Thịnh Thế quay Cố Lan San một vòng, để cô quay mặt về phía mình, ôm vào trong иgự¢ lần nữa, tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng cô, die’nd;an.l/e.quy.do.n giọng nói có chút ấm áp: "Sở Sở, anh thật sự rất vui vì người có thể theo anh nửa đời cuối cùng là em."
Cố Lan San vùi ở trong иgự¢ Thịnh Thế, nghe nói như thế, từ từ cong môi lêm, vươn tay ra, ôm eo Thịnh Thế, dán lên Ⱡồ₦g иgự¢ anh, im lặng gật đầu một cái, mở miệng, nói: "Em cũng thế...... A ——"
Lời của cô còn chưa hết, liền truyền đến một tiếng thật nhỏ thét chói tai, Thịnh Thế bị sợ đến vội vàng buông lỏng lực ôm cô, kéo cô cách mình xa một chút, vội vã cuống cuồng hỏi: "Sao thế, Sở Sở, em làm sao vậy?"
Cố Lan San ngơ ngác đứng đó, đối với lời nói của Thịnh Thế, không phản ứng chút nào.
Thịnh Thế thấy bộ dáng này của cô, hoàn toàn bị dọa sợ: "Sở Sở, em nói đi, em sao rồi?"
Thịnh Thế vội vàng móc điện thoại di động từ trong túi mình ra, định gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.
Cố Lan San lại giơ tay bắt lấy cổ tay Thịnh Thế, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó giơ tay lên, sờ về phía bụng của mình.
Thịnh Thế không biết Cố Lan San ra sao rồi, chỉ nghiêm túc nhìn cô.
Một lát sau, khóe môi Cố Lan San liền hiện lên một nụ cười, sau đó mở miệng, giọng nói run run: "Nhị Thập, đang động."
Thịnh Thế toàn tâm toàn ý chú ý đến an nguy của Cố Lan San, căn bản không hề suy nghĩ xem hàm nghĩa sâu xa trong lời của cô là gì, nhưng Cố Lan San cũng rất hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn anh, lại nói một lần: "Nhị Thập, cục cưng mới vừa đạp đó!"
Cố Lan San nói xong, liền kéo tay Thịnh Thế, đặt trên phần bụng nhô lên của mình.
Bụng cô rất yên tĩnh.
Thịnh Thế đợi trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn Cố Lan San, vừa định nói chuyện, thì thật cảm thấy dưới lòng bàn tay mình có thứ gì đó đang nhẹ nhàng bỗng nhúc nhích, vẻ mặt của anh lập tức trở nên kinh ngạc, cảm thấy tất cả đều vô cùng thần kỳ, không thể tưởng tượng nổi.
"Phải không? Cục cưng đang đạp đấy. Xế chiều hôm nay lúc khám thai, bác sĩ còn nói cho em biết, bốn tháng sau, sẽ có thể cảm thấy cục cưng đạp."
Tay Cố Lan San thả lại trên bụng của mình lần nữa, giọng nói chuyện đều mang hưng phấn nhè nhẹ.
Thịnh Thế còn kích động hơn Cố Lan San, lúc trước anh biết cô mang thai, anh kích động, nhưng hoàn toàn không tưởng tượng nổi loại cảm giác đó, nhưng mới vừa nãy anh có thể cảm thấy rõ ràng đứa bé ngọa nguậy, trong nháy mắt giống như có thể nhìn đến cảnh tượng hai cái bánh bao thịt nhỏ khờ dại đang ở trước mặt mình.
Cứ suy nghĩ đơn thuần như vậy, Thịnh Thế đã cảm thấy mình trong Ⱡồ₦g иgự¢ tràn đầy cảm động, anh không ngừng run rẩy giơ tay lên, lập tức kéo cô gái vào trong иgự¢ của mình.
Bởi vì lần đầu tiên con đạp, cho nên buổi tối lúc Thịnh Thế và Cố Lan San cơm nước tắm rửa xong, vợ chồng hai người rúc ở trên giường giáo dục thai nhi trước khi sinh, Thịnh Thế vẫn còn yêu thương hôn lên bụng Cố Lan San hai cái, chào hỏi hai đứa trẻ bé nhỏ bên trong: "Tiểu Bì, Tiểu Cầu, các con khỏe chứ, cha là ba của các con đây."
Cố Lan San mím môi cười, Thịnh Thế ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lan San, trong ánh mắt đều là hưng phấn, anh suy nghĩ một chút, liền nắm lấy tay cô, đặt ở trên bụng của cô, rồi nhìn cái bụng cô nói: "Bì Cầu nhỏ, đây là mẹ của các con."
"Là người phụ nữ ba ba các con thích nhất đó, sau này các con cũng sẽ thích cô ấy."
...
...
Cố Lan San cũng chỉ máy thai một lần đó là vô cùng rõ ràng, sau nhiều ngày sau, cũng chưa có những động tĩnh khác, mỗi ngày Thịnh Thế đều không ngừng hỏi bụng Cố Lạn San có động tĩnh hay không, thậm chí lúc làm việc, cũng không quên nhớ cách một hồi lại gọi về một cú điện thoại.
Bác sĩ có nói qua, giai đoạn đầu mới bắt đầu máy thai sẽ không quá thường xuyên, cho nên không cần lo lắng.
Nhưng sao liên tục qua hơn mười ngày, bụng của Cố Lan San vẫn rất yên tĩnh, cộng thêm mỗi ngày Thịnh Thế không ngừng hỏi, Cố Lan San không nhịn được cũng có chút khẩn trương, đến cuối cùng, đến buổi tối cô đều có chút ngủ không yên.
Thật ra trong lòng Thịnh Thế cũng lo lắng, nhưng bác sĩ đã nói là hiện tượng bình thường, cho nên anh cũng chỉ có thể tỏ ra rất trấn định đi dỗ dành Cố Lan San, dỗ dành đến cuối cùng, anh vẫn không thể khống chế vuốt ve bụng của Cố Lan San, sau đó nâng đầu ngón tay lên khẽ gõ cái bụng Cố Lan San, một cái bên trái, một cái bên phải, quay về phía đứa nhỏ trong bụng, nói: "Các bảo bảo, Bì Cầu nhỏ, Bì Bì, Cầu Cầu, các con nhúc nhích đi!"
Tần số mấy thai của hai đứa bé trong bụng của cô cao hơn người bình thường gấp hai lần, cho nên đôi khi, Cố Lan San nghỉ trưa cùng tối ngủ đều có thể sẽ bị máy thai thức tỉnh, cộng thêm máy thai vốn kèm theo cơn đau nhỏ, có lúc máy thai luôn bị đau, nhiều lần, Cố Lan San cũng có chút không chịu nổi, chất lượng giấc ngủ càng ngày càng kém, tinh thần trở nên có chút không tốt, Thịnh Thấy nhìn thấy ở trong mắt, đau trong lòng, nhưng mà vẫn bó tay không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng nói với các bảo bảo ở trong bụng của Cố Lan San: "Các con đang là gì đó? Đừng làm rộn, ngoan, ngủ nào."
Nhưng các bảo bảo hoàn toàn không để ý tới Thịnh Thế, vẫn như cũ, lúc nên động thì sẽ động không sai lầm chút nào.
Có một hai lần máy thai Cố Lan San còn bị đau chảy ra nước mắt, Thịnh Thế hôn khóe mắt Cố Lan San, rất nghiêm túc trấn an cô nói: "Sở Sở, thật xin lỗi, bất quá em yên tâm, chờ Bì Bì và Cầu Cầu ra đời anh sẽ báo thù cho em!"
...
...
Bụng Cố Lan San nói lớn liền lớn lên.
Vốn cô mang thai đôi, cho nên bụng lớn hơn thai phụ bình thường một chút.
Bởi vì chú ý phối hợp dinh dưỡng, cả người cô cũng không có mập bao nhiêu, chỉ có điều vòng eo lớn rất nhiều, lúc tới giai đoạn máy thai nhiều, Thịnh Thế dưỡng thành một thói quen, tối mỗi ngày sẽ cầm thước đo đo vòng eo cho Cố Lan San, sau đó viết vào nhật ký mang thai.
Sau đó, sau khi bụng Cố Lan San lớn lên, cử động có chút bất tiện, nhưng lại không thể không vận động, cho nên Thịnh Thế hoàn toàn dời tinh lực trong công ty đặt vào trên người vợ con, đúng giờ quy định là có mặt cùng tản bộ, vận động với Cố Lan San.
Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua tốt đẹp như là nước chảy, rất nhanh liền đến Tết Trung Thu, lúc này Cố Lan San mang thai đã chín tháng rồi, rất nhanh sẽ đến giai đoạn chờ sanh.
...
...
Cứ như vậy trong vòng mấy tháng, Hàn Thành Trì thật sự không có gặp qua Cố Lan San và Thịnh Thế một lần.
Công ty Hàn thị càng ngày càng lớn, cho nên bản thân anh ta cũng càng ngày càng bận rộn, cả ngày bay tới bay lui, tiền kiếm cũng càng ngày càng nhiều.
Vào ngày mười lăm tháng tám, anh ta từ Thượng Hải bay chuyến bay muộn suốt đêm về Bắc Kinh cùng bà Hàn ăn bữa cơm đoàn viên biết được Cố Lan San đã bước vào giai đoạn chờ sanh.
Lúc này, Hàn Thành Trì mới giật mình sực tỉnh, thời gian trôi thật nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua hơn nửa năm rồi, Cố Ân Ân rời khỏi anh ta đã hơn nửa năm, Thịnh Thế và Cố Lan San kết hôn cũng đã hơn nửa năm rồi.
Thật ra, rất nhiều khi anh ta cùng người hợp tác nói chuyện làm ăn cũng đều có nghe qua tin tức về Thịnh Thế, nói bây giờ muốn gặp mặt thái tử gia nhà họ Thịnh một lần càng ngày càng khó, cả ngày đều không lộ diện trên thương giới, nhưng nhân viên trong công ty bọn họ đều là người tài ba, cho dù như thế vẫn có thể quản lý Thập Lý Thịnh Thế của cậu ta gọn gàng ngăn nắp, trong hoàn cảnh khủng hoảng tài chính hiện tại vẫn làm cho cổ phần vững bước tăng lên cao, thậm chí anh ta còn nghe nói thái tử gia nhà họ Thịnh cả ngày đều ở nhà cùng với vợ con của mình. Dĩ nhiên, lúc anh ta tham gia một vài bữa tiệc, cũng có thể nghe thấy tin tức về Cố Lan San, chỉ là đại đa số đều là, mợ nhỏ nhà họ Thịnh, chính là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Sở, mệnh thật là rất tốt, gả tốt, xuất thân tốt, còn một lần mang thai được thai đôi. Còn có một vài tin tức, là anh ta nghe được từ mẹ của mình, hiện tại quan hệ giữa bà Hàn và bà Thịnh không xem là xấu, vẫn là bạn chơi mạt chược như trước, đại đa số tin tức là mẹ anh ta nói cho anh ta biết, cũng là một vài chuyện vặt vãnh, ví dụ như hôm nay Cố Lan San khám thai cho hay bảo bảo rất khỏe mạnh, ví dụ như Thịnh Thế đối với Cố Lan San tốt như thế nào, vì cô ấy làm cái gì cái gì.
Nói tóm lại, anh ta nghe được những thứ trong miệng của mọi người, đều là tin tức cuộc sống sinh hoạt rất tốt của Thịnh Thế và Cố Lan San.
Có lúc, không cần anh ta bỏ sức ra hỏi thăm, anh ta đều có thể nghe được.
Nghe những tin tức kia thật sự rất tốt, nhưng mà, dù vậy, có lúc anh ta vẫn thất thần suy nghĩ, cuộc sống của Cố Lan San và Thịnh Thế thật sự trôi qua tốt hay không?
Chỉ là, anh ta vẫn luôn không có nghe được tin tức của Cố Ân Ân.
Anh ta đi qua Mĩ rất nhiều lần, là bởi vì chuyện làm ăn nên mới đi, anh ta không có cố ý đi tìm Cố Ân Ân, Cố Ân Ân cũng không có liên lạc với anh ta.
Có rất nhiều người, rất nhiều việc, thật sự rất kỳ lạ.
Anh xem, Thịnh Thế và Cố Lan San, anh ta không bỏ sức ra hỏi thăm, anh ta đều có thể biết tình hình của bọn họ, nhưng có vài người, cũng không có tận lực bỏ sức ra hỏi thăm giống như vậy, thì thật sự không bao giờ nghe thấy được.
Cho nên, anh ta và Cố Ân Ân, hai người đã từng quen biết 27 năm, yêu nhau 27 năm, cứ như vậy dường như thật sự phân tán chân trời, giống như chưa từng quen biết nhau.
...
...
Vào rạng sáng ngày 28 tháng 8 âm lịch, Cố Lan San bỗng nhiên bị đau bụng, được Thịnh Thế đưa vào bệnh viện, suốt đêm tiến hành sinh nở.
...
...
Mười giờ sáng, Hàn Thành Trì cần phải đi Hàng Châu một chuyến, có một dự án hợp tác cần đàm phán, cho nên bảy giờ rưỡi anh ta đã thức dậy, chuẩn bị thu dọn một chút đi ra sân bay, sau đó lúc bảy giờ năm mươi phút, anh ta ra khỏi nhà, nhận được điện thoại của bà Hàn, nói Cố Lan San thuận lợi sanh hạ hai đứa bé, mẹ tròn con vuông.
Bà Hàn có vẻ có chút hâm mộ, nói chuyện trong điện thoại có chút nhiều: "Thành Trì à, Lan San thật là một cô gái tốt, nếu lúc trước con cưới nó, có lẽ bây giờ hai đứa bé sanh ra được đó là con của con, ôi, thiệt là......"
Bà Hàn thật sự rất thích Cố Lan San, cho nên mặc dù hiện tại Cố Lan San đã gả cho Thịnh Thế, mỗi lần nhắc tới, bà vẫn sẽ buồn thổn thức một trận.
Bà Hàn rất thích Cố Lan San, cho nên mặc dù hiện tại Cố Lan San đã gả cho Thịnh Thế, mỗi lần nhắc tới, bà vẫn sẽ thổn thức khổ sở một trận.
Hàn Thành Trì cầm điện thoại di động, không nói được rốt cuộc cảm giác trong lòng mình lúc nghe được tin tức này là như thế nào.
Có hâm mộ, có may mắn, cũng có buồn bã.
Cuối cùng bà Hàn phu nhân phải cúp điện thoại trước, nói cho anh biết, Cố Lan San sinh ra một nam một nữ, anh mới rõ ràng phát hiện, cảm xúc hiện lên trong tim mình là hâm mộ.
Chính là hâm mộ.
Hâm mộ Thịnh Thế, có thể lấy được người vợ như vậy, có thể sinh một đôi trai gái trong một lần.
Cái gọi là con của đấ trời, cả đời mưa thuận gió hòa, hình dung chính là Thịnh Thế.
Hàn Thành Trì nghĩ, không biết rốt cuộc đời trước Thịnh Thế đã tu luyện phúc khí bao nhiêu mà kiếp này có thể được trời cao chăm sóc như thế?
...
...
Cố Lan San tỉnh lại, đã là năm giờ chiều rồi.
Thịnh Thế đang trông coi bên cạnh cô, bên cạnh còn có canh gừng mà bà Thịnh đã chuẩn bị cho cô.
Thịnh Thế cẩn thận đút thuốc có Cố Lan San, sau đó mới nói cho cô biết, cô sinh một nam một nữ.
Cố Lan San dần dần nghĩ tới thời điểm cô và Thịnh Thế bị chôn vùi do động đất ở đống đổ nát, Thịnh Thế nhìn cô nói ước mơ của anh, là một đời một thế, một nam một nữ, một em một anh.
Không nghĩ tới, “Sáu cái một” thành sự thật đơn giản như vậy.
Thịnh Thế đã sớm lén chụp ảnh hai đứa bé cho cô, sau khi đút canh gừng cho Cố Lan San xong, sẽ đưa cho cô xem.
Hai cục thịt tròn nhỏ, còn nhăn nhúm.
Nói thật lòng, Cố Lan San cảm thấy cực kỳ xấu xí, cô vẫn cảm thấy mình rất đẹp, bây giờ nhìn hai đứa bé như vậy, thật sự cô có chút bi thương.
Nhưng Thịnh Thế không cho là như vậy, rất hưng phấn chỉ vào hình trên điện thoại di động với cô, zoom lên, chuyển qua bên trái, chuyển qua bên phải, cẩn thận nói cho cô nghe: "Sở Sở, em xem, con của chúng ta xinh đẹp biết bao, đây là con trai, còn đây là con gái, ông đã cho hai đứa bé một cái tên hay lắm, die;nd’anl.e/ q.uyd’don con trai tên là Thịnh Thần, con gái tên là Thịnh Hạ, đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết đâu rồi, con trai sinh trước, cho nên, một là anh, một là em."
"Hơn nữa dáng vẻ của hai đứa bé nhà chúng ta đều không giống nhau, mẹ nói, con trai rất giống em khi còn bé, anh cảm thấy khẳng định con gái giống em lúc nhỏ, chẳng qua anh vẫn cảm thấy xem ra con gái chúng ta vẫn đẹp hơn một chút, em nhìn xem, con mắt này, thật long lanh."
Cố Lan San bị chứng khí hư vẫn còn hơi yếu, nằm ở nơi đó, nhìn màn hình điện thoại di động, nghe Thịnh Thế nói nhảm, không nhịn được cong môi, nở nụ cười ấm áp.
Mắt hai đứa bé đều nhắm, sao có thể nhìn ra long lanh?
Chỉ là cô cũng không phản bác Thịnh Thế, ngược lại cảm thấy những lời đó của Thịnh Thế, nghe rất ấm áp.
Từ đáy lòng cô cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hơn nữa cô nghe Thịnh Thế nói như vậy, dường như cũng cảm thấy dáng dấp hai đứa bé xấu xí này thật sự có bóng dáng của bọn họ.
Thịnh Thế nói lảm nhảm một chuỗi rất dài, có vẻ rất hưng phấn, sau khi nói xong, anh liền vươn tay, sờ sờ tóc Cố Lan San, cúi đầu, hôn trán cô một cái, nói cực kỳ thâm tình: "Sở Sở, cám ơn em."
Đáy mắt Cố Lan San hiện lên một tầng nước mắt không giải thích được, dịu dàng, rất đẹp.
Cô cảm thấy, mình thật sự rất hạnh phúc.
Cô cảm thấy, đời này của mình, giống như khúc ngoặt trời cao vẽ cho, tất cả mọi điều tốt, đều tập trung trên người của cô.