"Tuy là nói như vậy, nhưng lúc trước ba con đã đối xử với cô ấy như thế nào, ngộ nhỡ cô ấy không muốn trở lại thì phải làm sao?" Thịnh Thế vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Thủ trưởng Thịnh, sau đó lại từ từ nói: "Tuy rằng lúc ấy, nhà chúng ta cũng không sai, Lan San cũng không sai, chuyện đó chỉ là một cuộc hiểu lầm, bây giờ giải thích xong đã không còn chuyện gì nữa rồi, nhưng ba lại vừa đưa chi phiếu, vừa ép buộc người ta, đổi lại là ai cũng không còn mặt mũi nữa, lại nói... Từ trước đến giờ da mặt Sở Sở vốn rất mỏng, cô luôn cho rằng người nhà họ Thịnh đều không thích mình, cô đâu còn có ý định trở về nơi bị đuổi nữa chứ!"
Mẹ Thịnh vốn đang hào hứng bừng bừng nghe thấy mấy câu này, thái độ lập tức đông cứng lại, bà suy nghĩ một chút, hình như mọi chuyện thật sự là như thế, nhất thời trên mặt khóc đứng khóc ngồi: "Chuyện này làm sao được chứ, đứa nhỏ trong bụng Lan San là của con mà! Nhị Thập, đó là cô dâu của con, vợ của con, sao con có thể để cho cô ấy chạy chứ!"
"Trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, tình huống cụ thể không phải mọi người không biết, con nào dám trêu chọc cô ấy, khẳng định cô ấy nói cái gì là cái đó, chẳng lẽ mọi người muốn con ép buộc cô ấy trở về nhà họ Thịnh sao, ngộ nhỡ làm cô ấy không vui, thân thể xảy ra tình huống gì, sau đó đứa bé có chuyện không may, mẹ nói xem ai có thể gánh chịu nổi trách nhiệm này?" Thịnh Thế lắc đầu, vẻ mặt anh thật sự không có cách.
Thịnh Hoan là kiểu người nói chuyện ruột để ngoài da: "Cũng không thể bảo cha đi mời Lan San về chứ?"
"Ngược lại con thấy cách này không tệ." Lời này thật là tiếng lòng của Thịnh Thế, anh vốn dĩ mang theo mục đích này trở về nhà họ Thịnh ăn bữa cơm này, hiện giờ có người nói ra, anh liền giả bộ dáng vẻ như bị một câu đánh thức, lập tức bừng tỉnh hiểu ra mà nói: "Chị ba, đề nghị này của chị thật sự rất tốt, mẹ suy nghĩ một chút nha, nhất định Sở Sở cảm thấy trong nhà chúng ta, cha là người ghét cô ấy nhất, nếu cha đi nhận sai với Sở Sở, mời cô ấy trờ lại, như thế, người ghét cô nhất cũng đã tự mình đi xin lỗi cô ấy rồi, nhất định cô ấy cảm thấy những người khác cũng đều đã tha thứ cho cô ấy rồi, hơn nữa ở nhà chúng ta, cha là người có tiếng nói nhất, như vậy cũng có thể khiến Sở Sở cảm thấy nhà chúng vô cùng có thành ý, quan trọng nhất là, mẹ xem cha là bậc cha chú tự đi mời Sở Sở, tuy rằng Sở Sở được con nuông chiều nên có chút bướng bỉnh, nhưng vẫn biết tôn trọng người lớn, nhất định cô ấy sẽ không từ chối."
Thịnh Thế nói tới chỗ này, giọng nói vừa mang theo không khỏi thương cảm: "Thật sự mà nói, gần đây Sở Sở đang giận dỗi con, cô ấy biết tin con và Triệu Lỵ đính hôn, đã không thèm để ý đến con......"
"Xùy ————" Có người cười, nhưng lại rất nhanh đã ngừng lại.
Thịnh Thế nhìn theo tiếng cười, thấy Dương Lan Phong hơi nghiêng đầu, giơ tay lên che miệng.
Trong lòng Thịnh Thế hung hăng mắng Dương Lan Phong một câu, tiếp tục nhàn nhạt nói ra: "Không phải con muốn làm khó ba con, chỉ là con thật sự rất yêu Sở Sở, bây giờ trong bụng của cô ấy lại có đứa bé của con, con cảm thấy vo cùng hoàn mỹ, con và cô ấy dây dưa nhiều năm như vậy, thật vất vả mới chịu đựng đến khi có kết quả, con thật sự rất sợ lại xảy ra chuyện rắc rối gì đó, cho nên lần này, thật sự phải uất ức ba con rồi."
Trên mặt Thịnh Thế vẫn duy trì im lặng đau khổ và nặng nề trước sau như một, cộng thêm giọng nói của anh vẫn rất có từ tính, đậm đà trầm thấp, lại cố ý dâng lên chút cảm xúc, lời nói ra thật sự có mấy phần mùi vị khổ sở, giống như giữa anh và Cố Lan San thật sự xảy ra vấn đề lớn lao gì đó.
Thịnh Thế thốt ra lời này xong, trong lòng mọi người cả nhà họ Thịnh cũng bắt đầu thắt lại, một bên là máu mủ ruột thịt của nhà họ Thịnh, hơn nữa còn là hai, một bên là mặt mũi của Thủ trưởng Thịnh, cũng không ai biết nên làm cái gì, trong nháy mắt cả phòng đều yên tĩnh lại, hoàn toàn mất hết cảm giác Cố Lan San mang thai mới vừa rồi.
Thịnh Thế cảm thấy mình nói tới chỗ này, đã không tệ lắm rồi, điều anh cần làm bây giờ là giữ yên lặng.
Càng im lặng thì càng khiến cho bọn họ hoảng hốt.
Nói nhiều, ngược lại không chừng sẽ lộ ra bí mật.
Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, Thủ trưởng Thịnh cũng không bày tỏ gì, thật ra thì cũng khó trách, ông thân là cha chồng, thế nhưng có một ngày lại đi nhận lỗi với con dâu, thật là có chút mất mặt.
Ông nội Thịnh vừa nghe thấy hai đứa chắt trai đã đến tay còn có thể chạy mất, lập tức căng thẳng, sau đó suy nghĩ một chút, liền đứng lên khỏi ghế, giơ gậy, đặc biệt nghiêm túc chỉ vào Thủ trưởng d.đ;l;q\'d Thịnh ra lệnh: "Lão Nhị, ta nói con anh biết, nếu hai đứa chắt trai của ta không về nhà họ Thịnh được thì anh cũng đừng về! Ta cho anh mười ngày, mười ngày sau ta muốn nhìn thấy chắt trai của ta."
"Ông nội...... Lan San sinh được đứa bé, cũng phải sau mười tháng mới có!" Thịnh Tiếu yếu ớt bổ sung thêm một câu.
"Khụ khụ!" Ông nội Thịnh Thế hung hăng ho khan hai tiếng, vẫn giơ gậy chỉ đứa con thứ hai của mình như cũ, giọng nói vang dội, hoàn toàn không có dáng vẻ bị bệnh: "Trong vòng năm ngày ta muốn gặp cháu dâu của ta, anh phải mời về cho tôi!"
Thịnh Thế nhướng nhướng lông mày, khóe môi hơi kéo kéo, sau đó nhanh thu về, dừng nụ cười của mình lại.
Vốn là mười ngày, bây giờ bị đổi thành năm ngày......
Thủ trưởng Thịnh ơi thủ trưởng Thịnh, không phải lúc ba đã nói với con là muốn đơn phương độc mã đấu với con sao?
Co được dãn được, mới gọi là đàn ông đích thực, anh thứa nhận lúc đầu anh có chút uất ức, đó là do anh giữ vững bình thản, anh không dám liều mạng cứng rắn với bọn họ, anh cũng biết anh không d.đ.l\'q;d đấu lại, cho dù anh có liều thì Cố Lan San cũng không đấu lại, anh chơi chiến thuật kéo dài với bọn họ, vốn dĩ anh muốn dùng Triệu Lỵ kéo dài một chút, ai biết giữa chừng xuất hiện hai cục bột tròn vo, chuyện tốt tới trước thời hạn!
Cho dù Thủ trưởng Thịnh không muốn vạn lần, nhưng cũng không dám từ chối thân thể xảy ra vấn đề của ông nội Thịnh.
Hơn nữa còn là cha ruột của ông.
Ông chỉ có thể cười cười, gật đầu một cái.
Lúc này, ông nội Thịnh mới yên lòng đứng lên lại, trở về phòng ngủ dưới sự trợ giúp của bảo mẫu, vừa đi, trong đầu của ông vừa nghĩ tới hai đứa chắt của mình.
Ông nội Thịnh đi, bữa cơm này cũng giải tán, tất cả mọi người đều tán dương Thịnh Thế vận khí tốt, có phúc lớn, Thịnh Thế ai đến cũng đều nhận không từ chối, khi đang cười muốn bao nhiêu rực rỡ thì có bấy nhiêu, liếc mắt nhìn sắc mặt trầm muộn của Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh lúc này vừa vặn cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai cha con giao nhau, Thịnh Thế nhíu mày, lộ ra thần thái khoe khoang.
Lúc này, Thịnh Thủ bỗng nhiên tỉnh ngộ, con trai ông đang so tài với ông đây mà, nó đang nói cho ông biết, trận đấu này, là nó thắng!
Thủ trưởng Thịnh hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người dẫn đầu cất bước, trở về trong sân nhà mình.
Để lại vợ và con trai con gái của ông trong trong nhà chính họ Thịnh, còn những người thân thích họ Thịnh ở lại, ồn ào lộn xộn nói sau khi Cố Lan San sinh đứa bé ra thì phải làm những gì.
...
...
"Cô cả, thời gian không còn sớm, con đi lấy ít đồ đến bệnh viện chăm Lan San, cô cũng đi nghỉ ngơi sớm đi." Thịnh Thế nói với cô cả xong, liền bước đi thong thả về sân nhà mình, vừa mới đẩy cửa bước vào, liền nhìn đến Thủ trưởng Thịnh cao lớn đen mặt đứng trong phòng khách.
Thịnh Thế đứng ở cửa, nhếch miệng cười một tiếng với Thủ trưởng Thịnh: "Ba."
Thủ trưởng Thịnh hừ lạnh một tiếng.
Thịnh Thế cũng không sợ, nói tiếp: "Chừng nào ba đến đón Sở Sở về nhà?"
Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Một câu nói khiến Thủ trưởng Thịnh nổi trận lôi đình, lập tức cầm remote ti vi trên bàn trà ném về phía Thịnh Thế!
Remote ti vi sượt qua tai Thịnh Thế, bay trúng cửa thủy tinh phía trước, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, kinh động đến mẹ Thịnh và bốn chị gái, anh rể của Thịnh Thế đều đi hết ra ngoài.
"Lão thịnh, anh đang làm gì thế? Sao lại đánh con trai em?" Mẹ Thịnh đang tẩy trang, trong tay còn cầm một chai kem tẩy trang, đứng trên cầu thang, đằng đằng tức giận la một câu với Thủ trưởng Thịnh, sau đó đi xuống khỏi cầu thang, còn hung hăng đẩy Thủ trưởng Thịnh một phen!
"Con đều bị em nuông chiều đến hư rồi!" Thủ trưởng Thịnh vẫn còn đang tức giận, giọng điệu có chút nặng!
Mẹ Thịnh không sợ dáng vẻ của Thủ trưởng Thịnh chút nào, từ sau khi bà nghe Cố Lan San mang thai, bà liền không phản đối vô điều kiện, cho nên, bà liền nghễnh đầu, nhìn Thủ trưởng Thịnh cao hơn bà nửa cái đầu, giọng nói đặc biệt cường ngạnh nói: "Lão Thịnh, em nói cho anh biết nha, anh muốn đầu với con trai, bây giờ không đấu lại nó, thì không được thẹn quá hóa giận như vậy chứ, anh còn dám dở tính khí quái gở đó ra nữa, em liền nói cho cha biết, xem cha có cầm gậy cắt đứt chân của anh không!"
Sau khi nói xong, mẹ Thịnh còn không quên nhìn về phía Thủ trưởng Thịnh nói một câu nữa: "Anh có bản lĩnh ở đây cáu kỉnh với con trai, không bằng anh nên suy nghĩ xem nên đi mời Lan San trở lại thế nào!"
Khóe miệng thủ trưởng Thịnh co quắp, nhưng thật sự không giận nữa, suy nghĩ một chút, con trai đúng thật là tốt số, chuyện gì tốt cũng bị nó chiếm, ban đầu là vì danh nghĩa gia tộc, ông chấp hành d.đ/l;q\'d theo lẽ công bằng, lúc ấy không có ai phản đối, bây giờ con trai ông có đứa bé, thì bao nhiêu chuyện sai lầm lúc trước đều đẩy lên một mình ông, khiến ông trong ngoài đều không được lòng người!
Remote đã ném, tính khí cũng nguôi nguây, thật đúng là phải suy nghĩ xem phải mời con dâu và đứa nhỏ trở lại như thế nào.
Suy nghĩ một chút, thủ trưởng Thịnh xác định nhìn mẹ Thịnh, ho khan một cái nói: "A lạc, bằng không ngày mai em rút ra chút thời gian, cùng anh đến bệnh viện nhé?"
Mẹ Thịnh liếc Thủ trưởng Thịnh một cái, vừa tẩy trang, vừa nói: "Em không có thời gian, ngày mai em hẹn bạn bè đi đánh mạt chược rồi."
"Vậy ngày mốt?" Thủ trưởng Thịnh lại hỏi.
"Ngày mai cũng không được, mấy ngày nay em đều không rãnh, đều có hẹn với bạn bè rồi." Mẹ Thịnh tuyệt không khách khí từ chối luôn mấy ngày sau đó.
Thủ trưởng Thịnh bị ngộp, liền nhìn về phía con gái lớn của mình: "Thịnh Hoan, con thì sao? Mấy hôm nay khi nào có thời gian?"
"Không được ba, hai ba ngày nữa Tiểu Trạch sẽ đi nơi khác khảo sát, con phải đi cùng với Tiểu Trạch." Thịnh Hoan cũng có ăn ý từ chối: "Hơn nữa, ông nội, bà nội Tiểu Trạch đều đang ở tại Hải Nam, con không đi được, cũng không thể mang theo Tiểu Trạch đến bệnh viện chứ, ồn ào đến Lan San rồi ảnh hưởng đến thai nhi thì phải làm thế nào?"
Thủ trưởng Thịnh quay đầu, nhìn về phía con gái thứ hai Thịnh Ca, lần này ông còn chưa mở miệng, Thịnh Ca đã nói thẳng: "Ba à, bọn con sắp đi Hồng Kông."
Sau đó, Thủ trưởng Thịnh còn chưa nhìn con gái thứ ba là Thịnh Tiếu, Thịnh Tiếu đã dành nói trước: "Mấy ngày tới con phải ra nước ngoài một chuyến với một lãnh đạo, ba cũng biết, con là nhân viên phiên dịch, bình thường rất bận rộn."
"Ba, bây giờ con có việc phải đi rồi." Thịnh Ngữ trực tiếp ôm túi của mình, chuồn mất.
Thịnh Thế đứng ở cửa trước, thấy như một màn như thế, khóe miệng cười thế nào cũng không kiềm lại được.
Trong lúc anh đang suy nghĩ nên mở miệng thế để châm chọc thủ Trưởng Thịnh thì điện thoại di động của anh vang lên, là một số xa lạ.
Thịnh Thế nghe, mới biết là người trong bệnh viện gọi tới, nói Cố Lan San đã tỉnh.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Thế liền nhìn về phía mẹ Thịnh nói: "Mẹ, Sở Sở đã tỉnh, bây giờ con phải vào bệnh viện."
"Ừ, mau đi đi." Mẹ Thịnh vô cùng tốt tính nhìn vế phía Thịnh Thế đáp một tiếng.
Ngay cả nhà cũng chưa kịp vào, Thịnh Thế đã xoay người rời đi.
Lúc anh đóng cửa lại, anh đứng bên ngoài ngăn cách bằng cánh cửa, còn nghe bên trong truyền đến lời nói của Thủ trưởng Thịnh: "A Lạc, em cũng biết, ban đầu là cha bắt anh ngăn cản Nhị Thập và d/đ;l\'q;d Lan San ở cùng nhau, anh cũng chỉ làm việc công bằng mà thôi, em hãy châm chước một chút, mấy ngày nay hãy thu xếp một chút, cùng anh đến bệnh viện nhé."
"Không rãnh, Lão Thịnh, em đã nói với anh, nếu anh không đến đón Lan San về, thì đừng nghĩ đến chuyện bước qua cửa phòng ngủ này! Đến ngủ ở thư phòng đi!"
"A Lạc......"
......
Thịnh Thế nghe cuộc đối thoại như thế, cong môi lên, nhẹ nhàng cười hai tiếng, sau đó liền giẫm bước phe phẩy chìa khóa rời đi.
...
...
"A Lạc, em mở cửa đi có gì chúng ta từ từ nói, em đừng nhốt anh ngoài cửa mà!"
Thủ trưởng Thịnh đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong lại không có chút hồi âm.
Thịnh Hoan thấy một màn như vậy, cong môi lên cười cười, sau đó ôm Tiểu Trạch đi về phòng ngủ của mình.
Thịnh Hoan và Thịnh Ca cũng cùng về phòng ngủ Thịnh Tiếu.
Cả trong đại sảnh chỉ còn lại mình Thủ trưởng Thịnh, qua một hồi thật lâu, ông thấy mẹ Thịnh không có ý định mở cửa cho mình, liền lắc đầu một cái, thật sự đi thư phòng.
Mẹ Thịnh nghe được tiếng bước chân biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới cong môi lên cười cười, gọi bảo mẫu bưng vào cho mình một chén canh bổ dưỡng, lúc ăn canh, mẹ Thịnh thỉnh thoảng nghĩ đến hai đứa bé trong bụng Cố Lan San, mặt mày tươi cười thế nào cũng không giấu được.
"Mợ hai Thịnh, thật là chúc mừng, mợ nhỏ mang thai sinh đôi, chưa tới mười tháng nữa, nhà chúng ta nhất định sẽ rất bận rộn!" Bảo mẫu đứng bên cạnh, cười nói.
Mẹ Thịnh nghe nói như thế, lại càng tỏ ra vui vẻ, bà uống canh xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ngày mai cô và tôi đến siêu thị, tôi sẽ chọn một ít thực phẩm dinh dưỡng, cô cầm đến cho Lão Thịnh, để ông ấy mang theo khi đi đón Lan San."