"Thật ra thì, thời điểm ban đầu, anh lợi dụng Lan San, muốn nhanh chóng làm giàu, không đơn giản để trả thù mẹ em, thật ra anh muốn đứng trước mặt em, cưới em làm vợ."
"Nhưng, không biết vì sao, đến cuối cùng, những mục đích ban đầu, đều thay đổi tính chất cả rồi."
Đây chính là cuộc sống, có phải hay không?
Mỗi người đều ôm một mục đích mà thực hiện, nhưng, thường hay có kết quả không giống với mục đích mong muốn, mà cuối cùng nhận lại kết quả hoàn toàn trái ngược ban đầu.
Có tin hay không, cả một đời người, thật ra thì chỉ yêu thật lòng một lần.
Chỉ một lần đó, yêu hết cả sức lực, đau khổ dằn xé, không oán không hối.
Sau tình yêu, đều không phải là tình yêu chân chính.
Lúc anh yêu Cố Ân Ân, thật sự là yêu hết sức lực, đau khổ dằn xé, không oán không hối, đến giờ anh hoàn toàn hiểu rõ mình đã từng yêu Cố Ân Ân đến có thể cùng cô ngủ ngoài trời trong chuyến đi dã ngoại, cả đêm không ngủ để quạt đuổi muỗi cho cô, mình đã từng yêu Cố Ân Ân, yêu đến, có thể vứt bỏ sống ૮ɦếƭ, nhưng, cuối cùng, người từng đến, từng yêu, lại không yêu như hôm nay chăng?
Anh còn nhớ, anh đã từng ngọt ngào với Cố Ân Ân, dù trong hoàn cảnh nào, khi đó đều cảm nhận được mùi vị hạnh phúc, hạnh phúc như lúc anh uống cà phê đắng, lại cảm thấy hương vị ngọt ngào.
Nhưng bây giờ đây?
Bây giờ anh cảm thấy hạnh phúc khi đó, giống như chuyện đã xảy ra cả thế kỉ trước.
Anh từng thề, sẽ yêu cô cả đời.
Nhưng cuối cùng anh lại vi phạm lời thề.
"Cho nên, Ân Ân, em biết, anh đều nói, em có thấy kết quả hiện tại không?"
"Là gì?"
"Gả cho anh, hay là đi khỏi anh?"
"Ân Ân, dù là gì, anh đều tôn trọng quyết định của em."
...
...
Mười một giờ trưa, Thịnh Thế và Cố Lan San thay xong bộ lễ phục thứ hai, từ nhà cũ họ Thịnh lên đường, đến khách sạn Kinh Thành.
Bộ lễ phục thứ hai là âu phục chính quy, nhìn thấy không chỉ là bạn bè bình thường, còn có những bạn bè quan hệ không tầm thường với nhà họ Thịnh.
Cố Lan San kéo tay Thịnh Thế, đứng trước cửa khách sạn Kinh Thành, chờ khách đến, từng người tới, cầm bao lì xì nặng trĩu, hòm lớn bên cạnh, rất nhanh sẽ đầy, đến cuối cùng, cũng không biết đã đem bao nhiêu hòm ra, khách mời mới không đến nữa.
Một bàn ngồi mười người, ước chừng có hơn ba trăm bàn.
Trên mỗi bàn đều là rượu ngon món ngon.
Giữa sảnh chính còn có một chiếc bánh kem cao hơn hai mét.
Bên cạnh chất đầy rượu sâm panh và hộp quà đỏ.
Hoàn cảnh đó, xa hoa không thể nói.
Với lại trước cửa lớn khách sạn, bày một vòm hoa lớn, phía trên được gắn đầy hoa hồng và hoa bách hợp, đi thẳng đến sân khấu chính, trên màn hình lớn, không ngừng chiếu ảnh của Thịnh Thế và Cố Lan San, còn có những bài hát về đám cưới không ngừng vang lên.
Hoàn cảnh đó, xa hoa không thể nói.
Mười hai giờ trưa, cô dâu chú rễ bước ra thảm đỏ, dưới sự chứng kiến của tất cả quan khách, tuyên thệ tình yêu của họ, chứng kiến hôn nhân của họ.
Giai điệu hành khúc vẫn phát ra trong suốt quá trình buổi lễ bỗng nhiên cao lên một đê-xi-ben, người điều khiển chương trình là hai người, một nam một nữ, người được mời đều là người chủ trì nổi danh, mặc lễ phục đặc chế chậm rãi đi lên trên khán đài.
Tài ăn nói của hai người đều rất tốt, nói chuyện cũng rất khôi hài, đứng ở trên khán đài, trước tiên chào hỏi mọi người, sau đó chỉ vài ba lời đơn giản liền trêu chọc toàn trường cười to vang dội, sau đó, người nam điều khiển chương trình mời chú rể ra sân.
Thịnh Thế mặc một bộ tây trang màu đen, vừa người, đơn giản nhưng không mất khí thế, hiên ngang dưới một tràng tiếng vỗ tay như sấm, đứng ở giữa khán đài, người nữ điều khiển chương trình đưa cho Thịnh Thế một cái micro, sau khi Thịnh Thế nhận lấy, quay về phía dưới khán đài chậm rãi cúi người chào, nói một tiếng cảm ơn.
Giọng nói rất chân thành.
Cảm ơn tất cả khách mời tới chứng kiến anh và tình yêu của anh, người yêu của anh.
"Anh Thịnh, hôm nay là ngày vui của anh, hơn nữa hiện trường còn có rất nhiều khách mời tới chứng kiến ngày vui của anh như vậy, chắc hẳn rất nhiều người cũng rất tò mò, một người đàn ông tuấn tú lịch sự như anh Thịnh đây, rốt cuộc cưới được một người vợ như thế nào, cho nên, trước khi cô dâu ra sân khấu, trước hết chúng ta để cho anh Thịnh dùng một câu đơn giản hình dung cô dâu của chúng ta......" Người chủ trì nổi danh đúng thật là người chủ trì nổi danh, rất dễ dàng lấy được đề tài, làm dâng lên độ hoạt náo của mọi người, người nam điều khiển chương trình nói xong, còn không quên hô lớn về phía tân khách đang ngồi dưới khán đài: "Mọi người nói, có được hay không?"
"Được."
Tiếng hô giống như thủy triều cuồn cuộn không dứt.
Thịnh Thế cầm micro, thoải mái đứng ở trên khán đài, suy nghĩ một chút, thì mở miệng nói một câu đơn giản: "Cô ấy là cây xương sườn của tôi."
"Wow————" người nữ điều khiển chương trình lập tức phát ra một tiếng khen ngợi: "Một câu nói rất thâm tình, không nghĩ tới anh Thịnh là một người đàn ông kiên cường lại nhu tình như thế, một câu nói rất hay, có phải không?"
Câu nói sau cùng là người nữ điều khiển chương trình nói với người nam điều khiển chương trình.
Người nam điều khiển chương trình rất phối hợp nói tiếp: "Đúng, đúng vậy, một câu nói rất hay, tôi đã từng dẫn chương trình rất nhiều hôn lễ, tôi đều đã hỏi rất nhiều chú rễ vấn đề như vậy, nhưng mọi người trả lời đều rập theo một khuôn, ví dụ như, cô ấy là người tôi yêu nhất, cô ấy là người con gái tôi muốn cưới, duy chỉ có anh Thịnh trả lời ý mới, anh dùng hai từ xương sườn để khái quát cô dâu của mình, ý tưởng rất mới cũng rất cảm động, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay để chúc phúc anh Thịnh và cô dâu của anh bách niên hảo hợp, bạc đầu giai lão!"
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Người nữ điều khiển chương trình cũng vỗ tay mấy cái theo, tiếp theo sau đó hỏi Thịnh Thế: "Một vấn đề cuối cùng muốn hỏi anh Thịnh, hỏi xong vấn đề này, chúng ta mời cô dâu của chúng ta lên sân khấu...... Anh Thịnh, ở trong trí nhớ của anh, cô dâu của chúng ta đã từng làm ba chuyện gì làm cho anh cảm động?"
Ánh mắt của Thịnh Thế có chút trở nên sâu xa, anh suy nghĩ trong chốc lát, hơi sắp xếp lời nói một chút, trả lời: "Chuyện thứ nhất, là lúc tôi mới gặp gỡ cô ấy. Khi đó cô ấy, chẳng hề làm gì cả, chỉ đứng ở dưới lầu, bộ dạng rất ngượng ngùng, rất mỏng manh, thoáng một cái nhiều năm thông thả trôi qua như vậy, nhưng bộ dạng khi đó của cô ấy cứ ghim sâu ở trong lòng tôi."
"Cái này gọi là vừa thấy đã yêu sao?" Người nữ điều khiển chương trình cười pha trò hỏi.
"Không không, tôi nghĩ ý của anh Thịnh là đời người như lúc mới gặp gỡ." Người nam điều khiển chương trình nối tiếp lời nói của người nữ điều khiển chương trình.
"Đúng, đời người như lúc mới gặp." Thịnh Thế cảm thấy sáu chữ này, có thể lột tả hết cảm động đầu tiên mà anh nói.
"Vậy chuyện cảm động thứ hai là gì?" Người nữ điều khiển chương trình hỏi.
Thịnh Thế trả lời: "Cảm động thứ hai là tôi cùng cô ấy trải qua sinh ly tử biệt."
"Cảm động thứ ba là cô ấy cùng tôi nắm tay nhau đương đầu với khó khăn."
"Tình yêu của anh Thịnh cùng cô dâu thật lãng mạn." Người nam điều khiển chương trình cảm thán nói.
"Đúng vậy..... Hiện tại giờ lành đã đến, chúng ta liền mời cô dâu lên sân khấu thôi." Người nữ điều khiển chương trình giơ tay lên làm một động tác mời.
Giai điệu hành khúc kết hôn đang nhỏ xuống lại lớn lên một lần nữa, cánh cửa trắng như tuyết ở đầu kia của thảm đỏ được người chậm rãi đẩy ra, có hai tiểu hoa đồng dẫn đầu đi vào, một bé trai một bé gái, bộ dạng khoản chừng năm tuổi, trong tay mỗi bé xách một cái lẵng hoa, vừa đi, vừa rải cánh hoa hồng tươi.
Cách một mét ở phía sau, Cố Lan San mặc áo cưới trắng như tuyết khoác cánh tay của Sở Bằng, bước chậm rãi đi tới khán đài hôn lễ, lúc Sở Bằng và Cố Lan San mới vừa đi vào cửa, người đang nấp ở cửa lập tức kéo pháo mừng đã chuẩn bị từ trước ra, có những ngôi sao màu vàng kim màu bạc từ trên trời bay xuống lả tả.
Phía sau Cố Lan San còn có bốn hoa đồng nhỏ đi theo đang cầm đuôi váy dài kéo đất của cô, bước chân non nớt và khoan thai đi đến.
Thịnh Thế đứng ở phía cuối thảm đỏ, phía sau anh vẫn là những tấm ảnh chụp chung của anh và Cố Lan San không ngừng chuyển đổi, mỗi một tấm là khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của hai người, từ còn tấm bé, đến niên thiếu, rồi đến lớn lên.
Cố Lan San khoác tay Sở Bằng, tầm mắt chỉnh tề ngưng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai xuất sắc đang đứng phía trước, khóe môi chứa nụ cười trang nhã xinh đẹp, đáy mắt lại có một làn sương mù chậm rãi dâng lên.
Vừa rồi ba chuyện cảm động mà anh nói, cô đứng ở ngoài cửa đều nghe rõ ràng, cô không biết người ở đây rốt cuộc có hiểu hay không, nhưng cô đều hiểu tất cả.
Chuyện thứ nhất là sơ ngộ (lần đầu gặp mặt), đẹp nhất là thời niên thiếu, nông nổi tùy hứng.
Thứ hai là động đất, anh và cô bị chôn ở dưới đống đổ nát, ôm nhau thật chặt, từng câu từng chữ từ trong miệng anh nói ra, đều tràn đầy tình yêu cả đời của anh, anh và cô trải qua sống ૮ɦếƭ có nhau.
Chuyện thứ ba là bị ngăn cản, cô không được qua lại với nhà họ Thịnh, bọn họ luôn bên nhau, dốc hết khả năng nghĩ các biện pháp, vô luận loại biện pháp nào, anh và cô đều chưa từng nghĩ buông tha đối phương, bỏ qua đối phương.
...
...
Cố Ân Ân nghe câu hỏi của Hàn Thành Trì, cũng không trả lời, nét mặt của cô ta có chút ngẩn ngơ, cô ta nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, lại cảm thấy giống như cách xa muôn sông nghìn núi.
Lúc này đã gần trưa, người bên trong quán trà càng ngày càng nhiều, âm nhạc làm nền cũng chậm rãi cất lên. —
Lúc này đã gần trưa, người bên trong quán trà ngày càng nhiều, âm nhạc làm nền cũng chậm rãi cất lên.
“Kể ra cũng là đứa ngốc, năm tháng tuổi trẻ thì mặc áo cà sa, đến cuối cũng bị một chữ yêu làm cảm hoá.”
“Nhớ tới tóc của em, có ánh chiều rơi xuống, vạt áo hoa lúc từ biệt.”
“Chữ tiếc nuối nhất, ý nghĩ sai lầm thì hỏng hết, lời nói bi thương nhất, em có khoẻ không?”
“Minh Nguyệt chiếu Thiên Nhai, vừa chiếu vào khuôn mặt em, thì ra là em ở nơi này.”
“Chỉ có thời gian là chưa bao giờ nói dối, người khóc cười người đau thương, nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, không đau khổ ngọt ngào, lấy đâu ra gặp gỡ nghẹn ngào………”
Lúc đầu Cố Ân Ân ngẩn người, cuối cùng lại bị bài hát này từ từ hấp dẫn.
Chữ tiếc nuối nhất, ý nghĩ sai lầm thì hỏng hết.
Lời nói bi thương nhất, em có khoẻ không?
Bài hát này là ai viết đây? Kinh điển như thế……….
Nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ…….. Nhân sinh như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, cô và Hàn Thành Trì sẽ ra sao nếu lúc này mới gặp gỡ đây?
Cô đã không nhớ rõ, cô chỉ biết, trí nhớ trong đầu mình từ lúc có thuật ngữ tồn tại, đã có một Hàn Thành Trì bên cạnh cô rồi, bọn họ từng chơi chung, ăn chung bánh ngọt, cùng nhau tắm rửa, ngủ chung giấc ngủ trưa………Sau đó cùng nhau biết, anh là chú rể của cô, cô là cô dâu của anh.
Sau đó thì sao?
Một đường lớn lên, một đường gắn bó.
Một đường không rời, một đường không quên.
Tình yêu như vậy, là điển hình của thanh mai trúc mã, nhận thức tốt đẹp đều do đám bạn nói, nếu Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân mà không thể ở cùng một chỗ, thì trên cái thế giới này cũng sẽ không tồn tại tình yêu.
Nhân sinh như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, bức tranh mùa thu đau thương trên quạt là chuyện gì?
Thay đổi là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi.
Nhân sinh như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, chỉ bảy chữ ngắn ngủi, lại thể hiện được tất cả bao nhiêu tốt đẹp giữa cuộc sống, lại nói hết được bao nhiêu kết cục bi thương đây?
Vừa mới quen biết, cô như đoá hoa phù dung, xinh đẹp lộng lẫy.
Nhưng sau khi lớn lên, mới đầu lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng cũng không bù được phân tranh buồn phiền.
( Lưỡng tình tương duyệt: Có thể hiểu na ná như: tình trong như đã, mặt ngoài còn e....)
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ nhớ lúc tốt đẹp ban đầu của nhau.
Mặc dù trở lại quá khứ, cũng không thể trở lại là cô đã từng thuần khiết sạch sẽ.
Còn trẻ thì hăng hái, ban đầu cảm động và rung động, đã sớm bị thời gian và nhân sinh con người nhiễm vào làm từ từ biến mất.
Mới gặp mà đã cảm động, thề non hẹn biển, hiện tại chỉ còn lại hình ảnh mỏng manh.
Bạn bè là dùng để bán đứng, tình cảm là dùng để nhớ lại, xinh đẹp là dùng để phá huỷ, trung thành là dùng để phản bội………..
Thời gian như nước chảy, vội vã biến mất, cuối cùng cũng không thể quay trở lại quá khứ, có lẽ đã từng yêu nhau chân thành, nhưng bây giờ, cũng không tìm được cái loại tình cảm đã từng như mới gặp gỡ nữa.
Đây cũng là cuộc sống, mất chính là mất, vĩnh viễn cũng không trở lại được ngày trước.
Bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng qua anh cũng chỉ là sinh mệnh đã từng qua trong đời cô, mà trong thế giới của anh, nhân gian đã sớm đổi.
Lúc cô hỏi anh, ban đầu anh biết kết quả này, trong lòng có từng dao động, anh không trả lời, và chỉ có một từ có, lại làm cô có được đáp án chính xác.
Thật ra thì có một số lựa chọn cũng không khó khăn.
Chỉ cần người không muốn lừa dối mình lừa dồi người, thì như vậy đáp án sẽ dễ dàng phơi bày.
Hàn Thành Trì không còn là Hàn Thành Trì nữa rồi, Cố Ân Ân cũng không còn là Cố Ân Ân nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng không thể trở về quá khứ được nữa.
Nghĩ tới đây Cố Ân Ân thật vất vả mới ngừng được nước mắt đang chậm rãi rơi xuống, cô hít mũi một cái, nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt nhu hoà như vậy mở miệng, nói: