Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 246

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nhưng khiến cô sợ hãi run rẩy là cô cảm thấy bụng dưới bắt đầu đau đớn, cô theo bản năng co người lại, nhưng tay cô bị treo lên, cô vừa động thì cảm giác đau đớn càng rõ ràng.
"Bốn, ba......"
Khi bà Cố đếm tới "ba", bất chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa "thùng thùng" kèm theo tiếng kêu cửa: "Mở cửa, mở cửa, cảnh sát đây!"
Bà Cố cau mày nhìn Hàn Thành Trì, vẻ mặt khó tin hỏi: "Mày báo cảnh sát?"
Hàn Thành Trì bình tĩnh đứng đó, nhún vai với bà Cố, bộ dáng khoan thai.
Anh thật sự báo cảnh sát.
Lúc anh nhận được điện thoại của Cố đi tới tòa nhà này, trước khi lên lầu đã báo cảnh sát.
"Hàn Thành Trì, là mày ép tao, nếu như vậy thì mọi người đừng nghĩ còn sống!"
Hàn Thành Trì cười nói: "Được, đều không sống."
Mặt Cố Ân Ân không còn chút máu, cô nghĩ mở miệng cầu xin mẹ cô nhưng cô phát hiện bản thân mình không thể nói ra được một chữ, chỉ có thể mở to mắt nhìn khẩu súng trong tay mẹ cô.
"Mở cửa, mở cửa ————"
Ở bên ngoài, cảnh sát không ngừng gõ cửa, thấy không có người ra mở, đã có người ra lệnh: "Cạy khóa! Nhanh lên!"
Bà Cố nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ, ngón tay chạm cò súng.
Đã như vậy, mọi người cùng nhau ૮ɦếƭ đi!
Người đàn ông vạm vỡ sợ đến mức chân mềm nhũn, anh ta theo bản năng kéo Cố Lan San và Cố Ân Ân đến trước mặt mình để làm lá chắn nhưng bàn tay nắm Cố Lan San và Cố Ân Ân run run, ngay cả hai chân cũng bắt đầu run rẩy, giống như đứng không vững, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã trên đất.
Hàn Thành Trì vẫn bình tĩnh lạnh nhạt đứng đó, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc như đang sẵn sàng làm gì đó.
Tiếng "loảng xoảng" truyền đến, ngay sau đó lại có tiếng "rầm" truyền đến.
Sau đó rất nhiều cảnh sát ập vào.
Mọi người thấy cảnh tượng bên trong nhà, đồng thời giơ súng lên nhắm ngay bà Cố.
"Không được nhúc nhích!"
"Để súng xuống!"
Bà Cố bị người bao vây, có rất nhiều khẩu súng nhắm ngay bà ta nhưng không hiểu sao bà ta lại cảm thấy kích động.
"Dừng tay, không được nổ súng, có chuyện gì từ từ nói!"
Một viên sĩ quan cảnh sát thuyết phục bà Cố.
Nhưng bà Cố lại mặc kệ, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, hung hăng Ϧóþ cò.
Mọi người cảm thấy cả người căng chặt lạnh lẽo.
Cố Ân Ân hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Hàn Thành Trì giơ chân xông lên cầu thang.
Cùng lúc đó, trước sau chênh nhau không quá hai giây, bọn họ nghe thấy một tiếng "đoàng".
Ngay sau đó lại có một tiếng "đoàng".
Liên tục hai tiếng, cách nhau không tới một giây.
Trong lòng những người nghe thấy đều run sợ.
Người đàn ông đang nắm Cố Lan San và Cố Ân Ân khẽ buông tay, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cố Lan San và Cố Ân Ân không còn lực nắm giữ nên lập tức mềm nhũn té xuống.
Cố Lan San đang hôn mê nên không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Mà Cố Ân Ân mặc dù nhắm mặt nhưng vẫn cảm thấy cả người cô đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh, trong lòng cô lập tức cảm thấy lạnh lẽo, chẳng lẽ cô cứ vậy mà té xuống, đứa bé của cô và cùng Hàn Thành Trì cũng cùng rơi xuống sao?
Cố Ân Ân theo bản năng hét lên, tiếng cầu cứu chói tai: "Thành Trì, cứu em ————"
Cùng lúc đó, tiếng kêu bi thảm chói tai cũng truyền đến: "A ————"
Hàn Thành Trì nghe rõ tiếng thét của Cố Ân Ân nhưng ngay lúc Cố Lan San cũng ngã xuống anh nghĩ cũng không nghĩ đã đưa tay tiếp Cố Lan San.
Nhưng tay anh còn chưa chạm tới Cố Lan San thì đã có người một người từ trong hành lang chạy ra, nhanh hơn anh một bước mà ôm eo Cố Lan San, lập tức kéo cô ngược trở về.
Tay Hàn Thành Trì chỉ khẽ ᴆụng đến một góc của Cố Lan San liền chấn kinh đứng đó, sau đó ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Thế bởi vì dùng sức ôm Cố Lan San mà hung hăng ᴆụng phải vách tường phía sau.
Hàn Thành Trì vừa nghĩ cách xong đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thét chói tai.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu sang thì thấy Cố Ân Ân đang lăn từ trên cầu thang xuống, sau đó rơi xuống lầu một.
Máu đỏ tươi từ trán cô, giữa hai chân nhỏ giọt thành dòng, giống như nhiều con sông nhỏ quanh co uốn lượn, chậm rãi lan tràn.
Đỏ như vậy, phối hợp với sàn nhà màu trắng, tươi đẹp đâm vào mắt mọi người.
Sau tiếng thét chói tai, cả căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch.
Cố Ân Ân nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cô đau đến mức không còn cảm thấy một chút đau đớn, cô mở to mắt, ánh mắt từ từ mơ màng tan rã, cô di chuyển tròng mắt, sau đó mới khẽ nghiêng đầu sang nhìn Hàn Thành Trì đang đứng cách hành lang lầu hai chỉ có hai bậc thang, vị trí người đàn ông đang đứng là chỗ Cố Lan San vừa đứng, Cố Ân Ân lại chuyển mắt nhìn Thịnh Thế đang ôm Cố Lan San trên hành lang lầu hai, vẻ mặt lo lắng cẩn thận kiểm tra, khóe mắt Cố Ân Ân chảy ra một giọt nước mắt, ánh mắt chợt lóe, tầm mắt lại trở về trên người Hàn Thành Trì, sau đó tầm mắt thật sâu bất động.
Cô thấy cả người đều đau, nhất là bụng, cô cũng cảm thấy đứa bé cô thật vất vả mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm để giữ lại đã biến mất không còn.
Thế nhưng chút đau đớn này, từng cơn đau gộp lại cũng không bằng sự đau đớn khi cô nhìn thấy chân tướng sự thật.
Cô rất muốn khóc nhưng cô phát hiện mình chỉ rơi một giọt nước mắt xong thì không khóc nổi nữa, ngược lại, cô cong môi nở nụ cười.
Nụ cười này, cười đến cố sức, cười đến khổ sở như vậy.
Cô cười, cười ra tiếng, khanh khách, khanh khách...... Giống như châm chọc, giống như tự giễu, giống như cô đáng phải nhận như thế......
Sau đó cô nghẹn ngào, giống như cười lại giống như khóc.
Hàn Thành Trì đã từng, trong sinh mệnh, trong thế giới đều chỉ có một mình Cố Ân Ân!
Hàn Thành Trì đã từng, nếu như vô tình gặp phải tình huống như thế, nhất định sẽ bỏ qua Cố Lan San mà bảo vệ Cố Ân Ân
Hàn Thành Trì trong quá khứ….. Đây chẳng qua chỉ là Hàn Thành Trì trong quá khứ mà thôi.
Bây giờ trong lòng Hàn Thành Trì không còn một mình cô ta Cố Ân Ân nữa.
Cho dù Cố Ân Ân mang thai đứa bé, mang thai máu mủ ruột rà của anh ta cũng thua kém Cố Lan San người đang mang thai đứa con của người khác.
Cô ta không ngốc…. Cô ta rất thông minh…. Lúc mới bắt đầu cô ta không hiểu nhưng bây giờ cô ta đã hiểu.
Từ đầu đến cuối, đối mặt với sự uy Hi*p của mẹ cô ta Hàn Thành Trì vốn không có ý định muốn thỏa hiệp.
Anh ta tới nhưng anh ta tới không phải vì Cố Ân Ân.
Anh ta báo cảnh sát xong mới tới, anh ta chỉ muốn thu thập chứng cứ phạm tội của mẹ cô ta, tống mẹ cô ta vào trong tù.
Lúc ấy mẹ cô ta còn nói, anh ta có bản lĩnh hơn nữa hai cũng chỉ có thể cứu một.
Thật ra thì anh ta vốn ôm ý định hai cứu một đi tới đây.
Bất kể mẹ cô ta nổ súng hay không nổ súng, uy Hi*p hay không uy Hi*p Hàn Thành Trì cứu cũng chỉ có mình Cố Lan San. Sợ là nếu thật sự mẹ cô ta ‘Ngọc đá đều nát’ nổ súng bắn phá, chắc Hàn Thành Trì anh ta cũng chỉ ôm Cố Lan San hôn mê bất tỉnh vào trong иgự¢, ra sức bảo vệ.
Rốt cuộc sau khi cô ta gả cho Lộ Nhất Phàm giữa anh ta và Cố Lan San đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao anh ta lại không để ý tới con của mình mà lại bảo vệ Cố Lan San đây?
Hoặc là nói, bây giờ rốt cuộc anh ta hận mẹ cô ta bao nhiêu, hận cô ta cỡ nào đây?
Thà rằng không muốn đứa bé của bọn họ, lại còn phải khiến nhà họ Cố cửa nát nhà tan như thế, đến ૮ɦếƭ không từ bỏ!
Đã từng là người yêu tại sao đến cuối cùng lại biến thành tình cảnh cô ૮ɦếƭ tôi sống, không còn đường lui như thế này?
Đã từng là người yêu lúc trẻ, nắm tay dắt nhau tiêu sái đi qua hơn nửa thành phố Bắc Kinh, trong vô số đêm khuya triền miên ôm nhau, trao nhau thứ đẹp nhất của mình là thân thể và tâm hồn, trao món quà tốt đẹp nhất và tâm tư của mình cho nhau, sao đến cuối cùng lại biến thành kết cục này?
Một tình yêu, bắt đầu tốt đẹp như thế, bọn họ vai kề vai sóng bước đi cùng nhau đã hứa một đời một kiếp không rời không bỏ, đã thề nguyền hạnh phúc đến thiên trường địa cửu. Khi đó bọn họ đơn thuần tốt đẹp như thế, là ai bị dòng đời nhiễu loạn phản bội tâm ý của đối phương, chặt đứt sợi dây tình yêu hai bên trước. Sau đó đến cuối cùng ai cũng chẳng còn là người trong lòng người kia, ai cũng chẳng còn là người tốt đẹp như trong quá khứ trong đáy lòng người kia.
Cố Ân Ân nghĩ cô ta ngốc thật, cô ta đúng là quá ngốc… Cô ta không có dũng khí giống như mẹ cô ta, cố chấp đi tới đường cùng không quay đầu lại được, cô ta cần gì phải làm một người xấu.
Cô ta lựa chọn làm người xấu, đến cuối cùng cũng cần gì phải chuyển sang làm một người tốt?
Người xấu chính là người xấu…. Chỉ cần vẫn tiếp tục xấu có lẽ còn có cơ hội sống sót. Truyện bên leqyydon
Nhưng hết lần này tới lần khác, đặc biệt sau khi bị Lộ Nhất Phàm lạnh nhạt cô ta thấy Hàn Thành Trì vinh quang sáng chói thì trong lòng có dấu hiệu hối hận và thả lòng. Tiếp đó cô ta liền trơ mắt nhìn mình giùng giằng như kẹo cao su, đấu tranh hy vọng hão huyền muốn trở lại thành Cố Ân Ân tốt đẹp trong quá khứ.
Điều này sao có thể được chứ?
Người thay đổi sao có thể quay về?
Không ai quay lại được dáng vẻ mình từng có.
Đoạn đường đã đi qua không thể xoay người quay đầu lại nhìn, nếu không thật sự là vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
Sống ở đời sợ nhất không phải là trong lòng bạn đen tối, mà sợ nhất chính là trong lòng bạn mãi day dứt.
Nhưng cuối cùng trời cao không cho cô ta đủ may mắn.
Bọn họ không biết cô ta đã làm hộ chiếu cũng đã liên lạc với bạn học ở nước ngoài, dự định ngày hôm sau sau khi Cố Lan San kết hôn sẽ bay qua Mỹ không trở về nữa.
Cô ta còn đặc biệt dặn người ta tìm cho cô ta một bác sĩ, sắp xếp một phòng em bé ở nước ngoài.
Cô ta còn nghĩ mình mang thai đứa bé của Hàn Thành Trì, thầm coi như đó là niềm nhớ nhung về một tình yêu tốt đẹp trong quá khứ của bọn họ.
Nhưng…. Cô ta đã tính toán xong hết, tính toán rút ra khỏi thế giới của Hàn Thành Trì, khỏi cuộc sống của Hàn Thành Trì, tại sao mẹ cô ta còn phải độc ác kéo cô ta và Hàn Thành Trì vào với nhau lần nữa như thế, sau đó hại cô ta mất đứa bé.
Rõ ràng cô ta đã quyết định rồi, quyết định xong hết rồi…. Đi thì không bao giờ…. Muốn trở về nữa, nhưng tại sao cuối cùng lại cho cô ta một kết cục như vậy?
Cố Ân Ân cảm giác tứ chi cơ thể mình đều lạnh lẽo như tuyết.
Cô ta nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cả người bất lực đến cực hạn.
………
Hai phút sau khi Cố Lan San bị người ta bắt cóc đi, Thịnh Thế liền có cảm giác không bình thường, anh gọi điện qua cho Cố Lan San không ai nghe máy thì hơi lo cho Cố Lan San, cho nên cố ý xông vào toilet nữ, nhưng không tìm thấy Cố Lan San bên trong đó.
Anh lập tức hoảng hốt vội liên hệ với nhân viên của cửa hàng, kiểm tra nhật ký của camera thấy Cố Lan San bị một người ôm ra khỏi cửa hàng nhét vào trong một chiếc xe Jetta màu đen.
Một chiếc xe Jetta không có biển số muốn lần theo dấu vết là rất khó, nhưng cũng vô cùng may mắn chính là, thời gian nhàm chán lúc trước Thịnh Thế có chơi Wechat trên đó có cài hệ thống định vị, sau khi anh mở ra may là chưa bị tắt.
Cho nên anh nhanh chóng liên lạc với chồng của chị cả, lập tức điều tra vị trí chính xác của Cố Lan San.
Sau khi tìm được vị trí bọn họ liền triển khai hành động cứu người.
Lúc sau, từ phía đối diện phòng bà Cố bắt cóc Cố Lan San quan sát thấy trong tay bà ta có súng, phương án cứu người cuối cùng được xác lập là để một người lẻn vào trong phòng trước. Ngoài ra, để bảo vệ tốt cho Cố Lan San còn phái một tay súng bắn tỉa đứng trong căn phòng này nhắm ngay vào bà Cố, tiếp đó chờ thời khắc quan trọng nhất để nổ sung, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Tay súng bắn tỉa ban đầu là do chồng chị cả muốn điều từ trong bội đội tới đây, nhưng khi ấy lại vừa vặn có một người bạn đang ở đó, sau khi nghe bọn họ nói chuyện liền nói: “Chuyện này để tôi làm cho!”
Người bạn đó, chính là Tịch Giản Cận – người từng cùng chồng chị cả Thịnh Thế điều tra vụ án ba Hàn Thành Trì tham ô.
Thái tử gia của nhà họ Tịch, chồng của thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Bạc Đế thành phố X.
Năm đó vì Tịch Giản Cận chia tay với Bạc Sủng Nhi, thân thể con trời lại xông vào bộ đội, một đường đánh Gi*t chen chân vào hàng ngũ tinh anh bộ đội đặc chủng, trở thành tên bắn tỉa hạng nhất.
Bên Thịnh Thế sắp xếp xong xuôi mọi thứ, lúc đang tiến hành phân chia công việc thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.
Lúc ấy trong lòng Thịnh Thế liền nổ tung, Hàn Thành Trì thế mà lại báo cảnh sát?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc