Thịnh Thế im lặng khoảng nửa phút, lúc này mới uốn éo đi qua, vô cùng khách khí vươn tay về phía Sở Bằng, làm động tác xin mời, nói: "Ba, mời ngồi, mời ngồi."
Sau khi nói xong, Thịnh Thế liền xoay người, đi tới trước máy đun nước, rót một chén nước ấm, bưng tới trước mặt Sở Bằng: "Ba, mời ba uống nước."
Sở Bằng ngồi bên giường, nhận lấy cốc nước Thịnh Thế đưa tới, Thịnh Thế nghĩ đến những hành động bất kính của mình trong bữa tiệc hai ngày trước, trong lòng chột dạ một trận, anh liền nhìn chung quanh một chút, thấy những túi thuốc bổ Sở Bằng mua bị mình ném xuống đất, lập tức sải bước qua, sau đó cong người xuống, nhanh chóng xách những túi thuốc đó lên, bày trên bàn, vừa thả xuống, trong miệng còn liên miên tán dương Sở Bằng mua được thuốc bổ tốt: "Sở Sở, em xem nhìn, ánh mắt của ba thật tốt, lựa chọn những loại thuốc này đều là những nhãn hiệu tốt nhất, hơn nữa mỗi loại thực phẩm đều không ô nhiễm, tinh khiết màu xanh biếc, nhất định ba đã rất tốn sức, tất cả đều là tinh phẩm, chắc hẳn ba đã nghiên cứu hơn nữa ngày đấy. Sở Sở, em cần phải nhớ, mỗi ngày đều phải uống nha, bằng không thật có lỗi với ba!"
Thịnh Thế nói xong, lại quay đầu, nhìn về phía Sở Bằng: "Ba, ba tới thăm Sở Sở là được rồi, còn phí hết tâm tư mua những thứ đồ này làm gì, sợ là mất không ít thời gian chứ?"
Thủ trưởng Thịnh ngồi một bên, nhìn con mình tốn nhiều sức lực chân chó như vậy, lại nhìn những túi thuốc bổ mình mang tới một chút, rõ ràng những sản phẩm này đa số đều giống nhau, sao không thấy nó tán dương, khen những thứ mình mua tới mất không ít công phu!
Sở Bằng uống một hớp nước, nghe Thịnh Thế nói những lời này, ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: "Những thứ này đều do Thanh Dương liệt kê ra, tôi chỉ chịu trách nhiệm cầm danh sách đưa cho thư ký đi chọn mà thôi, không phí bao nhiêu công phu."
"......" Thịnh Thế bị Sở Bằng trả lời đến sửng sốt.
Cố Lan San ngồi bên cạnh, nghe được lời này, lập tức bật cười thành tiếng.
Thịnh Thế cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục bộ mặt chất đầy nụ cười nói: "Không phí bao nhiêu công phu cũng là mất công phu, còn đưa đến bệnh viện rất xa, thật là khổ cực cho ba rồi!"
Thủ trưởng Thịnh ngồi ở một bên, khuôn mặt xấu hổ, cho tới bây giờ ông vẫn không biết con trai của mình, thế nhưng sẽ có lúc ᴆụng phải cha vợ, trận chiến còn chưa đánh đã quăng giáp đầu hàng, cắt đất chia thành như thế!
Phải biết, trước kia khi Sở Bằng và Thịnh Thế là đối tượng hớp tác, Sở Bằng nhìn thấy Thịnh Thế cũng phải nhường ba phần, nói chuyện khách khí, bây giờ nhìn thấy một Thịnh Thế đã từng cao ngạo, d/đ\'l;q\'d khinh người lại mở miệng gọi một tiếng ba trước mặt mình, gọi ân tình và lấy lòng như vậy khiến Sở Bằng trong khoảng thời gian ngắn, có chút không biết như thế nào cho phải, dở khóc dở cười.
Thịnh Thế chột dạ, chỉ sợ nhạc phụ đại nhân so đo thù cũ với mình, liền bưng chén dưa dấu mà Thủ trưởng Thịnh mới lấy ra, đưa tới trước mặt Sở Bằng, vẻ mặt vô cùng thành ý nói: "Mời ba ăn dưa hấu.”
Cố Lan San thấy Thịnh Thế như vậy chỉ mím môi cười, nhìn thấy tất cả hành động của anh vào trong mắt, cảm thấy người đàn ông này rõ là...... Có đủ đê tiện!
...
...
Hai người cha của hai bên ngồi chung một chỗ, tương lai đều là thông gia, cho nên, thủ trưởng Thịnh khó tránh khỏi muốn nói vài lời khách sáo với Sở Bằng.
Nói xong, nói xong, lại kéo tới chuyện Cố Lan San trở về nhà họ Thịnh thế nào.
Thật ra thì tất cả người trong nhà đều biết Thịnh Thế và Cố Lan San hoàn toang không ly hôn, nhưng bên ngoại lại nghĩ bọn họ đã ly hôn, cho nên Cố Lan San trở về thì đồng nghĩa với tái kết hôn.
Tái kết hôn tương tự như gương vỡ lại lành, thật ra thì coi như là một chuyện rất may mắn, nhưng về chuyện tái kết hôn này phải làm như thế nào, lại ầm ĩ khác nữa.
Cũng không tính là có gì khác nhau, thủ trưởng Thịnh nhắc tới: "Hôm qua, ông cụ biết Lan San mang thai, thì vô cùng nhớ Lan San, luôn muốn để cho cô ấy trở về." Tiếp đó, Thịnh Thế liền lên tiếng nói một câu: "Sở Sở trở về là chuyện nhất định rồi, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà buồn bực im hơi lặng tiếng trở về nhà chúng ta chứ!"
"Nói cũng phải." Sau khi được Thịnh Thế nhắc nhở như vậy, Thủ trưởng Thịnh liền nhìn về phía Sở Bằng: "Anh Sở, ý của anh thế nào?"
"Tất cả nghe đều nghe theo anh Thịnh." Sở Bằng khách sáo đáp lời.
Ngược lại, Thịnh Thế bỏ qua cuộc đối thoại của hai người cha, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Cố Lan San: "Sở Sở, em thích kiểu hôn lễ truyền thống Trung Quốc hay kiểu phương Tây?"
Thật ra thì Cố Lan San cũng rất rối rắm chuyện mình trở về nhà họ Thịnh, cô không ngờ Thịnh Thế lại trực tiếp hỏi cô thích kiểu hôn lễ nào, cô vội vã lắc đầu một cái, buồn buồn nói: "Nhị Thập, không lẽ vẫn muốn làm hôn lễ hả?"
Dù sao, ba năm trước, khi bọn họ kết hôn đã tổ chức một lần.
"Vậy không được, Sở Sở, tại sao chúng ta không làm chứ? Chúng ta không ly hôn, coi như là bổ sung một buổi hôn lễ lớn, dù bên ngoài cho rằng chúng ta kết hôn lại, vậy thì thế nào? Kết hôn lại thì sao? Kết hôn lại phạm pháp à? Người nào quy định kết hôn lại không thể làm hôn lễ chứ!" Thịnh Thế chậm rãi vươn tay, nắm tay Cố Lan San, tay của cô gái mềm nhũn, âm ấm, so sánh với tay của anh thì nhỏ hơn phân nửa, anh nhẹ nhàng nắm tay d/đ\'l;q\'d của cô, cảm thấy tay của cô giống như là không có xương vậy, mềm mại vô cùng, xương khớp toàn thân anh cũng muốn mềm nhũn theo, giọng nói của anh rất thấp, lại mang theo nghiêm túc và thành khẩn: "Huống chi, Sở Sở, lần trước chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức có chút nhỏ, lần này chúng ta làm lớn, để cho mọi người đều biết, Cố Lan San em là vợ của Thịnh Thế, anh muốn chiêu cáo thiên hạ, lấy họ của anh kèm theo tên em."
"Nhị Thập nói có đạo lý, hôn lễ này chúng ta phải làm, được rồi ba sẽ gọi điện cho người nhà họ Thịnh, chuẩn bị thật tốt." Thủ trưởng Thịnh nghĩ cũng không nghĩ, liền trực tiếp đồng ý.
"Nếu anh Thịnh cũng nói làm, thì tôi đây làm cha của Lan San càng không ý kiến, hôn lễ lần trước tôi không được tham dự, hôn lễ lần này tôi nhất định phải đi trên trên thảm đỏ rồi." Sở Bằng không nghĩ tới, có một ngày mình không những được nhận con gái, mà còn có thể tiễn con gái lấy chồng.
Hai ông ba cũng đã nói như vậy Cố Lan San không tiện phản đối gì cả, cô liếc mắt nhìn Thịnh Thế phát hiện ánh mắt người đàn ông nhìn mình dịu dàng như nước, sáng ngời trong suốt, đáy lòng cô khẽ run lên. Dường như trong nháy mắt có cảm giác mình mất mà tìm lại được rất nhiều thứ.
Trời cao đối xử với cô thật không tệ.
Có một ngày, cô thế mà dưới tình huống có một người ba, đi lấy chồng!
Hôn lễ lần trước chỉ là tổ chức bữa tiệc rượu, làm thật sự rất nhỏ, có chút đơn giản. Chính xác mà nói cô chưa trải qua hôn lễ chân chính nghiêm túc, cô không kiềm chế được có chút mong đợi, rốt cuộc kết hôn là dạng như thế nào? Hôn lễ lớn thì như thế nào?
………
Hà họ Thịnh là gia đình lớn, nếu nói muốn tổ chức hôn lễ long trọng, hơn nữa muốn thuận lợi vui vẻ như thế tất cả đều phải tiến hành dần từng bước một theo truyền thống 5000 năm của Trung Quốc.
Theo lý thuyết, cánh cửa đầu tiên là cầu hôn sau đó đính hôn, cuối cùng là kết hôn.
Nhưng vì Cố Lan San phát hiện mình có thai, rất nhiều thứ không tiện lắm, hơn nữa qua một thời gian nữa bụng lớn hơn, áo cưới xinh đẹp không thể mặc. Cho nên kết quả cuối cùng nhà họ Thịnh bàn với nhà họ Sở chính là, ba mẹ hai bên gặp mặt ăn một bữa cơm coi như là hình thức cầu hôn, thuận tiện bàn xem hôn lễ nên tổ chức như thế nào.
…..
Vì hai bên rất bận rộn, cộng thêm mấy ngày hôm nay thân thể Cố Lan San không khỏe lắm cho nên bữa tiệc trưởng bối hai bên gặp mặt lại đẩy tới ngày 27 trong tháng.
Vừa vặn là vào ngày thứ bảy.
Lúc tám giờ tối.
Vẫn là khách sạn Kinh Thành như mọi lần.
Chỗ ngồi là ông nội Thịnh Thế đích thân dặn nhân viên bảo vệ của mình đi đặt, một phòng sang trọng nhất. Vì thân thể người già của ông không khỏe cộng thêm lại là bậc cha ông nên bữa tiệc này ông không đến.
Nhà họ Thịnh có nhiều người, cũng không thể dẫn hết toàn bộ cho nên bên nhà họ Thịnh đi chỉ có mấy người gồm thủ trưởng Thịnh, mẹ Thịnh, bác cả Thịnh Thế, còn có Thịnh Hoan.
Còn bên nhà họ Sở càng ít ỏi hơn, chỉ có Sở Bằng và Tô Thanh Dương.
Cộng thêm Thịnh Thế và Cố Lan San là tròn tám người.
Mặc dù ông nội Thịnh không tới nhưng lại dặn dò người sắp xếp vô cùng ổn thỏa, đặc biệt đặt cho bọn họ hai chai rượu Royal Salute.
Đợi đến lúc rượu và thức ăn mang lên đầy đủ Thịnh Thế liền đứng dậy, rót cho người có mặt ở đây mỗi người một ly tượu, tất nhiên Cố Lan San uống chính là nước trái cây thiên nhiên không bị ô nhiễm.
Dưới tình huống bình thường, trong hoàn cảnh người lớn hai bên gặp mặt đều là nhà trai làm chủ, nên ly rượu thứ nhất là do thủ trưởng Thịnh bưng lên kính Sở Bằng: “Anh Sở, say này chúng ta đều là người một nhà.”
Mẹ Thịnh, bác cả Thịnh Thế, Thịnh Thế, Thịnh Hoan, Tô Thanh Dương vội cầm ly rượu lên, Cố Lan San cầm ly nước trái cây, mọi người chạm ly một cái rồi một hơi uống sạch. Còn Cố Lan San chỉ khẽ nhấp miệng, sợ uống nhiều lạnh bụng.
“Anh Thịnh, sau này Lan San nhà chúng tôi cần phải nhờ nhà anh chăm sóc rồi.” Ly thứ hai tất nhiên là vợ chồng Sở Bằng mời lại.
Cũng như mới vừa rồi, mọi người cạn hết ly rượu.