Thịnh Thế nhìn Cố Lan San, mùa hạ sắp đến gần, bầy trời ngoài cửa sổ xanh mướt, ánh mặt trời buông xuống, trong lòng Thịnh Thế, lại cảm thấy lòng tham không đáy nổi lên.
Thịnh Thế giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Cố Lan San một cái, từ lúc 11 tuổi đã gặp cô, sau đó dần dần nhìn cô lớn lên, xinh đẹp đến nhường này, chậm rãi nhắm lại đôi con ngươi, sau đó phác thảo hình dáng nàng khi trưởng thành trong đầu.
Thịnh Thế đang đợi Cố Lan San tỉnh lại, ấn đường vẫn luôn nhíu lại thật chặt, anh không phải người thích hút thuốc, nhưng lúc anh phiền não, lại thích hút thuốc, hưởng thụ ni-cô-tin ngập tràn vòm họng, mang tới cảm giác cay đầy kích thích, có thể nhẹ nhàng xóa bỏ sự đau đớn trong Ⱡồ₦g иgự¢ trái kia.
Nhưng khi anh sờ sờ túi, mới nhớ tới kể từ ở chung một chỗ với Cố Lan San, thì không cần thuốc lá để gây mê bản thân nữa.
Thịnh Thế cứ duy trì vẻ mặt đờ đẫn cứng ngắc như vậ, nhìn chằm chằm Cố Lan San trên giường, mặc cho thời gian tí tách như nước chảy, mãi cho đến bốn giờ chiều, lúc mặt trời lặn đằng tây, hàng lông mi thật dài của Cố Lan San mới khe khẽ chớp, từ từ mở mắt.
Ánh mắt Cố Lan San nhìn trần nhà hơi dừng lại một lát, sau đó giống như nhớ ra cái gì, giơ tay lên theo bản năng sờ bụng của mình một cái, mặc dù rất bình thản, nhưng cũng không phát hiện cái gì khác thường, lúc này Cố Lan San mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó liền đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, trông thấy Thịnh Thế còn đang ngẩn người.
Cố Lan San cũng không chú ý tới thần thái của Thịnh Thế có chỗ nào khác lạ, cô chỉ nhìn đến người mà bản thân có thể ỷ lại, lại nghĩ đến mình suýt nữa mất con, sợ đến mức khiến cả người cô lập tức trở nên yếu đuối, cô vén chăn lên, chợt nhào vào иgự¢ Thịnh Thế, ôm eo anh, ngửi thấy mùi đặc trưng trên người anh, nghe tiếng tim đập thình thịch đầy sức sống của anh, trái tim Cố Lan San dần dần bình yên trở lại.
Thịnh Thế bị cô ôm một cái như vậy, cũng tỉnh lại, cảm thấy thân thể mềm mại của cô gái vùi ở trong иgự¢ mình, anh liền cúi thấp đầu, thấy khuôn mặt ỷ lại của Cố Lan San vùi ở trong иgự¢ anh, trong lòng chẳng có chút cảm xúc
Nhưng mà, Thịnh Thế vẫn ૮ưỡɳɠ éρ nặn ra một nụ cười, giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, hỏi: “Cảm giác người như thế nào? Có muốn nghỉ ngơi nữa hay về nhà?”
Cố Lan San nghe lời cảm thụ tình trạng thân thể mình một chút, cảm thấy hình như không có vấn đề gì, liền lắc đầu một cái, nói: “Em đói rồi, bây giờ chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Thịnh Thế đáp một tiếng, lại ôm Cố Lan San trở về giường bệnh, sau đó cúi người, nhặt giày của cô lên, để cô đi.
Lúc đi giày, chân Cố Lan San khẽ run một cái, khi anh cầm lòng bàn chân cô, cô cảm thấy nhột, cười khanh khách hai tiếng, Thịnh Thế ngẩng đầu lên, thấy Cố Lan San nở nụ cười, trong lòng càng thêm buồn bực, đến lúc cuối cùng thắt dây giày cho Cố Lan San, sức lực hơi lớn, khiến Cố Lan San hít vào một hơi, kêu đau.
Thịnh Thế vội vàng luống cuống tay chân buông lỏng dây giày cho Cố Lan San, miệng khẩn trương nói: “Sở Sở, thật xin lỗi, anh không cố ý.”
Cố Lan San không nói gì, chỉ nhìn Thịnh Thế.
Lúc Thịnh Thế lần thứ hai thắt dây giày thời điểm, chú ý và tập trung hơn, thắt một cái nơ hình con bướm rất đẹp, sau đó đứng đứng dậy, dắt tay Cố Lan San, mang theo cô ra khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, hơi kẹt xe, Thịnh Thế biết Cố Lan San đã hoài thai, cho nên mở xe cực kỳ cẩn thận, lúc phanh lại cũng cố gắng để lực quán tính lực trở nên thâp nhất.
Về đến nhà, Tôn Thanh Dương lập tức phân phó người giúp việc bưng bữa ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai lên, Thịnh Thế ở bên cạnh cô, phục vụ chu đáo.
Sau khi Cố Lan San ăn xong, cứ nhìn Thịnh Thế ăn.
Thịnh Thế ăn rồi chưa hai cái, đã buông đũa xuống.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế như vậy, nhíu nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận một chút, nói phải về phòng ngủ.
Thịnh Thế vội vàng đứng lên, cùng Cố Lan San lên lầu.
Vừa vào phòng ngủ, Cố Lan San liền đi thẳng vào vấn đề hỏi Thịnh Thế: “Nhị Thập, có phải anh mất hứng hay không?”
Thật ra thì cô loáng thoáng đã đoán được cái này đồ đàn ông nhỏ mọn này rốt cuộc thế nào.
Ánh mắt Thịnh Thế hơi lóe lên, kéo một nụ cười sáng lạn với Cố Lan San: “Không có đâu.”
Cố Lan San liếc nhìn Thịnh Thế đang giả bộ rất vui vẻ, suy nghĩ một chút, liền gật đầu một cái, giọng nói nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ừ.”
Sau đó liền xoay người, đi vào phòng thay đồ, định tìm quần áo đi tắm.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng Cố Lan San cứ phong đạm vân thanh biến mất như vậy, buồn buồn ngồi ở trên giường.
Tại sao cô lại không hỏi thêm mấy câu?
Thịnh Thế giơ tay lên, dùng sức kéo kéo tóc, bộ dáng kia muốn bao nhiêu mất mác có bấy nhiêu mất mác.
Cuối cùng, Thịnh Thế không thể chịu được nữa hỏi Cố Lan San đang tìm quần áo trước tủ phòng thay đồ để chuẩn bị đi tắm phía trước: “Sở Sở, tại sao hôm nay em lại bất chợt đi thăm quan hiện trường điện ảnh vậy?”
Cố Lan San đang đứng đưa lưng về phía Thịnh Thế, nghe được câu này, cong môi, liền cười, sau đó không nhanh không chậm rút một cái quần ngủ bằng bông, xoay người, nhìn Thịnh Thế, dừng một chút mở miệng nói: “Đi dập tắt oai phong của tiểu tam, làm tang thêm sĩ khí vợ cả của em!”
Ánh mắt Thịnh Thế sáng lên, hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San trước mặt đang đứng cao hơn mình một đoạn, nhìn cô từ trên xuống dưới, lộ ra nét mặt như tin như không: “Chỉ bằng em, diệt tiểu tam? Em cầm cái gì đi diệt?”
Cố Lan San nghe được sự châm chọc trong lời nói của Thịnh Thế, bĩu môi, hùng hồn trừng mắt Thịnh Thế, ngang ngược chẳng chút xấu hổ nói: “Mang thân phận vợ con của Thịnh Thế đi diệt, chẳng lẽ còn không đủ sao!”
Thịnh Thế cảm thấy trái tim chua xót hơn nửa ngày hơi ấm một chút, hắn khẽ cười mấy tiếng, mới lại hỏi: “Không có chịu thiệt chứ?”
“Không chịu thiệt.” Cố Lan San lắc đầu một cái, cực kỳ kiêu ngạo hướng về phía Thịnh Thế nói: “Chính là cắt hết toàn bộ phần diễn của Tô Kiều Kiều, biến cô ta từ nữ chính trở thành người qua đường!”
Thịnh Thế có chút dở khóc dở cười, tuy nhiên vẫn còn suy nghĩ nhiều nhìn Cố Lan San hỏi: “Có cảm thấy tốt lên hay không?”
“Tốt đến mức muốn bùng cháy!” Cố Lan San gật đầu một cái, không hề keo kiệt chia sẻ tâm đắc diệt tiểu tam lần đầu tiên trong đời của mình: “Anh không biết, sắc mặt của Tô Kiều Kiều lúc đó, cực kỳ khó nhìn, hận không muốn ăn thịt em! Vốn em cũng chẳng quan tâm cô ta liền xoay người rời đi, cuối cùng cô ta kéo em, suýt nữa kéo eo đến, may là Hàn Thành Trì xuất hiện, đã cứu em một mạng, còn cho Tô Kiều Kiều một cái tát! Vậy mà kim chủ của cô ta lại không giúp cô ta, bây giờ vừa nghĩ lại, em đều cảm thấy cực kỳ hả giận! Nhị Thập, anh nghe như thế, có phải cũng cảm thấy cũng rất hả giận hay không!”
Thịnh Thế nghe thấy chuyện này có dính líu quan hệ với Hàn Thành Trì, trong lòng chẳng còn cảm giác nữa, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, gật đầu một cái, nói: “Ừ, rất hả giận.”
“Có thật không?” Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, hỏi.
“Thật mà.” Thịnh Thế tiếp tục gật đầu một cái, một đôi đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Cố Lan San, cố gắng không để cho mình lộ ra sơ hở.
Cố Lan San nhìn chằm chằm Thịnh Thế một hồi, sau đó giơ tay lên, giữ cổ của anh, ngồi vào trên hai chân anh. Thịnh Thế tự nhiên giơ tay lên ôm chặt eo cô, Cố Lan San ngẩng đầu, mở to miệng cắn cắn cằm của anh, thầm nói: “Tên lừa gạt! Nghĩ một đằng nói một nẻo!”
Thịnh Thế lắc đầu: “Không có.”
Cố Lan San tiếp tục dùng lực cắn cắn cằm Thịnh Thế: “Nhị Thập, thật ra thì anh có biết hay không, bây giờ kỹ thuật diễn của anh không tốt nữa rồi, cực kỳ yếu! Trên mặt anh rõ ràng viết mấy cái chữ, anh, cực, kỳ, không, vui rồi!”
“Thật sao?” Thịnh Thế giơ tay lên, sờ mặt mình một cái.
“Không có sao?” Cố Lan San ôm cổ Thịnh Thế, cả người ngửa về phía sau, yên tâm giao sức nặng toàn thân mình cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế vội vàng vươn tay, cẩn thận che eo và lưng cô, kéo cô trở về trong иgự¢ mình, nhìn chằm chằm dáng vẻ kiều diễm của cô một lát, thành thực mở miệng nói: “Sở Sở, anh không vui.”
Cố Lan San không nói gì.
“Anh không thích em có chút quan hệ nào với Hàn Thành Trì.”
Cố Lan San vẫn im lặng.
Thịnh Thế lặng yên trong chốc lát, thẳng thắn nói: “Sở Sở, trong lòng em, có phải vẫn chưa hoàn toàn quên cậu ta hay không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nhìn Thịnh Thế, nói: “Không hề, Nhị Thập, em chỉ ngẫu nhiên gặp anh ấy, vì mục đích chính của ngày hôm nay chính là hướng về phía Tô Kiều Kiều!”
Trong lòng Thịnh Thế thư thái vài phần, nhưng thái độ trên mặt vẫn là: “Tô Kiều Kiều bây giờ là người phụ nữ của Hàn Thành Trì.”
“Nhị Thập, đừng quên, trước kia Tô Kiều Kiều là người phụ nữ của anh!” Cố Lan San cong cong môi, phản bác.
Thịnh Thế cứng họng, xoay mặt, không lên tiếng, bộ dáng rất kiêu ngạo.
Cố Lan San biết người đàn ông này ghen, cô nũng nịu cọ đầu trước иgự¢ anh, giống như là mèo con làm nũng, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, giọng nói còn mang theo một chút nũng nịu: “Nhị Thập, thật xin lỗi.”
Hết lần này tới lần khác, Thịnh Thế đều cố ý khơi ra khí thế nữ vương, nhưng lần này lại nhận được tiểu loli dễ thương, rất muốn giở trò ăn Cố Lan San sạch sành sanh.
Anh vừa nghe cô nói ba chữ “Thật xin lỗi”, suýt nữa đã bỏ giáp đầu hàng.
Nhưng mà, đây chính là lần đầu tiên trong đời Cố Lan San nhận lỗi với anh nha, cơ hội mất đi là không trở lại, Thịnh Thế lập tức càng kiêu ngạo hơn, nghiêm mặt, hỏi: “Xin lỗi cái gì vậy?”
Lúc này Cố Lan Sa không muốn đấu cứng với Thịnh Thế, chọc cho ai đấy phải cúi đầu trước, cô cực kỳ ngoan trả lời: “Em không nên bốc đồng đi ra ngoài diệt tiểu tam như vậy, còn khiến mình suýt nữa ngã xuống, ảnh hưởng đến con của chúng ta.”
"Thực sự như vậy chứ?" Thấy Cố Lan San ngoan ngoãn không cãi nhau với anh như vậy, thực sự Thịnh Thế có chút hếch mũi lên mặt, bắt đầu sắm vai người chồng nghiêm khắc khí thế lần đầu tiên không quản lý được vợ nghiêm ngặt.
Cố Lan San nghĩ nghĩ, quyết định bản thân đành nhường người đàn ông nhỏ mọn này một chút vậy, vì vậy còn nói: "Em không nên gặp mặt Hàn Thành Trì, làm cho anh ghen."
"Thực sự không?"
"Thực sự không." Cố Lan San lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế vẫn không tốt lên liền bổ sung một câu: "Còn gì nữa sao?"
Thịnh Thế hừ một tiếng, không nói gì.
Cố Lan San vắt óc suy nghĩ, sau đó liền thấy Thịnh Thế mà nói với giọng không rõ lắm: "Dường như thực sự không mà."
"Sở Sở." Thịnh Thế gọi tên cô, nhìn thấy ánh mắt cô, trong đáy mắt anh lóe lên ánh sáng: "Sở Sở, anh ta ôm em đến bệnh viện...Anh ta đã ôm em...Ôm em rồi..."
Thịnh Thế liên tục nhấn mạnh ba lần, mỗi lần lại nghiến răng nghiến lợi mạnh hơn so với lần trước.
Cố Lan San nghẹn lời, hóa ra người đàn ông này lại tính toán chi li mấy thứ đó?
Néu Hàn Thành Trì không ôm cô, chẳng phải cô sẽ bị ngã trên đất sao?
Nhưng mà, vì do người này vui vẻ nên Cố Lan San vẫn phải duy trì thái tộ ngoan ngoãn mềm mỏng thì mới được, dáng vẻ liên tục kiểm điểm bản thân nói: "Em sai rồi."
Thịnh Thế nở hoa trong lòng, lại ra vẻ hung ác nhìn Cố Lan San: "Biết sai rồi chứ?"
"Biết rồi!" Cố Lan San giống như một cô vợ nhỏ biết sai một cái là thay đổi, vẻ mặt vô tội bĩu môi, gật gật đầu.
Thịnh Thế tiếp tục hung dữ nói: "Nghĩ em vi phạm lần đầu nên chồng tạm thời tha tội ૮ɦếƭ cho em, nhưng mà, tội ૮ɦếƭ đã miễn, tội sống khó tha! Em phải tiếp nhận trừng phạt!"
"Được." Cố Lan San nghĩ rốt cuộc Thịnh Thế sẽ trừng phạt mình như thế nào.
"Chờ em sinh con xong, phải giặt quần áo cho anh."
Dường như không khó như vậy...Cố Lan San nói: "Được."
"Nấu cho anh một bữa cơm!" Thịnh Thế nói xong, lại bỏ thêm một điều kiện phụ: "Tất cả phải dựa theo khẩu vị của anh mà làm."
Cái này cũng có thể làm... Cố Lan San nói: "Được."
Ngoan như vậy... Anh muốn dùng cơ hội lần này, hưởng thụ đối xử dành cho chồng một lần thật tốt: "Chọn cho anh một món quà có ý nghĩa, mát xa sau lưng cho anh một hồi, xì tóc cho anh một lần..." Cố Lan San nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, tại sao có nhiều điều kiện như vậy? Người đàn ông này có phải lòng tham không đáy không?
Cố Lan San không vạch trần, nhìn Thịnh Thế đang suy nghĩ đến điều kiện hình phạt, trả lời: "Có thể, còn nữa sao?"
"Còn..." Thịnh Thế nghe Cố Lan San đã chủ động hỏi mình còn không, liền càng thêm không khách sáo nói: "Viết cho anh một bức thư tình, chờ anh ở công ty khi tan giờ làm một lần, chăm sóc đưa anh đi công ty một lần…”
"Còn nữa chứ?" Cố Lan San cười vô cùng sáng lạn, trong lòng lại nghĩ: Yêu cầu của anh thực sự càng ngày càng quá phận...
"Vẫn còn một điều... Khi công ty đang họp thường niên, ôm ânh hôn một cái, thuận tiện khen anh hai câu, tự nói em yêu anh."