Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 245

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Ân Ân nghe những lời bà Cố nói, máu trên mặt đều mất hết, ánh mắt không thể tn: "Mẹ, có phải mẹ điên rồi không, mẹ vì cổ phần mà làm những chuyện này, mẹ có biết là phạm pháp không!"
"Mẹ không còn cách khác, nếu như mẹ không làm như vậy, công ty Cố thị sẽ là của Hàn Thành Trì, nhà chúng ta sẽ nghèo rớt mồng tơi, chẳng còn gì nữa! Mẹ chỉ có thể làm vậy, dùng cách này, cược một lần!" Bà Cố còn kích động hơn Cố Ân Ân, nhìn điện thoại trong tay Cố Ân Ân, phân phó đám người đã mướn: "Lấy điện thoại của nó, để hai chúng nó đứng trên cầu thang đợi Hàn Thành Trì đến thì chuẩn bị up Hi*p cậu ta!"
...
...
Lúc Cố Ân Ân mười tám tuổi, cô bị nam sinh trong trường bắt nạt, Hàn Thành Trì vì cô mà đánh nhau với nam sinh đó. Khi đó Hàn Thành Trì còn chưa có tài năng gì, giống như Cố Ân Ân, bị nam sinh đánh cho mặt bị thương.
Khi Cố Lan San mười lăm tuổi, tự mình về nhà sau tiết tự học ban đêm, trên đường bị người ta vây quanh đùa giỡn, Cố Lan San thông minh cầu cứu Cố Ân Ân, lúc đó Hàn Thành Trì cũng có mặt, chạy chiếc xe đạp màu ánh trăng đến ngõ hẻm cứu Cố Lan San, anh vẫn luôn là một chàng trai dịu dàng, không biết đánh nhau, đêm đó người đông thế mạnh, anh bị đánh cho nằm rạp trên đất không dậy nỗi.
Lúc Cố Ân Ân hai mươi mốt tuổi, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đang du học Mỹ, Cố Ân Ân anh quậy phá hơn chút, cả đêm không ngủ ra khỏi nhà, trên đường gặp một tên say rượu, Hàn Thành Trì theo sát phía sau, thấy được cảnh đó, không nói hai lời xông lên, lần đó Hàn Thành Trì xém bị trục xuất về nước, nếu như không phải lúc ấy ba Hàn Thành Trì giữ một chức vụ quan trọng thì đã xong rồi.
Lúc Cố Lan San hai mươi lăm tuổi, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đã chia tay,Cố Lan San không còn yêu Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì lại bị một tên say mắn ‘đồ đàn bà đê hèn’, Hàn Thành Trì nghĩ còn chưa nghĩ đã cho tên kia một đấm!
Cả đời này của Hàn Thành Trì, chỉ đánh nhau bốn lần.
Mà bốn lần này đều quay quanh chuyện của Cố Ân Ân và Cố Lan San.
Vật đổi sao dời, người và vật không còn, Hàn Thành Trì lại có thể chào đón trận thứ năm, lần này không phải vì Cố Lan San, hay mình Cố Ân Ân, mà là vì cả hai người Cố Ân Ân và Cố Lan San.
Bà Cố chỉ cho Hàn Thành Trì nửa tiếng, nhưng Hàn Thành Trì chỉ dùng mười lăm phút đã xuất hiện rồi.
Lúc bà Cố thấy Hàn Thành Trì mở cửa phòng ra, Hàn Thành Trì vừa liếc mắt đã trông thấy một ông chú vạm vỡ tay đang ôm hai cô gái đứng trên cầu thang.
Cố Lan San bên tay trái ông ta đã hôn mê, tay phải là Cố Ân Ân với sắc mặt tái nhợt, lúc nhìn thấy ánh, nước mắt chảy ra gọi: "Thành Trì."
Hàn Thành Trì cất bước, đi tới dưới cầu thang, anh vừa muốn bước lên lầu, giọng nói bà Cố đã vang lên: "Hàn Thành Trì, thứ tôi cần cậu có đem tới không?"
Hàn Thành Trì không trả lời bà Cố, vẫn bước lên lầu.
"Hàn Thành Trì, cậu cam đảm bước thêm một bước, tôi sẽ bảo anh ta buông tay ra!"
Người đàn ông ôm Cố Ân Ân và Cố Lan San, nhìn anh giả vờ buông tay.
Hàn Thành Trì lập tức dừng bước, lúc này khoảng cách với Cố Ân Ân và Cố Lan San là năm bậc thang.
Cố Lan San bất tỉnh và Cố Ân Ân tỉnh táo thoạt nhìn đều rất chật vật, tóc tai và quần áo cũng xốc xếch.
Chẳng qua Cố Ân Ân hơn Cố Lan San ở chỗ hai mắt đỏ bừng, hai tay của cô ta bị một tay của người đàn ông vạm vỡ sau lưng nắm thật chặt, cả người dừng lại đứng ở trên một bậc thang cầu thang, cúi đầu, một cái cầu thang, cô ta đã đếm qua, tổng cộng có mười lăm bậc thang, chỉ cần cái tay đang nắm lấy cô ta của người đàn ông kia khẽ buông lỏng, cô ta sẽ lăn xuống bậc thang, sau đó đứa bé trong bụng của cô chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ.
Cố Ân Ân biết mẹ mình là một người đàn bà yêu thích hư vinh, bà vì tiền bạc, giở thủ đoạn, làm rất nhiều chuyện người ta khinh thường, cô ta cũng biết mẹ mình lợi dụng Vương Giai Di, lợi dụng Cố Lan San.
Nhưng Cố Ân Ân vạn lần không có nghĩ đến, có một ngày mẹ ruột của mình coi mình như con cờ để lợi dụng.
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì dưới năm bậc thang trước mặt, có lẽ anh ấy tới rất vội vàng, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn bạc, cổ áo có mấy cái nút áo bị cỡi ra, chỗ cổ tay áo cũng hơi xoăn lên, lộ ra một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin màu bạc nạm vàng.
Người đàn ông đó, cùng người đàn ông đã từng cùng cô ta vượt qua 27 năm không có gì khác biệt, trừ quần áo hơi gọn gàng hơn một chút.
Hàn Thành Trì dừng bước, sau khi không nhúc nhích, cũng không quay đầu nhìn bà Cố đứng ở dưới lầu, ngược lại lại nhìn Cố Lan San đã hôn mê bất tỉnh, mi tâm của anh ta cau lại thật chặt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ u ám.
Sau đó, anh ta mới chậm rãi dời mắt đến trên người Cố Ân Ân, tầm nhìn có chút nhẹ nhàng chậm chạp, đôi mắt trước sau như một thanh minh thấu triệt, nhìn đáy mắt ửng hồng chua xót của Cố Ân Ân bỗng nhiên rơi nước mắt xuống.
Hàn Thành Trì nhìn nước mắt trên mặt Cố Ân Ân rơi xuống từng giọt, khóe môi giật giật, sau đó từ từ xoay đầu, từ trên cao nhìn xuống bà Cố đang đứng ở phía dưới khí định thần nhàn, thản nhiên nói: "Bà Cố, bà cũng biết, làm như vậy là phạm pháp, huống chi, nơi này còn có một người là người nhà họ Thịnh, mà cô ấy còn vô tội."
Chuyện cho tới bây giờ, đối với bà Cố mà nói, cũng chỉ có làm như vậy, mới có thể tìm kiếm một cơ hội sống.
Nếu không bà ta sẽ gặp phải chính là gia tộc nghèo túng, người không có đồng nào, trải qua cuộc sống nghèo khó không chịu nổi.
Cuộc sống như thế, đối với một người phụ nữ yêu thích hư vinh, cả đời theo đuổi giàu sang mà nói, nhất định chính là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cho nên thay vì lấy được kết cục như vậy, vùng vẫy trong đau khổ, bà Cố cảm thấy không bằng mình tử chiến đến cùng.
Nếu như bà ta thắng, có thể lấy được cổ phiều từ trong tay của Hàn Thành Trì, bà ta có thể giữ được công ty nhà họ Cố.
Cho dù cuối cùng bà ta phạm pháp bị bỏ tù, cùng lắm là bị bắt giam vài năm, sau khi đi ra bà ta vẫn trôi qua cuộc sống phú quý vui vẻ như cũ.
Nếu như bà ta thất bại, như vậy kết cục xấu nhất chẳng qua chính là phá sản giống như hiện tại, đều là một con đường ૮ɦếƭ.
Về phần Hàn Thành Trì nói Cố Lan San là vô tội...... Ha ha, coi như là Cố Lan San xui xẻo đi, bà ta vốn cho rằng Hàn Thành Trì rất yêu Cố Ân Ân, sẽ vì Cố Ân Ân mang thai thả cho bà ta một con đường sống, nhưng không nghĩ tới, Hàn Thành Trì không chút nào cố kỵ Cố Ân Ân, khư khư cố chấp muốn đổi chủ công ty nhà họ Cố!
Thật may, trước đó bà ta có theo dõi điều tra Hàn Thành Trì, từng thấy hình ảnh anh ta ôm Cố Lan San, thần thái lo lắng.
Nếu một người bà ta uy Hi*p Hàn Thành Trì không được, thì bây giờ bà ta dùng hai người!
"Phạm pháp thì thế nào? Người nhà họ Thịnh thì như thế nào? Tao có thể đi tới bước này ngày hôm nay, thì người nhà họ Thịnh không thoát khỏi liên quan! Nếu tao không có một ngày tốt lành, thì bọn mày cũng khỏi phải nghĩ đến có cuộc sống tốt!" Ánh mắt của bà Cố trở nên có chút ác độc, trên mặt lưu chuyển một nụ cười muốn đập nồi dìm thuyền, giọng điệu thờ ơ không quan tâm nói: "Không phải trong bụng Cố Lan San đang mang cốt nhục của nhà họ Thịnh sao? Ha ha...... Hôm nay nếu tao không lấy được thứ tao muốn, như vậy tất cả bọn mày cũng đừng nghĩ lấy được thứ bọn mày muốn!"
Thần thái Hàn Thành Trì trầm tĩnh mắt nhìn xuống bà Cố, vẻ mặt vẫn bình thản như trước.
Trái ngược với sự điềm tĩnh thoải mái của Hàn Thành Trì, thì bà Cố có vẻ bộc phát như bị điên, lời nói ra khỏi miệng, âm điệu cũng mang theo mấy phần âm trầm: "Hàn Thành Trì, tao không có thời gian ở đây hao hơi tốn sức với mày, tao mang Cố Lan San dưới mắt Thịnh Thế đi, nếu Thịnh Thế phát hiện Cố Lan San mất tích, nhất định sẽ lập tức phái người đi tìm kiếm, cho nên hiện tại thời gian còn lại không nhiều lắm, đưa thứ tao muốn cho tao, nếu không bây giờ tao bảo hắn buông tay!"
Dừng một chút, trên mặt bà Cố hiện lên chút quỷ dị: "Cho dù mày có bản lãnh lớn hơn nữa, mày cũng không thể đỡ được hai người phụ nữ, hắn vừa buông tay, mày đi đón, nhiều nhất mày chỉ có thể đón được một người, cho nên Hàn Thành Trì, thức thời, mày nên đưa giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu cho tao, nếu không kết quả sau cùng chắc chắn sẽ có một người ngã rớt mất con, vận khí không tốt, có thể sẽ bị mất mạng, một thi hai mạng!"
"Trừ phi, trước khi mày bước lên đón, đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ tính cứu một người!"
Bà Cố nói tới chỗ này, còn "Chậc chậc" hai tiếng: "Chỉ là, mày sẽ cứu ai? Đứa bé của nhà họ Thịnh, hay là đứa bé của mày?"
Hàn Thành Trì nghe được những lời này của bà Cố, khẽ mở trừng hai mắt, xoay đầu, nhìn hai người phụ nữ bị người xách ở sau lưng, khi tầm mắt của anh ta dời đi, ánh mắt vẫn cùng Cố Ân Ân chạm vào nhau.
Sắc mặt Cố Ân Ân thoạt nhìn tái nhợt có chút kinh người, đáy mắt của cô ta tràn đầy kinh hoảng bi thương.
Hàn Thành Trì lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Ân Ân mấy giây, mới hơi tránh mắt, nhếch môi, xoay đầu sang chỗ khác nhìn về phía bà Cố lần nữa, "Đồ tôi mang đến rồi."
Hàn Thành Trì đưa tay vào trong túi quần của mình, sau đó từ bên trong móc ra một xấp tiền mặt thật dày, chỉ có điều không phải nhân dân tệ, mà là đô la.
Bà Cố thấy số tiền kia, hơi nhíu mày, liền nhìn thấy Hàn Thành Trì giơ giơ số tiền kia về phía người đàn ông vạm vỡ kèm chặt hai người Cố Lan San và Cố Ân Ân, lập tức ném xuống dưới chân người đàn ông vạm vỡ, nói: "Các người làm chuyện này, chẳng qua là vì tiền, bà ta cho mày bao nhiêu tiền làm những chuyện này? Một trăm vạn? Hai trăm vạn?"
Hàn Thành Trì vừa nói, vừa móc vài xấp tiền từ trong túi của mình ra, ánh mắt lom lom nhìn về phía dưới chân của hắn ném xuống.
"Tạm thời tới có chút gấp, không thể cho người điều động tiền, chỉ là, mày ra giá, thả hai người bọn họ, muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho mày bấy nhiêu!"
Hàn Thành Trì giơ cổ tay của mình lên, tháo chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm vạn khảm kim cương xuống, đưa về phía người đàn ông vạm vỡ: "Chiếc đồng hồ đeo tay này trị giá tám trăm vạn, mày cầm đi chợ đen bán, giá thị trường cũng không thấp hơn bốn trăm vạn, toàn thế giới chỉ có một cái này, những xấp đô la kia mày có thể mang theo chạy trốn, chỉ cần thả hai người bọn họ, những thứ đồ này toàn bộ là của mày."
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chồng đô la dưới chân mình, lại nhìn đồng hồ đeo tay Hàn Thành Trì đưa tới trước mặt, trên mặt có chút dao động.
Hàn Thành Trì nhìn mặt mà nói chuyện, mấy giây sau anh nói tiếp: "Mày cũng chỉ vì tiền, không cần thiết phải góp mạng vào, huống chi nghề của bọn mày không phải có đạo nghĩa giang hồ sao? Không động vào phụ nữ và trẻ con, huống chi trong bụng họ còn có đứa nhỏ! Cần gì phải làm ra tai nạn ૮ɦếƭ người?"
Người đàn ông vạm vỡ suy nghĩ một chút, chân cũng bắt đầu lui về phía sau.
Bà Cố thấy một màn như vậy, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, bà biết Hàn Thành Trì không dễ dàng bị bà khống chế, nhưng nếu bà dám làm như thế thì đã làm tốt chuẩn bị, muốn dễ dàng phá hủy mọi sự sắp đặt mà bà vất vả bày ra như vậy thì thật đúng là nghĩ quá dễ dàng!
"Không được nhúc nhích!" Bà Cố nhanh chóng móc một khẩu súng lục từ trong túi xách ra, giơ lên nhắm ngay người đàn ông vạm vỡ: "Nếu như mày không muốn ૮ɦếƭ thì ngoan ngoãn làm theo lời tao, đứng ở đó không được nhúc nhích!"
Người đàn ông vạm vỡ không có nghề nghiệp đàng hoàng nên làm ít chuyện xấu để xoay chút tiền của phi nghĩa, sau đó bỏ trốn để bắt đầu cuộc sống mới.
Ai lại muốn bán mạng của mình vào chứ?
Bây giờ bị bà Cố hù dọa như vậy, anh ta lập tức đứng đó không dám cử động.
Hàn Thành Trì nhìn bà Cố giơ khẩu súng lục trong tay, họng súng đen sì nhắm ngay người đàn ông vạm vỡ, tròng mắt anh co lại, ánh mắt trở nên tối đen không ánh sáng.
Bà Cố nhìn bộ dạng này của Hàn Thành Trì, ngẩng cằm bảo: "Hàn Thành Trì, tao sống lâu hơn mày hai mươi mấy năm, chút tâm tư này của mày, làm sao tao có thể không hiểu được! Nếu như không muốn tao nổ súng thì giao vật tao muốn ra đây! Nếu không, một khi tao nổ súng, hai người họ sẽ gặp chuyện không may!"
Cố Ân Ân không nghĩ tới mẹ cô ngay cả súng cũng đã chuẩn bị, mặc dù khẩu súng kia không nhắm ngay cô nhưng toàn thân cô vẫn lạnh run, cổ họng cô như bị đúc bằng chì, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Mẹ...... Người điên rồi...... Người điên rồi, con là Ân Ân, con là con gái của người....."
Vậy mà bà Cố lại làm như không nghe thấy lời nói của Cố Ân Ân, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì nói ra yêu cầu của mình: "Tao đếm đến mười, nếu như mày còn không lấy đồ ra, như vậy tất cả chúng ta cùng nhau xuống địa ngục!"
"Mẹ, đừng như vậy...... Đừng......" Cố Ân Ân khóc thành tiếng, giọng nồng đậm cầu xin: "Mẹ, xin người, đừng như vậy, thả con và Lan San......"
"Mười" Bà Cố không hề để ý đến con gái ruột bà đang cầu xin, trái lại bắt đầu đếm số.
"Chín."
"Tám."
Hàn Thành Trì đứng đó, nghe từng con số Ả rập từ trong miệng bà Cố thốt ra, khóe môi hơi cong lên, từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện.
"Bảy, sáu, năm......"
Cố Ân Ân rõ ràng nghe thấy tiếng khẩu súng trong tay bà Cố lên nòng, âm thanh kia giống như tiếng sét hung hăng nổ vang trong đầu cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc