Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 247

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh treo ngược người giữa không trung, sau khi phá cửa sổ đi vào liền vội vã gọi điện thoại qua cho Tịch Giản Cận. Đầu tiên mắng một câu thô thục rồi mới nói: “Hàn Thành Trì báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang xông vào, bà Cố người phụ nữ già này muốn quyết đánh đền cùng, anh xác định anh có thể thành công không?”
Đối với giọng thì thầm nôn nóng của Thịnh Thế, ngược lại Tịch Giản Cận có vẻ vô cùng bình tĩnh, vừa trả lời Thịnh Thế vừa hý hoáy súng bắn tỉa trong tay: “Thử xem chút đi, rất nhiều năm anh không chơi súng rồi.”
“Thử xem chút?” Thịnh Thế nghe lời như vậy suýt chút nữa cất cao giọng mắng, anh len lén chú ý hoàn cảnh bên ngoài tiếp tục đè thấp giọng nói: “Đây là tính mạng của bà xã tôi và hai đứa trẻ, anh thế mà lại nói với tôi thử xem chút, anh-“
Cách điện thoại Thịnh Thế nghe rõ tiếng động khẩu súng lên cò, cả người anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng của Tịch Giản Cận nhàn nhạt truyền tới: “Đi cứu người!”
Sau đó, cũng từ trong điện thoại Thịnh Thế nghe thấy âm thanh của súng lên đạn, anh lập tức ném di động của mình xông ra ngoài ôm lấy Cố Lan San vừa đúng lúc được tên lực lưỡng cường tráng buông ra.
Vì tự mình xông ra dùng lực đạo quá mạnh nên Thịnh Thế bay qua bên cạnh theo quán tính, anh sợ làm Cố Lan San bị thương nên xoay người một cái ôm Cố Lan San vào trong иgự¢ mình, sau lưng nặng nề ᴆụng vào vách tường.
Sau khi anh đứng vững liền kiểm tra thân thể Cố Lan San tức thì, phát hiện toàn thân trên dưới của Cố Lan San không bị thương, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía dưới lầu.
Sau đó cả người hơi ngạc nhiên.
Bà Cố đúng là đã nổ súng, nhưng bà ta bắn trật lên trên phía nóc phòng.
Tịch Giản Cận cũng nổ súng nhưng anh ấy đang trong quá trình nói chuyện điện thoại với anh vừa bắn súng, trước khi đạn ở súng trong tay bà Cố ra khỏi nòng đã bắn chính xác không sai một ly vào khẩu súng trong tay bà ta.
Viên đạn này được bắn ra từ nòng súng, xuyên qua nòng đâm thẳng với vách tường.
Lực của súng bắn tỉa rất mạnh, lập tức bắn khẩu súng trong tay bà Cố văng ra ngoài.
Cảnh sát xông vào ngó thấy bà Cố không có súng lập tức tiến lên khống chế bà Cố.
Thịnh Thế lấy làm ngạc nhiên, anh không nghĩ tới Tịch Giản Cận thế mà có thể dưới tình huống ở ngoài bán kính 50 mét nhắm ngày nòng súng bắn bay súng bà ta mà không khiến bà ta bị thương.
..
Kiểu vụ án bắt cóc này vốn là chuyện cảnh sát phải điều tra.
Mặc dù bối cảnh gia tộc Thịnh Thế rất lớn mạnh cũng không thể từ thủ đô can thiệp tới bên nước Pháp.
Cho nên trước khi cảnh sát còng tay bà Cố đã vội bấm 110, nhanh chóng đưa Cố Ân Ân và Cố Lan San tới bệnh viện.
Cố Lan San rời đi tất nhiên Thịnh Thế cũng sẽ không ở lại chỗ này.
Còn cái tên cao to bị dọa ngất đó cũng bị người ta đưa lên đi tới bệnh viện.
Cảnh sát thu thập camera quay lại tình huống trong nhà, sau đó giữ Hàn Thành Trì lại cùng đi tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Viết xong lời khai, trước khi Hàn Thành Trì rời khỏi đó vẫn liếc mắt nhìn bà Cố một cái.
Bà Cố ngồi trong phòng thẩm vấn, ỉu xìu cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân bà Cố mới nâng mắt lên, nhìn thấy Hàn Thành Trì sắc mặt bà Cố liền biến thành màu trắng xám.
Cách song sắt, Hàn Thành Trì nhìn bà Cố trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Ân ân oán oán giữa chúng ta đến đây là kết thúc.”
Bà Cố không nói gì.
Hàn Thành Trì rất hiển nhiên muốn cho bà Cố ‘Trước khi ૮ɦếƭ hiểu rõ’: “Thật ra thì khi bà tìm tới tôi nói Cố Ân Ân mang thai, tôi đã đoán được bà sẽ có hành động như ngày hôm nay.”
Đáy mắt bà Cố thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Hàn Thành Trì không chần chừ thêm giây nào nói: “Đã ngã một lần, Hàn Thành Trì tôi đúng là chưa sống thời gian lâu dài như bà Cố, nhưng bàn về âm mưu thủ đoạn thì tôi cũng không kém hơn bà đâu.”
“Tôi biết rõ bà nghĩ gì, càng không để bà chiếm được bà càng quyết đánh đến cùng, cho nên lúc bà bắt tôi chọn giữa Cố Ân Ân và cổ phần tôi cố ý chọn cổ phần. Sau đó bức ép bà nôn nóng, dĩ nhiên bà sẽ dùng phương pháp hạ lưu tới tranh giành cổ phần, phương pháp năm ngoái bà ép tôi và Cố Ân Ân chia tay cũng chỉ có thể dùng một lần trên người tôi mà thôi.”
“Nhưng, không phải cậu cũng không ૮ɦếƭ sao? Ban đầu nếu như không phải Ân Ân vứt bỏ cậu, bây giờ cậu có thể biến thành vinh quang sáng chói như thế này sao?”
Hàn Thành Trì nghe thấy lời bà Cố nói nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt thế mà có chút mờ mịt, hồi lâu sau anh ta mới nghiêng đầu nhìn về phía bà Cố nói: “Làm sao bà biết tôi nhất định thích tôi như bây giờ?”
“Nếu như không phải bà Ân Ân vẫn là Ân Ân ngày xưa, tôi cũng là tôi của ngày xưa, vì bà ham vinh hoa phú quý mà phá hủy bao nhiêu số phận con người.”
“Lan San có số may mắn, là vì cô ấy có Nhị Thập đối với cô ấy không rời không bỏ.”
“Nếu như cô ấy không có Nhị Thập thì có lẽ hiện tại cô ấy, tôi và Ân Ân sẽ có kết cục giống y nhau.”
“Tôi hận bà… Trong bệnh viện, khi tôi nhìn Ân Ân rời khỏi tôi, nghe tin đứa bé của tôi bị sinh non, tôi đã muốn có một ngày làm cho bà vạn kiếp bất phục.”
“Chỉ cần có thể khiến bà hai bàn tay trắng, từ đó về sau sa vào ngục giam. Cho dù tôi phải trả giá cao tôi cũng không từ chối!”
“Thân bại danh liệt, ngọc nát đá tan cũng không sao cả.”
“Thật ra thì bà không biết, suy cho cùng thì tôi hận bà nhiều nhất là vì bà phá hủy tình yêu của tôi, phá hủy cuộc đời Ân Ân của tôi, phá hủy cuộc đời của tôi!”
Hàn Thành Trì nói xong liền xoay người rời đi.
Sự tốt đẹp của anh ta đã sớm bị bà Cố vì mưu lợi cá nhân hủy diệt toàn bộ. truyện bên lquydoon
Lúc gia đình sa sút anh ta cũng không cảm thấy ‘trời long đất lở’ gì, anh ta vẫn nghĩ anh ta còn Cố Ân Ân.
Nhưng cuối cùng anh ta chẳng còn gì cả.
Trái tim anh ta như đã ૮ɦếƭ.
Anh ta cảm thấy có lẽ cả đời này mình không yêu ai, nhưng anh ta thế mà lại cảm giác mình yêu Cố Ân Ân đến như vậy.
Song, về lâu sau này anh ta phát hiện mình thật sự không động tâm nữa.
Trái tim như tảng đá, nhìn người ăn xin trên đường, nhìn cảnh sinh ly tử biệt trong ti vi, nhìn đám người nghèo khổ sống đầu đường xó chợ trên tin tức, anh ta phát hiện mình thế mà lại không có nửa điểm cảm xúc.
Mãi cho đến khi Cố Lan San xuất hiện.
Lúc anh ta cảm giác mình còn sống mà chưa ૮ɦếƭ chính là lúc nghĩ tới hình ảnh trong mùa đông gió rét lạnh Cố Lan San giặt áo sơ mi trắng trong nước lạnh, đứng trước lò than giúp mẹ anh ta cùng nấu cơm xào thức ăn, còn cả hình ảnh cô bị ngạt khói cúi người ho khan nữa.
Đến bây giờ trong cuộc đời của anh ta, người khác nhìn thấy vinh hoa phú quý, quang vinh chói lọi, thế nhưng anh ta lại cảm thấy mình chưa có đầy đủ mọi thứ.
Thật ra thì trong lòng anh ta biết rõ đây không thể gọi là tình yêu.
Không phải tình yêu.
Nhưng so với tình yêu càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn khó quên hơn.
Đây có thể là điều duy nhất khiến anh ta cảm giác được ấm áp khi nhớ lại trong nửa đời sau này.
Song anh ta vẫn yêu Cố Ân Ân, nhưng anh ta yêu chỉ là Cố Ân Ân người mà 27 năm anh ta nâng trong lòng bàn tay, quan tâm che chở.
Cơ mà Cố Ân Ân đó, đã ૮ɦếƭ.
Cho dù bây giờ Cố Ân Ân đó vẫn còn sống, thì giờ Hàn Thành Trì cũng không có tư cách yêu nữa.
Trên đường đời, Hàn Thành Trì từng có Cố Ân Ân, và Hàn Thành Trì đã mất Cố Ân Ân.
Lúc Hàn Thành Trì từ trong cục cảnh sát đi ra bên ngoài sắc trời đã tối, thành phố Bắc Kinh phồn hoa đô thị cũng không vì chuyện lúc ban ngày của bọn họ mà có bất kỳ thay đổi nào, vẫn nguy nga lộng lẫy đèn màu rực rỡ về đêm như cũ.
Dọc theo con đường anh ta giẫm bước đi rất lâu mới tới trước xe của mình.
Tài xế thấy anh ta vội vã xuống xe, giúp anh ta mở cửa xe.
Hàn Thành Trì cúi người ngồi vào trong xe.
Tài xế hỏi dò: “Anh Hàn, xin hỏi anh muốn đi đâu?”
Hàn Thành Trì từ từ nhắm hai mắt lại không lên tiếng.
Tài xế cũng không nói gì, trong xe yên tĩnh quỷ dị, qua lúc lâu sau Hàn Thành Trì mới nói: “Đến bệnh viện quân khu một chuyến.”
“Vâng, anh Hàn.”
Tài xế đáp một tiếng rồi chậm rãi lái xe lên đường phố Bắc Kinh phồn hoa ‘ngựa xe như nước quần áo như nêm.’
Lúc Hàn Thành Trì tới bệnh viện Cố Ân Ân vừa mới tỉnh lại, đang truyền dịch.
Khi Hàn Thành Trì tính đi vào vừa vặn bác sĩ phẫu thuật cho Cố Ân Ân đi ra ngoài, Hàn Thành Trì thuận miệng hỏi tình hình của Cố Ân Ân, biết được sau lần sẩy thai này țử çɥñğ của Cố Ân Ân bị tổn thương cộng thêm bị sẩy hai lần trước, sợ là sau này muốn mang thai đứa bé sẽ rất khó.
Hàn Thành Trì nghe thấy câu nay trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc, chậm rãi gật đầu với bác sĩ nói chuyện với mình một cái, nói tiếng “Cảm ơn” sau đó nhìn bác sĩ rời đi. Lúc này anh ta mới mệt mỏi tựa vào vách tường nhìn bầu trời đen như mực bên ngoài một lúc lâu mới giơ tay lên xoa trán, tiếp đó xoay người đẩy cửa phòng bệnh đi vào bên trong.
Cố Ân Ân nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra cô ta liền mở to mắt, sau đó thấy Hàn Thành Trì đứng trước cửa, anh ta vẫn còn mặc bộ quần áo lúc ban ngày, nhưng quần áo nhìn thoáng qua hơi nhăn nhúm, tóc cũng rối lợi hại.
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt có chút chua xót rồi nhắm lại.
Hàn Thành Trì đứng trước cửa chốc lát mới giơ tay nhẹ nhàng khép cửa phòng lại đi tới trước giường của Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân vẫn nhắm mắt như cũ, Hàn Thành Trì đứng đó nhìn khuôn mặt Cố Ân Ân một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài, sau đó thấy ly và thuốc để trên bàn liền mở miệng, giọng rất khẽ: “Ân Ân, uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”
Cố Ân Ân không lên tiếng, Hàn Thành Trì lại cúi người nâng nửa người trên Cố Ân Ân lên, đặt một tấm đệm dựa lưng sau lưng cô ta, tự mình cầm ly và thuốc đưa tới trước mặt cô ta.
Cố Ân Ân mở mắt nhìn chằm chằm tay Hàn Thành Trì trong chốc lát liền nhận thuốc nuốt vào, nhưng không thèm uống nước.
Hàn Thành Trì hạ mí mắt cầm ly nước bỏ qua một bên, bên trong phòng yên tĩnh, hồi lâu anh ta mới nói: “Ân Ân, gả cho anh nhé.”
