“Vậy thân thể cô ấy như thế nào? Vừa rồi em nói đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn gì?” So sánh với Thịnh Thế, Sở Bằng có vẻ tương đối lý trí, trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Thân thể của cô ấy cũng không tệ, chỉ là em vừa xem bệnh án cũ của cô ấy, phát hiện có ghi chép cô ấy từng sinh non hai lần, điều này nói rõ có khả năng cô ấy sẽ sanh non lần thứ ba, cho nên em đề nghị trong ba tháng không ổn định nhất, hãy để cho cô ấy ở lại trong bệnh viện theo dõi, em sẽ phân công người có kinh nghiệp nhất đến chăm sóc cô ấy.” Tôn Thanh Dương giải thích cặn kẽ tình huống của Cố Lan San một lần, sau đó nhìn Thịnh Thế một cái: “Bầu thai thứ ba nhất định phải giữ được, nếu không sau này cô ấy rất có thể sẽ không sinh được nữa.”
Thịnh Thế nghe đến đó, đột nhiên liền phản ứng lại, trong lòng lập tức lo lắng: “Vậy bây giờ thân thể cô ấy thế nào?”
“Không có chuyện gì, bởi vì phát hiện mang thai tương đối sớm, sở dĩ cô ấy ngất xỉu, là bởi vì gần đây áp lực tinh thần hơi lớn, hơn nữa thân thể có chút mệt nhọc, cho nên mới ngất xỉu, bây giờ tôi sẽ cho một thực đơn bồi bổ, đặc biệt phái người của bệnh viện làm cho cô ấy một ngày ba bữa, cố gắng không nên dùng thuốc Tây, toàn bộ điều dưỡng đều dùng thuốc Bắc, thanh đạm không kích thích.” Sau khi nói xong, Tôn Thanh Dương lại nhìn Thịnh Thế một chút, “Đúng rồi, cố gắng không để cho cô gặp bất cứ chuyện kích động và tâm trạng chấn động nào, nói cho người nhà họ Thịnh cậu biết, có để cậu cưới cô ấy hay không, hoặc cậu có cưới người khác hay không, những kiểu tin tức này đều phải im lặng hết cho tôi, trước ba tháng, dám can đảm tiết lộ nửa tiếng gió gì ra ngoài, tôi cũng không đảm bảo đứa bé trong bụng cô ấy có giữ được hay không!”
Cuộc đời Thịnh Thế chưa từng bị người nào uy Hi*p, vậy mà giờ phút này, Tôn Thanh Dương lại uy Hi*p anh, thế nhưng anh lại không có dáng vẻ gì là tức giận, ngược lại vô cùng ngoan ngoãn gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”
Lúc này, Tôn Thanh Dương mới hài lòng nhếch môi cười cười, đi vào trong phòng bệnh, đi hai bước, giống như là nhớ tới thứ gì, xoay đầu, nhìn Thịnh Thế sau lưng, nói: “À, quên nói cho cậu biết, cô ấy mang thai hai đứa bé, hơn nữa còn là khác trứng(*), chỉ là nam nữ tạm thời chưa phân biệt được, chờ thêm một thời gian nữa mới có thể biết được.”
(*): Cặp song sinh khác trứng cũng như các anh (chị) em khác, cùng cha mẹ ruột nhưng có sự khác biệt là được hình thành và phát triển trong țử çɥñğ người mẹ trong cùng một thai kỳ. Cặp song sinh khác trứng hay còn gọi là cặp song sinh không giống nhau được tạo thành từ hai trứng và hai t*ng trùng hoàn toàn riêng biệt.
Thịnh Thế lập tức hóa đá.
Tôn Thanh Dương khẽ mỉm cười, liền xoay người kéo cổ tay Sở Bằng đi vào phòng bệnh, để lại Thịnh Thế sững sờ ở bên ngoài hoàn toàn ngây người không cách nào nhúc nhích.
Thịnh Thế cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Cố Lan San mang thai, đã là một chuyện vui mừng, nhưng bây giờ Tôn Thanh Dương nói cho anh biết, Cố Lan San mang thai sinh đôi!
Cái này có được xem là trời cao an ủi bọn họ không, đã từng lấy đi hai đứa bé kia, bây giờ đều trả lại cho anh?
Thịnh Thế cảm thấy, năm nay là một năm rất tốt, tất cả vận số trong hai mươi sáu năm qua đều đến vào giờ phút này.
Sinh đôi khác trứng nha!
Sinh con có gì đặc biệt hơn người?
Sinh đôi có gì tốt?
Có bản lĩnh thì các người hãy mang thai một cặp sinh đôi khác trứng đi!
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại, liền ngu ngơ đứng trong hành lang bệnh viện, toét miệng, nở nụ cười, cười cười, anh còn không nhịn được giơ tay lên, hung hăng chà xát mặt của mình, lại thấp thấp trầm trầm cười ra tiếng.
Y tá đi ngang qua, không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới tự nhiên vui sướng của mình, đợi đến anh vui mừng đủ rồi, anh cảm thấy một người vui không bằng mọi người vui, vì vậy liền bắt đầu gọi điện thoại.
Người anh gọi đều là những bạn bè tốt nhất của anh, từ Quý Lưu Niên đến Hạ Phồn Hoa, ngay cả thư ký của mình cũng không quên báo một lần.
Hơn nữa lời kịch gọi cho mỗi người đều giống nhau.
“Tôi sắp làm cha rồi, người phụ nữ của tôi mang thai sinh đôi, là khác trứng!”
Sau đó cũng không đợi người ta có phản ứng, liền cắt đứt, gọi cho người thứ hai.
Vẻ hưng phấn này giống người mang thai sinh đôi khác trứng là anh vậy!
...
...
Sau khi những việc bà Cố làm bị Vương Giai Di đưa ra ánh sáng, nhanh chóng truyền khắp cả giới quý tộc, những công ty vốn dĩ có qua lại với nhà họ Cố, đều đồng loạt hủy bỏ hợp tác.
Ngày hôm sau, cũng không biết rốt cuộc là ai, đã đưa những chuyện xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm đó lên mạng.
Trong nháy mắt, tất cả tin tức đều lan rộng khắp Đại Giang Nam Bắc, bị cư dân mạng gọi đùa là: Hiện thực đấu tranh của hào môn!
Ngày đó, cổ phiếu của nhà họ Cố nhanh chóng hạ xuống.
Sau đó có người thần bí nhanh chóng đứng ra bắt đầu thu mua cổ phiếu nhà họ Cố.
Càng thu mua, cổ phiếu nhà Cố càng rớt xuống, sau đó bị thu mua càng thêm nghiêm trọng.
Thịnh Thế vẫn luôn ở trong bệnh viện cùng Cố Lan San, Cố Lan San hôn mê từ hôm trước đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có điều Tôn Thanh Dương cho biết Cố Lan San cũng không có chuyện gì, cô chỉ quá mệt mỏi, có lẽ khoảng 10h tối sẽ tỉnh lại.
Vào ba giờ chiều hôm đó, Thịnh Thế nhận được điện thoại của thư ký gọi tới, nói tin tức cổ phiếu nhà họ Cố bị rớt xuống nghiêm trọng.
Thịnh Thế bảo thư ký nhanh chóng điều tra xem người thu mua sau lưng là ai.
Thời gian trôi qua khoảng hai mươi phút, Thịnh Thế liền nhận được điện thoại của thư ký gọi tới.
Thịnh Thế sợ quấy rầy đến Cố Lan San, cố ý đi ra hành lang nghe.
“Anh Thịnh, tôi đã điều tra được, người tung ra những tin tức đó và thu mua cổ phiếu đều là tổng giám đốc của xí nghiệp Hàn thị, anh Hàn Thành Trì.”
Thịnh Thế nghe được lời này, mặt mày hơi lóe lóe, xuyên cửa sổ hành lang, nhìn lá cây khô héo bên ngoài, còn có một số giăng đèn kết hoa do Tết Nguyên Đán để lại, lặng lẽ trầm tư một hồi, mới nói: “Từ bây giờ, cậu cũng thu mua cổ phiếu nhà họ Cố, tranh thủ mua sạch những cổ phiếu đó chấm dứt vào trước tối hôm nay.”
Mục đích của Hàn Thành Trì chính là muốn phá hủy bà Cố chứ gì?
Nếu lúc trước, bà Cố đã bất nghĩa với Cố Lan San như vậy, thì sao anh có thể bỏ qua cho bà ta chứ?
Nhưng mà bây giờ Cố Lan San đang mang thai, anh cần đặt tất cả tinh thần và thể lực lên người Cố Lan San, chuyện phá hủy bà Cố đều giao lại cho Hàn Thành Trì đi, anh chỉ cần ở sau lưng trợ giúp một chút là được.
“Anh Thịnh, chẳng lẽ anh muốn thâu tóm công ty nhà họ Cố sao?”
“Không, chỉ thu mua cổ phiếu rồi nghĩ cách bán tất cả cho Hàn Thành Trì.” Thịnh Thế dừng một chút, lại bổ sung: “Đúng rồi, đừng để cho Hàn Thành Trì biết chúng ta đang thao túng.”
“Dạ, anh Thịnh.”
Thịnh Thế không nói gì nữa, dứt khoát cúp điện thoại.
Anh nhìn thời gian, chỉ mới bốn giờ chiều, nghĩ đến Cố Lan San có thể đến buổi tối mới tỉnh lại, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, suy nghĩ một chút, liền bước vào phòng bệnh, nói với hộ lý cố ý mời tới để chăm sóc Cố Lan San: “Bây giờ tôi có chuyện cần ra ngoài một chuyến, nếu như cô ấy tỉnh lại, trước tiên hãy gọi điện thoại cho tôi biết.”
Thịnh Thế nói xong, liền đi tới trước bàn, cầm 乃út ghi số điện thoại của mình lên giấy ghi chép.
Thịnh Thế xuống lầu, đi ô-tô, trực tiếp trở về nhà cũ họ Thịnh.
Bây giờ là 11 tháng giêng, mặc dù đã bắt đầu đi làm, nhưng người nhà họ Thịnh có vẻ tương đối nhàn rỗi, cho nên khi Thịnh Thế đến, vừa vặn kịp bữa ăn tối.
Khi anh dừng xe trước đại viện nhà họ Thịnh, bảo mẫu của ông cụ Thịnh vừa vặn đang ở trong sân, liền chạy tới: “Tiểu tổ tông, sao hôm nay con lại về, cũng không gọi điện thoại trước, để bà bảo người ta làm món con thích ăn.”
Dĩ nhiên tậm trạng của Thịnh Thế rất tốt, cười cười với bà bảo mẫu, liền theo bà bão mẫu vào gian nhà của ông cụ Thịnh, vào phòng, mới phát hiện bên trong đã dọn cơm, đúng dịp là hôm nay đều có tất cả mọi người.
Bên trong người giúp việc thấy Thịnh Thế trở lại, vội vàng cho xới cơm cho anh, Thịnh Thế rửa tay, ngồi trước bàn ăn.
“Từ sau đêm 30 em liền mất tích, hôm nay ngọn gió nào thổi em về nhà thế?” Thịnh Tiếu ngồi bên cạnh Thịnh Thế, đùa giỡn hỏi.
Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, cầm chiếc đũa gắp chút món ăn mình thích, sau đó thong thả ung dung nhai nhóp nhép, giọng nói hòa hòa khí khí nói: “Không có gió gì cả, đột nhiên hôm nay nghĩ đến mọi người nên về thôi!”
“Thôi đi, Nhị Thập miệng con thật là ngọt!” Cô ba của Thịnh Thế giễu cợt Thịnh Thế một cái.
“Cô ba à, không ai nói cho cô biết, gần đây hình như cô lại trẻ thêm vài tuổi sao?” Thịnh Thế được khen miệng ngọt, miệng thật ngọt hơn lên.
Một câu nói, khiến cô ba của anh mặt mày cong cong, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mới hỏi: “Được rồi, Nhị Thập, con hãy thẳng thắng mà nói đi, lần này về nhà là có chuyện gì phải không?”
Thịnh Thế thành thực nói: “Đúng là có.”
“......” Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế không nhanh không chậm nhìn quanh mọi người trong phòng một vòng, sau đó, thần thái nghiêm túc, vẻ mặt phớt tỉnh mở miệng nói: “Hôm nay con về, là có hai chuyện muốn tuyên bố với mọi người.”
“Một tin tức tốt, một tin tức xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?”
“Nhị Thập, em đang đóng phim hả, cố ý mê hoặc mọi người?” Anh ba Thịnh Thế cười nói.
“Vậy mọi người có muốn nghe hay không?” Mặt mày Thịnh Thế thế nào cũng không kiềm được cảm giác thần bí.
“Con hãy nói tin tốt trước đi, ông nội của con không chịu được hù dọa đâu!” Mẹ Thịnh nói.
“Thôi, hay là tin xấu trước đi.” Ông nội Thịnh lên tiếng nói: “Nhị Thập, con nói đi, tin xâu là gì.”
“Tin xấu đó là ————” Thịnh Thế dừng một chút, nhìn Thịnh Thủ Trường đang ngồi đối diện mình một cái, thong thả ung dung nói: “Trước khi Cố Lan San ly hôn với con, ba con đã đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu bắt cô ấy ly hôn với con, lúc con và Cố Lan San cao chạy xa bay, ba con lại đến sân bay ngăn bọn con lại, còn ép buộc Cố Lan San ký tên ly hôn với con! Sau hai lần ba con xúc phạm Cố Lan San, Cố Lan San vẫn không chịu gả cho con!”
Không sai, mục đích hôm nay anh trở về nhà họ Thịnh, chính là muốn đòi lại công bằng cho Cố Lan San vì đã chịu uất ức trước kia!
Anh không chỉ muốn Cố Lan San trở về nhà họ Thịnh lần nữa, anh còn muốn khiến bậc cha chú như Thịnh Thủ Trường tự mình đi đón cô về nhà họ Thịnh!
Người nhà họ Thịnh cảm thấy chuyện này chưa có gì là xấu, Cố Lan San và Thịnh Thế đã ly hôn, sự thật đã được phơi bày, nếu như muốn ở chung với nhau, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
“Vậy còn tin tốt thì sao?” Ông nội Thịnh tin xấu mình cũng chịu nổi, vậy thì tin tốt cũng không có vấn đề gì.
Thịnh Thế cũng không cố làm ra vẻ huyền bí, lưu loát rõ ràng trả lời: “Tin tốt chính là Cố Lan San mang thai.”
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Thịnh Thế làm như không có chuyện gì, tiếp tục mở miệng: “Còn là sinh đôi, khác trứng.”
Thịnh Thế vừa nói, vừa nâng mí mắt lên, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt ông nội một chút, sau đó từ từ chuyển ánh mắt sang bác cả trai, bác cả gái, Thịnh Thủ Trường, mẹ Thịnh...... Hết một vòng toàn bộ mọi người trong nhà họ Thịnh, cuối cùng lại chuyển về trên mặt ông nội, mở miệng lần nữa nói: “Là con của con, máu mủ nhà họ Thịnh, sinh đôi khác trứng.”
Thịnh Thế cố ý nhấn mạnh năm chữ “Máu mủ nhà họ Thịnh”.
Máu mủ nhà họ Thịnh, sinh đôi khác trứng...... Mấy chữ này bay lượn vòng vòng trên bàn ăn, khiến mọi người đều có chút không phản ứng kịp, cả bàn đều đồng loạt hoặc là nắm chiếc đũa ngây ngốc, hoặc là ngưng động tác nhai thức ăn trong miệng, hoặc là tay cứ ngây ngốc giơ ra giữa không trung.
Thịnh Thế vô cùng hài lòng khi thấy cảnh tượng này, anh nghĩ tới trong nhà họ thịnh có nhiều con dâu như vậy, có ai bản mang thai sinh đôi khác trứng chứ, ngay lập tức, Thịnh Thế cảm giác mình vĩ đại vô cùng, sức mạnh tràn đầy cả người, nghĩ đến những uất ức mà anh và Cố Lan San đã chịu trước đây, anh cảm thấy bản thân mình đã đến lúc chuyển vận, cơ hội tốt để báo thù đã đến!
Sinh đôi, sinh đôi khác trứng...... Mẹ Thịnh mở trừng hai mắt, cứ nhìn Thịnh Thế, không xác định lên tiếng trước nhất, hỏi: “Nhị Thập, con vừa mới nói gì? Sinh đôi?”
“Vâng!” Thịnh Thế gật đầu lia lịa với mẹ mình, sau đó cười cười, đặc biệt bình tĩnh tiếp tục lặp lại những lời đã nói một lần nữa: “Dạ, Sở Sở mang thai sinh đôi, hai đứa bé.”
Nói tới chỗ này, Thịnh Hoan lập tức hoàn hồn, nhìn mặt Thịnh Thế tràn ngập vui mừng và kiêu ngạo không cách nào che giấu, trong lòng cô thầm nghĩ, sao số mạng của người em trai này của cô lại tốt như vậy chứ?
Cái này thật coi như là tuyệt xử phùng sinh(*), đến thời đổi vận, hoàn toàn đánh úp nha!
(*): Mô tả tìm thấy hi vọng trong tình trạng tuyệt vọng.
Trên mặt Thịnh Hoan cũng lộ vẻ vui mừng, nói: “Nhị Thập, thật là chúc mừng em và Lan San, hai đứa bé!”
Hai đứa bé, hai đứa bé...... Ba chữ này rơi vào trong tai ông nội Thịnh, người vừa mới cảm thấy tin xấu cũng không có gì đáng sợ, vậy thì tin tốt cũng có thể chịu được, trở nên vô cùng rung động, chấn động đến ông nội Thịnh sức khỏe vốn dĩ không tốt run run tay, chén kiểu trước mặt rới xuống bàn, canh sườn củ sen bên trong vẫy đầy người ông, ông cũng không cảm thấy nóng, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thịnh Thế, giọng điệu đều là rung động: “Cái gì...... Nhị Thập, con nói cái gì...... Hai, hai đứa bé?”
“Đúng vậy, cha, là hai đứa bé! Lan San mang thai hai đứa bé!” Lần này, hoàn toàn không chờ Thịnh Thế mở miệng, mẹ Thịnh liền vui vẻ ra mặt vượt lên trả lời trước, nét mặt hả hê giống như là người mang thai sinh đôi là bà vậy, tràn đầy cảm giác khoe khoang: “Không chừng là một nam một nữ đấy, như vậy chính là một đôi long phượng, nếu là hai bé gái, cũng được, đều là công chúa xinh đẹp, nếu là hai bé trai......”
Ông nội Thịnh Thế nghe đến đó, suýt nữa muốn sặc khí, sợ dọa đến mẹ Thịnh vội vàng ngậm miệng, người cả phòng rối loạn thành một mớ, bảo mẫu vội vàng lấy thuốc và nước tới, khi Thủ trưởng Thịnh định đỡ ông nội Thịnh để đút thuốc, ông nội Thịnh đột nhiên mở mắt ra, giơ tay lên, nhẹ nhàng lắc lư, ngăn trở tất cả mọi người đang giúp đỡ, hít hai cái thật sâu, lúc này mới từ từ quay đầu nhìn Thịnh Thế, khuôn mặt khi*p sợ, nghĩ tới những từ hai đứa bé trong miệng mẹ Thịnh...... Ông nội Thịnh bỗng cảm thấy huyết áp của mình nhanh chóng lên cao, cả người có cảm giác như muốn hôn mê, ông giơ tay lên vuốt vuốt Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, nghĩ tới mười tháng sau, nhà họ Thịnh rất có thể sẽ xuất hiện hai cục bột tròn tròn nho nhỏ, khiến các loại khó chịu trong lòng ông lập tức bị chuyện vui này đá bay không còn một mống, giọng nói có chút run run nhìn về phía Thịnh Thế nói: "Hai đứa bé hả, hai đứa bé, là con trai hay con gái?"
"Vẫn chưa xác định được ạ!" Thịnh Thế thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình, chờ đợi anh công giới tính của trẻ con, trả lời giống như thật: "Bây giờ Sở Sở mới vừa mang thai mười lăm ngày, bác sĩ nói thân thể cô không được tốt, trước mắt tạm thời ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian."
Thịnh Ca nói: "Thân thể không được tốt? Có phải đứa bé có vấn đề gì không?"
Bác cả gái nói: "Thân thể Lan San vốn không được tốt, có đặc biệt mời bác sĩ tới khám không, bây giờ nhất định phải mời bác sĩ tới trông chừng cô ấy."
Ông nội Thịnh lắc đầu một cái, nói: "Những bác sĩ đó có được không, nếu không được thì bảo bác sĩ chăm sóc đặc của ông đến chăm sóc cho Lan San."
Mẹ Thịnh: "Mẹ cảm thấy không bằng tới nhà cũ họ Thịnh của chúng ta ở đi, mỗi ngày đều có thể chăm sóc Lan San."
Cô cả gật đầu, phụ họa: "A Lạc nói rất đúng, đón Lan San đến nhà cũ ở đi, ở đây có nhiều người, bảo mẫu cũng nhiều, mọi người cũng không có chuyện gì làm, có thể tâm sự với cô ấy."
Chị cả: "Đúng vậy, chị mới vừa sinh em bé, đúng lúc có thể chia sẻ với Lan San một số kinh nghiệm."
Bác cả gái lại hào hứng bừng bừng nói ra điểm quan trọng: "Nói như vậy, chúng ta phải nhanh chóng chỉnh sửa lại khu nhà trống phía sau, chia thành hai phòng nhỏ cho em bé, một cho bé gái, một cho bé trai, cũng để luôn hai chiếc giường em bé, hơn nữa còn phải dùng những vật liệu không ô nhiễm chất phóng xạ, đúng rồi đúng rồi...... Tháng sau, không phải có người muốn đi Hongkong sao? Nhớ mang một ít sữa bột về, một mình Lan San phải sinh hai đứa bé, nhất định không đủ sữa 乃ú."
Cô ba: "Chị cả nói rất đúng, hơn nữa chúng ta còn phải mời hai bảo mẫu chuyên nghiệp cùng trông chừng, tốt nhất là đi tìm hai bà ✓ú......"
......
Thịnh Thế chứa đựng nụ cười, trong lúc mọi người trò chuyện hăng say nhất, bỗng nhiên hắng giọng một cái, thẳng thẳng thân thể, không lạnh không nóng bắt đầu dội nước lạnh: "Mẹ, bác, chị họ, không phải mọi người đang vui mừng quá sớm đấy chứ, Sở Sở đã bị mọi người đuổi ra khỏi nhà, đứa bé vẫn còn ở trong bụng của cô ấy!"
"Không phải các con vẫn chưa ly hôn sao? Vậy thì Lan San vẫn còn là cô dâu của con." Mẹ Thịnh không vui trừng mắt liếc nhìn Thịnh Thế dội nước lạnh.