Tay Cố Lan San nắm thành quyền, cô nín thở chờ Thịnh Thế nổi giận.
Nhưng đợi được một lúc, Cố Lan San lại nghe Thịnh Thế cúi đầu gọi tên mình.
“Cố Lan San.”
Cố Lan San ngẩng đầu, thấy ánh mặt của Thịnh Thế lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
Cô cắn răng, im lặng không nói gì.
Cô cảm thấy không khí xung quanh đang dần hạ thấp.
Anh bình tĩnh, cô biết lúc anh tức giận, thì anh rất bình tĩnh.
Gương mặt tuấn mỹ của anh lại không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói của anh như ẩn chứa một tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lại rất bình tĩnh: “Kết hôn với tôi hai năm, có phải cô chưa bao giờ ý thức được cô là vợ của tôi?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, im lặng không nói.
Đáy mắt Thịnh Thế ẩn chứa tức giận, anh cao hơn cô rất nhiều, anh nhìn xuống, giống như là muốn từ trên người cô nhìn ra được cái gì đó, một lúc lâu sau, mắt có anh hiện lên chút mất mác, nó thoáng qua rất nhanh khiến cho không ai có thể thấy được.
Thì ra… Mục đích cô tìm anh, là vì anh đã cùng cô ở Kim Bích Huy Hoàng, cô đến lấy tiền, không phải đến để xoa dịu anh…
Thịnh Thế cười nhạt một cái, đi ngang qua Cố Lan San, giọng nói lạnh nhạt, còn có chút vô lực không ai biết: “Chi phiếu ở trong phòng.”
Cố Lan San ngẩn người nửa ngày, mới xoay người, đi theo Thịnh Thế vào phòng, trong lòng bàn tay của nàng đều là mồ hôi, cô nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ sỉ nhục cô, nhưng anh lại không có làm.
Lúc Cố Lan San đến, Thịnh Thế đã cầm một tờ chi phiếu bước xuống lầu.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Cố Lan San, cao ngạo ném tờ chi phiếu cho Cố Lan San.
Mấy người hầu thấy một màn như vậy, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Cố Lan San biết mọi người đang suy đoán chuyện gì xảy ra, nhưng cô im lặng cùng bình tĩnh nhặt tấm chi phiếu.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San cầm chi phiếu, tự nhiên mở miệng, lời nói ra thâm độc, sỉ nhục cô: “Đúng như Ái Linh nói, tôi đúng là đã mua gái điếm! Cố Lan San, cô theo tôi thật đúng là chuyện tốt đi! Tối hôm qua, ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi đã sai, cho cô chút sung sướng, lại ngoài dự đoán là rất kích thích, cứ nghỉ nửa giờ lại làm tiếp!”
Toàn bộ người hầu trong phòng, ai cũng nghe rõ lời Thịnh Thế nói.
Sắc mặt Cố Lan San có chút khó coi, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thịnh Thế, bàn tay nắm chặt thành quyền, Ϧóþ tờ chi phiếu có chút nát.
Khi có người trong nhà, anh cùng cô đã đặt ra quy định, mặc dù anh nhiều khi sẽ tức giận đến bỏ nhà đi, nhưng người hầu cũng chỉ nghĩ bọn họ cãi nhau!
Nhưng bây giờ, anh dĩ nhiên lại dám nói những lời như vậy trước mặt toàn bộ người hầu, nghe rất kinh tởm, hoàn toàn dẫm nát lòng tự trọng của cô!
Mặc dù cô là phụ nữ do anh mua về, mặc dù có một lần, cô có lỗi, cô đã nói lời không nên nói, nhưng không phải anh cũng đã tát cô một cái? Còn chưa đủ?
Lẽ nào lúc cô cùng anh ở cùng nhau, anh đã cho cô đủ loại sỉ nhục vẫn chưa đủ?
Anh muốn thế nào, mới có thể buông tha cô?
Anh muốn thế nào, mới có thể buông tha cô?
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, vì tiền thuốc của em trai nên cô nhịn, nhưng bây giờ, cô đã biết anh khinh người quá đáng.
Cố Lan San mím môi hỏi: “Thịnh Thế, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Muốn gì? Tôi không muốn gì, chỉ là cảm thấy hai ngàn vạn có chút mắc.” Thịnh Thế lạnh lùng cười ra tiếng: “Chỉ là, cô mệt đến vậy, một lần một ngàn vạn đi.”
Thịnh Thế càng nói thì càng thâm độc.
Từ trước đến nay, Cố Lan San rất sĩ diện, nhưng Thịnh Thế lại ở trước mặt toàn bộ người hầu mà nói lời như vậy.
Đáy lòng của cô hiện rất tức giận.
Cô quay đầu, thấy những người hầu đang chăm chú đánh giá cô, không cần nhìn kỹ cũng biết họ nghĩ gì về cô.
Ánh mắt cô nhìn một vòng quanh phòng, bớt chợt nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế cực kỳ bình tĩnh nói: “Anh đến đấy, chúng ta cùng nói chuyện.”
Nói xong, Cố Lan San xoay người, đi đến sô pha trong phòng khách lớn.
Tính cách Thịnh Thế cáu kỉnh, từ trước tới nay luôn nói lời thâm độc, bây giờ anh nghe thấy cô muốn cùng anh nói chuyện, liền không nhanh không chậm đi theo.
Cố Lan San đứng trước bàn trà, chờ Thịnh Thế đến.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua chỗ Cố Lan San đứng, vừa chuẩn bị ngồi xuống ghế sa lon, chờ xem cô muốn nói cái gì với anh, lại thấy cô đá dép ra xa, Thịnh Thế vốn định ngồi xuống nhưng thấy hành động của cô lại đứng lên, Cố Lan San nhảy lên bàn đứng, cô xoa xoa tay.
Thịnh Thế cau mày, còn chưa kịp nghĩ gì, đã bị Cố Lan San dùng lực tát cho anh một cái.
Cái tát của Cố Lan San rất mạnh, làm cho toàn bộ người hầu kinh ngạc.
Cô San cư nhiên dám tát cậu Thịnh…
Tất cả mọi người nín thở, không dám tưởng tượng chuyện kế tiếp sẽ như thế nào!
Thịnh Thế căn bản không nghĩ là Cố Lan San dám tát anh, cho nên mới không có biết gì chịu một cái tát, anh bị tát đến hơi nghiêng đầu, chưa ai dám tát anh, ánh mắt của anh có chút sợ hãi.
Trong lúc anh chưa hoàn hồn, Cố Lan San lại từ bàn trà nhảy lên, theo hướng nhìn, là nhảy lên người Thịnh Thế, sau đó cô nhào đẩy anh.
Cố Lan San đẩy anh té lên ghế so lon, cái ௱ôЛƓ cô ngồi trên bụng anh, khiến anh đau nên kêu lên một tiếng.
Sau đó, Cố Lan San nắm chặt tay, đánh mạnh vài cái vào иgự¢ của Thịnh Thế.
Người hầu thấy như vậy, đều trợn mắt há mồm nhìn, sau đó lại xông tới, vốn muốn đem cô kéo ra, nhưng Cố Lan San quay đầu, sắc bén nói: “Ra ngoài cho tôi!”
Mấy người hầu thấy Cố Lan San như vậy, cũng dừng chân.
Ở trong trí nhớ của mọi người, cô San đoan trang hiền thục, luôn luôn mỉm cười, chưa từng gian xảo cùng bạo lực như bây giờ!
Cố Lan San nhìn mấy người hầu bất động tại chỗ, giọng của cô lại cao thêm vài phần: “Không nghe sao, các người ngớ ngớ cái gì, mau ra ngoài!”
Người hầu bị Cố Lan San nói vậy có chút sợ, nhưng sợ thật chính là khí thế của cô.
Không biết người giúp việc bị Cố Lan San làm như vậy nên hoảng sợ ngây người, hay là bị khí thế bức người của Cố Lan San làm cho kinh hãi, từng bước từng bước thật ngoan ngoãn xoay người, chạy nhanh ra khỏi phòng như một làn khói.
Trong căn phòng biệt thự to lớn, chỉ còn lại hai người Cố Lan San và Thịnh Thế.
Thịnh Thế bị Cố Lan San đè xuống ghế sofa, anh nghe được giọng nói khí thế bức người đó của Cố Lan San, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Cố Lan San đợi đến khi tất cả người giúp việc đi hết, cô lập tức xoay người lại, tiếp tục giơ tay hung hăng đánh xuống иgự¢ của Thịnh Thế.
Cố Lan San dùng cả hai tay, một tay vừa đánh xuống, tay kia lại theo sát phía sau, tốc độ rất nhanh không chừa chút lối thoát nào, hơn nữa không có một chút xê dịch cứ đánh vào cùng một chỗ, đánh xuống chỉ có mấy cái, Thịnh Thế liền bị đau đến kêu rên không ngừng, vậy mà từ đầu đến cuối anh không có ra tay ngăn cản hành động của Cố Lan San.
Cố Lan San đánh một lúc, cảm thấy nắm tay của mình vô cùng đau đớn, cô liền đổi thành nhéo, cơ иgự¢ của đàn ông rất rắn chắc, cô nhéo thế nào cũng không động đậy, vì thế liền chuyển lên trên mặt của Thịnh Thế nhéo cào, làm cho Thịnh Thế lại liên tục kêu rên mấy tiếng, vô cùng chật vật.
Cố Lan San vẫn đánh tới khi mình không còn hơi sức, mới cảm thấy giải tỏa hết cơn tức.
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế bị mình đặt ௱ôЛƓ ngồi ở dưới, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo ngạo khí, hếch mặt khiêu khích, đắc ý, cái cằm nho nhỏ khẽ nghếch lên, dùng lỗ mũi hấc về phía Thịnh Thế, vênh váo hung hăng mở miệng: “Thịnh Thế, nếu hôm nay anh đã nói với tôi anh tiêu tiền cho gái có lỗ hay không, như vậy tôi cũng nói cho anh biết tôi bán có đáng giá hay không!”
“Nếu anh không muốn tôi bởi vì thiếu tiền mà phải đi ra ngoài bán mình để cho anh đội nón xanh, như vậy bắt đầu từ bây giờ, tất cả giá cả sẽ do tôi định đoạt!”
“Ăn một bữa cơm 5000, tắm một lần 5000, hôn một cái 5000, sờ một cái 5000, ngủ một lần một vạn!”
“Dĩ nhiên tôi còn có thẻ bao hôn và thẻ bao sờ không ngủ một lần cùng nhiều cái thẻ bao hôn và thẻ bao sờ khác nhau!”
“Giá tiền cứ quy định cho anh như thế, nếu anh chê đắt, thì có muốn yêu hay không!”
“Cố Lan San tôi tự cho rằng bộ dạng của bản thân cũng không tệ lắm, chắc hẳn đưa ra giá tiền này sẽ có nhiều người muốn!”
Lời nói của Cố Lan San tao nhã vừa phải, giọng nói trong trẻo êm tai, giọng điệu ngạo mạn thong dong.
Tiếng nói rõ rệt của cô vang vọng cả phòng khách lầu một của biệt thự, rơi vào trong tai Thịnh Thế như một bài hát êm tai nhất trên thế gian này.
Thịnh Thế bỗng cảm thấy mình có một loại cảm giác trời đất quay cuồng.
Anh nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong mắt lóe ra chút ánh sáng kỳ dị và vui sướng.
Cố Lan San nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ ra hình như không có gì phải nói nữa, nhấn mạnh một cái, liền từ trên người của Thịnh Thế đứng lên, nào ngờ chân trái của cô không cẩn thận từ trên ghế sofa đạp vào khoảng không, cả người liền ngã ụp xuống, tay quơ lung tung liền đè xuống vị trí bên dưới nào đó của Thịnh Thế, trong nháy mắt Thịnh Thế bị đau đến phải hít vào một ngụm khí lạnh, Cố Lan San dừng lại một giây, mới ý thức rốt cuộc mình đã đè xuống ở nơi nào, vội vàng thu tay về, sắc mặt ửng đỏ, cố làm ra vẻ lãnh khốc đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai xốc xếch của mình một chút, sau đó thuận thế trên cao nhìn xuống Thịnh Thế mặt mũi vặn vẹo đang ôm nửa người dưới một cái, cằm nhỏ hếch cao, rất ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, xoay người, chân không đi tới trước cửa, mang một đôi giày cao gót, đẩy cửa rời đi.
Cố Lan San dừng lại một giây, mới ý thức rốt cuộc mình đã đè xuống ở nơi nào, vội vàng thu tay về, sắc mặt ửng đỏ, cố làm ra vẻ lãnh khốc đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai xốc xếch của mình một chút, sau đó thuận thế trên cao nhìn xuống Thịnh Thế mặt mũi vặn vẹo đang ôm nửa người dưới một cái, cằm nhỏ hếch cao, rất ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, xoay người, chân không đi tới trước cửa, mang một đôi giày cao gót, đẩy cửa rời đi.
Thịnh Thế đợi đến khi Cố Lan San đã đi ra ngoài, mới không để ý tới hình tượng co rúc thân thể ngồi dậy.
Cô ngã xuống một cái, tay của cô đè ở trên bảo bối của anh, nhận đủ sức nặng nửa người của cô, đau đớn này, trong nháy mắt đó suýt chút nữa làm cho anh bất tỉnh.
Động tác co rúc người của Thịnh Thế vừa mới làm được một nửa, cửa trước đột nhiên lại bị đẩy ra, Thịnh Thế vội vàng giãn thân thể ra nằm ở nơi đó, tuấn nhan bởi vì đau đớn, hơi có chút ẩn nhẫn.
Cố Lan San giẫm giày cao gót, nhìn cũng không thèm nhìn Thịnh Thế một cái, tiêu sái đi thẳng lên lầu, trôi qua khoảng chừng một phút đồng hồ, cô lại đi xuống trong tay còn cầm ví tiền cùng chìa khóa xe.
Lúc đi ngang qua phòng khách, dường như là nhớ ra cái gì đó, dừng lại, bất thình lình ném cho Thịnh Thế một câu:“Một lần của ngủ một lần, chính là một lần của một lần anh kết thúc, không phải một lần của đi vào một lần đi ra một lần!”
Cố Lan San nói xong, liền vội vã đi ra khỏi phòng khách, đuôi mắt Thịnh Thế phát hiện lúc người phụ nữ ấy rời đi, nét mặt thoáng hiện lên một chút sắc hồng, nhưng mặt mày lại cố gắng duy trì thần thái ngạo mạn khinh người.
Đây mới là Cố Lan San chân chân chính chính......
Cố Lan San ngạo mạn mà lại xinh đẹp, chua ngoa mà lại khí phách......
Mặc dù thẹn thùng, nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thái kiêu ngạo kia.
Thịnh Thế cảm thấy đây là thời khắc tốt đẹp nhất của mình sau khi cưới, anh không cảm thấy mình bị Cố Lan San đánh cho một cái tát đó có bao nhiêu nhục nhã, thậm chí anh lại cảm thấy cái tát đó của Cố Lan San vô cùng tốt đẹp.
Cô vĩnh viễn cũng không biết, sau khi kết hôn rốt cuộc anh đã đè nén giãy dụa bao lâu, hoài niệm khát vọng bao lâu, mới có thể thấy được Cố Lan San tinh thần phấn chấn tỏ vẻ khí phách một lần nữa.
Anh cảm thấy hôm nay mình bị cô cho một bụng tức, vậy mà bởi vì cô đánh mình một trận, toàn bộ đều tan thành mây khói!
Sở Sở của anh vốn là người như vậy, đánh liền muốn đánh lại, mắng liền muốn cãi lại.
Sở Sở của anh cho tới bây giờ đều không phải là ẩn nhẫn, trong hôn nhân của anh và cô, khắp nơi cô đều ẩn nhẫn, đó không phải là Sở Sở của anh.
Sở Sở mà anh muốn, là phải cãi nhau gây gổ với anh, là bị chọc tức sẽ nhào lên đánh anh, là hở ra là đùa bỡn phát ra chút tính khí huyên náo long trời lở đất......
Sở Sở mà anh muốn, đều có mọi thứ hỉ nộ ái ố thần khí cao ngạo......
Sở Sở mà anh muốn, không phải là người sau khi cưới vẫn luôn bình tĩnh giống như là một con rối Sở Sở không có suy nghĩ không có tình cảm luôn kìm nén bản thân ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục)......
Nếu...... Nếu có một ngày, Sở Sở của anh sẽ bởi vì anh mà ăn dấm chua, làm nũng với anh, thậm chí là nhốt anh ở ngoài cửa phòng ngủ để cho anh ngủ thư phòng...... Vậy thì tốt đẹp biết bao......
Thịnh Thế ngửa đầu, nằm trên ghế sofa, từ từ câu môi nở nụ cười.
Sở Sở...... Sở Sở, chừng nào thì, em mới có thể bởi vì anh mà ăn dấm chua một lần, làm nũng một lần, giống như là một người vợ nhỏ bởi vì tin tức đào hoa của anh đêm không về ngủ mà chận anh ở ngoài cửa đây?
Nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, nếu quả thật có một ngày như thế, anh nhất định, sẽ rất vui sướng...... Rất vui sướng.....
Nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, nếu như quả thật có một ngày như thế, anh nhất định, sẽ rất vui sướng………. Rất vui sướng……..
Anh sẽ cảm thấy cuộc đời của mình thật hoàn mỹ.
…………….
Người giúp việc cả biệt thự đứng thẳng hàng ở khu đất trống trước biệt thự, mắt nhìn thẳng dán chặt vào Cố Lan San đi ra đi vào biệt thự, sau đó cô lại đi ra, khuôn mặt mọi người đều vẫn trợn mắt há mồm nhìn Cố Lan San mở cửa lái xe đi.
Một hồi lâu, người giúp việc mới hoàn hồn, tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không dám tin được, mới vừa rồi cô gái với khuôn mặt lạnh lùng ấy thật sự là cô San.
Việc đầu tiên bà quản gia nghĩ đến là cậu Thịnh vừa bị cô San đánh một trận tơi bời nên chạy vội chạy vàng vào. Bà quản gia đã từng theo giúp việc cho ông nội Thịnh Thế, sau khi Thịnh Thế kết hôn với Cố Lan San thì bà rời khỏi biệt thự của gia đình Thịnh Thế đến đây, ông nội Thịnh Thế yêu thương đứa cháu nội này như bảo bối, cho nên đưa người giúp việc lâu năm của mình tới đây cho Thịnh Thế và Cố Lan San.
Bà quản gia nhìn Thịnh Thế từ nhỏ đến lớn lớn lên, bà chưa từng thấy qua khuôn mặt đặc sắc của cậu Thịnh như vậy, bây giờ nhìn thấy cậu Thịnh nằm trên ghế salon, khuôn mặt ngày thường tinh xảo đến chói mắt có vết thương còn cả dấu ngón tay, trong lòng bà vừa đau lòng vừa gấp gáp, lập tức đi đến phòng cất đồ.
Bà quản gia ôm hòm thuốc đi tới trước mặt Thịnh Thế, vốn bà nghĩ sẽ thấy sắc mặt u ám đáng sợ của Thịnh Thế, nhưng bà lại phát hiện ra Thịnh Thế đang híp mắt trái bị Cố Lan San đánh nhìn lên trần nhà, khóe môi cong lên, bộ dáng giống như tâm tình rất tốt.
Trong lòng bà quản gia rất kinh ngạc, bà nghi ngờ nghĩ, cậu Thịnh không phải là bị cô San đánh cho thành ngu rồi chứ? Sao bây giờ lại cười ngây ngô như vậy? Cô San cũng thật là, từ trước đến giờ cậu Thịnh đều không nói chuyện dễ nghe, cô cãi lại không được sao? Tại sao lại đánh trả nữa? Có điều cậu Thịnh cũng có lỗi, tại sao lại có thể nói cô San như vậy chứ? Nếu như đổi lại bà là cô San thì cũng sẽ đánh cậu Thịnh thôi. Nhưng đánh thì đánh, sao lại quá nghiêm trọng như vậy……….
Trong lòng bà quản gia vừa đánh trống, vừa xử lý vết máu trên mặt Thịnh Thế, sau đó dán một băng keo cá nhân lên vết thương nghiêm trọng nhất trên mặt anh.
Thịnh Thế đợi bà quản gia xử lý xong tất cả thì đứng dậy đi toilet, tiến tới trước gương soi mặt, một bên má trái, một bên má phải, tâm tình càng lúc càng tốt, anh đứng ở trước gương càng lúc càng lưu luyến không muốn rời đi, mãi cho đến khi điện thoại của anh bất chợt vang lên, là Quý Lưu Niên gọi tới, Thịnh Thế nghe máy, đưa điện thoại lên tai, mặt vẫn soi gương như cũ, quay đi quay lại để nhìn, tùy tiện hỏi về phía điện thoại: “Chuyện gì?”
“Nhị Thập, hiện tại mọi người đang chờ cậu đấy! Cậu đi hay không đây.”
Thịnh Thế vẫn soi gương, có chút không để ý hỏi: “Chờ mình làm cái gì?”
Quý Lưu Niên ở đầu bên kia mắng một câu thô tục rồi mới nói: “Hôm nay là ngày giỗ mối tình đầu của Hoa tử, không phải cậu quên chứ?”
Thịnh Thế cau mày, ngay sau đó từ trong phòng rửa tay đi ra, hướng về phía bà quản gia vội vàng để lại một câu: “Chuẩn bị xe cho tôi.” Sau đó nói với bên trong điện thoại: “Bây giờ mình lập tức đến, chờ mình nửa tiếng.”
Lúc Thịnh Thế xuống lầu, anh đã đổi một bộ tây trang màu đen, xe đã chuẩn bị xong, anh ngồi lên xe rồi đạp chân ga.