“Tôi nói cho ông biết, tôi là Cố Lan San, tôi là vợ hợp pháp của Thịnh Thế.”
Vốn Vương Đạo đã đi đến bên giường rồi, đưa hai cái tay mập ú tính sờ soạng lên làn da trần trụi của Cố Lan San, nhưng lại nghe được Cố Lan San nói như vậy, tay dừng lại, vẻ mặt bỗng sửng sốt.
Cố Lan San thấy lời mình nói ra có hiệu quả nên bổ sung thêm một câu: “Ông nội của Thịnh Thế là Thịnh Quốc Cường, cái tên này chắc ông đã nghe qua chứ? Thịnh Thế là cháu ruột của ông ấy, tôi là cháu dâu của ông ấy, bây giờ ông làm như vậy với tôi, chẳng khác gì làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Thịnh.”
Dừng một chút, Cố Lan San còn nói: “Tôi tên là Cố Lan San.”
Tên tuổi của Thịnh Thế, báo chí khắp thành phố Bắc Kinh bán đầy cả bác gái đều biết đến, càng không nói chi đến Vương Đạo.
Không nói đến Thịnh Thế bọn họ bản thân anh ta với những vụ tai tiếng phong lưu hào phóng cùng một con phố phồn hoa mười dặm Thịnh Thế, bối cảnh tham chính quân ngũ của nhà họ Thịnh, cũng đủ để cho mọi người nghe xong liền vòng đường vòng rồi.
Cho nên, từ sau khi Thịnh Thế đi theo con đường thương nghiệp, hắc bạch lưỡng đạo, trong giới thương nhân, ai không bán cho anh ta mấy phần mặt mũi.
Đối với Vương Đạo mà nói, khi miệng Cố Lan San nói ra cái tên”Thịnh Thế” này như sấm bên tai, khẳng định sẽ ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ.
Vợ hợp pháp của Thịnh Thế, đúng thật tên là Cố Lan San, nhưng mà hình dạng Cố Lan San như thế nào, người bên ngoài ai cũng chưa từng thấy qua, thậm chí có người vì muốn lấy lòng Thịnh Thế nên muốn lấy lòng Cố Lan San trước để mượn một chút uy lực của chút gió thoảng bên gối, nhưng cố tình ý định mất hơn nửa ngày, tiêu tốn thời gian và sức lực, đừng nói tới gặp mặt Cố Lan San một lần, ngay cả một chút tin tức của cô cũng không lấy được.
Cho nên, đối với lời nói của Cố Lan San, Vương Đạo giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
Người phụ nữ trước mặt này thật sự là rất đẹp, trong xương lộ ra một loại khí chất, nếu nói thật sự là phu nhân nhà giàu, đúng thật là có loại khả năng này.
Nhưng cô ta là một phóng viên nhỏ của tòa soạn SH, hơn nữa còn làm công việc đó, rõ ràng cho thấy chính là một phóng viên làm việc ở tầng thấp nhất.
Nếu cô ta thật sự là vợ Thịnh Thế, cần gì phải đến tòa soạn SH làm việc chứ?
Cho dù đó là sự thật đi nữa, sợ rằng tòa soạn SH cũng không đến mức để cho cô ta làm một phóng viên nhỏ chứ?
Cố Lan San nhìn chằm chằm Vương Đạo, trong lòng rất căng thẳng, cô cũng không biết lời mình nói ra, rốt cuộc có tác dụng hay không, nhưng mà, trước mắt xem ra, đây cũng là biện pháp duy nhất của cô rồi.
Vương Đạo giằng co đứng ở bên giường, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này nhất định là đang gạt mình, đây là cô ta lấy tên tuổi của Thịnh Thế ra để bảo vệ bản thân mình!
Lập tức, Vương Đạo bỗng nhiên cười xuy một cái: “Cô nói ai? Thái Tử Gia nhà họ Thịnh? Bây giờ cô lấy tên tuổi Thái Tử Gia nhà họ Thịnh ra để dọa tôi? Cô cho tôi là con nít ba tuổi à!”
”Cô nói cô là vợ của Thái Tử Gia nhà họ Thịnh? Tôi nói tôi là anh em ruột với Thái Tử Gia nhà họ Thịnh đó!”
Vương Đạo vừa nói, vừa vươn tay về phía Cố Lan San.
”Thịnh Thế không có anh em ruột, anh ấy chỉ có bốn người chị ruột, chị họ bên nội có ba người, anh họ bên ngoại có sáu người, chị họ bên ngoại có sáu người.” Cố Lan San thấy Vương Đạo đột nhiên duỗi bàn tay ra, theo bản năng né về phía sau, nói: “Trong đám anh chị em cùng trang lứa ở nhà họ Thịnh, anh ấy nhỏ tuổi nhất, xếp thứ hai mươi, cho nên người nhà họ Thịnh đều gọi anh ấy là Nhị Thập.”
Vương Đạo tuy béo mập nhưng động tác lại cực kỳ lưu loát, thoáng cái liền tóm được cổ tay của Cố Lan San, kéo cô đến trước mặt của mình: “Cô nói những thứ này, toàn bộ người ở thành phố Bắc Kinh đều biết, ai TMD tin cô thật sự là vợ của thái tử gia nhà họ Thịnh!”
“Những lời mà cô nói, toàn bộ mọi người ở thành phố Bắc Kinh này đều biết, TMD người nào sẽ tin cô thật sự là vợ của thái tử gia nhà họ Thịnh đây!”
Tiếng nói của Vương Đạo vừa dứt, thì tay lập tức sờ lên cánh tay của Cố Lan San, cả người Cố Lan San rùng mình một cái, một trận buồn nôn dâng lên từ đáy lòng, Vương Đạo cười ha ha hai tiếng, gương mặt béo thịt lộ ra vẻ phấn khởi, lập tức đưa ta tới dây áo иgự¢ của Cố Lan San.
Vào lúc Vương Đạo chuẩn bị dùng sức, xé áo иgự¢ của Cố Lan San, thì tiếng chuông điện thoại di động của hắn ta lại vang lên.
Toàn bộ lực chú ý của Vương Đạo đã bị Cố Lan San hấp dẫn, nên đã mắt điếc tai ngơ với điện thoại bên cạnh, mặc cho tiếng nhắc cứ vang, kết thúc, sau đó lại vang lên, tiếng điện thoại không ngừng gọi đến làm cho lòng của Vương Đạo có chút nóng nảy, một tay tìm điện thoại, một tay vẫn còn đặt trên da thịt của Cố Lan San.
Vương Đạo nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, là vợ của ông ta gọi đến, còn là cuộc gọi video.
Vương Đạo cho rằng vợ đang muốn kiểm tra, nên lập tức nghiêng người, giấu Cố Lan San ở phía sau, khi chắc chắn không có sơ hở rồi, mới nghe điện thoại.
Vừa mới nghe điện thoại, thì bên trong đã truyện tới những tiếng nói sợ hãi và run rẩy: “Ông xã…..Cứu em….Ông xã….”
Trong video của điện thoại di động, là khoảng không gian đen kịt, không nhìn thấy rõ gì hết, chỉ có thể nghe thấy giọng nói thất thanh của phụ nữ đang không ngừng truyền tới, còn có tiếng khóc nức nở: “Ông xã, còn có ba mẹ nữa…anh mau tới cứu chúng em…Em rất sợ, em sắp ૮ɦếƭ rồi….”
Tình huống này khiến cho Vương Đạo có chút mơ hồ, ông ta thất thần ngồi dậy từ trên giường: “Vợ à, sao vậy? Ba mẹ bị làm sao? Sao chỗ của em lại đen kịt thế?”
“Ông xã, cứu mạng…..Ông xã……A……Mẹ ơi, người bị gì vậy?”
Bên trong truyền tới một tiếng thét chói tai.
Đáy lòng Vương Đạo bất an: “Vợ à, mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong lúc bất chợt, tiếng khóc là sợ hãi bên phía điện thoại lại biến mất không nghe thấy nữa.
Vương Đạo nhìn điện thoại di động, lặp đi lặp lại hai câu: “Vợ à, đang nói chuyện mà, sao em lại im lặng vậy?”
“Vợ à…..Vợ…..”
Tiếng của Vương Đạo, cứng rắn ngừng lại, vì màn ảnh vốn đang đen như mực, lại chợt thoáng hiện lên hình ảnh.
Điện thoại di động bị người đứng chỗ cực cao, chụp từ trên xuống dưới.
Về phần cao bao nhiêu, vì đêm khuya, nên rất khó để đánh giá được, nhưng, có thể xác định là cực cao, vì cả ngàn ngọn đèn đuốc của thành phố Bắc Kinh, đều nhỏ như sao ở trên trời.
Hình ảnh cũng thay đổi từng chút từng chút, từ hình ảnh những ngọn đèn lập lòe từ đằng xa của thành phố Bắc Kinh, dần dần thành một đài đá và một đôi giày da đen bóng được làm bằng thủ công.
Đôi giày da kia đạp lên đài đá, từng bước từng bước đi lại, hình ảnh cũng cắt theo từng chút một, vẫn không có người nói chuyện trong điện thoại, mà chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân của đôi giày da nọ, rơi vào trong tai người, cảm giác như có một loại không khí kinh khủng và bị áp bức, khiến người ta khó thở.
Đôi giày da kia đi thẳng dọc theo đài đá, mủi giày bước ra một nửa, mới đừng thẳng và dừng lại.
Ánh đèn trên đài đá, chỉ có thể chiếu một mảnh diện tích, xuống chút nữa, là đáy đen sâu thẩm.
Điện thoại di động hơi chao đảo, hình ảnh có chút vỡ vụn, khoảng mười giây sau, hình ảnh mới rõ ràng lại.
Dọc theo đài đá, có ba sợi dây, được treo trên không trung, phía dưới còn có ba người bị treo ngược.
Dọc theo đài đá, có ba sợi dây, được treo trên không trung, phía dưới còn có ba người bị treo ngược.
Tay của ba người nọ bị buộc chặt.
Ngoài miệng bị dán băng.
Phía dưới chân là không trung.
Vương Đạo thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, hai mắt mở thật to, hắn nhìn điện thoại thẳng tắp ho to: “Vợ, cha, mẹ ơi…..Mẹ, cha, vợ ơi….”
Ba người không cách nào nói chuyện, mắt không dám nhìn xuống, Vương Đạo có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trong ánh mắt họ từ trong điện thoại, bên trong lóe ra sợ hãi và kinh hoảng, còn có nước mắt đang thẳng tắp rơi xuống.
Tiếng của gió càng lớn, dường như hình ảnh của ba người kia đã dừng lại một chút trong điện thoại di động, mới chuyển sang bên cạnh, một cô bé bị trói ở trên cây cột bên cạnh đài đá, hai mắt mở thật to, gần như đã bị dọa tới u mê, rõ ràng miệng không có bị nhét gì, nhưng lại không kêu gào, mà chỉ chảy nước mắt trong im lặng.
Lúc nhìn thấy hình ảnh của Vương Đạo trong màn ảnh, thì hé miệng, giống như là muốn nói chuyện, tuy nhiên lại không phát ra chút tiếng nói nào, từ hình dạng của đôi môi mà có thể mơ hồ thấy được hai chữ “Ba ba”, nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn càng rơi nhiều hơn.
“Nữu Nữu….” Tiếng của Vương Đạo, có nóng nảy và khẩn trương, sau khi hô xong, ông ta lập tức bắt đầu tức giận nhìn điện thoại hô to: “TMD là ai vậy, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tao này, trói ba người nhà tao tới nơi đó, mày muốn làm cái gì? Muốn tiền sao? Mày muốn bao nhiêu, ra giá đi, tao sẽ cho mày, muốn bao nhiêu thì tao sẽ cho mày bấy nhiêu, TMD mày mau thả bọn ra cho tao, mau thả ra!”
Vẫn không có người nói chuyện trong điện thoại.
Vương Đạo giống như bị điên rồi vậy, tiếp tục kêu: “TMD mày có phải là người hay không vậy, lại có thể không buông tha cho cả người già phụ nữ và trẻ con, TMD rốt cuộc thì mày là ai vậy, dám làm còn không dám lộ diện à!”
“Nói cho tao biết, chỗ đó là đâu, bây giờ tao sẽ lập tức tới đó, còn tao, mày muốn Gi*t muốn xử sao thì tùy mày thôi, nhưng mà đừng làm liên lụy tới người nhà tao, bọn họ vô tội.”
Đột nhiên điện thoại lại truyện tới vài tiếng cười khẽ.
Tiếng cười kia rất nhẹ, thậm chí khi xuyên thấu qua điện thoại, nghe cũng không rõ ràng, nhưng không hiểu vì sao, lại có chút ý vị ác liệt lại u ám, tiếng cười từng chút từng chút xuyên ra ngoài, khiến Vương Đạo chấn động, một chữ cũng không nói ra được.
Không chỉ riêng Vương Đạo, mà cả nhà bên trong, đều cảm giác được một loại cảm giác bị áp bức, mà loại cảm giác bị áp bức đó, nồng nắc đến nói khiến người ta hít thở không thông.
Điện thoại di động bị người ta từ từ cầm lên, lên tới một độ cao nọ, thì điện thoại đổi hướng một cái, trong màn hình, chợt xuất hiện một người đàn ông.
Vương Đạo cầm điện thoại di động lên, nhìn hình ảnh người đàn ông chợt xuất hiện trên màn hình kia, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc có chút lờ mờ.
Thật lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn kỹ dáng vẻ của người đàn ông kia.
Người đàn ông kia rũ mắt xuống, nên khiến người ta không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh.
Ngũ quan và đường nét của anh rất hoàn mỹ, cực kỳ đẹp lại chói mắt.
Sống mũi thanh tú, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi môi xinh đẹp, hình dáng trên dưới đẹp giống như được chặm khắc vậy, nhìn qua nhìn lại, khiến người ta không tìm được chút tì vết nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật của Quỷ Phủ Thần Công.
Gió đêm thổi những sợi tóc của anh bay tán loạn, lông mi của anh rất dài, nhẹ nhàng chớp động hai cái, gương mặt bình tĩnh lại lạnh nhạt, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên.
Ánh mắt của anh, lóe lên một loại ánh sáng lạnh lùng và sắc nhọn như sao, sắc nhọn giống như loại νũ кнí, có thể moi gan mổ bụng người trong nháy mắt, và không chút lưu tình!
Vương Đạo vẫn đang ngơ ngác và sững sờ nhìn gương mặt kia.
Vốn Vương Đạo đang sợ hãi, nhìn gương mặt này liền mất hồn, trong lúc bất chợt chạm vào ánh mắt của hắn, theo bản năng Vương Đạo run người một cái. Một hồi lâu, ông ta mới bình tĩnh lại, nhìn gương mặt quen thuộc này, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra được là ai: “Mày là ai? Tại sao mày lại ra tay với người nhà tao?”
Trên màn hình, Thịnh Thế nghe nói như thế, cong môi, lạnh lùng cười, cũng không để ý tới lời nói của Vương Đạo, chỉ tự nhiên xoay người, giơ tay lên, nhéo khuôn mặt đứa bé gái sợ đến đần độn đứng ở đó, giọng nói nhàn nhạt, thậm chí còn mang theo nụ cười: “Vương Thân, lá gan con gái ông, hình như nhỏ hơn ông rất nhiều. Từ lúc tôi trói nó đến đây, nó đã sợ són đái ba lần rồi, muốn khóc cũng khóc không được một tiếng. Ông nói xem, nếu tôi cũng treo nó lên trên không, giống như bố mẹ và vợ ông, có thể bị dọa ૮ɦếƭ tại chỗ luôn không?”
Trên trán Vương Đạo đầy mồ hôi lạnh, giọng nói ông ta run rẩy, giọng nói rất to, nhưng rõ ràng yếu ớt hơn rất nhiều: “Cuối cùng thì mày muốn gì? Nó chỉ là đứa bé, nó không biết cái gì cả, mày đừng làm điều xằng bậy, mày nói đi, cuối cùng thì mày muốn gì ở tao?”
Thịnh Thế trong điện thoại, căn bản không để ý tới lời của Vương Đạo, xoay thẳng người, lại đi dọc theo bãi đá, khẽ cúi người, xé toạc miếng băng dính dán trên miệng ba người đang bị treo.
”Chồng...... Chồng......” Người lên tiếng nói chuyện đầu tiên chính là vợ của Vương Đạo, sắc mặt cô ả trắng bệch như tờ giấy, giọng nói ngắt quãng: “Chồng, cứu chúng ta...... Cứu chúng ta......”
”Thân, cuối cùng thì con đã làm gì ở bên ngoài, chọc ai, con......” Người mở miệng tiếp theo là cha của Vương Đạo, nhưng vừa nói được một nửa, trong lúc vô ý nhìn thoáng xuống phía dưới, lập tức run cầm cập, không dám lên tiếng.
Mà một người khác vẫn không nói gì, cũng chính là mẹ Vương Đạo, đã sớm đã bất tỉnh.
”Mẹ...... Mẹ!” Qua điện thoại, Vương Đạo cố kêu hai tiếng, sau đó, cả người bình tĩnh lại: “Người ngay không làm việc mờ ám, mày nói đi, mục đích của mày là cái gì.”
”Vương Thân, tối nay 9 giờ 45 phút, ở Capital Club, ông lấy danh nghĩa tuyển chọn nữ chính cho bộ phim mới mà mời rất nhiều sao nữ, bao tất cả các phòng, bên trong vừa vặn có một nữ phục vụ. Scandal của mấy người bị nắm, sau đó đúng mười giờ, ông dẫn cô ấy đi, phải không?”
Vương Đạo nghe thấy mấy câu này, theo bản năng quay đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San, sau đó lại nhìn người đàn ông trong điện thoại di động một chút, ông ta trợn to hai mắt: “Anh...... Anh là?”
”Ông biết người mang đi là ai không?” Thịnh Thế không có ý trả lời Vương Đạo, giọng nói sắc lạnh đầy hàm ý: “Người ông mang đi là vợ của Thịnh Thế tôi.”
Trong não Vương Đạo bất chợt nổ tung, khó trách ông ta cảm thấy diện mạo người này cực kỳ nhìn quen mắt, thì ra là ‘Thái tử gia’ nhà họ Thịnh. Vừa rồi người phụ nữ kia nói mình là vợ của ‘Thái tử gia’ nhà họ Thịnh, cô ta...... Cô ta thật sự là vợ của ‘Thái tử gia’ nhà họ Thịnh!
Trong nháy mắt, Vương Đạo run run khuỵu xuống, sắc mặt ông ta cực kì khó coi nhìn điện thoại di động.
Thịnh Thế nhìn ông ta.
Hai người cũng không nói chuyện.
Bộ dáng Thịnh Thế bình tĩnh thong dong, chỉ là toàn thân, tỏa ra sự tàn độc dày đặc.
Trên trán Vương Đạo vẫn đầy mồ hôi như cũ, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Một lát sau, trong lúc bất chợt Thịnh Thế thu lại nụ cười trên mặt,
Một lát sau, trong lúc bất chợt Thịnh Thế thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén, môi mỏng hé mở, ý uy Hi*p, từ từ tràn ra: “Vương Thân, cho ông 20 phút, mặc kệ ông dùng biện pháp gì, đưa vợ tôi đến trước cửa biệt thự số 0001 ở Ngự Thự Lâm Phong. 20 giờ 1 giây, nếu tôi không thấy bóng dáng vợ tôi, tôi sẽ chặt đứt sợi dây trên đài.”
”Tút tút tút” Một giây sao khi Thịnh Thế nói dứt, trực tiếp dứt khoát cúp máy.
Vương Đạo lập tức đứng lên, nói với người bên cạnh: “Mẹ mày, sửng sốt cái gì? Mau xuống lầu chuẩn bị xe, chuẩn bị xe!”
Sau đó lại nói với Cố Lan San đang nằm ở trên giường: “Bà Thịnh, người đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tôi đã đắc tội nhiều, có nhiều mạo phạm, xin bà thông cảm nhiều hơn. Bà Thịnh, bà mau mặc quần áo, mặc quần áo, tôi sẽ đưa bà về nhà, về nhà!”
Lời Thịnh Thế nói trong điện thoại, Cố Lan San nghe rất rõ ràng rành mạch không sót một chữ, cô nhìn Vương Đạo vẫn đang đứng trước mặt mình nói nhảm, nhíu nhíu mày: “Đi ra ngoài!”
Vương Đạo sao dám nói nhảm thêm câu nào nữa, nhũn chân, chạy ra ngoài.
Cả trong phòng ngủ chỉ còn một mình Cố Lan San.
Cô cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng sáng chói, không chân thật.
Trong đầu lại nổi lên một vấn đề, làm sao Thịnh Thế biết cô bị Vương Đạo mang đi?
Cố Lan San nhặt quần áo bị người lột xuống một bên lên, thong thả ung dung mặc.
Vương Đạo đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, vẫn không ngừng nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, kim chỉ phút đã đi được rồi ba vòng rồi, bà hoàng bên trong lại vẫn chưa mặc quần áo xong sao?
Vương Đạo không nhịn được giơ tay lên, gõ cửa: “Bà Thịnh, bà sắp xong chưa?”
Cố Lan San đã mặc quần áo xong từ lâu, nhưng vẫn nhàn nhã ngồi trên giường như, nghe thấy lời Vương Đạo, cũng không sốt ruột, chờ giây lát, mới nói nhàn nhạt trở về hai chữ: “Luôn đây.”
Vương Đạo ở ngoài cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm đồng hồ của mình, đi tới đi lui, kim chỉ phút lại chạy thêm một vòng, bên trong vị nói ‘luôn đây’ này vẫn không có một chút dấu hiệu ra ngoài. Ông ta giơ tay lên, muốn đẩy cửa, tuy nhiên lại sợ chọc giận người bên trong, chỉ có thể mở miệng, thúc giục: “Bà Thịnh, bà còn chưa xong sao? Có cần giúp một tay không?”
Cố Lan San khẽ khép mắt, coi như không nghe thấy lời Vương Đạo, ông ta vừa cho cô cảm giác sợ hãi và kinh hoảng, hiện tại cô cũng muốn cho ông ta thử một chút.
”Bà Thịnh, bà xong rồi chứ?” Ngoài phòng, giọng nói Vương Đạo cũng đã nghẹn ngào.
Lúc này, Cố Lan San mới từ từ đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Vương Đạo gấp đến độ đang muốn giơ tay lên đẩy cửa, cửa đã bị Cố Lan San kéo từ bên trong ra.
Vương Đạo nhanh chóng thay đổi hướng tay, làm thành tư thế ‘mời’, giọng điệu rất nhanh rất gấp: “Bà Thịnh, phải cẩn thận đường đi.”
Cố Lan San cũng không thèm nhìn một cái, đi thẳng đến cầu thang. Cô chỉ đi dựa theo tốc độ đi bộ bình thường, thật ra thì cũng không chậm, nhưng Vương Đạo đứng ở phía sau, gấp đến độ mồ hôi rơi thẳng xuống.
Thật vất vả mới đi xuống lầu, Vương Đạo vội vội vàng vàng chạy đến trước xe, tự mình mở của xe cho Cố Lan San, sau đó lại nhìn Cố Lan San khoan tha đi tới từ đàng xa.
Mặc dù vào giờ phút này trên mặt cô bị người đánh sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp như cũ, nhưng lúc này Vương Đạo cũng chẳng có tâm tình thưởng thức người đẹp mà mình vất vả mới gặp được.