Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 232

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế cười híp mắt cầm một miếng dưa hấu dưa hấu đã cắt gọn, đưa tới trước mặt Cố Lan San, chờ thủ trưởng Thịnh trả lời.
Thủ trưởng Thịnh lại đứng lên, từ một bên lấy một chén không và một cái muỗng, lấy miếng dưa hấu mà Thịnh Thế định đút cho Cố Lan San ăn đến trước mặt của mình, sau đó đào thịt dưa hấu lên bỏ d.đ;l"q;d vào trong chén không, còn lựa sạch hạt dưa đi, lúc này mới đưa cho Thịnh Thế, liếc mắt nhìn Cố Lan San, ánh mắt có vẻ có chút né tránh, giọng điệu cũng có chút cứng rắn: “Ăn vậy sẽ dễ hơn một chút.”
Cố Lan San có chút thụ sủng nhược kinh, từ sau khi cô gả cho Thịnh Thế, tuy Thủ trưởng Thịnh đối xử với xô không tệ, nhưng từ trước đến giờ ông là người rất nghiêm trang, nói năng thận trọng, rất khó làm cho người ta nghĩ ông có thể làm ra chuyện như vậy.
Thịnh Thế không hề có chút xin lỗi liền vươn tay nhận lấy chén dưa hấu của Thủ trưởng Thịnh, sau đó cầm một cây tăm, cắm một miếng dưa hấu, đút qua cho Cố Lan San.
“Cái đó...... Dưa hấu mang tính lạnh, phụ nữ có thai không nên ăn nhiều.” Sau khi Cố Lan San ngậm vào một miếng dưa hấu, thủ trưởng Thịnh lại lên tiếng nhắc nhở một câu.
Cố Lan San nuốt miếng dưa hấu xuống, nghe thấy câu nhắc nhở này của thủ trưởng Thịnh, nhìn Thịnh Thế lại đút thêm dưa hấu, có chút ngượng ngùng ăn hết, lắc đầu một cái, bày tỏ không ăn nữa.
Thịnh Thế đặt chén lên bàn bên cạnh, liền thong thả đứng dọc theo cái bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh bị Thịnh Thế nhìn trong lòng nén giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, nói: “Tôi có việc muốn nói với Lan San, anh đi ra ngoài trước đi.”
Cha chồng nói xin lỗi với con dâu, để cho con trai mình nhìn thấy, khuôn mặt mo này của ông nhét vào trước mặt con dâu còn không được, chẳng lẽ còn muốn nhét vào trước mặt con trai!
Không có cửa đâu!
Cố Lan San không biết Thủ trưởng Thịnh muốn nói gì, cô nghe thấy câu này, hơi căng thẳng, tay nắm chặc chăn, liền nâng mắt nhìn Thịnh Thế một cái.
Dù có thế nào, Thịnh Thế vẫn là biết rõ người trước mặt này là cha của mình, ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng cũng có mức độ, vẫn nên cho Thủ trưởng Thịnh mấy phần mặt mũi, cho nên trao cho Cố Lan San một nụ cười trấn an, liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Thịnh Thế ra khỏi phòng bệnh, mới vừa đóng cửa lại, đã ᴆụng phải hộ lý được Tôn Thanh Dương đặc biệt phái tới chăm sóc Cố Lan San.
Hộ lý thấy Thịnh Thế, liền cười ngọt ngào: “Chào anh Thịnh!”
Sau đó vươn tay, định đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thịnh Thế vội vàng làm động tác im lặng với hộ lý, sau đó khoát tay đuổi hộ lý đi
Thịnh Thế đứng trong hành lang phòng bệnh, nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người, anh liền dán lỗ tai lên cửa nghe lén.
...
...
Trong phòng bệnh không có Thịnh Thế, chỉ để lại một mình Cố Lan San đối mặt với Thủ trưởng Thịnh, cả người cô càng thêm lộ ra vẻ căng thẳng, tay cứ lắc tới lắc lui trên giường, thỉnh thoảng len lén nâng mí mắt, quan sát thần thái của thủ trưởng Thịnh một cái.
Thủ trưởng Thịnh đưa tay dùng sức chà xát, sau đó ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt đang nhìn lén của Cố Lan San.
Cố Lan San bị bắt tại trận, mặt lập tức đỏ lên, vô cùng lúng túng né tránh ánh mắt, cúi đầu xuống thật thấp.
Thủ trưởng Thịnh ho khan một cái, che giấu bối rối của mình, sau đó mở miệng, nói: “Những loại thuốc bổ là của A Lạc mua, hôm nay bà ấy có chuyện, không tới được, nên bảo bác mang tới đây.”
“Cám ơn bác Thịnh.” Cố Lan San vội vàng nói cám ơn: “Còn có bác Thịnh gái.”
Thủ trưởng Thịnh gật đầu, không nói gì.
Lại là một đoạn trầm mặc rất dài.
Qua một hồi thật lâu, thủ trưởng Thịnh lại mở miệng, hỏi: “Chuyện lúc trước, bây giờ con còn tức giận không?”
Ở trước mặt Thịnh Thế, Cố Lan San có thể vô pháp vô thiên, nhưng mà ở trước mặt người lớn, bộ dáng vẫn đủ khéo léo, cho nên liền lắc đầu một cái, trả lời: “Không...... Bác Thịnh, con hiểu những chuyện kia là bác nên làm, con không tức giận.”
“Lan San, con và Nhị Thập không ly hôn......” Thủ trưởng Thịnh dừng một chút, liền nhìn Cố Lan San nói: “Bây giờ con và Nhị Thập vẫn còn là vợ chồng, có phải con nên gọi ta là......”
Cố Lan San dĩ nhiên biết thủ trưởng Thịnh muốn cô gọi ông là “Ba”, cả người càng lộ thêm vẻ thất sủng nhược kinh.
Phải biết thời gian trước, các loại áp lực và phản đối còn quanh quẩn xung quanh cô và Thịnh Thế, ép hai người bọn họ tới mức thở không được, cũng làm đến dự tính xấu nhất, thế nhưng mới qua chưa được bao nhiêu ngày, tất cả mọi chuyện đã xoay chuyển lại, Vương Giai Di vì trả thù bà Cố mà công bố mọi chuyện ra ánh sáng, sau đó cô liền mang thai!
Sau đó, cô còn có thêm một người cha ruột, hiện tại có thể quang minh chánh đại làm vợ chồng với Thịnh Thế......
Có một lời, gọi là, phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Cố Lan San cảm thấy những lời này hoàn toàn ứng nghiệm trên người mình, biến thành, họa đến thì ít, phúc đến dồn dập.
Thủ trưởng Thịnh đâu nào biết trong đầu Cố Lan San đang suy nghĩ gì, chỉ là thấy Cố Lan San ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt như khúc gỗ, không nhìn ra sung sướng hay buồn vui, thủ trưởng Thịnh lại nghĩ những lời Thịnh Thế đã nói trên bàn ăn nhà họ Thịnh tối qua, ông cho rằng trong lòng Cố Lan San vẫn còn trách móc ông mà trút giận lên người Thịnh Thế, nên vội vàng vì hạnh phúc của con trai và hai cháu nội của mình, lập tức không thèm quan tâm bởi vì lúc đầu mình làm những chuyện này là vì mặt mùi nhà họ Thịnh, cũng không quan tâm có phải sai lầm của mình hay không, dù sao cũng phải có biệt thành khẩn: “Lan San, ba hiểu lúc trước ba làm những chuyện đó có chút quá mức, con hận ba cũng là phải, hôm nay ba tới chính là để xin lỗi con, hi vọng con đừng để trong lòng. Về phần Nhị Thập, con cũng đừng giận nó, không phải nó muốn kết hôn với Triệu Lỵ, là ba buộc nó phải cưới, con có muốn trách thì hãy trách ba, tuyệt đối đừng vì ba mà giận dỗi với Nhị Thập, cũng đừng để trong lòng không thoải mái, tránh cho ảnh hưởng đến thân thể.”
Lúc đầu, Cố Lan San nghe vài ba câu, còn cảm thấy để cho một người lớn đến nói xin lỗi với mình cũng thật có lỗi, nhưng khi nghe đến nửa đoạn phía sau, cả người cô hoàn toàn hồ đồ rồi.
Thịnh Thế cưới Triệu Lỵ, rõ ràng là sau khi cô và Triệu Lỵ bàn tính với nhau rồi mới nói cho Thịnh Thế, sao bây giờ lại biến thành thủ trưởng Thịnh ép buộc Thịnh Thế cưới Triệu Lỵ rồi hả?
“Lan San, con hãy nể mặt ba mà đừng giận dỗi với Thịnh Thế, hôm nay ba tới chính là để xin lỗi con, hôm qua Nhị Thập có nói bởi vì chuyện nó muốn kết hôn Triệu Lỵ mà con và nó đã giận dỗi nhau mấy ngày, còn nói con bị động thai, dọa ông nội Thịnh Thế sợ hãi cầm gậy đuổi ba đến bệnh viện nói xin lỗi với con, còn nói trong vòng năm ngà, phải đưa con trở về nhà họ Thịnh.”
Cố Lan San nghe đến đó, hoàn toàn hiểu được rõ ràng mọi việc rồi!
Thì ra là, ngày hôm qua sau khi cô tỉnh lại, không thấy Thịnh Thế ở bệnh viện là vì trở về nhà cũ họ Thịnh nha, sau đó nói cho mọi người trong nhà cũ họ Thịnh là cô mang thai, thuận tiện còn lấy luôn chuyện của Triệu Lỵ ra nói, lấy chuyện cô mang thai gây khó dễ người nhà họ Thịnh, khiến người nào đứng đầu giải quyết chuyện tách cô rời xa Thịnh Thế, thì người đó phải đưa cô trở về lần nữa!
Thịnh Thế đang cho cô mặt mũi để quay về đây mà!
Hơn nữa mặt mũi này cũng thật sự được quay về, nhưng Cố Lan San cũng không dám làm dáng, đây là cha chồng của cô, cô còn muốn gả cho Thịnh Thế, về sau tất cả đều là người một nhà, phải chung sống hòa thuận với nhau, mặc kệ rốt cuộc trước kia đã từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đều không cần nhắc đến những chuyện không vui trước kia nữa, lần nữa tiến về những ngày mới hạnh phúc.
Huống chi, Thịnh Thế này rõ ràng đã lừa dối tất cả người nhà họ Thịnh.
Cố Lan San vội vàng lắc đầu, nói: “Bác Thịnh, bác đừng nói như vậy, con giận dỗi với Nhị Thập chỉ là đùa giỡn thôi, chứ không thật sự tức giận, hơn nữa chuyện lúc trước, mọi người đều hiểu lầm, bác làm như vậy cũng không sai gì cả, lại nói..., chuyện đã qua, con cũng không còn nhớ nữa, bác có thể coi con là con dâu, đối với con mà nói, đó là phúc tốt của con.”
Cố Lan San nói lời hiểu chuyện, cũng không dám lộ ra chút tin tức Thịnh Thế lừa cả nhà bọn họ.
Thủ trưởng Thịnh nghe đến mấy câu này, có chút không dám tin: “Con thật sự không tức giận?”
“Con thật sự không tức giận.”
“Vậy xưng hô đó có phải con nên đổi lại rồi không?”
“......” Cố Lan San lặng yên một chút, thì ra là nguyên nhân này à, cô liền vội vàng mở miệng, gọi một tiếng: “Ba.”
Lúc này, Thủ trưởng Thịnh mới yên lòng lại, trên mặt mang vẻ nhẹ nhõm, nhớ tới những lời dặn dò của bà xã, chỉ vào một bàn thuốc bổ nói: “Mỗi ngày con đều phải ăn những loại đó, ăn hết rồi, A Lạc sẽ mua cái mới đưa đến cho con.”
“Cám ơn, ba.”
...
...
Thịnh Thế đứng ở ngoài cửa, nghe lén được những lời này, trên mặt treo đầy nụ cười, anh từ từ đứng thẳng người, đáy lòng nghĩ tới, anh thật đúng là đã cho Cố Lan San mặt mũi, mặc kệ lúc Cố Lan San đã rời khỏi nhà họ Thịnh như thế nào, anh đã từng nói, cô đi, anh không tiễn cô, cô về, bất kể có có bao nhiêu sóng gió anh cũng sẽ đi đón cô.
Bây giờ cô muốn trở về nhà họ Thịnh, vậy thì anh nhất định phải để cho cô vui vẻ, thoải mái mà về.
...
...
Sau đó, thủ trưởng Thịnh và Cố Lan San lại hàn huyên một số chuyện, lúc này Cố Lan San lúc này mới phát hiện ra, một người cha chồng như ông, thật ra thì cũng không phải là một người nghiêm nghị như vậy, lúc nói chuyện vẫn rất có cảm giác dí dỏm ngầm, hơn nữa cũng là người rất biết săn sóc, trong lúc nói chuyện với cô, còn đặc biệt quan tâm đứng lên, rót cho cô một ly nước.
Thịnh Thế cũng đợi sau khi hai người nói chuyện được một chút, mới làm bộ gõ cửa, đợi đến khi Cố Lan San lên tiếng "Mời vào", anh mới đi vào.
Thủ trưởng Thịnh thấy Thịnh Thế đi vào, liền nhìn về phía Thịnh Thế bắt đầu dặn dò phụ nữ có thai cần chú ý đến những gì.
Rốt cuộc là người cha của năm đứa con, ông nói rất chu đáo, Thịnh Thế và Cố Lan San nghe được ích lợi không nhỏ, giống như là lên lớp học chú ý của của phụ nữ có thai.
Khi ba người ba nói chuyện khí thế bừng bừng, lại truyền tới một tràng tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, đi tới là Sở Bằng cũng đang cầm túi lớn túi nhỏ thực phẩm bổ dưỡng.
Thịnh Thế vừa thấy Sở Bằng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh đúng lên khỏi giường, chắn trước mặt Cố Lan San, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười chào hỏi Sở Bằng: "Sở tổng."
Sở Bằng khí chất ôn hòa đứng ở bên giường, nhìn về phía Thịnh Thế gật đầu một cái, mới nhìn sang thủ trưởng Thịnh: "Thủ trưởng Thịnh, hân hạnh, hân hạnh."
Lúc này, Thủ trưởng Thịnh đã thu lại vẻ thư giãn lúc này, khôi phục tác phong nghiêm chỉnh trước sau như một, đứng lên, nhìn về phía Sở Bằng lộ ra nụ cười, giơ tay lên, bắt tay Sở Bằng một cái: "Anh Sở, chào anh."
Lúc này, Sở Bằng mới nhìn về phía Cố Lan San, "Cảm giác như thế nào rồi?"
"Rất tốt." Cố Lan San cười cười, thấy túi lớn túi nhỏ trong tay Sở, định đưa tay ra nhận, Thịnh Thế nhanh tay lẹ mắt đã vươn tay ra trước một bước, nhận lấy đồ vật trong tay Sở Bằng, trực tiếp để lên bàn.
Cố Lan San hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, có chút không muồn để ý đến người đàn ông hở một chút là hẹp hòi, nhìn về phía Sở Bằng nở một nụ cười, thấy trong phòng VIP không có chỗ ngồi, liền xê dịch thân thể mình vào trong giữa giường, sau đó chỉ chỗ ngồi trống ra nói: "Mời chú ngồi."
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trở nên tối sầm, anh tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Sở Bằng, con ngươi đảo vòng, liền đi tới ngồi trước một bước.
Nhưng anh vừa mới đi tới bên cạnh Sở Bằng, Cố Lan San đang nằm trên giường liền mở miệng: "Ba, Nhị Thập, đúng lúc hai người đều ở đây, nên con có chuyện muốn nói với hai người, cũng không có cơ hội gì, bây giờ dứt khoát nói cho hai người biết luôn, thật ra thì, “Ông ấy ——" Cố Lan San giơ tay lên, chỉ chỉ Sở Bằng, sau đó thả xuống, nói tiếp: "Sở Tổng trong miệng hai người chính là của ba ruột của con."
Động tác muốn ςướק chỗ ngồi của Thịnh Thế lập tức dừng lại giữa không trung, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Lan San, mặt trợn mắt hốc mồm.
Cố Lan San kéo kéo khóe môi, thấy trên mặt thủ trưởng Thịnh đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn lúc này cũng lộ vẻ kinh ngạc không dễ phát hiện, lúc này cô mới tiếp tục giải thích: "Con cũng vừa mới vừa biết không lâu, trong thời gian rất dài cũng không thể nào tin được, nhưng mà kết quả giám định DNA, xác thực nói cho con biết, ông ấy là ba ruột của con."
Cố Lan San nhìn Sở Bằng một cái, cười cười, nói: "Ngày đó chú hỏi con, con nghĩ như thế nào, đáp án của con là “Dạ!”, con muốn cho ba một cơ hội, để ba có thể làm người ba tốt của con, con cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội, để con có thể làm một đứa con gái tốt của ba. Dù sao, máu mủ tình thâm, lúc này không cách nào ngăn cách."
Cuối cùng, Cố Lan San mới nhìn về phía Thịnh Thế, nói: "Nhị Thập, đó là ba của em, ba vợ của anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc