Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 249

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trời đã khuya, ngày hôm sau Cố Lan San phải dậy sớm lại còn vì phụ nữ có thai nên ngủ từ sớm, trước khi ngủ cô nhận được tin nhắn của Thịnh Thế mời vừa trở về nhà cũ họ Thịnh nhắn tới: Ngày mai em phải gả cho anh.
Cố Lan San cầm điện thoại di động nhìn thấy tin nhắn như vậy cũng không trả lời, nhưng khoé môi thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt nghĩ thầm trong lòng, ngày mai em phải gả cho anh rồi.
Ngày mai, cô kết hôn rồi, gả cho một người đàn ông yêu cô nhiều hơn so với cô yêu anh.


Dương lịch ngày 27 tháng 4, cách ngày mồng một tháng năm chỉ ba ngày, ngày hoàng đạo nên cưới hỏi.
Sáng sớm, bốn rưỡi, khi cửa quảng trường An Thiên Môn ở Bắc Kinh mở cửa bắt đầu nghi thức được mấy giây, vừa lúc Cố Lan San cũng tỉnh, tắm rửa thay quần áo, ngồi ở trước bàn trang điểm, có rất nhiều thợ trang điểm vây lượn ở một chỗ, trang điểm ăn mặc.
Cũng trang điểm ăn mặc, nhưng Tôn Thanh Dương là gả con gái, bà mặc một bộ sườn xám màu đỏ chót mang phong cách phương tây, phối hợp với dây chuyền ngọc trai, tóc uốn thanh lịch, bộ dáng phu nhân mười phần quý phái.
Nếu là cưới lớn gả lớn, tự nhiên sẽ không thiếu được phụ dâu, điểm này tự nhiên là không cần lo lắng, nhà họ Thịnh không thiếu nhất chính là con gái, chưa xuất giá còn dư lại năm, đều được phải tới, cộng thêm một người cuối năm sắp trở thành dâu nhà họ Thịnh là Triệu Lị nữa, vừa vặn sáu người, một con số may mắn đến không thể may mắn hơn.
Trang phục của nhóm phụ dâu, tất cả đều đồng loạt đượ đặc chế thủ công, màu sắc đồng nhất, nhưng không cùng phong cách.
Huyết thống nhà họ Thịnh vốn rất tốt, dáng dấp từng cô gái đều xinh đẹp chói mắt, Triệu Lị cũng không xấu, cho nên mỗi một phụ dâu trong sáu người, xuất hiện trong phòng ngủ của Cố Lan San, đương nhiên đều trở thành một hình ảnh cảnh đẹp ý vui.
Lúc Cố Lan San vẫn còn hoá trang, nhóm phụ dâu cũng bắt đầu sửa sang lại phòng ngủ, đem ga giường vỏ chăn đổi lại thành màu thuần đỏ, ngay chính giữa còn có một viền ren hình quả đảo để trang trí, bên phía trên có thêu thủ công hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bộ dáng giống như đón dâu.
Tiếp đến, bày táo đỏ, đậu phộng, quả nhãn, hạt sen ở giữa giường.
Thật ra ngụ ý chính là sớm sinh quý tử.
Đối với Cố Lan San đang mang thai lúc này mà nói, thật là không có mang tính thực tế gì cả, nhưng mà nó cùng là một tập tục, một chuyện may mắn.
Cố Lan San hoá trang xong, dưới sự giúp đỡ của phụ dâu, đổi lễ phục.
Lễ phục, cũng không phải là loại mang phong cách châu Âu ……… Áo cưới trắng như tuyết kia, ngược lại chính là phong cách cổ của Trung Quốc, phượng quan hà bí thuần khiến đoan chính.
(Phượng quan hà bí: Là lễ phục mão phượng, khăn quàng vai, cô dâu cổ trang mặc trong ngày thành thân)
Tất cả chọn đều là tơ lụa thượng hạng, phía trên có thêu hình long phượng đang chơi đùa, đã cố ý mời một thầy chuyên môn ở Tô Hàng đến, một cây kim một sợi chỉ, thêu từng sợi từng sợi, được tỉ mỉ thêu lên.
Mặc vào y phục màu trắng như tuyết, bên ngoài quàng vai một bộ khăn đỏ, tơ vàng thêu ở bên cạnh đai lưng màu đỏ, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo còn chưa hiện rõ của Cố Lan San, bởi vì đang có thai, nên không dám dùng sức thắt, nhưng иgự¢ của cô lớn, thân hình thon thả, nên vẫn làm nổi bật lên chiếc eo nhỏ nhắn như liễu, bên hông còn treo một bông lúa rũ xuống, mặt trên là ngọc trắng tượng trưng cho như ý cát tường, tay áo lớn và dài, chập chờn sinh động.
Mặc xong khăn quàng vai cổ trang rườm rà, chính là mang mũ phượng, cũng không biết cái mũ phượng này làm như thế nào, nhưng lại có một khối trân châu thật lớn, mượt mà sáng trong.
Tóc Cố Lan San rất dài, rất dễ dàng cuốn lên, sau đó đội mũ phượng vào, có Lưu Tô rũ xuống, sau đó thợ trang điểm thoa một chút son môi màu đỏ, xem ra, thật sự là giống một cô gái tuyệt sắc bước ra từ bức tranh cổ.
(Lưu Tô: Dây tua rua trang sức ở mũ phượng)
Tóc Cố Lan San rất dài, rất dễ dàng cuốn lên, sau đó đội mũ phượng vào, có Lưu Tô rũ xuống, sau đó thợ trang điểm thoa một chút son môi màu đỏ, xem ra, thật sự là giống một cô gái tuyệt sắc bước ra từ bức tranh cổ.
Nhóm phụ dâu ăn mặc chỉnh tề đứng ở một bên nhìn Cố Lan San, không nhịn được thở dài nói: “Lan San thật xinh đẹp, mặc phượng quan hà bí, ngược lại giống đến bảy phần diễn viên hí kịch xưa bước ra.”
“Hôn lễ này rốt cuộc là sáng ý của ai vậy, tôi không biết lễ phục của cô dâu lại là phượng quan hà bí, thật là sáng ý.”
“Trừ Nhị Thập, còn có thể là ai. Lúc ban đầu Nhị Thập và đại gia đình thương lượng, mọi người còn cảm thấy lôi thôi lếch thếch, bây giờ nhìn lại, thật không tệ.”
“Đúng vậy nha……. Vẫn luôn là lễ phục màu trắng, làm khiếu thẩm mĩ của tôi nhìn đã nhàm chán rồi, chờ khi tôi kết hôn, tôi cũng mặc cổ trang như vậy.”
Trong cuộc đời người phụ nữ, thời khắc xinh đẹp nhất, chính là thời khắc khi làm cô dâu.
Nhưng Cố Lan San bẩm xinh đã là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô đối với thẩm mỹ thật sự là bắt bẻ rất cao, nhưng bây giờ mặc vào phượng quan hà bí, đứng ở trước gương, nghe các chị của Thịnh Thế đứng một bê ca ngợi, Cố Lan San thật sự có cảm giác mình đẹp đến bất ngờ.


Bảy giờ mười phút sáng, Hàn Thành Trì bị tiếng chuông báo thức mình đặt làm tỉnh, anh vươn tay tắt chuông báo thức của điện thoại, nằm ở trên giường một chút, sau đó mới từ từ ngồi dậy, mắt nhìn sang một bên, liền thấy thiệp mời màu đỏ trên bàn, ánh mắt anh ta nhẹ nhàng chớp một cái, Hàn Thành Trì vén chăn lên, đi vào phòng tắm.
Sau khi Hàn Thành Trì tắm xong, từ bên trong đi ra, trực tiếp bộ tây trang được làm thủ công đã dặn thư ký chuẩn bị xong một ngày trước.
Lúc soi gương đeo caravat, điện thoại Hàn Thành Trì lại vang lên, anh ta dừng động tác một chút, rồi lại tiếp tục thắt caravat thật tốt, sau đó mới không nhanh không chậm đi tới trước giường, cầm điện thoại di động của mình, thấy có một tin nhắn.


Đúng tám giờ sáng, ngày tốt giờ lành, cửa nhà họ Thịnh cũ mở thật to, Thịnh Thế mặc một thân cổ trang tương tự không kịp chờ đợi lên xe, chuẩn bị đi cưới vợ cô dâu của mình.
Đi theo sau lưng Thịnh Thế là sáu phù rể thấy bộ dáng Thịnh Thế như không kịp chờ đợi, Quý Lưu Niên không nhịn được cười giễu cợt: “Nhị Thập, cậu chậm một chút, cẩn thận ngã.” Làm năm phủ rể khác đều cười xôn xao.
Chọn lựa xe đều đồng nhất là Audi A8 màu đen, hôm nay ánh mặt trời rất tươi đẹp, như cố ý tẩy rửa qua xe, nhìn thấy toả sáng rất lấp lánh, sau khi người rước dâu ngồi xong, xe liền từng chiếc từng chiếc tự động đi ra khỏi đại viện nhà họ Thịnh, sau đó xe đón dâu dừng ở ngã tư đường, những xe theo sát phía sau, thong thả đi.


Đúng chín giờ sáng, cửa nhà họ Sở vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc, còn có loại pháo nổ tốt nhất.
Dưới lầu có một người họ hàng nhà họ Sở đặc biệt kích động chạy tới, rầm rầm xông vào phòng ngủ của Cố Lan San, trong miệng la hét: “Chú rể tới, chú rể tới…….”
Tiếng người họ hàng vừa dứt, phía dưới truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, còn kèm theo âm điệu cười nhạo của phù rể.
Cố Lan San bỗng dưng đỏ mặt, trong lòng không biết có chuyện gì xảy ra, nhịp tim lập tức đập nhanh, cô giống như là thiếu nữ hoài xuân, toàn thân cao thấp tràn đầy khẩn trương.
Cố Lan San bỗng dưng đỏ mặt, trong lòng không biết có chuyện gì xảy ra, nhịp tim lập tức đập nhanh, cô giống như là thiếu nữ hoài xuân, toàn thân cao thấp tràn đầy khẩn trương.
Một chuỗi tiếng bước chân, càng ngày càng gần, tiếng pháo ngoài cửa sổ vẫn đôm đốp đôm đốp nổ vang như cũ.
Sáu phụ dâu ở cửa cũng phản ứng rất nhanh đứng chắn ở cửa: “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút đứng ngay ngắn nào, ngăn ở trước cửa, cũng đừng cho bọn họ dễ dàng vào nhé!”
Sáu phụ dâu, trong đó năm người đều là chị của Thịnh Thế, trong năm người còn có chị họ của Thịnh Thế là Thịnh Ngữ, có vẻ rất hưng phấn đứng đầu ở cửa, hướng về Thịnh Thế đang bước những bước chân vội vàng lên lầu nói: “Nhị Thập, nếu muốn đi vào, trước có thể phải có chút biểu hiện nha.”
“Biểu hiện thế nào?” Hạ Phồn Hoa theo sát phía sau Thịnh Thế, trên mặt mang theo cười đùa, hỏi tiếp lời.
“Dĩ nhiên là ca hát nha.” Một người chị họ nói một câu.
“Ca hát này là muốn hát, nhưng muốn hát bảy bài.” Triệu Lị tăng thêm điều kiện.
Lại có một chị họ nói: “Bảy bài đều là tình ca, hơn nữa còn phải chơi đô mi nô nữa.”
“Chơi đô mi nô là có nghĩ là, chữ cuối cùng của bài này sẽ là chữ thứ nhất của bài tiếp theo.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đến đây đi, hát xong rồi, sẽ cho mấy người đi vào.”
“Vì để giảm bớt khó khăn, cho phép mọi người hài âm.”
(Hài âm: Chỉ âm thanh hoà hợp, tức là hoà âm, hiểu nôm na là cùng nhau hát.”
Thịnh Ngữ nói: “Trước tôi sẽ bắt đầu, hát ca khúc kinh điển của Thái Y Lâm và Đào Triết đi, tay trong tay, chúng ta cùng nhau bước đi, đem cả đời em giao cho anh, ngày hôm nay không nên quay đầu lại, ngày mai rồi người sẽ già, hôm nay em phải lấy anh.”
(Lovenoo1510: Bài này là bài Hôm nay em phải lấy anh của Thái Y Lâm và Đào Triết, còn là cả nhạc trong phim Yêu em từ cái nhìn đầu tiên bản truyền hình nữa, mọi người có thể nghe thử.)
Chữ cuối cùng là một chữ “Anh”.
Lời ca, có rất nhiều, nhưng thời khắc mấu chốt, sáu người phù rể này cộng thêm một chú rể mới như xe bị tuột xích, mọi người nhìn ta, ta nhìn người, cuối cùng vẫn là Quý Lưu Niên ấp úng hát một câu trong bài 《ánh trăng tàn khốc》của Lâm Hựu Gia: “Anh vẫn đang lang bạt, nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy đại dương, anh cho rằng em đã là quá khứ, hoá ra con tim này vẫn nằm ở trong tay em.”
Chữ thượng………
(Tiếng Trung là上: ra hán việt nó là trên, thượng, ứng với câu hát cuối là từ ‘trong’ ở trong câu ‘trong tay em’)
Trong nháy mắt tất cả đều yên tĩnh.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San ở bên trong cách mấy phụ dâu, lòng càng ngứa ngáy khó chịu, hung hăng trừng mắt liếc Quý Lưu Niên, sau đó một bên giơ lòng bàn tay ra làm khoé môi Hạ Phồn Hoa bất chợt nâng lên, bày ra động tác, hát một bài cười châm biếm của Phạm Hiểu Huyên 《 tắm kỳ ca 》:“Xông lên, tắm một cái, ngồi xoa xao, xoa xoa bên phải, có thời gian thì nắm chặt tay.”
(Lovenoo1510: Bài này ta không tìm thấy, mọi người thông cảm nha.”
“Dưới trời mưa, anh ở phía sau nhìn em…….” Lại một phù rể khác tiếp một câu, chỉ là vừa mới tiến vào trạng thái hát, đã bị Thịnh Thế nhanh chóng chặn lại: “Em là ánh mắt của anh, làm anh biến đổi nhận thức để mình không sợ ૮ɦếƭ, cả anh và mắt em, dẫn anh xuyên qua đám đông chen chúc, em là anh……..”
Thịnh Thế dừng một chút, liền lập tức thay đổi câu tiếp theo: “Anh vẫn đang lang bạt, nhưng vẫn chưa nhìn thấy đại dương, anh cho rằng em đã là quá khứ, hoá ra con tim này vẫn nằm ở trong tay em.”
Vòng tới vòng lui, cứ như vậy bị Thịnh Thế hung hăng quay lại ban đầu, vì để có thể dễ dàng lượm bài có sẵn, lại tiếp tuch hát bài tắm kỳ ca: “Xông lên, tắm một cái, ngồi xoa xao, xoa xoa bên phải, có thời gian thì nắm chặt tay.”
“Không được, không được, Nhị Thập đây là chơi lại!” Một chị họ liếc Thịnh Thế một cái, khoát tay, yêu cầu xoá bỏ, những phụ dâu khác cũng vội vàng ăn khớp theo: “Đầu óc Nhị Thập là tệ nhất.”
“Chữ cuối cùng mới vừa rồi là cái từ gì kia mà, để cho Nhị Thập nghĩ ra một câu mới, nghĩ được thì cho vào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc