Hai bảo mẫu nghe thấy tiếng khóc thì liền khẩn trương chạy tới, thấy Cố Lan San đang tay chân luống cuống dỗ con mình, liền vội vàng đi đến nhận lấy công việc của cô.
"Sao lại như vậy, bỗng nhiên lại khóc chứ?"
Cố Lan San có chút xấu hổ chỉ tiểu Cầu, nói: "Tiểu Cầu tiểu ra, khi đôi tã cho thì không cẩn thận làm tỉnh giấc."
Trong đó có một bảo mẫu, có lẽ mới vừa ngủ được một chút lại bị đánh thức như vậy, tâm tình có chút không tốt, khi ôm lấy tiểu Bì, giọng điệu không vui nói một câu: "Không phải nói cô khi thay phải dịu dàng như thế nào sao, lại dễ dàng làm bé thức giấc như vậy!"
Cố Lan San bị đâm đúng chỗ yếu, mặt đỏ lên, không hề không biết xấu hổ mà phải đáp lời.
Thịnh Thế không phải bị tiểu Cầu khóc làm tỉnh giấc, mà là vừa lim dim thì liền sờ thấy bên cạnh trống không liền tỉnh, anh theo bản năng đến phòng em bé tìm Cố Lan San, mới vừa đi đến cửa thì liền nghe thấy bảo mẫu kia nói với giọng điệu không tốt, anh liền dừng bức, sau đó cái gì cũng không nói, liền quay lại phòng ngủ.
Qua tầm nửa tiếng sau, Cố Lan San mới nhẹ nhàng đi về phòng.
Thịnh Thế đợi Cố Lan San xốc chăn lên, sau khi lăng yên không tiếng động nằm xuống thì mới bỗng xoay người, áp lên người cô.
Thịnh Thế thình lình hành động như vậy, làm Cố Lan San sợ tới mức nhảy dựng, anh liền chặn môi cô lại, tay cũng dễ dàng đặt xuống áo ngủ của cô, dây dưa triền miên kéo cô vào cùng một cảnh xuân kiều diễm.
Tối qua Cố Lan San bị Thịnh Thế quấn quít một lúc lâu, ngày hôm sau cũng tỉnh lại hơi muộn, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, cô liền vội vội vàng vàng rửa mặt rồi chạy đến phòng em bé.
Sau đó lúc còn chưa vào cửa, Cố Lan San liền nghe thấy bên trọng truyền đến giọng nói của Thịnh Thế: "Chăm sóc tiểu Bì tiểu Cầu là nhiệm vụ hàng đầu của các cô, nhưng điều quan trọng nhất là, không được động chạm đến Cố Lan San, khi nói với cô ấy phải nhỏ nhẹ, cô ấy nói lời nào các cô đều phải nói gì nghe nấy, biết chưa?"
"Đã rõ ạ." Có hai giọng nói tinh tế truyền ra.
Cố Lan San nghe được như vậy liền không vào phòng em bé nữa, ngược lại nghĩ đến dáng vẻ tối hôm qua của Thịnh Thế, liền nhanh chóng quay lại phòng ngủm qua một lúc cô liền nghe thấy cửa phòng bị ai đó đẩy ra, sau đó tiếng bước chân đến sát cạnh giường, lập tức có một mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi. Sau đó trán cô liền được một nụ hôn thoáng qua.
Trong lòng Cố Lan San ấm áp, liền vươn tay ra, ôm chặt cổ Thịnh Thế, tự nhiên nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Khi Cố Lan San đứng xuống giường cũng là giữa trưa, cô trước đi nhìn qua tiểu Bì cùng tiểu Cầu, vẫn đang ngủ, mỗi bên có hai bảo mẫu, trong đó có một người là người mới, mà cái người ngày hôm qua nói với cô bằng giọng điệu không tốt cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Cố Lan San biết rõ là ai làm, cô cong môi mà không tiếng động rời khỏi phòng em bé, đi xuống tầng ăn cơm trưa.
Mặc dù hiện tại Thịnh Thế và Cố Lan San đã là bố mẹ rồi, nhưng mà trong thế giới của Thịnh Thế, Cố Lan San tuyệt đối vẫn không thể thay thế.
Thịnh Thế vẫn là Thịnh Thế trước kia, Cố Lan San vẫn là Cố Lan San đó, Thịnh Thế vẫn không để Cố Lan San ở dưới mí mắt mình lại chịu chút oan ức nào cả.
