Cố Lan San cảm thấy tính tình của chủ nhân giọng nói này không được tốt, vậy mà cô lại cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô biết nhưng không nhớ được người đó là ai, cô dùng sức suy nghĩ thì cảm thấy đau hết cả đầu, cô nhịn không được mà ՐêՈ Րỉ thành tiếng, sau đó tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, bên tai cô còn truyền đến giọng nói dịu dàng: “Sở Sở? Sở Sở?”
Sở Sở?
Sở Sở, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Cố Lan San suy nghĩ thật lâu mới đột nhiên nhớ ra, à, đúng rồi, Sở Sở là gọi cô, cô gọi là Sở Sở, Diệp Sở sở.
Trên thế giới này còn có người nhớ cô gọi là Diệp Sở Sở sao?
Là mẹ cô sao?
Cô nhớ mẹ cô rất đẹp, ở một thành phố nhỏ ở Giang Nam, bà luôn mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, váy hoa, giày da màu đen, mái tóc dài đen nhánh xõa ra sau lưng, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mọi người nhìn thấy đều khen không dứt.
Công việc của mẹ cô rất bận, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện thì buổi tối khi cô đã ngủ thi*p đi mẹ mới trở về nhà, lqđ ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy thì bên giường sẽ có các loại quà vặt và lời nhắn của mẹ cô, nhắn “Sở Sở ngoan, tự mình học” hoặc là “Sở Sở ngoan, trên bàn có chuẩn bị cơm cho con” cũng có khi là “Sở Sở ngoan, cầm số tiền này mua cơm trưa ăn”.
Cố Lan San cảm thấy đôi bàn tay nắm lấy tay cô, ấm áp yêu thương giống với cảm giác của mẹ cô, là mẹ cô sao?
Cố Lan San theo bản năng nắm lấy đôi bàn tay đang nắm tay cô.
Thịnh Thế bởi vì bác sĩ gia đình đến chậm mà trong lòng gấp thành một đoàn, lúc này thấy Cố Lan San cầm tay anh, trong lòng anh lập tức bình tĩnh, anh vươn tay thay cô đắp lại chăn, cầm khăn ướt lau mặt cô, thay cô giảm nhiệt, ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi một câu: “Sở Sở, có tốt hơn chút nào không?”
Sốt cao khiến Cố Lan San mơ mơ màng màng, cô phân biệt giọng nói của người đang nói chuyện với mình là ai, chỉ biết có người đang nói với cô, nên cô khẽ gọi: “Mẹ......”
Thịnh Thế nghe được Cố Lan San gọi anh là “mẹ” thì vẻ mặt lập tức cứng đờ, thì ra cô xem anh như mẹ cô, anh khẽ “hừ” một tiếng nói: “Ai là mẹ em!”
Thịnh Thế ngoài miệng nói vậy nhưng khi nắm tay cô lại càng dịu dàng như nước.
Cố Lan San mê man nghe được câu “Ai là mẹ em”, cô cảm thấy khó hiểu, lqđ sao lại là giọng của đàn ông, đây không phải là mẹ cô sao? Vậy mẹ cô đâu rồi? Đúng rồi, mẹ cô không cần cô nữa, mẹ cô đã bán cô đi.
Cố Lan San nghĩ đến việc cô bị mẹ của mình trực tiếp nhốt ngoài cửa, cô khóc giống như người nước mà gọi “mẹ”, nhưng từ đầu đến cuối mẹ cô không hề mở cửa cho cô.
Tại sao mẹ cô không cần cô nữa?
Cô không ngoan sao?
Tại sao muốn bán cô cho người khác?
Cô Lan San nghĩ tới đây thì lòng cô bắt đầu đau thắt lại, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao, cổ họng cô giống như bị thiêu đốt, cả người đổ đầy mồ hôi, cô muốn đá văng chăn trên người nhưng cô lại không có chút sức lực, cô chỉ có thể hừ hừ, rất muốn khóc, nhưng cô còn chưa kịp khóc đã mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một giọng nữ truyền đến: “Thịnh tiên sinh, bác sĩ Vương đến rồi.”
Ngay sau đó Cố Lan San cảm thấy dưới nách bị nhét vào một vật lạnh như băng,
Ngay sau đó Cố Lan San cảm thấy dưới nách bị nhét vào một vật lạnh như băng, cũng không biết qua bao lâu, vật kia bị người ta lấy ra, sau đó lại có giọng nói truyền đến: “39 độ bảy.”
39 độ bảy, là nói cô sao?
Cô sốt, hay là đã ngã bệnh?
Đang lúc Cố Lan San còn chưa suy nghĩ ra bản thân cô làm sao thì cảm thấy có một cây kim đang châm vào trong da của cô, đau đớn rõ ràng truyền vào trong lòng cô, cô cảm thấy đau đến tận xương tủy, nhất thời cô không nhịn được mà rơi nước mắt, theo bản năng muốn rút tay lại nhưng nó bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đè xuống, cô cảm thấy cây kim đi vào sâu hơn trong da thịt cô, sau đó một chất lỏng lạnh như băng được bơm vào, tay cô lập tức nắm thành nắm đấm, nhỏ giọng ՐêՈ Րỉ: “Đau..... .”
”Sở Sở, nhịn một chút.” Bàn tay đang ấn tay cô nhẹ nhàng nâng lên lau nước mắt cho cô, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô, sau giọng nói kia trở nên rất không dịu dàng: “Không nghe thấy cô ấy kêu đau sao? Ông không thể chích nhẹ hơn một chút sao?”
Người đó vừa la xong thì Cố Lan San cảm thấy cây kim ở trong da thịt cô bị lấy ra, sau đó có người dùng ngón tay đè chặt chỗ cô vừa bị kim đâm.
”Thịnh tiên sinh không cần lo lắng, thân thể của San tiểu thư không có gì đáng ngại, đây là thuốc, đợi lát nữa đút cho cô ấy uống một viên, sau đó cứ cách sáu tiếng lại cho cô ấy uống một viên.”
”Được, hẹn gặp lại bác sĩ Vương, quản gia, nhờ bà đưa bác sĩ Vương xuống lầu, ở đây có tôi chăm sóc cho Sở Sở là được rồi.” Cố La San cảm thấy giọng nói này thật dễ nghe, nhẹ nhàng thanh nhã làm cho người ta thấy thoải mái, vừa mới nói xong câu này thì lập tức trong nhà truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó tai cô hoàn toàn yên tĩnh, cô nghe được tiếng rót nước, sau đó sau lưng cô được một người nhẹ nhàng đỡ dựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ bền chắc ấm áp, môi cô bị nhét một viên thuốc rồi ngay sau đó một ly nước cũng được đưa tới môi cô: “Sở Sở, uống thuốc đi rồi uống nước.”
Cô nghe lời há miệng uống một hớp nước, nuốt viên thuốc anh nhét vào trong bụng, cô lại cảm thấy chưa đủ nên uống thêm hai ngụm nước, sau đó cô lắc đầu, ly nước cũng dời khỏi môi cô, cô lại được đỡ xuống nằm trên giường, sau đó có người nằm bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng, cô cảm thấy mùi trên người người ôm cô ngủ rất dễ chịu, cô nghĩ muốn mở mắt nhìn một chút nhưng không biết là bởi vì tác dụng của thuốc hay là vì được người này ôm trong иgự¢ rất thoải mái mà cô cảm thấy cả người không còn khó chịu như vậy, cảm giác lúc lạnh lúc nóng cũng biến mất, rốt cuộc cô nhắm mắt im lặng lại rơi vào giấc ngủ say.
Cố Lan San không biết bản thân cô đã ngủ bao lâu, trong mơ cô cảm thấy có người sờ trán cô rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bị ôm nửa người, đút nước và thuốc, đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã cực kỳ chói mắt, Cố Lan San híp mắt, nhìn một lúc mới giật mình ngồi dậy từ trên giường, hôm nay là thứ hai, bây giờ là mấy giờ rồi?
Cố Lan San vội vàng tìm điện thoại di động của cô, lại nghe thấy ngoài ban công phòng ngủ truyền đến giọng nói không kiên nhẫn: “Cái gì cũng để tôi quyết định, vậy tôi bỏ tiền mời các anh làm gì?”
Cố Lan San sốt ruột tìm điện thoại di động của mình, lại nghe được từ trên ban công của phòng ngủ, truyền đến một tiếng nói thiếu khiên nhẫn: “Chuyện gì cũng để cho tôi quyết định, vậy thì tôi bỏ tiền mời các ngươi làm gì hả?”
Thịnh Thế nói xong, lập tức răng rắc trực tiếp quẳng chiếc điện thoại đi, ném điện thoại di động lên trên ghế mây ở ban công, quay người lại, thì lập tức nhìn thấy Cố Lan San đã ngồi dậy, vốn khuôn mặt chứa đầy lạnh rét, nhưng trong nháy mắt lại là một mảnh yên tĩnh.
Thịnh Thế sáng chói, đạp bước chân, tao nhã ung dung đi tới, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua ban công vào cửa sổ sát sàn nhà, tầng tầng đánh vào trên người của anh, khiến chung quanh anh nhuộm một tầng ánh sáng chói mắt, mặt mày của anh như tranh vẽ, cực kỳ đẹp mắt, Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, có chút thất thần, mãi cho đến Thịnh Thế đi tới trước mặt cô, giơ tay lên, sờ sờ trán của cô: “Hạ sốt rồi.”
Cố Lan San mới hoàn hồn, vội vàng dời ánh mắt, tìm điện thoại di động của mình, nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, cô đã trễ nửa giờ rồi, lập tức muốn vén chăn lên để đi xuống giường, rửa mặt mặc quần áo đi làm.
Thịnh Thế chau mày lại, ngăn cản cô, giống như là anh đã biết rõ suy nghĩ trong lòng của cô vậy, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng nói: “Bệnh vừa mới khỏi thôi, nghỉ ngơi một ngày đi, tôi đã xin công ty cho cô nghĩ rồi.”
Nói xong, không nói lời nào mà nhấn Cô Lan San trở về ở giường, tràn đầy khí thế, nhưng động tác lại dịu dàng.
Cố Lan San vừa mới hạ sốt, nên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, nghĩ đến dù sao Thịnh Thế cũng đã xin nghỉ rồi, thì cũng nên ngoan ngoãn nằm bất động ở trên giường thôi.
Thịnh Thế nhấn điện thoại ở bên cạnh, vừa mới kết nối được, anh lập tức trực tiếp dứt khoát ném một câu: “Bưng cháo lên đây.” Rồi sau đó, cắt đứt điện thoại, tùy ý ném vào đầu giường.
Người giúp việcở lầu dưới nhanh chóng bưng một bát cháo lên, Thịnh Thế cầm chén cháo: “Để cho tôi.”
Người giúp việc nhanh chóng rời đi, không quên đóng cửa phòng của phòng ngủ lại.
Thịnh Thế cầm cái muỗng, khuấy đều cháo, sau đó múc một muỗng, thử độ nóng một chút, cảm thấy nước một chút nóng, thì nhẹ nhàng thổi một hơi,rồi mới đưa đến bên môi của Cố Lan San.
Cố Lan San có chút không quen, nói: “Để tôi tự ăn.”
Đáy mắt Thịnh Thế thoáng hiện vẻ không vui, trực tiếp dùng cái muỗng cạy môi cô ra, đổ cháo vào.
Động tác của Thịnh Thế có chút thô lỗ, khiến Cố Lan San suýt nữa bị sặc, nhíu nhíu mày, thấy Thịnh Thế lại đưa tới một muỗng cháo, cô sợ anh sẽ làm như vừa rồi vậy, nên lập tức ngoan ngoãn mở miệng uống.
Lúc này mắt mày của Thịnh Thế mới giãn ra, động tác đút cháo, không nhanh không chậm.
Lúc này Cố Lan San, mới triệt triệt để nhớ tới chuyện tối qua mình đã bị phát sốt cao, dưới trạng thái nửa hôn mê nửa thanh tỉnh, mình bị một cây kim đâm vào, còn liên tục bị người đút thuốc đến hai lần, chắc hẳn người mớm thuốc cho cô là anh rồi......
Cô không nhịn được nâng mí mắt lên, nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế đang rũ mi, anh vừa thổi vừa múc một muỗng cháo lên.
Ở trong trí nhớ cúa Cố Lan San, cho tới bây giờ khi làm chuyện gì thì Thịnh đều Thế rất thờ ơ, nhưng vào giờ phút này, chỉ là một muỗng cháo, thế nhưng anh lại cực kỳ nghiêm túc chuyên chú để thổi, mặt mày trong lúc đó, lộ ra sự quan tâm, Cố Lan San cảm nhận được đáy lòng mình có chút rung động, hô hấp nhỏ nhẹ có chút không ổn.
Thịnh Thế thổi một hồi, đáy lòng đã đoán được nhiệt độ một chút rồi, lập tức ngẩng đầu lên, Cố Lan San hốt hoảng rũ mi xuống, lông mi thật dài che đậy cảm xúc dưới đáy mắt của cô, mở to miệng, ngoan ngoãn ă cháo.
Anh chuyên chú đút cháo cho cô ăn, cô bối rối húp cháo, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, nhưng không khí, lại dần dần thay đổi và có chút kỳ lạ.
Anh chuyên chú đút cháo cho cô ăn, cô bối rối húp cháo, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, nhưng không khí, lại dần dần thay đổi và có chút kỳ lạ.
Thịnh Thế cực kỳ hưởng thụ không khí tốt đẹp lại yên tĩnh như vậy.
Cố Lan San lại cảm thấy cả người cao thấp dâng lên một chút kỳ lạ mà cô cũng không thể nói nên lời được.
Lúc trước, Thịnh Thế cũng rất tốt với cô, khi đó, cô lại cảm thấy tất cả chuyện ấy là thuận theo tự nhiên, là chuyện hiển nhiên.
Từ sau một lần kia, anh không còn tốt với cô nữa, cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ và không đúng.
Nhưng mà, trong lúc bất chợt như hiện tại, anh chỉ là đơn giản đút cháo cô ăn, lúc cô bị bệnh còn mớm thuốc cho cô, làm sao cô lại cảm giác như có thứ gì đó, trở nên không được bình thường đây?
Rốt cuộc là là không đúng ở chỗ nào vậy? Là do tên Thịnh Thế này có thay đổi hay gì đó sao?
Cố Lan San lặng yên không tiếng động quan sát Thịnh Thế, phát hiện anh và thường ngày, cũng không có cái gì khác biệt, vẻ mặt lạnh nhạt, mặc dù đã cố ý thu lại khí thế của mình, nhưng vẫn có thể để người ta cảm thấy nồng đậm cảm giác bị áp bức như cũ.
Không phải Thịnh Thế thay đổi, mà là cô sao?
Cố Lan San yên lặng có chút cảm giác, hình như thật sự là cô rồi, thế như cô lại cảm động vì những việc làm bình thường giống như trong dĩ vãng của Thịnh Thế...... Đáy lòng của Cố Lan San nhẹ nhàng run rẩy......
Cô làm sao vậy?
Là bởi vì bị bệnh lý do, sức miễn dịch của cả người yếu bớt, cho nên mới có chút cảm xúc kỳ quái này sao?
Đầu óc của Cố Lan San lộn xộn nghĩ đông nghĩ tây, nên đã quên mất việc Thịnh Thế tự đút cháo cho mình, khi Thịnh Thế đưa cháo đến bên môi cô thì thấy Cố Lan San nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ còn có chút ngu ngốc và thất thần, không nhịn được lên tiếng, nhẹ nhàng nói một câu:“Ăn no rồi à?”
Cố Lan San hồi hồn, cô vốn không nghe rõ Thịnh Thế đã nói gì, đầu tiên là”Ừ.” một tiếng, sau đó lắc đầu một cái, sau thì vội vàng hé miệng nuốt chút cháu trong thìa vào miệng.
Thịnh Thế vẫn gắt gao nhìn hành động của Cố Lan San.
Cố Lan San bị anh nhìn mà không giải thích được nên có chút chột dạ, ánh mắt của cô trở nên ngơ ngẩn, cũng may một giây kế tiếp, đã được chiếc điện thoại vừa mới bị anh quăng ở trên ghế mây ngoài ban công giải cứu, có điện thoại gọi tới.
Thịnh thế ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đút cháo cho Cố Lan San ăn, mặc cho tiếng chuông điện thoại di động reo lên không biết bao nhiêu lần, lúc điện thoại nhất quyết gọi tới vào lần thứ tư, thì rốt cuộc Cố Lan San cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Điện thoại kìa.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, nhưng việc đút cháo cho Cố Lan San ăn không có chậm lại chút nào.
Dù chuyện có lớn đến đâu, thì hiện tại cũng nhỏ hơn chuyện đút cháo cho cô ăn.
Tiếng chuông của điện thoại vừa kết thúc lại vang lên, vẫn không ngừng có điện tới, trong phòng ngủ vẫn quanh quẩn tiếng chuông điện thoại dễ nghe của Thịnh Thế.
Vào lúc rốt cuộc Cố Lan San cũng húp xong ngụm cháo cuối cùng, thì Thịnh Thế mới đặt chén cháo ở một bên trên bàn, không nhanh không chậm đứng lên, đi tới trên ban công, liếc mắt nhìn số điện thoại gọi tới, sắc mặt không vui nghe điện thoại: “Không phải tôi đã dặn các người rồi sao, hôm nay tôi có chuyện vô cùng quan trọng, không tới công ty! Có chuyện gì thì các người tự giải quyết đi!”
Người gọi tới là thư ký của Thịnh Thế, vừa bị Thịnh Thế la như vậy, thì sợ đến nói chuyện ấp úng thật lâu: “Anh Thịnh...... Tôi gọi điện thoại, là muốn hỏi anh một chút, bảng báo cáo giá tiền, ngài quyết định sao?”
Thịnh Thế rất bất mãn, Sở Sở của anh đã ngã bệnh rồi, nào còn tâm trạng quản lý chuyện dư thừa của công ty kia, lập tức giọng nói cũng rất bất mãn: “Bảng báo cáo giá tiền cũng để cho tôi quyết định, vậy thì tôi phải để các người làm gì?”
Thịnh Thế rất bất mãn, Sở Sở của anh đã ngã bệnh rồi, nào còn tâm trạng quản lý chuyện dư thừa của công ty kia, lập tức giọng nói cũng rất bất mãn: “Bảng báo cáo giá tiền cũng để cho tôi quyết định, vậy thì tôi phải để các người làm gì?”
Nói xong, Thịnh Thế trực tiếp cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, dứt khoát tắt máy điện thoại luôn, quả thực là anh đã nuôi một đám phế vật, phế vật mà!
Điện thoại phía kia, thì đối mặt với một phòng công ty cao tầng đang hỏi thăm giá tiền là bao nhiêu, trên trán thư ký thẳng tắp đổ mồ hôi lắc đầu, đại BOSS không nói cho bọn họ biết giá tiền của bảng báo cáo, bọn họ tự giải quyết một cái rắm!
Rõ ràng thứ sáu tuần trước khi đi họp, đại BOSS đã mở hội nghị khẩn cấp, nói cho bọn họ biết, tình thế bắt buộc của vụ án này, làm hại tất cả mọi người bọn họ liên tục làm thêm giờ trong một tuần, thật vất vả mới đưa ra được phương án, chỉ thiếu cách định giá mà đại BOSS đưa ra thôi, thì bọn họ có thể lập tức biến thương trường thành chiến trường rồi chém Gi*t bắt lại vụ án này, kết quả, thời điểm sau cùng, đại BOSS lại nói có chuyện!
Hơn nữa còn là chuyện vô cùng quan trọng!
Đại BOSS có thể có chuyện vô cùng quan trọng gì chứ?
Mặc dù ở trên trời có chuyện quan trọng gì, làm sao có thể hơn chuyện lấy được hàng trăm triệu vụ án quan trọng này chứ?
Đáy lòng Thư ký rất gấp, nhưng mà đại BOSS cũng đã quẳng điện thoại đi hai lần rồi, nhưng nếu cô không hỏi rõ ràng, nếu vụ án này thật sự thất bại, thì cô thật mà có thể từ “Mười dặm Thịnh Thế” cút đi rồi!
Vì vậy, thư ký đè ép sợ hãi từ đáy lòng, run run rẩy rẩy tiếp tục gọi điện thoại tới lần thứ ba, đại BOSS lại tắt máy điện thoại rồi!
Thư ký suy nghĩ một chút, lập tức chạy tới phòng làm việc, tra xét điện thoại nhà của đại BOSS, lại gọi tới.
Điện thoại chỉ vang hai tiếng, lập tức có người nghe.
”Xin chào.”
Trong điện thoại truyền tới là một giọng nữ, giọng nói rõ ràng, là cảm giác đầu tiên của thư ký, giống như MC nổi tiếng trong đài phát thanh vậy.
Thư ký dừng lại một giây, mới khách khí nói trong điện thoại: “Chào cô, tôi tìm anh Thịnh.”
”Tìm Thịnh Thế sao?” Cố Lan San nhìn tay đang dần dần mất hẳn ở cửa toilet của Thịnh Thế một chút, lập tức nói điện thoại, dùng giọng điệu mềm mại mở miệng: “Bây giờ anh ta có chút việc, một lát nữa cô hãy gọi tới.”
Thư ký cảm thấy được khi mình nghe thấy giọng nói này thì cực kỳ vui mừng, nhân viên của Thịnh Thế, đều rất thông minh và có năng lực, thư ký nhanh chóng bắt được trọng điểm, đó chính là Cố Lan San trong miệng”Thịnh thế”, đáy lòng thư ký hoài nghi, lập tức thử hỏi dò: “Xin hỏi,cô là?”
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết người phụ nữ gọi điện thoại tới tìm thịnh thế là ai, bây giờ lại nghe cô ta hỏi mình là ai, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Tô Kiều Kiều, Cố Lan San nghĩ, không lẽ Thịnh Thế lại có một người phụ nữ khác nữa, cô nắm điện thoại, nhìn chằm chằm ngưỡng cửa phòng toilet trầm mặc một hồi, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi là vợ của Thịnh Thế, Cố Lan San.” Dừng một chút, Cố Lan San lại bổ sung một câu: “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Quả nhiên là bà Thịnh trong truyền thuyết...... từ sau khi anh Thịnh kết hôn thì cô đã là thư ký của anh, thế nhưng cũng hai năm rồi, cô lại chưa từng thấy bà chủ lần nào, không nghĩ tới lần đầu tiên nói chuyện, lại là tình huống như thế......
Thư ký nghĩ rõ ràng đại BOSS đã tức giận, nàng gọi điện thoại lần thứ ba, đã không muốn biết mình bị mắng thế nào rồi, hiện tại vừa vặn bà chủ nhận điện thoại, định sẽ để cho bà chủ giúp một tay truyền đạt đến cho anh Thịnh thôi.
Lập tức, thư ký nhìn về phía trong điện thoại, giọng nói khách khí lại cung kính: “Bà chủ, tôi là thư ký của anh Thịnh, mới vừa tôi đã gọi cho anh Thịnh, nhưng anh Thịnh lại nói hôm nay anh ấy có chuyện vô cùng quan trọng.”