt thời cơ, phá vỡ cục diện bế tắc: “Cái đó, muốn ăn một chén nữa không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc