Cố Ân Ân càng gào tâm tình càng kích động theo, cô ta níu chăn ném về Hàn Thành Trì, giọng khóc lóc thảm thiết: “Anh biết không, đó là con của tôi, con của tôi, là đứa con rất vất vả tôi mới giữ lại….. Tôi đã tính mang nó tới Mỹ, tôi đã tính cả đời không quay về, nhưng mà tại sao, tại sao cuối cùng lại không cho tôi giữ lại!”
“Đó là thứ duy nhất tôi còn!”
“Thứ duy nhất tôi còn….”
Cố Ân Ân khanh khách cười lạnh lùng, nói nhắc lại: “Thứ duy nhất tôi còn….. Ngoại trừ đứa con của tôi, tôi chẳng còn gì…. Một đứa con của tôi….”
Cố Ân Ân đột nhiên giơ tay lên ôm đầu, bắt đầu thét chói tai như phát điên.
Hàn Thành Trì cứ đứng đầu mép giường nhìn cô gái anh ta từng yêu than khóc với vẻ mặt bình thản, hồi lâu sau lông mi anh ta mới khẽ chớp động.
Tiếng thét của Cố Ân Ân đặc biệt chói tai, trong bệnh viện yên tĩnh vô cùng vang dội, rất nhanh khiến mấy y tá và bác sĩ hoảng sợ, vội vội vàng vàng chạy vọt vào.
Y tá vội vã khống chế Cố Ân Ân ở cửa, Cố Ân Ân lại giống như phát điên liều mạng giãy dụa, nhiều lần suýt chút nữa thoát chạy ra ngoài, cuối cùng bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân không còn sức lực ngoan ngoãn nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Hàn Thành Trì vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh trong tình cảnh hỗn loạn lúc nãy, giờ mới nhẹ nhàng đi tới mép giường, hơi cúi người giơ tay sờ mặt Cố Ân Ân sau đó chớp chớp. Lông mi anh ta rất dài mỗi khi chớp động lông mi anh ta tạo thành một khoảng rộng: “Ân Ân, em tốt nhất là giữ cơ thể khỏe mạnh, anh sẽ sắp xếp bác sĩ giỏi nhất tới chăm sóc em. Chờ thân thể em khỏe lên ra viện, chúng ta hẵng bàn tới vấn đề này.”
Cố Ân Ân vẫn trợn tròn mắt nhìn trần nhà như cũ, nghe thấy lời Hàn Thành Trì nói cũng không có ý tứ mở miệng.
Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Ân Ân một hồi nữa mới sờ lên mái tóc dài của cô ta, đắp chăn cho cô ta xong liền đứng lên.
Sau đó Hàn Thành Trì lại đứng ở mép giường chăm chú nhìn Cố Ân Ân trong chốc lát mới xoay người đi ra ngoài.
Giây phút đó Cố Ân Ân nằm trên giường mới khẽ chớp mắt, sau đó khóe mắt chảy xuống hai dòng lệ.
….
Cố Lan San không có gì đáng ngại, những thuốc kia chỉ là một ít thuốc gây mê bình thường khiến cô ngủ say, hai bảo bối dường như cảm nhận được mẹ mình gặp nguy hiểm, rất kiên cường giữ mạng sống.
Cố Lan San không nằm viện, sau khi kiểm tra rất an toàn liền bị Thịnh Thế mang thẳng tới nhà họ Sở.
Người trong nhà họ Thịnh và nhà họ Sở biết Cố Lan San gặp phải chuyện nên ai cũng lo lắng không yên, nhìn Cố Lan San ngủ say nghe Thịnh Thế nói cũng may cô không bị tổn thương gì, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Thịnh đã sớm bị dọa phát khóc, giờ hốc mắt vẫn còn đỏ, đứng chắn trước mặt Thịnh Thế hỏi: “Sao Lan San bị người ta bắt cóc vậy?”
“Giờ tạm thời đừng nói những chuyện này, cũng may Lan San không sao, để Nhị Thập ôm cô ấy lên trên nghỉ ngơi trước đã.” Thịnh Hoan dìu mẹ Thịnh nhường đường, Thịnh Thế vội vã sải bước ôm Cố Lan San bình ổn đi lên lầu.
Hai giờ khuya Cố Lan San mới tỉnh lại.
Cô cảm giác dường như mình ngủ lâu lắm rồi, nhưng cô lại cảm thấy hình như có cái gì đó không bình thường.
Nhất thời cô không nghĩ ra rốt cuộc là khác thường ở chỗ nào.
Cô trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc trong phòng, sau đó liền quay đầu thì thấy Thịnh Thế đang ôm chặt mình ngủ, đáy lòng cô không khỏi yên ổn hơn nhiều, lập tức nhích sát lại gần иgự¢ Thịnh Thế.
Thịnh Thế vốn ngủ không say bị hành động của Cố Lan San làm tỉnh giấc, anh liền lật người chắn trước mặt cô giơ tay lên sờ soạng mặt cô: “Sở Sở, có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái.
Lúc này Thịnh Thế mới bình tĩnh lại hỏi: “Có đói bụng không? Giờ anh đi lấy chút đồ ăn tới cho em nhé?”
Cố Lan San lại lắc đầu.
Thịnh Thế suy nghĩ một lát vẫn vén chăn lên đi xuống lầu lấy thức ăn cho phụ nữ có thai mà sớm đã có người chuẩn bị ở trong phòng bếp rồi bưng lên. Truyện chỉ post bên diễn đàn lequyydon
Cố Lan San vốn không cảm giác đói nhưng lúc nghe thấy mùi cơm lại thật sự có ý muốn ăn, dưới sự thân thiết chăm sóc của Thịnh Thế cô ăn no căng bụng.
Thịnh Thế dọn dẹp đồ ăn rồi mang nước cho Cố Lan San súc miệng, sau đó lại bò lên giường ôm chặt Cố Lan San vào trong иgự¢.
Cố Lan San ăn uống no đủ dính sát vào иgự¢ Thịnh Thế, trong đầu hình như hiện lên từng chút từng chút chuyện vừa trải qua, cô chợt nghĩ tới mình đang rửa tay trong toilet ở siêu thị thì đột nhiên bị người ta che miệng mất ý thức, đáy lòng cô lập tức cả kinh liền giơ tay lên sờ bụng mình, cô không cảm giác có bất kỳ thứ gì khác thường nhưng đáy lòng vẫn vô cùng lo lắng. Cô giơ tay lên nắm chặt cánh tay Thịnh Thế, chưa bắt đầu nói chuyện hốc mắt đã đỏ lên trước: “Nhị Thập… Có phải em bị bắt cóc không hả?”
Thịnh Thế lập tức ôm Cố Lan San vào trong иgự¢, giơ tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, hạ thấp giọng dụ dỗ cô: “Chuyện qua rồi, không có việc gì.”
“Đứa bé thì sao?” Cố Lan San quan tâm nhất chính là vấn đề này.
“Bảo bối cũng rất khỏe….” Thịnh Thế giơ tay sờ đầu Cố Lan San, “Bác sĩ kiểm tra cho em nói chúng không bị ảnh hưởng gì, còn em cũng không sao, chỉ là bị người ta gây mê mà thôi, chúng nó vẫn còn trong bụng em.”
“Có thật không?”
“Thật.” Thịnh Thế lại hung hăng ôm chặt Cố Lan San: “Chuyện gì cũng qua rồi, đừng sợ, ngoan, ngủ đi nào.”
Không biết có phải Thịnh Thế ôm có tác dụng hay không Cố Lan San thật sự không căng thẳng nữa, cô vùi vào trong иgự¢ Thịnh Thế ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng rồi nằm im.
Tay Thịnh Thế vẫn vỗ nhẹ nhàng sau lưng Cố Lan San, anh cảm giác cơ thể người phụ nữ trong иgự¢ dần thả lỏng, trái tim cùng từng chút từng chút hết căng thẳng.
Thật ra thì Thịnh Thế vừa nghĩ tới Cố Lan San bị người ta bắt cóc ngay dưới mí mắt mình, cả người rất đau đớn.
Nhưng cũng may bây giờ Cố Lan San không bị hù dọa ảnh hưởng tới thân thể.
Thịnh Thế vốn ôm chặt Cố Lan San dần dần buông lỏng ra một chút, tìm tư thế thoải mái ôm cô chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng Thịnh Thế vừa nhắm hai mắt lại Cố Lan San chợt khóc “Oa” lên
Cô đột nhiên khóc như vậy, dọa cả người Thịnh Thế vốn cho rằng đã gió yên biển lặng rồi đồng loạt nổi da gà, anh lập tức trở người nhìn Cố Lan San hỏi: “Sao vậy? Sở Sở? Chẳng phải không việc gì rồi ư, sao lại còn khóc?”
“Oa.” Cố Lan San vẫn đau lòng khóc giống như một đứa trẻ, thân thể cũng run rẩy theo, cô nhắm mắt lại không nhìn Thịnh Thế mà chỉ khóc.
“Sở Sở đừng khóc, ngoan…. Em đừng khóc… Không sao, Sở Sở….”
Thịnh Thế đặc biệt kiên nhẫn dụ dỗ Cố Lan San, Cố Lan San lại giống như không nghe thấy vẫn cứ há to miệng khóc, khóc đến nước mắt nước mũi chảy xuống quẹt hết lên người Thịnh Thế.
Trời mới biết giờ này cô sợ hãi đến cỡ nào.
Ban ngày ban mặt, lại còn dưới mắt Thịnh Thế cô vậy mà lại bị người ta bắt cóc.
Cố Lan San càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, càng cảm thấy đau lòng, nắm chặt cánh tay Thịnh Thế khóc một trận.
Thịnh Thế biết trong lòng Cố Lan San hoảng sợ, đáy lòng không khỏi lo lắng càng ôm chặt cô vào иgự¢ mình, để mặc cô khóc đủ.
Trong tâm trí cũng đủ chuyện buồn bực.
Kể từ sau khi Cố Lan San mang thai thật sự buông tay kệ mọi chuyện, chỉ một lòng bầu bạn bên cạnh Cố Lan San đang dưỡng thai.
Ngay cả chuyện bà Cố từng hãm hại Cố Lan San anh cũng ném toàn bộ cho Hàn Thành Trì xử lý, chỉ thu mua cổ phiếu lặng lẽ giúp Hàn Thành Trì một tay, cũng không gióng trống khua chiêng ra mặt hành động.
Nhưng ai mà biết dù như vậy, bọn họ nằm cũng bị trúng đạn.
Trong lòng Thịnh Thế nhất thời tràn ngập ý nghĩ độc ác muốn nghiền xương bà Cố thành tro bụi!
Cố Lan San khóc đến hết sức lực mới hít hít mũi dừng lại, sau đó dán lên иgự¢ Thịnh Thế rầu rĩ nói: “Nhị Thập, sau này em không bao giờ….. muốn đi ra ngoài nữa……”
……
Trước hôn lễ Cố Lan San thật sự không thèm ra khỏi cửa.
Thậm chí ngay cả cửa chính của nhà họ Sở cô cũng không bước ra.
Thời gian ăn cơm trưa hôm sau mẹ Thịnh nhìn ra được Cố Lan San vẫn còn bị chút ảnh hưởng, tâm tình không ổn định liền đặc biệt mắng Thịnh Thế.
Mẹ Thịnh mắng như thế những người khác cũng lập tức hùa theo, đều đẩy trách nhiệm lên trên người Thịnh Thế, trách anh không trông nom Cố Lan San cho tốt.
Thịnh Thế không phản bác và cũng nghĩ như vậy, vì để Cố Lan San yên tâm anh dứt khoát chuyển việc công ty cho dù rất quan trọng cũng mang về nhà làm, hai mươi bốn giờ chuyên tâm theo sát bên cạnh cô.
Thật ra thì sau khi chuyện xảy ra, lo lắng không chỉ hai người Thịnh Thế và Cố Lan San, những người khác cũng đều bị hoảng sợ. Vì thế Sở Bằng người vẫn luôn bận rộn không ngừng nghỉ cũng bắt đầu ở trong nhà học theo Thịnh Thế. Còn mẹ Thịnh khoa trương hơn chút, giống như có tố chất thần kinh yếu, cứ mỗi một giờ lại chạy tới nhìn Cố Lan San một lát.
…..
Cố Lan San bị bắt cóc đối với nhà họ Thịnh mà nói, thật sự là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cho nên vụ án của bà Cố còn chưa tới lượt Thịnh Thế ra tay, nhà họ Thịnh đã nhúng tay can thiệp gọi một cuộc điện thoại tới Bộ công an, nói muốn điều tra chặt chẽ chuyện này.
Mặc dù lời nói như thế nhưng ý nghĩ sâu xa thực tế thì mọi người đều hiểu được.
Điều tra chặt chẽ chuyện này, không phải chuyện đó đã ‘mọi chuyện rõ ràng’ rồi ư, có cách nào điều tra nghiêm minh chuyện này? Đơn giản chính là trừng phạt nghiêm khắc….
Ông cụ tư lệnh nhà họ Thịnh tự mình ra lệnh ai dám phản kháng, cho nên chuyện này thật sự bị người ta tỉnh bơ phóng đại trên các phương diện, thậm chí còn có người điều tra tài sản trong công ty Cố thị.
Bà Cố vừa vặn là người đại diện pháp luật cho công ty Cố thị, thế nên xử lý dễ dàng hơn rất nhiều.
Mở công ty, chân chân chính chính trong sạch có mấy, chỉ cần người ta cố tình điều tra lúc nào cũng có thể tra ra được chút mờ ám.
Còn đối với bà Cố loại người tham lam xem của nặng hơn người mà nói, điều tra lại càng dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên rất nhanh, tất cả chứng cứ phạm tội của bà Cố liền “Rõ như ban ngày.”
Trốn thuế, buôn bán lừa gạt, thuê người Gi*t người, mưu hại tính mạng.
Mặc dù tính mạng chỉ là đứa bé trong bụng Cố Ân Ân còn chưa ra đời nhưng dù sao đó cũng là một mạng sống, cho dù tên côn đồ bà Cố thuê không giữ chặt được mới xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là do bà Cố sai khiến, gián tiếp ૮ɦếƭ trong ta bà ta. Nhiều tội như vậy bị tính gộp vào chung một chỗ, cho dù bà Cố không bị phán tội tử hình thì cũng phải chịu mấy chục năm trong lao tù.
Và cuối cùng công ty Cố thị cũng không rơi vào tay Hàn Thành Trì, trực tiếp bị người ta làm tan rã, rất nhiều công trình đã bị phân tán ra ngoài, còn những nhân viên kia thấy tương lai công ty Cố thị không ổn liền ào ào đưa đơn xin từ chức.
Về sau nữa, tòa nhà của công ty Cố thị cũng bị người ta thu mua đào bới xây lại một tòa khác, bộ dạng hoàn toàn không giống với tòa nhà trước đó, khiến người ta hoàn toàn không nhớ rõ chỗ này trước kia có tòa nhà của công ty Cố thị từng tồn tại.
Công ty Cố thị như trận gió thổi nhanh qua thương trường, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. lequydoon
Dĩ nhiên những thứ này để sau hãy nói.
Người ra tay làm những chuyện này chính là Thịnh Thế, lúc ấy người nhà họ Thịnh biết hết nhưng mọi người đều mắt nhắm mắt mở âm thầm giúp anh một tay, giúp anh lấy tòa cao ốc để xây lại kia.
…..
Thứ 7 ngày 27 tháng 4 sau khi Cố Lan San bị bắt cóc đã tới.
Là ngày đại hỉ Thịnh Thế và Cố Lan San kết hôn.
Nhà họ Thịnh và nhà họ Sở có hơn hai tháng để chuẩn bị nên lễ cưới này cực kỳ to lớn.
Ngày 25 tháng 4 đó, hai nhà đã bắt đầu náo nhiệt.
Bất kể là thương giới (Giới buôn bán thương mại) hay là quan giới (Giới quan chức chính phủ) đều đồng loạt xuất hiện trong hai ngôi nhà này.
Đông như trẩy hội, xe tới xe đi, cảnh tượng đông đúc.
Vì Cố Lan San đã mang thai, nên cố ý tránh nhiều nghi lễ rườm rà, cho dù như vậy lễ phục của Cố Lan San vẫn thiết kế năm bộ.
Mặc dù hôn lễ đã chuẩn bị trước, nhưng lúc nước tới chân, chính thức cử hành hôn lễ vẫn còn có vẻ bề bộn nhiều việc.
Cố Lan San là phụ nữ có thai tất nhiên không có chuyện gì để làm, phần lớn là nhìn mọi người bận trước bận sau, lễ cưới còn chưa tới tất cả mọi người đều đã mặc quần áo màu đỏ. Truyện bên lequyydon
Tiếng ồn ào huyên náo và vui mừng như vậy, cuối cùng cũng thổi cảm giác buồn bực mấy ngày trước bị bắt cóc mang tới của Cố Lan San tan thành mây khói.
10 giờ 59 phút tối trước ngày kết hôn, Thịnh Thế trở về nhà cũ, Cố Lan vẫn ở lại nhà họ Sở như cũ.
Trời đã khuya, ngày hôm sau Cố Lan San phải dậy sớm, lại còn vì phụ nữ có thai nên ngủ từ sớm, trước khi ngủ cô nhận được tin nhắn Thịnh Thế mới vừa trở về nhà cũ họ Thịnh nhắn tới: Ngày mai em phải gả cho anh.
Cố Lan San cầm điện thoại di động nhìn thấy tin nhắn như vậy cũng không trả lời, nhưng khóe môi thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt nghĩ thầm trong lòng, ngày mai em phải gả cho anh rồi.