Đúng như lời Cố Ân Ân nói, anh ta thật sự đã đoán được kết cục này.
Hoặc nói đúng hơn, thật ra thì anh ta vốn không biết trong trận chiến này giữa anh ta và bà Cố, sẽ có một Cố Giảo Kim xông ra như vậy (Ý là đứa bé mà Cố Ân Ân mang thai).
Anh ta biết bà Cố nhất định sẽ ‘Ngọc nát đá tan,’ tuy nhiên anh ta không đoán được cụ thể bà Cố sẽ “Ngọc nát đá tan’ thế nào.
Khi anh ta nhận được điện thoại của bà Cố đã bắt cóc Cố Lan San và Cố Ân Ân, trong đầu anh ta nhanh chóng hình thành một kết quả.
Bà Cố vào tù.
Cố Lan San lành lặn như lúc ban đầu.
Còn… Cố Ân Ân… Anh ta sẽ lấy cô ta làm vợ.
Đây là sách lược vẹn toàn duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới, là sách lược vẹn toàn duy nhất mà anh ta có thể nghĩ để trả cái mình thiếu Cố Lan San, thiếu Cố Ân Ân và giải quyết hoàn toàn yêu hận đan xen với bà Cố.
Sau khi Cố Ân Ân cố gắng nuốt hết thuốc, cay đắng trong miệng cô ta lan tràn một đường từ cổ họng ngấm vào trong đáy lòng cô ta, trong lòng tràn ngập đến tận xương cốt mạch máu toàn thân cô ta.
Cô ta ngẩng đầu đau khổ chảy nước mắt, sau đó nghe lời nói nhỏ nhẹ của Hàn Thành Trì.
Ân Ân, gả cho anh nhé.
Cố Ân Ân đột nhiên mở mắt nghiêng đầu sang nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Người đàn ông bây giờ và người đàn ông đã từng cầu hôn cô ta trong quá khứ, từ ánh mắt, điệu bộ đều không giống nhau.
Thiếu sự thâm tình, nhiều hơn là nhẫn nhịn trầm tĩnh.
Không có cảm động nhảy cẩng lên, có khóc không ra nước mắt.
“Â Ân… Chuyện hôm nay rất xin lỗi, anh cảm thấy áy náy vì anh làm tổn thương đến em, nếu như em bằng lòng anh muốn cưới em làm vợ.”
Nói đến đây giọng nói Hàn Thành Trì hơi dừng lại.
Đã có một thời gian, cô gái anh ta tâm tâm niệm niệm một lòng quyết ý muốn kết, lại trở thành điều anh ta đồng cảm và áy náy?
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân nói: “Anh bằng lòng chịu trách nhiệm cả đời với em, cho dù sau này chúng ta không có con cũng không sao.”
Không có con… Nghe mấy chữ này nước mắt Cố Ân Ân chảy ròng ròng, cô ta giơ tay lên theo bản năng che kín bụng mình, bước sai từng bước một, đến cuối cùng cô ta thậm chí ngay cả cơ hội làm mẹ cũng bị tước đoạt.
Cô ta không biết chuyện tới nước này rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì, ông trời lại trừng phạt cô ta như vậy?
Cô gái yêu tiền như vậy có rất nhiều, cô ta chỉ là không có dũng cảm sống qua ngày tháng nghèo khó.
Cô ta chỉ là vì tiền bạc vứt bỏ tình yêu 27 năm của mình.
Cô ta không tổn thương đến bất kỳ kẻ nào, cũng không gây tai họa đến lợi ích bất cứ kẻ nào, tại sao cô ta lại có kết cục thê thảm như vậy?
Còn bây giờ Hàn Thành Trì lại nói với cô ta, anh ta muốn cưới cô ta làm vợ.
Làm như thế không phải vì cô ta, làm như vậy là vì áy náy.
Sắc mặt Cố Ân Ân trở nên trắng bệch, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nước mắt cô ta cuộn trào như dòng suối, chảy xuống không cách nào kiềm chế được, nước mắt cô ta rơi đồng thời giống như nổi điên kéo chăn lên, rồi “Oa oa” khóc to, cô ta khóc không tê tâm liệt phế nhưng vẫn không cách nào phát tiết uất ức và đau đớn trong đáy lòng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình cầm cái gối hung hăng ném về phía anh ta, sau đó khanh khách cười lạnh.
“Hàn Thành Trì, anh lấy tôi một kẻ tàn phế làm gì? Tôi không thể sinh con, cả đời tôi không thể có con! Anh lấy tôi làm gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc