Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 53

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vương Giai Di không nói gì, chỉ nhoẻn miệng một cách khách sáo với người bán hàng, sau đó cầm lấy túi xách, xoay người bỏ đi.
****************
Vào ngày sinh nhật của Thịnh Thế, buổi sáng, Cố Lan San viết một bài tin tức trước khi họp bàn công việc ở công ty, buổi chiều, cô được khen ngợi sau cuộc họp mỗi tuần ở tòa sạn SH. Tâm tình của Cố Lan San vô cùng tốt. Sau khi tan họp, cô trở lại văn phòng của mình, nhìn đồng hồ đã bốn giờ rưỡi chiều, lấy quà đã chuẩn bị để tặng cho Thịnh Thế ra, đặt nó lên bàn.
Cô mở ngăn kéo, lôi ra một đống chai lọ và một cái gương, bôi bôi trét trét một hồi, trang điểm hết sức nền nã. Lúc Cố Lan San đang gắn lông mi, một thực tập sinh mang cà phê đi ngang qua, thấy cô như vậy thì nói đùa một câu: Hôm nay chị Cố trang điểm đẹp thế, có phải sắp hẹn hò với ai đó không!
Một câu nói thôi đã khiến tất cả đồng nghiệp nam nghiêng đầu nhìn qua Cố Lan San. Mọi người không biết cô đã kết hôn. Mấy đồng nghiệp nam đều coi cô như nữ thần. Thấy họ nhìn mình, Cố Lan San chỉ biết cười, không nói gì cả, đổi kẹp lông mi thành mascara, từ từ chuốt mi, sau đó ngẩng cằm, soi gương rồi chăm chú vẽ chân mày.
Thái độ không phủ nhận lẫn không thừa nhận của Cố Lan San khiến các đồng nghiệp nam im lặng, trong lúc nhất thời, hoa tâm* của họ đồng loạt tan nát.
*Có thể hiểu như là... lòng riêng của đồng nghiệp nam với nữ thần của mình.
Chuốt mascara xong, Cố Lan San soi gương, chớp chớp mắt với vẻ hài lòng. Cô lấy son ra, chọn một thỏi màu hồng nhạt. Đúng lúc cô định tô lên môi thì di động đột ngột vang lên.
Cố Lan San liếc nhìn màn hình di động. Dãy số trên đó vô cùng xa lạ. Một tay cô cầm 乃út để tô son, soi gương, một tay cô mở phím nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói không giống tiếng phổ thông, thậm chí còn khá giống tiếng nói ở vùng Đông Bắc, “Xin hỏi đây có phải là số của cô Cố Lan San không ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Lan San không hề để ý mà đáp lại, “Cho hỏi anh là...?”
“Tôi từ bệnh viện XXXX.”
Đó là bệnh viện mà em trai cô đang nằm điều trị. Cố Lan San dừng ngay việc son môi lại, “Em tôi bị làm sao?”
“Cô Cố, mong cô đừng gấp. Hôm nay tôi gọi điện là muốn báo cho cô một tin tốt. Em trai cô là cậu Trần Mặc vừa mới mở mắt, các bác sĩ hiện đang kiểm tra sức khỏe cậu ấy. Không biết bây giờ cô có thời gian, có thể ghé qua bệnh viện một chút được không?”
Vẻ mặt của Cố Lan San thay đổi trong nháy mắt.
“Cô Cố, cô Cố...”
Cố Lan San hoàn hồn, đáp lại một câu, “Tôi lập tức tới ngay.”
Sau đó, cô cúp điện thoại, cầm vội túi xách, chạy ra khỏi văn phòng trước mắt mọi người.
......
Cố Lan San không biết mình đã nghĩ gì, cứ thế mà lái thẳng xe một đường đến bệnh viện.
Lúc tới nơi, em trai cô vẫn còn nằm trong phòng giải phẫu để bác sĩ kiểm tra toàn thân. cô đành ngồi đợi ở ghế dựa ngoài hành lang, tim đập liên hồi vì lo lắng.
Rất nhiều bác sĩ đi qua đi lại trước mặt, Cố Lan San đều ngoảnh mặt làm ngơ. Trong đầu cô chỉ còn lời nói của vị bác sĩ vừa rồi gọi điện, Trần Mặc đột nhiên mở mắt... Mở to mắt, mở to mắt có nghĩa là gì?
Hai tay của Cố Lan San liên tục nắm chặt rồi buông lỏng. Em trai cô đã sống đời sống thực vật hai năm, rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?
Hai tay của Cố Lan San liên tục nắm chặt rồi buông lỏng. Em trai cô đã sống đời sống thực vật hai năm, rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?
Tỉnh rồi...
Từ tận đáy lòng, Cố Lan San cảm thấy mình nợ em trai một mạng sống. Nếu không phải tại cô, cậu sẽ không phải sống đời thực vật khi tuổi đời đang trong độ thanh xuân hào hoa phong nhã, nằm lại giường suốt hai năm mà chẳng biết gì cả. Mỗi một ngày, cô đều cầu mong cho cậu tỉnh lại. Đợi hai năm dài, rốt cuộc cậu cũng mở mắt rồi. Nếu cậu thật sự tỉnh lại, cô sẽ không còn cảm thấy áy náy và cắn rứt nữa.
Cố Lan San nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm khấn nguyện cho em trai mình thật sự tỉnh lại. Càng mong chờ, cô lại càng khẩn trương, lo lắng đến mức mềm nhũn cả hai chân.
Trong hành lang, người qua lại mỗi lúc một thưa dần, chỉ còn Cố Lan San ngồi đó, yên lặng một mình. Ánh đèn hắt lên vách tường, chiếc bóng của cô sao mà đơn bạc, gầy gò đến thế...
Thời gian chầm chậm chảy từng giọt, mặt trời phía tây trở nên đỏ một màu máu, sau đó thì nắng chiều khuất núi. Tựa như bị một đòn đột kích, cả thành phố sáng rực ánh đèn cả lên. Xe cộ trên đường từ đông đúc trở nên ít dần, rốt cuộc thì cửa phòng giải phẫu của bệnh viện cũng mở ra.
Cố Lan San ngồi bất động, yên lặng như một pho tượng đá. Thấy bác sĩ từ trong phòng mổ đi ra, cô lập tức đứng dậy, nhìn họ thật lâu, ấp a ấp úng một hồi mới nói được mấy tiếng run rẩy, “Em trai tôi... Nó sao rồi?”
Vị bác sĩ đứng đầu là người chăm sóc em trai cô. Nhận ra Cố Lan San, lại thấy cô lo lắng đến mức khẩn trương vô cùng, ông ta cười, nói, “Cô Cố, cô đừng quá lo. Chúng tôi vừa mới kiểm tra cho cậu Trần Mặc, иộι тạиg không suy yếu lắm. Y học bây giờ rất phát triển, chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian là cậu ấy có thể hồi phục. Có điều chân cậu ấy không đi lại lâu ngày, dây thần kinh và các cơ có chút vấn đề, cùng lắm chỉ cần cậu ấy hoàn toàn tỉnh lại, đồng ý phối hợp phục hồi chức năng là có thể trở lại như trước, không sao cả.”
Đến lúc này, Cố Lan San mới cảm thấy trái tim mình đập mạnh một nhịp, “Ý ông là em trai tôi thật sự đã tỉnh sao?”
Bác sĩ gật đầu, vỗ vỗ vai cô, nói rất dịu dàng, “Phải. Em trai cô thật sự đã tỉnh lại, chỉ là thời gian ngủ một ngày của cậu ấy còn rất dài. Nhưng không sao, chúng tôi sẽ nghĩ cách để thời gian tỉnh lại của cậu ấy kéo dài hơn. Để chúng tôi đưa em trai cô vào phòng bệnh đã, cô có thể đi thăm cậu ấy rồi.”
Cố Lan San nắm chặt bàn tay, sợ mình mở miệng sẽ trở nên nghẹn ngào. Cô cố duy trì nụ cười, gật đầu một cái với bác sĩ.
.....
Lúc Cố Lan San bước vào phòng bệnh của Trần Mặc, bác sĩ vẫn còn đang dặn dò hai y tá phải chú ý chăm sóc em trai cô như thế nào, thậm chí còn sắp xếp thời gian cụ thể cho việc phục hồi chức năng.
Thấy cô bước vào, bác sĩ chỉ tay vào trong phòng bệnh. Ông vừa nhỏ giọng dặn dò ý tá, vừa cùng bọn họ ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng bệnh lại.
Cố Lan San bước vào, phòng bệnh rất yên tĩnh, Trần Mặc đã tỉnh, nằm trên giường, ánh mắt có hơi mờ mịt, khi nhìn thấy Cố Lan San bước vào, đáy mắt sáng lên, có thể là do hai năm không có hoạt động cơ thể, nên môi có chút khó cử động, chỉ có thể nói ra một câu: “Chị Sở Sở.”
Chỉ là ba chữ đơn giản, trong mắt cô liền nổi lên một tầng khí, cô nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô giơ tay nhẹ nhàng lau đi, cắn nhẹ môi, cô muốn mình không khóc nữa, nhưng nó không tự chủ vẫn rơi xuống, rơi xuống gò má của cô, Cố Lan San giơ tay, bụm lấy miệng mình, giọng nói có vài phần nức nở: “Tiểu Mặc, xin lỗi… Thật xin lỗi…”
“Chị Sở Sở… Chị đừng khóc…” Trần Mắc có gắng dùng sức mà nói ra, nói ra một câu cũng tốn nhiều thời gian: “Em có chuyện muốn nói với chị.”
Cố Lan San cố gắng không khóc, đi tới cạnh giường.
“Chị Sở Sở, nếu như em bị thương nghiêm trọng… Chị cũng đừng vì cứu em… Vì không có tiền… Lại đi tìm gia đình, tìm Thịnh Thế… Bọn họ không phải là người tốt…” Giọng nói Trần Mặc suy yếu, nói xong một câu, dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Chị Sở Sở… Em có một chuyện, hôm trước chưa nói với chị…”
Trần Mặc sống đời sống thực vật hai năm, trong hai năm này đầu óc của cậu hoàn toàn trống rỗng, nhưng lúc tỉnh lại, thì hình ảnh cùng tất cả mọi chuyện của hai năm trước đều hiện về.
Lời cậu muốn nói hôm trước đó chính là một ngày nào đó cậu sẽ dẫn Cố Lan San rời khỏi Cố gia.
Cố Lan San nghe hai chữ ‘hôm trước’, cũng bất động một giây, mới hiểu được cậu định nói gì.
“Chị Sở Sở, em sợ chị buồn… Em không có nói cho chị biết… Thật ra chị cùng anh ta ở cùng nhau, đều là do anh ta làm… anh ta làm…” Lúc Trần Mặc nói, giọng nói chút nặng nề: “Anh ta là một tên khốn nạn, không hơn không kém… Chị Sở Sở, chị đừng nghĩ anh ta đối xử tốt với chị… Anh ta có ý xấu, anh ta đang ‘tương kế tựu kế*’… Anh tính toán, sẽ đem chị ςướק khỏi Cố phu nhân mãi mãi….”
*: dùng mưu của địch để làm cho kế hoạch của mình thành công
Cố Lan San nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nhìn Trần Mặc, đáy mắt có chút đau khổ cùng yếu đuối, sau một lúc, mới khe khẽ hỏi: “Tiểu Mặc, làm sao em biết?”
“Em lấy trộm băng ghi hình ở quầy rượu… Thấy anh ta đem ly rượu của Vương Giai Di đưa cho anh ta… Đổi thành ly rượu của chị… Chị Sở Sở, chị đừng gả cho Thịnh Thế… Do nhà em thiếu nợ chị… Bây giờ coi như đã trả cho chị… Chị mau trốn đi… Trốn đến nơi nào xa một chút, không bao giờ quay về Bắc Kinh…” Trần Mặc trả lời xong, liền suy nghĩ lại, Cố Lan San hỏi cậu làm sao cậu biết, cậu nhìn ánh mắt của cô, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chị vừa nói cái gì… Chị nói… Làm sao mà em biết được? Lẽ nào, chị đã biết?”
Cố Lan San gật đầu nhìn Trần Mặc, im lặng.
Đúng, cô biết.
Lần cãi nhau kia, Thịnh Thế tát cô một cái, làm cô ngã xuống đất, anh đi trước mặt cô, hơi khom lưng, nhìn vào mắt cô.
Lần cãi nhau kia, Thịnh Thế tát cô một cái, làm cô ngã xuống đất, anh đi trước mặt cô, hơi khom lưng, nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh lạnh lùng và ẩn chứa sự tàn ác, nói với cô: Cố Lan San, cô cho là lúc trước cô cùng tôi ở trên giường, là do cô say rượu mà làm bậy sao? Nói cho cô biết, chỉ cần tôi muốn, sẽ có rất nhiều người đến! Tôi lấy rượu có bỏ thuốc của Vương Giai Di, cho cô uống. Cô nghĩ, tôi không biết cô thích Hàn Thanh Trì sao, tôi cho cô cái danh Thịnh thiếu phu nhân, đó chính là không để cho cô hoàn thành ý nguyện, không đúng, còn Cố Ân Ân? Cô dám để cho cô ta biết cô thích người đàn ông của cô ta? Cố Lan San, cô thấy sao? Trong lúc đó, tôi nghĩ tôi có thể ςướק được, nhưng là cả đời vẫn không được! Chỉ là, Cố Lan San, khi tôi yêu cô, có nói gì thì là đó, khi tôi không còn yêu cô, cô chẳng là cái gì!
Trần Mặc không tin vào mắt mình, “Chị Sở Sở, chị biết khi nào?”
Cố Lan San cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với Trần Mặc: “Là lúc hai năm, em làm người thực vật.”
Trần Mặc ngẩn người: “Hai năm, nơi này là…” Trần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm phồn thịnh của thành thị, nơi này là Bắc Kinh, cậu lẩm bẩm trả lời: “Vậy chị… Nên trở về.”
Cố Lan San gật đầu.
Một lúc sau, Trần Mặc hỏi một câu: “Chị gả cho anh ta?”
“Đúng vậy, chị gả cho anh ấy đã được hai năm.” Cố Lan San gượng cười, để cho bộ dạng của mình trông bình thường: “Chỉ là, dù thế nào, em cũng đã tỉnh, Tiểu Mặc, về sau em nghe lời bác sĩ, sẽ hồi phục rất tốt. Ba em và…” Cố Lan San dừng một chút, hạ mắt, sau đó, vẻ mặt bình thản, giọng nói bình tĩnh: “Mẹ em cũng đang chờ em về.”
Đúng, là ba em và mẹ em…
Mẹ của cô vào lúc cô chín tuổi, đem cô bán đi, trong trí nhớ, bà đóng cửa, mặc kệ cô gào khóc, để cô bị người ta mang đi, lúc cô rời khỏi cái thị trấn nhỏ cô lớn lên, tâm cô cũng gần như ૮ɦếƭ theo.
Lúc cô trưởng thành, mới hiểu được, lúc đó điều kiện nhà cô không tốt, cô vốn là con gái của chồng trước, cô chỉ tăng thêm chi phí trong sinh hoạt của bọn họ, mà ba của Trần Mặc lại cần một chi phí lớn cho thuốc men, cho nên mới bán cô đi, mặc dù mẹ cô giải thích, nhưng cô vẫn không thể tha thứ.
“Chị Sở Sở… Em vẫn luôn mong chị có thể dựa vào trái tim, lý trí của mình mà sống, có thể tự do sống, nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn là em liên lụy chị.” Trần Mặc tràn đầy tự trách nói.
Cố Lan San vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Mặc, giả vờ vui vẻ nói: “Hiện tại chị sống rất tốt! Em suy nghĩ đi, gả cho Thịnh Thế, có gì mà không tốt? Có phòng, có xe, có tiền, muốn gì có đó, tốt lắm! Nhiều cô gái muốn được như chị, mà không được đó!”
“Nhưng… Chị Sở Sở, chị không muốn một cuộc sống như thế.” Trần Mặc nhìn Cố Lan San, nghĩ đến sinh nhật lần kia của cậu, tuy chỉ có hai người bọn họ.
“Thật là... chị Sở Sở, chị vốn không mong muốn cuộc sống như thế mà.” Trần Mặc nhìn Cố Lan San, đột nhiên nhớ lại ngày sinh nhật lúc trước. Lần đó, chỉ có hai chị em bọn họ, vui vẻ biết bao. Chị Sở Sở uống rất nhiều rượu. Lúc cậu thổi nến trên chiếc bánh kem rồi ước nguyện, chị Sở Sở đã không cẩn thận nói ra hết tâm nguyện của mình:
Làm điều mình thích mới gọi là vui vẻ thật sự.
Yêu người mình yêu mới gọi là hạnh phúc.
Hai câu nói ngắn ngủi ấy, sau khi nói xong, vẻ mặt của chị Sở Sở vô cùng buồn bã.
“Chị Sở Sở, thật ra, chị vốn có thể làm điều mình thích, yêu người mình yêu!”
Cố Lan San che miệng, cười cười, tìm cách nói sang đề tài khác. Trần Mặc biết cô đang trốn tránh, cậu muốn nhắc đến chuyện cũ, rốt cuộc lại không biết phải mở miệng với cô thế nào.
Bây giờ, chị Sở Sở đã gả cho Thịnh Thế, cậu còn có thể làm gì nữa?
Bảo chị Sở Sở ly hôn với Thịnh Thế, sau đó đi làm việc chị ấy muốn làm, yêu người chị ấy muốn yêu hay sao?
Chỉ sợ chị Sở Sở của cậu sẽ không đồng ý làm như vậy.
Lúc đầu gặp gỡ, cậu cũng rất thích Thịnh Thế, cảm thấy anh ta đối với chị Sở Sở tốt vô cùng. Thật chẳng hiểu về sau đã xảy ra cái, anh ta lại dám làm ra chuyện như vậy với chị ấy.
Anh ta đã biến chị Sở Sở thành dạng gì rồi? Nếu anh ta thật lòng thích chị ấy, tại sao không quang minh chính đại đuổi theo chị? Vì cái gì mà phải bày ra âm mưu thủ đoạn chứ? Rõ ràng là âm mưu của người khác, vậy mà bao nhiêu hậu quả lại đổ xuống một mình chị Sở Sở của cậu.
Lúc đó, cậu không dám nói cho chị Sở Sở biết. Cậu sợ chị sẽ bị tổn thương. Bởi vì cậu nhìn ra được, chị Sở Sở coi Thịnh Thế là người rất quan trọng trong cuộc đời mình. Nếu không, với tính cách của chị ấy, sao lúc nào cũng ra vẻ ta đây trước mặt Thịnh Thế được?
Thật ra mà nói, chị Sở Sở của trước đây và bây giờ không có khác biệt gì lớn, vẫn thích bao che khuyết điểm, vẫn hung dữ, mạnh mẽ, nữ vương. Chỉ có cậu biết rõ, tất cả đều là ngoài mặt mà thôi. Giờ đây, chị Sở Sở trút bỏ dáng vẻ bên ngoài, bị vùi dập đau đớn, so với thời con gái càng có nhiều điểm tinh tế, nhạy cảm hơn trước.
Càng bị người ta chà đạp nhân phẩm, càng phải cố giữ chút lòng tự trọng còn sót lại của bản thân.
Trần Mặc tỉnh lại không lâu, sau đó liền ngủ thi*p đi.
Cố Lan San đắp mền cho cậu, sau đó tự mình đi gọi y tá đến, không quên dặn dò người ta hai câu. Cô nhìn chiếc đồng hồ trong phòng bệnh. Đã hơn mười một giờ tối, không còn sớm nữa, Cố Lan San đành tạm biệt y tá, rời khỏi bệnh viện.
Lúc trở lại xe, cô không lái xe một cách sốt ruột như ban nãy, ngược lại còn ngồi suy ngẫm về câu nói của Trần Mặc: Làm điều mình thích mới gọi là vui vẻ thật sự. Yêu người mình yêu mới gọi là hạnh phúc.
Cô đã từng nói những điều ấy cho Trần Mặc nghe, nhiều năm trôi qua, cô không còn nhớ rõ về nó.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới, mà là cô không dám hy vọng xa vời.
Nhất là sau khi cô gả cho Thịnh Thế, tất cả những điều đó đã trở nên cách xa, xa đến mực không thể chạm tay đến.
Người ta nói, trong cuộc đời, một người sẽ gặp được hai bóng hình định mệnh. Một người thời gian kinh diễm và một người năm tháng ấm áp.
Lúc cô còn trẻ, bị mẹ ruột bán đi, ai nấy đều chối bỏ, bản thân không khỏi tự ti, vậy mà rốt cuộc lại gặp được hai người như vậy.
Hàn Thành Trì là thời gian kinh diễm, anh Nhị Thập là năm tháng ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc