Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 223

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nhưng mà anh thật sự muốn buông bỏ tín niệm mình đã luôn tin tưởng từ trước hay sao?
Sau khi anh được sinh ra không lâu, đã quen biết Cố Ân Ân lúc đó vẫn là một đứa bé nằm trên giường khóc oa oa, sau đó cùng tay dắt tay đi nhà trẻ, tiểu học, cùng nhau làm bài tập, cùng chơi trò chơi, cùng nhau vào trung học. Khi đó, còn có một cậu bạn yêu sớm viết thư tình cho cô, anh còn lấy thân phận hôn phu của Cố Ân Ân đi gặp tên đó đàm phán, muốn bạn học nọ tránh xa Cố Ân Ân một chút. Sau đó bọn họ nắm tay, bọn họ ôm, bọn họ cùng lên trung học, bọn họ có lần đầu tiên bên nhau vào mùa đông đầy tuyết, bọn họ hoàn toàn bắt đầu yêu, tiếp theo lại cùng nhau thức khuya phấn đấu học tập, cùng nhau làm visa ra nước ngoài học, sống nương tựa lẫn nhau ở nơi đất khách quê người.
Toàn bộ suốt 27 năm a...... Khoảng năm 27 a...... Anh biết cô lâu như vậy, yêu lâu như vậy, từng ngày từng ngày, từng năm từng năm, chưa từng thay đổi, đó là chuyện cần bao nhiêu kiên nhẫn mới có thể làm được, nhưng mà bọn họ vẫn vượt qua được.
Hiện tại, khi anh đang sắp cùng cô quay trở lại để làm lại lần nữa, thế nhưng anh lại phát hiện mình dao động.
Hàn Thành Trì nghĩ, anh làm sao vậy chứ? Anh muốn làm gì đây? Anh cứ bỏ qua Cố Ân Ân, bỏ qua 27 năm của bọn họ như vậy sao? Anh có thể cam tâm sao?
Hàn Thành Trì không có phản ứng.
"Anh ơi......" Một người con trai giơ tay lên, đẩy Hàn Thành Trì một cái.
Hàn Thành Trì hồi hồn, sau đó đáy mắt có hai giọt trong suốt lệ lộp bộp rơi xuống, rơi vào chìa khóa xe của anh. Anh lập tức mở to hai mắt, nhặt chìa khóa xe lên, nắm trong lòng bàn tay. Nước mắt anh rơi xuống lập tức dính ướt lòng bàn tay, anh cũng không nói chuyện với người gọi anh hồi hồn trở lại, liền vội vã đi tới xe của mình, mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào.
Hàn Thành Trì vào xe, nhưng không có lái xe đi ra ngoài, anh muốn hút thuốc, lại phát hiện mình bỏ đi quá nhanh từ chỗ Cố Ân Ân, đã bỏ quên bao thuốc ở chỗ cô mất rồi. Anh bắt đầu lục lọi trong xe, lục hồi lâu, cũng không tìm được một hộp thuốc nào. Lúc anh đang định chuẩn bị xuống xe tìm siêu thị mua thuốc lá, ngón tay lại chạm tới một cái hộp thô ráp.
Anh nghiêng đầu, nhìn một cái, sau đó ánh mắt thì trở nên ngập ngừng, anh cầm hộp gấm tới trước mặt, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là vòng tay Cartier.
Đây là chiếc vòng tay tặng năm mới, biểu trung cho ý "Cảm tạ".
Cái vòng tay này, anh vừa nhìn thấy là mua ngay.
Cũng vì cái tên này mà anh muốn mua.
Lúc anh nghe đến ý cảm ta, anh liền nghĩ đến Cố Lan San, trong đầu anh không hiện lên vẻ đẹp, nụ cười, sự cao ngạo hay vẻ hoàn mỹ của cô, mà chính là hình ảnh Cố Lan San tóc rối loạn ngồi trong tứ hợp viện cũ nát, ngồi giặt giũ chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Anh không biết mình bị làm sao, cả người giống như người ૮ɦếƭ vậy. Thời khắc duy nhất cảm thấy ấm áp và ý thức bản thân còn sống chính là nhớ tới hình ảnh đó.
Cái vòng tay này anh muốn đưa cho Cố Lan San, nhưng năm mới đã qua được 8 ngày, anh vẫn chưa tặng được.
Anh nghĩ, khi anh đưa cái lắc tay đưa cho Cố Lan San, cô sẽ có vẻ mặt gì?
Cô sẽ thấy hiếm lạ sao?
Cô hẳn là không hiếm lạ gì đâu.
Bên cạnh cô có một Thịnh Thế mạnh hơn anh gấp 100 lần, làm sao cô có thể thấy thích một chiếc vòng tay tầm thường mà anh tặng chứ?
Cô sẽ mắng anh sao?
Mắng anh giả mù sa mưa, hoặc là cô sẽ ném vòng tay anh tặng vào thùng rác, sau đó không chút nể mặt quay người đi mất.
Hoặc là cô sẽ nói với anh, Hàn Thành Trì, anh có bị bệnh không......
Đúng vậy a, Cố Lan San hận Hàn Thành Trì lắm rồi, hận thấu xương!
Nếu như không phải do anh, cô và Thịnh Thế sao có thể trở thành cục diện như bây giờ?
Hàn Thành Trì kinh ngạc nhìn chằm chằm lắc tay trong hộp gấm, màu sắc trên lắc rất lộn xộn, nhưng lại vừa phong cách vừa rất thanh lịch, phản chiếu ánh sáng ngoài cửa xe, tản mát ra tia sáng chói mắt.
Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm vòng tay kia cực kỳ lâu, cuối cùng lại nhẹ nhàng khép hộp gấm kia lại, bỏ hộp vòng tay vào chỗ sâu nhất ở hộc xe.
Lúc anh ngẩng đầu lên, thần thái đã khôi phục vẻ tự nhiên thong thả, anh từ từ đạp chân ga, lái xe ra đường chính.
Xe Hàn Thành Trì cuối cùng lái đến dưới chung cư của Cố Lan San.
Anh lẳng lặng đậu xe trên đường đối diện, nhìn đèn đường tỏa ra một cái bóng nhỏ, cũng không biết rốt cuộc đợi bao lâu, thấy xe Thịnh Thế từ đàng xa lái tới, lưu loát lái vào trong chung cư.
Anh nhìn chằm chằm xe Thịnh Thế biến mất không thấy gì nữa, mới khe khẽ nhắm hai mắt lại.
Hàn Thành Trì một mực trong xe chờ đến tận tảng sáng, mới giật giật thân thể cứng ngắc, lái xe trở về nhà.
Hiện tại anh có tiền, trong Kinh thành có mấy chỗ bất động sản tốt, anh muốn đi nơi nào nghỉ ngơi cũng có thể, nhưng anh lại lái xe không mục đích, cuối cùng dừng trước nhà mẹ anh.
Bây giờ mới khoảng 5h rạng sáng, cả chung cư hoàn toàn yên tĩnh, Hàn Thành Trì quen tay dễ dàng ấn thang máy, đi tới tầng 15, bước chân của anh rất nhẹ, vẫn quấy rầy một chú chó cưng của một gia đình yêu thú cưng, làm chú chó phát ra mấy tiếng "gâu gâu". Lúc anh đi tới cửa nhà mẹ, tìm chìa khóa cửa, thế nhưng lại phát hiện mình quên mang rồi, anh sợ mẹ đang nghỉ ngơi, cho nên cứ đứng chờ ngay cửa.
Mãi cho đến sáng sớm 7h, bà Hàn rời giường, chuẩn bị xuống lầu đi tập thể dục, mới nhìn đến Hàn Thành Trì nhếch nhác đứng trước nhà.
Bà Hàn rõ ràng sợ hết hồn:
"Thành Trì, làm sao con lại đứng ở nơi này?"
Hàn Thành Trì nâng mí mắt, nhìn mẹ mình, giật giật môi, hô một tiếng:
"Mẹ."
Bà Hàn bởi vì chuyện của Cố Lan San, vẫn luôn đang giận dỗi Hàn Thành Trì. Mỗi lần vừa thấy mặt, bà Hàn sẽ gặp làu bàu trách Hàn Thành Trì, nói anh không đúng các thứ. Hàn Thành Trì không nói tiếng nào lắng nghe, nhưng nghe nhiều lần, cũng sẽ chán ghét, sau lại anh cũng rất ít đến thăm bà Hàn. Lúc ăn cơm đêm giao thừa, chỉ có hai mẹ con bọn họ, vốn là êm đẹp, nhưng bà Hàn cũng không biết chuyện gì xảy ra, đang bao sủi cảo, cũng nhớ tới Cố Lan San, sau đó lại bắt đầu lầm bầm, khẩu vị của Hàn Thành Trì lập tức mất hết. Anh ăn 2-3 cái sủi cảo, liền nhận điện thoại, ngay đêm đó mua vé máy bay đi Hàn Quốc ra khỏi nhà.
Sau liền chưa tới nơi này của bà Hàn.
Hiện tại lúc bất chợt, anh lại xuất hiện, mặc dù bà Hàn đang giận con trai vì Cố Lan San, nhưng cuối năm đã mắng đủ rồi, cộng thêm thấy Hàn Thành Trì chật vật như vậy, giọng nói của bà Hàn hôm nay cực kỳ từ ái:
"Có phải là không mang chìa khóa không? Không mang chìa khóa thì cũng thôi. Tại sao không gõ cửa, gọi là mẹ mở cửa cho con,vì sao phải đứng mãi trước cửa nhà như thế?"
Hàn Thành Trì không nói gì, đi theo bà Hàn vào nhà.
Anh cởi giày, liền nằm trên ghế sofa phòng khách, bà Hàn không có đi tập thể dục buổi sáng, ngược lại đi phòng bếp, chỉ chốc lát sau, liền bưng một ly sữa tươi cùng một trứng chiên đi ra, đặt ở trên khay trà, đưa cho Hàn Thành Trì nói:
"Ăn chút gì đó đi con, rồi đi ngủ."
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, an vị ăn, anh cũng không nói chuyện, chỉ là im lặng không lên tiếng ăn trứng chiên, từng miếng từng miếng nhai đặc biệt nghiêm túc. Ăn xong, anh liền bưng sữa tươi, một hơi uống sạch sẽ.
"Ăn no chưa?"
Bà Hàn phu nhân.
Hàn Thành Trì "Dạ" một tiếng, lại nằm lại trên sô pha.
Bà Hàn đứng lên, đem mâm thức ăn và ly sữa anh vừa xơi tái vào nhà bếp, ngay sau đó truyền đến tiếng nước chảy, một lát sau, bà Hàn phu nhân đi ra, rút khắn giấy trên bàn ra lau tay:
"Mệt mỏi thì phải vào phòng mà ngủ cho đàng hoàng. Đừng nằm ở chỗ này, cũng không thoải mái."
"Dạ." Hàn Thành Trì nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng không có đứng dậy, anh mở to mắt, nhìn đèn treo ở phòng khách, phát ra ánh sáng ngời ngời, anh cũng nhớ tới lắc tay mình tự ý mua cho Cố Lan San, sau đó tinh thần hoảng hốt một hồi, thật lâu sau đó, mới lên tiếng hỏi: "Mẹ, gần đây Lan San có liên lạc với mẹ không?"
Nhắc tới Cố Lan San, sắc mặt mẹ của anh trở nên đặc biệt buồn bã, giọng điệu cũng có chút khổ sở:
"Mẹ gọi điện cho con bé mấy lần, muốn gặp mặt con bé một lần. Con bé luôn miệng nói bận rộn, cũng không biết bận cái gì nhiều thế."
Hàn Thành Trì không có trả lời, một lát sau, bà Hàn lại hỏi:
"Con thì sao? Con đã gặp mặt Lan San chưa?"
"Rồi, mẹ." Hàn thành trì trả lời: "Con gặp rồi."
"Con bé vẫn còn tốt đó chứ?"
"Vâng, tốt."
"Ai." Bà Hàn buồn bã thở dài một cái, qua một hồi thật lâu, còn nói: "Thành Trì, chuyện kia con làm không đúng, tìm thời gian nào đó, nói xin lỗi Lan San một tiếng đi con. Nó tha thứ hay không là một chuyện, con cứ phải nói xin lỗi."
Giọng điệu bà Hàn giống như là giáo dục con trai.
Xưa nay, Hàn Thành Trì chưa từng tỏ ra vẻ con trai ngoan, lại rất ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
Có thể là Hàn Thành Trì nghe lời, khiến bà Hàn cảm thấy một chút xíu vui mừng, lại không yên lòng tiếp tục dặn dò con trai mình một chút:
"Còn có cô minh tinh gì gì đó, tìm thời gian cắt đứt với cô ta đi, có chút tiền bạc đã đi học thói hư."
Hàn Thành Trì im lặng không lên tiếng gật đầu một cái.
Bà Hàn liền lại thở dài một cái, không có tiếp tục nói ra, đứng đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Bà Hàn đổi một bộ quần áo đi ra, cầm ví tiền trong tay, muốn đi chợ thức ăn chọn chút mẻ rau dưa mới, buổi trưa làm vài món ngon cho Hàn Thành Trì. Lúc đi qua phòng khách, bà nhìn thấy Hàn Thành Trì nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon, giống như là ngủ thi*p đi, sợ con bị cảm, nhìn con ngủ quen thuộc, mặt mũi tiều tụy, cũng chưa từng quấy rầy, chỉ là lặng yên không tiếng động đi vào phòng ngủ, ôm một cái mền đắp cho Hàn Thành Trì.
Động tác của bà Hàn rất nhẹ nhưng vẫn làm thức Hàn Thành Trì.
Động tác bà Hàn thay Hàn Thành Trì đắp chăn dừng một chút, bà nói:
"Tỉnh rồi sao? Phải vào phòng ngủ đi, coi chừng cảm lạnh."
Hàn Thành Trì chậm rãi đứng lên, ôm chăn, đi vào phòng ngủ, lúc đi tới cửa phòng ngủ, giống như là nghĩ tới điều gì, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía bà Hàn đang định mở cửa đi ra ngoài, mở miệng gọi:
"Mẹ."
Bà Hàn dừng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn về phía con trai của mình.
Gương mặt Hàn Thành Trì có vẻ mất tự nhiên, ánh mắt lại nhanh chóng tránh đi, mới mở miệng, nói:
"Mẹ, có thời gian, lúc mẹ chơi mạt chược, có gặp được bà Thịnh, nói với bà ấy, chuyện của con với Lan San." Dừng một chút, Hàn Thành Trì còn nói: "Lan San cùng Nhị Thập ở cùng một chỗ, Người nhà họ Thịnh, không để cho họ kết hôn, mẹ giải thích giúp con."
Bà Hàn nhìn Hàn Thành Trì, sửng sốt một lát, mới có thể cười một tiếng, nói:
"Tốt."
Lúc này, Hàn Thành Trì mới hé môi cười theo, nói: "Cám ơn mẹ." Sau đó liền đẩy cửa phòng ngủ, đi vào.
...
Lễ mừng năm mới, trong đại viện nhà Thịnh Thế, có một lưu truyền bất thành văn hằng năm đều có.
Đó chính là ngày 12 tháng Giêng âm lịch hằng năm, sẽ có một cuộc tụ hội của các đại gia tộc.
Từ sớm, các gia tộc lớn có quan hệ không tệ sẽ chọn một ngày ngày tụ chung một chỗ ăn chung bữa cơm, dần dà phát triển xuống, hội nhỏ biến thành bữa tiệc lớn. Hơn nữa người đứng ra tổ chức cũng là các gia tộc thay phiên nhau tổ chức, nhà nhà lần lượt, vì vậy việc tổ chức bữa tiệc này ngày càng trở thành một sự kiện chính thức. Năm nay vừa vặn đến phiên nhà họ Thịnh, nhà họ Thịnh cũng bắt đầu chuẩn bị thật sớm, cộng thêm các người của đại gia tộc cũng đều biết cậu quý tử nhà họ Thịnh vừa ly hôn đã chuẩn bị tái hôn, rất nhiều người cũng liều mạng muốn tham gia bữa tiệc này, nhân cơ hội này trang điểm cho con gái nhà mình thật lộng lẫy, cố gắng có thể khiến cậu trai họ Thịnh vừa thấy đã yêu.
...
Đối với Vương Giai Di mà nói, 12 tháng Giêng, là ngày cô ta chờ đợi từ lâu rồi.
Bởi vì bữa tiệc này, tất nhiên cha cô ta sẽ xuất tịch.
Bữa tiệc cử hành ở khách sạn lớn nhất Kinh Thành, lúc Vương Giai Di đến, đã có rất nhiều người đến, lúc cô ta lái xe vào bãi, đã nhìn thấy xe của bộ trưởng Vương, cả người không khỏi có mấy phần khẩn trương, cho nên sau khi lên lầu, không dám đến thẳng bữa tiệc, ngược lại tìm một hành lang vắng vẻ, trước tiên bình ổn cảm xúc một chút.
Bữa tiệc cử hành ở một sảnh lớn trên lầu 3 của khách sạn, đối diện đại sảnh, có rất nhiều nhỏ phòng.
Vương Giai Di tìm một nơi rất vắng vẻ, cũng rất an tĩnh, cô ta che иgự¢ của mình thật lâu, cũng tự thôi miên bản thân cho đỡ hồi hộp, hoàn toàn để cho mình buông lỏng, mới quay bước, chuẩn bị trở về đại sảnh.
Vậy mà, lúc cô ta chưa kịp quay người, liền nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến:
"Mẹ, mẹ lôi con chạy đến chỗ vắng vẻ thế này làm gì!"
Là giọng của Cố Ân Ân mà.
Vương Giai Di bất giác dừng bước chân, sau đó trốn vào sau một cánh cửa trong hành lang, xuyên thấu qua khe cửa, cô ta nghe lén bà Cố mặc quần áo sang trọng nói chuyện với Cố Ân Ân một thân đồ trắng, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
"Ân Ân, tại sao Nhất Phàm không có tới đây với con? Các con vẫn còn đang gây gổ sao? Mẹ không phải đã dặn con, đàn ông là phải dỗ dành sao? Chẳng lẽ con không có dỗ dành nó thật tốt nữa? Bữa tiệc này có rất nhiều người a, nếumọi người hỏi tới Nhất Phàm, làm sao con nói đây hả?"
Mặc dù Cố Ân Ân trang điểm, nhưng tinh thần cũng không phải đặc biệt tốt, trên mặt còn trang điểm nhợt nhạt, đang nghe bà Cố phu nhân nói vấn đề như vậy, giọng nói của cô đặc biệt lạnh nhạt mà nói:
"Mẹ, con chuẩn bị ly hôn với Lộ Nhất Phàm."
"Ly hôn?" Tiếng bà Cố nghe có chút bén nhọn, giống như là nghe được chuyện gì không thể nào tiếp thu được, mang theo rất ý nóng vội: "Ân Ân, con nói nhăng nói cuội cái gì, con muốn ly hôn với Nhất Phàm? Hai đứa mới vừa kết hôn nửa năm, cứ như vậy ly hôn, người bên ngoài nói con thế nào đây hả?"
Cố Ân Ân cúi đầu, thái độ phai nhạt mấy phần, từ đầu đến cuối không có mở miệng nói chuyện.
Một lát sau, bà Cố mới mở miệng, âm thanh mang theo vài phần khuyên:
"Ân Ân, mẹ hiểu biết rõ con bị uất ức vì Nhất Phàm, nhưng mà đàn ông ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, với chúng ta là chuyện rất bình thường. Con chỉ cần ngồi vững vàng chỗ ngồi vợ Lộ Nhất Phàm, cả đời vinh hoa phú quý hưởng thụ vô tận, bây giờ con mất đi đứa bé, trong tâm khẳng định mất hứng, nhưng đừng nhất thời xúc động náo ly hôn với Nhất Phàm. Con nghĩ biện pháp lại mang đứa bé, sinh đứa bé cháu họ Lộ, con cũng không phải buồn phiền ở nhà ————"
"Mẹ." Cố Ân Ân ngước mắt, lên tiếng, cắt đứt lời bà Cố lời nói, ánh mắt của cô thoạt nhìn rất trong trẻo dịu dàng, lóe các loại ánh sáng, nhìn bà Cố, cách một lát, nói: "Mẹ cảm thấy cuộc sống như thế thật rất tốt sao?"
Bà Cố lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu, mới chần chờ mở miệng hỏi:
"Ân Ân, lời này của con là có ý gì?"
"Mẹ thật cảm thấy con gả vào nhà giàu, có tiền xài không hết, ở khu nhà cấp cao trống rỗng, sau đó nhìn chồng của mình cả ngày không trở về nhà. Vậy cũng rất tốt sao?" Cố Ân Ân nói đến đây, trên khuôn mặt bi thống vô cùng, cô hơi nghiêng đầu, nhìn về vách tường, có hai hàng chất lỏng chậm rãi dọc theo da thịt trắng nõn của cô rơi xuống: "Mẹ, mẹ có nghĩ tới, thật ra thì cuộc sống như thế, con cũng có một ngày sẽ cảm thấy đây không phải là điều mà con muốn có không?"
"Ân Ân, mẹ hiểu rõ cảm thụ trong lòng con, uất ức của con. Không có bất kỳ người vợ nhìn chồng lăng nhăng bên ngoài mà đáy lòng lại thoải mái, thế nhưng trên thế giới này, rất nhiều cuộc hôn nhân chính là như vậy. Mọi người đều phấn đấu để cho người khác xem, cảm thấy họ là một đôi phu thê âи áι, nhưng chân tướng phía sau hôn nhân rốt cuộc là cái gì thì không ai biết, giống như là câu nói xưa đó, như cá trong nước, lạnh ấm tự biết. Ân Ân, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu rõ lòng dạ con người, có lúc, tiền đáng tin hơn bọn đàn ông nhiều."
Cố Ân Ân hình như có chút tức giận, nói ra lời, bỏ qua hết như lễ giáo tiểu thư đoan trang hiền thục của cô trong ngày thường, иgự¢ khẽ phập phòng, giọng điệu có chút xốc xếch:
"Mẹ, mỗi ngày mỗi đêm không có nhà, ba ở bên ngoài làm cái gì, mặc dù các người không nói, trong lòng con cũng biết, mẹ có thể chịu đựng loại cuộc sống này, không có nghĩa là con cũng vậy. Hơn nữa, đàn ông của toàn thế giới chưa chắc đều là như thế, luôn là có đàn ông tốt tồn tại! Giống như là Nhị Thập, giống như là......" Cố Ân Ân dừng một chút, mới còn nói: "Thành Trì."
--- ------ ------ ------
Không biết nên ghét hay thương CÂÂ. Nếu được làm lại cô ấy liệu có chọn HTT hay không? Có lẽ có, cũng có lẽ là không. Nhưng không thể phủ nhận cô ấy sống quá thực dụng, lại quá nhu nhược yếu đuối, thiếu chính kiến. Chỉ là cái giá cô ấy phải trả có cần quá nặng nề như thế không? Dẫu sao cô ấy cũng là người bị hại mà.:((((((((
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc