Dĩ nhiên, người nhà họ Thịnh luôn có suy nghĩ cùng vinh cùng nhục, cho nên, từ trước đến giờ rất bao che khuyết điểm, cảm thấy chỉ cần là người nhà họ Thịnh, bất kể là ai bị bắt nạt, đó chính là bắt nạt cả nhà bọn họ!
Bây giờ Cố Lan San cũng khóc, mặc dù Cố Lan San không phải khóc vì Vương Giai Di, nhưng trong mắt người nhà họ Thịnh, chính là cảm thấy Vương Giai Di gây ra.
Lập tức, trong đám người lớn tuổi nhất nhà họ Thịnh, bác gái cả Thịnh Thế, sắc mặt trầm trầm mở miệng, nhưng lại nói với Thịnh Thế: “Nhị Thập, mấy tin tình cảm của cháu ở bên ngoài cứ không ngừng, người trong nhà chúng ta, đều cảm thấy là lũ phóng viên chụp loạn viết linh tinh, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, cô Vương một mực chắc chắn cho rằng cháu cho số điện thoại. Nhị Thập, cháu cũng biết, cháu đã kết hôn, Lan San ngồi ở bên cạnh, cháu nghĩ trong lòng Lan San thế nào?”
Về vai vế, bác gái cả của Thịnh Thế đứng thứ hai trong nhà họ Thịnh. Sau khi lời bác gái của Thịnh Thế vừa dứt, có người mở miệng theo sát phía sau: “Nhị Thập, cô rất đồng ý với lời của chị cả, trước hôn nhân cháu chơi đùa lung tung thế nào, chúng ta đều không quản, nhưng bây giờ đã cưới rồi, cũng không nên làm mấy chuyện làm bại hoại thuần phong mỹ tục nữa!”
Cô cả và bác gái cả của Thịnh Thế đều nói, nhưng rất công bằng, không hề có một chút nào thiên vị Thịnh Thế, ngược lại còn trúng ngay ý nguyện của Thịnh Thế, đáy lòng lập tức hồi hộp, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt cực kì nghiêm túc như cũ, để tay ở ngang eo Cố Lan San, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa rồi bị anh Ϧóþ chỗ đau, giọng nói nghiêm túc: “Mọi người đã không tin cháu, vậy thì cháu trực tiếp nói rõ luôn.”
Thịnh Thế nói tới chỗ này, còn cố ý bày ra vẻ mặt khổ sở: “Thật ra thì, cô Vương không chỉ gửi tin nhắn cho cháu tối qua, cô ấy vẫn luôn gửi tin nhắn, gọi điện thoại, nhưng cháu cũng không để ý.”
Dừng một chút, Thịnh Thế thấy bộ dáng sững sờ của mọi người trong nhà, đáy lòng lập tức hài lòng, giọng điệu cũng rất tự nhiên: “Nếu như cháu thật sự cho cô Vương số điện thoại, như vậy chứng minh cháu có ý với cô Vương, như vậy, cô Vương gửi tin nhắn, gọi điện thoại, làm sao cháu có thể không để ý? Huống chi, nếu như cháu tình chàng ý thi*p với cô Vương, hôm nay, làm sao cháu có thể hỏi cô Vương ‘tối qua tìm tôi có chuyện gì’ trước mặt nhiều người như vậy?”
Lời nói này của Thịnh Thế, rất hợp tình hợp lý, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Chị ba, họ hàng với Thịnh Thế cười, tiếp lời Thịnh Thế: “Nói không có căn cứ, ai cũng cảm thấy mình có lý, thật ra thì chuyện này rất dễ giải quyết không phải sao? Chỉ cần lấy điện thoại ra, mọi người xem lịch sử tin nhắn trò chuyện, không phải vừa xem là hiểu ngay sao?”
Đúng nha! Chỉ có chị ba là suy nghĩ nhanh!” Thịnh Tiếu cười hùa theo, đôi mắt chân thành lễ độ nhìn Vương Giai Di, lại bắt đầu phát huy tài ngoại giao kinh người của mình: “Cô Vương, lúc đầu cô làm con bướm nhỏ bay quanh đóa hoa Nhị Thập nhà chúng ta thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều mặc kệ, dù sao lúc ấy nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu yêu thì cứ yêu, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu. Nhưng mà, vấn đề là, bây giờ Nhị Thập đã kết hôn rồi, làm người, phải có ranh giới đạo đức cuối cùng. Nếu những điều Nhị Thập từng nói là thật, mắc vào tội danh quyến rũ đàn ông có vợ, chỉ trong nhà chúng ta thì không sao, chỉ sợ truyền đi, sẽ ảnh hưởng đến trong sạch và danh dự của cô. Dù sao cô cũng chưa kết hôn.
“Nếu những điều Nhị Thập từng nói là thật, mắc vào tội danh quyến rũ đàn ông có vợ, chỉ trong nhà chúng ta thì không sao, chỉ sợ truyền đi, sẽ ảnh hưởng đến trong sạch và danh dự của cô. Dù sao cô cũng chưa kết hôn. Vừa rồi cô Vương cũng nói, Nhị Thập cho cô số điện thoại để cô gọi điện tới. Cho nên, vì sự trong sạch của cô Vương, cô Vương, vẫn nên lấy điện thoại di động ra đi, như vậy sẽ biết thật hay giả.”
Vương Giai Di nghe nói như thế, lập tức lấy ra điện thoại di động của mình, bắt đầu tra tìm ghi chép trò chuyện của mình. Nhưng khi tra đến tận cuối lịch sử trò chuyện, sắc mặt cô ta nhất thời trở nên trắng bệch, ngón tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu khẽ run rẩy.
Phần ghi chép lịch sử trò chuyện trong điện thoại di động, dù không xóa, nhưng lại hạn chế thời gian.
Mà trong điện thoại của cô ta, vừa vặn giữ lại lịch sử trò chuyện hiện tại, là sau hôm Thịnh Thế gọi điện thoại cho mình.
Nói cách khác, trong điện thoại di động của cô ta, hoàn toàn không tra được Thịnh Thế gọi điện thoại cho mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Giai Di không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể sững sờ nhìn điện thoại di động, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Ngược lại là Thịnh Thế, lại trấn định nhàn nhã móc điện thoại di động từ trong túi mình ra, thoải mái đặt lên bàn trà, mặc cho mọi người tha hồ lật xem.
Trong di động của Thịnh Thế, cũng không lưu số điện thoại của Vương Giai Di, cho nên chỉ hiện lên một dãy số.
Dãy số này, tổng cộng đã gửi cho Thịnh Thế không ít hơn 70 tin nhắn. Thịnh Thế không trả lời cái nào, nội dung bên trong na ná như nhau, chỉ đơn giản là: “Anh Thịnh, em là Giai Di, anh ở đâu?”, “Anh Thịnh, hôm nay anh có rảnh không?”, “Anh Thịnh, ngày kia anh có thời gian không?“.
Dãy số này, tổng cộng đã gọi cho Thịnh Thế 27 cuộc điện thoại, trên điện thoại Thịnh Thế, đều hiện lên là”Cuộc gọi nhỡ“.
Sau khi mọi người nhìn điện thoại của Thịnh Thế, vẻ mặt mọi người đều thay đổi liên tục. Người cuối cùng xem là Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì. Sau khi Cố Ân Ân xem xong, theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vương Giai Di, sau đó hơi căng thẳng liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, rồi trả điện thoại di động lại cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế thong thả ung dung nhận lấy điện thoại di động, bộ dáng nhàn nhã bấm mấy cái trên điện thoại di động của mình. Sau đó, qua mấy giây, di động Vương Giai Di đang nắm chặt, bỗng nhiên vang lên, Vương Giai Di mới tỉnh táo trở lại. Vừa định cúi đầu nghe điện thoại, giọng nói của Thịnh Thế, liền nhàn nhạt truyền tới: “Cô Vương, không cần nghe, là tôi gọi điện thoại, vì muốn chứng minh với mọi người rằng, dãy số này, là số điện thoại di động của cô.”
Đây cũng chỉ là chứng minh thật sự Thịnh Thế không nhắn tin cho Vương Giai Di, càng không thể chứng minh rốt cuộc có phải Thịnh Thế cho số điện thoại hay không.
Mà, Thịnh Ngữ thấy di động của Vương Giai Di, cũng không lên tiếng, liền hỏi một câu: “Cô Vương, thế nào? Tìm được ghi chép Nhị Thập nhà chúng ta gọi cho cô chưa?”
Vương Giai Di nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm khó coi, cánh môi cô ta hơi run run, lúc này mới giật mình sáng tỏ, thì ra tất cả điều này, Thịnh Thế đã sớm chuẩn bị tốt! Anh gặp cô ta, đều nói bằng miệng, trừ lần đầu tiên chủ động gọi cho cô ta một cuộc điện thoại, sau cũng chưa từng gửi cho cô ta một tin nhắn, không nhận điện thoại, trong lịch sử điện thoại, tất cả đều là số điện thoại cô ta gọi đến. Dù bây giờ có muốn cầm điện thoại di động kiểm tra, như vậy cũng chỉ càng chứng minh tội danh quyến rũ Thịnh Thế của cô ta!
Trừ lần đầu tiên chủ động gọi cho cô ta một cuộc điện thoại, sau cũng chưa từng gửi cho cô ta một tin nhắn, không nhận điện thoại, trong lịch sử điện thoại, tất cả đều là số điện thoại cô ta gọi đến. Dù bây giờ có muốn cầm điện thoại di động kiểm tra, như vậy cũng chỉ càng chứng minh tội danh quyến rũ Thịnh Thế của cô ta!
Cô ta lọt vào bẫy của Thịnh Thế!
Vốn Vương Giai Di cho là Thịnh Thế động lòng với mình mà cảm thấy vui sướng, lập tức tan thành mây khói, đáy lòng cô ta đủ mùi vị lẫn lộn. Cô ta cắn cắn môi dưới, tay siết chặt điện thoại di động, sau đó hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, nói gằn từng chữ một: “Thịnh Thế, anh hãm hại tôi! Anh cố ý làm như vậy đúng không? Rõ ràng anh cho tôi số điện thoại, anh biết lịch sử ghi chép trò chuyện của điện thoại di động này giữ rất ít! Cho nên, anh nắm rất chắc thời gian, cố ý khiến tôi nhục nhã!”
Lời của Vương Giai Di, khiến mọi người sáng tỏ, trong tay của cô ta không có bằng chứng Thịnh Thế cho cô ta số điện thoại.
Còn Thịnh Thế có thể đưa ra bằng chứng cô ta gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.
Tất cả mọi người ở đây, lập tức cảm thấy là Vương Giai Di cố ý quyến rũ Thịnh Thế!
Cho nên, những lời Vương Giai Di vừa gào lên kia, cũng chỉ khiến mọi người cảm thấy cô ta bị vạch trần nên nhục nhã, tức giận thành thẹn!
“Cô Vương, muốn tố cáo người khác thì phải có chứng cớ. Cô nói tôi hãm hại cô, vì sao tôi lại muốn hãm hại cô?” Thịnh Thế nghe được lời này, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Cô Vương, không biết có phải những lời trước kia tôi nói với cô không đủ rõ ràng hay không, hay là năng lực lý giải của cô có vấn đề. Hôm nay, ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng, tôi lặp lại lời nói đã từng nói với cô nhiều năm trước. Tôi, Thịnh Thế, tuyệt đối không thể nào thích cô Vương đâu! Về phần số điện thoại, nhất định là cô ngậm máu phun người!”
Lời của Thịnh Thế, không thể nghi ngờ là lời châm chọc và đả kích lớn nhất cho một người phụ nữ.
Không khí bên trong phòng, theo đó trở nên trầm xuống.
Nhưng Thịnh Thế vẫn lười nhác, tùy ý như cũ, dường như vẫn chưa muốn dừng, tiếp tục mở miệng.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một mình giọng nói của anh.
“Cô nói tôi cho cô số điện thoại, không phải là vì cho là tôi quyến rũ cô sao? Ha ha......” Thịnh Thế cười lạnh hai tiếng, còn nói: “Cô Vương, cô đúng là ảo tưởng. Ánh mắt của tôi, Nhị Thập, có thể kém cỏi vậy sao?”
Mặc dù đáy lòng Cố Ân Ân nghi ngờ, rõ ràng Vương Giai Di đã hết hi vọng với Thịnh Thế, tại sao vẫn to gan làm như vậy. Nhưng mà trong lòng cô biết rõ, Vương Giai Di đấu với Thịnh Thế, đến cuối cùng, có lẽ ૮ɦếƭ thế nào cũng không biết!
Cố Ân Ân biết rõ miệng lưỡi Thịnh Thế sắc bén, chỉ sợ lời nói tiếp theo, càng thêm khó nghe độc ác, liền cong môi, cười cười, nói: “Giai Di cũng không tìm thấy lịch sử trò chuyện, cho nên rốt cuộc là ai cho ai số điện thoại cũng không quan trọng. Huống chi, Nhị Thập và Giai Di cũng không xảy ra cái gì đúng không? Mọi người chúng ta không nên so đo từng tí, thật khó khắn mới có một chuyến đi Hải Nam, suy nghĩ xem, buổi chiều chúng ta đi đâu chơi đi?”
Thịnh Thế lại “Ha ha” cười hai tiếng, ngồi thẳng người, ổn định, nhàn nhã nhìn một vòng người trong phòng, dừng một lát, mới dõng dạc mở miệng, biểu cảm khó xử, cứ như là anh không muốn theo đuổi việc này nữa, nhưng lại bị ép không thể không theo đuổi: “Ân Ân, thật ra thì cũng không phải là tôi muốn so đo từng tí. Vừa này chị ba tôi cũng nói, sự trong sạch của cô Vương rất quan trọng, nhưng mà trong sạch của Nhị Thập tôi cũng rất quan trọng đấy! Vừa rồi tôi làm mấy chuyện này, chẳng qua chỉ để chứng minh là tôi vô tội, tôi vẫn còn trong sạch!”
“Vừa rồi tôi làm mấy chuyện này. chẳng qua chỉ để chứng minh là tôi vô tội, tôi vẫn còn trong sạch!”
Thịnh Thế là người như thế nào thì ai cũng biết, năm đó mặt không đỏ thở không gấp noi người không phong lưu thì thật uổng thời niên thiếu, cho nên bạn gái đổi xoành xoạch, bây giờ lại dùng giọng điệu kiên quyết này bảo vệ trong trắng của bản thân, làm cho Thịnh Tiếu đang uống nước cũng suýt nữa phun ra rồi, cô chỉ là dùng cốc nước che môi, khóe miệng không ngừng co giật, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, gắng sức nuốt xướng ngụm nước từng chút một sau đó sắc mặt mới tự nhiên lại. Cô đặt cốc nước lên bàn, từ từ nhếch môi cười cười, nói nói ra không chút kiềm chế: “Thực ra tôi vẫn rất tin tưởng ánh mắt của Nhị Thập chúng ta.”
Lời này vừa đúng lúc đáp lại câu nói “Ánh mắt của Nhị Thập tôi sẽ kém cỏi như vậy sao?” của Thịnh Thế, ngụ ý là cho thấy căn bản Vương Giai Di không lọt nooit mắt xanh của Thịnh Thế.
Chị ba Thịnh Thế nghe được như vậy thì cũng không phải là đèn cạn dầu, ưu nhã tự nhiên cầm bình trà lên, rót cho mình một chén nước: “Nếu không thì sao Thịnh Thế có thể lấy Lan San làm vợ.”
Lời này đáp lại câu nói kia của Thịnh Thế, ngụ ý muốn bày tỏ, vốn Vương Giai Di không cùng một đẳng cấp với Cố Lan San.
Thịnh Ngữ lười biếng vuốt vuốt tóc mình, ngũ khí thoải mái: “Trong sạch của phụ nữ là trinh tiết, trong sạch của đàn ông cũng là trong trắng, cho nên trong sạch của Nhị Thập vẫn rất quan trọng!”
Nói xong Thịnh Ngữ liền gửi cho Cố Lan San một ánh mắt, ý bào cô là nữ chính cũng nên lên sân nói gì đó đi.
Thực ra Cố Lan San cũng biết, chuyện trận tranh cãi vô cùng kịch liệt sáng nay cũng đều quay xung quanh cô, hiện tại đã yên bình, cô tránh được một kiếp, nói cung vẫn phải nói chút gì đó với Vương Giai Di.
Cố Lan San ngồi ở đó, nhìn chằm chằm Vương Giai Di, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu rồi mới kìm nén nói một câu: “Vương Giai Di, Thịnh Thế là người đàn ông của tôi.”
Thịnh Thế vừa mới nhận ly trà mà chị ba mình đưa cho, uống một hớp lớn, mới vừa nuốt xuống cổ họng thì liền nghe được những lời kia do Cố Lan San không nhanh không chậm, giọng điệu bình tĩnh nói ra, anh bỗng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sau ba giây đồng hồ thì anh bỗng chốc ôm cổ, khom lưng mà kịch liệt ho khan.
Mặt Thịnh thế đỏ bừng, anh nhìn ánh mắt của Cố Lan San, sáng ngời giống như ánh sáng chân trời rơi xuống mắt anh, khóe môi anh dương lên, vừa mở miệng như muốn nói gì đó thì liền bị sặc nghẹn mà nói không nổi một chữ.
Anh cảm thấy cả đời anh, đây chính là lời nói êm tai nhất mà anh từng nghe được.
Thịnh Thế, anh ấy là người đàn ông của tôi.
Thịnh Thế, anh ấy là người của Cố Lan San.
Sắc mặt Vương Giai Di thoắt cái liền xanh trắng, cô ta cũng nhìn chằm chằm Cố Lan San, xem như hôm nay mặt của cô ta bị vứt đi rồi, vốn muốn để Cố Lan San thành chuyện cười cho mọi người thì kết quả lại biến khéo thành vụng, ngược lại bản thân lại diễn một truyện cười cho mọi người xem!
Người họ Thịnh, mỗi người một câu đều ngầm châm chọc khiêu khích cô ta, cô ta sớm đã nghẹn trong lòng, thật không ngờ thế nhưng Cố Lan San còn không biết xấu hổ nói trước mặt cô ta như vậy!
Nhất thời Vương Giai Di liền mân môi, cười lạnh bắt đầu phản kích: “Cố Lan San, cô cảm thấy cô có tư cách gì để nói những lời này với tôi, lúc trước rõ ràng là cô thừa nước ᴆục bỏ câu thì mới gả được cho Thịnh Thế!”
Vương Giai Di không đề cập đến truyện lúc trước, Cố Lan San cũng không đặc biệt nóng giận, Vương Giai Di lại nhắc đến như vậy làm đáy lòng Cố Lan San nhất thời liền đại hỏa!
Vương Giai Di không đề cập đến truyện lúc trước, Cố Lan San cũng không đặc biệt nóng giận, Vương Giai Di lại nhắc đến như vậy làm đáy lòng Cố Lan San nhất thời liền đại hỏa!
Thật sự tức giận!
Cô ta lại không biết xấu hổ nói vậy!
Nếu không phải là do cô ta, tại sao cô có thể bị người ta nhân cơ hội để lợi dụng, còn làm cô cùng Thịnh Thế ở trên giường!
Cô nghĩ cũng không nghĩ mà trực tiếp túm lấy gối dựa ghế sô pha bên cạnh mà giơ tay, ném tới phía Vương Giai Di.
Một phòng đầy người vẫn luôn tranh cãi vô cùng kịch liệt nhưng người nào cũng không nghĩ đến đánh nhau, nhưng mà Cố Lan San lại không chút kiêng kỵ mà ra tay với Vương Giai Di, làm cho một phòng người suýt nữa nhảy dựng lên.
Cố Lan San lạnh nhạt nhìn chằm chằm Vương Giai Di, vẻ mặt lúc đó mười phần thần kỳ, ngữ điệu sắc bén: “Vương Giai Di, tôi cảm thấy hôm nay ở trong này đã náo nhiệt đủ hài rồi, thật không ngờ cô vậy mà còn có dũng khí cùng da mặt dầy đi giảng đạo lý với tôi!”
“Một khi đã như vậy, tôi liền thuyết giáo với cô!”
“Tôi đã thấy được người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua ai lại không biết dơ như vậy,lúc trước là ai không biết liêm sỉ mà kiên trì muốn đưa người khác lên giường, lại bị người ta nhìn cũng không thèm nhìn một cái?”
“Hôm nay tôi liền ở đây nói rõ ràng cho cô, mặc kệ vì lí do gì, tôi gả cho Thịnh Thế đều không có chút liên quan gì đến cô cả!”
“Bây giờ tôi và Thịnh Thế là vợ chồng hợp pháp, vợ chồng hợp pháp, cô có hiểu đó là gì không? Đó là một hình thức hôn nhân mà trong đó mỗi cá nhân chỉ có một người hôn phối trong suốt cuộc đời của họ hoặc bất kỳ thời điểm nào đang xét đến, cho nên dựa vào một điều đó thì Thịnh Thế cùng chúng tôi, mặc kệ tới cùng cô có thích quyến rũ đàn ông có vợ bao nhiêu nhưng về phần tôi, tôi không cho phép người khác động vào một chút hay gì cả!”
“Tôi nói cho cô biết, về sau nếu cô để cho tôi tìm được chút gì đó trong điện thoại của Thịnh Thế liên quan đến cô hay tôi nghe được từ trong miệng người nào đó về việc cô có ý đồ gì với Thịnh Thế, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Vợ cả độc ác với bồ nhí, là đạo lý hiển nhiên, không ai sẽ cảm thấy tôi làm quá mức!”
Vương Giai Dị bị Cố Lan San chém cho mấy lời mà có chút sợ run, đứng đó mà nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San lại không mảy may để ý đến Vương Giai Di mà lạnh lùng cười cười “Huống chi, cô loại đàn bà này, cũng không được coi là bồ nhí đâu!”
Cố Lan San nói xong liền trực tiếp dời tầm mắt, nhìn cũng không nhìn Vương Giai Di một cái.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh, Thịnh Ngữ cùng Thịnh Tiếu thì lén lút ném cho Cố Lan San tươi cười tán thưởng, ngược lại Cố Lan San lại cảm thấy có chút xấu hổ, cô chỉ là nhất thời tức giận, lại quên chính mình phải để Thịnh bà thấy mình biết kiềm chế cùng tu dưỡng, tính tình vừa tăng lên liền cái gì cũng không nhớ rõ rồi sao?
Cô theo bản năng dè dặt nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Thịnh Thế thì lại phát hiện ánh mắt của người đàn ông này đang dừng lại chỗ mình mà nhìn thật sâu, trên mặt anh không có chút nào tức giận, còn rõ ràng lóe lên ánh sáng nhiều màu vô cùng đặc sắc.
Đây là cô đã trước một phòng người mà quên mất thân phận, vậy nhưng anh không tức giận sao?
Đang lúc Cố Lan San hoài nghi thì những người đang chơi mạt chược ở sảnh trong, bà Cố, mẹ Thịnh, bà Vương cùng bà Hàn vừa thảo luận xem người này thắng bao nhiêu tiền, người kia thua bao nhiêu tiền vừa đi về tiền sảnh.
Vương Giai Di bị Cố Lan San mắng cùng đánh trước mặt nhiều người như vậy nên liền bỗng liều mạng mở miệng nói: “Cố Lan San, tôi thật không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy mà giáo huấn tôi, chính cô đã làm ra chuyện xấu xa gì, lại còn cho là tôi không biết, cô đừng cho là tôi không biết, cô thích...”