Cô biết. Thời gian kinh diễm là Hàn Thành Trì. Anh ta đối với cô ân cần, vui vẻ nói cười, không hề ép buộc cô, để cô hưởng thụ cuộc sống an nhàn, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cùng cô đi đến chân trời góc bể.
Ngược lại, năm tháng ấm áp – anh Nhị Thập lại không giống như thế. Anh chăm sóc cô cẩn thận, cùng cô đi qua những thời khắc vui vẻ, những năm tháng cuồng say, anh sẽ bắt ép cô nghỉ ngơi, nhưng cũng sẽ cùng cô thiên trường địa cửu.
Từ tận đáy lòng, cô nghĩ, năm tháng ấm áp rốt cuộc đã trở thành người không thể thay thế trong đời của cô.
Tuy nhiên, lúc đó, cô không thích Nhị Thập, Nhị Thập không phải là người có thể thay thế bóng hình Hàn Thành Trì ở trong lòng cô.
Khi đó, trước mặt Nhị Thập, cô ngang ngược vô cùng!
Cô tự tin, tự tin đến mức cho rằng mình và Nhị Thập sẽ mãi bền vững, không ai để đối phương phải đau lòng; Dù cả thế giới phản bội mình, anh cũng sẽ không bỏ lại cô.
Càng về sau, mỗi khi nhớ tới lúc trước, cô càng cảm thấy xấu hổ.
Cô đã đánh giá vị trí của mình quá cao trong lòng Thịnh Thế.
Một người khiến cô tự tin, luôn cho rằng anh là “Bạn bè muôn năm, thiên trường địa cửu, không thể thay thế”, rốt cuộc lại bày mưu tính kế với cô.
Cô còn chưa kịp từ bỏ thời gian kinh diễm, cô đã mất năm tháng ấm áp.
Sự tự tin của cô bị làm cho tan nát.
Cô thất bại hoàn toàn.
Cô thua đến mức buồn cười.
Chuyện tới nước này, cô còn lại gì chứ?
Ký ức còn sót lại trong đêm thanh vắng ngày xưa. Khi cô gặp nguy hiểm, Hàn Thành Trì đã không ngần ngại đạp mây ✓út gió chạy đến, không chút do dự mà đỡ một dao thay cô.
Hàn Thành Trì của cô... chỉ tồn tại duy nhất trong một đêm ấy.
.......
Cố Lan San lắc đầu, ép mình không được nhớ tới những chuyện đã qua.
Kỳ thật, nghĩ đến quá khứ, đáy lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi, sợ khi phải nghĩ lại những ngày tháng tốt đẹp đã cùng Nhị Thập đi qua, cho đến lúc biến thành bộ dạng như bây giờ.
Sau khi cô kết hôn với Thịnh Thế, cô không còn gọi anh là Nhị Thập nữa, mà gọi là Thịnh Thế.
Anh vốn không biết, cô nhớ hai tiếng “Nhị Thập” của ngày xưa biết bao.
Trong xe vô cùng an tĩnh. Một hồi lâu sau, âm thanh “ong ong ong” chợt vang lên. Cố Lan San nhớ ra đó là di động của mình. Từ lúc đi làm, cô tắt chuông điện thoại nên không phát hiện có ai gọi tới.
Cô vội lấy di động ra. Di động không còn rung nữa. Cô mở khóa màn hình, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Có cuộc gọi từ nhà, có cả cuộc gọi từ Thịnh Thế.
Cố Lan San đột nhiên nhớ ra, hôm nay là sinh nhật anh...
Sau khi nhận cuộc gọi của bệnh viện, đầu óc cô đã không còn nhớ gì nữa.
Đúng lúc cô còn đang do dự, di động lại rung lên một hồi. Là Thịnh Thế gọi. Lưỡng lự một giây, Cố Lan San mới ấn nút nghe.
Cô không nói gì, đầu dây bên kia cũng không nghe tiếng, chỉ nghe được hơi thở gấp rút.
Cố Lan San hơi nắm chặt điện thoại trong tay, “Thịnh thế?”
Ước chừng lại qua vài giây, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh, “Cô còn biết nghe đấy a?”
Qua điện thoại, Cố Lan San nghe được giọng nói tràn đầy lửa giận của anh. Cô không biết phải nói làm sao, hồi lâu sau mới dám lên tiếng, “Thực xin lỗi...”
Cô còn chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cố Lan San nhìn chằm chằm di động vài giây, khẽ mấp máy môi, sau đó thả điện thoại vào trong túi xách.
Cố Lan San chăm chú nhìn di động vài giây, khẽ mấp máy môi rồi lại thả di động lại vào túi.
Cô khởi động xe, vừa định nhấn ga thì nghĩ một chút, lại dừng lại, lấy di động của mình trong túi ra, nhấn số điện thoại của Thịnh Thế, do dự vài giây rồi liền ấn gọi.
Điện thoại được kết nối, Cố Lan San ngừng hô hấp của mình một chút, đầu óc nhanh chóng xoay vòng xem mình nên mở miệng giải thích như thế nào với Thịnh Thế, nhưng mà lại bị ai đó ngắt máy.
Trên đường lái xe, Cố Lan San nghĩ đến quà sinh nhật cô mua cho Thịnh Thế còn được cô đặt ở phòng làm việc, hiện giờ đã là gần mười hai giờ đêm, công ty tin tức SH sợ là đã đóng cửa, chỉ có thể mai đến cầm rồi buổi tối đưa cho Thịnh Thế thôi.
Cố Lan San hơi giảm tốc độ ở chỗ ngã tư một chút, xe chuyển hướng đi về phía biệt thự.
*****************
Cửa nhà vệ sinh Kim Bích Huy Hoàng, vô cùng yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng hát truyền đến.
Thịnh Thế tắt điện thoại của Cố Lan San, châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng hút thì điện thoại di động lại vang lên, là Cố Lan San gọi tới, ngón tay anh di chuyển trên điện thoại vài lần, cuối cùng lựa chọn tắt đi.
Sau khi tắt đi, Thịnh Thế hung hăng hút môi hơi khói, lại càm thấy cảm giác buồn bực trong lòng càng thêm không vui vẻ, anh bực bội móc điện thoại ra, nhấn dãy số của Cố La San, ngón tay di hai lần lên nút Send, cuối cùng quay lại, vừa mạnh mẽ hút một hơi khói mà phả lên đôi mắt đẹp đẽ, ngón tay thuần thục nhấn về, chọn điện thoại nhà mà gọi đến.
Điện thoại vang lên ba bốn tiếng thì mới có người nghe, anh nói thẳng: “Sở Sở một lúc nữa có thể sẽ về nhà, các cậu kiểm tra ngoài cửa cùng bên trong một chút, còn có đèn phòng ngủ và hành lang tầng hai toàn bộ đều có bật hai không, Sở Sở sợ tối.”
Nghe điện thoại chính là bác quản gia, ông trả lời một tiếng: “Anh Thịnh, đã biết rõ.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Anh Thịnh, cô San sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?”
“Cô ấy có thể xuất hiện cái gì ngoài ý muốn!” Thịnh Thế quái gở hừ hừ hai tiếng với ông điện thoại, nghĩ đến, mất công anh lo lắng cho cô lâu như vậy, gọi nhiều lần như vậy điện thoại cô cũng không trả lời, cũng không có việc gì cô không nói một tiếng? Sợ là vốn cô không muốn nói cho anh đi?
Thịnh Thế nghĩ tới đây lại kỳ quái hừ thêm tiếng nữa, hung hăng gạt điều thuốc trong tay, bổ sung thêm một câu với điện thoại bên kiaa: “Đêm nay tôi không về.” Lập túc liền muốn tắt điện thoại, nhưng anh lại dừng một chút, nói tiếp: “Cô ấy về đến nhà thì gọi điện cho tôi.” Sau đó thì mới thực sự cúp.
Đây chính là sinh nhật tệ nhất cả đời này của anh!
Thịnh Thế thả lại điện thoại di động vào trong túi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đèn tường trên hành lang, có người đứng ngay gần anh nhưng anh lại coi như không có.
Thật lâu sau anh mới ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác cách đó không xa, xoay người định quay lại phòng bao, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng: “Anh Thịnh.”
Giọng nói này, Thịnh Thế cảm thấy có chút quen thuộc, tạm thời không nghĩ ra là ai nên liền quay đầu, nhìn thấy người tới thì nhất thời trong lòng anh liền hiện một trận dời sông lấp biển.
Vương Giai Di đứng đối diện với Thịnh Thế, tiến lên hai bước mà nói: “Anh Thịnh, em có chuyện nghĩ muốn nói với anh.”
Thịnh Thế đến để ý cũng không để ý Vương Giai Di đang nói mà xoay người định bỏ đi.
Trái lại sức chiến đấu của Vương Giai Di lại tràn đầy: “Anh Thịnh, chuyện này em đã do dự thật lâu, không biết nên nói hay không, nhưng mà cuối cùng em vẫn cảm thấy, em vẫn nên nói cho anh.”
“Em đảm bảo chuyện này, anh Thịnh, anh tuyệt đối sẽ cảm thấy hứng thú.”
Thịnh Thế nghe nói như vậy thì nở nụ cười, anh quay đầu, không chút nào keo kiệt mà hiện lên khinh miệt và chán ghét trong mắt mình cho Vương Giai Di thấy “Cô Vương thật đúng là nói đùa, tôi có thể nhớ rõ là tôi không có chút hứng thú nào với chuyện tình cảm của cô Vương mà nhỉ.”
Vương Giai Di đối mặt với châm chọc khiêu khích của Thịnh Thế vẫn chưa chịu lùi bước “Chuyện này không liên quan đến em, nhưng mà lại có liên quan đến Cố Lan San, em cũng tin chắc anh Thịnh sẽ cảm thấy cực kỳ hứng thú.”
Thịnh Thế nghe được ba chữ “Cố Lan San” kia thật đúng là cảm thấy hứng thú, anh nhíu mày, lười biếng tựa lên vách tường, vừa đúng là trên mặt tường có một bức họa mỹ nữ cung đình, bên trên là một chiếc đèn tường, ánh sáng rải xuống mặt anh làm cho đầu anh lờ mờ, lại nổi bật lên ngũ quan lóa mắt mà mơ hồ của anh.
Vương Giai Di biết Thịnh Thế đang chờ bản thân nói tiếp nên cô không nói gì, ngược lại lấy điện thoại di động từ trong túi của mình, lật đi lật lại ảnh chụp một hồi rồi mới đưa tới trước mặt Thịnh Thế: “Đây là chuyện em muốn thảo luận cùng anh.”
Thịnh Thế nhìn cũng không nhìn điện thoại của Vương Giai Di một cái, cả người thong dong tựa vào nơi đó, gọn gàng dứt khoát nói với Vương Giai Di: “Có chuyện gì cô liền nói thẳng, tôi không có tâm tình đi xem.”
Vương Giai Di nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như vậy của Thịnh Thế giống như nếu liếc nhìn điện thoại cô một cái có thể làm dơ bản mắt anh vậy, Vương Giai Di hít một hơi thật sâu, đành phải đưa ảnh chụp trong điện thoại di động ra trước mắt Thịnh Thế: “Anh Thịnh, có tâm tình xem hay không, em cảm thấy chỉ khi anh xem qua thì mới có thể biết được.” Dừng một chút, cô ta còn nói: “A.., đúng rồi, tiếp đó còn có mấy ảnh chụp đẹp hơn cơ.”
“Ý gì?” Thịnh Thế cười khẽ một tiếng, giọng điệu vẫn khinh thường như cũ, nhưng lại nhịn không được nhìn thoáng qua điện thoại Vương Giai Di, chỉ nhìn thoáng qua nhưng cả người anh liền hô một tiếng liền đứng thăng, vươn tay đoạt lấy điện thoại di động trong tay Vương Giai Di.
Trong di động hiện lên một tấm hình.
Là ảnh chụp của Hàn Thành Trì, bọn họ mặc đồng phục trung học, trong khu vui chơi, ngồi bên cạnh Cố Lan San, trên mặt cô gái là một nụ cười ngọt ngào chói mắt.
Bây giờ Thịnh Thế không đợi Vương Giai Di giúp anh lật ảnh mà chính anh liền dẫn đầu trượt sang tấm tiếp theo, là ảnh chụp đằng sau, trên đó có hàng chữ viết thanh lệ xinh xắn.
Tên của anh, là trái tim của em.
Anh là Thành Trì số một của em.
Mà em, chính là ngọn đèn Lan San trong Thành Trì số một sao?
Nụ cười kiêu ngạo trên mặt Thịnh Thế bỗng chốc không còn, ánh mắt anh nhìn nhìn gió êm biển lặng, giống như màn đêm xuống trên nước biển, bên trong bắt đầu khơi động gợn sóng, giống như tùy lúc có thể cuồn cuộn nổi lên như gió to mưa lớn.
Vương Giai Di cách Thịnh Thế có chút gần nên cô ta cũng loáng thoáng cảm giác được áp lực đè lên dày đặc, cô ta bị Thịnh Thế không chút gợn sóng mà vô cùng nguy hiểm dọa sợ, cô ta nuốt nuốt nước miếng, giọng nói thật thấp: “Anh Thịnh, trước đó cũng là em trong lúc vô ý mới phát hiện ra tấm hình đó, biết cô ta thích Hàn Thành Trì, lần trước tại Hải Nam em đã muốn nói cho anh.” --
“Anh Thịnh, em cũng là vô tình phát hiện tấm hình này trước đó không lâu. Em sớm đã biết cô ta thích Hàn Thành Trì. Lần ở Hải Nam, điều em muốn nói với anh chính là chuyện này.”
Vương Giai Di nói một hồi, Thịnh Thế không thèm nghe. Anh nhìn chằm chằm vào tấm hình, sắc mặt cực kỳ xấu, sau đó mới xoay trở nó để xem.
Thì ra là chụp ở trong siêu thị.
Trong đó có bóng dáng của Cố Lan San. Cô đứng ở trước quầy Gucci, cầm một chiếc cà vạt trong tay rồi ngắm nghía cẩn thận.
Thịnh Thế hơi nhíu nhíu mày, lướt màn hình di động, chỉ vào một điểm rồi hỏi Vương Giai Di, “Đây là?”
Vương Giai Di cảm thấy Thịnh Thế đã có phản ứng, giống như dự liệu trước đó của mình. Cô ta đảo mắt, âm thầm sắp xếp lời nói một lần rồi mở miệng, “Anh Thịnh, thật ra thì lúc đó em chỉ đi ngang qua, nhìn thấy cô ta chọn cà vạt. Sinh nhật của anh và anh Thành Trì đều rơi vào hai ngày này, em không rõ cô ta định tặng cho ai nên cũng không hỏi. Nào ngờ, hôm nay khi em tới dự tiệc sinh nhật của anh Thành Trì, anh ta đã chiếc cà vạt đó!”
Vương Giai Di nói xong thì im lặng, không thêm bớt lời nào.
Lần trước, cô ta đã bị “dạy dỗ” ở Hải Nam, giờ đây thông minh hơn một chút.
Thật ra thì cô ta cũng không xác định được là Cố Lan San mua chiếc cà vạt kia cho ai, cũng không chắc chiếc cà vạt đó có được tặng cho Thịnh Thế hay không. Cho nên, cô ta ăn nói dè chừng, chừa lại đường lui cho mình.
Nếu Thịnh Thế không được tặng, như vậy càng tốt. Còn nếu như anh nhận được chiếc cà vạt đó, anh nhất định sẽ tìm đến siêu thị đó để hỏi. Sau khi hỏi rõ rồi, biết được ngày nào người ta bán hai chiếc cà vạt, một là bằng cách quét thẻ, hai là bằng cách trả tiền mặt, mà trả tiền mặt thì trao đồ tận tay, người mua là cô Cố, cô Cố... Ha ha, có thể là Cố Lan San, cũng có thể là Cố Ân Ân. Tất cả chỉ còn đợi Thịnh Thế đi hỏi cho rõ ràng thôi. Chỉ cần anh trực tiếp đi hỏi, dĩ nhiên sẽ biết không phải Cố Ân Ân mua, mà là Cố Lan San.
Cố Lan San vậy mà lại mua hai cà vạt y hệt nhau, một cho chồng mình, một cho người mình yêu, còn dám giấu, không cho chồng biết; mặt khác lại trả tiền mặt, thậm chí nhờ người khác đi mua thay.
Đây chẳng phải là đánh đồng với việc vợ mình có người tình bên ngoài sao...!
Đối với “đứa con của trời” như Thịnh Thế mà nói, chuyện này nhục nhã biết bao nhiêu!
Không thể không nghi ngờ vợ mình có người tình ngoài luồng...!
Suy nghĩ một chút, cô ta cảm thấy hưng phấn vô cùng!
Vương Giai Di cảm thấy máu huyết toàn thân sôi trào. Cô ta cố gắng giữ vẻ mặt trầm ổn, đứng yên tại chỗ, đánh giá thái độ của Thịnh Thế thật cẩn thận.
Cô ta phát hiện vẻ mặt Thịnh Thế không lộ ra chút buồn vui hờn giận nào, khiến người ta cảm thấy khó lòng nắm bắt tâm tình của anh, so với ngày thường còn căng thẳng hơn. Một hồi lâu sau, anh mới quơ quơ di động, giọng nói bình thản như không có việc gì, “Cái này chụp ở siêu thị nào?”
Giờ khắc này, Vương Giai Di mới chân chân chính chính biết được cái gì gọi là khó cân nhắc lẫn khủng bố đến mức dị thường ở Thịnh Thế. Cô ta thành thật trả lời một cách cẩn thận.
Sau khi nghe xong, Thịnh Thế nhìn chằm chằm cô ta rồi gật đầu, nói, “Ừ, tôi biết.”
Sau khi nghe xong, Thịnh Thế nhìn chằm chằm cô ta rồi gật đầu, nói, “Ừ, tôi biết.”
Anh xoay người, định bụng trở lại căn phòng thuê chung.
Vương Giai Di biết anh sĩ diện, anh chỉ đang cố dùng sự cao ngạo để ngụy trang cho cõi lòng tan nát của mình.
Nhưng mà cô ta lại cứ ở đằng sau mà lắm miệng một phen, cô ta muốn anh giận đến cùng cực.
Vương Giai Di cắn môi dưới. Nhìn bóng lưng của Thịnh Thế, cô ta hít sâu một hơi, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng để nói, “Anh Thịnh, em biết anh chán ghét em, nhưng em không thể không nói. Cố Lan San không có thích anh, người cô ta yêu là Hàn Thành Trì. Hàn Thành Trì rõ ràng là anh rể của cô ta, cô ta đúng là kẻ không biết liêm sỉ. Anh Thịnh, em mới là người thật lòng yêu anh. Dù anh nói cả đời này anh sẽ không thích em, nhưng như vậy cũng chẳng sao, em không thể nhìn anh bị Cố Lan San lừa dối nữa!”
Thịnh Thế vẫn không quay đầu, cứ đưa lưng về phía Vương Giai Di rồi bước thẳng. Anh không nhìn thấy cô ta. Cô ta càng nói, khuôn mặt càng trở nên vặn vẹo, ánh mắt xẹt qua một tia hung ác, tựa như muốn dồn Cố Lan San rồi chỗ ૮ɦếƭ.
“Huống hồ, cô ta đã là vợ của anh mà còn làm ra chuyện như vậy, đối với anh rể mình cứ nhớ mãi không quên. Nếu người ngoài biết được, mặt mũi của anh biết để vào đâu...”
Nghe đến đó, bước chân của Thịnh Thế bỗng nhiên ngừng lại.
Khong khí tựa như ngưng đọng lại trong giây phút ấy.
Vương Giai Di lập tức ngậm miệng.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô ta có tư thái tao nhã mà lại an tĩnh vô cùng. Một lúc lâu sau, anh mới hơi xoay người lại.
Thịnh Thế đứng cách Vương Giai Di một khoảng. Con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của anh gắt gao nhìn cô ta. Dưới ánh đèn thủy tinh ngược sáng, đôi mắt anh như bắn ra tia lửa nóng khiến người ta kinh hãi.
Anh nhìn Vương Giai Di một hồi rồi bước từng bước lại gần cô ta.
Vương Giai Di càng lúc càng gần Thịnh Thế, hơi thở của cô ta tưởng như sắp ngừng rồi.
Mãi cho đến khi Thịnh Thế đứng trước mặt cô ta, khuôn mặt anh đẹp đến chói mắt, cô ta mới từ từ thở lại được.
Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di, chậm rãi cúi đầu, vô duyên vô cớ hỏi cô ta một câu, “Cô Vương, không biết cô có từng nghe qua một câu ngạn ngữ hay chưa, Khương Thái Công câu cá... Tiếp theo là gì nhỉ?”
Vương Giai Di phản ứng không kịp trước câu hỏi của anh. Cô ta không hiểu anh có ý gì, đành mở miệng, trả lời theo bản năng, “Đợi người cắn câu.”
Thịnh Thế nghe xong liền gật đầu, đáy mắt tràn đầy thâm tình. Anh gằn từng chữ một, giọng nói có chút sâu xa, đọc lại cả lời mình nói trước đó lẫn câu của Vương Giai Di, “Khương Thái Công câu cá, đợi người cắn câu.”
Thịnh Thế vừa dứt lời, vẻ mặt anh cũng trở nên không oán không hối, môi anh hiện lên nét cười. Nụ cười ấy nhẹ nhàng mà dịu dàng biết mấy, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ. Người ta nhìn vào rất dễ bị mê đắm bởi nét cười ấy. Ánh mắt anh sáng ngời, sáng đến mức lộ ra hào quang, bên trong lại ẩn giấu một tia cô đơn, khiến cho lòng của người ta bỗng thấy thương xót.
Vương Giai Di chưa bao giờ nhìn thấy một Thịnh Thế như vậy.
Vương Giai Di hơi trợn mắt, há hốc mồm, cảm thấy trái tim mình co rút lại.
Cô ta trở nên ngây ngốc.