Hàn Thành Trì vươn tay kéo Cố Ân Ân tìm tư thế thoải mái trong иgự¢ mình, nói đùa: “Nếu như nhìn xinh đẹp..…. Vậy thì cân nhắc một chút!”
Cố Ân Ân vươn tay nhéo bắp thịt trước иgự¢ Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì đau cầm tay Cố Ân Ân oan uổng nói: “Anh đang nói đùa mà.”
Cố Ân Ân không nói gì.
Hàn Thành Trì lật người đè Cố Ân Ân xuống dưới, thấy đáy mắt Cố Ân Ân nghiêm túc Hàn Thành Trì lập tức bật cười, trong lòng cảm thấy thoải mái cúi đầu hôn lên trán Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, em không có lòng tin với anh hay là không có lòng tin đối với chính em?”
Cô Ân Ân nghe nói như thế thì sửng sốt.
Hàn Thành Trì nhìn sâu vào đôi mắt Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, anh nói rồi nếu yêu em cuộc đời này không thay đổi… Cho dù thế gian có nhiều cô gái đi chăng nữa anh cũng muốn một mình em. Từ năm 17 tuổi, trong phòng ngủ của anh, lúc em dùng chính em với bộ dạng xấu hổ e thẹn làm quà sinh nhật cho anh, Ân Ân, anh đã thề từ trong đáy lòng phải đối xử tốt với em.”
Đáy mắt Hàn Thành Trì lóe lên vẻ nghiêm túc mình cô gái mình yêu tha thiết, lại bổ sung thêm ba chữ: “Cả đời.”
Hàn Thành Trì nói rất thật lòng thật dạ.
Anh thật sự rất yêu Cố Ân Ân.
Cả đời nay anh chỉ cầm tay, đón nhận nụ hôn, chung giường chung gối với một người phụ nữ là Cố Ân Ân. Còn Cố Ân Ân cả đời này cũng chỉ cầm tay, đón nhận nụ hôn, chung giường chung gối với một người đàn ông là anh.
Bọn họ cho nhau tất cả từ những thứ ban đầu, đã từng âm thầm hứa hẹn bắt đầu cùng nhau và cũng kết thúc cùng nhau.
“Ân Ân, anh không dám cam đoan giữa em và anh là khuynh thành chi yêu (nghĩa gần như là yêu nghiêng trời lệch đất ấy), nhưng em phải tin anh, trong lòng anh không ai sánh bằng em.”
Trái tim Cố Ân Ân rối loạn trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, cô thấy đáy mắt Hàn Thành Trì rất chân thành liền cong khóe môi, vốn muốn hỏi anh một câu nếu xinh đẹp như Cố Lan San và có khuôn mặt trẻ con thích anh, anh cũng sẽ không động tâm sao?
Nhưng cuối cùng Cố Ân Ân lại không hỏi ra miệng.
Cô nghĩ, có lẽ cô quá đa nghi rồi.
Cô Ân Ân ngẩng đầu lên cười với Hàn Thành Trì, dùng giọng cực kỳ nhẹ nhàng nói với anh: “Thành Trì, vừa nãy em chỉ đùa với anh thôi.”
Hàn Thành Trì nhếch môi khẽ cười lên tiếng, cúi đầu chặn môi cô lại, tay tùy ý dao động trên người cô gái không mặc quần áo. Không khí trong phòng càng trở nên kiều diễm ái muội hơn, dần dần có tiếng thở gấp nặng nề vang lên lần nữa.
***
Ba ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, ngày thứ tư mọi người mới từ Hải Nam bay về Bắc Kinh.
Mặc dù đây là ngày lễ theo quy định của nhà nước nhưng vừa tới Bắc Kinh Cố Lan San và Thịnh Thế cứ mãi mê bận rộn với công việc của chính mình.
Dĩ nhiên, Thịnh Thế bận rộn hơn Cố Lan San rất nhiều.
Nhưng bận rộn thì vẫn bận rộn như trước, ngược lại cuộc sống của hai người cải thiện rất nhiều so với trước kia, cải thiện lớn nhất chính là Thịnh Thế không đêm nào không về nhà ngủ.
Dù bận anh vẫn về nhà ăn bữa tối cùng Cố Lan San, nhưng nếu bận quá không rút ra được chút thời gian rảnh thì anh cũng sẽ gọi điện thoại cho người giúp việc nói rõ nguyên nhân tối nay mình về muộn.
Tâm tình những người giúp việc trong nhà cũng trở nên khá hơn, cảm thấy ngôi nhà lớn này càng lúc càng giống ngôi nhà hơn, dường như đã trở lại thời kỳ anh Thịnh và cô San mới kết hôn.
Nhất là bà quản gia nhìn Thịnh Thế từ nhỏ đến lớn vô cùng cao hứng, thỉnh thoảng người bên nhà cũ gọi điện qua bà quản gia còn lảm nhảm kể lại: Ngày hôm trước cậu Thịnh và cô San cơm nước xong còn ra vườn sau chơi Golf chơi bóng một lúc. Ngày hôm qua cậu Thịnh trở về hơi trễ, đã ăn tối ở bên ngoài rồi, nhưng sau khi về lại cùng cô San ra rạp chiếu phim nhỏ ở vườn sau cùng xem phim. Sáng sớm hôm nay sau khi cậu Thịnh rời giường tự mình xem người giúp việc làm bữa sáng cho cô San, tự mình vội vội vàng vàng bảo người giúp việc chuẩn bị xe để tới công ty.
Hôm nay Cố Lan San tan tầm hơi sớm trên đường không bị kẹt, lái xe thuận buồm xuôi gió, cô đỗ xe vào bãi đậu xe. Lúc Cố Lan San xuống xe thấy chiếc Audi A8 biển số quân đội Thịnh Thế vẫn thích lái đang đỗ ở nhà. Cô nhìn xung quanh bãi đậu xe một vòng phát hiện xe anh không thiếu một chiếc nào liền nhìn người giúp việc đứng bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: “Thịnh Thế về rồi?”
“Đúng ạ, anh Thịnh về nhà mười phút trước.”
Cố Lan San hơi giật mình giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mới chỉ năm giờ rưỡi sao Thịnh Thế đã về rồi?
“Cô San, gần đây thời gian cậu Thịnh về nhà càng ngày càng sớm!” Người giúp việc thấy Cố Lan San không nói gì vẻ mặt vui mừng lại mở miệng, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: “Cậu Thịnh càng ngày càng lo cho gia đình rồi!”
Gần đây hành động của Thịnh Thế có chút thay đổi không phải cô không cảm giác được, mặc dù cô trước mặt Thịnh Thế cô vẫn cẩn thận không xúc phạm khiến anh nổi giận như trước kia, cố gắng biểu hiện dè dặt. Nhất là chuyện trên giường cô hết sức nghe theo tất cả anh muốn, thể lực anh khỏe muốn ૮ɦếƭ nhưng cô thì không giống vậy. Đặc biệt là ban ngày công việc cô vô cùng bận rộn, khuya về nhà tắm rửa lúc nằm trên giường không nhúc nhích, anh hăng hái tiến tới lại còn quấn quít cô triền miên dây dưa một phen, cô mệt mỏi mơ màng ngủ thi*p đi. Ngày hôm sau rời giường sẽ là vành mắt bị quầng thâm, tinh thần luôn không tốt. Cũng không biết rốt cuộc từ khi nào anh chú ý tới mỗi lúc khuya sẽ không hăng hái tới cùng làm chuyện kia với cô nữa, mà sẽ hỏi cô trước xem cô có mệt hay không? Cô biết ám hiệu trong lời nói của anh, cô luôn cố gắng làm một người vợ tốt cho nên dù mệt đi nữa cũng sẽ cười bảo không. Thế nhưng có lúc anh sẽ quấn quít lấy cô làm, có lúc chỉ ôm cô ngủ, vừa đúng những khi anh chỉ ôm cô ngủ đều là lúc cô mệt mỏi. Cô có chút không nghĩ ra, làm sao anh biết hôm đó cô mệt hay không mệt?
Anh và cô làm rất nhiều lần, tiền cô nhớ rõ từng khoản một, không giống như trước đây nghĩ mọi cách khiến anh muốn, thật ra thì cô cũng có chút ngại ngùng muốn anh. Bởi vì từ sau lần thứ hai mỗi tháng anh về nhà rất ít, thời gian hai mươi ngày cô không gặp mặt anh cho nên rất vất vả kiếm được ít tiền, cô liền vội vội vàng vàng chạy tới đây, sợ sau đó mình không gặp được anh lại khiến tiền thuốc thang của em trai bị chậm trễ.
Nhưng bây giờ cô tính toán khoản sổ sách, số lần anh và cô làm trong tháng này đã lên tới năm sáu chục vạn tệ, lập tức hỏi nhiều tiền như vậy cô thật có chút không biết phải mở miệng thế nào.
Cố Lan San đi vào cổng vòm đỏi giày xong đi vào phòng khách, lập tức có một vài người giúp việc đi qua cười lên tiếng chào hỏi với cô: “Cô San.” Rồi đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp loáng thoáng truyền tới tiếng máy hút khói, chắc là đang chuẩn bị cơm tối.
Cố Lan San tùy tiện móc túi xách trong tay mình vào trên giá áo ở phòng khách, rồi xoay người đi lên cầu thang.
Mới vừa đi được hai bước thì nghe tiếng bà quản gia gọi mình ở phía đằng sau: “ Cô San.”
Cố Lan San dừng chân quay đầu lại thấy bà quản gia bưng một bình trà nóng đi qua phía mình: “Cô San, sao hôm nay cô cũng về sớm như cậu Thịnh thế?”
“Công ty không có chuyện gì làm xong nên về luôn.” Cố Lan San trả lời một câu.
“Cậu Thịnh nói muốn uống trà, cô San muốn uống trà hay là uống thứ khác? Tôi bảo người ta chuẩn bị.”
Cố Lan San nhìn trà trong tay bà quản gia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần, tôi cũng uống trà luôn, đưa khay đây tôi mang lên cho.”
“Được.” Bà quản gia đưa khay cho Cố Lan San, “Vậy chờ lát ăn cơm tối sẽ gọi cậu Thịnh và cô San.”
Cố Lan San mỉm cười gật đầu rồi đi lên lầu.
Cô đi tới trước thư phòng, bên trong không có bóng người, lúc này Cố Lan San mới rẽ hướng đi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, không gian rất lớn có vẻ hơi lạnh lẽo không bật đèn, rèm cửa vừa kéo xuống ánh sáng không đủ, Cố Lan San cau mày bưng khay đi vào phòng ngủ, đặt khay lên trên bàn trà trước sofa trong phòng ngủ. Cô đứng lên vừa định giơ tay kéo rèm cửa sổ lại thấy Thịnh Thế nằm trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Cố Lan San bước tới tầm mắt rơi vào trên mặt Thịnh Thế.
Người đàn ông nhắm mắt lại tuấn tú yên tĩnh giống như một bức tranh kinh động lòng người, bộ dạng tao nhã, phòng ngủ chìm dưới ánh sáng u ám phát ra chút ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cố Lan San biết dáng dấp Thịnh Thế rất lóa mắt, tuy nhiên không nghĩ tới người đàn ông nhắm mắt ngủ thế mà lại có loại sức hấp dẫn đặc biệt, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tinh tế tuyệt vời. Vì anh nhắm hai mắt lại che đi ánh mắt vô cùng sắc bén, lúc thì sâu hiểm khó dò, cả người cũng giảm cảm giác bị áp bức, lại càng thêm gần gũi bình dị hơn ngày thường.
Cố Lan San từ từ ngồi xổm xuống bên mép giường, vừa vặn đối diện với Thịnh Thế đang ngủ say trước mặt, cô cẩn thận quan sát anh.
Cô còn nhớ trước khi chưa gả cho anh, cô cũng không cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh chênh lệch như vậy, cũng không cảm thấy Thịnh Thế người này rốt cuộc khủng bố bao nhiêu, trông đầu cô chỉ sót lại Nhị Thập là một người bạn rất tốt rất thân.
Sau đó, đợi đến lúc cô thấy rõ thực tế cô mới hoàn toàn có thể hiểu được lời những người kia nói, cảm giác bị Thịnh Thế áp bức quá mạnh mẽ rốt cuộc có khái niệm gì.
Có một khoảng thời gian cô rất sợ anh tức giận, vì anh vừa nổi giận thì sẽ đè cô dưới thân, không có chút thương tiếc hung hăng muốn cô một trận.
Cô đau đến không muốn sống, chừng mấy ngày đều không thể đi bộ bình thường được.
Nếu như không phải vì tiền, khi đó cô đã nghĩ, cô tuyệt đối sẽ cách xa anh, cả đời sẽ không làm chuyện này nữa.
Cô cố gắng không để mình nhìn anh.
Sợ sự châm chọc nơi đáy mắt anh, sợ đáy mắt cao quý của anh, sợ đáy mắt tức giận của anh.
Còn bây giờ anh nhắm mắt lại nằm chỗ này, không còn ánh mắt khiến cô sợ hãi, Cố Lan San lại không nhịn được bắt đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh.
Cô nghiêng đầu nhớ, trước kia ánh mắt Nhị Thập nhìn cô là dạng gì nhỉ…
Đen nhanh sáng ngời, ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn đầy vui vẻ…. Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại trong đầu lại hiện lên ánh mắt sâu thăm thẳm khó lường…. Giống như một luồng nước xoáy hung hăng hút cả người cô vào đó, khiến trong nháy mắt cô mất đi chính mình, cảm thấy nguy hiểm.
Hô hấp của Cố Lan San hơi chậm lại, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới ánh mắt này là Thịnh Thế chứ không phải của Nhị Thập.
Lần trước âи áι cùng anh, còn có lúc ở trong vườn nữa, ánh mắt này của anh từng xuất hiện.
Sao trong lúc bất chợt cô lại nhớ tới ánh mắt kia cơ chứ?
Cố Lan San nhẹ nhàng lắc đầu, ép buộc mình không nghĩ tới ánh mắt kia nữa, nhưng giây tiếp theo dường ánh mắt kia lại xuất hiện, thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn thẳng đáy lòng cô.
Cố Lan San kiềm chế nhắm hai mắt lại, âm thầm tự nói với mình không nên suy nghĩ nữa, rất lâu sau cô mới quét sạch sẽ ánh mắt kia ra khỏi đầu, sau đó mở mắt lại đối mặt với cặp mắt quen thuộc kia.
Cố Lan San bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, theo bản năng muốn nhắm mắt lại nhưng thấy cặp mắt quen thuộc kia nhìn mình hơi chớp chớp, dường như bên trong mang theo chút mờ mịt, rất nhanh liền trong trẻo lại, kèm theo giọng điệu âm u và vẻ nghi ngờ: “Về rồi hả? Sao ngồi xổm bên mép giường vậy?”
“Ừm.” Cố Lan San theo bản năng trả lời câu hỏi thứ nhất của Thịnh Thế, sau đó nghĩ tới câu hỏi thứ hai liền ngẩn người không biết trả lời thế nào, sao cô lại ngồi bên mép giường? Cô nhìn một chút phát hiện mình thật sự ngồi bên cạnh giường, cô cắn môi dưới cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại ngồi chỗ này. Dù sao cũng chính là đang ngồi ở đó, ánh mắt cô có chút bối rối đảo tròng mắt, liền dời đề tài: “Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?”
“Không có chuyện quan trọng gì thì tan làm sớm thôi.” Thịnh Thế lười biếng nâng người dậy, ánh mắt đã khôi phục vẻ bình thường, nhìn chằm chằm Cố Lan San trước mặt. Không nói cho cô biết thật ra là trưa hôm nay uống hơi nhiều rượu với người bàn chuyện hợp tác, xế chiều đi đánh Golf trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh hai ngày trước chơi Golf trong sân nhà với cô, cả người tư tưởng không tập trung thiếu sự hăng hái, càng ngây ngô càng hận không thể gặp cô. Rồi lại sợ tùy tiện tới công ty làm ảnh hưởng tới công việc của cô, dứt khoát tìm lý do về sớm, đánh Golf xong trực tiếp lái xe về nhà đợi cô ta việc.
Về đến nhà mới phát hiện thời gian còn hơi sớm, còn chưa tỉnh rượu liền bảo bà quản gia pha một bình trà, tự mình lên lầu nằm trên giường ngửi thấy trên drap giường có mùi của anh cũng có mùi của cô quấn quít cùng một chỗ, là mùi thơm nhất mà cả đời này anh từng ngửi thấy, cho nên vô tình nhắm hai mắt lại.
Thật ra thì anh cũng chưa hoàn toàn ngủ say, trong đầu đều là bóng dáng của cô.
Suy nghĩ nhiều đáy lòng anh hơi đau đớn, liền mở mắt rút điếu thuốc ra làm dịu đi lại không nghĩ tới thế mà thấy được khuôn mặt của cô.
Lúc đó anh cho rằng mình nằm mơ, mờ mịt trong chốc lát mới ý thức được đây không phải là mơ.
Cố Lan San bị ánh mắt Thịnh Thế nhìn có chút ‘Lòng hoang mang ý hỗn loạn,’ nhanh chóng đứng lên. Có thể do ngồi xổm lâu rồi nên chân có chút tê dại không đứng vững ngã xuống giường.
Thịnh Thế đang nhìn Cố Lan San đến thất thần, mãi đến lúc cô ngã ngào vào trong иgự¢ mình anh mới lấy lại tinh thần.
Trong nháy mắt Cố Lan San đỏ cả mặt, cô không ngừng giãy dụa muốn từ trong иgự¢ anh đứng dậy lại bị anh vươn tay ôm eo lại.
Cố Lan San không thể nhúc nhích, đầu của cô vừa vặn dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh có thể nghe thấy tiếng tim đập “Bùm bùm” có lực, khiến trái tim cô cũng đập nhanh hơn, không tránh khỏi bắt đầu cùng đập chung một nhịp. Hô hấp nóng bỏng của anh phả vào trên tóc cô, hơi quẹt qua cổ trắng nõn của cô khiến ở trong phòng ngủ nhiệt độ hằng năm đều ổn định, không tự chủ đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Cô khẩn trương toàn thân căng thẳng, không dám cử động chút nào luôn.
Thịnh Thế cảm giác cơ thể cô cứng ngắc, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giọng trầm thấp nhẹ nhàng từ tốn hỏi ngược lại: “Hồi hộp?”
Cố Lan San không lên tiếng, lại cảm thấy càng căng thẳng hơn, theo bản năng cô liền tìm cái cớ muốn từ trong иgự¢ anh đứng dậy: “Tôi đi rót trà cho anh.”
Vừa nói vừa muốn đứng lên, nhưng tay anh ôm eo cô lại gia tăng thêm lực, một tay kia ấn đầu cô dán vào trong иgự¢ anh lần nữa, “Tôi không khát.”
Cô nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt không làm người ta chán ghét, theo bản năng cô hỏi ngược một câu: “Anh uống rượu hả?”
“Ừ.” Thịnh Thế thờ ơ trả lời một câu, cũng không nói gì thêm.
Trong phòng ngủ lại lâm vào cảnh yên ắng, Cố Lan San nhận thấy lực đạo của người đàn ông ôm mình từ từ thả lỏng ra, không chặt như vừa rồi, cô nghĩ anh lại ngủ thi*p đi sao? Khẽ di chuyển đầu ngẩng lên nhìn mặt anh.
Nhưng cô vừa mới từ Ⱡồ₦g иgự¢ anh ngẩng lên, trong lúc bất chợt môi của anh liền rơi xuống chặn môi cô lại, có mùi rượu, có mùi thơm đặc biệt của đàn ông, chậm rãi tràn ra trong miệng cô.
Đầu lưỡi anh không nóng bỏng như trước mà có chút lạnh, thuần thục liếm tới liếm lui trong khoang miệng cô. Đầu lưỡi cô cứ lùi ra sau, đầu lưỡi anh tìm kiếm trong miệng cô, vào sâu vô cùng rồi mới quấn lấy đầu lưỡi cô sau đó hung hăng cuộn vòng quanh đẩy đầu lưỡi cô vào trong miệng anh, dẫn dắt đầu lưỡi tinh tế mềm mại vòng tới vòng lui trong miệng anh.
Hôn đến cuối cùng hai người thở dốc kịch liệt, anh lật người đè cô xuống dưới thân, đẩy đầu lưỡi của cô trở lại trong miệng cô, nụ hôn càng lúc càng trở nên thâm sâu lợi hại.
Cố Lan San bị anh hôn sắp hít thở không thông, cô mở mắt thấy anh nhắm mắt lại, lông mi rất dài rũ xuống giống như một cây quạt, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc.
Là rất chuyên chú, rất nghiêm túc.
Anh không biết tại sao, chỉ là trong lúc bất chợt rất muốn cùng cô dây dưa triền miên chân thành hôn thật lâu.
Anh suy nghĩ liền làm luôn, nụ hôn của anh phải lam tham như vậy, chân thành như vậy, tận tình như vậy, dường như muốn đời đời kiếp kiếp hôn cô như thế này.