Bảo mẫu nói: "Mợ hai thật sự không đi cùng với cậu hai sao?"
Mẹ Thịnh suy nghĩ một chút, vừa cười không khép miệng được mà nói: "Không đi với ông ấy, để ông ấy đi một mình thôi."
Bảo mẫu không nói gì nữa, lặng lẽ nhận lấy chén kiểu trong tay mẹ Thịnh, định xoay người đi, bỗng nhiên mẹ Thịnh lại mở miệng nói: "Cô nói xem, người bên ngoài đều cho rằng Lan San và Nhị Thập đã ly hôn, chỉ có chúng ta biết Lan San và Nhị Thập không ly hôn, bây giờ muốn cô ấy quay về nhà họ Thịnh, nên làm thế nào?"
Bảo mẫu nói: "Mợ hai, mợ nghĩ thế nào?"
"Lúc trước, khi Nhị Thập và Lan San kết hôn, chúng ta chỉ bày mâm tiệc rượu với những người thân thích, bởi vì bối cảnh trong nhà đặc biệt, cho nên làm hơi nhỏ, sau tôi đi tham gia tiệc cưới nhà người ta, nhà nào cũng tổ chức rầm rang hơn nhà họ Thịnh ta rất nhiều, ngược lại nhà chúng d/đ/l;q\'d ta có vẻ tương đối mất mặt, cô nói xem hay là chúng ta tổ chức lại một hôn lễ, tuy rằng là tái kết hôn nhưng cũng không thu tiền mừng của mọi người, cứ như vậy mà tổ chức một bữa tiệc kết hôn thật náo nhiệt."
"Thật ra thì mợ hai, mợ nói sai rồi, chúng ta tổ chức hôn lễ này không gọi là tái kết hôn, mà gọi là lễ cưới bổ sung, vì cậu chủ nhỏ và mợ nhỏ hoàn toàn không ly hôn!"
"Đúng vậy, đúng vậy nha!" Mẹ Thịnh cảm thấy lời nói này vô cùng êm tai, miệng mở rộng, cười thế nào cũng không khép lại được: "Cô nhìn tôi này, chỉ lo vui mừng nên đã quên mất Nhị Thập và Lan San không ly hôn, đã không có ly hôn vậy chúng ta liền bổ sung một buổi tiệc cưới, thừa dịp hiện giờ tất cả mọi người đều có thời gian, nhanh chóng chọn một ngày thật tốt."
Mẹ Thịnh cười, cười đến mặt mày hớn hở: "Ngày mai, lúc tôi đi mua thực phẩm dinh dưỡng cho Lan San, tiện thể chọn hai mộ lễ phục...... Mặc kệ bên ngoài nói thế nào, chúng ta cũng không thèm giải thích, bọn họ thích nghĩ tái kết hôn thì tái kết hôn, trên đời này làm gì có chuyện nào mười phân vẹn mười, chỉ cần Nhị Thập và Lan San hạnh phúc mỹ mãn là được rồi, cần gì so đo nhiều như vậy!"
"Mợ hai nghĩ thật tốt, đã lâu rồi nhà họ Thịnh chưa có chuyện gì náo nhiệt!"
...
...
Lúc Thịnh Thế đến bệnh viện, Cố Lan San vừa mới tỉnh lại, hộ lý đặc biệt được Tôn Thanh Dương điều tới chăm sóc đang bày thức ăn lên bàn cho Cố Lan San.
Thịnh Thế vội vàng cởi bỏ áo khoác, đi tới trước bàn ăn, hành động chăm sóc thay, tiện thể đuổi người đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh VIP, chỉ còn lại hai người Thịnh Thế và Cố Lan San.
Bên trong phòng, ánh đèn lờ mờ đổ lên mặt Thịnh Thế, càng tôn lên nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt vốn đã phong hoa tuyệt.
Cố Lan San không biết rốt mình bệnh thế nào, thấy Thịnh Thế đẩy bàn ăn đến trước giường bệnh, cô cảm thấy thân thể không có gì khó chịu, liền vén chăn lên, định cầm muỗng ăn cơm, nhưng Thịnh Thế lại lại nhanh hơn một bước cầm muỗng lên trước, đặc biệt cẩn thận khuấy đều cháo dinh dưỡng, sau đó múc một muỗng, cẩn thận đưa tới khóe miệng Cố Lan San.
Cố Lan San mím môi không ăn, một đôi mắt đen láy, nhìn Thịnh Thế: "Nhị Thập, em bị làm sao thế?"
Lúc này, Thịnh Thế mới nhớ tới, tâm trạng lập tức tốt lên cười toe toét, nhìn về phía Cố Lan San nói: "Sở Sở, em mang thai, hơn nữa là sinh đôi khác trứng."
Trong hai mươi bốn giờ qua, Thịnh Thế đã nói những lời này không dưới một trăm lần rồi.
Nhưng mà anh phát hiện, mỗi khi anh nói những lời này đều vẫn cảm thấy vô cùng rung động!
Cố Lan San nghe được câu này, mở trừng hai mắt nhìn Thịnh Thế, ánh sáng trong mắt vô cùng trong suốt, dưới khúc xạ của ánh đèn dịu dàng trong phòng bệnh, trong mắt cô chỉ có một màu sắc mềm mại.
Chỉ là, thân thể của cô cũng đang nhẹ nhàng run rẩy, suýt nữa ngã xuống giường bệnh.
Thịnh Thế vội vàng thả chén cháo xuống, giơ tay lên cần thận ôm Cố Lan San vào trong иgự¢ của mình, sau đó anh phát hiện thân thể của cô run rẩy vô cùng lợi hại, mà tay của anh còn run lên bần bật hơn cả thân thể cô!
Cố Lan San vùi vào trong иgự¢ Thịnh Thế, bên tai vẫn còn nghe tiếng nổ vang, cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào.
Đây là lần thứ ba cô mang thai.
Lần đầu tiên bất ngờ không kịp chuẩn bị, lần thứ hai là thuận theo tự nhiên, cô đều không có cảm giác đặc biệt gì lớn, chỉ là lúc đứa bé mất đã khiến cô cảm thấy đau đơn thấu tâm can.
Hai lần trước, cô đều chưa được hưởng thụ cảm giác mang thai, hoặc là nói, khi đó không có tình yêu, sống ૮ɦếƭ cũng có vẻ vô vị tẻ nhạt như vậy.
Bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, cô mang thai đứa bé của người đàn ông cô yêu nhất.
Hơn nữa còn là hai.
Có vui mừng, có chờ đợi, có hưng phấn, còn có...... Căng thẳng.
Cố Lan San cảm thấy đầu mình đã bị tin tức này làm cho ngu ngơ, trước đó cô đã trông ngóng mình có thể mang thai như thế náo, cô còn nghĩ tới muốn đi kiểm tra, nhưng cô còn chưa kịp đi bệnh viện kiểm tra thân thể của mình, nhưng Quan Âm Bồ Tát đã phá lệ cho cô hai niềm vui vào đầu năm mới.
Cố Lan San cảm thấy trong иgự¢ tràn đầy vui mừng, cảm xúc của phụ nữ dễ dàng bị kích động, bây giờ cô mang thai hai đứa bé, cho nên một kích động bây giờ lại thành gấp lần, nước mắt liền rơi xuống tí tách.
Cũng may Tôn Thanh Dương có nói trước với Thịnh Thế, tình hình của Cố Lan San tương đối đặc biệt, mỗi phản ứng bây giờ của cô đều là triệu chứng khi mang thai, có vẻ tương đối sớm, có thể nguyên nhân do thể chất của cơ thể, cần phải đối xử đặc biệt.
Cho nên, lần này Thịnh Thế thấy Cố Lan San khóc, cũng không luống cuống tay chân như trước, ngược lại giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, từng chữ từng câu bắt đầu dụ dỗ: “Sở Sở, tem đừng khóc nha, em khóc sẽ không tốt cho bảo bảo, hơn nữa em lại có đến hai bảo bảo, em thích khóc như vậy bảo bảo sẽ chê cười em đấy!”
Cố Lan San quả thật ngừng khóc, chỉ còn thút tha thút thít, Thịnh Thế giơ tay lên, lau nước mắt cho cô, dụ dỗ cô ăn cơm.
Khi Cố Lan San không biết mình mang thai, cả người vẫn hoạt bát vui vẻ, bây giờ biết mình mang thai, hơn nữa còn là hai, bị dọa sợ đến nỗi sau khi ăn cơm xong liền nằm yên trên giường không dám động đậy, không dám nằm nghiêng, cũng không dám nói, chỉ dám nằm ngửa ngay ngắn.
Thỉnh thoảng, đặt tay lên bụng, vuốt vẻ vùng bụng bằng phẳng, cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi, nghĩ như thế nào cũng không dám tin tưởng, bên trong lại đang mang hai bảo bảo nhỏ.
Cố Lan San không khỏi cẩn thận, dẫn đến buổi tối, lúc cô muốn xuống giường đi vệ sinh cũng run rẩy, cô cảm giác mình như vậy có thể sẽ bị ngã xuống, liền nâng mắt nhìn Thịnh Thế, tìm kiếm trợ giúp, để cho anh ôm cô đi.
Thật ra thì, suy nghĩ của phụ nữ có thai rất khó hiểu, sau khi Thịnh Thế ôm cô lên không trung, cô còn trợn tròn mắt không giải thích được, nhìn Thịnh Thế hỏi: “Nhị Thập, anh nói xem các bảo bảo có sợ độ cao không?”
“......” Thịnh Thế lặng yên một chút, làm như suy nghĩ rất nghiêm túc, sự thật chứng minh, trong lúc mang thai, suy nghĩ khó hiểu không chỉ là phụ nữ có thai, mà còn có người cha nữa, sau khi Thịnh Thế nghiêm túc nghĩ xong, còn đặc biệt nghiêm túc phân tích cho Cố Lan San nghe: “Anh cảm thấy sẽ không đâu, anh không sợ độ cao, em cũng không sợ độ cao, con của chúng ta chắc chắn sẽ không sợ độ cao.”
...
...
Ở bên này, Thịnh Thế và Cố Lan San vì xác định được làm ba làm mẹ mà mỗi ngày chờ mong và căng thẳng.
Bên phía nhà cũ, ông cụ tướng quân Thịnh vì xác định được làm ông cố mà thân thể lập tức lên tinh thần, ngay cả sau khi bác sĩ chăm sóc đặc biệt kiểm tra cho ông, cũng khoe các chỉ số đã khôi phục lại trong giới hạn cho phép.
Những người khác trong nhà họ Thịnh cũng rạng rỡ, rõ ràng khoảng cách đến khi đứa bé của Cố Lan San ra đời còn đến hơn chín tháng, nhưng tất cả mọi người đã bắt đầu chen lấn bố trí và sắp xếp.
Chỉ riêng có Thủ trưởng Thịnh là vô cùng rối rắm.
Ông một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi từ trong thư phòng bước ra, trong nhà đã không còn một ai, đi vào phòng bếp nhìn một chút, phát hiện ngay cả một mảnh vụn của món ăn cũng không còn sót lại.
Ông bỗng cảm thấy địa vị mình lập tức rớt xuống ngàn trượng chỉ vì hai đứa cháu nội sắp chào đời.
Trong lòng cảm thán lại cảm thán, tuy mà mất mặt mũi, nhưng Thủ trưởng Thịnh vẫn tràn đầy mong đợi hai đứa cháu nội này của mình.
Dù sao cũng là máu mủ nhà họ Thịnh, hơn nữa chuyện của Cố Lan San cũng đã lộ rõ chân tướng, tất cả chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một cuộc hãm hại.
Nhà họ Thịnh bị xấu hổ lâu như vậy cũng đều tiêu tán sạch sẽ, ông thật sự không tìm được chút tật xấu nào trên người Cố Lan San.
Nhà họ Thịnh không cần kết thân, chỉ cần xuất thân trong sạch là được, Cố Lan San cũng thỏa mãn yêu cầu, bây giờ cô ấy lại mang thai hai đứa bé...... Thật ra thì không có người cha nào lại đấu thắng con cái mình, một người cha cũng chỉ mong con cái mình được sống tốt...... Thủ trưởng Thịnh nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định đích thân đến bệnh viện một chuyến.
Ông lên lầu tắm rửa trước, sau đó theo thói quen mặc một thân quân trang sạch sẽ, đứng soi qua soi lại trước gương, Thủ trưởng Thịnh cảm thấy vô cùng nghiêm túc, liền cởi ra, đổi thành trang phục hưu nhàn, nhìn thân thiết không ít, lúc này Thủ trưởng Thịnh mới hài lòng cầm dao cạo râu lên cạo râu trên mặt sạch sẽ.
Đợi đến Thủ trưởng Thịnh chỉnh đốn xong tất cả, lúc xuống lầu, vừa vặn mẹ Thịnh và bảo mẫu cầm túi lớn túi nhỏ trở về.
Mẹ Thịnh thấy Thủ trưởng Thịnh xưa nay chưa từng mặc trang phục nào khác ngoài quân trang, lập tức đã hiểu tất cả, tuyệt không cho Thủ trưởng Thịnh mặt mũi trực tiếp phơi bày nói: “Lão thịnh, anh đi bệnh viện hả?”
Sắc mặt Thủ trưởng Thịnh lập tức lúng túng, cũng không nhìn mẹ Thịnh, hắng giọng một cái, liền “Hừ” một tiếng, đi ra ngoài cửa.
“Lão thịnh, anh đi thì hãy mang những thứ này theo, em cố ý mua cho Lan San đấy.” Mẹ Thịnh cười tủm tỉm đưa rất nhiều túi tới trước mặt Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy, sau đó cũng không nhìn nụ cười đặc ý chói mắt trên mặt vợ mình, không quay đầu lại sải bước bỏ đi ra ngoài.
Mẹ Thịnh còn đặc biệt lớn tiếng nhắc nhở sau lưng thủ trưởng Thịnh: “Lão thịnh, nhất định phải dặn dò Lan San, mỗi ngày đều phải ăn đúng giờ nha!”
Khi Thủ trưởng Thịnh vừa đến bệnh viện, có chút ngại ngùng đi vào, đứng ở trước cửa phòng bệnh, do do dự dự, đưa tay lên lại để xuống.
Khẩu vị của phụ nữ mang thai thời kỳ đầu không được tốt, nhưng thỉnh thoảng sẽ bất ngờ muốn ăn gì đó, sau khi Cố Lan San ngủ trưa dậy, cô cảm thấy trong miệng hơi khô, muốn ăn dưa hấu.
Thịnh Thế liền chạy xuống lầu, đi mua dưa hấu.
Thịnh Thế cầm dưa hấu bước ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn thấy Thủ trưởng Thịnh đang đứng trước cửa phòng bệnh Cố Lan San, bộ dạng do do dự dự.
Tâm trạng của anh lập tức trở nên tốt vô cùng, cố ý thả chậm bước chân, từ từ thong thả đi đến bên cạnh thủ trưởng Thịnh, ho khan một cái.
Thủ trưởng Thịnh nghe được tiếng động, liền xoay đầu nhìn thấy Thịnh Thế, sắc mặt lập tức trởn nên càng khó coi hơn.
Sắc mặt của Thịnh Thế lại hoàn toàn khác biệt với thủ trưởng Thịnh, treo nụ cười thật to, biết rõ còn hỏi: “Ba, ba tới làm gì thế?”
Thủ trưởng Thịnh trừng mắt liếc Thịnh Thế, liền giơ tay lên, đẩy cửa phòng bệnh ra, cầm túi lớn túi nhỏ mẹ Thịnh đưa bước vào.
Thịnh Thế nhún vai một cái, ôm trái dưa hấu tự mua, đi vào theo.
Bên trong phòng bệnh, Cố Lan San đang nằm trên giường, nghe tiếng bước chân nên tưởng rằng Thịnh Thế, liền mở mắt, ngồi dậy, nhưng đập vào mắt lại là Thủ trưởng Thịnh, sắc mặt Cố Lan San lập tức trở nên lúng túng.
So với Cố Lan San thì Thủ trưởng Thịnh lại càng không tự nhiên, ông cầm những túi đo đứng cách giường bệnh không xa, cũng không thả xuống, một đôi mắt liếc nhìn khuôn mặt của Cố Lan San, sau đó liền dời xuống bụng của cô.
Thịnh Thế theo sát phía sau, cũng không nói chuyện, chỉ là ôm dưa hấu, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, sau đó tìm dao gọt trái cây, cắt dưa hấu.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế cứ thờ ơ như người không có chuyện gì, cô liền nhắm mắt nhìn về phía thủ trưởng Thịnh cười cười xong, chỉ chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh, nói: “Chào bác Thịnh, mời bác ngồi.”
Thủ trưởng Thịnh gật đầu, không nói gì, để đồ vật lên bàn trên đầu giường Cố Lan San, sau đó ngồi xuống, tay có chút không tự nhiên cọ tới cọ lui trên quần của mình, cọ hơn nửa buổi, ông mới nâng mí mắt, nhìn Cố Lan San, nhăn nhăn nhó nhó một hồi thật lâu, mới mở miệng, nói: “Thân thể con khỏe chứ?”
Giọng nói của Thủ trưởng Thịnh có chút không lưu loát, Thịnh Thế ở bên cạnh cắt dưa hấu dựng lỗ tai lên nghe, không nhịn được bật cười một tiếng, sau đó rất nhanh kềm chế lại.
Cố Lan San khe khẽ gật đầu, cũng không dám nhìn Thủ trưởng Thịnh, giọng nói dịu dàng, mềm mại thành thật trả lời: “Thân thể của con rất tốt ạ!”
“Ừ.” Thủ trưởng Thịnh đáp một tiếng, sau đó cũng không nói chuyện nữa, Cố Lan San cũng không biết nên nói gì, cả người không khỏi có chút căng thẳng, vấn đề chủ yếu là cô hoàn toàn không biết Thủ trưởng Thịnh đến đây có mục đích gì.
Thịnh Thế cắt dưa hấu xong, bưng tới, thấy Thủ trưởng Thịnh trầm mặc không nói, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ba, hôm nay ba tới đây có chuyện gì không?”
Thịnh Thế chọn trực tiếp như thế, khiến trong lòng Thủ trưởng Thịnh lại thêm băn khoăn lo lắng, cũng may từ trước đến giờ ông đều giữ vững bình thản, thoạt nhìn bên ngoài vẫn khí định thần nhàn, chẳng qua là sắc mặt của ông vẫn không khống chế được mà đỏ lên, cảm giác khuôn mặt mo của mình cũng bị Thịnh Thế làm mất sạch!