Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 37

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nói xong Thịnh Thế đứng dậy, mặc kệ tất cả cấp cao trong phòng hội nghị trợn mắt há hốc mồm, không coi ai ra gì cầm di động và chìa khóa của mình lên đi ra phía cửa phòng họp.
Đợi đến năm phút sau khi cả người Thịnh Thế biến mất không thấy bóng dáng, tất cả cấp cao trong phòng mới dần hoàn hồn lại, BOSS lớn vừa nói gì ấy nhỉ?
Tôi phải về nhà xem bà xã tôi uống thuốc…..
BOSS lớn phong lưu hào phóng đào hoa ở bên ngoài, không phải nói bà chủ là vật trang trí sao?
Bây giờ lại muốn về xem bà xã uống thuốc, có phải bọn họ nghe nhầm rồi không?
Thư ký đang ghi chép lại nội dung cuộc họp bên cạnh, vào thời khắc mấu chốt bỗng nhiên mở miệng nói một câu: “Vừa lúc nãy tôi tìm BOSS lớn, trực tiếp gọi điện thoại trong nhà, nghe điện thoại chính là Cố Lan San, giọng rất êm tai chỉ nói một câu chính là để tôi chuyển lời lại cho anh ấy, sau đó BOSS lớn thật sự đi tới công ty.”
Thư ký vừa nói dứt lời tiếp theo những tinh anh trên thương trường đều nhao nhao bảy miệng tám lời mở miệng.
Mỗi một người đều phát biểu ý kiến của mình, dáng vẻ chắc chắn mà lại tự tin giống như hăng hái loan tin trên thương trường.
Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng họp cấp cao không biết đã có bao nhiêu công trạng diễn biến thành sân khấu tám chuyện của BOSS lớn và bà chủ.
*****
Lúc Thịnh Thế lái xe trở lại biệt thự đã là ba giờ rưỡi chiều.
Bảo vệ mặc đồng phục màu xanh đứng gác ở cửa khu biệt thự nhìn thấy xe Thịnh Thế đáy mắt thoáng hiện vẻ giật mình, nói: “Anh Thịnh, về sớm vậy sao?”
Thịnh Thế gật đầu với bảo vệ, nhìn thấy lan can kéo lên liền nhấn ga đi vào phía trong biệt thự.
Thịnh Thế lái xe thẳng vào trước sân biệt thự nhà mình, sau đó đẩy cửa xe xuống xe ném chìa khóa cho người giúp việc bên cạnh để họ cho xe vào gara, còn bản thân bước chân đi vào phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, đám Hạ Phồn Hoa đã sớm cơm nước xong đều tản hết rồi, bà quản gia thấy Thịnh Thế trở về liền đi tới nhận áo khoác từ Thịnh Thế.
Thịnh Thế cởi caravat, hỏi: “Sở Sở uống thuốc rồi chứ?”
Bà quản gia trả lời: “Đã uống rồi.”
Thịnh Thế gật đầu đi vào toilet định rửa tay, chợt nghe bà quản gia nói sau lưng anh: “Cậu Thịnh vừa đi không lâu thì đám cậu Hạ tới đây.”
Thịnh Thế mở vòi nước đưa tay vào, nghe thấy “Bọn họ” trong miệng quản gia liền thuận miệng hỏi: “Gồm những ai?”
“Cậu Hàn, cô Cố, cô Triệu, cô Vương.” Bà quản gia nói từng tên một.
Khi Thịnh Thế nghe thấy ba chữ “Cậu Hàn” (Trong tiếng Trung là ba chữ 韩先生 = Hàn tiên sinh) thì khẽ nhíu mày: “Bọn họ tới làm gì?”
“Biết tối qua cô San xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đặc biệt tới thăm cô San.” Bà quản gia đàng hoàng tử tế trả lời: “Giữa trưa ở lại đây ăn cơm, cô San đưa cuốn album ảnh cô Cố muốn tìm chọn mấy tấm ảnh cô ấy và cậu Hàn chụp chung. Sau khi ăn cơm xong cô San dẫn bọn họ đi vòng quanh vườn sau biệt thự, cô Vương và cô Triệu còn cưỡi ngựa, cậu Hàn và cậu Hạ chơi Golf, còn cô Cố và cô San thì ngồi dưới ô che nắng uống cafe.”
Thịnh Thế kiên nhẫn nghe bà quản gia nói xong, hỏi: “Cố Ân Ân muốn ảnh chụp của cô ấy và Hàn Thành Trì để làm gì?”
“Hình như là muốn dùng trong lễ cưới, đã ngày kết hôn xác định là cuối tháng sau.”
“Sở Sở thế nào? Có buồn bã gì không?”
“Không, hình như tâm tình cô San tốt lắm còn đi vào bếp làm hai món ăn.”
“Thật sao?” Thịnh Thế nghe thế bộ dạng thản nhiên hỏi lại một câu, im lặng một lúc lại nghe giọng bà quản gia truyền tới: “Cô San làm một ít thịt xào khô và canh chua cá Tây Hồ, thị xào khô cô San còn đặc biệt chọn mấy miếng đẹp nhất để ra ngoài, nói là để lại cho cậu Thịnh.”
Trên mặt Thịnh Thế hiện lên nét cười nhàn nhạt yếu ớt, tiếp tục hỏi vặn lại một câu: “Thật sao?”
Nhưng giọng điệu trong câu “Thật sao?” này hoàn toàn không giống với câu “Thật sao?” lúc nãy.
Bà quản gia sợ Thịnh Thế không tin vội xoay người đi vào phòng bếp bưng mâm cầm đôi đũa đưa cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt một lát mới cầm lấy đũa chậm rãi chọc hai lần, mặt mày hơi cong lên giãn ra cười nói: “Vậy là tốt nhất, đều chọn vẻ bề ngoài, bọn họ ăn hết những miếng xấu xí.”
Bà quản gia: “….” Nghĩ rằng, rõ ràng cậu Thịnh rất vui vẻ sao lại nói ra lời khiến người ta nghe không lọt tai vậy.
Thịnh Thế miệng nói xong lời ghét bỏ chiếc đũa lại gắp thêm một miếng thịt, đã nguội nên cắn hơi phải dùng sức, hương vị bình thường nhưng anh lại cảm thấy đây là món thịt xào khô ngon nhất mà anh từng ăn.
Thịnh Thế chỉ ăn một miếng rồi dặn bà quản gia để vào trong tủ lạnh, sau đó lại hỏi một câu: “Sở Sở đâu?”
“Sau khi cô San uống thuốc xong thì đi lên ban công phơi nắng rồi.”
Thịnh Thế gật đầu bước vào thang máy trực tiếp lên trên ban công tầng trên cùng của biệt thự.
Từ trong thang máy anh bước ra thì nhìn thấy một màn đẹp mắt.
Ánh mặt trời đầu mùa hè độ ấm không cao vô cùng tươi đẹp, Cố Lan San ngồi dưới ô che nắng trên ban công, phía sau là các loại bồn hoa có người tỉ mỉ chăm sóc hàng ngày, đủ màu đủ dạng đua nở, gió thổi qua tản ra mùi hương thư thái nhàn nhạt.
Trên bàn trước mặt cô có khoảng trống để một chiếc cốc khí nóng lượn lờ tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Cái bàn bên cạnh đặt một bàn vẽ rất lớn, phía trên có dấu vết lờ mờ của 乃út chì.
Vì ánh sáng rất rực rỡ nên Thịnh Thế không thấy rõ rốt cuộc cô vẽ thứ gì.
Cô gái ngồi đưa lưng phía anh trong tay cầm 乃út chì đỡ cằm nhìn chằm chằm bàn vẽ im lặng suy nghĩ.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, tóc tùy tiện thả xuống, vì có trận gió thổi qua nên tóc bay bay không ngừng.
Xa xa là bầu trời màu xanh trải dài vô tận.
Hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta say mê.
Nếu như không phải có gió thổi rung rinh sẽ làm người ta cảm thấy đây là một bức vẽ thiên nhiên không cần tô điểm gì thêm.
Thịnh Thế bỗng cảm thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Anh đứng trước cửa thang máy, cứ im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt từ đầu tới cuối không hề chớp một cái, sợ một lần không cẩn thận làm tan vỡ hình ảnh trước mắt.
Nhìn một lúc, Thịnh Thế lại xuất thần, anh không phân biệt rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ, anh muốn nhéo mình một cái để bản thân tỉnh táo lại, nhưng anh cảm thấy mình như bị bùa chú, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Anh cảm thấy dường như hình ảnh thời gian trong khoảnh khắc này đã ngừng chuyển động.
Anh nhìn người con gái anh yêu cảm thấy đáy lòng ấm áp, thầm nghĩ nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở giây phút này anh nguyện ý cứ ngắm cô một đời một kiếp như thế.
Có người giúp việc từ trong thang máy đi ra nhìn thấy Thịnh Thế đứng trước cửa thang máy nhìn chằm chằm Cố Lan San thì hơi sửng sốt, mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Thịnh, anh có muốn uống chút gì không?”
Thịnh Thế khoát tay nói một câu: “Xuống xách máy tính tôi lên đây.”
Người giúp việc vội vàng gật đầu đi xuống lầu, rất nhanh đã cầm máy tính của Thịnh Thế lên đây.
Thịnh Thế nhận lấy máy tính đi tới ngồi đối diện vị trí Cố Lan San, lúc này Cố Lan San mới nhận ra có người đến, lập tức thu hồi ý tưởng vẽ lên tranh trước mặt, quay đầu nhìn thấy Thịnh Thế đang nhìn cô cười, anh đặt máy tính lên bàn nói: “Vẽ tranh à?”
Cố Lan San gật đầu: “Ừm.”
Thịnh Thế không nói gì nhập mật mã vào máy tính xử lý chuyện công ty, còn Cố Lan San bưng trà hoa hồng trên bàn uống một ngụm rồi buông chén cầm lấy 乃út chì, suy nghĩ một lúc lại buông 乃út chì bưng ấm trà bên cạnh rót một chén trà hoa hồng, nâng mí mắt nhìn Thịnh Thế đang tập trung tinh thần vào chiếc máy tính. Cô suy nghĩ một lát liền lấy hai miếng đường phèn đặt vào trong chén trà sau đó nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn thấy chén trà liền ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lan San đã quay đầu đang nghiêng người ngắm bàn vẽ vừa suy nghĩ vừa cầm lấy cục gôm ra sức tẩy, Thịnh Thế nhìn một lúc rồi cúi đầu tiếp tục xử lý chuyện của mình.
Trên ban công rất yên tĩnh, hai người đều yên lặng bận rộn công việc của chính mình.
Đợi đến cuối cùng Thịnh Thế cũng gửi xong một loạt mail nhìn thời gian ở góc phải phía dưới máy tính đã là 4h30’, anh ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lan San vẫn đang nhìn chằm chằm bàn vẽ phía trước im lặng suy nghĩ.
Vẻ mặt cô nhìn thoáng qua có chút buồn bã, lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại khiến Thịnh Thế ngứa ngáy trong lòng liền đóng máy tính bưng trà hoa hồng cô rót uống một ngụm, nghiêng đầu nói: “Vẽ cái gì thế?”
Cố Lan San chưa kịp trả lời anh, anh đã thu hết cảnh trong bức vẽ vào đáy mắt.
Trong bức vẽ chính là cảnh phố đêm, màu sắc hơn nửa chính là cửa kính của cửa hàng hai bên đường, còn xa xa là những ngọn đèn.
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn thoáng qua 乃út vẽ Cố Lan San đang cầm trong tay, nghĩ một lát liền rút 乃út trong tay cô ra, quan sát màu sắc theo nét 乃út đầy tiên nhanh chóng vẽ loạn lên trên cánh hoa.
Cố Lan San vẫn ngồi chỗ đó nhìn bức vẽ chưa hoàn chỉnh được tô từng chút từng chút một, vẻ mặt cô mới dần thả lòng.
Trong nháy mắt vẽ nét cuối cùng Thịnh Thế quay đầu cười nói với Cố Lan San: “Thế nào?”
Cố Lan San mím môi cười đứng lên lùi hai bước cách bức vẽ, nhìn trái nhìn phải nét vẽ trên bức tranh gật đầu: “Không tệ lắm!”
Thịnh Thế liền bật cười, đặt 乃út vẽ sang bên cạnh đi tới bên người Cố Lan San, hai tay ôm trước иgự¢ quan sát bức tranh nói: “Phố này có chút kỳ quái.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm một lát lại nói: “Những kiến trúc này nhìn rất quen mắt, cái kia hình như là tháp Eiffel ở Paris, kia hình như là đồng hồ Bing Ben ở London….”
Thịnh Thế mới nói hai câu liền phát hiện những kiến trúc khác cũng đều là dấu hiệu quan trọng của các quốc gia.
Thịnh Thế vừa mới nói vài câu, anh liền phát hiện một điểm đặc biệt là những tòa kiến trúc ở đây đều có logo của mỗi quốc gia.
”Cô mang tất cả những đặc điểm công trình kiến trúc trên toàn thế giới về con phố này à!”
Cố Lan San bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế rồi thì thào, “Vậy là anh đã nhìn ra!”
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San rồi cười. Anh định mở miệng nói chuyện thì di động đột ngột vang lên.
Thịnh Thế cầm di động, nhìn lướt qua tên người gọi được hiển thị trên màn hình rồi bước qua một bên ban công, nghe điện thoại.
”Nhị Thập, Thủ Trường vừa mới kết thúc công việc, muốn con về nhà một chuyến, có chuyện cần thương lượng với con.”
Thịnh Thế vừa nghe xong, tóc gáy cả người anh liền dựng đứng. Buổi chiều ấm áp cùng Cố Lan San nhanh chóng tan thành mây khói, ba tìm anh đột ngột, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải ông ấy đã nghe chuyện về Vương Thân tối hôm qua rồi chứ?
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, nghĩ bụng: Nếu như mình trở về nhà họ Thịnh, thành thật nói ra tất cả là vì Cố Lan San, cả nhà sẽ sợ cô gặp nguy hiểm, nhất định không để cô ra ngoài đi làm.
Mặc dù anh cũng chẳng muốn cô đi làm chút nào, nhưng khi thấy cô hào hứng như vậy, anh đành chiều theo.
Có điều, anh lại trói cả nhà Vương Thân. Nếu để ba biết được, ông ấy tuyệt đối sẽ không tha cho anh. Cứ nghĩ tới hình phạt đặc biệt của DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ba – phạt quỳ, đầu gối anh liền cảm thấy đau đớn.
Đau thì phải chịu thôi. Ba anh đã đích thân gọi điện thoại như vậy, anh phải trở về nhà họ Thịnh một chuyến.
Suy nghĩ một hồi, hình như lâu rồi, Cố Lan San cũng chưa có về một lần, hay là anh gọi cô cùng về nhà?
Chỉ là ngay sau đó, Thịnh Thế đã từ bỏ ý nghĩ ấy.
Lúc anh còn nhỏ, bị ba phạt quỳ, Cố Lan San nhìn thấy cũng không sao.
Có đứa con trai nào mà không nghịch ngợm, gây chuyện? Bị phạt là chuyện bình thường!
Nhưng mà bây giờ không giống như lúc trước. Anh trưởng thành, vợ cũng cưới rồi, nếu lại bị ba phạt quỳ, để vợ nhìn thấy thì thật mất mặt.
Vì vậy, Thịnh Thế cúp điện thoại, nhìn Cố Lan San rồi nói, “Tôi có việc cần phải ra ngoài một chút.”
********************
Thịnh Thế thay một bộ quần áo thoải mái, suy nghĩ một chút rồi bảo bà quản gia cầm mấy chai rượu ngon và thuốc lá tốt mang ra ngoài cho mình.
Thịnh Thế lái xe, ngẫm nghĩ cẩn thận một hồi. Anh không thể cứ về nhà như thế mà không có đối sách. Dù sao đi nữa, anh nhất định không thoát khỏi việc bị đánh bị phạt, nhưng ít nhất cũng phải có ai đó ngăn ba anh lại, bằng không, anh sẽ bị bắt quỳ cả một đêm, quỳ đến ૮ɦếƭ sao?
Vì vậy, khi vừa rời khỏi biệt thự, Thịnh Thế liền dừng ở bên vệ đường, gọi điện thoại cho chị cả – Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan bắt máy ngay lập tức, “Nhị Thập đó hả? Sao đột nhiên lại nhớ tới việc gọi điện cho chị vậy?”
”Chị cả, bây giờ chị có ở nhà cũ không?” Thịnh Thế ngồi ở chỗ lái, dáng vẻ lười nhác, nói năng miễn cưỡng, sau đó bổ sung một câu, “Mấy ngày trước, có một người bạn của em từ Pháp về, mang theo mấy túi quà, em đưa chị một cái nha.”
”Không có. Chị đang ở Thiên Tân với mẹ. Em giữ túi quà đó trước thay chị, đợi chị về Bắc Kinh rồi sẽ qua tìm em sau.”
Thịnh Thế vừa nghe xong thì lập tức ngồi thẳng người dậy, nghĩ đến việc tự dưng phí mất một túi quà không công, giọng nói có chút trở nên khó chịu, “Chị đi Thiên Tân thì đi Thiên Tân chứ, sao ngay cả mẹ cũng qua đó?”
”Sáng sớm hôm nay, ba gọi người đưa chị và mẹ cùng đi.”
Thịnh Thế nghe chị mình nói như vậy, trong nháy mặt, đáy lòng chợt cảm thấy lành lạnh.
Thịnh Thế nghe chị mình nói như vậy, trong nháy mắt, đáy lòng chợt cảm thấy lành lạnh. Xem ra ba anh sớm đã chuẩn bị trước, hai người phụ nữ có thể giúp được anh cũng bị ông tìm cách đuổi khéo!
Thịnh Hoan cầm điện thoại, một hồi lâu mà không thấy Thịnh Thế nói thêm câu nào, cô cảm thấy có gì đó không bình thường, vội hỏi, “Nhị Thập... Em thành thật nói cho chị biết, có phải em lại gây họa gì rồi hay không, khiến ba tức giận?”
Trong lòng Thịnh Thế đang cảm thấy rất phiền. Tháng trước, ông nội anh đi Hải Nam, bây giờ vẫn chưa trở về. Lần này, nếu anh tự mình về nhà, nhất định sẽ bị ba phạt quỳ đến ૮ɦếƭ. Nghe Thịnh Hoan hỏi, anh trả lời qua loa, “Không có! Em có thể gây ra họa gì chứ? Cúp máy nha! Em còn có công việc.”
Ngay sau đó, không chờ Thịnh Hoan trả lời, Thịnh Thế liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia ——
”Ai gọi vậy con? Nhị Thập à?” Bà Thịnh vừa thử quần áo vừa hỏi, “Hoan Hoan, con xem mẹ mặc cái này đẹp không?”
Thịnh Hoan “dạ” một tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Cuối cùng, cô quyết định hỏi bà Thịnh, “Mẹ à, gần đây, có phải Nhị Thập lại gây ra chuyện không?”
Cả đời bà Thịnh hôn nhân mỹ mãn, từ thời con gái đã không thua kém một ai, cho đến bây giờ, hàng ngày bà đều uống trà, dạo phố rồi chơi mạt chược. Nghe Thịnh Hoan hỏi vậy, bà lắc đầu, nói, “Mẹ không có nghe nói!”
”Nhưng mà ba đột nhiên đưa chúng ta tới Thiên Tân, sau đó gọi Nhị Thập về nhà. Nhị Thập vừa gọi điện cho con, giọng nói có gì đó kỳ lạ.”
Bà Thịnh đang chọn lựa quần áo, vừa nghe vậy thì liền dừng tay, suy nghĩ một chút rồi nói, “Ông chồng đáng ૮ɦếƭ này, nếu ông ta dám đánh con trai mẹ thì ông ta cứ chờ đó!”
Ngay lập tức, bà quay sang người tài xế đang xách đồ phía sau, “Chuẩn bị xe, trở về Bắc Kinh!”
”Mẹ phải gọi điện thoại cho ông chồng đáng ૮ɦếƭ kia ngay mới được!” Bà Thịnh giận dữ đùng đùng, lấy di động ra rồi bấm số.
Thịnh Hoan vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Mẹ, bây giờ mẹ gọi điện cho ba, chúng ta chưa chắc đã về nhà kịp, ông nội lại dinendian.lơqid]on vắng nhà, nếu ba biết Nhị Thập mách với mẹ, ông ấy sẽ càng nổi giận. Đến khi đó, con sợ Nhị Thập còn thảm hơn bây giờ!”
Bà Thịnh sốt ruột vì xót con, “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, con nói mẹ phải làm sao bây giờ?”
Thịnh Hoan suy nghĩ một chút rồi nói, “Con sẽ gọi điện thoại cho Lan San ngay. Ba rất thương con bé, huống chi nó lại là con dâu của ba. Từ trước tới nay, mỗi khi Lan San nói gì, ba đều nghe theo cả.”
Bà Thịnh vội vàng gật đầu liên tục, dáng vẻ như gà mổ thóc.
Thịnh Hoan tìm số rồi gọi cho Cố Lan San. Cố Lan San vừa bắt máy thì đã nghe đầu dây bên kia vọng tới tiếng của Thịnh Hoan, “Lan San ơi, chị với mẹ đang ở bên Thiên Tân, bây giờ chưa thể về kịp. Sắp đến giờ Tiểu Trạch đi học từ nhà trẻ về, nếu em không có việc gì khác, em đón nó giúp chị, rồi đưa thằng bé qua chỗ ba, được không em?”
**********************
Thịnh Thế lái xe với tốc độ như con rùa. Đáng tiếc, đường tuy dài nhưng luôn có hạn, rốt cuộc anh vẫn phải về nhà cũ họ Thịnh.
Xe anh vừa về tới cổng lớn nhà họ Thịnh, cảnh vệ liền chạy tới ngay lập tức, mở cửa xe cho anh, cầm chìa khóa thay anh, giúp anh đậu xe.
Anh đứng một hồi ở cổng lớn rồi mới đi vào.
Nhà của họ Thịnh đã có từ lâu. Lúc ông nội Thịnh Thế xây nhà, vì muốn hưởng thụ thiên luân chi nhạc*, cố ý xây cho mỗi người một sân riêng. Sau này, con cái của họ liên tiếp ra đời, ông nội anh lại sửa sang mấy sân riêng kia thêm một lần nữa, xây thêm lầu, trang trí lại toàn bộ.
*Quan hệ cha con, anh em vui vẻ.
Ông nội của Thịnh Thế ở tòa nhà chính giữa có sân riêng, hai bên là ba căn nhà khác. Ở bên trải là nhà của ba người cô Thịnh Thế. Ở bên phải, phía trước là nhà của bác cả anh, phía sau là nhà ba anh, sau nữa là nhà của Thịnh Thế, món quà mà ông nội tặng anh vào ngày sinh nhật mười tám tuổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc