Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 36

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Bà chủ, tôi là thư ký của anh Thịnh, hôm qua anh ấy nói có chuyện cần giải quyết, nên liền rời khỏi công ty, nhờ bà chuyển lời với anh ấy, ở công ty đang chờ anh ấy đến để phê duyệt một bảng báo cáo quan trọng.”
Cố Lan San không ngờ lại là thư ký của Thịnh Thế, cô biết công ty của Thịnh Thế rất lớn, công ty của anh tham gia hầu như giải trí, địa ốc,… hơn nữa, thư ký của Thịnh Thế kêu một tiếng ‘bà chủ’, làm cho cô có chút bối rối, lúc sau mới hoàn hồn, ôn hòa nói: “Được, để tôi nói cho anh ấy.”
Thư ký cảm động nói với Cố Lan San: “Cảm ơn.”
Lúc Thịnh Thế đi từ toilet ra, thì thấy Cố Lan San cười nói chuyện điện thoại: “Không sao… Ừ, tạm biệt.”
Cố Lan San cúp điện thoại, Thịnh Thế chạy tới, mang theo vài phần không hài lòng nhìn Cố Lan San: “Không phải cho cô nghỉ ngơi? Điện thoại gọi tới, người hầu không nghe?
Cố Lan San dựa người cạnh giường, nhìn Thịnh Thế với anh mắt thương lượng: “Thịnh Thế, hôm qua, anh có chuyện quan trọng cần giải quyết?”
Thịnh Thế lắc đầu, lười biếng ngồi trên ghế so lon, mở TV, nói: “Không có.”
Có thể có chuyện gì quan trọng như vậy? Cô bệnh, anh lo lắng, nên ở nhà chăm sóc cô.
Vì chuyện quan trọng gì mà anh không đi đến công ty?
Trong đầu cô thoáng qua một cái ý nghĩ, anh không đến công ty làm việc là vì ở nhà chăm sóc cô?
Thân thể Cố Lan San trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt dừng trên người Thịnh Thế, anh mặc một chiếc anh sơ mi màu trắng để hở vài nút, ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lười biếng nhìn vào TV, bộ dáng kia hình như là vẫn còn muốn ở trong phòng này đi.
Cố Lan San không phải là loại người tự mình đa tình, nhưng cũng không phải là người chậm hiểu.
Cô nhìn chằm chằm vào Thịnh Thế, như muốn khẳng định ý nghĩ của mình, cô không biết trong lòng cô đang có những chuyển biến thế nào, lúc anh tự mình đút cháo cho cô, còn những việc khác nữa, lúc đó cô cảm động, cảm thấy ấm áp.
Một người đàn ông như vậy, có vô số người vây quanh ca tụng, cũng như từ trước tới giờ, anh luôn được người ta hầu hạ chăm sóc.
Bây giờ, anh còn là một người đàn ông đầy quyền lực và tiền tài mà mọi cô gái đều mong muốn, vậy mà cô lại để cho một người như anh ở nhà, chăm sóc cô, giúp cô ăn cháo, mớm thuốc cho cô, điều này thật quá đắt giá.
Huồng hồ, cô cũng không có bệnh nặng, chỉ là sốt cao, giờ thì nhiệt độ cũng đã bình thường.
Trong nhà có nhiều người hầu như vậy, chọn đại một người cũng đã có thể chăm sóc tốt cho cô.
Cố Lan San chăm chú nhìn Thịnh Thế, cô cảm thấy tim cô có chút lay động, cô cố gắng ngăn cản sự hỗn loạn trong lòng, ép buộc mình không được như vậy, sau đó nói với Thịnh Thế: “Lúc nãy tôi nhận điện thoại của…”
Thịnh Thế nghe Cố Lan San nói, lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô, chờ nghe cô nói tiếp.
“Là thư ký của anh gọi.” Cố Lan San nói xong, Thịnh Thế lập tức cau mày.
“Là thư ký của anh gọi.” Cố Lan San nói xong, Thịnh Thế lập tức cau mày, đáy mắt có chút tức giận nhận không ra, Cố Lan San nói tiếp: “Hình như có chuyện cần anh giải quyết, nếu giờ anh rảnh thì nên đến công ty.”
Thịnh Thế định mở miệng nói, ai nói anh rảnh, bây giờ anh còn có chuyện quan trọng cần làm hơn cả chuyện của công ty.
Nhưng trời sinh anh kiêu ngạo, chuyện gì cũng làm theo mình, nhưng lúc này, muốn nói ra câu ‘em quan trọng hơn so với công ty’ thì thấy không tự nhiên.
Cuối cùng, Thịnh Thế vẫn im lặng không nói gì, từ ghế sa lon đứng lên, đến phòng thay quần áo.
Lúc anh thay quần áo, trong lòng có chút tức giận, những người phụ nữ khác, lúc bệnh là lại làm nũng, hận không ỷ vào mình bị bệnh mà có thể ở bên chồng hai bốn trên hai bốn giờ, mà cô thì khác, còn đem anh đẩy tới công ty!
Thịnh Thế nghĩ tới đây, thì hung hăng siết cái dây nịt, vì dùng lực hơi lớn nên anh cũng có chút đau, lại tức giận thêm, anh lấy cà vạt, từ phòng đi ra.
“Tôi đến công ty.”
Thịnh Thế đi tới ghế, nhặt điện thoại lên, không nóng không lạnh nói với Cố Lan San một câu.
Thịnh Thế đi ngang qua giường, lạnh lùng nói một câu: “Nhớ uống thuốc.” Sau đó, xoay người đi ra.
Cố Lan San không hiểu một chỗ, vì sao anh lại mất hứng? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô không có đắc tội với anh, chẳng lẽ đường đường là chủ tịch của công ty, cũng có thể không muốn làm việc?
Thịnh Thế xuống lầu, cho người chuẩn bị xe, đến bếp, thấy đầu bếp đang chuẩn bị cơm trưa, nhìn một vòng các món được chuẩn bị vừa xong, đều dễ tiêu hóa, cũng đều là món Cố Lan San thích ăn, liền yên tâm đến công ty, nhưng đi được hai bước, hình như nhớ tới cái gì, anh nhìn đồng hồ, cách thời gian Cố Lan San uống thuốc lúc nãy đã năm giờ hai mươi tám phút, anh dặn dò quản gia: “Bác sĩ Vương nói, cứ cách sáu giờ thì cho San San uống thuốc một lần, thêm ba mươi hai phút nữa thì cho San San uống thuốc.”
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng nhìn quản gia nói: “Bà cài đặt đồng hồ, sau đó canh đúng thời gian.”
Quản gia nghĩ, uống thuốc mà cũng không thể sai lệch một tí thời gian sao? Nhưng nét mặt vẫn cung kích, gật đầu nói: “Vâng, cậu Thịnh.”
Nói xong, quản gia lập tức đi cài đồng hồ, thấy thế Thịnh Thế mới an tâm rời đi.
Lên xe, Thịnh Thế dừng một chút, sau đó lấy điện thoại ra xem, tính thời gian, rồi nhìn đồng hồ anh đặt sẵn, xong hết anh mới lái xe đến công ty.
**********
Thịnh Thế vừa đi không quá nửa tiếng, quản gia lên lầu, gõ cửa một cái, sau đó mở cửa nói với Cố Lan San: “Cô San, có khách đến.”
Cố Lan San đang lim dim chuẩn bị ngủ, nghe vậy, vội ngồi dậy, quản gia đưa quần áo cho Cố Lan San, cô thay xong, bước ra khỏi phòng, từ lan can nhìn xuống, dĩ nhiên có tới mấy người đến.
Cố Ân Ân, Hàn Thanh Trì, Hạ Phồn Hoa, Triệu Lỵ, còn có cả Vương Giai Di luôn cùng cô đối nghịch.
Cố Lan San vô cùng kinh ngạc, đây rốt cuộc là như thế nào, sao tất cả mọi người đều tới nhà cô thế này?
Nhìn thấy Cố Lan San từ trên lầu đi xuống đầu tiên chính là Cố Ân Ân, cô ấy đứng dậy nhìn thấy Cố Lan San vẹn toàn không tổn thương gì thì lập tức trừng mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, rồi quay đầu mở miệng nói với Cố Lan San: “San San, Hoa Tử nói tối qua em bị người ta bắt cóc dọa bọn chị sợ quá, cho nên hôm nay chạy tới đây thăm em.”
Thì ra là từ miệng Hạ Phồn Hoa à…. Cố Lan San liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa một cái rồi đi tới trước sofa: “Chị, chị đừng nghe Hoa Tử nói lung tung, em không sao.”
“Tớ còn nghe được 20 làm anh hùng cứu mỹ nhân, Hoa Tử nói anh ấy trói người cả nhà lên bệ nhảy Bungee, trên có già dưới có trẻ, quả thực anh ấy là kẻ điên! Cũng may nhà người ta không bị bệnh tim cao huyết áp gì, nếu không dọa ૮ɦếƭ người ngay tại chỗ thì cũng đủ làm khổ 20 rồi!” Triệu Lỵ nhìn Cố Lan San ngồi trên sofa bô lô ba la nói một lèo.
Cố Lan San mím môi cười khẽ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, sao chuyện gì anh cũng nói ra thế nhỉ!
Hạ Phồn Hoa thấy Cố Lan San trừng mắt nhìn mình, vội vàng nâng tay nói, “Đây cũng không trách anh được, là sáng sớm tinh mơ Thành Trì gọi điện thoại hỏi anh, anh mới nói.”
Hàn Thành Trì ôm vai Cố Ân Ân cười tỉm tủm nói tiếp: “Anh thì buổi sáng ăn sáng ở nhà họ Hàn nghe ba anh nói, 20 ép buộc nhiều người như vậy nên bị truyền ra ngoài, chẳng qua chuyện không nghiêm trọng, cũng may không gây nguy hiểm tính mạng người ta, mọi người lại kiêng kỵ nhà họ Thịnh cho nên cũng chỉ nói lén lút mà thôi.”
“Kệ bọn họ nói thế nào!” Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San nói: “San San, em không bị dọa chứ? Không bị thương chứ? Cũng không bị bắt nạt chứ?”
Cố Lan San lắc đầu: “Không có, em chẳng có chuyện gì cả.”
Vương Giai Di vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên chen miệng vào nói: “Anh Thịnh đâu? Không ở nhà sao?”
Vốn hôm nay cô ta đi tìm Cố Ân Ân, nghe thấy bọn họ tới chỗ này, từ sau khi Thịnh Thế kết hôn với Cố Lan San cô ta chưa bao giờ tới nhà bọn họ, rất tò mò lúc trước Thịnh Thế vung nhiều tiền mua trăm mẫu đất ở vị trí rất đẹp trong khu vực vàng cuối cùng xây biệt thự thành bộ dạng gì, dứt khoát liền đi theo tới xem náo nhiệt.
Mà hôm nay vừa tới cô ta xem như được mở mang tầm mắt, hoa viên, bãi cỏ, bể bơi, sân gold, rạp chiếu phim mini.... Cái gì cần có đều có, sang trọng chính là phiên bản khu buôn bán thu nhỏ tinh tế.
Biệt thự đậm chất phong cách châu Âu, trên song cửa sổ treo đầy hoa tươi, trên tầng chót còn có ban công rộng lớn được bố trí như một quán cà phê nhỏ, còn vào phòng bên trong càng nguy nga lộng lẫy khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Lúc Vương Giai Di nhìn thấy phòng ở như vậy, lại nhìn thấy phòng của một người giúp việc, cô ta vốn bị Cố Lan San nhanh chân tới trước ςướק Thịnh Thế, đáy lòng bắt đầu tức giận không yên ổn.
Hạ Phồn Hoa nghe thấy Vương Giai Di nhắc tới Thịnh Thế liền nhìn một vòng xung quanh phòng, hỏi: “Đúng vậy, 20 đâu?”
Cố Lan San nhận trà bánh bà quản gia đưa tới, nói với Hạ Phồn Hoa: “Hình như công ty có chút việc, anh ấy mới đi hơn nửa giờ, nếu không em gọi điện thoại bảo anh ấy về nhé?”
“Không cần không cần, 20 có việc bận để cho cậu ấy làm đi đừng quấy rầy cậu ấy, lại nói cậu ấy có ở nhà hay không cũng không sao, bọn chị là tới thăm em.” Cố Ân Ân cười nói.
Cố Lan San mỉm cười như nghĩ tới cái gì đó.
Cố Lan San mỉm cười như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Gần tới trưa rồi, đã tới đây mọi người cùng nhau ăn cơm trưa nhé.”
“Được, được!” Hạ Phồn Hoa nói trước tiên, “Đầu bếp trong nhà Thịnh Thế chính là người nối nghiệp của ngự trù hoàng cung đó, ngự trù gọi là gì, đó chính là đầu bếp của Hoàng đế, không nghĩ tới có một ngày anh cũng có thể được đối xử giống như hoàng thượng!”
Hạ Phồn Hoa nói ra khiến mọi người trong phòng nở nụ cười, Cố Ân Ân cười mỉm chi nói: “San San, sau khi kết hôn chị luôn muốn tới đây chơi nhưng vẫn không có thời gian, hôm nay đến đây nhất định phải di dạo một vòng mới được, đương nhiên cũng muốn như Hoa Tử, ăn đồ ăn mà chỉ Hoàng đế mới có thể ăn một lần.”
Cố Lan San mặc cho mọi người ồn ào trêu ghẹo, quay đầu dặn dò bà quản gia: “Bảo sư phụ Trương làm mấy món ăn sở trường của ông ấy nhé.”
Bà quản gia mỉm cười đồng ý xoay người tính đi vào phòng bếp báo lại cho sư phụ Vương, Cố Lan San lại gọi bà: “Hôm nay khó có được khi tất cả mọi người đều ở đây, tôi cũng cảm thấy buồn chán, để lát nữa tôi làm vài món ăn đãi mọi người.”
“Đùa à, Cố Lan San, em còn có thể làm đồ ăn?” Hạ Phồn Hoa liếc mắt một cái không tin nhìn Cố Lan San: “Có thể ăn được không đó!”
Cố Lan San liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, vẻ mặt hơi ra vẻ: “Đương nhiên, tám tuổi em đã biết làm, nhưng nhiều năm như vậy không làm nữa, không biết anh ăn có thể ૮ɦếƭ người hay không.”
“Đường đường là thiếu phu nhân nhà họ Thịnh nấu cơm cho anh thì cho dù thạch tín anh cũng ăn hết!” Vẻ mặt Hạ Phồn Hoa lộ vẻ chịu ૮ɦếƭ.
Cố Lan San bị anh trêu “Phốc” nở nụ cười, vẻ mặt cuồn cuộn không thể che giấu hết vui sướng, nói: “Hoa Tử, em thật sự muốn xé anh ra!”
Hạ Phồn Hoa nháy mắt nhìn Cố Lan San, sau đó ôm иgự¢ bộ dạng giả vờ bị trúng độc ૮ɦếƭ: “Anh cảm thấy anh thật sự đã ૮ɦếƭ, nhất định cũng phải đối mặt với chuyện đó một lần.”
Mọi người trong phòng đều bị Hạ Phồn Hoa chọc cười.
Bà quản gia cười đi vào phòng bếp giúp, còn lại đám người vẫn nhiệt tình trò chuyện trên trời dưới đất như trước, chợt Cố Ân Ân nghĩ tới bản thân mình còn có việc liền nói với Cố Lan San: “San San, lần này chị và Thành Trì đến ngoài việc thăm em còn có một việc nữa, chị nhớ rõ lúc trước chúng ta chụp rất nhiều ảnh, chị tìm khắp nơi mà không được đầy đủ, em còn giữ không lấy ra để chị chọn mấy tấm ảnh chị và Thành Trì chụp chung cảm thấy đẹp, tính dùng trong lễ cưới.”
Cố Lan San ngưng cười, “Bọn chị chọn ngày cưới rồi hả?”
“Chọn rồi, cuối tháng sau.” Hàn Thành Trì cười tủm tỉm trả lời.
Cố Lan San cong khóe môi, vội rút tay từ trong tay Cố Ân Ân ra, đứng lên: “Vậy đợi lát để em đi ôm ảnh xuống đây.”
Cố Lan San lên lầu trở lại phòng ngủ, tìm kiếm trong quyển album ảnh, trong đầu lại hiện ra câu nói của Hàn Thành Trì: “Nếu như yêu em, cuộc đời này không đổi, cuộc đời này không đổi….”
Đáy lòng cô buồn bực co rút đau đớn hai cái, ngón tay run rẩy cầm lấy cuốn album ảnh mà mình muốn tìm, cô hít sâu một hơi cố gắng ra vẻ tự nhiên tươi cười mới đi xuống lầu.
Ảnh chụp trong cuốn album đều là ảnh của đám bọn họ lúc học trung học cơ sở, đi ra ngoài chơi rồi chụp, chỉ riêng Cố Lan San cẩn thận cất đi như vật quý, mọi người nhìn thấy ảnh chụp này vội vàng xông tới, bắt đầu hưng phấn lật từ trang đầu tiên ra xem.
Cố Lan San thấy Hàn Thành Trì ôm Cố Ân Ân tìm ảnh chụp chung của bọn họ trong album nói từng chuyện xảy ra lúc đó, đáy lòng đau xót tùy tiện viện cớ nói mình phải vào phòng bếp làm cơm.
Vương Giai Di vốn đang vây quanh xem ảnh, lúc Cố Lan San rời đi cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Cố Lan San, nhưng lại phát hiện có một tấm hình rơi trên mặt đất. Vương Giai Di nghi hoặc nhặt lên lại nhìn thấy phía đằng sau tấm ảnh có mấy dòng chữ đơn giản, chữ viết xinh đẹp, giống như từ tay của một nữ sinh.
Tên của anh, tâm sự của em.
Anh là thành trì duy nhất của em.
Còn em, sẽ là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó sao?
(Đoạn này Cố Lan San chơi chữ: Câu: Anh là thành trì duy nhất của em, Hán việt là nhất phương thành trì. Còn câu: Còn em, sẽ là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó sao? Hán việt là: Mà ta, sẽ là nhất phương thành trì lí đèn đuốc sao? Trong hai câu trên đều có tên Thành Trì(thành trì) và Lan San (rã rời,) Cố Lan San nghĩ Thành Trì là thành trì duy nhất của mình, nhưng Lan San thì lại là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó).
Vương Giai Di nhíu mày lật tấm ảnh lên nhìn thấy đó là một tấm ảnh chụp chung, là chụp ở khu vui chơi. Hàn Thành Trì và Cố Lan San ngồi trên xe leo núi, hai người vai kề vai, Hàn Thành Trì cười oai phong hiên ngang, Cố Lan San cười thần thái phấn khởi.
Vương Giai Di ngẩng đầu nhìn bốn người khác đang vây quanh cuốn album thảo luận không ngừng, rồi lại nhìn ảnh chụp trong tay mình tròng mắt nhẹ nhàng xoay chuyển, lặng lẽ cất tấm ảnh chụp bỏ vào trong túi mình mang theo.
*****
Nói là Cố Lan San nấu cơm, nhưng thái cắt nguyên liệu đều do người giúp việc chuẩn bị.
Lúc Cố Lan San nấu cơm người giúp việc đều vây quanh bên cạnh cô, sợ không cẩn thận làm cô bị thương.
Rất nhiều năm rồi cô chẳng nấu cơm nên có chút không quen tay, cũng may sư phụ Trương món gì cũng biết làm, đứng bên cạnh chỉ cho Cố Lan San. Cố Lan San làm một món cá nấu chua Tây Hồ, một món thịt xào khô, nhìn bề ngoài không tính đặc biệt đẹp mắt nhưng Cố Lan San nếm thử, hương vị thì tạm được. Cô nhìn tác phẩm của mình, vốn tinh thần sa sút vì tin Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đính hôn cũng dần hồi phục lại.
Bà quản gia thấy Cố Lan San gắp đồ ăn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô San, có muốn để mấy miếng thịt xào khô này riêng ra chờ cậu Thịnh về để cậu ấy nếm thử không?”
Cố Lan San nghiêng đầu nhìn đồ ăn mình làm, suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Được.”
Sau đó từ trong đĩa thịt xào khô cô chọn mấy miếng mà cô thấy đẹp mắt nhất đặt vào trong mâm mà bà quản gia đã chuẩn bị sẵn.
*****
Thư ký của Thịnh Thế thật không ngờ bản thân nói hai câu với bà chủ sau đó BOSS lớn thật sự đi tới công ty.
Trái tim của thư ký Thịnh Thế lạc mất một nhịp, đi trước dẫn đường đưa Thịnh Thế vào phòng họp.
Mặc dù Thịnh Thế khiến người ta có cảm giác áp lực rất lớn, giọng điệu hơi nặng nề làm người ta có ảo giác anh như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, nhưng thật ra anh là người rất nội tâm, với điều kiện đầu tiên người khác không trêu chọc anh thì anh cũng rất tôn trọng người khác.
Cho nên khi Thịnh Thế vừa ngồi xuống những nhân vật quản lý cấp cao bắt đầu nói ra suy nghĩ và ý kiến của mình với Thịnh Thế, còn Thịnh Thế từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe.
Sau khi phát biểu ý kiến của mình mọi người đều im lặng chờ Thịnh Thế ra quyết định, Thịnh Thế yên lặng suy nghĩ tầm 2 phút vừa muốn mở miệng nói chuyện thì di động của anh chợt đổ chuông. Là chuông báo thức anh đặt đến giờ Cố Lan San uống thuốc, anh suy nghĩ một lát, mặc dù đã dặn bà quản gia nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, vì thế anh liền ngẩng đầu nói với mọi người trong phòng đang chăm chú theo dõi chờ anh ra quyết định: “Mọi người tan họp trước đi, về quyết định cụ thể của dự án này buổi chiều tôi sẽ gửi mail cho mọi người, bây giờ tôi phải về nhà xem bà xã uống thuốc!”
XX năm sau Thịnh 20 vẫn rất có ý kiến về công việc của Cố Lan San, phóng viên chắc chắn sẽ có nguy hiểm, anh bảo Cố Lan San từ chức nhưng Cố Lan San không đồng ý, vì thế dưới cơn giận dữ anh đã mua tòa soạn SH. Cố Lan San bĩu môi gởi đơn từ chức thay đổi một tòa soạn tạp chí giải trí khác. Vì thế Thịnh Thế tiếp tục thu mua, Cố Lan San lại tiếp tục gởi đơn xin từ chức. Thịnh Thế nghĩ rằng mặc kệ em, em đi chỗ nào anh sẽ thu mua chỗ đó. Nhưng đợi buổi tối Cố Lan San giơ thẻ công tác ở đơn vị mới, lập tức Thịnh Thế không biết nói gì nữa…. CCTV ……… CCTV (Đài truyền hình trung ương Trung Quốc – Theo wikipedia)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc