Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 234

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tiếp đó Thịnh Thế đứng dậy, tự mình rót cho Sở Bằng và Tô Thanh Dương một ly, rồi rót cho mình một ly, nâng ly lên nói: “Ba vợ, mẹ vợ, hai người cứ yên tâm giao Sở Sở cho con, con nhất định sẽ đối xử tốt với Sở Sở cả đời.”
Sở Bằng và Tô Thanh Dương cười ha ha uống hết ly rượu.
Thịnh Thế để ly rượu không xuống quay đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San, anh giơ tay qua kéo cô vào trong иgự¢ mình.
Cố Lan San cầm nửa ly nước trái cây suy nghĩ một lát cũng giơ lên về phía Sở Bằng và Tô Thanh Dương, cô hít sâu một hơi sau đó lên tiếng, gọi: “Ba… Mẹ….”
Sở Bằng và Tô Thanh Dương suýt chút nữa rơi nước mắt, vội cầm chai rượu rót đầy ly cho mình rồi chạm ly với Cố Lan San, uống cạn.
Thịnh Hoan tinh mắt thấy không khí vốn vui vẻ đã bị Cố Lan San nhận người thân khiên trở nên buồn bã, lập tức cười nâng ly rượu lên nói: “Năm nay thật sự là một năm khởi đầu tốt đẹp, Lan San tìm được ba ruột của mình, sau nữa cùng Nhị Thập quanh đi quẩn lại một vòng lớn như vậy lại đi đến với nhau, thực sự rất đáng mừng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, mọi người nên vui mừng mới đúng!” Bác cả Thịnh Thế cũng nâng ly rượu lên điều chỉnh lại không khí.
“Hôm nay chúng ta gặp mặt không phải là để bàn chuyện hôn lễ sao? Mọi người đừng lạc đề chứ, cả ngày tôi rất hưng phấn, đến ngủ cũng nghĩ hôn lễ này nên tổ chức thế nào đấy!” Mẹ Thịnh cũng nâng ly rượu lên, vẻ mặt tươi cười mở miệng nói.
Nhắc tới hôn lễ như vậy, Tôn Thanh Dương dời lực chú ý: “Thời gian hôn lễ tôi đề nghị mọi người đợi đến cuối tháng tư hoặc là đầu tháng năm, khi đó Lan San mang thai vừa vặn hơn ba tháng đã qua thời kỳ nguy hiểm nhất. Hơn nữa bụng cũng mới vừa lộ ra không lớn lắm, một số lễ phục vẫn có thể mặc, tình huống của nó cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều, dù sao hôn lễ cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi, bây giờ đành phải theo tình hình thân thể Lan San mà làm.”
“Được được được, tôi không có ý kiến, vậy thì về nhà xem ngày nào là ngày lành tháng tốt thì chúng ta liền chọn ngày đó. Trước đó vừa vặn có hai tháng chúng ta có thể chuẩn bị hôn lễ, lễ phục gì đó cũng phải tìm người thiết kế mới.” Mẹ Thịnh trả lời. truyện bên lequydoon
Bác cả Thịnh Thế nói: “Dù sao nhà họ Thịnh chúng ta cũng có nhiều người, mọi người đều rảnh rỗi, vừa vặn có việc này để bận bịu, về phần Nhị Thập đừng nhúng ta vào chuyện này, phải theo bên cạnh Lan San chăm sóc nó.”
Sở Bằng nói: “Tạm thời trước khi kết hôn không chụp hình, việc này cảm thấy rất mệt người, đợi đến khi sinh xong em bé hai đứa nghĩ thế nào thì làm theo thế ấy.”
Thịnh Hoan nói: “Không cần chụp, lần trước hai đứa kết hôn cũng có chụp rồi, chúng ta chọ mấy tấm tìm người thiết kế lại là có thể dùng được.”
….
Người trong bàn đang bàn bạc chuyện đám cưới của Cố Lan San và Thịnh Thế, hai người không xen miệng vào được, Thịnh Thế tỉ mỉ chọn những món ăn có dinh dưỡng gắp cho Cố Lan San.
Cố Lan San dựng thẳng lỗ tai nghe mọi người nói chuyện, trong miệng ăn thức ăn Thịnh Thế gắp qua, nâng tay trống không sờ lên thai trong bụng bây giờ chỉ mới một tháng lẻ mấy ngày, trong lòng từ tốn dâng lên cảm giác không cách nào nói ra được.
Thì ra kết hôn là bộ dạng này….
Mặc dù bọn họ ký giấy chứng nhận kết hôn ba năm trước, nhưng bây giờ anh và cô lại cảm nhận giống như đây là lần đầu tiên kết hôn.
Vừa mong đợi mà vừa khẩn trương.
Vui mừng và thích ý.
….
Kết quả cuối cùng của bữa cơm gặp mặt thông gia này là như vậy:
Thời gian tổ chức hôn lễ của Cố Lan San và Thịnh thế là ngày 29 tháng 4 Dương lịch, vừa vặn là ngày lành tháng tốt của lịch âm, thích hợp cưới xin.
Hôn lễ sẽ theo nghi lễ truyền thống của Trung Quốc, cộng thêm chút yếu tố Phương Tây, lễ phục mới thì chuyên gia thiết kế của nước Pháp sẽ tới Trung Quốc tự mình thiết kế.
Về phần nhẫn cưới, Thịnh Thế và Cố Lan San cùng không đồng ý thay thế, họ sẽ dùng chiếc nhẫn hiện đang mang trên tay.
Phương thức kết hôn là nhà họ Sở đưa Cố Lan San tới cửa nhà cũ họ Thịnh, tiệc cưới tổ chức ở khách sạn Kinh Thành, ngày đó đặt bao hết cả khách sạn, sau đó buổi chiều vào động phòng thì chọn phòng ở nhà cũ của họ Thịnh.
Cuối cùng của buổi gặp mặt thông gia, Sở Bằng và Tô Thanh Dương còn đưa ra yêu cầu chính là hiện giờ nên để Cố Lan San ở nhà họ Sở.
Cố Lan San mang thai thân thể vô cùng quý giá, vừa vặn Tô Thanh Dương là bác sĩ lúc nào cũng có thể dễ dàng chăm sóc cô. Mặt khác chính là đây là con gái của Sở Bằng, nhưng chưa từng sống chung một chỗ đã vội gả cho người khác, suy nghĩ một chút trong lòng vẫn hơi chua xót.
Đây vốn cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, đối với Thịnh Thế mà nói Cố Lan San ở đâu thì anh ở đó, cho nên anh không có ý kiến.
Người nhà họ Thịnh suy nghĩ thoáng qua, chưa tới hai tháng nữa Cố Lan San sẽ về nhà cũ họ Thịnh ở, hơn nữa lúc không có chuyện gì làm Thịnh Thế có thể dẫn Cố Lan San trở về ở nhà cũ họ Thịnh, cho nên thấy Thịnh Thế không có ý kiến gì họ cũng không có ý kiến.
Nhưng yêu cầu duy nhất chính là mấy ngày nữa, lúc cơ thể Cố Lan San thoải mái hơn thì nhanh chóng trở về nhà cũ họ Thịnh thăm ông nội Thịnh.
…..
Thời điểm bên Thịnh Thế và Cố Lan San đang tiến hành bữa cơm gặp mặt hai bên để chuẩn bị kết hôn, Cố Ân Ân đã ký xong thỏa thuận ly hôn, chuẩn bị ly hôn cùng Lộ Nhất Phàm.
Nhà họ Lộ cũng không có suy nghĩ giữ Cố Ân Ân lại, chính xác mà nói thật ra thì thực sự muốn vứt bỏ Cố Ân Ân.
Chuyện bà Cố huyên náo cả thành phố đều biết, hiện tại công ty nhà họ Cố lại gần như lâm vào khủng hoảng, cổ phiếu giảm xuống nghiêm trọng, hơn nữa còn bị người ta thua mua số lượng lớn, dẫn đến nhà họ Cố rất có thể bất cứ lúc nào cũng phải tuyên bố đổi chủ hoặc là bị phá sản.
Bà Cố gấp đến độ hàng đêm không thể ngủ say, liên tục gọi điện thoại qua cho Cố Ân Ân không ngừng, muốn bảo cô ta nhờ Lộ Nhất Phàm giúp đỡ, cứu nhà họ Cố tránh khỏi nguy cơ khủng hoảng.
Vậy mà Cố Ân Ân thế nhưng lại từ chối bà Cố, ngày trước lúc Hàn Thành Trì bị suy sụp Cố Ân Ân và Hàn Thành còn là vợ chồng cũng không đến nỗi khiến nhà họ Cố phá sản, mà chỉ có thể khiến sản nghiệp nhà họ Cố không phát triển, và dần dần suy yếu.
Khi đó, Cố Ân Ân muốn sống cuộc sống tốt hơn, ngồi chiếc xe đẹp hơn, ở khu nhà cao cấp hơn, sau đó có thể lôi kéo thanh niên tuấn tú trong vòng danh môn, hưởng thụ sự hâm mộ của người khác.
Nhưng bây giờ nhà họ Cố cứ như vậy bởi vì cuộc nói chuyện của cô ta và mẹ mình trong một bữa tiệc của giới quý tộc bị Vương Giai Di ghi âm lại tung ra ngoài, liền ầm ĩ khiến cổ phiếu giảm mạnh. Sau đó không biết là ai ở sau lưng điên cuồng thu mua cổ phiếu khiến bây giờ nhà họ Cố sắp phá sản, cô ta lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Cho nên khi bà Cố khóc lóc gào thét lấy cái ૮ɦếƭ ép cô ta không ly hôn với Lộ Nhất Phàm, Cố Ân Ân vẫn một lòng làm theo ý mình, ngày 27 tháng này cùng Lộ Nhất Phàm đi tới cục dân chính đổi sổ hồng thành sổ màu xanh biếc.
Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều ở cục dân chính.
Lúc một mình Lộ Nhất Phàm lái chiếc xe thể thao Maserati phong cách đẹp đẽ đỗ trước cửa cục dân chính, khiến không ít người nhìn chăm chú.
Cố Ân Ân vẫn theo thói quen lái chiếc xe Ferrari, xuống xe cầm túi xách đi tới vừa đúng lúc Lộ Nhất Phàm đẩy cửa xe bước xuống. Xuyên thấu qua cửa kính xe, Cố Ân Ân trong thấy rõ ràng có một cô gái xinh đẹp còn nhỏ tuổi ngồi bên trong.
Sắc mặt Cố Ân Ân không thay đổi gì mấy, dường như cô ta cảm thấy bắt gặp hình ảnh như vậy đã mất cảm giác. Cô ta lẳng lặng chờ Lộ Nhất Phàm tới gần mình, sau đó không đợi Lộ Nhất Phàm mở miệng nói chuyện liền xoay người trước, đi vào phía trong cục dân chính.
Thủ tục tiến hành ly hôn cũng không phức tập, nhân viên công tác hỏi câu hỏi tượng trưng về tình huống của Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm. Thấy dường như hai người không có hi vọng khuyên giải, hoặc nói đúng hơn là thấy bọn họ không sợ chuyện ly hôn, cho nên nhanh chóng cầm con dấu “Bộp bộp” hai lần đóng xuống.
Giấy chứng nhận ly hôn chia làm hai bản, Cố Ân Ân và Lộ Nhất Phàm mỗi người cầm một bản, tượng trưng cho cuộc hôn nhân của bọn họ trải qua không tới tám tháng, đã hoàn toàn tuyên bố kết thúc.
Cố Ân Ân nhìn giấy chứng nhận ly hôn ánh mắt dao động di chuyển, cô ta đứng lên nhưng không nói với Lộ Nhất Phàm một câu, cất giấy chứng nhận ly hôn của mình nhét vào trong túi xách xoay người rời đi.
Đương nhiên Lộ Nhất Phàm cũng không có ý tứ muốn nói chuyện với Cố Ân Ân, anh ta bước dài hơn cả Cố Ân Ân, giống như làn gió xẹt qua bên người Cố Ân Ân mở cửa xe Maserati ngồi vào.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Cố Ân Ân có thể thấy Lộ Nhất Phàm đưa giấy chứng nhận ly hôn màu xanh kia cho cô gái nhỏ ngồi bên trong, cô gái nhỏ cầm cười thật hạnh phúc nghiêng đầu hung hăng hôn lên gò má Lộ Nhất Phàm hai cái.
Cô Ân Ân thấy một màn như vậy cảm thấy đặc biệt chói mắt, cô ta bước nhanh lên chiếc Ferrari mà dùng thẻ của Lộ Nhất Phàm để mua.
Cố Ân Ân ngồi trên xe Ferrari nhắm mắt lại, hung hăng hít thở hai cái, lúc này mới đạp chân ga lái xe rời đi.
Cố Ân Ân ly hôn, điện thoại di động của cô ta bị bà Cố gọi muốn bể cô ta cũng không muốn nghe máy, cũng không biết mình nên đi chỗ nào liền chạy lang thang trên đường cái. Đợi đến lúc cô ta lái xe tới tiệm thuốc tây, Cố Ân Ân như nhớ ra chuyện gì đó vội vã dừng hẳn xe vào tiệm thuốc.
Cố Ân Ân nhăn nhăn nhó nhó trong chốc lát mới lên tiếng nói: “Tôi muốn mua que thử hai.”
Vẻ mặt nhân viên bán hàng trong tiệm thuốc cũng rất bình tĩnh, tựa như đó là chuyện bình thường, động tác nhanh nhẹn cầm hộp que thử thai đưa cho Cố Ân Ân và nói giá cả.
Cố Ân Ân trả tiền cầm hộp que thử thai trở về nhà họ Cố.
Bà Cố đợi cô ta trong phòng khách, nhìn thấy cô ta trở về liền lập tức chạy ra đón, nhưng Cố Ân Ân lại cảm thấy rất mệt mỏi không muốn để ý mà đi lên lầu luôn. Lúc đi vào toilet, thuận tay cầm hộp que thử thai vào.
Đứng bên cạnh bồn cầu, Cố Ân Ân thử rất nhiều que thử thai.
Mỗi một chiếc đều hiện kết quả giống nhau như đúc.
Dương tính, dương tính, dương tính, dương tính….
Cô ta có thai.
Ba của đứa bé là Hàn Thành Trì.
Cố Ân Ân nhìn que thử thai trong tay, trên mặt hiện lên từng vạch thẳng màu hồng, đầu óc cô ta như bị bom lớn oanh tạc, trong nháy mắt hóa thành một đống đổ nát, hoàn toàn hủy diệt tất cả năng lực suy nghĩ của cô ta. leqiydon
Cô ta thế mà lại có thai… Kinh nguyệt của cô ta vốn là vào giữa tuần, chậm trễ gần nửa tháng. Gần đây cô ta cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, tinh thần cũng không khá hơn là mấy, trong lòng phiền não không giải thích được, triệu chứng quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức dường như cô ta thoáng loáng dự cảm được điều gì đó.
Cô ta vẫn không dám đi khám.
Đếm ngày, chờ xem kỳ kinh của mình có tới hay không.
Nhưng mãi cho đến hôm nay cô ta ly hôn với Lộ Nhất Phàm, lúc đi ngang qua tiệm thuốc tây liền nghĩ tới chuyện này, không kiềm chế được đã đi vào mua que thử thai.
Về đến nhà, sau khi kiểm tra xong không nghĩ tới, cô ta thế mà thật sự có thai….
Từ sau khi sinh non lần thứ hai cô ta không còn ngủ chung giường với Lộ Nhất Phàm nữa, sau bữa tiệc gặp mặt của Hạ Phồn Hoa lần trước, cô ta chỉ làm một lần cùng Hàn Thành Trì trong khách sạn, cô ta không cùng với những người đàn ông khác. Cho nên không cần suy đoán, đứa bé cô ta đang mang trong bụng chỉ có thể là của Hàn Thành Trì, hơn nữa tới bây giờ chỉ mới gần một tháng.
Đứa bé này tới thật đúng lúc, đứa bé trong bụng Cố Lan San mới chỉ hơn một tháng.
Đây là lần thứ ba cô ta có đứa bé, lần thứ hai mang thai con Hàn Thành Trì.
Hơn nữa hai lần trước cô ta đều sinh non, nếu như cô ta muốn cả đời này có một cơ hội làm mẹ thì đứa con lần này cô ta nhất định phải sinh, nếu không cô ta sẽ tạo thành thói quen sinh non, hoặc có thể tương lai vĩnh viễn không thể mang thai nữa.
Nhưng, dường như Cố Lan San hạnh phúc hơn cô ta rất nhiều, cô ấy có thể mẹ quý nhờ con, dắt theo con lập gia đình, còn cô ta thì sao?
Cố Ân Ân nghĩ tới đây liền chậm rãi ngồi thẳng người từ từ nghiêng đầu nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng tắm, nhẹ nhàng mở hai mắt sau đó giơ tay lên vuốt nhè nhẹ lên bụng mình.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa kèm theo giọng của bà Cố cùng nhau truyền tới: “Ân Ân, con làm gì trong đó? Ngây người lâu như vậy, mau đi ra đây… Ân Ân…. Mẹ có chuyện muốn nói với con….”
Giọng bà Cố nghe ra thật sự vô cùng nóng vội, rơi vào trong tai Cố Ân Ân càng trở nên phiền não, Cố Ân Ân không kiềm chế được cau mày, không thèm để ý tới bà Cố.
“Ân Ân, mẹ biết con ly hôn nên tâm tình không tốt, nhưng mà mẹ còn có chuyện quan trọng cần nói cho con biết, con ra ngoài…”
Cố Ân Ân thực sự bị bà Cố khiến cho không chịu nổi liền từ trên bồn cầu đứng dậy, cầm những que thử thai kia ném vào trong thùng rác bên cạnh, sửa sang lại quần áo của mình rồi đi tới trước bồn rửa mặt rửa sạch tay. Sau đó mới từ bên trong mở cửa phòng tắm ra, nhìn về phía bà Cố đứng ngoài cửa giọng nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
“Ân Ân, con có biết rốt cuộc là ai đứng sau lưng đùa bỡn nhà họ Cố chúng ta không?” Bà Cố vừa thấy Cố Ân Ân ra ngoài liền không thể chờ, mở miệng hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc