Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 262

Tác giả: Diệp Phi Dạ

[Thành Trì Ân Ân] Nếu tình yêu có thể sống lại.
Trong chính văn, Cố Ân Ân có bạn trai, Hàn Thành Trì kết hôn, tình yêu của họ trải qua 27 năm cứ như vậy kết thúc.
Lúc đính hôn Hạ Phồn Hoa bưng ly rượu nói… Nếu như Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân không thể ở cùng một chỗ thì trên thế giới này thật sự không có tình yêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác mấy người đứng bên ngoài chứng kiến tình yêu vững chắc không thay đổi như vậy, cuối cùng lại tan thành mây thành khói.
Rất nhiều bạn đọc kháng nghị với tôi, nói Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân có kết cục quá bi thảm.
Cho nên trong quá trình đi du lịch tôi có một ý nghĩ nhưng cũng không phải thật sự ở chung một chỗ, mà là một ngoại truyện trùng sinh.
Cho nên tôi đặt ra giả thiết ngày Cố Lan San và Thịnh Thế kết hôn, máy bay Cố Ân Ân bay tới Mỹ hôm đó gặp sự cố, sau đó cô ấy ૮ɦếƭ đi nhưng được sống lại thì sẽ có gì thay đổi?
Coi như là cách thức bồi thường cho những bạn đọc mong đợi Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân ở cùng một chỗ!
Mời xem chính văn, như sau:
*****
Ngày 27 tháng 4.
Đối với Thịnh Thế và Cố Lan San mà nói là một ngày đặc biệt.
Là hôn lễ lần thứ hai của bọn họ, là đám cưới báo cáo với toàn thiên hạ biết.
Cuối cùng Thịnh Thế đã nắm được tay Cố Lan San như ý muốn, nói cho mọi người trên toàn thế giới, Cố Lan San là cô gái cả đời này anh yêu nhất thương sâu nhất.
Nhưng đối với Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân mà nói là ngày đau tận đáy lòng.
Ngày chia ly.
Bây giờ từ biệt, từ đó về sau cách núi ngăn sông vĩnh viễn không gặp lại.
Cố Ân Ân kéo rương hành lý đi vào sân bay quốc tế, đứng trong đại sảnh sân bay người đến người đi khóc không thành tiếng.
Rất nhiều người đi qua bên người cô dừng chân lại nhìn cô một lát, thậm chí còn có người tốt bụng đi lên trước đưa cho cô một tờ khăn giấy, hỏi cô: “Are you ok?”
Cố Ân Ân lắc đầu một cái không nhận khăn giấy, ngược lại khóc càng tê tâm liệt phế hơn.
Mãi cho đến khi nhân viên quản lý sân bay chạy tới trước mặt Cố Ân Ân nâng cô dậy cô mới nấc lên một tiếng rồi ngừng khóc, cố gắng nở nụ cười nhìn nhân viên quản lý sân bay lắc đầu, cầm giấy chứng minh đi làm thủ tục.
Cố Ân Ân ký gửi vận chuyển rương hành lý xong, sau đó yên lòng đi kiểm tra vào phòng Vip chờ bay.
Máy bay còn chưa tới, cách giờ lên máy bay còn một tiếng đồng hồ Cố Ân Ân ngồi chỗ đó cặp mắt đỏ bừng ngẩn người nhìn mây trắng trời xanh, ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ.
Phía trước có một người đàn ông Trung Quốc đang xem báo, đột nhiên di động trong túi vang lên, là một đoạn bài hát êm tai.
Cố Ân Ân ngồi phía sau ông ta trong lúc vô tình nghe được đoạn mở đầu, cảm thấy bài hát này rất quen thuộc liền chăm chú lắng nghe.
“Trải qua bao nhiêu chuyện gặp được bao nhiêu người, bỗng nhiên mới phát hiện yêu cũng chỉ là em.”
“Góc đường quen thuộc chứng kiến em cùng với anh ta, bây giờ mới hiểu được cũng là do mình phạm lỗi lầm.”
“Nếu tình yêu có thể sống lại, em có thể tha thứ cho anh hay không, tất cả chuyện này tới hôm nay em thế mà lại đang đứng cạnh anh ta.”
“Nếu tình yêu có thể sống lại, có thể đừng khóc hay không, trái tim anh đang run rẩy, anh yêu em sâu đậm….”
Cố Ân Ân vốn đã ngừng khóc lúc nghe thấy mấy lời bài hát này đột nhiên lại liếc qua nhìn…., che miệng bắt đầu khóc.
Người đàn ông trước mắt đã nhận máy, bài hát bị cắt ngang nhưng lời bài hát khúc sau cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô biết câu cuối cùng là: “Không cách nào rời khỏi em, anh yêu em.”
Cố Ân Ân lặng lẽ chảy nước mắt, cô vào phòng rửa tay lau sạch vệt nước mắt trên mặt mình, nhìn vào trong gương còn không quên cong môi nở nụ cười thoạt nhìn yếu ớt không sức sống, sau đó liền giẫm giày cao gót đi ra ngoài.lêquydoon
Tiếp viên hàng không đứng trong phòng Vip chờ bay nhìn cô cười khẽ, nói: “Cô Cố, có thể lên máy bay rồi.”
Cố Ân Ân gật đầu cười đáp lại, cầm túi xách của mình lên đi theo tiếp viên hàng không lên máy bay.
30 phút sau máy bay từ sân bay cất cánh.
Trên bầu trời ba vạn thước Anh (đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 thước Anh bằng 12 tấc Anh, bằng 0,3048 mét, 0,9144 thước), Cố Ân Ân nhìn bầu trời xanh áng mây trắng huyền diệu ngoài cửa sổ, trong khoảng không trước mặt xuất hiện khuôn mặt mơ hồ của Hàn Thành Trì.
Nhìn hồi lâu trái tim chua xót mắt đau đớn, cô mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, thật ra thì cô không ngủ nhưng dường như lại ngủ thi*p đi, cứ như vậy mê man qua một lúc thì cảm giác máy bay bắt đầu nghiêng ngả dữ dội.
Bên tai còn truyền đến rất nhiều tiếng hét hoảng hốt lo sợ của rất nhiều người, Cố Ân Ân mở mắt lúc này mới phát hiện Ⱡồ₦g oxy đã buông ra, cô nhanh nhẹn kéo xuống chụp vào trên mặt mình. Có đứa bé khóc thét lên, Cố Ân Ân cau mày nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác nhưng lại phát hiện máy bay đang lao xuống với tốc độ cực nhanh.
Cảm giác mất trọng lượng truyền tới khiến cô hoảng sợ không nói nên lời.
Phía dưới máy bay là biển rộng vô cùng mênh ௱ôЛƓ, rơi xuống thế hi vọng may mắn vẫn sống sót đã ít càng thêm ít.
Cố Ân Ân cảm thấy vào giờ phút này việc mình trải qua giống như cảnh mạo hiểm trong phim Mỹ.
Kích thích và mạo hiểm.
Nhưng ý nghĩ này của cô vừa hiện ra liền ngửi thấy mùi cháy khét.
Có người lớn tiếng kêu lên: “Phần đuôi máy bay bốc cháy rồi.”
Sau đó nhiệt độ trong khoang máy bay nhanh chóng tăng cao, tiếp nữa Cố Ân Ân chẳng có thời gian kịp phản ứng, cô chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, kế đó ý thức còn sống khiến cô cảm nhận được thân thể mình bị văng ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh.
Cố Ân Ân cảm thấy máu trong cơ thể mình đang chảy nhỏ giọt ra ngoài rơi xuống không gian sâu thăm thẳm không đáy, cô ngẩng đầu lên lại bị đè xuống, cô biết cô sắp ૮ɦếƭ. lêquyddon
Nương theo chút ý thức cuối cùng Cố Ân Ân nhẹ nhàng mở hai mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là ánh mặt trời sáng rực rỡ, xuyên qua ánh mặt trời dường như cô lại thấy Hàn Thành Trì trong khoảng trời trước mặt mình.
Cô nhẹ nhàng giơ tay lên muốn chạm vào nhưng ngón tay vừa nâng lên thì cả người hoàn toàn bị cắt ngang, mất đi tính mạng.
******
“Ân Ân, Ân Ân?”
Không biết là ai vẫn luôn gọi tên cô bên tai cô, khiến cô chậm rãi mở mắt ra.
Ý thức cô còn chút mơ hồ, con ngươi cô khẽ xoay chuyển lại phát hiện phòng ngủ này rất quen thuộc, là phòng ngủ của cô từ nhỏ đến lớn.
Không đúng… Cô nhớ cô đi Mỹ, máy bay bị nổ tung giữa bầu trời sau đó cô ૮ɦếƭ đi, tại sao sau khi cô tỉnh dậy thế mà lại ở trong phòng ngủ của mình?
“Ân Ân, sao con ngủ dậy muộn như vậy, còn chưa rời khỏi giường ư? Con quên hôm nay con phải đi thử áo cưới với Nhất Phàm à.” Bà Cố lôi một bộ quần áo gọn dàng trong tủ quần áo ném cho Cố Ân Ân, thúc giục: “Nhanh mặc quần áo rửa mặt đi, Nhất Phàm vừa mới gọi điện thoại tới nói cậu ấy lập tức đến ngay đấy.”
Cố Ân Ân cau mày, càng cảm thấy tất cả những chuyện này đều khó có thể tưởng tượng nổi.
Cô phải đi thử áo cưới với Lộ Nhất Phàm? Không phải cô và Lộ Nhất Phàm đã sớm ly hôn sao?
Thấy bộ dạng Cố Ân Ân ngẩn ngơ, bà Cố giơ tay lên đẩy đẩy người cô, nói: “Ân Ân, con làm gì cái đó, mau mặc quần áo đi!”
Lúc này Cố Ân Ân mới cẩn thận quan sát mẹ mình, phát hiện trên người mẹ mình mặc quần áo sang trọng, trên cổ tay trên cổ đeo vàng bạc đá quý, vẻ mặt rạng rỡ, chẳng giống bộ dạng đi tù chút nào?
Trong đầu Cố Ân Ân nhất thời hoàn toàn bị loạn.
Lầu dưới truyền tới tiếng động cơ xe ô tô, bà Cố đứng lên đi về phía cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn Cố Ân Ân vô cùng vui vẻ nói: “Nhất Phàm tới, mẹ xuống lầu đón cậu ấy trước, con nhanh chóng mặc quần áo đi nhé!”
Nói xong bà Cố liền đi ra ngoài.
Cố Ân Ân không nghe lời bà Cố rời giường mặc quần áo, ngược lại mệt mỏi lùi vào trong chăn, sau đó vươn tay lặng lẽ nhéo mình một cái, phát hiện cảm giác đau đớn chân thật truyền tới.
Cô càng lúc càng không dám tưởng tượng, cô cau mày nghiêng đầu nhìn điện thoại di động để ngay bên gối mình rồi cầm lên.
Đợi đến lúc cô nhìn thấy thời gian trên màn hình điện thoại, trong tích tắc đấy cả người cô hoàn toàn ngẩn ngơ!
Trời ạ, thời gian trên điện thoại di động của cô thế mà sớm hơn gần một năm so với thời gian cô ૮ɦếƭ đi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Điện thoại di động của cô bị hỏng sao?
Cố Ân Ân vén chăn mất hồn đi xuống giường mở TV và máy tính ra, phát hiện thời gian trên đó đều cùng thời gian trên điện thoại của mình.
Cố Ân Ân nhất thời cảm thấy đánh mất hết tất cả sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Cô không ૮ɦếƭ…. Cố thế mà trở lại quá khứ… Trở lại một năm trước, vào lúc Hàn Thành Trì xảy ra tai nạn xe, cô và Lộ Nhất Phàm đính hôn.
Cố Ân Ân không cách nào hình dung tâm tình mình vào giờ phút này, cô cảm thấy tất cả những chuyện này quá mức dọa người, cũng quá ngạc nhiên vui sướng.
Cô nhớ rất rõ ngày này năm trước cô và Lộ Nhất Phàm đi thử áo cưới, ba ngày sau thì kết hôn.
Khi đó cô không do dự vứt bỏ Hàn Thành Trì hai bàn tay trắng!
Dứt khoát và tàn nhẫn vứt bỏ!
Còn bây giờ cô sống lại!
Trước khi cô sống lại còn đang nghĩ về ca khúc nếu tình yêu có thể sống lại…. Trong đầu cô giả dụ nếu như cô có thể trở lại quá khứ cô chắc chắn sẽ không rời bỏ Hàn Thành Trì, bất kể nghèo khó hay là cực khổ, cô sẽ không rời không bỏ theo bên cạnh Hàn Thành Trì.
Ngay lúc đó cô còn khóc thành như vậy, biết những thứ kia đều là giả thiết, giả thiết mà cả đời này không cách nào trở thành sự thật.
Nhưng hiện giờ tất cả những chuyện này thế mà lại xảy ra!
Cô trở lại quá khứ, cô lại đứng trước sự lựa chọn, cuối cùng trời cao vẫn còn chiếu cố cô, cho cô có cơ hội chọn lựa lần thứ hai.
Lần này cô tuyệt đối sẽ không phụ lòng khi dùng tính mạng ba đứa con của mình, và tính mạng của mình đổi lấy cơ hội lựa chọn!
[Nếu tình yêu có thể sống lại chẳng qua chỉ là một giả thiết Cố Ân Ân trùng sinh, cho mọi người chút an ủi! Đừng cảm thấy đây thật sự là chính văn!]
“Cốc cốc cốc-“ Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó là giọng bà Cố truyền tới: “Ân Ân, con xong chưa? Nhất Phàm lên lầu thăm con nè.”
Cố Ân Ân chưa trả lời cửa đã bị người ta đẩy từ bên ngoài ra.
Bà Cố thấy Cố Ân Ân ngồi trên sàn nhà lạnh như băng thì giật mình, giọng điệu gấp gáp: “Ân Ân con làm sao vậy? Sao lại ngã ngồi trên đất?”
Lộ Nhất Phàm là một người rất biết việc, vội đi lên trước ôm Cố Ân Ân đặt cô lên giường.
Cố Ân Ân thấy may mắn vì mình vừa ngã xuống đất, nhẹ nhàng mở hai mắt sau đó nhìn bà Cố và Lộ Nhất Phàm nói: “Con không khỏe đứng không vững nên bị ngã xuống.”
“Có muốn gọi bác sĩ tới khám xem sao không?” Bà Cố vừa nói vừa muốn đi gọi điện thoại.
Cố Ân Ân lắc đầu ngăn bà Cố lại: “Mẹ, con không sao, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát thôi.”
“Nhưng Ân Ân, hôm nay con phải đi thử áo cưới với Nhất Phàm.” Bà Cố có phần khó xử nhìn về phía Lộ Nhất Phàm.
Lộ Nhất Phàm cười bao dung: “Không sao ạ, ngày mai đi cũng được, Ân Ân không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Ân Ân cũng cười nhìn về phía Lộ Nhất Phàm.
Trong đầu chậm rãi suy nghĩ: Giờ phút này Lộ Nhất Phàm thoáng nhìn rộng lượng quan tâm biết bao, nhưng có trời mới biết sau này cuối cùng anh ta lại không bằng cầm thú cỡ nào!
Thật ra thì sau khi cô trách móc Lộ Nhất Phàm trong lòng thầm cảm ơn Lộ Nhất Phàm, nếu như không phải anh ta đối xử tàn nhẫn với cô thì sao cô biết được Hàn Thành Trì là người rất tốt?
Con người vốn là như vậy, đang ở trong phúc mà chẳng biết, cảm giác người khác sống hạnh phúc vui vẻ hơn mình, nhưng chuyện hạnh phúc vốn như cá uống nước, ấm lạnh tự biết.
Hạnh phúc không phải là diễn cho người khác xem, diễn cho người khác nhìn thấy hạnh phúc. Cái gọi là hạnh phúc là từ người đến trái tim đều cảm giác được hạnh phúc, mới chính là hạnh phúc thật sự.
“Vậy cũng được, hôm nay Ân Ân cứ nghỉ ngơi cho khỏe ngày mai hai đứa hẵng đi.” Bà Cố có chút không tình nguyện mở miệng nói.
Cố Ân Ân nghe thấy vẻ chản nản không vui trong lời nói của bà Cố cũng làm như không nghe thấy, cô từng rất ngu ngốc, cảm thấy cho dù mẹ mình có mưu đồ đi chăng nữa cũng sẽ không dùng trên người con gái ruột thịt của mình.
Nhưng cô lầm rồi.
Mẹ ruột cô thế mà vì tiền đến cuối cùng lại biến cô trở thành con cờ, làm hại đứa bé trong bụng cô không còn nữa.
Lần này nếu cô có thể sống lại cô sẽ không còn là Cố Ân Ân lần đầu tiên trải qua những thay đổi kia, cô không để mẹ mình chi phối tư tưởng của mình.
Cô phải làm một cô gái tràn đầu sức sống hăng hái tiến về phía trước, một cô gái có thể xứng với Hàn Thành Trì.
Chỉ có người trải qua một lần sống ૮ɦếƭ mới biết tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sống không mang được ૮ɦếƭ không mang theo.
Nhưng người yêu sâu đậm, sống là tình yêu, ૮ɦếƭ là nỗi nhớ thương của bạn!
“Nhất Phàm, hôm nay con có bận việc gì không?” Bà Cố xuất hiện trước cửa phòng ngủ hỏi Lộ Nhất Phàm.
“Không có ạ.”
“Vậy con chăm sóc Ân Ân nhé?” Bà Cố có suy nghĩ như vầy nè, con gái ngã bệnh vì giữ chân nhà giàu có không thể đi thử áo cưới vậy thì ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm.
“Được ạ.”
Lộ Nhất Phàm vừa trả lời bà Cố xong thì Cố Ân Ân liền lên tiếng từ chối: “Không cần, con muốn ngủ, Nhất Phàm ở đây trông con ngủ cũng buồn tẻ, tốt hơn hết là đi chơi với bạn bè thì hay hơn.”
Cố Ân Ân nói như vậy bà Cố cũng không tiện ép Lộ Nhất Phàm chăm sóc Cố Ân Ân nên cười ngại ngùng, nói với Lộ Nhất Phàm: “Ân Ân cũng đã nói vậy thì Nhất Phàm làm việc của con đi, đợi đến lúc Ân Ân tỉnh thì gọi điện sang cho con.”
“Như vậy cũng được ạ.” Lộ Nhất Phàm gật đầu cười với Cố Ân Ân và giơ tay lên sờ đầu Cố Ân Ân. Cố Ân Ân không hiểu vì sao liền nghiêng đầu theo bản năng khiến tay Lộ Nhất phàm rơi xuống khoảng không.
Đáy mắt Lộ Nhất Phàm nhìn Cố Ân Ân thoáng hiện vẻ nghi hoặc, Cố Ân Ân lại cong môi cười giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nhất Phàm, em không tiễn anh.”
“Ừ, em nghỉ đi cho khỏe.”
Lộ Nhất Phàm nói xong liền đứng lên, bà Cố nhiệt tình tiễn chân.
Bà Cố tiễn Lộ Nhất Phàm ra cổng rồi quay trở lại phòng ngủ của Cố Ân Ân, giọng nói mang theo vài phần không vui quở trách Cố Ân Ân: “Ân Ân, thái độ của con với Nhất Phàm là thế nào vậy, mẹ bảo Nhất Phàm chăm sóc con là vì muốn tốt cho con, con nói con ngốc hay không chứ…..”
Tiếp theo bà Cố còn nói một tràng dài nhưng Cố Ân Ân làm bộ như không nghe thấy, cuối cùng hình như bà Cố cũng mệt mỏi liền xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Cố Ân Ân mới trở người nhìn trần nhà, tỉ mỉ nhớ lại cuộc sống của hai người sau khi cô và Hàn Thành Trì chia tay.
Với cô mà nói đơn giản chính là một cơn ác mộng sống không bằng ૮ɦếƭ.
Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng.
Cô nhớ rõ Hàn Thành Trì từng nói, lúc ban đầu nghĩ muốn một bước lên trời vì lấy được cô, nhưng sau đó không biết chuyện gì xảy ra ảo tưởng lúc ban đầu đã thay đổi.
Ý tứ chính là, thật ra bây giờ Hàn Thành Trì vẫn còn yêu Cố Ân Ân sâu đậm.
Miễn là Cố Ân Ân chưa từng rời bỏ Hàn Thành Trì, như vậy Hàn Thành Trì cũng sẽ không được Cố Lan San giúp đỡ, trong lòng Hàn Thành Trì cũng sẽ không áy náy với Cố Lan San.
Thế giới vẫn quay đều như cũ.
Cố Ân Ân nghĩ trời cao để cô sống lại chính là vì để cho cô và Hàn Thành Trì sống chung hạnh phúc với nhau lần nữa.
Cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này, cho dù cắt đứt quan hệ mẹ con với bà Cố cô cũng sẽ không gả cho Lộ Nhất Phàm!
Nếu như cô nhớ không nhầm ngay mai là ngày cô phải tới bệnh viện thăm Hàn Thành Trì, hơn nữa còn nói rất nhiều lời tàn nhẫn với Hàn Thành Trì, thậm chí Hàn Thành Trì quỳ xuống với cô cô cũng không chút động lòng.
Còn tối hôm nay Hàn Thành Trì sẽ nhổ hết kim tiêm từ trong bệnh viện len lén chạy đến nhà cô để tìm cô.
Khóe mắt Cố Ân Ân trở nên ươn ướt, thật may là tất cả mọi chuyện chưa xảy ra, tất cả chuyện tàn nhẫn cũng còn chưa xảy ra, đời trước Cố Ân Ân khiến Hàn Thành Trì quá đau lòng, đời này Cố Ân Ân tất nhiên sẽ không để Hàn Thành Trì đau đớn thất vọng.
Cô sẽ không chờ Hàn Thành Trì nhổ hết kim tiêm, bị thương nghiêm trọng như vậy đến tìm cô, cô muốn tới bệnh viện thăm anh trước.
Cố Ân Ân cong môi nở nụ cười rất vui vẻ.
Nếu tình yêu có thể sống lại, anh có thể tha thứ cho em không?
Trước khi đi cô muốn tới một chỗ trước.
Cố Ân Ân nghĩ tới đây liền vén chăn nhanh chóng tắm rửa qua, chọn chiếc váy Hàn Thành Trì thích nhất mặc vào, lén thừa dịp bà Cố không chý ý chạy ra khỏi nhà họ Cố.
Lúc Cố Ân Ân đến bệnh viện Hàn Thành Trì vừa mới truyền dịch xong còn đang ngủ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên khuôn mặt anh ta, tôn lên ngũ quan anh ta càng thêm ấm áp.
Cố Ân Ân ngồi trên ghế bên cạnh nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì ngẩn người.
Có thể vì xảy ra tai nạn xe nên sắc mặt người đàn ông có chút tái nhợt, cả người cũng gầy đi rất nhiều.
Dù vậy thoáng nhìn qua khuôn mặt anh ta vẫn vô cùng ấm áp, không u ám giống như trước khi ૮ɦếƭ cô trông thấy.
Lúc này Hàn Thành Trì vẫn là Hàn Thành Trì năm ấy, anh chưa thay đổi.
Vì Cố Ân Ân thay đổi nên anh mới đổi thay, chỉ cần cô không thay đổi thì anh cũng chẳng thế, đúng không?
Cố Ân Ân không nhịn được vươn tay chạm vào gò má Hàn Thành Trì, trong tích tắc đầu ngón tay cô vừa chạm vào da thịt anh cô nghe trong miệng anh gọi một cái tên: “Ân Ân…. Ân Ân….”
Hốc mắt Cố Ân Ân thoáng cái nóng lên, tay cô hung hăng cầm lấy tay anh trả lời: “Thành Trì, em ở đây… Ở đây….”
Dường như Hàn Thành Trì nghe thấy tiếng cô nên cong môi cầm ngược tay cô và ngủ.
Khi Hàn Thành Trì tỉnh lại mới chỉ hơn 3 giờ chiều, anh mở mắt nói câu đầu tiên là: “Nước.”
Cố Ân Ân vội vã rót một ly nước đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì, lúc này Hàn Thành Trì mới phát hiện người rót nước cho mình lại là Cố Ân Ân.
Vẻ mặt anh có chút ngây ngốc nhìn Cố Ân Ân, hốc mắt thoáng cái đỏ lên: “Ân Ân, em tới rồi à.”
Trời mới biết trong khoảng thời gian vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ lâu như vậy, bao nhiêu lần tỉnh lại đều mong sự xuất hiện của cô. Nhưng mỗi một lần đều đổi lấy sự thất vọng, thất vọng rồi lại thất vọng, ngay khi anh gần tuyệt vọng rốt cuộc cô cũng xuất hiện.
Tay Hàn Thành Trì cầm ly nước bắt đầu run rẩy, anh đã nghe tin tức Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm đính hôn, anh vội nói: “Ân Ân, em đừng kết hôn với người khác, em hãy tin anh, anh sẽ cho em sống một cuộc sống tốt đẹp, em cho anh chút thời gian, một chút thôi anh sẽ cố gắng.”
Trời ạ, đêm nay của quá khứ anh nhổ hết kim tiêm chạy đến cửa nhà họ Cố, gặp cô và Lộ Nhất Phàm nói ra những lời giống như vậy, khi đó sao cô lại có ý chí sắt đá quay người kéo Lộ Nhất Phàm đi vào nhà họ Cố, không chút nào để ý đến anh vậy?
Hàn Thành Trì thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Cố Ân Ân, càng lúc anh càng sốt ruột thả ly nước xuống vội nắm lấy tay Cố Ân Ân: “Ân Ân, em tin anh đi, cầu xin em….”
Nước mắt Cố Ân Ân liền lộp bộp rơi xuống, cô rút tay mình ra khỏi tay Hàn Thành Trì, sau đó móc một hộp gấm từ trong túi cô ra đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì, cô mở nó cầm một chiếc nhẫn cỡ to từ trong hộp ra nói với Hàn Thành Trì: “Thành Trì, anh bằng lòng lấy em làm vợ không?”
Vẻ mặt Hàn Thành Trì có chút ngây ngốc, Cố Ân Ân lại không chút nào mảy may để ý, thay vào đó cầm tay trái của Hàn Thành Trì đeo chiếc nhẫn vào cho anh, sau đó lại cầm chiếc nhẫn cỡ nhỏ bỏ vào lòng bàn tay Hàn Thành Trì, “Đeo vào cho em.”
Vẻ mặt Hàn Thành Trì vẫn ngẩn ngơ như cũ.
Cố Ân Ân chép miệng: “Anh không muốn sao?”
Hàn Thành Trì vội vã lắc đầu, ngón tay run rẩy đeo nhẫn cho Cố Ân Ân.
Khổ tay vừa vặn, Cố Ân Ân vui vẻ giơ tay lên quơ quơ trước mặt Hàn Thành Trì, lúc này Hàn Thành Trì mới vươn tay kéo cô vào trong иgự¢ mình ôm rất chặt, nói: “Ân Ân, nếu yêu em thì suốt đời này không đổi….”
Nếu yêu em thì suốt đời này không đổi…
Cố Ân Ân vùi vào trong иgự¢ Hàn Thành Trì không lên tiếng, môi cô khẽ cong lên, đáy lòng cô chôn giấu một bí mật, cô từng có lỗi với Hàn Thành Trì nhưng giờ trên thế giới này, không một ai biết bí mật của cô.
Cô còn che giấu Hàn Thành Trì một chuyện, cô làm mất đứa con của bọn họ, nhưng cô sẽ không cho anh biết, cô phải dưỡng tốt cơ thể mình để mang thai đứa con của anh lần nữa.
Nếu tình yêu có thể sống lại, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Kết thúc truyện
Lời tác giả: Nếu tình yêu có thể sống lại, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nhưng trên thực tế làm gì có chuyện sống lại, làm gì có đường mà hối hận? Thực tế mất đi chính là mất đi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cho nên mọi người nhất định phải quý trọng người trước mắt, người trước mắt đối xử với bạn rất tốt, chúc các bạn hạnh phúc vui vẻ.
Hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc