Ngày hôm sau khi Thịnh Thế tỉnh dậy, Cố Lan San còn đang ngủ, anh hôn một cái lên trán của cô, liền rời giường, rửa mặt, sau đó ăn mặc chỉnh tề, lúc xuống lầu, còn đi vào phòng trẻ con nhìn một chút Bì Bì cùng Cầu Cầu đang ngủ say.
Sau khi Thịnh Thế ăn sáng xong, đơn giản cầm lấy khăn giấy trên bàn, lau khóe miệng cùng tay, thì lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi đến công ty.
Thịnh Thế lái xe từ trong garage, mới vừa chạy đến cổng biệt thự, liền thấy có người đứng ở trước cổng chuẩn bị nhấn chuông, anh tự nhiên hạ cửa kính xe xuống, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyển phát?"
"Đúng vậy, tiên sinh." Tay người đàn ông chuyển phát nhanh bỏ xuống, đi đến trước xe của mình, ôm xuống một bó hoa hồng to, mang đến trước mặt Thịnh Thế: "Đây là hoa hồng chuyển phát cho cô Cố, mời ký nhận."
Tối hôm qua có đàn ông đưa Cố Lan San về nhà, hôm nay hoa hồng tươi được chuyển phát đến, đây chắc chắn là có người đang nhắm vào trên người vợ của anh.
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trở nên đen lại, tiếp nhận cây 乃út mà người đàn ông chuyển phát nhanh đưa đến, sột soạt ký tên nơi ký nhận trên đơn, sau đó nhờ người đàn ông chuyển phát nhanh để hoa trên xe của mình, sau đó nhấn ga một cái, mang theo bó hoa hồng kia chạy như bay ra ngoài.
Thời điểm Thịnh Thế lái xe ra khỏi khu biệt thự Lâm Phong, nhìn thấy một cái thùng rác, đạp thắng, ngừng xe, sau đó xuống xe, tóm lấy bó hoa hồng to kia, ném vào thùng rác bên cạnh, một lần nữa lên xe, tiếp tục đạp chân ga rời đi.
Đến công ty, Thịnh Thế không có chút tâm tình nào làm việc, anh suy nghĩ đến việc vợ của mình bị những người đàn ông khác coi trọng, liền cảm thấy toàn thân bắt đầu không được tự nhiên.
Cuối cùng, mãi cho đến 11 giờ, một bản văn kiện Thịnh Thế cũng chưa phê duyệt xong, sau cùng dứt khoát ném cây 乃út xuống, đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi đến tập đoàn Bắc Dương, việc đến thăm bất ngờ, nhìn xem cuối cùng là ai muốn động đến người của Thái tuế gia anh!
Thời điểm Thịnh Thế đi đến tập đoàn Bắc Dương, còn tìm đến một người hợp tác rất tốt --- Cầu Cầu.
Vốn dĩ anh muốn mang theo cả Bì Bì cùng Cầu Cầu đến, nhưng mà khi anh đi đến nhà cũ nhà họ Thịnh đón Tiểu Bì Cầu, Bì Bì vừa mới đi ngủ, cho nên anh chỉ được mang đi một mình Cầu Cầu.
Cầu Cầu được Thịnh Thế thắt dây an toàn ngồi trên ghế sơ sinh, Cầu Cầu hiếu động không thể nào nhúc nhích, vì thế miệng lại không nhàn rỗi hỏi Thịnh Thế một vấn đề: "Ba Ba, người có biết ái cầm nghĩa là gì không?"
Trong đầu Thịnh Thế đang nghĩ đến đều là việc Cố Lan San bị người khác coi trọng, cho nên không nghe rõ câu Cầu Cầu nói, nghe ái cầm thành ái tình.
Giờ phút này, anh đang vì ghen tuông trong tình yêu ђàภђ ђạ, cho nên rất có cảm xúc phát biểu cảm nghĩ đối với Cầu Cầu, giọng nói cực kỳ thổn thức nói: "Cầu Cầu, tình yêu là một thứ gì đó rất thiêng liêng rất kỳ diệu, loại đồ vật này, chỉ có thể tự cảm nhận, không thể nói thành lời, chờ con trưởng thành, con sẽ cảm nhận được tình yêu cuối cùng là cái gì. Tình yêu có thể làm cho một người trở nên tốt đẹp, cũng có thể làm cho một người trở nên rất xấu xí, thứ tình yêu này rất vĩ đại, nó có khả năng làm cho có rất nhiều dũng khí cùng sức mạnh, ngăn cản tất cả những thứ chống đối cản trở từ bên ngoài mang lại. Đồng thời tình yêu cũng là thứ cực kỳ giày vò, bởi vì nó làm cho con trở nên không giống con, làm cho con điên cuồng, cho con không để ý tới mà vứt bỏ sống ૮ɦếƭ, cho con cảm thấy được toàn bộ thế giới này chỉ cần cô ấy là được, những thứ khác con đều có thể không cần."
Thịnh Thế nói một hơi dài như vậy, mới ngừng lại được, nghiêng đầu nhìn sang Cầu Cầu đàn trừng đôi mắt đen to trong suốt, toàn bộ đều là mờ mịt.
Lúc này Thịnh Thế mới ý thức được việc mình nói rất cao thâm, anh liền nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục giải thích với Cầu Cầu nói: "Đơn giản mà nói, tình yêu chính là, yêu cô ấy lúc còn trẻ xinh đẹp, lại càng yêu cô ấy khi là tuổi già nếp nhăn."
Sau khi Thịnh Thế nói xong câu đó, liền nhất thời cảm thấy câu nói đó đặc biệt thâm sâu, anh nhịn không được nhíu mày, sau đó nhìn về phía Cầu Cầu, vẫn bộ dạng nghi hoặc, anh liền thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng, tuổi Cầu Cầu còn nhỏ, không thể lý giải được ý cao thâm như vậy.
Anh vừa mới dự định nói sang chuyện khác, đúng lúc Cầu Cầu cau đôi long mày nhỏ thanh tú, nhìn về phía Thịnh Thế chuyển con mắt to đen như mực, chép miệng nói: "Ba ba, người nói không sai a, ông cố nội nói cho con biết, Aí Cầm là bà cố nội."
"..." Thịnh Thế ngẩn người, sau đó liền a một tiếng, rồi không lên tiếng.
...
...
Thịnh Thế ôm Cầu Cầu đến chỗ tập đoàn Bắc Dương, được biết là hiện giờ Cố Lan San đang ở studio.
Vì thế, Thịnh Thế lại mang Cầu Cầu đến studion.
Thịnh Thế là cải trang vi hành đến, thời khắc mấu chốt có thể kéo Cầu Cầu ra làm lá chắn.
Cho nên Thịnh Thế không có quấy rầy Cố Lan San, mà ôm Cầu Cầu đứng ở một nơi coi như là kín đáo nhìn chăm chú Cố Lan San.
Không bao lâu, Thịnh Thế liền tìm được mục tiêu, một người đàn ông thường xuyên đi đến gần bên người Cố Lan San, một lúc đưa nước, một lúc đưa khăn giấy, Thịnh Thế nhìn đến hai mắt bóc hỏa, rất muốn xông lên, Ϧóþ ૮ɦếƭ người đàn ông kia!
Người đàn ông kia, Thịnh Thế biết, hình như gọi là Vương Dương, Cố Lan San chụp ảnh cho bộ phim truyền nam nhị hào.
Trong lòng Thịnh Thế yên lặng mà ghi nhớ xuống, sau đó tròng mắt xoay chuyển, lấy di động chính mình ra, gửi cho thư ký một cái tin nhắn, không quá 3 phút, thư ký liền gửi một cái tin nhắn, phía trên là mười một con số, số điện thoại tư nhân Vương Dương.
Thịnh Thế không đổi sắc mặt bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó vỗ vỗ đầu Cầu Cầu, nói với Cầu Cầu: "Cầu Cầu chúng ta đi tìm mẹ, có được hay không?"
Cầu Cầu hăng hái gật đầu, dường như cực kỳ vui vẻ, Thịnh Thế ôm lấy Cầu Cầu, hướng về phía Cầu Cầu, cách một khoảng, Cầu Cầu liền ngênh cổ họng lên kêu: "Mẹ, mẹ!"
Cố Lan San nghe được tiếng kêu, liền nghiêng đầu, nhìn thấy Thịnh Thế ôm Cầu Cầu đi đến, thì vội vàng nói với người trước mặt một tiếng, liền đi về phía Thịnh Thế.
Cầu Cầu vươn canh tay về phía Cố Lan San, để cho Cố Lan San ôm lấy.
Cố Lan San đón lấy Cầu Cầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái: "Anh như thế nào lại đột nhiên đến đây hả?"
"Cầu Cầu nhớ mẹ, ầm ĩ muốn đi tìm em, cho nên anh liền mang con bé đến." Thịnh Thế nói láo không viết nháp.
Cầu Cầu phối hợp với học Thịnh Thế nói một câu: "Mẹ, Cầu Cầu nhớ người."
Cố Lan San nghe nói như vậy, liền cong môi nở nụ cười.
...
...
Thịnh Thế rất sớm chở Cố Lan San về đến biệt thự Lâm Phong, anh thừa dịp buổi tối lúc Cố Lan San kể chuyện cho Cầu Cầu cùng Bì Bì nghe, lấy điện thoại của Cố Lan San, tại nhật kí của cô, không thấy tên của Vương Dương, trong lòng mới yên tâm rất nhiều, sau đó suy nghĩ một phen, cầm di động của Cố Lan San gửi cho Vương Dương một tin nhắn: "Có ở đó không?"
Vương Dương lưu số điện thoại của Cố Lan San, thấy Cố Lan San chủ động nhắn tin cho mình, cực kỳ vui vẻ, lập tức trả lời: "Ở đây, chị Cố, có chuyện gì sao?"
Trong lòng Thịnh Thế âm thầm mắng một câu, trả lời tin nhắn nhanh như vậy em gái ngươi a... Sau đó tiện tay nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn: "Cũng không có gì, chính là đột nhiên muốn nghe cậu hát thôi."
Lần này không phải là trả lời tin nhắn mà là gọi điện tới.
Thịnh Thế không nghe máy, trực tiếp tắt, sau đó nhận một tin nhắn gửi đến: "Chị Cố, chị không nghe điện thoại, em hát cho chị nghe như thế nào?"
"Tôi muốn nghe trực tiếp." Thịnh Thế trả lời.
Vương Dương: "Rất không tiện đi?"
Thịnh Thế chớp mắt, suy nghĩ một hồi, liền gửi lại một tin nhắn: "Không có gì bất tiện, chông tôi đêm nay không có nhà, cậu có thể đến dưới lầu nhà tôi hát cho tôi nghe."
Qua một lúc, Vương Dương vẫn chưa gửi tin nhắn lại.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm màn hình điện thoại suy nghĩ một chút, tiếp tục gõ mấy chữ, gửi đi: "Tôi cảm thấy người đai diện Hạ Tuế Phiên của tập đoàn Bắc Dương, rất phù hợp với cậu."
Tin nhắn này của Thịnh Thế gửi đi, Vương Dương lập tức trả lời: "Chị Cố, em hiện tại liền chạy qua, chị chờ."
"Được, cậu đến, đứng ở dưới lầu phía sau hậu viện của nhà tôi, trong phòng ngủ tôi có thể nghe được, đợi đến khi người giúp việc trong nhà ngủ hết, tôi sẽ đi xuống tìm cậu."
Sau khi Thịnh Thế gửi tin nhắn này đi không quá mấy giây, anh liền nhận được một tin nhắn: "Được, không thành vấn đề."
Thịnh Thế nhếch môi, bộ dạng lười biếng cười cười, cũng không có trả lời, trực tiếp xáo bỏ tin nhắn không còn một mảnh, sau đó để điện thoại của Cố Lan San duwodi gói nằm của mình.
...
...
Thời điểm Thịnh Thế đi ra từ trong phòng tắm, Cố Lan San đã tắm rửa sách sẽ, đang ngồi xem trước máy tính, Thịnh Thế vừa lau tóc, vừa đi đến phía sau lưng Cố Lan San: "Xem cái gì a?"
Mắt Cố Lan San cũng không dời khỏi màn hình máy tính, không tập trung trả lời: "Tiểu thuyết."
Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ ngơi sớm một chút." Thịnh Thế ném khăn long lên trên ghế sofa, sau đó liền cúi đầu, hôn một cái lên cổ của Cố Lan San.
"Chờ em xem xong nội dung chương mới hôm nay." Cố Lan San liếc Thịnh Thế một cái, liền giơ tay đẩy Thịnh Thế ra, tiếp tục cầm lấy chuột bấm trang kế tiếp, miệng có chút bất mãn than thở nói: "Tác giả này ngày càng đáng ghét rồi, thời điểm bắt đầu làm truyện, mỗi ngày có chương vào ban ngày, hiện tại đổi thành hơn nửa đêm, làm hại em mỗi ngày hơn nữa đêm đợi đọc!\'
Thịnh Thế tiếp tục hôn lên môi của Cố Lan San một lượt, nghe cô gái oán giận cười ha ha: "Vậy bây giờ chúng ta không đợi nữa, làm chuyện khác trước, ngày mai lại xem cũng vậy."
"Em không muốn." Cố Lan San lắc đầu một cái: "Em không xem chương mới hôm nay, trong lòng liền không thoải mái."
"Truyện gì a, lại có sức hấp dẫn như vậy?" Thịnh Thế men theo vành tai của Cố Lan San hôn một đường xuống, tay cũng không thành thật mò mẫn về phía đùi của Cố Lan San, từ từ hướng lên.
Hơi thở Cố Lan San trở nên bất thường, giọng nói nhẹ nhàng ru rẩy, nói: "Ưm... Diệp Phỉ Dạ, đoạt hôn 101 lần, rất hay."