Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 56

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mấy người giúp việc đều đã ngủ say, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Cố Lan San mở cửa nhà. Vừa nhìn thấy người tài xế đang đỡ chồng mình, cô định đẩy cửa rộng ra.
Lúc này, Thịnh Thế đã say đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy người mở cửa là Cố Lan San. Cô mặc váy ngủ màu vàng nhạt, mái tóc thả xuống bờ vai, phía dưới chiếc cằm xinh đẹp là cần cổ trắng nõn và xương quai xanh, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua của hai người cùng dấu hôn của anh.
Người tài xế nhìn Cố Lan San, lập tức gọi một tiếng lễ phép, “Cô San.”
Cố Lan San cười với người tài xế, sau đó xoay người, lấy một đôi dép lê rồi đặt ở trước mặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế rút cánh tay ra khỏi người tài xế, nhất thời không đứng vững nổi, thân hình nghiêng ngả một phen. Tài xế và Cố Lan San phải vươn tay ra đỡ anh. Thịnh Thế gạt tay tài xế ra, ngã nửa người vào Thichtruyen lòng Cố Lan San. Anh nặng quá, có hơi quá sức cô. Tài xế thấy thế thì định tiến lên để giúp đỡ, nào ngờ Thịnh Thế đã huơ huơ tay, ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Cố Lan San cười hòa với tài xế, sau đó cố gắng chống đỡ thân thể Thịnh Thế, để anh dựa vào tấm gương trên tường, nhẹ nhàng nói, “Thịnh thế, tôi giúp anh thay giày.”
Nói xong, cô liền buông anh ra, định cúi người để tháo dây giày cho anh thì bất thình lình, thân thể anh nghiêng ngả, khuỵu xuống. Cố Lan San chỉ có thể gắng chống đỡ, nói thầm một câu, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Thịnh Thế vừa nghe lời cô nói, anh liền đưa cả sức nặng thân thể đè lên người cô. Cô chịu không nổi, nhíu nhíu mày, cả người nghiêng tới nghiêng lui. Tài xế thấy vậy, vội vàng vươn tay đỡ Thịnh Thế.
Cố Lan San cười cười với tài xế, “Cảm ơn anh. Anh đỡ anh ấy giúp tôi, tôi thay giầy cho anh ấy.”
Thịnh Thế thấy Cố Lan San cười đến rạng rỡ.
Đúng lúc Cố Lan San định buông anh ra, anh liền hung hăng gạt tay khỏi người tài xế, quát anh ta một câu, “Vợ của tôi đang ở đây, không cần anh xen vào chuyện của người khác!”
Tài xế sợ đến mức run rẩy cả người, theo bản năng lùi lại phía sau rồi rời khỏi.
Thịnh Thế lảo đảo, dựa vào người Cố Lan San, toàn bộ sức nặng đặt lên vai cô. Cô cố đỡ anh, nhìn mặt đất sạch bong rồi cắn chặt răng, suy nghĩ. Định bụng đỡ anh lên lầu, nào ngờ anh lại dựa vào gương, sống ૮ɦếƭ cũng DIENanlequydon không chịu đi. Cố Lan San nhíu mày, trừng mắ với anh, nói, “Lên lầu ngủ!”
Thịnh Thế nghiêng cả người đã say khướt rồi nhìn cô, “Còn chưa cởi giày mà... Giày bẩn lắm, bước vào nhà sẽ có nhiều vi khuẩn đó!”
Cố Lan San nói, “Vậy anh đứng cho vững vào, tôi giúp anh thay giày!”
Thịnh Thế không hé răng.
Cố Lan San vừa buông anh ra, anh lại ngã vào người cô lần nữa.
Cô vội đưa tay ra để đỡ lấy anh, “Tự anh thay giày đi!”
Thịnh Thế vừa nghe xong liền khẽ nở nụ cười chứa đầy mùi rượu, nói: “Ồ...... Hiện tại trong tay có thẻ, không thiếu tiền, khinh thường hầu hạ tôi phải không? Trước kia cũng không biết là ai, nhìn thấy tôi vừa về đến nhà, liền chạy lên đón, vừa giúp tôi ૮ởเ φµầɳ áo, vừa giúp tôi tắm rửa!”
Bởi vì có tài xế ở đây, mặt của Cố Lan San hơi đỏ một chút, chỉ khẽ nhíu mày, cô chỉ cho rằng tối nay mình bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh, hiện tại ở trong lòng anh đang tức giận, nên bắt đầu âm dương quái khí bằng mọi cách gây khó dễ cho cô, liền dằn lại tính tình, nhẹ giọng nói với Thịnh Thế: “Vậy anh phải đứng vững, tôi mới có thể giúp anh đổi giày nha!”
Thịnh Thế khì khì cười quái dị với Cố Lan San, nói: “Cô không thấy tôi uống quá nhiều, đứng cũng đứng không vững à!”
Cái này không được, cái kia cũng không được, muốn cô đỡ, còn muốn đổi giày.
Chuyện gì cũng muốn một mình cô làm, đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Cố Lan San khó xử nhìn tài xế đang đứng ở bên cạnh một cái.
Tài xế đứng ở một bên, thấy tình cảnh như thế nhịn không được mở miệng nói: “Cô San, tôi tới giúp ông Thịnh đổi dép.”
Tài xế nói xong, liền ngồi xổm xuống vừa định cởi dây giày cho Thịnh Thế, đột nhiên Thịnh Thế giơ chân lên đạp mạnh vào bả vai tài xế, giọng nói hùng hổ quát: “Tôi có nói cho anh giúp tôi đổi giày sao?” Vừa nói, Thịnh Thế vừa chỉ Cố Lan San: “Tôi bảo cô ấy đổi cho tôi...... Ở đây mắc mớ gì tới anh, cút cho tôi......”
Cố Lan San thấy tài xế bị Thịnh Thế đạp một cái đặt ௱ôЛƓ ngồi trên mặt đất, Thịnh Thế ở chỗ này lớn tiếng gào thét, bên trong nhà người giúp việc bận bịu cả ngày đều ngủ cả rồi, đợi lát nữa tất cả sẽ bị đánh thức mất, ngay lập tức Cố Lan San nghĩ cũng không nghĩ giơ tay vỗ lên miệng Thịnh Thế một cái, tuy không dùng sức đánh nhưng lại phát ra một tiếng vang thanh thúy, làm cho Thịnh Thế ngừng tiếng nói lại luôn.
Vốn tài xế bị Thịnh Thế rống một tiếng cả kinh ngồi trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám bây giờ lại trở nên trợn mắt há mồm.
Cố Lan San biết thịt bên hông Thịnh Thế rất mềm, vỗ miệng của anh một cái, liền để tay xuống, dùng sức nhéo mạnh thịt bên hông của Thịnh Thế một cái, nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Đừng ỷ mình uống rượu, hơn nữa đêm ở chỗ này say nhè với tôi!”
Thịnh Thế bị đau nhíu mày một cái, nhưng quái lạ là không có lên tiếng.
Ngay sau đó, Cố Lan San chợt khoát tay, đẩy Thịnh Thế tựa vào trên tấm gương trước cửa: “Đứng im, không được nhúc nhích!”
Cố Lan San buông Thịnh Thế ra, tạm dừng lại mấy giây, nhìn thấy anh không có ngã xuống, liền cúi người cởi dây giày cho anh, thuận tiện xách dép ở một bên qua, ném thật mạnh tới trước mặt của anh, giọng nói trong trẻo, nhưng tràn đầy mệnh lệnh: “Mang vào!”
Sau đó tài xế liền thấy một màn làm anh ta hoàn toàn không thể tin nổi, đường đường hỗn thế ma vương nhà họ Thịnh vậy mà vô cùng nghe lời ngoan ngoãn giơ chân lên mang dép vào.
Lúc này Cố Lan San mới thong dong đứng lên, xoay người đỡ tài xế dậy, mang theo vài phần ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, thời gian không còn sớm, anh mau về nhà đi, Thịnh Thế cứ giao cho tôi là được rồi.”
Tài xế gật đầu một cái, nhìn cũng không dám nhìn Thịnh Thế, nghiêng người vội vàng chạy về phía ngoài cửa.
Cố Lan San nhẹ nhàng đóng cửa lại, dìu Thịnh Thế đi lên lầu, hiện tại Thịnh Thế không còn gây rắc rối nữa, một đường thuận theo Cố Lan San đi lên lầu.
Cố Lan San nhẹ nhàng đóng cửa lại, dìu Thịnh Thế đi lên lầu, hiện tại Thịnh Thế không còn gây khó dễ nữa, một đường thuận theo Cố Lan San đi lên lầu, vào phòng ngủ, Cố Lan San đặt Thịnh Thế ở trên ghế sofa, đi vào phòng tắm mở nước tắm.
Cố Lan San điều chỉnh nước xong, đi ra kêu Thịnh Thế đi tắm, Thịnh Thế nghe lời đứng lên, ở ngay trước mặt Cố Lan San cỡi sạch quần áo, sau đó đỉnh đạc tiêu sái đi qua bên cạnh cô, vào phòng tắm.
Ngay cả cửa anh cũng không khóa, nằm vào trong bồn tắm, tuy rằng Cố Lan San đã từng có rất nhiều lần da thịt thân thiết với Thịnh Thế, nhưng khi nhìn một người đàn ông không e dè mà lỏa thể như vậy, hai gò má vẫn hơi đỏ lên, cất bước, vội vàng chạy về bên giường, vừa muốn nằm xuống, Cố Lan San lại nghĩ tới bộ dạng say khướt của Thịnh Thế, liền lấy điện thoại di động ra, tra Baidu cách làm canh giải rượu, lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng, đi xuống lầu.
Lúc Cố Lan San làm xong canh giải rượu bưng đi lên, Thịnh Thế vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, Cố Lan San đứng ở cửa phòng tắm, nghiêng người lắng nghe, bên trong không có tiếng nước chảy, trong lòng không nhịn được có chút lo lắng, Thịnh Thế còn chưa tắm xong sao? Đang ngủ hay là say rượu ngất luôn trong đó rồi?
Nghĩ tới đây, Cố Lan San không nhịn được liền đưa tay gõ một cái lên cửa phòng tắm, gọi hai tiếng: “Thịnh Thế, Thịnh Thế.”
Vậy mà, không có ai đáp lại.
Cố Lan San nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra, thấy đầu của Thịnh Thế lộ ra bên ngoài bồn tắm, hơi xiêu quẹo, hình như thật sự ngủ thi*p đi.
Cố Lan San đi tới trước bồn tắm, lại thấy Thịnh Thế không mảnh vải che thân, ánh đèn ấm áp bên trong phòng tắm rọi vào trên nước, trên người, nổi lên một tầng ánh sáng nhu hòa, soi qua da thịt của người đàn ông tinh tế mà lại trơn bóng. Mà vóc người của anh lại càng không có cách nào hình dung, Cố Lan San nhìn xem có chút mặt hồng tim đập, liền vội vàng dời ánh mắt đi, ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, nhẹ nhàng giơ tay lên, lắc lắc cánh tay Thịnh Thế: “Thịnh Thế, Thịnh Thế.”
Mi tâm Thịnh Thế khẽ nhăn lại, lông mi rậm và dài hơi nhấp nháy hai cái, từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt đen nhánh còn tràn ngập mờ mịt, không có tiêu cự dừng ở trên mặt Cố Lan San, ánh mắt có vẻ có chút hoảng hốt.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi thật lâu, mới từ từ hoàn hồn, ngâm nước tắm một lát, đã tỉnh rượu rất nhiều, thần trí cũng tỉnh táo rất nhiều, anh không nhịn được nhíu nhíu mày, làm sao anh về nhà được vậy? Vừa rồi anh không phát cáu với cô chứ?
Còn không đợi Thịnh Thế nhớ hết lại hoàn toàn, Cố Lan San đã cầm khăn tắm đưa cho anh: “Nước lạnh rồi, nằm lâu sẽ bị cảm, đi ra trước, rồi lên giường ngủ đi.”
Dừng một chút, Cố Lan San lại nói một câu: “Tôi có nấu một chén canh giải rượu cho anh, chút nữa anh ra ngoài uống đi, tránh để ngày mai tỉnh lại bị đau đầu.”
Thịnh Thế đứng dậy trong bồn tắm, anh mới vừa nhận lấy khăn tắm, Cố Lan San quay sang rồi vội vã rời đi.
Lúc Thịnh Thế bước ra khỏi phòng tắm, Cố Lan San liền đứng dậy khỏi ghế sofa, nâng chén canh giải rượu trên bàn con lên, xoay người, sắc mặt nhu hòa nói: “Uống rồi đi ngủ sớm một chút.”
Thịnh Thế đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, cách một khoảng cách, nhìn người phụ nữ xinh đẹp dưới ánh đèn vàng, không nhúc nhích.
Anh có phải là đang nằm mơ hay không...... Cố Lan San mà lại dùng giọng nói nhu hòa như thế nói chuyện với anh, hơn nữa còn nấu cho anh một chén canh giải rượu...... Thậm chí còn tự mình đi phòng tắm gọi anh tỉnh lại......
Anh có phải là đang nằm mơ hay không……. Cố Lan san mà lại dùng giọng nói nhu hòa như thế nói chuyện với anh, hơn nữa cô còn nấu cho anh chén canh giải rượu……. Thậm chí còn tự mình đi phòng tắm gọi anh tỉnh lại…………
Làm sao Cố Lan San lại có thể làm những chuyện này?
Từ trước đến giờ Cố Lan San đối với anh chỉ biết nói gì nghe đấy, từ trước đến giờ trừ lúc cô ấy muốn lấy được thức mình muốn ra thì có thể tránh anh được thì tránh, dù cả đêm anh không về nhà thì cô cũng không lộ ra cảm xúc gì, mà bây giờ cô đứng dưới ánh đèn, mặt mày dịu dàng giống như một người vợ chân chính vậy.
Ánh mắt Thịnh Thế lấp lánh nhìn Cố Lan San, trong đôi mắt cô vẫn lạnh nhạt không hề thay đổi như cũ, anh nhìn không ra biến hóa giận dữ chút nào trên mặt cô, chẳng qua ánh sáng trong mắt cô lại xinh đẹp và mơ mang giống như sương mù buổi sáng vấn vít ngập tràn, bao quanh phòng ngủ, triền miên và dịu dàng.
Sở Sở……….. Đến cùng có phải là anh đang nằm mơ không?
Có phải là anh bị hoang tưởng khi luôn muốn cô có thể là một người vợ, cho nên hiện tại anh uống say mới nằm mơ thấy như vậy?
Cố Lan San bưng canh giải rượu đến, nhìn thấy bộ dáng không nhúc nhích của Thịnh Thế thì không nhịn được nhíu mày, chỉ nghĩ anh còn chưa tỉnh rượu, cô cất bước đến trước mặt anh, nghiêng đầu bưng canh giải rượu hướng về phía trước: “Này.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gần trong gang tấc, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn của cô đang bưng một chén canh giải rượu nhỏ, anh càng cảm thấy tất cả đều quá không chân thực.
Theo bản năng Thịnh Thế vươn tay, tiếp nhận canh giải rượu từ đầu ngón tay cô.
Ngón tay của anh ᴆụng phải ngón tay của cô, anh ngâm trong bồn tắm hơn nửa ngày nên đầu ngón tay vẫn lưu lại hơi nước, mà đầu ngón tay của cô lại hơi lạnh, nhiệt độ rõ ràng như vậy khiến Thịnh Thế cảm thấy tất cả những thứ này thật chân thật.
Rốt cục là mộng cảnh hay là thực?
Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng phân tích, động tác cũng vô cùng lưu loát, từ từ cầm canh giải rượu bưng lên môi mình uống một ngụm.
Thật là khó uống!
Nhưng canh giải rượu xuống tới bụng anh thì trong lòng anh tràn ngập sự vui sướng và ấm ấp.
Thịnh Thế vừa mừng khấp khởi vừa uống một hớp, lại đột nhiên cảm thấy mùi vị canh này uống cực kỳ ngon!
Kỳ quái, hương vị này sao lại không ngừng biến hóa như vậy?
Nhất định là anh nằm mơ, chẳng qua giấc mộng này quá chân thực rồi sao?
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế uống từng chút từng chút xong chén canh, mới giơ tay lên nhận lấy chén sứ từ trong tay anh, cô không đi giầy cao gót, lúc nhìn Thịnh Thế còn phải ngẩng đầu lên, “Anh ngủ sớm một chút đi.”
Thịnh Thế không lên tiếng, Cố Lan San xoay người, tính đi đặt chén lên bàn, nhưng cô còn chưa đi được một bước thì Thịnh Thế ở sau lưng cô đột nhiên vươn tay cầm lấy tay Cố Lan San, dùng sức kéo cả người Cố Lan san lại vững vàng đổ vào иgự¢ của anh.
Một giây trước anh còn yên tĩnh như vậy, một giấy kế tiếp lại đường đột như thế làm nhịp tim Cố Lan San bị sợ bỗng chốc đập nhanh, theo bản năng cô giãy giụa một cái, lại cảm thấy tay Thịnh Thế vòng ra sau lưng cô, đem cả người cô kìm chặt lại vào trong иgự¢ anh.
“Sở Sở, đừng động, để cho anh ôm một lát………”
Một giây kế tiếp Cố Lan San cảm thấy đầu của người đàn ông này chôn vào cổ của mình, hô hấp của anh nóng bỏng phun ở bên tai cô, có chút ngứa, tê tê, dại dại còn kèm theo một lời nói nhẹ nhàng.
Giọng nói như vậy từ trong miệng Thịnh Thế Cố Lan San chưa từng nghe qua, Thịnh Thế trong quá khứ,
Giọng nói như vậy từ trong miệng Thịnh Thế Cố Lan San chưa từng nghe qua, Thịnh Thế trong quá khứ, dù có tức giận hay bình tĩnh thì giọng nói của Thịnh Thế nói ra đều tràn ngập khí thế, mà bây giờ lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ tích lũy đầy bi thương, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng không tìm thấy điểm hạ cánh.
Giọng nói này làm cho người ta rất khó tin tưởng giống như từ trong miệng các bậc thượng tiên thốt ra.
Cố Lan San nghe được những lời này thì vẻ mặt ngưng lại một chút, cô cũng cảm thấy mặt Thịnh Thế ở cổ của mình hơi cọ xát, lại chôn thật sâu vào, âm thanh giống như bị trúng độc, giọng nói trầm khàn, cực kỳ có khuynh hướng cảm xúc: “Sở Sở……… Cứ ngừng lại như vậy một lúc đi.”
Ngừng lại một lúc……….
Cho dù là một giấc mộng thì cứ ngừng lại như vậy một lúc thôi.
Thịnh Thế ôm chặt thân thể Cố Lan San ở trong иgự¢ mình cọ cọ, anh từ từ nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên tóc cô, mùi thơm trên cơ thể cô, sau đó khóe môi hơi cong lên.
Đây là một giấc mộng thật đẹp……….. Anh đã nhiều lần mơ thấy mình và Sở Sở, nhưng chỉ lần này mới đẹp như vậy, chân thực như vậy.
Tình yêu trong mộng…….. Giúp đỡ nhau lúc hoạn noạn, ở bên nhau cho đến già.
Anh và Sở Sở, cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, ở bên nhau cho đến già, có đúng như vậy không?
Cố Lan San cũng không biết rốt cục Thịnh Thế ôm mình bao lâu, cô đứng ở đó cảm thấy chân mình đã tê rần, cô vừa định động một cái thì Thịnh Thế đột nhiên cúi đầu, tay dời xuống, đổi thành ôm lấy hông của cô, cánh môi anh chạm vào môi cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến, Cố Lan San cũng không kịp phản ứng đã bị Thịnh Thế cậy mở môi, đôi môi ẩm ướt của anh xông vào trong miệng cô, dây dưa với lưỡi của cô.
Anh hôn cô như vậy, tới như sóng lớn mãnh liệt, tới như ngọn lửa nóng bỏng, ý đồ rõ ràng như vậy, trong tiềm thức của Cố Lan San cho rằng anh muốn thuận nước đẩy thuyền mà làm như vậy, nhưng ai ngờ, anh chỉ hôn cô, hôn làm cô phải thở hồng hộc, hơi thở của anh cũng liên tục gấp gáp, anh đột nhiên đang hôn thì buông cô ra, rồi lại hung hăng ôm cô vào trong иgự¢ mình, sức lực của anh chặt càng chặt hơn, giống như muốn đem cả người cô hòa hợp vào trong иgự¢ mình, Cố Lan San bị đau nên giẫy giụa một cái, lại nghe được giọng nói của Thịnh Thế vang lên bên tai cô: “Sở Sở, Em có thể………. Ôm anh một cái không?”
động tác giãy giụa của Cố Lan San dừng lại, cô không nhìn thấy mặt anh, không thấy vẻ mặt anh giờ phút này, lại càng không biết vì sao trong lòng bỗng run lên một cái, còn có cảm giác đau thương thật nhỏ không dễ phát hiện truyền đến, chỉ là một lúc sau cô nghe được giọng nói của Thịnh Thế: “Sở Sở, em biết không, em đều chưa bao giờ ôm anh.”
Thịnh Thế lẩm bẩm ở bên tai cô, trong giọng nói cất giấu nồng đậm sự mất mát và vô lực: “Anh và em kết hôn được hai năm, nhưng em đều chưa bao giờ ôm anh đấy……….”
Thịnh Thế vừa nói vừa cầm tay của cô, ᴆụng tới chén sứ trong tay cô, anh không dừng lại bất kỳ cái gì mà ςướק đi, ném lung tung xuống đất, sau đó nắm lấy tay cô, vòng qua hông mình, lẩm bẩm nói: “Sở Sở, cứ như vậy, cứ như vậy, em ôm anh một cái……….. Có được hay không……….. Ôm anh một chút, một chút là được rồi.”
Anh giống như là đứa trẻ vô dụng không chiếm được yêu thương, trêu đùa và ỷ lại, bá đạo lại cố chấp với khát vọng của chính mình.
Trong giọng nói của anh tràn ngập từng câu từng câu cầu khẩn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc