Vương Giai Di nghe được lời này, liền hung hăng hít mũi một cái, không nhận lấy khăn tay của Cố Lan San, mà là giơ tay lên lau lung tung vệt nước mắt giàn giụa trên mặt mình, thân thể đứng thẳng, hơi nâng cằm, duy trì dáng vẻ kiêu căng trước sau như một, nhìn Cố Lan San, giọng điệu lành lạnh mở miệng: “Không cần cô làm bộ tốt bụng!”
Đổi lại là trước đấy, Cố Lan San nhất định sẽ trực tiếp coi thường giọng điệu làm người ta chán ghét này của Vương Giai Di, nhưng hôm nay lại khác biệt, sau khi cô nghe lời Vương Giai Di nói, ngược lại nhếch môi, cười cười, sau đó cũng không quan tâm Vương Giai Di có ghét hay không, liền giơ tay lên, dứt khoát lau đi nước mắt trên mặt cho Vương Giai Di.
Vương Giai Di muốn né tránh, nhưng Cố Lan San lại chiếm ưu thế hơn bắt được cổ tay của Vương Giai Di, cũng không quan tâm đến Vương Giai Di giãy giụa, cứ như vậy từ từ lau hết lớp trang điểm trên mặt Vương Giai Di.
“Cố Lan San, cô có bệnh hả?”
Cố Lan San liếc Vương Giai Di một cái, động tác trên tay không ngừng, trong miệng, nói không nhượng bộ chút nào: “Vương Giai Di, cô nói xem sao mỗi khi mở miệng, lại nói ra những lời khiến người ta chán ghét như vậy?”
Vương Giai Di cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San thì ngược lại, tâm trạng rất tốt lau sạch cả mặt cho Vương Giai Di, sau đó liền nghiêng đầu, dò xét cẩn thận dung nhan lúc này của Vương Giai Di lần nữa, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhẹ nhàng quơ quơ, sau đó cười nhẹ với Vương Giai Di một tiếng, nói: “Vương Giai Di, không thể không thừa nhận, khi cô trang điểm hình như khó coi hơn tẩy trang rất nhiều đấy!”
Vương Giai Di hừ lạnh một tiếng: “Cố Lan San, cô muốn cười nhạo tôi thì cứ cười nhạo đi!”
Dù sao từ đầu đến cuối, cô ta cũng không thắng nổi cô một lần nào!
Hiện tại, cho dù cô có châm chọc cô ta một trận, cô ta cũng không sao!
Cố Lan San cười cười với Vương Giai Di, con ngươi cũng di động theo, tôn lên nụ cười tuyệt mỹ và linh động của cô, cô không gấp gáp mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Vương Giai Di thật lâu, mới không nóng không vội mở ra miệng, giọng điệu ôn ôn nhu nhu, vô cùng đẹp đẽ: “Vương Giai Di, cám ơn cô!”
Khi Vương Giai Di nghe được lời này, hơi sửng sốt một chút, há miệng, hơi kinh ngạc nhìn Cố Lan San.
Giữa cô ta và Cố Lan San giữa thật sự là hận thù sâu như biển nha!
Vậy mà bây giờ cô ấy có thể chạy đến nói một tiếng cám ơn trước mặt cô ta?
Sau khi rung động, Vương Giai Di liền có chút không được tự nhiên, tròng mắt cô ta xoay chuyển lung tung xung quanh, chính là không dừng lại trước ánh mắt của Cố Lan San.
Thực không dám giấu diếm, vì câu nói cám ơn này của Cố Lan San mà trong lòng cô ta cảm thấy có chút ấm áp.
Nhưng cô ta sợ khi bản thân mình nhìn cô sẽ bị cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.
Vì muốn che giấu lúng túng trong lòng mình, cô ta liền ngẩng cao cằm, sau đó hắng giọng một cái, dùng giọng nói đặc biệt khinh thường nói: “Cố Lan San, cô không cần phải cám ơn tôi, thật ra thì cô không biết, rốt cuộc tôi chán ghét cô biết bao nhiêu! Tôi chỉ không thích người phản bội tôi, người không phạm tôi, tôi không phạm người, nếu người phạm tôi, tôi cần phải trả lại không chút lưu tình, cho nên, tối nay chẳng qua ân ân oán oán giữa bác tôi và tôi, còn cô đúng lúc lượm một tiện nghi mà thôi, Cố Lan San tôi cho cô biết, nếu như sau này có cơ hội, tôi vẫn sẽ nhẫn tâm trở mặt chỉnh ૮ɦếƭ cô!”
Cố Lan San vẫn duy trì mỉm cười, nghe những lời của Vương Giai, đợi đến sau khi cô ta nói xong, cô liền nhíu mày, vẻ mặt buông lỏng gật đầu một cái, rất nghiêm túc nói: “Tôi hiểu cô rất ghét tôi nha, chỉ là không sao, dù sao tôi cũng không thích cô, nếu như cô muốn chỉnh ૮ɦếƭ tôi, vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ! Dù sao, tôi cũng biết Vương Giai Di cô nhất định không phải là đối thủ của Cố Lan San tôi!”
Dừng một chút, Cố Lan San tiếp tục nói với Vương Giai Di: “Chỉ là, Vương Giai Di, tôi vẫn rất nghiêm túc muốn nói với cô một câu, cám ơn.”
Vương Giai Di nhếch nhếch khóe môi, có chút không tự nhiên nói: “Cố Lan San, đã có ai từng nói cho cô biết, thật ra thì lúc này cô mới khiến cho người ta ghét?”
Cố Lan San nghiêng đầu, cười cười, vẻ mặt bàng quang nói: “Thật sao? Vậy đã từng có ai nói cho cô biết, cô bây giờ hiếm khi mới không khiến người ta ghét một lần?”
Mỗi lần Vương Giai Di cãi nhau với Cố Lan San, đều không có cơ hội thắng nổi, lúc này cũng không ngoại lệ, cô ta lập tức cứng họng, chỉ nhìn chằm chằm Cố Lan San, hít mũi một cái thật mạnh, âm thầm cắn răng, nói: “Cố Lan San, tôi hối hận!”
“Vương Giai Di, cám ơn cô.” Cố Lan San cũng trả lời Vương Giai Di như vậy, cô nhìn vẻ mặt của Vương Giai Di, dần dần thu lại nụ cười lúc nãy, có chút trở nên nghiêm túc: “Vương Giai Di, mặc kệ là cô thật lòng hay vô tình, tôi thật sự vô cùng cảm ơn cô.”
Vương Giai Di không nói gì.
Cố Lan San nhìn Vương Giai Di một hồi, giọng điệu vẫn mang theo chút buồn bã mềm mại: “Vương Giai Di, thật ra thì cô không biết, bây giờ người có thể hiểu được tâm trạng của cô, là tôi.”
“Tôi tới đây, không đơn giản chỉ muốn nói một tiếng cám ơn với cô.”
“Tôi chỉ muốn đưa cho cô chiếc khăn tay này, để cho cô lau nước mắt, nói cho cô biết, thật ra thì tôi không thích cô... cô cũng không ưa tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho cô biết, khi cô cho rằng toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cô thì bên cạnh cô còn có người khác.”
“Trước đây, khi mẹ tôi bán tôi đi, bên cạnh tôi có Nhị Thập, có chị Ân Ân, có anh Thành Trì, có Hoa Tử, Lưu Niên, Triệu lỵ...... Còn cô nữa...... Mặc dù hai chúng ta chưa tính là bạn bè, lúc nào cũng như kẻ địch của nhau, hận không thể tôi ૮ɦếƭ cô sống, nhưng mà, thật ra thì, cô không biết, trong những năm tháng tôi đi qua, cô thật sự đã từng tồn tại. Tuy rằng, cô chiếm đầu bảng người mà Cố Lan San ghét nhất!”
“Tôi biết khi tôi nói những lời này, có thể có chút kiểu cách, nhưng phụ nữ mà, trời sinh rất kiểu cách, Vương Giai Di, nếu như cô thích thì hãy cứ tiếp tục làm kẻ đáng ghét trong sinh mệnh của tôi đi!”
Cố Lan San giơ tay về phía Vương Giai Di, sắc mặt dịu dàng nhìn Vương Giai Di: “Tôi cũng sẽ cố gắng làm người đáng ghét đó trong sinh mệnh của cô!”
Các bạn đã từng gặp cuộc đối thoại thổ lộ tình cảm nào như vậy chưa?
Nhưng Cố Lan San lại cố tình thổ lộ tình cảm với Vương Giai Di ở đây.
Đây mới thật là lời thổ lộ tình cảm bết bát nhất mà Vương Giai Di từng nghe trong đời, tuy nhiên nó lại khiến cho ấn tượng của cô ta đối với Cố Lan San tăng lên rất nhiều.
Thật ra thì, Cố Lan San cũng không phải là người khiến người ta chán ghét như vậy......
Trong lòng Vương Giai Di thầm nghĩ, nhưng vẫn cứ tiếp tục giữ dáng vẻ đại tiểu thư, nhìn chằm chằm vào tay Cố Lan San chứ không chịu đưa tay mình ra.
Cố Lan San vô cùng có kiên nhẫn xưa nay chưa từng thấy, cũng không có vẻ gì là không nhịn được, thời gian từ từ trôi qua như dòng nước, cuối cùng Vương Giai Di cũng nín khóc mà bật cười ra tiếng, sau đó giơ tay lên đưa về phía tay của Cố Lan San.
Hai cô gái cùng trang lứa, hai bàn tay mềm mại nhẹ nhàng giao lại với nhau, Vương Giai Di nhìn Cố Lan San, suy nghĩ trong chốc lát, liếc đầu, nói: “Thành thật mà nói, Cố Lan San à, tôi cảm thấy tính tình của cô cũng tạm được......”
Vốn dĩ, Cố Lan San đang nhàn nhã đứng trước mặt Vương Giai Di, bỗng nhiên thân thể nhẹ nhàng lắc lư, sau đó cả người mềm nhũn như không có hơi sức, ngã xuống.
Cũng may Vương Giai Di đã kéo tay Cố Lan San, cố gắng hết sức kéo lên vai mình, chống đỡ toàn bộ sức nặng của Cố Lan San: “Này, Cố Lan San, cô đừng làm tôi sợ nha, tôi chỉ mới khen cô một câu, cô đừng để chỉ số ấn tượng của tôi với cô rơi xuống nhanh chóng!”
“Này này này, Cố Lan San, cô đừng nhắm mắt......” Vốn cho là Cố Lan San đang giả bộ, Vương Giai Di càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, trong lúc bất chợt liền lắc lắc thân thể Cố Lan San, nhẹ nhàng lắc lư, sau đó phát hiện cô thật sự ngất đi, cô ta cũng có chút khẩn trương nhìn mọi người xung quanh, lên giọng hô: “Này này này, ở đây có người ngất xỉu...... Các người đừng chỉ lo uống rượu, nhanh tới đây xem một chút đi......” Vương Giai Di la hét, giống như là nghĩ tới điều gì đó, lại tiếp tục lên giọng hô: “Thịnh Thế, Thịnh Thế, Thịnh Thế ————”
“Thịnh Thế, người phụ nữ của anh ngất xỉu ————”
Vương Giai Di cảm giác thân thể Cố Lan San trong иgự¢ mình mềm nhũn giống như đã ૮ɦếƭ vậy, hoàn toàn không có sức chống đỡ nào, cô ta giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má của Cố Lan San một cái, phát hiện hô hấp của cô cũng có chút suy yếu, toàn thân cô ta cũng không nhịn được mà mất hơi sức theo, trời ạ, cô ấy sẽ không cứ như vậy mà ૮ɦếƭ trong иgự¢ cô ta chứ, “Thịnh Thế, anh còn không mau cút ra ngoài, người phụ nữ của anh sắp ૮ɦếƭ ————”
Vương Giai Di còn chưa nói hết câu sau, cô ta đã cảm thấy sức lực trên người mình chợt nhẹ, giọng nói lo âu và hấp tấp của Thịnh Thế truyền tới: “Sở Sở, em làm sao vậy?”
Thịnh Thế ôm Cố Lan San vào trong иgự¢, thấy cô gái hôn mê bất tỉnh, máu nóng toàn thân anh nháy mắt đảo ngược, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của Cố Lan San: “Sở Sở? Sở Sở?”
Người chung quanh, đã sớm bị tiếng gào của Vương Giai Di kinh động.
Trong nháy mắt cũng xúm lại.
Người đầu tiên vọt tới bên cạnh Thịnh Thế là Sở Bằng, mặt nóng nảy thế nào cũng không thể che hết, bắt lấy cánh tay của Cố Lan San nhẹ nhàng lắc lắc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế, hung hăng hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Tôi TM làm sao biết!” Thịnh Thế tức giận gào với Sở Bằng một câu, sau đó giơ tay lên, nhẫn tâm gỡ tay Sở Bằng trên cánh tay Cố Lan San ra.
“Gào cái!” Tôn Thanh Dương đã chạy đến trực tiếp giơ tay lên, hung hăng vỗ lên đầu Thịnh Thế một cái, tên nhóc thối này, đây là lần thứ hai cậu ta bất kính với chồng bà rồi đấy, cậu ta xong chưa!
Sở Bằng thấy Tôn Thanh Dương tới, vội vàng nhường chỗ ngồi, Tôn Thanh Dương nâng mắt, nhìn Thịnh Thế ôm Cố Lan San lo lắng mất hết hồn vía một cái, dứt khoát lanh lẹ ra lệnh: “Cậu để cô ấy nằm ngang ra đất, tôi xem đã xảy ra chuyện gì!”
“À, vâng!” Thịnh Thế liên tiếp gật đầu hai cái, liền quỳ trên mặt đất, thận trọng đặt Cố Lan San nằm ngang trước mặt của mình, ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Thanh Dương vội vàng thúc giục: “Cô nhanh lên một chút, mau xem rốt cuộc cô ấy thế nào!”
Tôn Thanh Dương cũng không so đo với Thịnh Thế, liền trực tiếp ngồi xổm dưới đất, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên mạch cổ tay của Cố Lan San.
Bà xuất thân từ bác sĩ Trung y, bắt mạch là việc bà tinh thông nhất, dưới tình huống bình thường thì không có vấn đề gì, Tôn Thanh Dương cũng có thể nhìn ra được.
Chỉ là, mạch tượng lúc này của Cố Lan San khiến Tôn Thanh Dương có chút giật mình.
Rất giống với mạch tượng mang thai, nhưng lại rất yếu, khiến cho bà không cách nào xác định, trừ chuyện đó ra thì Cố Lan San hoàn toàn không có vấn đề gì khác.
Thịnh Thế ở bên cạnh gấp đến độ trên trán cũng vả một lớp mồ hôi, nhìn dáng vẻ Tôn Thanh Dương không nói tiếng nào chỉ là nhắm mắt lại trầm tư, không nhịn được lên tiếng thúc dục gấp rút nói: “Rốt cuộc Sở Sở thế nào?”
“Sở Sở không có việc gì chứ?”
“Sở Sở......”
Lúc này, Tôn Thanh Dương mới nhẹ nhàng thu tay về, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, trực tiếp nhìn về phía Sở Bằng: “Anh đi chuẩn bị xe.”
Sau đó nhìn về Thịnh Thế: “Cậu ôm cô ấy, bây giờ cùng tôi đến bệnh viện, tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy.”
...
...
Ở trên xe, Tôn Thanh Dương đã gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo người ta chuẩn bị sẵn thiết bị, để Cố Lan San vừa đến có thể trực tiếp đưa vào phòng khám.
Thịnh Thế và Sở Bằng đều bị ngăn ở bên ngoài.
Hai đấng mày râu, đều có dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Thời gian trôi qua khoảng nửa tiếng, cửa phòng khám được đẩy ra từ bên trong, Tôn Thanh Dương vừa đi, vừa phân phó với y tá phía sau: “Đưa cô ấy vào phòng bệnh VIP, nhớ kỹ, bây giờ thân thể của cô ấy có chút suy yếu, mấy ngày nay các cô nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt, phải có người chuyên nghiệp trông chừng 24/24, không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Dạ, viện trưởng Tôn.” Y tá đáp một tiếng, đi theo Tôn Thanh Dương về phía phòng bệnh VIP.
Sở Bằng và Thịnh Thế liền đuổi theo, miệng đồng thanh hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Tôn Thanh Dương vừa đi, vừa nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế một cái, dứt khoát trả lời: “Cô ấy mang thai.”
“Mang thai?” Cả người Thịnh Thế không thể tin hỏi ngược một câu: “Không thể nào nha, tháng trước cô ấy mới có kinh nguyệt mà?”
“Nhưng mà kết quả kiểm tra cho thấy, chính xác là cô ấy mang thai.” Tôn Thanh Dương trực đưa kết quả cho Thịnh Thế: “Phía trên này cho thấy cô ấy mang thai mười lăm ngày, là mang thai thời kỳ đầu, cho nên hiện tại không thấy rõ tình huống trong țử çɥñğ, chỉ là thật sự cô ấy mang thai.”
Thịnh Thế nhìn những bảng kết quả, từng mục đều cho thấy Cố Lan San mang thai, anh lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời giống như là bị mắc chứng mất giọng, một chữ cũng không nói ra được.
Cố Lan San mang thai......Sau hai năm, Sở Sở của anh lại mang bầu đứa bé của bọn họ!
Thịnh Thế cảm thấy trái tim mình đập bịch bịch bịch, đập đến nỗi khiến anh cảm thấy mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào!
Trời ạ, chuyện ngạc nhiên này, thật sự là quá vui mừng!
Vui mừng đến nỗi khiến anh...... Có chút không cách nào hình dung cảm giác của mình nữa!