Thực ra, cho dù thời gian có trôi qua như thế nào, cho dù đời người có thay đổi ra sao, yêu thương của Thịnh Thế với Cố Lan San, thủy chung cũng không có chút thay đổi, không phải sao?
...
...
Hai năm sau.
Thời gian hai năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, Cố Lan San cảm thấy mình còn chưa cảm nhận triệt để những ngày đó, trong nháy mắt, sinh nhật hai tuổi của Bì Cầu Nhỏ đã qua được hai tháng.
Lại sắp đến mùa xuân mà cả nước đều hân hoan vui mừng.
Trong hai năm này, nhà họ Thịnh đã thay đổi rất nhiều, có tốt lẫn xấu.
Thân thể ông Thịnh ngày càng tệ, đã bị bệnh đến liệt giường, thời gian ngủ mê man càng dài ra. Người nhà họ Thịnh đều biết, có lẽ ông Thịnh sẽ không trụ nổi qua mùa đông này.
Nhưng mà ông Thịnh tuổi đã lớn, gần một trăm tuổi rồi, cũng coi như có đám cưới đám tang.
Dù sao, ai rồi cũng sẽ ૮ɦếƭ, đối với ông Thịnh mà nói, cả đời này của ông, thật có thể nói là oai phong một cõi, nở mày nở mặt.
Bác cả của Thịnh Thế lại thăng chức, ở chính đàn lăn lộn ngày càng thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày tối mở TV lên, trong khoảng thời gian quý giá luôn nhìn thấy bác cả trên đó, sau đó Bì Cầu Nhỏ sẽ chỉ vào TV, la hét: "Ông cả, ông cả."
Dương Lan Phong và Triệu Lỵ kết hôn, Triệu lỵ sau hai tuần sinh nhật Bì Cầu Nhỏ, kiểm tra thấy đã mang thai, mấy tháng nữa, nhà họ Thịnh lại thêm thành viên mới, thêm một chuyện vui.
Ba Thịnh Thế vẫn bận việc như trước, nhưng khi có Bì Cầu Nhỏ, trở về nhà số lần số lần về nhà càng ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi lần trở lại, người ông này luôn đem đồ ăn ngon và vui đùa cùng nhau, cho nên Bì Cầu Nhỏ hoạt bát đáng yêu thích ông nội nhất, mỗi lần chân trước ông nội định ra cửa, chân sau bé đã quấn ông: "Khi nào ông trở về, ông nội sẽ đem gì ngon về cho cháu vậy?"
Bởi vì chỉ đồ ăn ông nội đem về, bé mới không chút kiêng kị nào mà ăn, bình thường, mẹ Cố Lan San luôn kiềm chế bé, khiến bé không vui.
Thịnh Thế đối với con gái Cầu Cầu và con trai Bì Bì, thì ít nghiêm khắc hơn, cho nên, ngoài ông nội ở ngoài thì bé thích nhất là Thịnh Thế.
Mà Bì Bì là một đứa trẻ yên tĩnh, phần lớn thời gian dùng để ngủ, cậu cũng không hay để ý người khác, ghét nhất là em gái Cầu Cầu cứ ầm ĩ cả ngày, điều khiến bé cảm thấy hứng thú là ở nhà họ Thịnh có một số mô hình sung và xe tang.
Mọi người nhà họ Thịnh đều nói, tương lai Bì Bì và Nhị Thập hoàn toàn khác nhau, cậu sẽ là một quân nhân tốt.
Mẹ Thịnh từ khi có Bì Cầu Nhỏ, cũng không vui vẻ đánh mạt chược nữa, mỗi ngày đều vòng quanh Bì Cầu Nhỏ, mẹ Thịnh cực kỳ yêu thương Bì Cầu Nhỏ, đa phần mẹ Thịnh cùng bầu иgự¢ nuôi sẽ chăm sóc Bì Cầu Nhỏ, khiến Cố Lan San cảm thấy bản thân thật dư thừa.
Cho nên dần dà, Cố Lan San cảm thấy nhàm chán, nhưng vì có hai đứa bé, luôn không thể đúng hạn đến công ty làm việc, cuối cùng đến tập đoàn Bắc Dương nhận một công việc, lúc muốn làm sẽ đến công ty lượn hai vòng, lúc không muốn đi sẽ ở nhà với Bì Cầu Nhỏ.
Người người đều nói, thường thường sau khi phụ nữ kết hôn sẽ không đáng giá, nhưng đặt trên người Cố Lan San lại khác, hình như hoàn toàn khác biệt.
Cô sinh Bì Cầu Nhỏ khi mới hai mươi lăm tuổi, hiện tại qua hai năm mới hai mươi bảy tuổi.
Hai mươi bảy tuổi, xó thể nói không lớn, thật vẫn không tính lớn, còn có rất nhiều cô gái hai mươi bảy tuổi bạn trai còn chưa có đấy!
Hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San, đã từng gây huyên náo xôn xao, cả thành phố đều biết, cũng rất nhiều người biết Cố Lan San là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa cũng biết chồng cô là thần thánh phương nào, cho nên, khi Cố Lan San trở về nơi có quy tắc ngầm như làng giải trí, ít đi hẳn những người bôi bác.
Dĩ nhiên không phải Cố Lan San không có sức hút, mà là người bình thường không dám trêu chọc Thịnh Thế.
Nhưng, dù vậy, vẫn có một hai người bạo gan, muốn dựa vào gương mặt đẹp trai, bán manh trước mặt Cố Lan San, đòi lấy lòng, muốn Cố Lan San ưu ái, có thể sắp xếp cho anh ta một vai diễn tốt, giúp anh ta trong làng giải trí một bước lên mây.
Nhưng bán manh cũng tốt, lấy lòng cũng được, những người đó đều không dám lộ liễn.
Vả lại Cố Lan San không ngu ngốc, nhưng cũng không quá thông minh, có lúc, vẫn không nhìn ra hàm ý của những người muốn lấy lòng.
Không biết có phải do cô ở lâu bên cạnh Thịnh Thế, mà miệng cô ngày càng trở nên độc rồi.
Như sáng hôm nay, Quả Bóng Nhỏ được mẹ Thịnh và Thịnh Hoan dẫn đến một khu trung tâm chơi trò chơi, Cố Lan San nhàm chán, lái chiếc Ferrari màu đỏ mà Thịnh Thế tặng cô nhân dịp Valentine đến tập đoàn Bắc Dương.
Bởi vì gần tới cuối năm, tập đoàn Bắc Dương đang chuẩn bị chúc tết, kịch bản đạo diễn cũng đã định, nhưng diễn viên vẫn đang chờ định đoạt.
Cho nên, lúc Cố Lan San đi vệ sinh, ra ngoài vừa thoa kem dưỡng da vừa về phòng làm việc, đã bị người ta chặn lại chào hỏi.
Anh ta là một diễn viên phụ trong một bộ phim mà Cố Lan San sản xuất, công tử bột, lớn lên trắng trắng mềm mềm, lông mi tuấn nhã, bắt được trên thực tế cũng là một anh chàng đẹp trai.
"Chị Cố, xin chào." Nam phụ kia tên Vương Dương.
Cố Lan San cười gật đầu, vẫn không quên xoa đều kem dưỡng da trên tay, nhưng bôi hơi nhiều kem, da không hấp thụ nổi, Cố Lan San nói qua loa với Vương Dương: "Phiền cậu lấy hộ tôi tờ khan giấy."
Vương Dương nhìn tay Cố Lan San, đã hiểu ý của Cố Lan San, sau đó liền làm quen nói: "Chị Cố, đây là loại ken dưỡng da gì thế, mùi rất thơm, em cũng mới rửa tay, nếu như chị không chê, thì cho em mượn dùng phần kem dư này nhé."
Cố Lan San không thèm nâng mí mắt nhìn Vương Dương, chỉ nhìn lướt qua tay anh ta đang giơ về phía mình, phát hiện trên tay anh ta có rất ít lông, lại dài, cô không nghĩ ngợi nói: "Cậu không nên dùng kem dưỡng da, mà là kem rụng lông ấy."
Vương Dương sững sờ, sắc mặt loại vẻ lúng túng.
Mà Cố Lan San cứ như một người không hiểu gì, rút khan giấy ra, xoa xoa tay, ném một vào thùng rác, đi giày cao gót, vào phòng làm việc.
Thật ra thì nhìn động tác đó của Cố Lan San lại không tệ, không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vài ngày sau, cô nhiệt huyết dâng trào đi 10km tìm Thịnh Thế. Đúng lúc Thịnh Thế đang họp, thư kí của anh cũng đi cùng, nên trợ lý thư kí tiếp đã cô.
Trợ lý thư kí kia mới được tuyển không lâu, là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Lan San, tỏ ra rất thân thiết.
Công ty của Thịnh Thế đối với Cố Lan San mà nói, chính là quen việc dễ làm, cho nên Cố Lan San cười nhìn cô thư kí trẻ đó, liền giơ tay lên nhập mật mã, bước vào phòng làm việc của Thịnh Thế.
Trợ lí thư kí cũng bước vào theo Cố Lan San, còn vì Cố Lan San bưng trà rót nước, Cố Lan San cong môi, đầu tiên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi cô uống trà, nghe thấy trợ lí thư kí này nói chuyện bóng gió xa gần, trong lòng cô có chút không vui.
...
...
Cố Lan San mất hứng, đột nhiên Thịnh Thế lại cảm thấy nguy cơ.
Cảm giác ấy cứ thế bắt đầu.
Một ngày Thịnh Thế tan làm về gặp cây phong, lúc đậu xa, không nhìn thấy xe của Cố Lan San, liền hỏi vợ của quản gia: "Sở Sở còn chưa về nhà sao?"
"Cô San đã về." Vợ quản gia trả lời.
"Xe cô ấy đâu?" Thịnh Thế nghi ngờ hỏi lại.
"Tối nay cô San không lái xe, được một chàng trai đưa về."
Thịnh Thế nhíu mày, "Ừ" một tiếng, bước vào nhà.
Cố Lan San đang ở trong phòng hai đứa trẻ, ôm Cầu Cầu kể chuyện xưa, mà Bì Bì ngồi một bên, chơi máy bay mô hình mà Dương Lan Phong tặng làm quà sinh nhật.
Thịnh thế đứng ở cửa, thấy một màn như vậy, cảm thấy cực kỳ ấm áp, một ngày mệt nhọc cứ như vậy không cánh mà bay.
Ăn xong cơm tối, Thịnh Thế và Cố Lan San giúp đỡ chăm sóc dụ dỗ Bì Cầu Nhỏ ngủ, sau đó Thịnh Thế ôm Cố Lan San về phòng ngủ của hai người, tắm xong, lên giường, Thịnh Thế đè trên người Cố Lan San, tỉ mỉ hôn cô, triển khai chuyện mỗi ngày vợ chồng cần làm, hôm nay Thịnh Thế trêu đùa Cố Lan San lâu hơn trước kia.
Cho tới đến cuối cùng, lúc Thịnh Thế xông vào người Cố lan SAn, cô gái ngượng ngùng vì bên dưới đã ướt một mảnh.
Cố Lan San thỏa mãn hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, Thịnh Thế ăn ý cúi đầu, hôn lên cái cổ của cô, chôn ‘nó’ thật chặt trong có thể cô, không vận động, Cố Lan San nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, không thỏa mãn hừ hừ hai tiếng, Thịnh Thế liền cắn xương quai xanh của Cố Lan San, hỏi: "Sở Sở... Tối nay người đưa em về là ai?"
Cố Lan San bị tình dục bao trùm cả người, không thèm để ý nói "Đồng nghiệp, xe hư, anh ta đưa em về."
"Thật vậy sao?" Thịnh Thế bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, cắn иgự¢ cô, Cố Lan San khẽ kêu một tiếng, "Ừ" một tiếng thật dài, sau đó theo bản năng giơ tay lên, bắt được bả vai Thịnh Thế.
Thịnh Thế vươn đầu lưỡi ra, vòng quanh da thịt của cô, liếm lại liếm, hôn rồi lại hôn, gặm rồi lại gặm, để lại trên da cô một đám dấu vết màu hồng, móng ta Cố Lan San hung hăng cào lên vai Thịnh Thế, nửa người dưới theo bản năng co lại, chọc cho toàn thân Thịnh Thế run lên bần bật, nhấc hông cô lên, rong ruỗi điên cuồng.
Cuối cùng Cố Lan San mệt mỏi ngủ thi*p đi trong иgự¢ Thịnh Thế, Thịnh Thế ôm cô, nhẹ nhàng giơ tay lên, vuốt ve da thịt cô không biết chán.
Ngày hôm sau lúc Thịnh Thế tỉnh lại, Cố Lan San còn đang ngủ, anh hôn hai cái lên trán cô, rồi rời giường, rửa mặt, sau đó ăn mặc chỉnh tề, lúc xuống lầu, còn lượn quanh phòng hai đứa trẻ nhìn Bì Bì và Cầu Cầu đang ngủ say.