Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 23

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Sau đó liền là một hồi đánh nhau lộn xộn.
Sau đó, lúc có người lấy đao đâm cô, có người đàn ông mặc sơ mi trắng chặn đao thay cô.
Cố Lan San lúc này đã không chút thương tổn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà nhớ tới một màn như vậy, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy chuyện kia giống như là trải qua một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đẫm máu mà lại nhiệt huyết.
Cô ở trong đó là nữ chính, bị vai nam chủ không để ý mạng sống cứu vớt.
Cố Lan San lúc này mới trở lại bình thường, cô hỏi người hầu mới biết được, Hàn Thành Trì ở bệnh viện, Cố Ân Ân chăm sóc anh ta, cô không nói hai lời liền từ trên giường đứng lên, đi bệnh viện.
Hàn Thành Trì không thể sánh bằng Thịnh Thế, cho tới bây giờ đều là ôn nhuận như ngọc, ăn uống, ¢нơι gáι, đánh bài, đánh nhau, tán gái... mọi thứ đều không được, cho nên bị mấy tên côn đồ kia đánh thật sự thê thảm.
Cố Lan San đứng ở cửa phòng bệnh của Hàn Thành Trì, liền nghe được bên trong y tá nói với mẹ Hàn và Cố Ân Ân: “ Trên người Hàn thiếu gia miệng vết thương rất nhiều, có vết thương do tảng đá bén nhọn thương tổn, còn có vết đao, lại vẫn có một chút chấn thương bên trong, đoán chừng phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật lâu mới có thể bắt đầu tốt.”
Cố Lan San đứng ở cửa, tất cả lực chú ý đều đã đặt ở trên hai chữ “ Vết đao” này.
Hàn Thành Trì vậy mà vì cô đã trúng một đao, đã trúng một đao a.... Có người vì cô đã trúng một đao a.....
Chuyện này ở trong tiểu thuyết là bình thường, tuy nhiên trong hiện thực, đây là một sự kiện làm cho bao nhiêu người kiêu hãnh mà lại cảm động!
Cố Lan San vào phòng bệnh, Cố Ân Ân nhìn thấy bộ dạng Cố Lan San mặt mũi bầm dập, lập tức hơi trách mắng vài phần nói: “San San, em như thế nào không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tới bệnh viện làm cái gì?”
Cố Lan San không nói gì, chỉ là sững sờ nhìn Hàn Thành Trì nằm trên giường bệnh, đáy mắt chứa nước mắt.
Hàn Thành Trì lúc này đã tỉnh, có thể bởi vì đau đớn, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn thấy đáy mắt Cố Lan San có nước mắt, lập tức nở nụ cười: “Lan San, em khóc cái gì, chúng ta không phải đều tốt à?”
Cố Lan San liền bắt đầu nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời, nước mắt liền chảy xuống rào rào, cô nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy sơ mi trắng nhuốm máu ném trên sofa trong phòng bệnh, trên cổ áo thêu một chữ cái màu đen, là “C“. Cố Lan San nghĩ đến trước lúc mình hôn mê nhìn thấy trên sơ mi trắng có một chữ cái, nhất thời càng chắc chắn là Hàn Thành Trì cứu mình.
Trái tim nho nhỏ của Cố Lan San run rẩy nhẹ nhàng bắt đầu thay đổi như thế.
Vốn ở đáy lòng cô, Thịnh Thế tốt với cô nhất, sau đó là Hàn Thành Trì giống như anh trai, sau đó là Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa.
Nhưng vì việc này, nháy mắt liền trở thành Hàn Thành Trì, Thịnh Thê, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa.
Từ đó về sau, Cố Lan San vốn không biết tình là vật gì, liền đem “Ân nhân cứu mạng” mình là Hàn Thành Trì hóa thành tâm tư thiếu nữ.
Mà “Ân nhân cứu mạng” chân chính lại ở trong bệnh viện quân khu đang cấp cứu, sống ૮ɦếƭ không rõ.
Thật ra lúc Thịnh Thế chạy qua cứu, Hàn Thành Trì đã hôn mê.
Năm anh họ Thịnh Thế không biết Thịnh Thế vì cái gì chạy gấp như thế, sợ gặp chuyện không may, liền định vị một chút vị trí Thịnh Thế đang ở.
Đợi cho lúc năm anh họ Thịnh Thế đến, liền thấy Thịnh Thế nằm trong vũng máu........
Đợi đến lúc anh họ năm của Thịnh Thế đến, liền đã thấy Thịnh Thế ngã ở trong vũng máu, đây chính là người nối dõi duy nhất của nhà họ Thịnh bọn họ, cho nên căn bản không còn kịp xem hai người khác rốt cuộc là ai, liền trực tiếp đem ôm Thịnh Thế lên, mang đi bệnh viện.
Đêm đó, mọi người trong nhà họ Thịnh đều cùng đến bệnh viện quân đội, anh trai họ thứ năm của Thịnh Thế bị vạ lây, bị ông nội của Thịnh Thế tức giận đánh một trận, trực tiếp đưa đi bộ đội, đến nay cũng không được trở lại Bắc Kinh một lần.
Cho nên, ngay cả Hàn Thành Trì cũng cho rằng là Cố Ân Ân gọi điện thoại báo cảnh sát, là cảnh sát chạy tới cứu hắn cùng Cố Lan San.
Thịnh Thế hôn mê nửa tháng, sau khi tỉnh lại thì liền gọi điện thoại cho Cố Lan San, hỏi thăm cô có chuyện gì hay không.
Thịnh Thế thường cúp cua, Cố Lan San đã tập mãi thành thói quen, nghe được Thịnh Thế hỏi mình có chuyện gì hay không, chỉ đơn thuần cho là Cố Ân Ân nói cho anh biết, cho nên liền nói không có gì.
Tính tình của Thịnh Thế từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo kỳ cục, Cố Lan San không quay về ngỏ ý cảm ơn ân cứu mạng của anh đối với cô, anh cũng nhất định là không hề không đề cập tới sự anh dũng của mình.
Cho nên chuyện Thịnh Thế xả thân cứu Cố Lan San trong một đêm kia, liền biến thành Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San.
Lúc người ta còn trẻ, không phân rõ cảm động cùng động lòng, thường sẽ đem cảm giác tim đập nhanh trong nháy mắt trở thành tình yêu, sau đó sẽ ở thời kỳ thiếu niên chưa biết mùi đời mà diễn đoạn kia tình cảm đến oanh oanh liệt liệt, khuếch trương đến vô hạn.
Con người khi đó cũng đơn thuần, ngây ngốc, hắn cho ngươi một nụ cười, khen ngươi một câu xinh đẹp, cũng sẽ bị ngươi tưởng thành lời ngon tiếng ngọt vô cùng đáng yêu.
Thật ra thì trước kia Hàn Thành Trì cũng thường khen Cố Lan San, cười với Cố Lan San, Cố Ân Ân thích Cố Lan San, anh ta cũng thích Cố Lan San, đương nhiên là với kiểu giống như em gái.
Nhưng kể từ sau khi Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San, anh ta đối với Cố Lan San không có gì khác biệt, nhưng tâm tư thiếu nữ của Cố Lan San lại thường xuyên rung động.
Từ khi đó, Cố Lan San một lòng chỉ đọc sách thánh hiền như Cố Lan San cũng học các bạn học cùng cấp, đọc một vài quyển tiểu thuyết thanh xuân, học vài câu ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời sáng rỡ và ưu thương, sau đó đáy lòng sẽ âm thầm gật đầu, tán dương những lời đó nói đến tận đáy lòng.
Một năm lớp 10 kia, đang ở lúc Cố Lan San thầm mến Hàn Thành Trì, Thịnh Thế xác định mình yêu Cố Lan San. Thịnh Thế vô cùng anh dũng cản một dao cho Cố Lan San, Cố Lan San lại cho là ân nhân cứu mạng mình là Hàn Thành Trì, nhưng Thịnh Thế không biết chuyện tốt đầu tiên mình bất chấp tính mạng để làm từ khi sinh ra lại được đội lên đầu Hàn Thành Trì mà lặng lẽ trôi qua.
Đừng nhìn Thịnh Thế không làm việc đàng hoàng, cà lơ phất phơ, nhưng thành tích học tập cũng thuộc hạng tốt nhất.
Cho nên, thành tích thi cấp ba là Thịnh Thế thứ nhất, Cố Lan San thứ hai, mơ ước hùng vĩ của Cố
Lan San ———— người đứng đầu trong kì thi cấp ba, đứng dưới cờ đỏ cười nhìn phía học sinh toàn trường, tan vỡ bởi vì Thịnh Thế.
Về sau nữa, bọn họ tốt nghiệp trung học cấp hai, bắt đầu học cấp ba, vào cùng trường với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa.
Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân lên lớp mười hai, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa lớp mười một, mà Thịnh Thế cùng Cố Lan San là học sinh mới lên lớp 10.
Bởi vì lúc ấy Hàn Thành Trì đang có nhiệm vụ phải chú ý học chương trình lớp mười hai nên xin nghỉ làm chủ tịch hội học sinh, Hạ Phồn Hoa mới vừa nhận nhận chức chủ tịch hội học sinh, lại có dáng dấp không tệ, gia thế cũng tốt, cho nên rất có danh tiếng.
Thật ra thì Hàn Thành Trì hay là Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được, đều là nhân vật phong vân có thể đếm được trên đầu ngón tay của trường cấp ba XX.
Thật ra thì Hành Thành Trì hay là Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được, đều là nhân vật phong vân có thể đếm được trên đầu ngón tay của trường cấp ba XX, nhưng khi Thịnh Thế và Cố Lan San vào trường cấp ba XX, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được đều nhất thời im hơi lặng tiếng trong miệng mọi người.
Thành phố Bắc Kinh tháng chín vẫn còn nóng giống như như một cái lò hấp, tất cả học sinh mới đều đi tập huấn quân sự trừ Thịnh Thế và Cố Lan San là không đi.
Trường cấp ba XX là trường trung học cấp ba số một số hai Bắc Kinh, cho nên học sinh trong trường ít nhiều đều có thái độ kiêu ngạo, thanh cao.
Nhưng ở cái loại kiêu ngạo, thanh cao ấy, Thịnh Thế và Cố Lan San có phần điên cuồng hơn.
Trường cấp ba XX cấp đồng phục mùa hè cho học sinh, nam sinh là áo sơ mi cộc tay một màu trắng, quần dài mầu đen, nữ sinh là áo sơ mi màu trắng với váy dài màu đen.
Ngày 15 tháng 9 là ngày chính thức khai giảng, ngày đó ánh mặt trời đặc biệt chói, chói đến mực hận không thể nướng chín cả thành phố Bắc Kinh, Thịnh Thế và Cố Lan San mặc đồng phục đến trường điểm danh.
Thịnh Thế lái xe Porsche thể thao mui trần là quà của chị hai tặng anh khi thi tốt nghiệp cấp ba, biển số xe mầu trắng chữ đỏ, vô cùng dũng mãnh xông vào khu sinh viên mới của trường cấp ba XX.
Lúc đấy Cao Phong Kỳ đang báo cáo, học sinh cũ thì tiếp đón sinh viên mới, cả sân thể dục đều là người, Thịnh Thế lái chiếc Porsche màu vàng vô cùng chói mắt.
Xe vừa xuất hiện đã quyến rũ ánh mắt chăm chú của mọi người.
Xe dừng lại, cửa xe Porsche mui trần mở ra, ngồi bên trong là một đôi thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đơn giản của trường.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Thịnh Thế và Cố Lan San.
Thịnh Thế đeo kính đen nằm bò trên cửa kính xe, hướng về phía Hạ Phồn Hoa đang đứng ở một bên hô to: “Cầm cho tôi bình nước đá tới đây!”
Hạ Phồn Hoa ném một chai nước đá cho Thịnh Thế, Thịnh Thế vặn nắp đưa cho Cố Lan San: “Tôi đi báo cáo, em ngồi chờ ở đây, bên ngoài nóng, cẩn thận bị cảm nắng.”
Dừng một chút, Thịnh Thế lại lấy ra một máy chơi game ở bên cạnh đưa cho Cố Lan San: “Nếu cảm thấy nhàm chán thì chơi trò chơi vậy.”
Cố Lan San ngửa đầu uống một hớp nước, cũng không thèm nhìn Thịnh Thế một cái, chỉ gật đầu một cái rồi phất tay giống như ghét bỏ anh?
Thịnh Thế thấy bộ dáng kia của Cố Lan San lại nở nụ cười, sau đó đóng lại mui xe Porsche, tay vừa đẩy cửa vừa như suy nghĩ điều gì đó, lại xoay người điều chỉnh điều hòa trong xe nhỏ xuống một chút, lúc này mới đẩy cửa xuống xe.
Bề ngoài của Thịnh Thế không chỉ tốt, mà vóc dáng cũng đẹp, rõ ràng là các học sinh đều ghét bỏ đồng phục nhưng mặc ở trên người Thịnh Thế lại như mặc một nhãn hiệu thời trang trong cửa hàng nổi tiếng vậy.
Anh đi tới chỗ tiếp học sinh mới, hơi khom người một cái, tìm trên danh sách hai cái tên Thịnh Thế và Cố Lan San, sau đó đưa thông báo trúng tuyển, ký tên, lấy một ít tài liệu rồi nói hai câu với Hạ Phồn Hoa đang đứng đấy.
Cố Lan San đợi trong xe một chút, hình như thấy nhàm chán nên mở cửa xe ra kêu: “Nhị Thập, anh đã chào xong chưa?”
Thịnh Thế nghe thấy thế thì vẫy tay với Hạ Phồn Hoa rồi trở về xe, sau đó lại lái xe rất dũng mãnh ra khỏi trường học.
Chỉ cần phong cách biểu diễn đơn giản như vậy, trong nháy mắt Thịnh Thế và Cố Lan San đã vẻ vang trước toàn bộ học sinh mới trường cấp ba XX.
Sau đó, trường cấp ba XX lúc đấy lưu truyền một câu nói: “Trường cấp ba XX có hai mỹ nhân, một người là Cố Lan San, một người là Thịnh Thế.”
Ở ngày chính thức khai giảng đó, có vô số học sinh mới cố ý đi đường vòng để đi ngang qua lớp học của Thịnh Thế và Cố Lan San, họ đều liếc mắt để nhìn được hai mỹ nhân trong truyền thuyết.
Lúc ấy có bộ phim Hàn Quốc (Cô gái của anh) đang chiếu, Lee Dong Wook với vẻ đẹp khuynh thành là một gương mặt được rất nhiều cô gái trẻ theo đuổi, mà Thịnh Thế lại môi trắng răng hồng, chưa chính trực, rực rỡ như bây giờ, lại để kiểu tóc Lưu Xuyên Phong như vậy, nhìn đã thấy vài phần yêu nghiệt.
Cho nên, lúc ấy thời điểm các cô gái trường cấp ba XX bát quái đều thích nói như vậy…….
“Châu Kiệt Luân lại ra album mới rồi!”
“Mười năm của Trần Dịch Tấn thật dễ nghe nha!”
“Nghe nói Tạ Đình Phong cùng Trương Bá muốn tái hợp.”
“Hôm nay hoa khôi năm thứ hai có thổ lộ với Thịnh Thế, nhưng mới nói được một nửa thì Cố Lan San từ trong phòng học đi ra gọi Thịnh Thế một tiếng, Thịnh Thế đã xoay người đi theo Cố Lan San rồi!”
“Hôm nay Thịnh Thế lại không đến lớp, nhưng cũng không sao, đợi đến lúc tan học thì anh nhất định sẽ tới đón Cố Lan San thôi!”
“Cậu biết không, ngày hôm qua mình đi dạo bách hóa tổng hợp gặp Thịnh Thế và Cố Lan San, Thịnh Thế một tay cầm rất nhiều túi thời trang nữ hàng hiệu, một tay cầm giầy cao gót của Cố Lan San, trên lưng còn cõng Cố Lan San nữa.”
Lúc ấy trong miệng mọi người tám chuyện không thể rời khởi Thịnh Thế, tám chuyện không rời Thịnh Thế nhưng đều liên quan tới Cố Lan San.
Cho nên, cho tới bây giờ lúc mọi người bát quái, trên căn bản đều nói như vậy.
“Cậu biết không………..Thịnh Thế……Cố Lan San……….”
“Thịnh Thế và Cố Lan San………”
“Hôm nay Thịnh Thế ở sân thể dục đánh người, là bởi vì Cố Lan San nha………”
Lại nói đến ngày đánh nhau đấy, đều là vì có người theo đuổi Cố Lan San.
Cố Lan San vừa vào trường cấp ba XX, mặc dù bên cạnh là Thịnh Thế, nhưng vẫn có rất nhiều nam sinh người trước ngã xuống người sau tiến lên muốn biểu đạt tình yêu của mình với cô.
Có ít nam sinh viết thư tình, Cố Lan San không để ý tới, có thể trong lòng sẽ có chút tiếc nuối và đau đớn, nhưng sẽ không dây dưa tới ૮ɦếƭ.
Nhưng có ít nam sinh lại không như vậy, gửi một lá thư tình không được thì gửi lá thứ hai, tư thế giống như là không ôm được mỹ nhân về thì không dừng.
Lúc ấy hành động theo đuổi Cố Lan San nghiêm trọng nhất chính là một học trưởng lớn hơn năm thứ nhất bọn họ, mỗi ngày đều đúng giờ tìm Cố Lan San, mỗi lần tới đều đưa một ít đồ như kẹo que, sữa tươi, trà sữa, chocolate……..
Lúc mới bắt đầu, Cố Lan San còn có thể ôn hòa nhã nhặn mỉm cười với học trưởng thể hiện ý cự tuyệt của mình.
Nhưng mọi cự tuyệt đều không có hiệu quả.
Người học trưởng kia vẫn hành động như cũ, càng ngày càng kịch liệt hơn, đổi thành mỗi ngày sau giờ học đều đi theo sau lưng Cố Lan San, Cố Lan San đi nhà vệ sinh hắn cũng canh giữ ở bên ngoài.
Lúc mới bắt đầu, Cố Lan San còn có thể bình tĩnh không nhìn, nhưng dần dần, Cố Lan San cảm thấy hắn rất quấy nhiễu mình.
Mà lúc ấy quan hệ giữa Cố Lan San và Thịnh Thế rất tốt, các cô gái thích Thịnh Thế rất nhiều, dáng dấp Cố Lan San rất đẹp, cô không làm bộ, nhưng lại không thích nói chuyện cùng mọi người, cộng thêm việc mặt mày cô luôn mang theo một nét thần sắc, nhìn thấy mấy phần thanh cao, kiêu kỳ làm cho các cô gái đều ghen tỵ nên cũng không phải đặc biệt thích Cố Lan San, nên Cố Lan San thường sẽ bị người khác xem thường hoặc cô lập, có lúc Cố Lan San ở trong cầu tiêu nghe được có người nói xấu mình, còn về chuyện người học trưởng kia theo đuổi cô, nói cô rõ ràng không thích người ta, có Thịnh Thế rồi còn trả treo người khác, loại phụ nữ như thế này là dối trá nhất…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc