Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 242

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Thành Trì cũng đã tới, cô đi ra cửa thang máy chờ anh ấy, thấy anh ấy đến, lập tức đưa anh ấy tới chỗ nhà sản xuất!”
Nói xong, Tô Kiều Kiều cũng không quay đầu lại chạy thẳng tới khu làm việc, cũng không gõ cửa, dứt khoát xông vào.
“Sản xuất Vương, xin hỏi rốt cuộc là có ý gì, tại sao phần diễn của tôi lại bị rút lại nhiều như vậy?”
Tô Kiều Kiều đem kịch bản trong tay hung hăng quăng lên bàn, nhướng mày, chất vấn.
“Hơn nữa, rõ ràng là tôi tát cho nữ phụ một cái tát, tại sao đến cuối cùng, lại biến thành vai phụ đó cho tôi một cái tát?!”
Lúc này Cố Lan San vừa vặn đi toilet, nhà sản xuất giơ tay lên, vuốt vuốt cái trán có chút đau của mình, không thể làm gì khác hơn là tự mình lên tiếng giải thích với Tô Kiều Kiều: “Cô Tô, về chuyện này, thật xin lỗi, nhưng đây cũng là ý từ phía trên, chúng tôi cũng bị ép tạo áp lực, không thể không đổi.”
“Phía trên? Phía trên là người nào? Sở Tổng sao? Nhưng mà tôi cũng nhớ ở trong tập đoàn Bắc Dương có một quy định, chỉ cần là nhà đầu tư bổ nhiệm vai chính, dưới tình huống bình thường sẽ không thay đổi! Cho nên, Sở tổng làm như vậy, rõ ràng cho thấy là làm trái với vi ước của công ty Hàn Thị!”
Tô Kiều Kiều nói xong, càng thêm nóng nảy: “Hiện tại tôi sẽ gọi điện cho Sở Tổng, hỏi ông ấy một câu tại sao lại làm như vậy?”
“Cô Tô, người ra quyết định này, không phải là Sở tổng, hơn nữa bây giờ Sở Tổng dđng ở Hongkong họp, không tiếp điện thoại được.” Đạo diễn ôn tồn nói với Tô Kiều Kiều.
“Không phải Sở Tổng, vậy là ai?” Tô Kiều Kiều nhíu mày, không hiểu hỏi ngược lại, cô ta còn không biết người ra mặt trừ Sở tổng ra, còn có thể là ai?
“Là con gái của Sở tổng, thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Bắc Dương.”
Lời này của nhà sản xuất vừa nói ra, Cố Lan San liền đi vào, Tô Kiều Kiều xoay đầu, thấy Cố Lan San, nét mặt của cô ta sững sờ, sau đó trong mắt lại tràn đầy ý hỏi thăm nhìn về phía nhà sản xuất, nhà sản xuất gật đầu một cái, nói: “Cô Tô, vị này chính là cô Sở.”
Cô Sở? Cô ta rõ ràng gọi là Cố Lan San! Từ lúc nào thì biến thành con gái của Sở Bằng? Giả mạo sao?
Trong đầu Tô Kiều Kiều nhanh chóng xẹt qua vô số loại ý tưởng, sau đó nghĩ đến nhân vật nữ chính của mình trong bộ phim đang êm đẹp bị bỏ đi, cô ta liền hết sức tức giận chỉ vào Cố Lan San nói: “Cô rõ ràng gọi là Cố Lan San, cái gì mà cô Sở? Tại sao cô có thể là con gái của Sở tổng, căn bản Sở tổng không có con gái!”
Cố Lan San đối mặt với sự tức giận của Tô Kiều Kiều, đuôi mắt nhẹ nhàng nhướn lên, nhàn nhạt quét Tô Kiều Kiều một cái, không nói câu nào đi vào bên trong phòng.
Thời gian không còn sớm, cô cần về nhà ăn cơm trưa, tập yoga cho phụ nữ có thai, sau đó nghỉ ngơi.
Cố Lan San lấy túi của mình, hướng về phía nhà sản xuất nhàn nhạt cười một tiếng: “Chuyện ngày hôm nay làm phiền ông, tôi đi trước.”
“Cô Sở, đi thong thả.” Mặc dù nhà sản xuất kinh ngạc tại sao Tô Kiều Kiều lại chỉ vào con gái của Sở tổng gọi là Cố Lan San, nhưng lại thức thời không hỏi nhiều, dù sao việc Sở tổng cũng tự mình gọi điện thoại cho bọn họ tiếp đãi con gái ông ấy là thật, họ gì tên gì, không có quan hệ với bọn họ.
Cố Lan San gật đầu một cái, liền quay người, hướng về phía cửa đi ra.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều vươn tay ngăn Cố Lan San lại: “Cô có biết cái cô làm này là trái với vi ước hay không, Hàn Thành Trì và tập đoàn Bắc Dương có hiệp ước đấy! Cô có tư cách gì làm như vậy?!”
Cố Lan San dừng bước, nhàn nhạt liếc Tô Kiều Kiều một cái, mặt mày an tĩnh,
Cố Lan San dừng bước, nhàn nhạt liếc Tô Kiều Kiều một cái, mặt mày an tĩnh, khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói: "Chỉ bằng tôi có Thịnh Thế!"
Nói cô ỷ thế Hi*p người cũng tốt, nói cô ngang ngược không hiểu chuyện cũng được, cũng chẳng sao cả, sở dĩ cô có thể diễu võ dương oai như thế, cũng là bởi vì phía sau cô có Thịnh Thế đang đứng!
Ai chọc cô, cô có thể nhảy ra giương nanh múa vuốt, sau khi gây ra tình cảnh hỗn loạn, cô có thể xoay người trở về làm ổ trong иgự¢ anh, nhìn anh cưng chìu hôn lên trán cô, thay cô dọn dẹp tàn cuộc!
Cô chẳng có cái gì cả, nhưng cô có Thịnh Thế.
Cô có Thịnh Thế, cho nên cái gì cô cũng có!
Một người phụ nữ, suốt cả đời, cũng chỉ mong có một người chồng như vậy.
Cưng chiều cô lên tận trời cao, thương cô tận xương, dung túng cô điêu ngoa, ủng hộ cô tùy hứng, chấp nhận cô cậy mạnh không nói đạo lý.
Cố Lan San cô, sao lại may mắn, gặp được Thịnh Thế, yêu Thịnh Thế.
Cố Lan San cô, sao lại may mắn, gặp được người đàn ông như thế, gặp được người đàn ông có thể cho cô sống theo ý minh, gặp được người đàn ông có thể khiến cô không cần suy nghĩ, không phải bận tâm quá nhiều, có thể thoải mái đến già như thế.
Cố Lan San dứt khoát nói ra mấy chữ đơn giản xong, liền vòng qua Tô Kiều Kiều, quyết định tránh ra.
Vậy mà Tô Kiều Kiều lại vươn tay, hung hăng tóm cánh tay Cố Lan San, sức Tô Kiều Kiều hơi lớn, đá cẩm thạch trên đất vốn bóng loáng, kéo như vậy khiến Cố Lan San nhất thời không đứng vững, sắp ngã về phía sau.
Tô Kiều Kiều kéo cô rất mạnh, nhưng cô lại không có sức để đứng vững được. Cố Lan San rõ ràng cảm thấy mình đang nhanh chóng ngã xuống phía sau.
Trong lòng Cố Lan San kinh hãi, theo bản năng giơ tay lên, che bụng mình, lòng nghi, nếu cô ngã như vậy, có thể mất đứa nhỏ hay không?
Cố Lan San cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất lực, cô chỉ muốn mang vị trí vợ cả đi trị đào góc tường thôi mà, cô chỉ muốn khiến cô ta không phách lối làm trò nữa, chỉ là lần đầu tiên trong đời ỷ thế Hi*p người làm chút chuyện ác, tại sao báo ứng lại lập tức tới?
Hơn nữa báo ứng còn nặng như thế?
Cố Lan San nhắm hai mắt lại, lòng không còn hy vọng, cô yên lặng chờ đợi mình rơi xuống đất, sau đó bụng lại đau nhức tiếp.
Cố Lan San cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối tăm, cô cảm giác lần này mình ૮ɦếƭ chắc.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt, cô lại cảm nhận được cái gì gọi là kiếp sau sống lại —— hông của cô bị ai đó ôm lấy, sau đó mạnh mẽ kéo cô trở về, cô không kịp phản ứng, liền rơi vào một Ⱡồ₦g иgự¢.
Cái đó ôm trong иgự¢ đó có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Cố Lan San lại tưởng rằng mình đang nằm mơ một lần nữa, di/e/;nd’anl.e/q.uyd.on cô nhắm mắt lại, từ từ đợi trong chốc lát, lại phát hiện vẫn không hề đau đớn, ngược lại bên tai của cô truyền đến một giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Lan San, em có khỏe không?"
Giọng nói này rất quen mà Cố Lan San lại không nhớ là ai, cô từ từ giữ nhịp tim của mình trở lại bình thường, sau đó mở mắt, rơi vào trong mắt là khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc.
Cố Lan San ngây ngẩn một hồi, mới ý thức được người đứng trước mặt mình là Hàn Thành Trì.
Cô đờ đẫn, ngây ngốc không nói lên lời.
Cô vừa suýt ngã thì được kéo lên, thật sự động thai, khiến cô cảm thấy bụng hơi khó chịu, đau đớn nhè nhẹ, cô theo bản năng giơ tay lên, ôm bụng của mình, thấp giọng nói một câu: "Đau."
Hàn Thành Trì nhìn lướt qua bụng Cố Lan San, anh đã sớm biết cô đã hoài thai, mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này, Tô Kiều Kiều vừa vặn cũng tỉnh lại từ trong sững sờ, hốc mắt bỗng chốc chứa đầy nước mắt, sụt sùi rơi xuống, trong miệng cực kỳ uất ức nói: "Thành Trì, cuối cùng anh cũng tới, cô ta đã sửa lại kịch bản của em rồi."
Tô Kiều Kiều vừa nói như thế, ánh mắt thâm trầm lạnh bang của Hàn Thành Trì liền bắn về phai cô ta, không hề nghi ngợi mà giơ tay lên, tát một cái rất mạnh lên mặt Tô Kiều Kiều, giọng nói nghiêm nghị chất vấn: "Tô Kiều Kiều, TMD cô đã làm cái gì với cô ấy?!"
Tô Kiều Kiều chưa bao giờ bị Hàn Thành Trì quát như thế, còn đánh thẳng tay, kể từ khi cô ta biết anh, anh vẫn luôn mang dáng vẻ dịu dàng, d;ie.nd/anl’e/quy.don rõ ràng cô ta sợ hãi, sau đó nước mắt càng tuôn nhiều hơn: "Em chưa làm cái gì cả, em chỉ tóm lấy cô ta, cô ta tự tiện đổi kịch bản, cô ta đã thất hứa rồi, cô ta khiến anh mấtt hơn vài triệu đấy...... Hơn nữa người cô ta bắt nạt là em...... Thành Trì......"
Tô Kiều Kiều nói xong, theo bản năng vươn tay, bắt lấy tay Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì lại hung hăng hất ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, vào giờ phút này muốn bao nhiê lạnh bạc thì có bấy nhiêu lạnh bạc: "Tô Kiều Kiều, đừng không biết điều, nể mặt cô không biết xấu hổ, nếu như cô thật sự cảm thấy rảnh rỗi, thì cút thật xa cho tôi!"
Tô Kiều Kiều bỗng cảm thấy mình cự kỳ uất ức: "Thành Trì, thật sự em không làm gì với cô ấy cả......"
Hàn Thành Trì cũng chẳng để ý tới Tô Kiều Kiều chút nào, chỉ khom người xuống, bế Cố Lan San lên, xoay người đi, mang Cố Lan San đi bệnh viện.
...
...
Hàn Thành Trì tìm một bệnh viện gần đây, vội vàng đưa Cố Lan San tới.
Ở trên đường, Cố Lan San lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế đang đi họp, nhận được điện thoại, không nói hai lời đã tóm chìa khóa xe, trực tiếp xuống lầu, lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Thịnh Thế vượt đèn đỏ cả đường, anh cũng không biết rốt cuộc thì Cố Lan San ra sao, chỉ là thấy trong tin nhắn ngắn cô nói mình động thai, đang ở bệnh viện XX, die;n d;an l.e/quy.don anh gọi điện thoại lại, người nghe máy là Hàn Thành Trì, nói cô đang làm kiểm tra.
Thịnh Thế không biết tại sao Cố Lan San và Hàn Thành Trì gặp nhau, hơn nữa anh cũng không kịp suy nghĩ, anh chỉ biết đạp chân ga.
Thịnh Thế đánh xe dưới tầng bệnh viện, trực tiếp xông vào, anh chạy ra thang máy, liền nhìn thấy Hàn Thành Trì đang ngồi ở ngoài phòng kiểm tra, khuôn mặt hơi trở nên lạnh nhạt.
Hàn Thành Trì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu, thấy Thịnh Thế, không nói gì.
Thịnh Thế cất bước, đi tới, thấy cái túi bên cạnh Hàn Thành Trì, là túi sách của Cố Lan San, anh không hề nghi ngợi mà vươn tay lấy lại túi xách.
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn hành động của Thịnh Thế, vẻ mặt hơi sa sầm, vẫn không nói chuyện.
Lúc này có y tá kiểm tra từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người đàn ông bên ngoài này, sửng sốt một chút, nhưng vẫn mở miệng với Hàn Thành Trì đã đưa Cố Lan San đến bệnh viện: "Tiên sinh, ngài là người thân của người bệnh sao?"
Lúc Hàn Thành Trì ra khỏi thang máy, đúng lúc có một cô bé nhỏ lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, không chú ý ᴆụng phải bắp đùi của anh ta, sau đó té ngã cái ௱ôЛƓ của cô bé đập xuống đất, mở đôi mắt to đen lay láy, bẹt miệng, khóc lên.
Mẹ của cô bé theo ở phía sau, ba bước hai bước chạy tới, đỡ cô bé lên, ôm vào trong иgự¢, dỗ tâm can bảo bối vào trong thang máy.
Hàn Thành Trì xoay đầu, trông thấy trên mặt cô bé kia còn mang giọt nước mắt nở nụ cười, chỗ nào đó trong đầu giống như là bị người ta hung hăng nắm lấy, anh ta đau đến tê tâm liệt phế, chạy trối ૮ɦếƭ.
Bước chân chạy trốn, chứa đầy hoảng hốt rối rắm.
...
...
Mặc dù Hàn Thành Trì đã giải thích với Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế ngồi trên ghế trước giường bệnh ở bệnh viện, ngơ ngẩn nhìn Cố Lan San được tiêm thuốc dưỡng thai vẫn còn chìm vào giấc ngủ, đáy lòng vẫn nổi lên từng hồi cay đắng.
Tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở hiện trường quay phim bộ phim của Hàn Thành Trì, tại sao lại trùng hợp chạm mặt với Hàn Thành Trì như vậy?
Gần đây anh thật sự rất hạnh phúc, có vợ có con, hạnh phúc đến anh đều sắp quên mất sự tồn tại của Hàn Thành Trì, quên mất Cố Lan San đã từng tâm tâm niệm niệm Hàn Thành Trì suốt tám năm.
Lúc trước anh tận mắt thấy cô thương anh ta tám năm thế nào, anh chính là nhân chứng cho mối tình đầu của cô.
Thật ra thì Thịnh Thế biết, mục đích ban đầu của anh chính là lấy được Cố Lan San, có thể cùng cô cả đời đến già là tốt rồi.
Thật ra thì Thịnh Thế vẫn biết, Cố Lan San đã từng nói với anh, cô thương anh.
Nhưng mà, anh thật sự rất để ý sự tồn tại của Hàn Thành Trì.
Hơn nữa chuyện anh để ý hơn chính là, lúc anh mới vừa gọi điện thoại, hỏi thăm cụ thể chuyện gì xảy ra hôm nay, biết được lúc Tô Kiều Kiều thiếu chút nữa kéo Cố Lan San ngã xuống, vậy mà Hàn Thành Trì bỏ bạn gái của mình, vượt lên trước cứu Cố Lan San.
Anh hẳn nên cảm ơn Hàn Thành Trì xuất hiện kịp thời như vậy, phản ứng nhanh chóng thế kia.
Nhưng mà, anh thật sự không muốn cảm ơn.
Sau khi anh và Cố Lan San ở cùng nhau, có gặp qua Hàn Thành Trì vài lần, nhưng trực giác của người đàn ông nói cho anh biết, Hàn Thành Trì đối với Cố Lan San tuyệt đối không tầm thường.
Nhất là đêm mùng tám tháng giêng kia, Hàn Thành Trì vậy mà cùng lúc ra tay với anh đánh cái tên say rượu mắng Cố Lan San là “Con nhỏ đê tiện” đó.
Thịnh Thế càng nghĩ, càng thấy trong lòng ghen tức cuồn cuộn.
Anh tin tưởng Cố Lan San và Hàn Thành Trì thật sự không có gì, nhưng anh vẫn để ý.
Anh thật sự rất muốn tự tin, anh vẫn luôn là người tự tin, nhưng ở phương diện Cố Lan San này, khi đối mặt với Hàn Thành Trì, anh không tự chủ được sẽ suy nghĩ lung tung, không cách nào giữ vững tự tin.
Có yêu nhiều, thì mới để ý nhiều.
Có yêu nhiều, nên mới suy nghĩ lung tung nhiều.
Huống chi, con người đều có lòng tham...... Anh cũng không ngoại lệ, lúc không chiếm được Cố Lan San, anh chỉ muốn có thể lấy được con người của cô, sau khi lấy được con người của cô, anh liền bắt đầu chờ đợi lấy được lòng của cô, lấy được lòng của cô, anh lại bắt đầu tham lam lấy được trái tim của cô, sau lấy được trái tim của cô, anh bắt đầu có dã tâm lấy được toàn bộ của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc