“Trên cái thế giới này, người nào anh cũng có thể làm tổn thương, nhưng chỉ riêng cô ấy thì anh sẽ không bao giờ tổn thương nữa cả.”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân đang đứng trước mặt vì hai câu nói này của mình, trở nên bi thương và khổ sở, anh có chút không đành lòng, anh nghiêng đầu, chuyển mắt, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ, thật là một ngày tươi đẹp, ánh nắng như vậy, thời tiết thật thích hợp để cưới gả.
Ánh mặt trời như vậy, chỉ một mình đơn độc nhìn, sẽ làm cho lòng người trở nên ấm áp.
Cái loại cảm giác ấm áp, giống như Cố Lan San vậy.
Khoé môi Hàn Thành Trì cong lên, vẻ mặt có chút dịu dàng, giọng không gợn sóng mở miệng: “Ân Ân, em không hiểu, tại lúc mình hai bàn tay trắng, có một người mặc kệ được mất giúp mình, mang cho mình cảm giác thấy đáy thì có bao nhiêu đặc biệt.”
“Mà Cố Lan San, chính là loại đặc biệt trong lòng anh đó…………”
…
…
Mười giờ ba mươi phút sáng, đội ngũ rước dâu vững vàng tới nhà họ Thịnh cũ.
Pháo trúc vẫn nổ cả ngày như cũ.
Cố Lan San vẫn bị Thịnh Thế ôm xuống xe, sau đó nhanh chóng mang cô vào trong gặp ông nội Thịnh Thế đang ở trong nhà chính của viện tử kia.
Toàn bộ bên trong đều là tơ lụa màu đỏ, ngay cả ông nội Thịnh Thế cũng mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ sậm, ngồi ở vị trí chủ toạ, vẻ mặt tươi cười, nét mặt phơi phới.
Vợ chồng bác cả của Thịnh Thế ngồi ở bên trái ông nội Thịnh, cha mẹ Thịnh Thế ngồi ở bên phải ông nội Thịnh, trước mặt đặt một chiếc nệm lớn màu đỏ.
Dĩ nhiên là muốn bái đường.
Thịnh Thế vừa để Cố Lan San xuống, bảo mẫu lâu năm trong nhà họ Thịnh cũ bên này lập tức cầm khăn voan đỏ đi vào, thay Cố Lan San che lên, sau đó lại cầm một dải lụa nhỏ màu đỏ, ở giữa dải lụa màu đỏ sậm có thêu hoa, để Thịnh Thế và Cố Lan San mối người cầm một đầu.
Khoảng cách ngày tốt giờ lành còn năm phút nữa, mọi người đều đứng ở đó cầm điện thoại di động chụp, tách tách tách tách ánh đèn flash sáng không ngừng.
Ngày tốt vừa đến, liền có người bưng trà lên.
Thịnh Thế và Cố Lan San trước kính trà ông nội Thịnh.
Cố Lan San đoan đoan chính chính đưa tách trà đến trước mặt ông nội Thịnh: “Ông nội.”
Ông nội Thịnh vui vẻ hớn hở nhận lấy trà, cười tít mắt uống một ngụm lớn, còn không quên móc từ trong túi ra bốn bao lì xì nặng trĩu.
Cố Lan San biết, một là Thịnh Thế, một là cô, còn hai cái còn lại là tiểu cơm nắm trong bụng cô.
Cố Lan San nhận bao lì xì, nói một tiếng: “Cảm ơn ông nội.”
Ông nội Thịnh Thế thật sự vui vẻ đáp một tiếng, liền đưa tách trà cho một nhân viên bảo vệ đứng một bên.
Thịnh Thế ôm lấy Cố Lan San tới trước mặt vợ chồng bác cả Thịnh Thế, một người bưng tách trà, trước kính bác cả trai, sau kính bác cả gái, lại được phát bốn bao lì xì như cũ.
Cuối cùng, chính là cha mẹ Thịnh Thế chỗ này, là cha mẹ chân chân chính chính, chẳng qua lần kính trà này lúc Cố Lan San nhận được bao lì xì, mẹ Thịnh ngược lại quan tâm hỏi một câu bên ngoài nói, hỏi: “Thân thể có khoẻ không? Có mệt không?”
Cố Lan San tiếp nhận bao lì xì, đầu tiên nói một câu “cảm ơn”, sau đó mới nói: “Mẹ, con rất khoẻ.”
Lúc này mẹ Thịnh mới nhìn Thịnh Thế đứng một bên cười vui vẻ nói: “Nhị Thập, chút nữa đừng để cho Cố Lan San mệt muốn ૮ɦếƭ nhé.”
Tiếp đó, chính là đưa vào động phòng, trước lúc vào động phòng, phụ dâu lấy ra khăn voan đỏ đã chuẩn bị từ trước, phủ lên đầu Cố Lan San, vượt lên trước dìu Cố Lan San từ chỗ ông nội Thịnh Thế tới phòng cưới.
Mà phù rể ở bên kia, đưa cho Thịnh Thế một cái đòn cân, vây quanh anh theo lên lầu, có phù rể trong miệng còn ồn ào kêu lên: “Cùng chú rể lên lầu vén khoăn voan, nhìn cô dâu mới có dáng dấp như thế nào thôi!”
(Đòn cân: Thanh gỗ hình tròn, đầu có móc, phần trên có chia phân, cái nè ta ko tìm được hình ảnh, nên miêu tả qua để mọi người tưởng tượng nhé)
Mặc dù mọi người đều biết dáng dấp của Cố Lan San như thế nào, nhưng vẫn hào hứng bừng bừng đi theo lên lầu, muốn xem hôn lễ thời cổ một chút, cảnh tượng trước mắt.
Trong phòng cưới đều là màu đỏ, Cố Lan San ngồi đoan trang ở mép giường, phù dâu cùng phù rể đã lùi qua một bên, có rất nhiều bạn bè tốt đều chen lấn đi vào, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Thịnh Thế cầm đòn cân chậm rãi đi tới trước người Cố Lan San.
Cố Lan San bị khăn voan đỏ che đi tầm mắt, căn bản không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể nghe vốn đang lộn xộn lại yên tĩnh trở lại, ngay sau đó có tiếng bước chân trầm lắng đi tới.
Lòng của cô, theo tiếng bước chân kia, dần dần thắt lại.
Tay không tiếng động lặng lẽ nắm lấy váy.
Thịnh Thế nhìn cô dâu quần áo đỏ thẫm trước mặt, cô dâu của anh, trong lòng có một đoàn mềm mại và hạnh phúc, bước chân của anh không nhịn được càng chậm lại.
Trong nháy mắt này, thế giới ồn ào náo động đều nhanh chóng cách xa anh và cô.
Anh cứ nhìn chằm chằm cô dâu là cô như vậy, đến gần cô dâu của mình, sau đó đứng ở bên trái người cô, từ từ cầm đòn cân lên, chậm rãi đẩy khăn voan đỏ của cô ra.
Tốc độ của anh rất chậm, từng chút từng chút vén lên, lúc vén đến cằm cô, sức lực của anh đột nhiên thay đổi, khăn voan đỏ như gió rơi xuống.
Khăn voan đỏ được nhấc lên, mặt ngọc điềm đạm mới hiện ra.
Vốn tất cả đang yên tĩnh, lập tức hoan hô một tiếng.
Cố Lan San nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Thịnh Thế đang đứng ở bên cạnh mình.
Trong chính giữa tròng mắt đen nhánh là bóng dáng màu đỏ, cùng tôn nhau lên biến thành cảnh đẹp không thể so sánh được.
“Rượu giao bôi, rượu giao bôi, uống ly rượu giao bôi!”
Người đứng ở một bên dụ dỗ, lúc này Thịnh Thế mới vươn tay, dắt tay Cố Lan San, đi tới một bên bàn có để sẵn một bình rượu và hai ly uống rượu.
Tất nhiên, rượu là rượu trái cây.
Đầu tiên là tiểu giao bôi, sau đó là đại giao bôi.
Uống vào ly rượu giao bôi này, từ nay về sau, anh và cô chính thức là vợ chồng.
Lúc uống tiểu giao bôi, Thịnh Thế và Cố Lan San vòng cổ tay qua, bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi uống hớp nhỏ, sau đó mỗi người còn lại nửa rượu ở trong ly của mình.
Bảo mẫu ở một bêb lập tức nhanh nhẹn lấy hail y rượu của hai người ra, đem rượu uống còn dư lại đổ vào trong ly còn lại, sau khi dung hợp qua, mới lại chia đều hai ly rượu ra, đưa cho Thịnh Thế và Cố Lan San, tiến hành đại giao bôi.
Uống một hơi cạn sạch.
Hàm ý của rượu giao bôi này, là, trong anh có em, trong em có anh.
Uống xong rượu giao bôi, bảo mẫu liền tiến lên nâng mấy cái rổ, bên trong có rất nhiều bánh kẹo cưới thượng hạng màu sắc khác nhau, Thịnh Thế và Cố Lan San chia ra cầm một nắm, hướng về phía đám người tung ra, mọi người vội vàng đưa tay nhận lấy.
Hiện trường rất náo nhiệt, chấn động, vui mừng.
…
…
Giọng của Hàn Thành Trì rất thong thả, nhàn nhạt kể lại chuyện sau khi Cố Ân Ân vứt bỏ anh, Cố Lan San đã làm từng ly từng tý cho anh.
Hàn Thành Trì vẫn cho là trí nhớ gần đây của mình không được tốt, rất nhiều lúc trong công việc, anh vẫn luôn quên mất một ít đồ, nhưng bây giờ anh hướng về phía Cố Ân Ân kể chuyện Cố Lan San,
Hàn Thành Trì vẫn cho rằng trí nhớ của mình dạo này không tốt, nhiều lần công tác, luôn quên đồ, nhưng hiện tại nhìn thấy Cố Ân Ân nói về Cố Lan San, anh mới nhận ra rằng, thì ra có một số thứ vẫn khắc sâu trong đầu anh.
"Cho nên, Ân Ân, anh đã lợi dụng Cố Lan San, khiến công ty anh trở nên giàu mạnh, anh nợ cô ấy quá nhiều, cuối cùng anh sẽ phải trả lại, trong tình yêu của chúng ta, cô ấy vô tội."
Hàn Thành Trì nói xong những lời này, Cố Ân Ân vẫn luôn im lặng, chỉ là ánh mắt của có chút đau lòng, cô có mấy lời, biết là không nên hỏi, nhưng cô vẫn hỏi: "Thành Trì, anh hiện tại, còn yêu em không?"
Hàn Thành Trì im lặng.
Thật ra anh vốn là người lương thiện, nhưng cuối cùng lại buộc bản thân đi làm chuyện ác.
Bây giờ không phải anh không lương thiện, đáy lòng vẫn có chút mềm lòng, không muốn tổn thương Cố Ân Ân, nhưng chuyện mà Cố Ân Ân hỏi anh, mỗi một lần trả lời, lại là một tổn thương không thể né tránh.
"Thành Trì, thật ra anh đã từng yêu em, có phải không?" Cố Ân Ân kìm nén nước mắt, nó lại chảy xuống, cô cầm khăn giấy lên lau đi nước mắt trên mặt, nhưng động tác quá mau, không cẩn thận ᴆụng đổ ly cà phê, cà phê đổ lên người cô, Hàn Thành Trì theo bản năng đứng lên, muốn lau giúp cô, cô lại lắc đầu, tự cầm khăn giấy từng chút lau đi nước đen trên người, để lại một mảnh đen trên chiếc váy trắng.
"Em biết, anh từng yêu em, anh lúc đó, đối với em rất tốt, em đều biết."
"Chúng ta đều nói, Nhị Thập đối xử tốt với Lan San, nhưng em biết, anh đối với em không tệ hơn Nhị Thập với Lan San chút nào."
"Nhưng, Thành Trì, em lúc đầu, thật không đủ can đảm cùng anh trải qua thời gian khó khăn, em sợ anh không thể đứng dậy, em không nghĩ nếu thật sự như thế, em phải làm sao, em sẽ thế nào, em nên làm gì?"
"Cho nên, em lựa chọn buông bỏ."
"Thành Trì...... Thật ra thì chúng ta đã từng rất tốt, thật ra thì chúng ta đã từng hạnh phúc."
Tay đang vuốt nhẹ của Hàn Thành Trì khẽ giật, nghe xong những lời này, ánh mắt anh âm u lại, anh hồi lâu, thu lại vẻ mặt nói: "Ân Ân, trong tình yêu của chúng ta nhìn ra được sự mềm yếu."
"Chúng ta đều không phải là người dũng cảm, chúng ta không có được hạnh phúc là đáng đời."
"Em không đủ dũng cảm cùng anh trải qua gian khó, anh không có đủ dũng cảm không thay đổi lập trường.”
"Chúng ta không sánh nổi Nhị Thập và Lan San, Nhị Thập có thể vì Lan San, yêu mười năm, không thay đổi chút nào, Lan San có thể vì Nhị Thập, xả thân làm kẻ thứ ba...... Chúng ta không thể dũng cảm như họ......"
"Thật ra thì, tình yêu cần can đảm."
"Vật đổi sao dời, anh đã không còn là anh, em cũng không còn là em...dù em yêu anh, em chỉ yêu duy nhất có mình anh, anh biết cả đời này sẽ không thể gặp một cô gái nào yêu anh như em đã từng yêu anh."
"Nhưng, Ân Ân, em biết không, anh yêu Cố Ân Ân, thật ra đã không còn nữa."
"Nhưng, anh vẫn muốn cưới em, đồng tình cũng tốt, áy náy cũng được, mặc kệ là loại nào, Ân Ân, cuối cùng anh hy vọng em đi sẽ tốt hơn."
"Mà bây giờ anh, có thể cho em cuộc sống tốt, Ân Ân...... Chúng ta không nói chuyện tình yêu, chúng ta chỉ nói về cuộc sống thôi."