"Hàn Thành Trì?" Hiển nhiên là bà Cố cũng có chút nóng giận : "Có phải là bây giờ con nhìn thấy cuộc sống của Hàn Thành Trì rất tốt nên liền bắt đầu trách mẹ? Nhưng, Ân Ân, con phải biết, ngay lúc đó Hàn Thành Trì chỉ là người chẳng có gì. Trong tình huống đó, ai có thể nghĩ tới sau này cậu ta sẽ phát đạt, nếu như nếu cậu ta không thành công, con liền phải trải qua cuộc sống nghèo khó cùng cậu ta sao? Huống chi, Ân Ân, người lựa chọn buông tay lúc ấy là con!"
Ánh mắt của Cố Ân Ân trở nên hoảng hốt, đã qua hơn nửa ngày, tầm mắt của cô mới sáng lên. Cố Ân Ân hơi đảo mắt, sau đó mới nhớ ra rằng, hình như người thật sự lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì là cô.
Cô có kết cục thảm hại như vậy, thật sự là không thể trách ai được, không oán ai được!
Nhưng, có một số việc, cho dù chân tướng đã bị chôn vùi, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết.
Cố Ân Ân mím chặt môi. Qua một lúc lâu, cô mới đưa mắt nhìn bà Cố, gật đầu một cái, nói: dien$d#anl>equ*yd)on "Dạ, người lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì trước là con!"
"Nhưng, trong lòng mẹ cũng biết rõ hơn ai hết, vào lúc mẹ làm một vài chuyện không muốn ai biết ở sau lưng con, mẹ liền hiểu rõ, con cùng Hàn Thành Trì khẳng định không thể tiếp tục ở bên nhau!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của bà Cố trở nên vô cùng khó coi: "Ân Ân, mẹ là mẹ của con, bây giờ con lại nói vớ vẩn gì vậy?! Cái gì gọi là chuyện không muốn cho người khác biết!"
"Mẹ, mẹ thật sự cho rằng con không biết gì sao?" Cố Ân Ân cười cười, sắc mặt có chút giễu cợt, nói tiếp: "Hàn Thành Trì có thể hôn Cố Lan San ở trong phòng khách của nhà chúng ta, thật sự là do giữa hai người bọn họ có quan hệ mờ ám sao?"
Bà Cố không nói gì.
Vương Giai Di núp phía sau cánh cửa ở cuối hành lang nghe được những lời nàycủa Cố Ân Ân, vẻ mặt trở nên kinh ngạc trong nháy mắt.
Chị Ân Ân đang nói gì vậy?
Lúc trước Cố Lan San hôn Hàn Thành Trì không phải vì bọn họ có quan hệ mờ ám sao?
Huống chi, không phải là Cố Lan San vốn đã thích Hàn Thành Trì sao?
Đang lúc Vương Giai Di không thể hiểu nổi, còn không biết rõ sự thật, âm thanh lạnh lẽo của Cố Ân Ân lại truyền tới: "Cũng là do mẹ bày kế!"
Chỉ là mấy chữ đơn giản như vậy lại khiến cho Vương Giai Di kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.
Đầu cô ta giống như là bị sấm sét đánh cho nổ tung.
Chuyện này quả thật là khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó tin, cũng vô cùng rung động!
Làm sao có thể chứ... Cố Lan San hôn môi với Hàn Thành Trì là do bác cô ta bày kế? Rốt cuộc chị Ân Ân đang nói vớ vẩn gì vậy?
"Người khác không hiểu con, nhưng người là mẹ của con, mẹ nuôi nấng con nhiều năm như vậy, là người hiểu rõ con nhất. Sau khi nhà họ Hàn trở nên nghèo túng, mẹ vẫn luôn muốn con phải rời khỏi Hàn Thành Trì, con thừa nhận rằng bản thân có dao động, nhưng mà con lại biết, mặc dù sau đó mẹ không nói ra, nhưng mẹ vẫn một mực cẩn thận mà ngầm cho con thấy sự vinh hoa phú quý của mình, khiến cho con sợ hãi rằng sau khi con đi theo Hàn Thành Trì sẽ bi thảm nghèo túng, sau đó để cho lòng con dao động từng chút một, càng lúc càng lớn. Đến khi thời cơ đã tới, mẹ liền cho con đi tìm Giai Di, giữ con ở cửa nhà, sau đó mẹ liền cố làm ra bộ dạng rất bao dung mà mời Hàn Thành Trì tới nhà chúng ta, thuận tiện lấy danh nghĩa của con mời Lan San tới."
Âm thanh của Cố Ân Ân nhẹ nhàng công khai những việc không muốn cho người khác biết mà bà Cố đã từng làm.
"Cứ như vậy mà Thành Trì cùng Lan San ᴆụng mặt ở nhà chúng ta."
Cố Ân Ân nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày đó, liền nhẹ nhàng nở nụ cười: "Mặc dù ngày đó con không có tự mình chững kiến, nhưng mà sau khi xảy ra việc đó con đã ngầm tra hỏi người giúp việc của nhà chúng ta, con liền biết rằng mẹ đã cho người chuẩn bị thuốc từ trước."
"Một loại là thuốc có thể khiến cho ý thức của người dùng nó trở nên mơ hồ không rõ."
"Vì để kế hoạch trở thành sự thật, mẹ làm vô cùng cẩn thận. Mẹ cố ý khiến người giúp việc lơ đãng làm đổ trà lên người cô ấy, sau đó mang Lan San tới phòng ngủ của con rồi đổi quần áo của cô ấy thành đồ của con, tiếp theo mẹ ra khỏi phòng rồi xuống lầu, để Cố Lan San không hề biết gì xuống sau. Làm như vậy dĩ nhiên D$SĐL>Q(Đlà vì mẹ muốn ngồi ở sô pha trước để khiến Hàn Thành Trì uống thuốc, coi Lan San thành con, cho nên mới có một màn mà mọi người nhìn thấy sau đó."
Sau khi Cố Ân Ân nói đến đây, giọng nói trở nên có chút quyết tuyệt: "Mục đích ban đầu của mẹ là vì khiến Thành Trì chia tay với con, nhưng nếu mẹ đã làm thì cũng không cam tâm làm nhỏ như vậy. Thật ra thì mẹ còn vô cùng ghét nhà họ Thịnh vì Lan San đã đoạt đi cơ hội để Giai Di gả cho Nhị Thập, mẹ tức giận vì anh rể của Nhị Thập vạch trần cha Thành Trì, cảm thấy bản thân giỏi tính toán như vậy mà cũng bị nhà họ Thịnh phá hủy, mẹ thấy mẹ của Nhị Thập luôn sống nhàn nhã trong giàu sang, đáy lòng không phục, liền muốn làm một công đôi việc!"
"Mẹ biết rằng, càng là gia tộc lớn thì càng quan tâm đến thể diện, cho nên mẹ liền mời mấy vị phu nhân tới chơi mạt chược, cho bọn họ nhìn thấy con dâu của nhà họ Thịnh hôn môi cùng người đàn ông khác."
"Đây không phải là quan trọng nhất, thứ quan trọng hơn, là Giai Di..."
Cùng với sự thật mà Cố Ân Ân đang từ từ phơi bày, Vương Giai Di cũng cảm giác như máu trên người mình cũng dần đọng lại.
Tim của cô ta gần như ngừng đập, cảm giác giống như bản thân không thể hít thở.
Cô ta chưa bao giờ biết rằng, thì ra là ở sau lưng mình lại ẩn giấu nhiều âm mưu hãm hại kinh khủng đến như vậy!
Hiện tại Cố Ân Ân bất chợt nhắc tới tên của cô ta, hơn nữa còn nói cô ta là điều quan trọng nhất...
Vương Giai Di không nhịn được liền dựng lỗ tai lên, cố gắng nghe thật tỉ mỉ.
"Giai Di giống con, đều là do mẹ nuôi lớn, mẹ hiểu được con thì cũng sẽ hiểu Giai Di. Mẹ biết từ trước tới gì em ấy luôn thẳng tính, hơn nữa đặc biệt không thích Lan San, cho nên mẹ cố ý để con mời em tới đây, mục đích là để cho em ấy thấy một màn như vậy, sau đó đắc chí cho là mình đã nắm được cách khiến Cố Lan San sụp đổ, sẽ đặc biệt ý châm chọc Lan San, mượn cơ hội này khiến người nhà họ Thịnh hoàn toàn mất hết mặt mũi ở nơi này!"
Vương Giai Di trợn to hai mắt, giơ tay lên bịt kín môi của mình. Cô ta nhớ rằng ngày đó mình quả thật là mỉa mai Cố Lan San một hồi lâu, hơn nữa còn bị Thịnh Thế hung hăng ban cho một bạt tai!
"Mà con đây?" Cố Ân Ân lạnh lùng cười cười: "Mà con, lúc ấy vốn đã dao động, liền giãy giụa. Mẹ cố ý tạo ra một tuồng kịch như vậy, tạo cho con một cơ hội để con có thể quang minh chính đại bỏ rơi Hàn Thành Trì!"
"Ha ha… Quả thật là con cần một cơ hội. Con không có can đảm để trải qua những ngày tháng nghèo khó cùng với Hàn Thành Trì, nhưng con lại không biết mở miệng nói với anh ấy như thế nào mới đúng, cho nên, khi cơ hội tới, ngay cả thời gian để suy tính đường sống cho mình con cũng không có, dứt khoát vứt bỏ Hàn Thành Trì!"
"Cho nên, mẹ nói rằng tất cả đều là con tự chọn, không sai, quả thật là con tự chọn, nhưng nếu như không phải là tại những chuyện mẹ làm sau lưng con, con cũng sẽ không có cơ hội đưa ra lựa chọn như vậy!"
"Trước kia con không trách mẹ là bởi vì con cũng muốn sống trong giàu có ngày, nhưng bây giờ, mặc dù con đã có được tài sản nhiều không đếm xuể như ý nguyện nhưng con lại không cảm thấy vui vẻ. Con cảm thấy cuộc sống của mình thật kinh khủng, đáy lòng liền bắt đầu oán giận mẹ."
"Từ nhỏ đến lớn, con lựa chọn như vậy, thật ra thì đều là do mẹ quấy nhiễu. Mẹ muốn vinh hoa phú quý, muốn ganh đua so sánh với người khác, vì vậy liềnn khiến con cùng Giai Di trở thành công cụ cho mẹ phân bì với người ta."
"Dù sao con với mẹ cũng là ruột thịt máu mủ, mẹ còn nhớ tới ba phần tình nghĩa đối với con, nhưng Vương Giai Di không phải, em ấy chỉ gọi mẹ là bác. Nếu như có một ngày mẹ cảm thấy cô ấy là đứa trẻ không thể dạy, không thể nâng đỡ được nữa, mẹ cũng sẽ lười để ý tới nó!"
"Cho tới nay, Vương Giai Di chán ghét Cố Lan San như vậy, mẹ dám nói là nó không bị ảnh hưởng bởi mẹ sao?"
Cố Ân Ân hỏi xong câu cuối cùng với bà Cố thì cũng không nói thêm câu gì mà xoay người, giày cao gót đi về phía bữa tiệc trong phòng khách.
Bà Cố đứng tại chỗ một lúc lâu mới mang theo vẻ mặt khó coi rời đi.
Trên mặt của Vương Giai Di núp sau cửa cũng mang đầy nước mắt.
Cô ta hoàn toàn không dám tin tưởng tất cả những điều mà mình vừa nghe được. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới rằng người bác mà bản thân vẫn luôn yêu thích, tin tưởng vậy mà từ đầu đến cuối đều là vì lợi dụng mình!
Thật ra thì cô ta vẫn luôn không phải là một cô gái thông minh, thích là thích, ghét chính là ghét, đơn thuần giống như là một đứa bé, chính là muốn tranh giành một chút.
Cô ta không biết rằng, thì ra là lòng dạ của con người ta còn có thể phức tạp đến như vậy.
Lúc ghét Cố Lan San, cô ta đều biểu hiện rõ ràng như vậy!
Khó trách bản thân đã tìn bác lâu như vậy mà bác đều không để ý mình, khó trách rằng khi cô ta tới nhà họ Cố, bác của cô ta vui mừng đón tiếp Triệu Lỵ như vậy lại xa cách với cô ta.
Vậy mà cô ta còn ngu ngơ cho là chính mình làm hỏng việc của bác, khiến cho bác còn giận mình đến tận bây giờ!
Thì ra là, căn bản cũng không phải là vì chuyện đó!
Thậm chí hôm nay cô ta còn định thành khẩn nhận lỗi với cha và bác mình vì mong bọn họ không giận, còn muốn hứa rằng về sau bản thân sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Hiện tại, cô ta mới biết rằng bản thân buồn cười đến vậy!
Bác của cô ta căn bản không thèm lời xin lỗi này, cho tới nay bác cũng chỉ là coi mình như một công cụ để ganh đua, hiện tại bản thân đã không còn tác dụng gì với bác, bác đã xem mình là một con cờ vô dụng nên chẳng muốn ngó ngàng tới nữa rồi!
Vương Giai Di nghĩ tới đây, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nghĩ tới cuộc sống của mình hiện tại bi thảm như vậy, lại nghĩ đến bà Cố hại mình trở thành như vậy mà lại không có việc gì, đáy lòng Vương Giai Di cảm thấy cực kỳ bất công.
Cảm giác bất công này khiến cô ta không cam lòng, làm cho trái tim cô ta vô cùng khó chịu, muốn bỏ qua cũng không được.
Bác đừng mơ tưởng rằng sau khi dùng cô ta xong liền vứt bỏ!
Cô ta không sống tốt, vậy bà Cố cũng không thể có những ngày hạnh phúc!
Nếu bà ta để cho Vương Giai Di cô xuống địa ngục, như vậy mọi người liền cùng nhau xuống
Ai sợ ai!
...
...
Mặc dù Thịnh Thế đi cùng Cố Lan San nhưng hai người lại không cùng nhau đi vào nơi tổ chứa bữa tiệc.
Thịnh Thế đi vào trước, người của nhà họ Thịnh cơ bản đã đến đông đủ, nhìn thấy anh đi vào liền gọi anh lại, rối rít quan tâm hỏi thăm vài câu.
Triệu Lỵ đi cùng với vợ chồng nhà họ Triệu.
Kể từ sau khi nhà họ Thịnh biết được hôn sự của Thịnh Thế cùng Triệu Lỵ, người nhà họ Thịnh đối xử với Triệu Lỵ vô cùng ân cần, thấy Triệu Lỵ đi vào từ phía xa thì liền vội vàng tới chào hỏi.
Triệu Lỵ đứng ở bên người Thịnh Thế, thấy người nhà họ Thịnh quan tâm mình, trên mặt lễ phép nở một nụ cười tiêu chuẩn, đáp lại từng người.
Người tới bữa tiệc ngày càng đông, người nhà họ Thịnh vội vàng chiêu đãi những người khác, dần dần cũng đều tản ra. Thịnh Thế cầm ly rượu đỏ đi lòng vòng trong phòng khách của bữa tiệc cùng với Triệu Lỵ, thấy Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên, liền cùng nhau đi tới.
Bởi vì những người tham gia đều là những gia tộc có quan hệ với nhà họ Thịnh, mọi người đều quen biết Thịnh Thế, cho nên không ngừng có người tiến đây chào hỏi làm anh có chút bận rộn, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cửa ra vào ở phòng khách, chờ Cố Lan San xuất hiện.
Chỉ là đã qua rất lâu so với thời gian anh dự đoán mà Cố Lan San vẫn chưa xuất hiện, anh liền không nhịn được mà có chút nóng nảy, sau khi chạm ly rượu chào hỏi mọi người xong, nói một câu: "Xin lỗi", liền đứng dậy đi tới góc trái tương đối yên tĩnh của phòng khách để gọi điện thoại cho cô.
Anh vừa mới bấm điện thoại đã nhìn thấy ở cửa phòng khách của bữa tiệc xuất hiện bóng người quen thuộc, chỉ là bên cạnh cô còn có một người rất quen thuộc.
Sở Bằng.
Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương.
Lông mày anh tuấn của Thịnh Thế khẽ nhíu một cái, sau đó hung hăng ngắt điện thoại, ném vào trong túi, liền hơi mất hứng mà đi về phía Cố Lan San và Sở Bằng đang đứng.
Người đàn ông tên Sở Bằng này hình như rất quen thuộc với Cố Lan San, hơn nữa, hình như Sở Bằng đối xử tốt với Cố Lan San có chút quá mức!
Cách đối xử đó khiến anh cảm thấy nó giống như là một cái gai đâm vào lòng mình, rất không thoải mái.
Dọc theo đường đi, Thịnh Thế gặp được sự chào hỏi của không ít người nhưng ánh mắt của anh vẫn thủy chung đặt trên người Cố Lan San, cho nên khi bị người khác gọi lại cũng có vẻ hơi không yên lòng.
Sở Bằng gặp Cố Lan San ở dưới lầu nên liền lên tiếng gọi cô.
Khi Cố Lan San thấy Sở Bằng thì có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng mà khi Sở Bằng đi tới, Cố Lan San nghĩ bản thân chỉ có một mình, liền gật đầu, không có cự tuyệt.
Vào phòng khách của bữa tiệc, Sở Bằng liền bị rất nhiều người lôi kéo nói chuyện. Mặc dù Sở Bằng chào hỏi mọi người những cũng không hề quên chăm sóc Cố Lan San.
Bởi vì cô đi giày cao gót, người trên bữa tiệc cũng rất nhiều, cho nên thỉnh thoảng Sở Bằng sẽ vươn tay cản lại sự ᴆụng chạm của mọi người với cô.
Khi một nhân viên phục vụ bưng rượu đỏ đi ngang qua, Sở Bằng còn đích thân lấy hai ly rượu, một ly đưa tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San nhướn lông mày, cười cười với Sở Bằng, sau đó liền giơ tay lên tiếp nhận.