Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 33

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chốc lát, anh mới chậm rãi từ từ quay đầu, nhìn cánh tay mình, có một bàn tay mảnh khảnh nhu mỹ nhỏ bé, từ bàn tay nhỏ xinh ấy nhìn lên, anh thấy áo choàng tắm trắng noãn, ở trên nữa là đường cong đẹp đẽ ở cổ cô, chiếc cằm khéo léo tú khí, đôi môi mọng hơi cong khẽ mím, chiếc mũi nhỏ lả lướt vểnh lên, cuối cùng, tầm mắt Thịnh Thế dừng lại ở đôi mắt to trong veo hắc bạch phân minh. Dưới anh đèn hoàng hôn, đáy mắt cô sương mù mênh mang.
Trong giây phút đó, Thịnh thế, giống như xuyên qua thời không, nhìn thấy đã Cố Lan San của ngày xưa.
Xinh đẹp và bướng bỉnh.
Cánh tay Thịnh Thế nắm cổ áo người kia dần dần buông lỏng.
Mọi người đứng một bên thấy thế liền vội vàng tiến lên, đưa bốn người bị đánh đến không rõ mặt mũi ra ngoài.
Thịnh Thế từ từ bình tĩnh lại, thấy tóc Cố Lan San ướƭ áƭ nhỏ nước, mặc dù thời tiết đã đến gần vào hạ, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn còn hơi lạnh, Thịnh Thế nhíu nhíu mày, nói:
”Thế nào mà tóc không lau khô liền chạy ra rồi hả?”
Cố Lan San nghe được Thịnh Thế nói chuyện, lập tức cả người hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này mặc dù Thịnh Thế đã thu lại vẻ giận dữ, nhưng mặt mày còn lưu lại ác khí, hơn nữa trên tay anh cùng áo sơ mi còn mang theo chấm chấm điểm điểm vết máu, nhìn cực kỳ kinh người. Một cơn gió thổi qua, Cố Lan San không rõ là lạnh hay là bị dọa sợ đến, liền thẳng tắp run cầm cập một chút, sau đó rút tay khỏi cánh tay Thịnh Thế, không nói một câu liền xoay người, hướng về phía trong biệt thự, đi như chạy, lủi ngay vào phòng.
Thịnh thế còn đắm chìm trong tiếng “Anh Nhị Thập.” kia, chưa có hoàn toàn hồi hồn lại. Trong lúc bất chợt liền thấy cô gái đứng ở trước mặt mình chạy nhanh như làn khói, anh sợ run một giây đồng hồ, anh liền quay đầu đi nhìn bóng lưng cô, bóng dáng kia vừa vội vừa gấp, giống như người đứng phía sau nhìn chằm chằm cô là dã thú không bằng. Thịnh Thế không nhịn được câu môi, cười.
Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa đã đưa mấy người bị Thịnh Thế đánh đi bệnh viện, xoay người thấy Thịnh Thế đứng ở nơi đó, khóe môi mỉm cười nhìn biệt thự trống không, mà Cố Lan San đã không thấy bóng dáng. Hạ Phồn Hoa không nhịn được hỏi một câu:
”Lan San đâu?”
”Không phải là bị cậu dọa chạy mất chứ? Không phải tôi nói nhiều, cậu nói chuyện với Lan San không thể ôn tồn một chút sao. Lúc nãy trước mặt nhiều người như vậy, rống lớn để dọa người à! Mau về nhà dỗ dành người ta đi.”
Quý Lưu Niên ở một bên cũng chen lời, túm lấy Hạ Phồn Hoa, lắc chìa khóa xe:
”Trời không còn sớm, chúng tôi liền trực tiếp đi, không vào nhà quấy rầy.”
Thịnh Thế đứng tại chỗ, không có lên tiếng, nhìn xe của Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên lần lượt rời đi, biến mất không thấy gì nữa, anh mới đem chìa khóa xe ném cho người bên cạnh, còn mình thì cất bước, từ từ vào biệt thự.
Người giúp việc trong biệt thự cũng biết Thịnh Thế mới vừa đánh người ở ngoài cổng biệt thự, lúc nghe được tiếng đẩy cửa, mọi người đều xông vào phòng bếp hết. Lúc này cậu Thịnh khẳng định là kinh khủng muốn ૮ɦếƭ, ai dám cả gan lên chọc giận anh chứ, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa thôi.
Thịnh Thế mặt mày hớn hở bước vào trong phòng, hồ nghi nhìn một vòng cả phòng khách trống rỗng. Ngay cả một người giúp việc cũng không có, anh nhíu nhíu mày, nghĩ thầm mọi người chạy đi đâu, sau đó liền trực tiếp vào toilet lầu một ૮ởเ φµầɳ áo dơ trên người xuống, tắm vội vàng, tùy ý bọc một áo choàng tắm, cầm khăn tắm lau tóc đi ra.
Vừa vặn bà quản gia từ phòng bếp ra ngoài, đi ngang qua toilet, thấy Thịnh Thế bất chợt từ trong toilet đi ra.
Cả người bà quản gia lập tức căng lên, đáy lòng thầm nghĩ, tại sao mình xui xẻo như vậy, vừa ra tới lại ᴆụng phải cậu Thịnh.
Bà quản gia cúi đầu, nín thở, hô một tiếng: “Cậu Thịnh.” Sau đó, liền định nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ Thịnh Thế không hề có một chút tức giận nào như thường ngày, ngược lại tâm tình rất tốt, còn cố ý “Ừ” đáp lại câu “Cậu Thịnh.” cuả bà quản gia, sau đó thấy trong tay bà quản gia là hai túi chườm nước đá, lại thuận miệng, hỏi:
”Cầm hai túi chườm nước đá làm gì vậy?”
Bà quản gia liếc mắt nhìn Thịnh Thế, phát hiện khóe môi nam tử còn câu nụ cười, hình như không có gì nguy hiểm, lúc này mới buông lỏng xuống, đáp:
”Mang cho cô San chườm mặt, sợ ngày mai dấu ngón tay sẽ có máu ứ đọng.”
Thịnh Thế gật đầu một cái,bà quản gia cho là anh không phản đối, mới vừa tính toán tránh ra, Thịnh Thế lại mở miệng:
”Đưa cho tôi.”
Nói xong, Thịnh Thế thẳng tay rút túi chường từ tay bà quản gia, bước hai bước lên cầu thang, lại dừng lại, quay đầu lại, hỏi:
”Sở Sở mới vừa trở lại đã ăn cái gì chưa?”
Bà quản gia lắc đầu một cái:
”Không có, lúc cô San trở vền, tôi có hỏi cô ấy có muốn ăn hay không đồ, cô San nói, không đói bụng, muốn tắm, rồi đi thẳng lên lầu tắm.” Dừng một chút, bà lại bổ sung: “Không biết bên ngoài có phải là cô San đã ăn rồi không.”
”Vậy bà cũng không chịu hỏi một câu!”
Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ liền trầm mặt, hỏi ngược một câu.
Giọng điệu không cao, giọng nói không lạnh, tuy nhiên lại khiến bà quản gia khẽ run rẩy, nghĩ thầm, rốt cuộc cậu Thịnh cũng nổi giận......
Một giây kế tiếp, thịnh thế ngược lại đã khôi phục lại bình tĩnh giọng điệu, chữ chữ dặn dò:
”Mặc kệ cô ấy ăn chưa, đều đi nấu chút cháo, sau đó bưng lên.”
Nói xong, thịnh thế lại không yên lòng nói thêm một câu:
”Buổi tối khuya, đừng cho quá nhiều dầu mỡ, cháo thanh đạm một chút thôi.”
”Dạ, cậu Thịnh.”
Bà quản gia gật đầu một cái, xoay người, chạy nhanh như làn khói trở về phòng bếp.
Thịnh Thế cầm túi chườm nước đá, lên lầu, anh còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, Cố Lan San đang ở bên trong đã nghe tiếng bước chân, trầm ổn vững vàng, cô lập tức cũng biết là Thịnh Thế tới, ban ngày cô đánh hắn, buổi tối còn chọc phiền toái lớn như vậy, lại nghĩ đến anh mới vừa điên cuồng giận dữ đánh người trước cổng biệt thự, lập tức đáy lòng run lên. Cô cũng không để ý tóc mình còn chưa có lau khô, liền từ trên ghế sa lon đứng lên, nhảy tót lên giường, vén chăn lên, cả nằm xuống.
Cố Lan San vừa mới nằm xuống, cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra. Bất giác, Cố Lan San kéo chăn qua đầu, đáy lòng nghĩ, giả bộ ngủ đi, giả bộ ngủ thì anh muốn phát giận cũng không được phát.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San đắp chăn kín mít trên giường, nhíu nhíu mày lông, cất bước đi tới.
Cố Lan San nghe tiếng bước chân của Thịnh Thế càng đến gần, thân thể của cô cũng căng cứng ra, nhịp tim cũng đập càng nhanh hơn, ngón tay không tiếng động nắm chặt chăn, đáy lòng nghĩ, nếu anh thật đánh cô, cô phải làm gì?
Thịnh Yhế đi tới bên giường, nhìn Cố Lan San cuộn mình thật chặt trong đống chăn, nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, hôm nay đúng là ngày xui xẻo, chắc là cô buồn bực lắm đây.
Thịnh Thế một tay cầm túi chườm nước đá, một tay đẩy chăn:
”Thả chăn.”
Cố Lan San đem chăn nắm chặc chặt hơn, cứng người nằm ở nơi đó cũng không nhúc nhích.
Thịnh Thế lại nhíu nhíu mày, liền đưa tay ra kéo chăn, kéo không nhúc nhích.
Thịnh Thế nhìn thấy chăn có vết ẩm ướt, đáy lòng căng thẳng, là cô ấy khóc sao?
Vì vậy, liền ném túi chườm nước đá tới trên bàn cạnh giường lớn, đưa ra hai cái tay đi xách chăn:
”Sở Sở? Sở Sở?”
Anh kêu tên cô 2 lần, cô lại không có lên tiếng, giống như chỉ là cùng anh so tài, đem chăn níu chặt hơn.
Thịnh Thế lôi hai cái, kéo không xuống, sợ chính mình vừa dùng sức thì sẽ đả thương ngón tay cô, lại sợ cô khóc thầm ở trong, đáy lòng gấp gáp, liền từ một bên chăn, đưa vào tay, tay của anh vừa mới ᴆụng phải thân thể của cô, cả người cô đã run lên, sau đó càng cuộn chăn chặt hơn, nghĩ tới một bên bị thất thủ, quấn cả người thành bánh chưng luôn.
Thịnh Thế thấy chỗ gối đầu cô vừa nằm ướt một mảng lớn. Đây chẳng lẽ đều là khóc mà ra?
Thịnh thế khẩn trương nhìn vệt nước, thấy mái tóc đen mượt lộ ra bên ngoài, lập tức đáy lòng bình tĩnh, sắc mặt lại khó coi, tóc cũng không sấy, quấn ở trong chăn làm cái gì đấy?
Thịnh Thế đứng lên, đứng ở bên giường, túm lấy một góc chăn, dùng sức bắt đầu giật, Cố Lan San giữ chặt chăn, nhưng vẫn bị Thịnh Thế giật tung ra.
Cố Lan San muốn bắt chăn lại, Thịnh Thế lại đem chăn ném thẳng ra ngoài.
Cố Lan San không còn chỗ trốn, nằm trên giường, một đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, phòng bị và cẩn thận nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Thịnh Thế làm sao biết cái đầu nhỏ của Cố Lan San đang suy nghĩ gì, ném chăn, nắm lấy bàn tay giơ lên, kéo cô vào phòng tắm, sấy khô tóc.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế đưa tay về phía mình, tiềm thức đã cảm thấy nam nhân này đáng người bên ngoài chưa hết giận, lại cùng bản thân tính sổ, ngay khi Thịnh Thế vừa đưa tay đến trước mặt, cô liền lập tức giơ tay lên, đẩy cánh tay của anh sang một bên.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thịnh thế liền tối, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm Cố Lan San, âm điệu nguội lạnh:
”Cố Lan San, cô làm cái trò điên khùng gì đây?”
Nói xong, Thịnh Thế đưa tay về phía Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa hô, Cố Lan San liền bộc phát khẳng định Thịnh Thế muốn cùng bản thân tính sổ, tay anh vừa đua tới, cô liền nhẹ nhàng nhanh nhẹn đứng lên, hướng về phía một bên nhảy tới.
Thịnh Thế sượng mătk đem bàn tay rút về, đứng ở một bên, nhìn chằm chặp Cố Lan San, âm thanh thật thấp: “Tới đây!”
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, cảm thấy lúc này Cố Lan San thế nào lại không đáng yêu như vậy, thế nhưng hắn lại lại cảm thấy đáy lòng thoải mái. Chỉ có thể cắn răng, tiếp tục ra lệnh:
”Đừng để tôi nói lần thứ 3, tới đây cho tôi!”
Lần này Cố Lan San liền đầu cũng không lắc, chân hướng phía sau xê dịch.
Thịnh Thế thấy cô không tiến ngược lại thụt lùi, tức giận có chút nói không nên lời, anh dứt khoát lanh lẹ quăng giầy, nghĩ thầm, bảo em đến em không đến, nhất định phải làm trái ý tôi phải không? Em chờ đến lúc tôi bắt được đi, xem tôi phạt em thế nào!
Thấy giương mặt lạnh lùng của Thịnh Thế, Cố Lan San vừa lùi, phía sau là vách tường, con ngươi đi lòng vòng, nhìn về phía Thịnh Thế, cô liền nhào tới, sau đó giống như là bạch tuộc, ôm chặt cả người Thịnh Thế.
Thịnh Thế bị Cố Lan San bổ nhào, lui về sau hai bước, miễn cưỡng giữ vững thân thể, không đến mức bị cô lao đến mà ngã ra giường.
Anh vừa định rống cô, rốt cục cô muốn thế nào, đã bị cả người cô ôm chặt chẽ rồi.
Thân thể anh căng cứng trong chớp mắt.
Có chút sững sờ.
Cố Lan San nhắm mắt lại, chỉ là dùng sức ôm Thịnh Thế, đem cánh tay anh cũng chôn chặt trong иgự¢, sợ mình buông lỏng, anh sẽ vươn cánh tay, quăng cho cô một bạt tai.
Sau khi kết hôn với anh, Cố Lan San chưa bao giờ chủ động ôm anh.
Cái ôm này không tính là dịu dàng, thậm chí có điểm không giải thích được, động tác có chút mãnh liệt. Nhưng Thịnh Thế lại cảm thấy nơi mềm mại nhất tim mình, trong nháy mắt, nhẹ nhàng chậm chạp hóa thành nước.
Thân thể của cô dán thật chặt thân thể anh, anh cảm thấy sự mềm mại của cô, chính anh cũng không tự chủ được phản ứng. Một chỗ nào đó trở nên cứng rắn, hô hấp của anh nặng nề và nóng bỏng lên. Nhiệt độ trong nhà rất ổn định, mà anh lại rịn mồ hôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh không có nhúc nhích, chỉ là mặc cho cô ôm.
Sau một lúc lâu, sức lực của cô mới hơi lỏng một chút, anh liền giật giật cánh tay bị cô siết đến tê cứng. Ai ngờ một giây kế tiếp, cô lại đột nhiên dùng toàn lực đem anh ôm lấy.
Thịnh thế ặc dù rất hưởng thụ cảm giác được ôm như vậy, nhưng khi nhìn đến cô dùng sức như vậy, vẫn là không nhịn được ra tiếng,
”Sở Sở, tốt lắm.”
Cố Lan San làm sao để ý tới lời của anh nói, chỉ là liều mạng ôm ấp.
Thịnh Thế có chút nhìn không thấu Cố Lan San hiện tại muốn làm cái gì, vì vậy rút tay mình ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ cô.
Cố Lan San vừa thấy cánh tay anh rút ra, đã muốn đi túm lại, Thịnh Thế nhíu nhíu mày, túm được cái tay làm loạn của cô. Cố Lan San liền vươn một cái tay khác đi túm tay kia của anh, Thịnh Thế cảm thấy Cố Lan San quá không an tâm, liền rõ ràng sảng khoái bế cô lên, muốn xuống giường, đi phòng tắm.
Cố Lan San không biết Thịnh Thế muốn làm những gì, nhìn anh ôm mình đi, lập tức dùng cả tay chân bắt đầu giãy giụa trong иgự¢ Thịnh Thế, suýt nữa làm Thịnh Thế đang xuống giường phải ngã ngửa.
Thịnh Thế một tay ôm Cố Lan San, một tay bắt lấy cái tay không ngừng quậy phá của cô, cảnh cáo:
”Em còn lộn xộn nữa, tôi đánh em bây giờ!”
Cố Lan San vừa nghe anh nói muốn đánh mình, trong lòng hơi sợ, hai chân không bị anh kiềm chế bắt đầu đá loạn, Thịnh Thế buông tay Cố Lan San ra, hướng về phía ௱ôЛƓ cô mà nhẹ nhàng vỗ một cái, kỳ thực anh không có dùng lực, chỉ là hù Cố Lan San, ai biết được Cố Lan San lại có *dđlqđ* phản ứng đặc biệt mãnh liệt như vậy ngay *dđlqđ* trong lòng của anh mà nâng đầu gối lên, cô được anh ôm ở trên người, đầu gối cô vừa nhấc lên, lập tức đánh thẳng vào người tiểu nhị của anh, mà sức lực của cô lại lớn, tốc độ lại nhanh, một hồi đau đớn trong nháy mắt truyền đến khắp người Thịnh Thế.
Sắc mặt Thịnh Thế trong phút chốc chuyển sang trắng rồi lại xanh, anh rên lên một tiếng, đặt Cố Lan San trên mặt đất, cả người đau đến mức không đứng lên được.
Cố Lan San nhìn thấy vẻ mặt thống khổ như vậy của Thịnh Thế, nghĩ thầm, xong đời, hai sóng chưa yên sóng sau lại tới, theo bản năng Cố Lan San muốn nhanh chân bỏ chạy, Thịnh Thế nhanh hơn một bước túm chặt lấy cổ tay cô, Thịnh Thế cực kỳ đau, bắt được cổ tay Cố Lan San sức lực có chút lớn, Cố Lan San sợ tới mức hét lên một tiếng, giọng nói run rẩy, vội vàng hô một câu: “Tôi sai rồi...”
Thịnh Thế đau đến mức mồ hôi lạnh rơi xuống, nghe được câu sai rồi của cô, lại hừ một tiếng trong cổ họng, nói: “Em *dđlqđ* còn biết mình làm sai sao, em một ngày hướng về nơi này của tôi tổn thương hai lần, hoàn toàn thương tổn đến nó rồi, em còn nghĩ muốn kiếm tiền nữa hay không đây!”
Cố Lan San chẳng qua chỉ nghe Thịnh Thế dữ với mình, cũng không có đánh mình, liền mở mắt ra, lại thấy Thịnh Thế nhịn đau, miễn cưỡng giơ tay lên, chỉ chỉ vào phòng tắm, gắng gượng nói xong một câu: “Vào phòng tắm, sấy khô tóc đi!”
Cố Lan San ngây ngốc ngay tại chỗ, không hề động.
Chẳng lẽ mục đích liên tục bắt mình của anh ta, là vì muốn dẫn mình vào phòng tắm sấy tóc sao?
Anh ta không có nghĩ đến muốn đánh cô?
Chẳng lẽ anh ta không tức giận sao?
Cố Lan San một mặt vừa nghi ngờ, một mặt đi đánh giá Thịnh Thế, phát hiện vẻ mặt của anh ta từ bỏ vì đau đớn mà trở nên có chút vặn vẹo bên ngoài, căn bản trong đáy mắt không có chút tức giận nào.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San ngây ngốc đứng trước mặt mình, nghĩ thầm, cô gái này phát bệnh gì vậy? Nghe không hiểu anh *dđlqđ* nói cái gì sao?
Bình thường đối với anh thờ ơ không cảm xúc, anh tức đến hộc máu cũng chưa từng có nửa phần phản ứng, bây giờ ngược đãi, có phản ứng rồi, ngược lại đi theo không dứt anh làm đúng rồi!
Đúng vậy, Thịnh Thế cảm thấy thật sự cao hứng.
Trong lòng âm thầm cảm thấy mình có vẻ như rất hèn hạ, người khác đều muốn vợ của mình đối với chính mình nghe lời, đúng vậy anh lại muốn Cố Lan San chống đối cùng mình, anh thật sự hèn hạ, chính là hiện tại anh cảm thấy được bản thân mình rất vui vẻ, hận không thể cứ như vậy hèn hạ cả đời.
Thịnh Thế rất muốn một phiên mang theo cô tiến vào phòng tắm, nhưng anh lại đau đến không đứng lên được, chỉ có thể hung hăng bỏ tay Cố Lan San ra, sau đó khom người ra khỏi phòng ngủ, đứng ở bên lan can, hướng về phía quản gia phía dưới bắt đầu kêu to: “Quản gia, quản gia!”
Bà quản gia nghe được tiếng kêu của Thịnh Thế, vội vàng trả lời, chạy lên lầu, Thịnh Thế đang cố gắng chống đỡ thân thể của mình, đứng thẳng tắp dậy, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nửa người duới lại đau đến nỗi hít một ngụm khí, hai mắt anh nhắm lại, hít sâu một hơi, mới chỉ vào cửa phòng ngủ, thở hồng hộc nói: “Đi đi, nhanh đi vào, đưa cô ấy vào phòng tắm sấy cho khô tóc, sau đó nhớ đút cháo cho cô ấy ăn.”
Nói xong, Thịnh Thế liền xoay người đi, vào thư phòng bên cạnh, đóng cửa, ngay lập tức ૮ởเ φµầɳ áo của mình, cúi đầu, bắt đầu kiểm tra nửa người dưới của chính bản thân mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc