Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 45

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Ân Ân cười uống nước, không có nói tiếp, ngược lại trong lòng Vương Giai Di càng lúc càng tức giận, cô ta nhìn thấy Hàn Thành Trì đứng ở một bên, con ngươi đảo một vòng, liền thản nhiên cười: “Trước kia quan hệ của tôi và Lan San rất tốt, hai người thường xuyên cùng nhau đi dạo phố, cho nên ánh mắt chọn đồ vẫn rất ăn ý, đúng không, Lan San?”
Cuối cùng Vương Giai Di còn vứt lời nói cho Cố Lan San, thật ra Cố Lan San cũng lười tiếp nhận lời nói của Vương Giai Di, trong lòng cả hai người cô và cô ta đều biết rõ trước kia quan hệ giữa bọn họ “Rất tốt” ra sao, dù là đi dạo phố, cô nhớ số lần cô và Vương Giai Di cùng đi cũng không vượt qua được năm lần, hơn nữa năm lần này, cố tình còn là Thịnh Thế cùng đi với cô, mà Vương Giai Di vừa đúng lúc tới không hẹn mà gặp.
Chỉ là, người trong phòng này, trừ Cố Ân Ân Hàn Thành Trì còn có Thịnh Thế ra, những người khác đều thật sự cho rằng các cô đã từng có quan hệ rất tốt, chỉ nghĩ rằng sau đó bởi vì Thịnh Thế nên hai người mới cãi nhau rồi tách ra.
Lúc đó Thịnh Thế và Cố Lan San vừa mới để lộ ra tin tức đính hôn, Vương Giai Di xông tới nhà họ Cố, trong miệng mắng Cố Lan San là”Tiện nhân”, sau đó nhìn thấy cái gì là bắt ngay cái đó ném về phía Cố Lan San, Cố Lan San cũng không phải là đèn cạn dầu, vốn là bởi vì cô ta muốn bỏ thuốc quyến rũ Thịnh Thế, mượn cơ hội này muốn trở thành vợ Thịnh Thế, kết quả vô duyên vô cớ liên lụy đến trên người của cô, cô là người bị hại vô tội nhất, cho nên bị Vương Giai Di mắng một tràng như vậy, trong lòng Cố Lan San càng thêm tức giận, không nói hai lời liền tự tay hoàn trả lại cho Vương Giai Di!
Lúc ấy hận cũ giữa hai người chưa xong, lại thêm thù mới, cho nên, càng phát triển thành huyết hải thâm cừu.
Người giúp việc nhà họ Cố kéo thế nào cũng kéo không ra, sau đó Thịnh Thế cùng Thịnh Ngữ tới, hai người mới dừng tay, lúc đó cô mới biết được thì ra đêm sinh nhật đó của Vương Giai Di, cô ta có mục đích sẵn.
Thịnh Ngữ về nhà nói cho người trong nhà họ Thịnh, mọi người trong nhà họ Thịnh đều biết, nhưng ngại vì quan hệ giữa hai nhà đã từng không tệ, cũng không có nhắc tới sự kiện đã trôi qua kia.
Sau này Cố Lan San gả cho Thịnh Thế, sau khi đầu óc Vương Giai Di tỉnh táo lại, biết mình làm chuyện ngu xuẩn, liền không dám tới nhà họ Thịnh nữa.
Chỉ là chuyện này đã trôi qua hai năm, Vương Giai Di chủ động nói chuyện thân thiết với Cố Lan San như vậy, rất giống như cô ta không còn nhớ những chuyện đã từng xảy ra nữa rồi.
Mà Cố Lan San ngại vì người cả phòng đều ngồi ở nơi này, cô lại là vợ của Thịnh Thế, bên trong phòng còn có rất nhiều phu nhân của những nhà khác, dù sao cũng phải duy trì mặt mũi của nhà họ Thịnh, thể hiện mình có tri thức hiểu lễ nghĩa nên cần phải giả vờ giả vịt, cho nên cũng không thèm nhìn Vương Giai Di một cái, chỉ nhàn nhạt câu môi, cười cười, nói: “Đúng thật không tệ!”
Vương Giai Di chờ chính là những lời này của Cố Lan San, cô ta tiếp tục cười sáng lạng, nhìn giống như không có tâm đi hại người, cười tủm tỉm mà nói: “Kể từ sau khi Lan San gả cho anh Thịnh, chúng tôi cũng rất ít gặp mặt, chỉ là không nghĩ tới, vậy mà cho tới bây giờ ánh mắt chọn quần áo, vẫn giống nhau như thế!”
Lần này Cố Lan San chỉ cười cười, dứt khoát không nói gì nữa.
Người nhà họ Thịnh đều biết chuyện Vương Giai Di đã từng làm, cũng đều cười cười cho có lệ, không nói một lời.
Vương Giai Di biết người nhà họ Thịnh bởi vì chuyện kia, đều không mấy thích mình, cô ta cũng không cảm thấy người khác không để ý tới mình có bao nhiêu xấu hổ, chỉ làm bộ như không có chuyện gì, vẫn cười tủm tỉm nói tiếp: “Lan San có rất nhiều chuyện, đoán chừng các người đều không biết, lúc học trung học Lan San rất được các nam sinh hoan nghênh đó, ngày lễ Valentine, nhận được chocolate cùng hoa tươi nhiều nhất lập kỷ lục cao nhất trong lịch sử trường học từ trước tới nay.”
Vương Giai Di biết người nhà họ Thịnh bởi vì chuyện kia, đều không mấy thích mình, cô ta cũng không cảm thấy người khác không để ý tới mình có bao nhiêu xấu hổ, chỉ làm bộ như không có chuyện gì, vẫn cười tủm tỉm nói tiếp: “Lan San có rất nhiều chuyện, đoán chừng các người đều không biết, lúc học trung học Lan San rất được các nam sinh hoan nghênh đó, ngày lễ Valentine, nhận được chocolate cùng hoa tươi nhiều nhất lập kỷ lục cao nhất trong lịch sử trường học từ trước tới nay.”
Lần này Cố Ân Ân lại tiếp lời: “Đó là chuyện đương nhiên, bộ dạng San San xinh đẹp như vậy, không có gì đáng kinh ngạc.”
“Chị Ân Ân chị nói đúng, bộ dạng Lan San xinh đẹp như vậy, đúng là không có cái gì đáng kinh ngạc! Nhưng mà, điều đáng kinh ngạc chính là, nam sinh toàn trường đều thích Lan San như thế, thời trung học lại không có một người nào lọt vào mắt Lan San, các người không cảm thấy chuyện này thật kỳ quái sao?” Vương Giai Di nhìn Cố Lan San một cái, cười tươi như hoa, không nhìn ra có bất kỳ khác thường nào.
Chỉ là trong lòng cô ta đang cười lạnh, các người đều thích Cố Lan San, tốt lắm nha, bây giờ tôi sẽ nói ra chuyện cô ta thích Hàn Thành Trì, để cho các người xem xem cô con dâu của nhà họ Thịnh các người, rốt cuộc là người như thế nào!
Thật ra Cố Lan San có chút không hiểu nổi rốt cuộc Vương Giai Di nói ra những chuyện này có ý đồ gì, cho nên vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo, yên lặng theo dõi biến hóa.
Thịnh Ngữ lại nhẹ nhàng câu môi cười cười, nói: ”Đây có cái gì kỳ quái đâu, lúc ấy quan hệ giữa Lan San cùng Nhị Thập rất tốt! Ở trường học Nhị Thập vẫn còn vì Lan San đánh nhau! Có lẽ khi đó, Lan San đã tâm đầu ý hợp với Nhị Thập nhà chúng tôi rồi!”
“Chị Ngữ Tứ, chuyện đó chị cũng không biết bằng em rồi!” Vương Giai Di mặt mày sáng rỡ, “Lúc đó Lan San không thích anh Thịnh, lúc đó Lan San là có người trong lòng đấy!”
Cố Lan San nghe nói như thế, hơi nhíu nhíu mày, giương mắt, nhìn về phía Vương Giai Di.
Làm sao cô ta biết lúc đó cô có người trong lòng?
Bà Cố biết, là bà Cố nói cho cô ta biết sao?
Tim Cố Lan San bỗng rơi xuống lộp bộp, nét mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như trước, chỉ là trong lòng lại xiết lại thật chặt.
Vốn Thịnh Thế không có hứng thú với những lời này của Vương Giai Di, bỗng nhiên nghe được Vương Giai Di nói như vậy, liền ngẩng đầu lên, nhìn Vương Giai Di một cái, đáy mắt chợt lóe lên, có chút làm cho người ta nhìn không thấu.
“Cô ấy làm sao có thể nói cho chị biết chứ?” Vương Giai Di dứt khoát quay qua nói với Cố Ân Ân một câu, sau đó quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San đang nhíu mày, trong mắt hiện lên đầy sự đắc ý.
Lời này Vương Giai Di nói ra rất chân thực, người khác nghe xong, chỉ cho rằng Cố Lan San ngượng ngùng nói chuyện của mình với chị của mình là Cố Ân Ân.
Nhưng mà, người biết, cũng hiểu được, người Cố Lan San thích chính là Hàn Thành Trì, vị hôn phu của Cố Ân Ân, trên danh nghĩa là anh rễ của cô, làm sao mà cô dám để cho Cố Ân Ân biết?
Cố Lan San biết Vương Giai Di hận mình, mặc dù cô không xác định người trong lòng mình trong miệng Vương Giai Di có phải là Hàn Thành Trì hay không, nhưng cô phải phòng bị trước một chút, liền cười cười, giọng điệu nhàn nhạt nói: ”Chuyện đã trôi qua bao lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ.”
Thịnh Ngữ nghe Cố Lan San nói như vậy, lập tức cười phụ họa nói: “Đúng rồi, cái này đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, còn nhắc đến anh ta làm cái gì?”
“Chính là đã qua rất nhiều năm, không quan trọng, bỗng nhiên nhớ tới, cho nên mới nhắc lại nha!” Vương Giai Di cười tủm tỉm nói: ”Huống chi cũng không sao cả, Lan San cũng sẽ không ngại, đúng không, Lan San?”
“Chính là đã qua rất nhiều năm, không quan trọng, bỗng nhiên nhớ tới, cho nên mới nhắc lại nha!” Vương Giai Di cười tủm tỉm nói: “Huống chi cũng không sao cả, Lan San cũng sẽ không ngại, đúng không, Lan San?”
Khuôn mặt Thịnh Tiếu mang ý cười bưng một ly trà, từ từ uống một ngụm, âm điệu thanh thúy, giọng nói lại mang theo đôi chút cảnh cáo: “Lan San không ngại, nhưng mà tôi là chị ba vẫn rất ngại, dù sao Nhị Thập nhà tôi đã cưới Lan San, trước kia Lan San có thích người nào thì đều là chuyện lúc trước, giống như trước, không phải cô Vương cũng thích Nhị Thập nhà chúng tôi sao? Hiện tại Lan San đã gả cho Nhị Thập chúng tôi hơn hai năm, hai người bọn họ cũng trôi qua thật tốt, cô Vương cần gì phải lôi những thứ chuyện tình ngày tháng năm nào ra trêu đùa, Nhị Thập nhà chúng tôi tính khí không tốt, nếu thật coi đây là nói đùa không để trong lòng thì cũng không sao, nhưng nếu không cho là đùa, Nhị Thập và Cố Lan San lại ầm ĩ xích mích một chút, cô Vương nói đùa như vậy, có phải có chút □□. □□ đạo còn chưa tính, chỉ sợ người có lòng sẽ càng nghĩ, cảm thấy những lời này của cô Vương lại có những hàm nghĩa khác, còn nữa, mọi người nói thà hủy một ngôi miếu còn hơn hủy một cuộc hôn nhân, huống chi hiện tại chuyện này đối với Lan San và Nhị Thập nhà chúng tôi cũng không tốt, cho nên chuyện đã qua rồi, bây giờ Lan San thích Nhị Thập là được rồi!”
Thịnh Tiếu làm ở Bộ Ngoại Giao nên vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, người khác nói một câu, cô ấy có thể chính diện phản bác người đấy mười câu, nay đùng đùng một nhóm lớn như vậy, chữ chữ rõ ràng biểu lộ ra ngoài, ngược lại làm Vương Giai Di ngẩn ra, thật lâu sau mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thịnh Tiếu, những câu nói này đều đang chỉ trích cô ta có ý đồ xấu, muốn chia rẽ Cố Lan San và Thịnh Thế.
Thịnh Thế ngồi ở một bên. Sắc mặt vốn có chút lạnh nhạt, bất chợt nghe được chuỗi câu nói nghiêm trang của chị ba như vậy lại bật cười, nghiêng đầu, nhìn Thịnh Tiếu cười, nói: “Chị ba, đã nhiều ngày như vậy chưa thấy chị… chị vẫn không giảm đi phong thái ăn nói khéo léo như ngày xưa nha!”
Thịnh Tiếu nghe được em trai giễu cợt mình thì liếc Thịnh Thế một cái, nói một câu: “Nhị Thập, trong miệng em nói không được câu nào nghiêm chỉnh cả.”
Thịnh Thé chỉ cong môi cười cười, cũng không lên tiếng.
Vương Giai Di ngồi ở một bên, sắc mặt lúc đỏ lúc đen, trong lúc bất chợt lại mở miệng, nói: “Lan San thật sự thích anh Thịnh sao? Nếu Lan San mà thích anh Thịnh thì ban đầu tại sao cô ấy lại phản đối việc gả cho anh Thịnh, hơn nữa lại còn đào hôn đây? Nếu không phải là em trai cô ấy đưa cô ấy đi đào hôn bị xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đấy nhu cầu cấp bách của cô ấy là cần một số tiền lớn để cấp cứu em trai, thì làm sao cô ấy có thể gả cho anh Thịnh đây!”
Cố Lan San đào hôn, nhưng lại vì tiền mà gả cho Thịnh Thế, trừ nhà họ Thịnh và nhà họ Cố ra những người khác đều không biết, bị Vương Giai Di không nặng không nhẹ nói ra như vậy, vẻ mặt những phu nhân khác đều sửng sốt, không nghĩ tới nhà họ Thịnh nhất tộc khiến người ta hâm mộ lại có chuyện ồn ào như vậy, mọi người rối rít nhìn về phía Thịnh Thế cô cả và mợ cả, trong mắt lộ vẻ hỏi thăm.
“Giai Di! Không nên nói bậy bạ!” Cố Ân Ân cũng cảm thấy lời nói này của Vương Giai Di hơi quá đáng, cô lên tiếng cảnh cáo, sau đó hướng về phía mọi người trong phòng hời hợt giải thích: “Ban đầu San San tuổi còn nhỏ, trong lúc nhất thời phải kết hôn nên có chút không thể tiếp thụ nổi, cũng không có nghiêm trọng như Giai Di nói đâu.”
“Chị Ân Ân, được rồi,
“Chị Ân Ân, được rồi, dù là Lan San thật sự bởi vì tuổi còn nhỏ, có chút không tiếp nhận nổi cho nên mới đào hôn, nhưng sau đó cô ấy lại quay lại gả cho anh Thịnh, còn không phải là vì anh Thịnh có tiền ư! Nhưng nếu anh Thịnh không có tiền để cứu em trai cô ấy, thì cô ấy sẽ gả cho anh Thịnh sao! Huống chi………. Theo em biết, Lan San hình như vẫn còn thích người nọ mà!” Trong lòng Vương Giai Di đã có dự tính nói, trước đó vài ngày ở Tương Viên ăn cơm, Cố Lan San vì Hàn Thành Trì mà gọi hai bát cơm tẻ, cô ta cũng đã chắc chắn Cố Lan San vẫn còn thích Hàn Thành Trì, nếu không điều kiêng kị nhỏ như vậy thì người nào lại ghi nhớ trong lòng vậy chứ?
Cô ta biết, người một phòng này, hiện tại đều thiên vị Cố Lan San, chỉ là cô ta cũng không sợ, cô ta và Cố Lan San đã từ mặt nhau, đến bây giờ đấu qua bao nhiêu lần, mỗi một lần cô ta đều bị thua đến nát bét, nhưng lần này cô ta có chứng cứ, cô ta khẳng định chắc chắn mình sẽ thắng!
Nếu như cô ta vạch trần sự thật, Cố Lan San thích Hàn Thành Trì thì bây giờ Cố Ân Ân sẽ nghiêng về cô ấy sao? Hàn Thành Trì yêu ai yêu cả đường đi lối về sẽ bảo vệ Cố Lan San sao?
Mà Thịnh Thế ư?
Người này từ trước đến nay đều lại Đại thiếu gia cao cao tại thượng, trong lúc bất chợt biết vợ mình luôn thích anh em của mình, thì anh còn có thể bình tĩnh thong dong như vậy, không chút để ý sao?
Đối với một người đàn ông mà nói, vợ của mình thích người khác có lẽ sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối không như việc vợ mình thích anh em của mình, sẽ càng tức giận hơn!
Đây quả thực là sự lăng nhục lớn nhất đối với anh, cho đến lúc đấy, Thịnh Thế giận dữ, những người nhà họ Thịnh nhất định sẽ cùng Thịnh Thế đứng chung một đường, như vậy, người nào còn có thể thiên vị Cố Lan San đây?
Vương Giai Di nghĩ tới đây, khóe môi nở nụ cười càng lớn, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, trong mắt đều bắn ra sự châm chọc, sau đó cố tình nhìn lướt qua chỗ ngồi của Hàn Thành Trì bên cạnh Cố Ân Ân, rồi bình tĩnh nhìn về phía Thịnh Thế, giọng điệu mềm mại khác thường: “Anh Thịnh, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ xem rốt cuộc Lan San thích người nào?”
Lời này của Vương Giai Di, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm.
Những người khác nói thế nào cũng không quan hệ, cô ta chỉ cần Thịnh Thế hỏi là được.
Cùng với lời cô ta vừa nói ra, không khí bên trong phòng trở nên nhạy cảm.
Thịnh Thế ngồi ở đó, nghe Vương Giai Di nói, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong phòng khách sáng ngời, có ít ánh sáng nhàn nhạt tơi trên mặt Thịnh Thế, làm khuôn mặt với thần thái nhàn nhạt của anh có chút bí hiểm, làm người ta nhất thời không đoán dược suy nghĩ trong lòng của anh rốt cuộc là gì, không phân biệt được giờ phút này anh có cảm xúc gì, rốt cuộc là buồn hay vui.
Sắc mặt Thịnh Tiếu và Thịnh Ngữ cũng trở nên có chút khó coi, họ không biết Vương Giai Di rốt cuộc muốn làm gì, nhưng rõ ràng họ nhìn ra được, lúc này Thịnh Thế đang tức giận, rất không an toàn.
Người nhà họ Thịnh cùng nhìn lẫn nhau, suy nghĩ xem có nên mở miệng tìm chút đề tài hay không.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, từ đầu đến cuối Thịnh Thế đều không mở miệng nói chuyện, Vương Giai Di có chút nhìn không thấu Thịnh Thế, trong lòng anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, trong lòng cô ta bất ổn một hồi liền hắng giọng một cái, lại mở miệng: “Anh Thịnh, nhất định là tò mò rồi, thật ra thì người trong lòng Lan San mọi người chúng ta đều biết!”
Lời Vương Giai Di vừa nói như ném ra ngoài, nhưng lại làm cho mọi người trong phòng càng kinh hãi hơn.
Vương Giai Di nói ra lời như vậy khiến người trong nhà cũng thấy kinh hãi.
Nơi này nhiều phụ nữ, đàn ông thì ít. Đàn bà được trời phú cho tính hóng hớt, nghe thấy lời Vương Giai Di, mặc dù tất cả mọi người e ngại mặt mũi của Thịnh Thế, không mở miệng hỏi, nhưng trong đáy mắt mỗi người, đều hiện lên ánh sáng, nhìn Vương Giai Di, chờ cô ta tuyên bố đáp án.
Ánh mắt của Thịnh Thế, trong lúc bất chợt lại trở nên sáng ngời khác thường, nhìn chằm chằm Vương Giai Di.
Cô ta muốn nói chuyện với bản thân mình, chẳng lẽ là chuyện Cố Lan San thích người khác?
Chỉ là làm sao cô ta biết?
Trên thế giới này, người biết chuyện này, chỉ có ba người. Bản nhân Cố Lan Sam, bà Cố và hắn. Cố Lan San và Vương Giai Di chắc chắn là đối thủ một mất một còn, không thể nào nói cho Vương Giai Di điểm yếu của mình, mà mình càng không thể, như vậy, người duy nhất có khả năng chính là bà Cố......
Bà Cố vẫn cảm thấy Cố Lan San xinh đẹp, rất kiêng kỵ Cố Lan San thân cận với Hàn Thành Trì, cho nên, vậy cũng ít khả năng......
Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng chuyển động, vòng vo nửa ngày, lại không nghĩ ra tại sao Vương Giai Di biết.
Chỉ mình Cô Lan San không để ý Vương Giai Di, cô vẫn đoan đoan chính chính ngồi trên ghế sa lon, nhàn nhạt nhìn cốc nước trong khay trà.
Thịnh Thế biết cô thích Hàn Thành Trì, nhưng nếu Vương Giai Di thật sự biết cô thích Hàn Thành Trì, trước mặt nhiều người như vậy, bật thốt lên, chắc chắn Thịnh Thế sẽ bẽ mặt, chắc chắn tức giận, còn Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì sẽ nghĩ thế nào về mình?
Có lẽ cô sẽ rơi vào tình trạng bị bạn bè xa lánh?
Cố Lan San nghĩ tới đây, lông mi nhẹ nhàng khép lại, im lặng nắm chặt tay.
Vương Giai Di thấy tất cả mọi người bị lời nói của mình hấp dẫn sự chú ý, liền cong môi, cười sáng lạn: “Hơn nữa còn có quan hệ không ít với mọi người chúng ta nha!”
Lời như vậy, càng kéo thêm sự hứng thú của mọi người.
Có bà chủ nhà khác, không nhịn được lên tiếng nói: “Cô Vương đúng là biết khiến người khác khó chịu vì thèm thuồng, cứ nói từng câu từng câu một!”
“Đúng nha, cô Vương cố ý đấy!” Lại có người thêm một câu.
Chẳng qua cũng chỉ có câu này, những người khác vẫn không lên tiếng.
“Tất cả mọi người đều sốt ruột như vậy, vậy thì ta dứt khoát nói thẳng!” Vương Giai Di cong môi, cười cười, tăng giọng lên.
Cô ta nói đến đoạn này, dừng một chút, liếc mắt nhìn Cố Lan San, đáy mắt hơi hiện lên nét cười lạnh lùng, sau đó vừa muốn mở miệng nói chuyện, trong lúc bất chợt Hàn Thành Trì vẫn yên tĩnh từ đầu đến cuối một bên, đột nhiên ở giữa mở miệng, phá vỡ bầu không khí khẩn trương trong nhà, giọng điệu dịu dàng ưu nhã: “Bây giờ đã đến buổi trưa, có phải nên ăn cơm hay không? Cơm nước xong, xế chiều sẽ đi ngồi du thuyền? Nhị Thập thấy sao?”
Hàn Thành Trì vừa nói, Hạ Phồn Hoa cũng gật đầu, cười híp mắt chen lời: “Tuyệt vời, tôi không có ý kiến!”
Lời của Vương Giai Di, lập tức bị nghẹn trong cổ họng, cô ta không vui, lại mở miệng: “Mọi người đợi tôi nói hết rồi hãy thảo luận chuyện xế chiều đi chơi ở đâu được không?”
Cố Lan San thấy Hàn Thành Trì nói, trái tim lơ lửng vừa bình tĩnh lại, lại nghe Vương Giai Di nói chuyện, cô liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Giai Di, thấy sự độc ác trong đáy mắt cô ta, cô mím môi thật chặt, lại nghe thấy giọng nói Vương Giai Di truyền tới: “Thật ra thì, người trong lòng Cố Lan San, là.......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc