Cố Lan San đang nước mắt lã chã nghe được lời nói vô sỉ như vậy của Thịnh Thế, ngước mắt lên thì nhìn thấy cái khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, liền cảm thấy cái đẹp đã từng dùng để dưỡng mắt kia giờ trở nên cực kỳ chói mắt, cô liền dùng sức vỗ lên trên mặt của anh một cái.
Thịnh Thế ôm eo của cô, bỉ ổi đưa khuôn mặt tới trước mặt Cố Lan San: "Đánh bên này, bên này còn chưa đánh nè, nè, bên này đánh thêm một cái!"
Cố Lan San cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà không biết xấu hổ như vậy, nhưng cố tình cái người đàn ông không biết xấu hổ này lại nói ra lời không biết xấu hổ lại chọc cho cô muốn cười, cô cố kìm lại, nghiêm mặt, nhìn về phía mặt bên kia của anh không chút lưu tình vỗ mạnh một cái.
"Ừhm, bên này đánh mạnh, bên này đánh nhẹ, nhanh đến bên này đánh thêm một cái, như vậy mới đồng đều......" Thịnh Thế nói xong, lại xoay đầu đưa mặt bên kia cho Cố Lan San.
"......" Cố Lan San hết chỗ nói hạ tay xuống, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, nói: "Nhị Thập, em không muốn đánh anh, em muốn khắc một chữ lên trên mặt của anh."
"Chữ gì hả?"
"Tiện!"
"Chữ này không có ý nghĩa, Sở Sở...... Em nên khắc là người đàn ông của Cố Lan San, như vậy mới có thể phòng ngừa những người khác tới quấn lấy anh!" Thịnh Thế nói khoác lác mà không biết ngượng, đáy mắt tỏa sáng, rất chói mắt, đây rõ ràng là anh đang kiêu ngạo á, Cố Lan San đang ghen vì anh, Thịnh Thế càng thích, trong lòng càng thấy thoải mái, nụ cười bên môi từ từ lớn dần lên.
Cố Lan San cảm thấy nụ cười kia của Thịnh Thế cực kỳ chướng mắt, liền ghét bỏ liếc anh một cái, giơ tay lên muốn vỗ thật mạnh lên trên mặt của Thịnh Thế ————
Chỉ là, lần này, tay Cố Lan San mới vừa giơ lên một nửa, cửa phòng ngủ liền bị người từ bên ngoài đẩy ra: "Nhị Thập, Sở Sở, ăn cơm!"
Tay Cố Lan San nghe được tiếng của mẹ Thịnh, khẽ run rẩy, vốn đang khống chế lực đao ngay lập tức liền mất kiềm chế, "Bốp" một cái tát thật mạnh rơi lên trên mặt của Thịnh Thế, thậm chí đầu ngón tay của cô cũng hơi cong lại, cào lên trên mặt Thịnh Thế một dấu thật dài.
Cái tát này rất chói tai, làm cho người cả phòng đều giật mình.
Vốn Cố Lan San đang đùa giỡn với Thịnh Thế, bây giờ thành đánh thật rồi, trong nháy mắt cô sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy mẹ Thịnh đứng ở cửa ngẩn người, sau khi Cố Lan San sững sờ, liền hoàn toàn lúng túng.
Lần này nên làm cái gì mới tốt? Cô không để ý lỡ tay, mẹ chồng cô có thể cho rằng cô thường lấn lướt con trai của bà hay không á, có thể mất hết ấn tượng đối với cô hay không?
Thịnh Thế cũng không ngờ lúc này mẹ mình lại đột nhiên lên lầu, có vẻ còn lúng túng hơn Cố Lan San, cứ đứng ở nơi đó như vậy, ho khan một cái thông cổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mẹ Thịnh thấy đáy mắt Cố Lan San chứa đầy nước mắt, lại thấy dấu ngón tay hồng hồng trên mặt con trai mình, bỗng chốc có chút ngây ra, không hiểu hai người này tại sao đang yên lành lại cãi nhau, bà liền khẩn trương đi lên trước, hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, sau đó nhìn Cố Lan San, nói: "Sở Sở à, Nhị Thập chọc con tức giận, con nói cho mẹ, con đừng tự mình đánh nó, con để cho mẹ thay con đánh nó, không đúng, mẹ thay con đi tìm ba con, con đánh nó, tay của con sẽ bị đau đó!"
“Sở Sở à, Nhị Thập chọc con tức giận, con nói cho mẹ, con đừng tự mình đánh nó, con để mẹ thay con đánh nó, không đúng, mẹ thay con đi tìm ba con, con đánh nó, tay của con sẽ bị đau đó!”
Vốn hai người còn đang lúng tung không nghĩ đến vậy mà mẹ Thịnh lại nói ra những lời như vậy, Thịnh Thế không nói một hồi, bỗng cảm thấy kể từ sau khi Cố Lan San mang thai, mình ở nhà họ Thịnh càng ngày càng không có địa vị.
Mặt Cố Lan San càng đỏ hơn, ngay cả tay cô cũng không biết nên để vào đâu, nhăn nhó hơn nửa ngày, nói: “Mẹ, con mới vừa cùng Nhị Thập đùa giỡn thôi, mẹ vừa vào, vừa lúc con không cẩn thận lỡ tay.”
“……………” Mẹ Thịnh sững sờ, sau đó cười ha ha nói: “Mẹ hiểu, mẹ hiểu, người trẻ tuổi mà, không giống với chúng ta lúc trước, mọi người vẫn ưa cái SM kia, còn là MS (ra vẻ) hay sao?
(Lovenoo1510: cái SM với MS là nguyên văn trong raw nha, ta cũng không biết là cái gì)
Mặt Thịnh Thế lập tức tối lại.
Cố Lan San lập tức bật cuời.
Mẹ Thịnh tuyệt đối không để ý tới sắc mặt đang đen thui của con trai mình, trực tiếp khoát tay một cái, quay người, đi ra khỏi phòng ngủ, trả lại không gian cho hai người.
Bị mẹ Thịnh quấy rầy như vậy, Cố Lan San và Thịnh Thế làm sao còn có thể huyên náo được nữa, sau khi Thịnh Thế nhìn thấy bóng dáng mẹ Thịnh biến mất không thấy gì nữa, liền vươn tay, bắt lấy tay Cố Lan San, Cố Lan San không có tránh ra, cũng không có giãy giụa, lúc này Thịnh Thế mới yên tâm, thận trọng ôm người cô vào иgự¢: “Từ đầu tới cuối anh và Tô Kiều Kiều không có nửa điểm quan hệ, anh vẫn luôn không có chạm vào cô ta…………”
Cố Lan San nâng đôi mắt ướƭ áƭ lên: “Vậy anh đã chạm qua người phụ nữ khác?”
“Không có!” Thịnh Thế vội vàng lắc đầu, giọng nói mười phần đảm bảo: “Trừ em ra, anh chưa có chạm qua ai, Sở Sở, chính là tại lúc mười lăm tuổi sau khi quen biết em, anh đã không còn chạm qua những người phụ nữ khác rồi………..”
Ánh mắt Cố Lan San sáng lên, sau đó quay đầu nhìn Thịnh Thế: “Sau khi anh mười lăm tuổi, không có chạm quan những người phụ nữ khác hả?”
Thịnh Thế nghiêng đầu sang chỗ khác, không có nhìn Cố Lan San.
Làm sao lại không cẩn thận như vậy, đã lập tức lỡ miệng rồi, đem mình vì cô mà làm tất cả những chuyện cấm dục kia đều bung hết ra.
Nhưng như thế cũng rất tốt, anh đến tư cách cao ngạo gật đầu, cũng không có!
Khoé miệng Cố Lan San nhẹ nhàng cong lên, giơ tay, chọc chọc gò má trên mặt Thịnh Thế, hùng hổ nói: “Nhị Thập, về sau không cho anh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyện nữa! Cẩn thận chọc giận em, em sẽ cho ong đốt anh!”
“Được được được, về sau anh sẽ không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa……..” Miệng Thịnh Thế đáp ứng, tay lại dùng sức ôm Cố Lan San, sau đó thân thể của anh bắt đầu cứng ngắc: “…………Đợi chút, Sở Sở, em mới vừa nói gì?” Thịnh Thế cúi đầu, nhìn vào mắt Cố Lan San: “Em nói, để ong đốt anh là có ý gì?”
Mặt Cố Lan San không chút thay đổi nhìn Thịnh Thế, trong lòng ảo não nghĩ tới tại sao mình lại không cẩn thận mà bật thốt lên chuyện tình lúc mình kiêu ngạo đã làm chứ?
Thịnh Thế khôn khéo như vậy, anh liên tưởng đến một chuyện cũ, rồi rất vui vẻ nói: “Sở Sở, chính em nhốt anh ở nhà kính nuôi bướm, có phải là vì em ghen hay không?”
Cố Lan San không dễ dàng gì nín khóc mà cười lên, giờ mặt lại trở nên cứng ngắc.
Thịnh Thế không sợ hãi chút nào, mặt dày mày dạn nhìn Cố Lan San, cười, hỏi tới: “Sở Sở, thì ra là, thời điểm trước kia em cũng bắt đầu vì anh mà ghen à?”
Mặt Cố Lan San đen lại, vừa nghĩ muốn giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế ra,
Thịnh Thế không sợ hãi chút nào, mặt dày mày dạn nhìn Cố Lan San, cười, hỏi tới: “Sở Sở, thì ra là, thời điểm trước kia em cũng bắt đầu vì anh mà ghen à?”
Mặt Cố Lan San đen lại, vừa nghĩ muốn giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế ra, thì Thịnh Thế lại đem Cố Lan San ôm chặt vào trong иgự¢, rất thành khẩn và nghiêm túc nói một câu như một khúc nhạc đệm nhỏ thêm vào bức tranh của bọn họ: “Sở Sở, anh nói rồi, anh không phụ em, anh nói được sẽ làm được, Sở Sở, anh có thể không cho em nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà anh chỉ có thể nói với em, anh nguyện ý để cho em tin tưởng.”
Cố Lan San không nói gì, cô dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ Thịnh Thế, nghe trái tim người đàn ông này đập từng tiếng, thình thịch, thình thịch, trầm thấp và có lực, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim cô, cùng nhịp tim của cô từ từ dung hợp lại với nhau, để cuối cùng cô không biết một tiếng tim của anh cũng là một tiếng tim đập của cô, chẳng qua cô cảm thấy một tiếng tim đập của bọn họ, giống như âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới này.
Qua thật lâu, Cố Lan San mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương do móng tay mình cào trên mặt Thịnh Thế, trong mắt cô thoáng qua một tia áy náy, giơ tay lên chạm vào, hỏi: “Có đau không?”
Thịnh Thế lắc đầu một cái, cúi đầu hôn khoé môi cô: “Không đau, chỉ cần là do em, anh đều thấy ngọt ngào.”
Ngày trước Cố Lan San xem ti vi, xem tiểu thuyết, cũng sẽ thấy loại đối thoại này sến sủa đến nỗi ૮ɦếƭ không đền mạng, khi đó cô cảm thấy rất kiểu cách, rất buồn nôn, nhưng bây giờ Thịnh Thế nói cho cô nghe, cô lại cảm thấy lòng mình rất thoải mái, rất hạnh phúc, cô cong khoé môi, liếc Thịnh Thế một cái, giả bộ bộ dáng ghét bỏ nói: “Nhị Thập, em thật sự không có gặp qua ai đê tiện hơn so với anh!”
“Nhưng, Sở Sở, em cũng không gặp ai yêu em hơn so với anh!” Thịnh Thế tuyệt đối không chê ôm Cố Lan San, đem mặt mình dán vào mặt cô, hùng hồn trả lời Cố Lan San, trong lòng của anh đang suy nghĩ, anh làm sao lại thích bộ dáng cố tình ghét bỏ của cô như vậy đây?
…
…
Trước khi Thịnh Thế và Cố Lan San xuống dưới lầu ăn cơn, Cố Lan San dán một miếng băng keo cá nhân lên mặt Thịnh Thế.
Vừa lúc Thịnh Hoan mang theo người bạn nhỏ Chung Trạch cùng tới, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ, đang ngồi ở trên bàn ăn, bắt Chung Trạch ăn cơm.
Sau khi Thịnh Thế và Cố Lan San ngồi xuống, Thịnh Hoan nâng mắt lên, nhìn hai người một chút, phát hiện vết thương trên mặt Thịnh Thế, hỏi: “Nhị Thập, trên mặt em là làm sao vậy?”
Thịnh Thế mặt không đỏ thở không gấp múc cháo cho Cố Lan San, để xuống trước mặt cô, trả lời: “Bị mèo cào.”
Chung Trạch mới ăn một hớp cháo, nghe nói như thế, lập tức nuốt xuống, sau đó mở cổ họng thét lên: “Thì ra trong nhà mợ nhỏ có mèo nha, mèo ở nơi nào? Ở nơi nào?”
Vừa la hét, Chung Trạch vừa từ trên ghế nhảy xuống, tìm lung tung khắp nơi.
“Mợ nhỏ, mèo ở nơi nào, ở nơi nào?”
…
…
Thời điểm Tô Kiều Kiều ở tháng hai, người đại diện của cô ta đề xuất Hàn Thành Trì cho cô ta trở lại, chính là muốn Hàn Thành Trì đầu tư cho mình quay một bộ phim.
Vốn Tô Kiều Kiều không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cô ta lại không nghĩ đến, Hàn Thành Trì lại đồng ý, hơn nữa còn mời tới vị đạo diễn nổi tiếng.
Chẳng qua lúc xét duyệt kịch bản, xuất hiện chút vấn đề, Tô Kiều Kiều là diễn viên bị tập đoàn Bắc Dương hạ, mặc dù là vì Cố Lan San, Sở Bằng vẫn phong sát Tô Kiều Kiều.