Lúc Cố Lan San nghe đến đó thì rất tự nhiên mở miệng hát hòa theo giọng hát: “Trả giá hết thảy có đáng giá hay không, vĩnh viễn sẽ không có đáp án, chỉ có trời mới biết em yêu anh nhiều bao nhiêu.”
Thịnh Thế rất ít nghe nhạc, nhưng lúc Cố Lan San nghe anh cũng sẽ nghe cùng cô, mặc dù không biết nhiều bài hát, nhưng bài nào Cố Lan San biết anh đều có thể nói tên, bởi vì khi học cấp ba, lúc lên lớp trong lúc bất chợt Cố Lan San sẽ quay đầu nhìn anh khẽ hát mấy câu rồi hỏi anh đây là bài gì? Sau đó anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm sách giáo khoa mà trả lời cô, dần dần những bài nào Cố Lan San có thể hát anh đều có thể nói tên.
Nhưng anh nghĩ một lúc cũng không nhớ được bài hát này tên gì nên thuận miệng hỏi một câu: “Đây là bài gì?”
Thật ra Cố Lan San cũng không nhớ được tên bài hát, nhưng lúc này trong điện thoại di động lại vang lên một câu: “Một lòng thuộc về một người, có gì là công bằng trong tình yêu, yêu càng sâu tổn thương càng sâu, có phải đây là đang tự làm tổn thương mình hay không”, lúc này Cố Lan San mới tiếp tục hát theo: “Một lòng thuộc về chính em, không tìm được công bằng trong tình yêu, mà cuối cùng anh lại lựa chọn trốn tránh, em học được không công bằng......” Cố Lan San dừng một chút mới nhớ r rồi trả lời câu hỏi của Thịnh Thế: “Không công bằng...... Hình như là ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền hình, tên là “Không công bằng”.”
Đột nhiên Thịnh Thế trầm mặc không nói.
Khúc hát vẫn từ trong điện thoại vang lên.
Bởi vì buổi trưa Thịnh Thế lôi kéo Cố Lan San lăn qua lăn lại trong phòng ngủ nên cả một buổi chiều cô đều cảm thấy hai chân như nhũn ra, không còn hơi sức, bây giờ nghe nhạc, Thịnh Thế lại không nói câu nào, chỉ một lát là cô đã thi*p đi.
Mà bài hát trong điện thoại di động vẫn chưa được hát xong.
Thịnh Thế đắm chìm trong khúc hát, bất chợt ánh mắt anh rơi trên người cô gái đang nhắm mắt nằm bên cạnh.
Gần trong gang tấc nhưng anh lại cảm thấy như xa tận chân trời.
Anh lẳng lặng nhìn gương mặt cực kỳ quen thuộc, từng đường nét khắc sâu vào trong tim nhưng lại cảm thấy trong tim đau nhói, lêquy1đôn cô yêu người đàn ông khác, dù anh có đối xử tốt với cô ra sao thì cái nhìn của cô về anh vẫn không tốt hơn.
Giống như lời bài hát này, một lòng thuộc về một người, có gì là công bằng trong tình yêu.
Cô và anh mỗi người chỉ có một tấm lòng, mà người kia của cô là Hàn Thành Trì, còn người kia của anh là Cố Lan San.
Cô yêu đơn phương Hàn Thành Trì của cô, còn anh lại yêu hắn đơn phương cô.
Yêu đơn phương là một người cuồng dại.
Yêu đơn phương là một người yêu càng nhiều thì lại càng đau!
Yêu đơn phương là dù anh có tốt bao nhiêu thì cô đều không thấy được, bởi vì cô chưa từng nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình yêu của anh.
Yêu đơn phương là dù anh có mang cả thế giới đến trước mặt cô thì anh vẫn sẽ thua kém Hàn Thành Trì của cô.
Anh biết, không phải là cô không có tâm, không có cảm xúc, chỉ là tất cả đều đã vì người đàn ông khác.
Thịnh Thế cười khổ nhìn biển cả mênh ௱ôЛƓ.
Đã từng, anh biết cô thích Hàn Thành Trì nên anh lặng lẽ làm kỵ sĩ của cô, xem cô như công chúa mà bảo vệ, anh chưa từng nghĩ yêu cô như vậy có đáng giá hay không.
Sau khi cưới, chỉ trong vòng một đêm cô giống như biến thành người khác, nhìn như dịu dàng nghe lời anh nhưng thật ra lại vô cùng khuôn mẫu, trong lòng anh đau buồn khổ sở nhưng vẫn giả vờ như không có việc gì, đối xử tốt với cô, anh vẫn không nghĩ đến việc yêu cô như vậy là đáng giá hay không.
Về sau, lúc anh và cô cãi nhau một trận ầm ỹ hoàn toàn tan vỡ, cô lại nhìn anh cười vô cùng rực rỡ xinh đẹp nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn, cô nói, Nhị Thập, tôi chỉ muốn nói anh còn hèn hạ hơn tôi mà thôi! lqđ Anh là một người ngồi ở trên cao chỉ tay năm ngón, chưa có ai dám xúc phạm tôn nghiêm của anh, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa mà tát cô một cái, từ đó về sau, anh vì mặt mũi nên trước mặt cô anh luôn giả bộ không thích bộ dạng của cô, thờ ơ lạnh nhạt, cô vì tiền nên chỉ có cúi mình trước mặt anh, thật ra anh mới là người rõ ràng nhất, mỗi tháng đều sẽ bị vẻ lạnh lùng của cô đâm đau nhói mà cố ý làm khó cô, nhưng trong lòng lại tính xem trong tay cô còn có bao nhiêu tiền, lúc cô cho là không còn hy vọng thì sẽ cho cô kiếm đủ tiền dù cô có nói những lời khó nghe với anh, anh cũng thật sự tức giận. Vậy mà lúc anh ở trước mặt cô lại cố gắng giữ tôn nghiêm của mình, dùng sự tức giận, dùng sự trừng phạt, dùng sự khuất nhục với cô, nhưng mỗi lần đều là anh tự làm tổn thương chính anh, tim anh vẫn vì yêu cô mà đập, khi đó anh vẫn không nghĩ đến việc yêu cô như vậy là đáng giá hay không.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa bỏ xuống được lần cô mang sự khuất nhục đến cho anh đó, anh có thể yêu cô nhưng cô không thể sỉ nhục tôn nghiêm của anh. Anh quật cường không chịu lui bước vì mặt mũi của mình, nhưng anh lại không nghĩ tới việc cô còn quật cường hơn anh, có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Khi Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân về nước, anh lại hoang mang sợ hãi, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa. Anh rất muốn kéo cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt, nhưng anh lại không thể mở miệng được, anh giống như một đứa bé không làm sai nên không bỏ xuống được việc cô đã chà đạp lên tôn nghiêm của anh, để cho anh và cô trở lại như trước đây, anh cảm thấy làm vậy giống như đang khui lại vết sẹo cũ của anh, anh chỉ có thể dùng cách mà anh tự cho là duy trì tôn nghiêm để rút ngắn khoảng cách với cô, dù bây giờ cô vẫn còn yêu Hàn Thành Trì, đến lúc này anh vẫn không nghĩ đến việc yêu cô như vậy là có đáng giá hay không!
Lúc trời gần tối, gió nổi lên, thủy triều đang từ từ dâng lên, những con sóng lớn màu xanh đậm không ngừng đánh vào bờ, ào ạt mạnh mẽ, cực kỳ đẹp, nhưng Thịnh Thế lại không có tâm tình để thưởng thức, trong lòng anh đang tự hỏi cái gì gọi là đáng giá còn có gì là không đáng giá?
Không ai có thể khẳng định chính xác việc làm của một người hay định nghĩa được là đáng giá hay không?
Ngàn vàng khó mua được một tấm lòng, cơ hội mất đi thì sẽ không trở lại, Trang Tử không phải cá nên làm sao biết được niềm vui của cá, có đáng giá hay không giống như yêu một người, không thể nói rõ, cuối cùng được quyết định bởi việc vì một người mà sẵn sàng đi làm chuyện ngu ngốc hay không.
“Một lòng thuộc về chính em, không tìm được công bằng trong tình yêu, mà cuối cùng anh lại lựa chọn trốn tránh, em học được không công bằng......”
“Vốn không công bằng......”
Đúng vậy, trong tình yêu vốn không có công bằng hay không, có đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không.
Cô vì cậu ta mà không lùi bước, anh vì cô đến ૮ɦếƭ cũng không đổi.
Sở Sở, rốt cuộc em muốn như thế nào thì em mới có thể nhìn đến anh?
********************
Lúc đoàn người trở về biệt thự thì trời đã tối, mẹ Thịnh Thế, bà Cố và mấy vị nữa đang chơi mạt chược vô cùng sôi nổi.
Mọi người chia nhau lên lầu tắm, lúc Thịnh Thế còn đang tắm, Cố Lan San đã đi xuống lâu.
Tối nay mẹ Thịnh Thế không gặp được vận may, vẫn thua liên tục nên không muốn chơi nữa, nhưng đối với người chơi mạt chược chuyên nghiệp lâu năm như bà thì thua tiền mà nói không chơi nữa là chuyện đặc biệt không có văn hóa, nên lúc nhìn thấy Cố Lan San – người chơi mạt chược còn dở hơn bà từ trên cầu thang đi xuống thì lập tức gọi Cố Lan San tới đánh giúp bà, mà chính bà lại tính ra ngoài thay đổi không khí sau đó quay về chơi tiếp.
Cố Lan San vẫn luôn vâng lời mẹ chồng, mặc dù chơi mạt chược rất dở nhưng vẫn thành thật ngồi vào chỗ của bà.
Cố Lan San ngồi ở đây chơi bốn ván đều thua hết bốn, thua đến thê thảm không nỡ nhìn.
Bà Hàn thắng liên tục hai ván nên đặc biệt kích động, vừa tìm bài, vừa cười ha ha: “Vận khí cả ngày hôm nay đều rất bình thường, không nghĩ Lan San vừa tới thì vận may của tôi cũng đến.”
Đúng lúc Hàn Thành Trì cầm một ly nước trái cây từ phòng bếp đi ra, bởi vì không có chuyện gì làm nên đến xem mọi người đánh mạt chược, không ngờ vô tình lại đứng sau lưng Cố Lan San.
Cố Lan San nghe bà Hàn nói thế có chút xấu hổ cười cười, mở một lá bài, sau đó nhìn bài trước mặt mình, do dự không biết nên đánh như thế nào, cuối cùng định ném “Bát vạn” xuống, lại nghe thấy một giọng nói từ sau lưng: “Ném tứ điều.”
Cố Lan San không biết có người đứng phía sau nên đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của Hàn Thành Trì làm cô sợ hết hồn, lqđ tay khẽ run lên, quay đầu lại thì thấy Hàn Thành Trì đang bưng nước trái cây uống, vô cùng tự nhiên nói: “Giữ lại quân bài trong tay em, rõ ràng quân tứ điều là quân rác.”
Cố Lan San xấu hổ bỏ lại quân “bát vạn” trong tay, ném “tứ điều” ra ngoài.
Sau đó Hàn Thành Trì đứng ở sau lưng Cố Lan San thỉnh thoảng chỉ một chút, không có phạm quy, ván này Cố Lan San không thắng cũng không thua.
Xào bài xếp bài.
Cố Lan San còn chưa xếp bài xong, bà Vương đã hối cô đánh tiếp, vội vàng tìm bài, sau đó nhìn chằm chằm.
Hàn Thành Trì đứng ở sau lưng cô, khẽ thở dài, đặt nước trái cây lên bàn, hơi cúi người, hai ba cái đã xếp xong bài cho Cố Lan San, còn không quên nói nhỏ vào tai cô: “Lúc trước đã nói với em rồi, trước khi đánh bài phải sắp xếp bài cho tốt!”
Cố Lan San thấy Hàn Thanh Trì gần mình như vậy, trong mũi cùng tràn đầy mùi hương của anh, cô liền ý thức được, mặc dù cô thích anh, nhưng cô đã lớn, nên cố ý cách xa Hàn Thanh Trì.
Cô không muốn người ta nghĩ gì, bọn họ cùng nhau lớn lên, anh là anh rể của cô, không có gì hơn.
Cô cũng có chút lo lắng, cô thích chồng của chị mình, mỗi lần cô tỉnh mộng, có một ngày thấy Cố Ân Ân biết cô thích Hàn Thanh Trì, ánh mắt đau thương nhìn cô, nên mới làm cô luôn giật mình tỉnh dậy.
Cho nên, cô theo bản năng cách xa Hàn Thanh Trì, nói: “Anh Thanh Trì, anh ngồi đi.”
Hàn Thanh Trì lắc đầu: “Em cứ chơi đi, anh xem một chút, chờ Ân Ân xuống, anh phải cùng em ấy.”
Cố Lan San ngượng ngùng cười, cầm một “Đông Phong” ném ra.
Cố Ân Ân thay một bộ y phục nghỉ ngơi ở nhà, lúc xuống, liền thấy Hàn Thanh Trì đứng sau lưng, nhìn Cố Lan San chơi mạt chược.
Hàn Thanh Trì thỉnh thoảng lại khom người, giúp Cố Lan San đánh vài con bài.
Cố Ân Ân đứng ở cầu thang, những người đánh mạt chược rất nhập tâm, nên cũng có phát hiện ra cô, cô cũng cố ý im lặng đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh Trì và Cố Lan San.
Mãi cho đến khi ván mạt chược được đánh xong, Cố Lan San thắng, trên mặt Cố Lan San cùng Hàn Thanh Trì đều rất vui vẻ, Hàn Thanh Trì nhìn Cố Lan San nói: “Bây giờ lại đánh tốt như vậy?”
Mặt Cố Lan San vui vẻ nhưng trong lòng có chút khẩn trương, không nhịn được hỏi: “Chị của em còn chưa xuống sao?”
Hàn Thanh Trì nghe vậy, lúc này mới quay đầu nhìn, thấy Cố Ân Ân đứng cách đó không xa.
Cố Ân Ân phản ứng cực nhanh, lúc Hàn Thanh Trì nhìn cô, nét mặt liền lộ vẻ tươi cười, bước về phía Hàn Thanh Trì.
Đi tới cạnh Hàn Thanh Trì, Hàn Thanh Trì cũng tự nhiên vươn tay, đem Cố Ân Ân ôm vào trong lòng: “Sao xuống chậm vậy?”
Cố Ân Ân cười với Hàn Thanh Trì nhưng không có trả lời vấn đề anh hỏi, mà nhìn về phía Cố Lan San, đã biết còn hỏi: “San San đánh mạt chược? Thắng hay thua?”
“Có thắng có thua.” Hàn Thanh Trì trả lời.
Cố Lan San mỉm cười gọi Cố Ân Ân: “Chị.”
Cố Ân Ân cười với Cố Lan San, sau đó nghiêng đầu nhìn Hàn Thanh Trì: “Em đi xem TV, anh tiếp tục ở lại giúp Cố Lan San đánh mạt chược?”
“Không cần, anh Thanh Trì phải đi cùng chị chứ.” Cố Lan San thẳng thắn từ chối.
“Anh đi cùng em.” Hàn Thanh Trì cười nhẹ, dìu Cố Ân Ân đến phòng khách.
Cố Ân Ân tùy tiện bật đại một kênh, đang là quảng cáo, cô nhìn chằm chằm vào TV, nhìn thì cô đang nghiêm túc xem nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Hàn Thanh Trì cùng Cố Lan San chơi mạt chược.
Sau đó bất giác cô nghĩ, Hàn Thanh Trì đối xử rất tốt với Cố Lan San.
Trước kia, cô nghĩ Hàn Thanh Trì có thể đối xử tốt với Cố Lan San như em gái mình, nhưng giờ, cô lại khó chịu.
Cố Ân Ân nhìn chằm chằm TV một chút, sau đó lại nghĩ về ngày hôm nay…
Cố Ân Ân nhìn chằm chằm TV một chút, sau đó lại nghĩ về ngày hôm nay, Vương Giai Di lại cố tình gây sự với Cố Lan San, Thịnh Thế cũng chưa mở miệng nói, thì Hàn Thanh Trì đã không cho Vương Giai Di nói tiếp.
Trong lòng Cố Ân Ân giật mình, cô theo bản năng nhìn Hàn Thanh Trì, lẽ nào anh biết người Cố Lan San thích là anh? Cho nên anh mới mở miệng ngăn cản để cho Vương Giai không nói ra?
Nếu anh thật sự biết người Cố Lan San thích là anh… Vậy anh làm vậy vì mục đích gì? Che giấu sự thật, sau đó…
Cố Ân Ân không dám nghĩ thêm nữa, cô giống người phát hiện người mình yêu cùng người phụ nữ khác có quan hệ không bình thường, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hàn Thanh Trì vốn đang xem TV, bất giác quy đầu, thấy Cố Ân Ân thất thần nhìn mình, anh nâng tay nhéo hai gò má của Cố Ân Ân, cưng chiều nói: “Không phải muốn xem TV?” Sao giờ lại nhìn anh?”
Cố Ân Ân hoàn hồn, cô nở nụ cười cứng ngắc, nhìn Hàn Thanh Trì, sau đó quay đầu tiếp tục xem TV.
Hàn Thanh Trì phát hiện chỗ khác thường.
Cho đến khi buổi cơm kết thúc, có người đề nghị đi ra biển đốt lửa trại, Cố Ân Ân nói mình hơi mệt, không muốn đi, Hàn Thanh Trì dìu cô lên lầu.
Vào phòng, Hàn Thanh Trì đi tắm, lúc đi ra, thấy Cố Ân Ân ngồi trên giường, ngọn đèn nhu hòa, chiếu vào áo ngủ của cô, loáng thoáng có thể thấy được da thịt trắng noãn.
Hàn Thanh Trì đi tới cạnh Cố Ân Ân, vươn tay, ôm cô vào trong иgự¢, đầu chôn ở cổ của Cố Ân Ân, nghe mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hô hấp Hàn Thanh Trì cực nóng, đôi môi nhẹ nhàng ngặm lấy da thịt cô.
Cố Ân Ân nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng muốn Hàn Thanh Trì lắp đầy cô, nhưng Hàn Thanh Trì đã cùng Cố Ân Ân trên giường cũng gần mười năm, anh biết rõ những chỗ mẫn cảm trên người cô, cho nên rất dễ dàng, khiến cho toàn thân cô nóng lên, hơi thở gấp còn nóng bỏng.
Cố Ân Ân bị Hàn Thanh Trì đặt dưới thân, áo ngủ của cô bị anh kéo xuống dễ dàng, ném ra mặt đất, anh nhẹ nhàng tiến vào thân thể cô, bàn tay nắm lấy hông cô, mạnh mẽ ra vào. ( tội nghiệt tội nghiệt, ta quá thuần túy:no2:)
Hai người đã quen thuộc thân thể của nhau, nên sớm tạo nên cao trào, nên rất nhanh mà Cố Ân Ân đã ẩm ướt, ‘hừ hừ’ cầu xin, Hàn Thanh Trì nắm lấy hông cô, thay đổi tư thế, anh gặm lưng cô, đưa cô lên cô ra lần nữa, mới kết thúc.
Không biết anh và cô đã làm bao nhiêu lần, lúc làm xong, Hàn Thanh Trì luôn ôm Cố Lan San cùng năm trên giường, yên lặng không lên tiếng, trong phòng đều là tiếng tim đập, đợi lúc hô hấp của hai người bình ổn lại, Hàn Thanh Trì nghiêng đầu, hôn lên má của Cố Ân Ân, nói: “Lão bà, anh yêu em.” Cố Ân Ân hạnh phúc ôm cổ Hàn Thanh Trì, ngẩng đều, hôn lên môi anh một cái, nói: “Lão công, em cũng yêu anh.” Sau đó hai người ôm chặt nhau, nếu bình thường thì sẽ mệt mỏi cùng hạnh phúc mà mơ màng ngủ.
Nhưng hôm nay, ‘yêu’ xong, Hàn Thanh Trì im lặng ôm Cố Ân Ân, nhưng Cố Ân Ân nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Thanh Trì, nếu có người thích anh, anh có thích lại người đó không?”