“Người nào vậy?” Cố Ân Ân có đôi chút không để ý, trong đầu cô ta giờ chỉ nghĩ đến đứa bé hiện tại trong bụng của mình, là con của Hàn Thành Trì.
Cố Ân Ân đi tới máy đun nước trước mặt, lấy cho mình một ly nước lọc, từ từ uống một hơi, sau đó đi tới trên ghế sa lon, chậm rãi ngồi xuống.
Đối với vẻ bình tĩnh của Cố Ân Ân, bà Cố lại có vẻ nóng nảy bất an, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi: “Ân Ân, rốt cuộc con có nghe người ta nói cẩn thận hay không vậy? Ba con mới vừa gọi điện thoại tới, nói cho mẹ biết, rốt cuộc là ai ở sau lưng thu mua cổ phiếu của nhà họ Cố, đến hiện tại đã thu mua được 30% rồi!”
Cố Ân Ân trừng mắt, không lên tiếng.
Bà Cố không ngồi trên sa lon, cả người gấp gáp lo lắng đi tới đi lui trong phòng, cắn răng, nói: “Ân Ân, người kia là Hàn Thành Trì, là Hàn Thành Trì!”
Lúc Cố Ân Ân nghe đến cái tên này, cốc nước cô ta bưng trên tay, khẽ run lên, hai hàng lông màu cân đối khẽ nhíu lại.
Hàn Thành Trì sao?
Người vẫn muốn làm nhà họ Cố phá sản, là anh sao?
“Ân Ân, Hàn Thành Trì là tới trả thù nhà họ Cố chúng ta! Khẳng đinh là hắn ta mang thù, hắn tới báo thù!” Giọng nói của bà Cố hơi run rẩy, rất khó để làm người ta tin tưởng, đã từng là một bà Cố khí định thần nhàn, thế nhưng cũng có một ngày, lại có một bộ dạng sợ hãi như vậy.
(Khí định thần nhàn: Bình tĩnh)
“Ân Ân, hắn nhất định sẽ đem nhà họ Cố đùa giỡn tới ૮ɦếƭ, hắn chắc chắn sẽ xuống tay không lưu tình! Ân Ân, hắn yêu con, hắn đã từng yêu con như vậy, bây giờ con ra mặt cầu xin hắn đi, để cho hắn buông tha nhà họ Cố, có được hay không? Ân Ân………”
Bà Cố thật sự sợ, bà ta cảm thấy được tất cả đau khổ cay đắng của cả đời mình đã bắt đầu, đều phải trơ mắt nhìn mọi thứ bị huỷ diệt!
Bị Vương Giai Di vạch trần như vậy, khiến cho bà ta không thể tìm kiếm được bất kỳ người nào có thể giúp được nhà họ Cố.
Giàu sang khuynh thành của bà ta, khu nhà cao cấp xe sang trọng của bà ta, sự ung dung cao quý của bà ta, sắp trở thành phù vân rồi!
Bà ta bây giờ, đã cùng đường, sức cùng lực kiệt rồi!
Khi bà ta biết, người ở sau lưng vẫn gióng trống khua chiêng thu mua cổ phiếu nhà họ Cố là Hàn Thành Trì, trong nháy mắt bà ta đã hiểu rõ, lần này mình ૮ɦếƭ chắc.
Bà ta không muốn ૮ɦếƭ, không muốn nghèo khó, người duy nhất bà ta nghĩ đến chính là con gái mình, Cố Ân Ân………..
Bà ta biết Hàn Thành Trì vô cùng yêu Cố Ân Ân con gái mình, mặc dù ban đầu Cố Ân Ân từ bỏ hắn, nhưng, càng yêu bao nhiêu càng hận bấy nhiêu……………
Việc bọn họ bây giờ có thể làm, chính là khiến Cố Ân Ân đi tìm Hàn Thành Trì, để hắn buông tha nhà họ Cố của bà.
“Ân Ân, con đi tìm Hàn Thành Trì đi, hắn chắc chắn sẽ không làm con bị thương, mặc kệ là hắn ra điều kiện gì, con đều đi tìm hắn đi………….
“Ân Ân, bây giờ Thành Trì đã không phải là Thành Trì nghèo túng nữa rồi, huống chí, không phải con vẫn không thể quên được hắn sao?
Lời bà Cố nói, sau khi nói đến đây, cũng thoáng ăn nói khép nép hơn.
Lời bà Cố nói, sau khi nói đến đây, cũng thoáng ăn nói khép nép hơn.
Cố Ân Ân ngồi ở trên ghế sa lon, từ đầu đến cuối không có lên tiếng.
Hồi lâu, cô ta đợi đến khi bà Cố nói đủ rồi, lúc khẩn cầu như vậy nhìn cô ta, cô ta mới cong môi, cười cười, nụ cười kia mang theo vẻ tự giễu: “Mẹ, mẹ để con đi cầu Thành Trì? Con đi cầu anh ấy như thế nào đây? Mẹ để cho con cầm cái gì để đi cầu anh ấy bỏ qua cho nhà họ Cố chúng ta?”
Ban đầu lúc Hàn Thành Trì xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ở trong bệnh viện giãy giụa sống ૮ɦếƭ, cô ta lại theo sự an bài của bà Cố đi xem mắt.
Sau khi Hàn Thành Trì tỉnh lại, cô ta vẫn luôn không nhìn anh, anh cả đêm nhổ hết kim tiêm truyền nước biển, lúc chạy đến nhà họ Cố, vừa lúc cô ta cùng Lộ Nhất Phàm ăn cơm tối trở về, mặt Hàn Thành Trì tái nhợt nhìn cô ta, lúc hỏi Lộ Nhất Phàm là ai, cô ta lại có thể bình tĩnh như thế hơn nữa còn hùng hồn nói, là vị hôn phu của tôi.
Cô ta đến bệnh viện nhìn anh, mục đích là muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, từ đó về sau như người xa lạ, anh quỳ gối trước mặt cô ta, khổ sở cầu khẩn cô ta, cô ta còn thờ ơ như vậy.
Khi đó, Cố Ân Ân cô ta nghĩ như vậy, cô ta muốn vinh hoa phú quý, tình yêu là cái khỉ gì, so với tiền bạc thì có mang lại cho cô ta cảm giác an toàn hơn sao?
Sau khi cô ta trôi qua những ngày không tốt, cô ta mới nghĩ tới Hàn Thành Trì, cả đời này cô ta thực ra là thật sự có người đã từng đối tốt với cô ta, cô ta có cảm giác không có bất cứ ngôn ngữ hạnh phúc nào diễn tả được, là chính cô ta tự tay đẩy ra.
Hiện tại, mẹ của cô ta, bà cố lại nói với cô ta, vì vinh hoa phú quý nhà họ Cố, để cô ta xoay người đi cầu xin Hàn Thành Trì.
Cô ta lấy cái gì đi cầu xin?
Cầm đứa bé trong bụng của cô ta sao?
Chuyện cho tới bây giờ, Cố Ân Ân cô ta thật không thể làm được cái loại chuyện thấp hèn này!
Đứa bé trong bụng này, cô ta nghĩ, nhưng là cô ta cũng sẽ không nói cho Hàn Thành Trì.
Mẹ vinh nhờ con, là việc Cố Lan San có thể làm.
Cố Ân Ân cô ta hiện tại đi tới bước này, cùng không có dùng được cách mẹ vinh nhờ con được.
“Ân Ân, mẹ hiểu rõ là làm khó con, nhưng con không biết, nếu như con không đi cầu Hàn Thành Trì, thì Hàn Thành Trì sớm muộn gì cũng thu mua cổ phiếu nhà họ Cố chúng ta không còn một mống, đến lúc này, công ty Cố thị sẽ phải đổi chủ biến thành công ty của Hàn Thành Trì, chúng ta sẽ hai bàn tay trắng, Ân Ân…….. Chúng ta sẽ hai bàn tay trắng đấy!”
Cố Ân Ân ảm đạm nhíu mày, cảm thấy bà Cố thật huyên náo, làm lòng cô ta phiền muộn, cô ta đặt cốc nước lên trên bàn trà, thuận thế cầm lấy chìa khoá xe, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ân Ân, tại sao con lại đi? Con có nghe lời mẹ nói hay không? Coi như mẹ van con, mẹ biết ban đầu mẹ làm như vậy là không đúng, nhưng, con cũng không thể nhẫn tâm nhìn nhà mình phá sản, có phải hay không?”
Bà Cố một đường đi theo Cố Ân Ân trong miệng không ngừng nói mấy lời, Cố Ân Ân cũng không lên tiếng, mở cửa, xuống lầu, đứng ở trước cửa đổi giày, sau đó ra khởi nhà, mở cửa xe, nhẫn tâm đóng cửa xe lại, trực tiếp ngăn cách lời nói lảm nhảm của bà Cố, thuần thục lái xe, chuyển xe quay đầu, đi ra khỏi biệt thự nhà họ Cố.
Ra khỏi nhà họ Cố, Cố Ân Ân cũng không biết mình nên đi nơi nào, cô ta liếc mắt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu còn có thể thấy chính mình tiều tuỵ đang ngồi trước giấy chứng nhận li hôn.
Cuối cùng Cố Ân Ân trong trạng thái bất giác, lái xe đến bệnh viện, cô ta suy nghĩ, tìm một chỗ đậu xe, vào bệnh viện, lấy một số ở khoa phụ sản.
Cuối cùng Cố Ân Ân trong trạng thái bất giác, lái xe đến bệnh viện, cô ta suy nghĩ, tìm một chỗ đậu xe, vào bệnh viện, lấy một số ở khoa phụ sản.
Bệnh viện lúc này đã tan làm, chỉ còn lại bác sĩ trực tối nay, cho nên người kiểm tra Cố Ân Ân là một bác sĩ nam thực tập, dung mạo cũng được cho là thanh tú, động tác cũng được tính là thuần thục, sau khi nghiên cứu xong chỉ tiêu các hạng mục, hắn nói cho Cố Ân Ân kết quả với trong tưởng tượng của cô ta giống nhau: Chúc mừng cô Cố, cô đã có bầu được gần một tháng rồi, thân thể của cô cũng không tệ lắm, nhưng đề nghị cô phải chú ý một chút, dù sao trong ghi chép cũng thấy cô từng có hai lần sinh non, để tránh đứa bé này không ổn định, lại bị ra mất.
Sau đó, bác sĩ nam thanh tú cấp cho Cố Ân Ân một ít thuốc dưỡng thai.
Cố Ân Ân giơ những viên thuốc và bảng báo cáo kiểm tra lên, trở lại trong xe của mình, cô cảm thấy mình có chút đói, cố ý tìm một quán ăn có thể nói là thanh đạm, sau đó chọn một ít thức ăn có dinh dưỡng, ăn rất nghiêm túc, sau khi ăn xong, cô ta lên xe tiếp tục đi dạo không có mục đích trên đường, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền đi dạo đến toà nhà ở trung tâm thành phố của Hàn Thành Trì, đem xe của cô ta lái từ từ chậm lại, sau đó đậu ở cửa chung cư, cô ta nhìn chằm chằm vào cổng chung cư thật lâu, nhưng từ đầu đến cuối đều không xuống xe, đại khoái lúc chín giờ tối, Cố Ân Ân thấy có hai người cùng nhau đi từ bên trong ra, là Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều.
Quần áo của Tô Kiều Kiều rất đẹp, cũng không biết có chuyện gì tốt, mà nụ cười trên mặt như đoá hoa phù dung.
Tài xế lái một chiếc xe con chờ ở cửa, Hàn Thành Trì tự mình mở cửa xe cho Tô Kiều Kiều, trước khi Tô Kiều Kiều chui vào xe, còn nhón chân lên hôn gò má Hàn Thành Trì một cái, sau đó cũng không biết nói chút gì, Hàn Thành Trì cong môi lên, Tô Kiều Kiều lên xe treo lên nụ cười thoả mãn.
Tô Kiều Kiều ngồi trên xe đi xa, Hàn Thành Trì cũng không xoay người trở về chung cư, ngược lại đứng ở dưới một thân cây, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, đốt, từ từ hút.
Anh hút rất chậm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, nhìn cành cây khô héo trên đỉnh đầu một chút, sau đó lại buông mắt xuống, hít một hơi thuốc lá, rồi từ từ phun khói ra từ đôi mắt của mình.
Cố Ân Ân ngồi trong xe, nhìn Hàn Thành Trì như vậy, trong lòng cô ta suy nghĩ, người đàn ông này rõ ràng so với trước kia cũng không có gì khác nhau cả, tướng mạo thanh tú, khí chất nho nhã, nhưng tại sao vào giờ phút này, cô ta lại cảm thấy hơi thở toàn thân anh, đều đọc được sự không vui?
Anh vì chuyên gì mà không vui?
Cố Ân Ân cách anh rất xa, nhưng lại có thể cảm nhận được thấy mi tâm của anh hình như nhíu lại.
Trong lòng Cố Ân Ân như bị một loại gai đâm làm đau, cô ta muốn xuống xe, muốn đi đến trước mặt của anh, muốn giơ tay lên vuốt ve nhẹ nhàng cái trán của anh, muốn đuổi sự không vui trong đáy lòng của anh đi.
Nhưng, Cố Ân Ân biết, cô ta không thể.
Cuối cùng là vì cô ta không có tư cách, anh đối tốt với cô ta, lại bị cô ta làm tiêu tan từng chút từng chút đến sạch sẽ, cô ta thiếu anh quá nhiều, nhiều lúc cô ta hồi tưởng lại chuyện mình và Hàn Thành Trì đã trải qua hai mươi bảy năm, trong lòng cô ta đều tràn đầy sự áy này.
Hàn Thành Trì hút hết một điếu thuốc, mới đưa tàn thuốc dập tắt, ném vào trong thùng rác, xoay người, hướng vào phía trong chung cư.
Cố Ân Ân trợn mắt nhìn bóng dáng của Hàn Thành Trì biến mất không thấy nữa thật lâu, cô ta mới khe khẽ chuyển con ngươi,
Cố Ân Ân trợn mắt nhìn bóng dáng của Hàn Thành Trì biến mất không thấy nữa thật lâu, cô ta mới khe khẽ chuyển con ngươi, quét đến giấy chứng nhận ly hôn và báo cáo kiểm tra mang thai trong xe, Cố Ân Ân cảm thấy trong lòng mình như một cây cung bị kéo căng rốt cuộc cũng đứt, cô ta nằm ở trên tay lái xe, cũng không nhịn được nữa khóc rống ra tiếng.
Làm thế nào đây, cô ta vứt bỏ Hàn Thành Trì đối tốt với mình như vậy, làm thế nào đây, cô ta vứt bỏ Hàn Thành Trì yêu mình như vậy, làm thế nào đây…………
Cố Ân Ân khóc đến mức không thở được, cô ta không biết mình vì sao lại cùng Lôi Nhất Phàm ly hôn, cô ta thừa nhận, lúc cô ta đánh mất đứa trẻ của Lộ Nhất Phàm, cô ta gọi điện cầu cứu Hàn Thành Trì, sau khi anh thực sự xuất hiện, lòng cô ta đã dao động.
Cô ta nghĩ, rất nhiều người phụ nữ cần tiền bạc, nhưng, sau khi lấy được tiền, lại muốn tình yêu.
Phụ nữ nha, chính là kiểu cách như thế, đều không biết đủ như vậy.
Lúc trời quang lại muốn trời đổ mưa, lúc trời mưa lại muốn trời quang.
Nhưng, trên thế giới này, nơi nào đó có nhiều chuyện tốt như vậy đây?
Cho dù cô ta đã ly hôn, là khát vọng thật sự có thể cùng Hàn Thành Trì trở về như trước, nhưng cô ta cũng biết, đó là chuyện không thể.
Mất chính là mất, bỏ qua chính là bỏ qua.
Buổi tối khi Cố Ân Ân trở lại nhà họ Cố, đã là mười hai giờ đêm rồi, phụ nữ mang thai đều tham ngủ cũng dễ mệt mỏi, cô ta ở trong xe khóc rống một hồi lâu, giống như là khóc hết khí lực toàn thân mình, cho nên vừa về đến nhà, cô ta như không có hơi sức, té lên trên giường, nhắm mắt lại, không để ý chút nào tới bà Cố đang quấn bên cạnh mình.
Rất nhanh Cố Ân Ân đã ngủ, bà Cố đang suy nghĩ nên khuyên Cố Ân Ân đi tìm Hàn Thành Trì, cũng khuyên không được nữa, liền thở dài liên tiếp mấy lần, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc xoay người, bà ta nhìn thấy một xấp giấy Cố Ân Ân tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường, liền tò mò vươn tay mở ra, nhìn đến báo cáo trước mặt, sắc mặt bà Cố đại biến!
Cố Ân Ân mang thai!
Trong thời gian ngắn như vậy con bé lại mang thai một đứa bé.
Đứa bé này không thể là của Lộ Nhất Phàm, bà ta biết sau khi con gái sinh non, Lộ Nhất Phàm chưa có trở về nhà chạm qua Cố Ân Ân, như vậy đứa bé trong bụng của Cố Ân Ân là của ai?
Cố Ân Ân mang thai chưa tới một tháng, Cố Ân Ân trong khoảng thời gian này, chỉ có một đêm mồng tám tháng giêng duy nhất không về nhà ngủ, một đêm kia là tiệc của Hạ Phồn Hoa làm chủ.
Bà Cố nghĩ tới đây, vội vàng lặng yên lui ra khỏi phòng Cố Ân Ân không tiếng động, cầm điện thoại di động, gọi cho Hạ Phồn Hoa một cuộc điện thoại, sau khi hỏi thăm qua, mới biết, một đêm kia Cố Ân Ân là bị Hàn Thành Trì đưa đi.
Tin tức này, đối với bà Cố mà nói, không thể nghi ngờ là một tiếng sấm giữa trời quang!
Nhưng sau khi sấm sét giữa trời quang qua đo, lại làm cho bà Cố cảm thấy có một tia hy vọng.
Đây là đứa bé của Hàn Thành Trì!
Hổ dữ không ăn thịt con, Hàn Thành Trì cho dù có hận nhà họ Cố, hận Cố Ân Ân, nhưng cũng không đến nỗi hận đứa bé của mình!
Hắn sẽ vì đứa bé của mình mà xuống tay lưu tình hơn!
Bà Cố nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy trời cao đối đãi với mình thật công bình, tại lúc tuyệt vọng, lại cho bà ta một cơ hội.
Cố Ân Ân không đi tìm Hàn Thành Trì, nhưng bà ta có thể đi!
Bà ta muốn bắt đứa bé của Hàn Thành Trì, đi tìm Hàn Thành Trì!
…
…
Có một câu là trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, đối với Thịnh Thế trời sinh đã cưng chiều Cố Lan San lên trời cao mà nói, Cố Lan San mang thai so với chuyện lớn còn là chuyện lớn nhất!