Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 39

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Người lớn trong phòng nghe được lời này của bạn nhỏ Bạc Duệ, ngược lại đều bật cười.
Người bạn nhỏ Bạc Duệ nhìn mọi người cười, hình như biết mọi người không tin mình, liền nhẹ nhàng mím mím môi, cặp mắt màu đen như lưu ly thoáng hiện một tia nghiêm túc: “Con thật sự có mẹ, mẹ con thật sự là ống nghiệm!”
Thịnh Hoan cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt đáng yêu, vừa định mở miệng trêu ghẹo đôi câu, cửa liền bị người khác đẩy ra, kèm theo một tiếng nói chuyện với nhau, Chung Trạch thính tai, lập tức xoay người, nhào người về phía người mới đi vào, trong miệng kêu: “Ba!”
Đi vào là hai người đàn ông.
Một người là chồng của Thịnh Hoan, anh ấy cúi người xuống sờ sờ đầu Chung Trạch, hỏi Chung Trạch vài câu xem hôm nay ở nhà trẻ có ngoan hay không, liền ngồi dậy, giới thiệu người ở bên cạnh mình với mọi người: “Đây là con trai của Bộ trưởng, Tịch Giản Cận.”
Tịch Giản Cận phong cách ung dung chào hỏi mọi người trong phòng.
Anh ta chào hỏi mẹ Thịnh trước, sau đó mới chào Cố Lan San. Chồng của Thịnh Hoan đã giới thiệu cô, cho nên trên mặt Tịch Giản Cận mang nụ cười đắn đo vừa đúng, không kiêu căng cũng không lạnh nhạt, giọng nói bình thản nhưng cũng không xa lánh: “Cô Thịnh, cô khỏe.”
Cố Lan San có tri thức hiểu lễ nghĩa đứng lên, khóe môi khẽ cong lên: “Ngài Tịch, ngài khỏe.”
Về Tịch Giản Cận, ngày trước Cố Lan San cũng chưa từng gặp, cho nên cũng không nhận ra anh ta, nhưng chuyện về anh, cô ngược lại đã được nghe nói một hai. Nghe nói anh ta cưới được thiên kim đại tiểu thư họ Bạc của tập đoàn X thị, rất môn đăng hộ đối.
Dĩ nhiên, tướng mạo của anh ta cũng được người khác khen ngợi không dứt, hôm nay gặp mặt, ngược lại thật xứng với bốn chữ “nhân trung long phượng” này, tướng mạo đẹp trai, phong cách lỗi lạc xuất chúng, toàn thân lộ ra một loại tự tin chững chạc.
Thịnh Thế nghiêng đầu thấy Cố Lan San vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, sắc mặt hơi không vui, nhưng ngại vì một phòng toàn người, anh không tiện trực tiếp quay mặt của cô, bắt cô rời tầm mắt đi.
Con ngươi của Thịnh Thế đảo vòng, liền ưu nhã ung dung đứng lên, một cánh tay tự nhiên hào phóng đặt ngang hông Cố Lan San, sau đó lặng yên không tiếng động hung hăng ôm chặt, lại cảm thấy không đủ, liền gia tăng hơi sức hung hăng nhéo một cái, tỏ vẻ trừng phạt.
Cố Lan San đau đến nỗi suýt nữa lỡ miệng kêu thành tiếng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng cười nhạt, vươn tay về phía Tịch Giản Cận, thái độ khiêm tốn nhã nhặn: “Đã lâu không gặp, ngài Tịch.”
Tịch Giản Cận cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Thịnh Thế: “Ngài Thịnh, đã lâu không gặp.”
Nước mắt của Cố Lan San cũng sắp rơi xuống, tuy nhiên bởi vì đang chào hỏi với mọi người, liên quan tới lễ nghi, cho nên trên mặt cô chỉ có thể tiếp tục treo lên nụ cười ưu nhã xinh đẹp.
Thịnh Thế buông lỏng tay Tịch Giản Cận ra, liền ôm eo Cố Lan San mà ngồi ở trên ghế sa lon.
Bởi vì Cố Lan San không rõ chân tướng, vô duyên vô cớ bị Thịnh Thế bấm một cái, một đôi mắt to vẫn luôn nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Nhưng mà Thịnh Thế lại như là cố ý, khuôn mặt tuấn mĩ chói mắt hiện lên nụ cười yếu ớt, từ đầu đến cuối không có quay đầu nhìn cô một lần.
Tịch Giản Cận chào hỏi cùng Thịnh Thế xong thì mới nhìn đến một Bạc Duệ đang ngồi một bên, vẻ mặt của anh ta khẽ sửng sốt một chút, vừa sững sờ một chút, mới mở miệng, hỏi: “Duệ Duệ, sao cậu lại ở đây?”
Tịch Giản Cận chào hỏi cùng Thịnh Thế xong thì mới nhìn đến Bạc Duệ đang ngồi một bên, vẻ mặt của anh ta khẽ sửng sốt một chút, vừa sững sờ một chút, mới mở miệng hỏi: “Duệ Duệ, sao con lại ở đây?”
“Ngài Tích, ngài biết cậu ấy?” Thịnh Hoan trùng hợp hỏi một câu, sau đó cười nói: “Đây là đứa nhỏ bạn ta, mới vừa rồi còn nói mẹ của nó là ống nghiệm.”
Thịnh Hoan vừa dứt lời thì Bạc Duệ ngẩng đầu lên nhìn Tịch Giản Cận, ánh mắt như thấy hi vọng, đặc biệt nghiêm túc nói: “Dượng, dượng nói cho bọn họ biết con thật sự có mẹ, mẹ con là ống nghiệm đi.”
Lời của người bạn nhỏ Bạc Duệ vừa nói ra, Tịch Giản Cận và mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
“Dượng? Ngài Tịch, chuyện này…………” Thịnh Hoan có chút không biết tiếp tục hỏi thế nào nữa.
Tịch Giản Cận sờ đầu Bạc Duệ, anh ta nở nụ cười nhạt đối với mọi người trong phòng, giọng nói nhàn nhạt, chậm rãi: “Đây là con trai của Bạc công tử Cẩm Dương.”
“Bạc công tử? Hình như còn ít tuổi nha, so với Nhị Thập nhà chúng ta nhỏ hơn hai tuổi, chẳng lẽ đã kết hôn rồi?” Từ trước đến giờ phụ nữ đối với chuyện của Hào Môn đều thích bát quái, cho nên Thịnh Hoan cũng không ngoại lệ.
“Không phải.” Tịch Giản Cận trả lời đơn giản một câu.
“Chưa kết hôn ư? Mẹ của đứa bé kia…….” Lời nói của Thịnh Hoan vừa nói được một nửa cảm thấy có chút không ổn nên ngậm miệng.
Tịch Giản Cận cũng chỉ cười trừ tránh đề tài này, hướng về phía Bạc Duệ nói: “Làm sao con lại chạy đến đây? Ba ba con đâu?”
“Con gọi điện cho ba con, ba nói con chờ ở đây một lát sẽ tới đón, đoán chừng cũng sắp tới rồi ạ.” Bạc Duệ rất thông minh, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng trả lời câu hỏi cũng rất rõ ràng.
Tịch Giản Cận giơ tay lên, nhìn đồng hồ, nói với Chồng Thịnh Hoan là ngài Chung: “Chuyện chúng ta cần nói đã không còn nhiều lắm, ngài đưa tài liệu cho tôi, giờ tôi mang Duệ Duệ đi tìm ba nó.”
Ông Chung để cốc nước xuống, đi lên lầu, nhanh chóng cầm túi tài liệu xuống đưa cho Tịch Giản Cận: “Về vụ án tham ô này, những bên liên quan tới đều rất lớn, người đứng sau lưng cũng lớn lắm, nhưng tôi tin Thịnh gia và Tịch gia liên thủ sẽ không thành vấn đề.”
Tịch Giản Cận nhận lấy túi tài liệu, mở ra, lật xem đại khái một chút rồi vươn tay bắt tay với ông Chung một cái, “Ngài Chung yên tâm, về vụ án tham ô này chúng tôi khẳng định sẽ hỗ trợ Thịnh gia điều tra đến cùng.”
“Vậy………….Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Tịch Giản Cận cùng ông Chung bắt tay rồi dắt tay Bạc Duệ: “Vậy tôi cáo từ trước.”
“Ngài Tịch, tôi tiễn ngài.”
********************************
Tịch Giản Cận lái xe đưa Bạc Duệ ra khỏi biệt thự quân sự, Bạc Duệ tinh mát đã nhìn thấy chiếc xe Toyota quen thuộc đỗ ở ven đường phía xa, cậu lập tức quay đầu nói với Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận đậu xe ổn định trước xe Toyota, mở cửa kính xe, ấn còi.
Cửa sổ chiếc Toyota mở thấp, người trong xe mặc một cái áo dệt kim hở cổ màu xám tro, vô cùng kiên nhẫn ngồi ở đó, hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại.
Người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, kết hợp lại làm cho người ta cảm thấy có một loại nhàn nhạt thanh nhã, tuấn mỹ, ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, thấy Tịch Giản Cận thì trong nháy mắt khẽ nổi lên vẻ kinh ngạc gợn sóng, nhưng lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dao động mở miệng, giọng nói thanh thúy: “Anh rể, sao anh lại ở chỗ này?”
Người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, kết hợp lại làm cho người ta cảm thấy có một loại nhàn nhạt thanh nhã, tuấn mỹ, ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, thấy Tịch Giản Cận thì trong nháy mắt khẽ nổi lên vẻ kinh ngạc gợn sóng, nhưng lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dao động mở miệng, giọng nói thanh thúy: “Anh rể, sao anh lại ở chỗ này?”
Tịch Giản Cận nhìn Cẩm Dương, nói: “Có chút việc phải xử lý, vừa đúng lúc gặp Duệ Duệ nên mang nó ra ngoài luôn.”
Bạc Duệ ngoan ngoãn xuống xe của Tịch Giản Cận, sau đó chạy đến bên cạnh xe của Cẩm Dương, mở cửa xe, bò vào đeo dây an toàn cho mình.
Cẩm Dương hướng về phía Tịch Giản Cận lãnh đạm gật đầu một cái, thấy Bạc Duệ đã thắt chặt dây an toàn thì lạnh nhạt nói: “Vậy tôi cùng Bạc Duệ đi trước.”
”Xin chờ một chút!” Tịch Giản Cận lên tiếng ngăn cản Cẩm Dương đạp cần ga: “Từ khi Duệ Duệ ra đời đến giờ anh một mực ở Bắc Kinh đợi mẹ của Duệ Duệ, nhưng đã qua năm năm rồi, vẫn không đợi thấy, có phải anh nên trở về thành phố X rồi không?”
Đôi mắt to của Bạc Duệ khẽ sáng lên, nghiêng đàu nhìn về phía Cẩm Dương.
Cẩm Dương không nặng không nhẹ lông mày hơi nhíu lại, chiếc cằm nho nhã khẽ căng ra làm cho người ta có một loại cảm giác cao ngạo, ánh mắt có chút tan rã, có chút lạnh nhạt: “Sau hãy nó.”
Chỉ ném lại ba chữ, Cẩm Dương liền lái xe rời đi.
Tịch Giản Cận nhìn xe Cẩm Dương càng ngày càng xa, không nhịn được khẽ nhíu mày, đường đường là công tử tập đoàn Bạc đế, Cẩm Dương là con của Tổng Giám Đốc Bạc Tình Hòa của tập đoàn Bạc đế với ảnh hậu Úc Cẩm, thế nhưng lại vì một người phụ nữ mai danh ẩn tích mà ở lại Bắc Kinh tới năm năm, thậm chí còn không muốn khoa trương, ngay cả đi cũng lái con xe Toyota mấy trăm ngàn.
Bên trong Toyota.
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ giống như hưng phấn, đôi mắt to xinh đẹp của cậu không ngừng nhìn Cẩm Dương đang lạnh nhạt lái xe nói: “Ba, ba đang đợi mẹ con sao?”
Cẩm Dương trả lời qua loa: “Ừ.”
Bạc Duệ càng kích động, “Ba này, người mẹ ống nghiệm của con khi nào về vậy?”
Cẩm Dương liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, động tác lưu loát lái xe trượt đến bên trái đường mở miệng: “Không biết.”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ nghĩ cuối cùng thì mình có thể gặp được mẹ rồi, vì thế càng hỏi nhiều hơn:
”Ba, ba thật sự không biết mẹ con khi nào về sao?”
”Ba, mẹ con có thể giống như mẹ của các bạn khác cũng đưa con ra sân chơi không?”
”Ba, làm sao ba biết mẹ con sẽ trở về tìm con đây?”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ hỏi rất nhiều câu, Cẩm Dương cũng không có quan tâm, mãi cho đến câu hỏi cuối cùng, Cẩm Dương mới nói: “Mẹ con nếu muốn gặp con nhất định sẽ trở về tìm con.”
Đôi mắt Bạc Duệ lóe sáng: “Ba này, lúc mẹ con tới con nên mặc cái gì đây? Mẹ con có phải là rất đẹp không?”
”Không biết.” Cẩm Dương cảm thấy Bạc Duệ hôm nay hỏi hơi nhiều, nên giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ đã quen với giọng nói lạnh nhạt của Cẩm Dương, nên không chút sợ hãi hỏi tiếp: “Ba này, chúng ta có thể đi tìm mẹ con nha!”
”Quỷ mới biết mẹ con là ai!” Mặt Cẩm Dương không tỏ vẻ gì lái xe lại trả lời một câu: “Chỉ có điều đã năm năm rồi, mẹ con còn chưa có xuất hiện, chỉ sợ mẹ con không muốn gặp con nưa rồi.”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ nghe thấy nói mẹ cậu không cần cậu nữa làm cậu rất đau thương, cậu chép miệng, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Làm sao ba lại không biết mẹ con là ai?”
Bạn nhỏ Bạc Duệ nghe mẹ nói không cần cậu nữa làm cậu rất đau thương, cậu chép miệng, nhỏ giọng nói một câu: “Làm sao ba lại không biết mẹ con là ai?”
Lúc này Cẩm Dương cũng không để ý đến bạn nhỏ Bạc Duệ nữa.
Anh thật không biết mẹ của Bạc Duệ là ai, lúc anh mười chín tuổi còn đang học tại đại học Bắc Kinh, ngày sinh nhật, cùng một đám bạn ở trước cửa câu lạc bộ chuẩn bị đi vào, lúc đó tự nhiên lại có người tặng cho anh một món quà, anh mở ra, ở trong chính là một đứa bé trai đang ngậm ภú๓ שú cao su cho trẻ nhỏ, bên trái còn có một giấy viết: con là con trai của ba.
Lúc đó anh đứng đờ người ra, cứ thẩn thờ ôm đứa bé đến bệnh viện, làm xét nghiệm DNA, không ngờ là con của anh thật!
Lúc đó anh cũng không có yêu ai, cũng không có cùng ai lên giường, nhưng lại có một đứa con trai, còn xét nghiệm DNA khớp một trăm phần trăm.
Anh nghĩ đứa nhỏ này chắc chắn là con anh, anh nghĩ, anh không cần biết ai sinh ra đứa nhỏ này, nhưng anh vẫn muốn đứa nhỏ của anh có mẹ, nhưng nếu cô còn muốn gặp con, thì nhất định sẽ về tìm anh, cho nên sau khi tốt nghiệp, liền để đứa nhỏ ở lại, anh thì đi du học, thời gian năm năm trôi qua, mẹ của đứa nhỏ vẫn không hề xuất hiện.
(chuyện của tiểu Hải Dương, là sách mới xuất bản, à, mau quay về nhân vật chính của chúng ta thôi, mong truyện sẽ làm các ngươi vui)
************
Cố Lan San và Thịnh Thế trở lại nhà cũ, dĩ nhiên cũng sẽ ăn tối ở đó.
Mẹ Thịnh xuất thân quý tộc, từ lúc nhỏ đã không biết khó khăn là gì, lúc bà yêu Thịnh Trưởng, vì yêu nên gả cho Thịnh Trưởng, còn Thịnh Trưởng cưới bà xong thì cưng chiều hết mực, cuộc sống vui vẻ không có gì để lo, cho nên bây giờ dù mẹ Thịnh tuy đã có năm đứa con nhưng vẫn rất hoạt bát và thông minh, hệt như thiếu nữ.
Lúc bà thấy Cố Lan San và Thịnh Thế cùng ở trên giường, mà mẹ Thịnh cũng không có theo tập tục cổ hủ hồi xưa, chỉ cho là Cố gia muốn lợi dụng Thịnh gia nên đã phản đối kịch liệt về hôn sự này.
Nhưng Thịnh Thế cứ nhất quyết cưới Cố Lan San, nên đã làm cho mẹ của anh tức giận vô cùng.
Thịnh Trưởng tuy luôn nghiêm khắc với Thịnh Thế, nhưng dẫu sao anh cũng là con trai duy nhất, người ta thường nói con tốt nhờ có mẹ nhưng thật ra thì con tốt hơn nếu có cha.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, mẹ Thịnh ngây thơ, luôn cho là mình đúng, nhưng thật ra là không hiểu suy nghĩ của con trai mình, còn Thịnh Trưởng chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là Thịnh Thế thật tâm thích Cố Lan San.
Tuy xuất thân của Cố Lan San không tốt, vừa lo cho gia đình vừa phải tự chuẩn bị đồ cho hôn lễ, nhưng Cố Lan San xinh đẹp xuất chúng, bản thân thuần khiết, mà Thịnh gia bọn họ, cũng không có cần một cô gái môn đăng hậu đối, cho nên Thịnh Trưởng đã ra sức dụ dỗ mẹ Thịnh, lúc đó mẹ Thịnh mới vui vẻ đồng ý hôn sự này.
Cho nên Thịnh Trưởng đã ra sức dụ dỗ mẹ Thịnh, lúc đó mẹ Thịnh mới vui vẻ đồng ý hôn sự này.
Mà mẹ Thịnh yêu thương anh nhất nhà, tuy mới đầu cũng không có muốn cho Cố Lan San lấy Thịnh Thế lắm, nhưng bà người ‘yêu ai thì yêu cả đường đi’, cho nên bà phá lệ, hết mực yêu thương Cố Lan San.
Cho nên, lúc ăn cơm tối, mẹ Thịnh vui vẻ gắp thức ăn cho Cố Lan San: “San San, con ăn nhiều một chút, con xem con gầy chưa kìa!”
Vừa nói vừa gắp cho Cố Lan San một miếng thịt cá.
Cố Lan San hiểu lễ phép, cũng gắp lại thức ăn cho mẹ Thịnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng nên ăn nhiều một chút.”
Mẹ Thịnh thấy Cố Lan San gắp thức ăn cho mình, thì vui vẻ quay sang khoe khoang với Thịnh Trưởng, đắc chí ăn.
Thịnh Trưởng thấy hành động trẻ con của vợ mình, ho khan một cái, im lặng tiếp tục ăn.
Vợ chồng Thịnh Hoan và Thịnh Thế đã quen với tính trẻ con của mẹ nên cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng Chung Trạch mới năm tuổi thì ngược lại, bé chép chép miệng, nói: “Mợ, mợ bất công, chỉ gắp cho bà ngoại mà không cho con!”
Cố Lan San khẽ cười, sau đó gắp một miếng thịt cá cho Chung Trạch, bỏ vào trong chén có hình quả táo của bé, mà Chung Trạch cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, mặt mày lập tức cười như hoa: “Cảm ơn mợ.” Sau đó vui vẻ ăn.
Mẹ Thịnh gắp thêm một miếng thịt cá vào chén mình, sau đó cười tủm tỉm nói với Cố Lan San: “San San, Thịnh Thế nó bận rộn công việc, không có nhiều thời gian ở cùng con, hay con cứ ở đây chơi vài ngày đi.”
Thịnh Hoan nghe vậy thì rất mừng, cũng cười híp mắt nói: “Đúng, Thịnh Thế nó bận rộn, toàn để em một mình, ở một mình trong căn phòng lớn như vậy, cũng là rất buồn chán, nếu không làm gì thì thì đến đây ở, người trong nhà này rất đông, rất náo nhiệt.”
Mẹ Thịnh nghe Thịnh Hoan nói vậy thì rất vui, gật đầu mạnh nói: “Đúng, đúng.”
Sau đó vẻ mặt cực kỳ ủy khuất: “San San, con có biết không, từ khi con rời đi, người chơi mạt chược thua luôn là mẹ!”
Kỹ thuật chơi mạt chược của Cố Lan San ai cũng biết, nghe được lời này của mẹ Thịnh, cô liền đỏ mặt.
Thịnh Hoan im lặng nhìn mẹ Thịnh, sau đó nói một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Thịnh bĩu môi, không cho là đúng nói: “Mẹ cái mà mẹ! Mẹ đang cùng San San xây dựng quan hệ con dâu mẹ chồng, con đi ra chỗ khác!”
Câu trước, mẹ Thịnh nghiêm khắc mười phần, lúc quay đầu nói với Cố Lan San thì ôn nhu mười phần, thậm chí còn có chờ đợi, “San San, con nhất định phải ở đây nha, mẹ rất thích chơi mạt chược cùng con!”
Thịnh Thế nghe vậy, thì khẽ cười nói: “Mẹ chơi cùng San San, có thể thắng được tiền nha.”
Mọi người đều hiểu rõ câu đó, nhưng Thịnh Thế lại nói rất khéo léo, làm cho Cố Lan San càng thêm đỏ mặt.
Mẹ Thịnh bị con nói trúng tâm tư, rất không vui nhìn Thịnh Thế, giọng nói không khách khí nói: “Mẹ là mẹ của con!”
“Ha hả!” Thịnh Thế vô tội nói: “Có người mẹ nào giống mẹ? Còn cố nghĩ cách lấy tiền của con trai mình!”
“Hừ!” Mẹ Thịnh quay đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc