"Không còn?" Cố Lan San cười tít mắt nhìn Thịnh Thế, hỏi.
Thịnh Thế nghĩ nghĩ, gắng gượng nói: "Không còn, làm những điều này đi, sợ nhiều quá lại làm em mệt, làm anh đau."
"Đau lòng cái đầu anh ấy!" Cố Lan San hung hăng đầy Thịnh Thế một cái, đi xuống từ trên đùi anh, chống hông, đứng trước mặt anh, dáng vẻ mèo con ngoan ngoãn mới nãy liền trở thành khí thế cao ngạo: "Cho anh chút ánh mặt trời anh liền sáng lạn, mộng của anh thực sự rất đẹp nhỉ!"
Thịnh Thế bị Cố Lan San đẩy liền ngã xuống giường, ánh mắt sung sướng nhìn Cố Lan San: "Đúng là Hàn Thành Trì đã ôm em rồi!"
Cố Lan San cầm áo ngủ trong tay hung hăng vứt lên mặt Thịnh Thế: "Thịnh, Nhị, Thập, anh, có, thể, không, ấu, trĩ, như, vậy, được, không!"
Thịnh Thế bị mắng ấu trĩ, bắt lấy áo ngủ của Cố Lan San, hung hắng ngủi một chút, than thở nói: "Thật thơm!"
Cố Lan San giật giật khóe môi, giơ chân lên, đá lên đùi Thịnh Thế một phát, xoat người, liền đi vào trong phòng tắm.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng của cô, khóe môi mở rộng, sau đó vội vội vàng vàng ngồi dậy từ trên giường, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
...
...
Ngày hôm sau là ngày khám thai của Cố Lan San.
Thịnh Thế không đi công ty, chín giờ sáng, liền phân phó người chuẩn bị xe thật tốt, liền đưa Cố Lan San đi bệnh viện.
Một loạt kiểm tra được làm, cũng tốn không ít thời gian, sắp gần đến giữa trưa rồi.
Bào thai vô cùng khỏe mạnh, lúc này đã thành hình, chỉ là vẫn không phát hiện được là nam hay nữ.
Nhưng mà, bác sĩ nói cho bọn họ, qua hai tuần thì liền có thể biết rõ.
Cho nên, khi Thịnh Thế cẩn thận đỡ Cố Lan San đi ra từ phòng khám thai, cô liền nhịn không được hỏi Thịnh Thế: "Nhị Thập, anh nói trong bụng em là con trai, con gái hay là cả con trai con gái?"
Lời này có chút rối, nghe vậy đầu óc Thịnh Thế có chút không xoay chuyển được, sau đó một lúc mới nghĩ nghĩ, còn giống như nếu thực sự có tình huống này, bọn họ sẽ có hai em bé đấy!
Sau đó Thịnh Thế thực sự nghĩ đến, nói: "Là con trai, là con gái, anh đều thích cả."
"Nhị Thập, em đang giả tưởng cho anh mà." Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói ra hi vọng trong lòng: "Em hi vọng là một nam một nữ."
"Một nam một nữ thì không có gì tốt hơn rồi, nhưng là hai bé gái anh cũng thích, nói vậy, các con chắc chắn là chị em tốt, bạn thân tốt. Còn nếu là hai con trai anh cũng thích, tương lai nếu một trong bọn họ đánh nhau bị thương trong trường, người còn lại có thể thay nhau đi nhận xử phạt, nếu như vậy, con trai của anh sẽ không chịu chút thương tích nào, có mặt mũi!"
Cố Lan San cảm thấy mình hỏi Thịnh Thế vấn đề này tương đương với hỏi không, cô liền ngậm miệng, không phản ứng với Thịnh Thế nữa.
Thịnh Thế đỡ Cố Lan San lên xe, tâm tình cô rất tốt, nói không muốn về nhà, Thịnh Thế liền dẫn cô đi đến một nhà hàng vô cùng sang trọng để ăn chút gì đó, sau khi ăn xong thì Cố Lan San liền đề nghị đi dạo mấy cửa hàng.
Cố Lan San vốn muốn mua cho bản thân cùng Thịnh Thế mấy đồ này noh, nhưng mà phụ nữ đều có một bệnh chung, khi đã hay sắp làm mẹ, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bé con trong bụng mình.
Cho nên, đi qua đi lại, Cố Lan San liền cùng Thịnh Thế đi đến khu mẹ và con.
Khu mẹ và con ước chừng đã chiếm mọ tầng, lần lượt đi dạo từng nơi, cũng tốn mấy tiếng.
Thịnh Thế sợ Cố Lan San mệt nên vừa đi dạo cùng cô, vừa hỏi cô muốn nghỉ ngơi hay không.
...
...
Buổi sáng hôm sau, khi nhà họ Cố mời dự họp đại hội cổ động, Hàn Thành Trì cũng tham dự.
Trong tay anh, giờ phút này đã nắm giữ 67% cổ phẩn công ty của xí nghiệp họ Cố, dựa theo quy tắc trên thương trường, chỉ cần Hàn Thành Trì muốn, tất nhiên xí nghiệp họ Cố sẽ đổi chủ.
Đại hội cổ đông thường mời dự họp hai lần, lần đầu tiên là quyên bố người nào nắm nhiều cổ phần công ty, lần thứ hai là một tuần sau, chính thức tuyên bố người nào tiếp nhận chức chủ tịch xí nghiệp họ Cố.
Tại ngày dự họp đại hội cổ đông lần này, bình thường là không nhưng hôm nay phu nhân Cố lại phá lệ xuất hiện.
(*) Phu nhân Cố chình là bà Cố, do hoàn cảnh ở trên thương trường nên mình để phu nhân Cố sẽ trang trọng hơn.
Hàn Thành Trì nắm trong tay đa số cổ phần công ty, không thể nghi ngờ, Hàn Thành Trì hoản toàn có khả năng nắm được vị trí Thành viên hội đồng quản trị xí nghiệp họ Cố.
Sau khi công bố kết quả với mọi người, luật sư công chứng hỏi Hàn Thành Trì có muốn tiếp nhận chức vụ... không, trên mặt phu nhân Cố hiện lên một tia khẩn trương, đôi mắt thẳng tắp nhìn Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì nhìn thoáng qua phu nhân Cố, liền thu hồi tầm mắt của mình, nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt mình nửa phút.
Nửa phút đó, toàn trường đều yêu tĩnh không tiếng động, mọi người đều giảm hô hấp, không dám lên tiếng, tầm mắt mọi người đều đồng loạt rơi lên người Hàn Thành Trì.
Mí mắt Hàn Thành Trì nhẹ giật giật, sau đó cũng chầm chậm ngẩng đầu, thần thái của anh vô cùng bình tĩnh, giật giật môi, nói câu nói đầu tiên của mình từ khi xuất hiện ở đại hội cổ đông này: "Tôi tin tưởng, tôi có thể đưa xí nghiệp họ Cố lên vị trí rất cao."
Lời này của Hàn Thành Trì, liền làm cho sắc mặt phu nhân Cố tái nhợt.
Bà nghĩ đến ngàn vạn lần, thật không ngờ, ngăn cản của bà thế nhưng thất bại rồi.
Vậy mà Hàn Thành Trì lại không để ý đứa bé trong bụng Cố Ân Ân, cố ý muốn ςướק đi xí nghiệp họ Cố.
"Giống như vậy, nếu xí nghiệp họ Cố do tôi nắm lấy, như vậy toàn bộ mọi thứ chỉnh đốn và cải cách sẽ dựa theo tôi nói, tôi sẽ sửa đổi xí nghiệp họ Cố trở thành công ty con trên danh nghĩa xí nghiệp họ Hàn. Đồng thời tôi cũng sẽ cho các vị cổ đông đang ngồi ở đây một cái bảo đảm, không cần một năm, chỉ cần khi chia hoa hồng cuối năm nay, tôi có thể cho mọi người số tiền cùng ích lợi cao hơn mười lần so với những năm trước." Hàn Thành Trì bảo đảm, không thể nghi ngờ đó là một sự hấp dẫn cực tốt với nhóm người cổ đông, huống chi, Hàn Thành Trì - một vị thần giới thương trường nói vậy, không cần tới một năm anh đã làm xí nghiệp họ Hàn lớn như vậy, năng lực của anh đã rõ như ban ngày rồi. Do vậy mà nhóm người cổ đông đồng loạt vỗ tay, ngầm bày tỏ đồng ý với việc xí nghiệp họ Cố đổi chủ.
Dễ nhận thấy phu nhân Cố có chút ngồi không yên, bà không để ý toàn trường đang vỗ tay vang dội, nhanh chóng dứt khoát hỏi Hàn Thành Trì: "Ý tứ của giám đốc Hàn là gì, không cần đứa con trong bụng Cố Ân Ân sao?"
Hàn Thành Trì không hé răng, chỉ từ từ khép máy tính lại, đối với mấy người nhóm cổ đông vì câu này của phu nhân Cố kinh ngạc một hồi mà kéo kéo khóe môi, mở ra một nụ cười với họ mà nói: "Đại hội cổ đông tuần sau, chúng ta sẽ gặp lại."
"Đại hội cổ đông tuần sau, chúng ta lại gặp."
Hàn Thành Trì nói xong, liền xoay người, bước ra cửa phòng họp, thư kí đi theo sau lưng anh, vội vàng ôm laptop bước theo.
...
...
Sự lựa chọn của Hàn Thành Trì, hoàn toàn làm rối kế hoạch của bà Cố.
Nhưng, gừng càng già càng cay, việc do chính tay bà Cố sắp xếp, bà còn mời thám tử tư, lúc bà tìm được Hàn Thành Trì, một ngày hai mươi bốn giờ đều quan sát tất cả hoạt động của anh.
Nhưng màn Hàn Thành Trì ôm Cố Lan San đến bệnh viện kia, cũng nằm trong lòng bàn tay bà Cố, cho nên hôm qua, bà cũng sẳn tiện cho thám tử theo dõi Cố Lan San.
Bây giờ kế hoạch 1 đã bị rối loạn, vậy kế hoạch 2 sẽ sắp lên sân.
Sau khi bà Cố họp cổ đông xong, trước tiên gọi cho thám tử tư, hỏi thăm về hoạt động của Cố Lan San.
Thám tử tư cho bà Cố một câu trả lời rất chắc chắn: 9 giờ sáng ra khỏi nhà họ Sở, cùng Thịnh Thế đến bệnh viện quân y, 11 giờ 45’ ra khỏi bệnh viện, đi ăn cơm ở một quán ăn cách mười cây số, Thịnh Thế dẫn cô đến một cửa hàng bách hóa lớn.
Bà Cố nghe xong những tin tức này, suy nghĩ một chút, gọi đến số đã chuẩn bị sẳn, đầu kia nhanh chóng bắt máy, bà Cố nói vào trong điện thoại: "Bây giờ nghe theo sắp xếp của tôi, đến cửa hàng XX cách 10km kia...... Cẩn thận người đàn ông bên cạnh cô ta, mấy người phải thừa dịp người đàn ông đó không có đó, đem cô ta đi..... Sau khi xong chuyện, tôi sẽ đưa mấy người 1 triệu, rồi sang thêm sang thẻ 5 triệu nữa.”
Bà Cố ngắt máy xong, cười lạnh lùng, rồi gọi điện cho Cố Ân Ân, hỏi Cố Ân Ân đang ở đâu, dập máy rồi bắt xe đến đó.
...
...
Thịnh Thế và Cố Lan San đi dạo nửa giờ, dẫn Cố Lan San lên tầng cao nhất của khu bách hóa nghĩ ngơi.
Sauk hi Cố Lan San ngồi xuống, hứng thú bừng bừng chọn đồ trẻ em cho đứa con chưa ra đời trong bụng.
Thịnh Thế gọi cho Cố Lan San một ly sữa tươi, lúc trưa Cố Lan San uống hơi nhiều canh chua, nên uống xong ly sữa này, có chút muốn đi WC.
Thịnh Thế không yên lòng để Cố Lan San đi một mình, tất nhiên là sẽ đi cùng, đợi lúc Cố Lan San bước vào WC nữ, khoảng ba phút sau, liền có một người phụ nữ trung niên hỏi đường Thịnh Thế, Thịnh Thế xoay người, chỉ đường cho người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có thính lực không được tốt, hỏi lại Thịnh Thế hai lần, rồi mới nói cảm ơn Thịnh Thế, đi khỏi.
Đây là khoảng thời gian sơ hở, anh không phát hiện Cố Lan San bị người ta im lặng đem đi.
...
...
Cố Lan San chưa từng nghĩ, mình dưới mắt Thịnh Thế, bị người ta quang minh chánh đại đem đi.
Cố Lan San đang bước ra ngoài từ nhà vệ sinh, lúc cúi đầu chỉnh lại quần áo, thì bị người ta tập kích sau lung.
Lấy khăn ướt bịt miệng, chưa đến ba giây, cô đã mất ý thức, chuyện về sau Cố Lan San hoàn toàn không biết gì.
Cố Lan San bị người ta ôm đi vội vã, vì lúc ấy Thịnh Thế đã dời tầm mắt đi, mà Cố Lan San vừa hôn mê, nên người đàn ông bắt cóc ôm ngang cô lên, mặt lo lắng chạy về phía cầu thang, thật sự không nên rước lấy hoài nghi của mọi người, chỉ khiến mọi người nghĩ là đang cấp cứu, thậm chí còn có người nhường chỗ cho tên bắt cóc Cố Lan San vào thang máy.
Lúc Thịnh Thế quay đầu lại, WC rấy yên tĩnh, chỉ có chút ồn ào cách đó không xa, cộng với anh không nghĩ nhiều, kiên nhẫn mà chờ đợi.
...
...
Từ lúc bà Cố bảo Cố Ân Ân đến cầu xin Hàn Thành Trì buông tha cho công ty nhà họ Cố, đến giờ đã mang thai hơn ba tháng, mẹ con cô cũng chiến tranh lại ngần ấy lâu.
Nên bà Cố đến tìm mình, còn muốn đi dạo phố chung với nhau, Cố Ân Ân sững sờ một chút, nghĩ đến dù sao cũng là mẹ con, cũng không thể cả đời chiến tranh lạnh như thế, vả lại, bà Cố làm hòa với cô trước, cũng đại diện cho việc bà Cố đã cúi đầu, nên Cố Ân Ân không từ chối.
Chỉ là đi dạo ở cửa hàng bách hóa, bà Cố bảo Cố Ân Ân cùng đi đến nhà một người bạn, Cố Ân Ân không phản đối, hai người đến một tiểu khu cách Thịnh Thế 10km.
Tiểu khu này toàn nhà cao tầng, thuộc về khu nhà xa hoa, lúc bà Cố gõ cửa nhà một gia đình, Cố Ân Ân theo vào sau, nhìn thấy Cố Lan San đang mềm nhũn nằm trên sa lông thì Cố Ân Ân vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía bà Cố, hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra? Lan San sao lại ở đây?"
Vẻ mặt giả vờ thân thiết của bà Cố thu lại, bà ta nhìn Cố Ân Ân, không trả lời câu hỏi của Cố Ân Ân, nói với người bà ta đã mướn: "Điện thoại của mấy người, cho tôi mượn dùng một chút."
Những người được mướn nhanh chóng đưa điện thoại đến, bà Cố cầm điện thoại vỗ vào người Cố Lan San đang bất tỉnh và cả Cố Ân Ân, tìm số Hàn Thành Trì, gửi đi hai tin nhắn.
Sauk hi gửi đi xong, bà Cố gọi điện thoại cho Hàn Thành Trì.
Điện thoại rung lên ba lần, mới có người nghe máy.
Bà Cố không nói nhảm với Hàn Thành Trì, nói ngay yêu cầu của mình: "Hàn Thành Trì, nếu tôi nói mềm, cậu không đồng ý, tôi sẽ dùng bạo lực, Cố Lan San và Cố Ân Ân đều đang trong tay tôi, với lại đều đang mang thai, tôi muốn lấy đứa bé hai bên ra, e là quá dễ dàng.”
"Bà muốn thế nào?" Vào giờ phút này, giọng nói Hàn Thành Trì vẫn còn rất trầm tĩnh.
"Tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là cậu lúc tới, đem theo sổ chuyển nhượng cổ phần của Cố thị trong tay cậu. Không cho báo cảnh sát, không cho tìm bất cứ kẻ nào, cho cậu nửa tiếng, nếu như tôi không thấy sổ chuyển nhượng, vậy thì chúng ta ngọc đá cùng nát!"
Bà Cô gửi địa chỉ, không đợi Hàn Thành Trì trả lời, đã vội cúp máy.