Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 220

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ là có một quyền phóng ra nhanh hơn cả Thịnh Thế, từ bên cạnh Thịnh Thế và Cố Lan San huơ ra, trực tiếp đánh về phía má trái của người đàn ông say, đánh mạnh đến mức khiến hắn ta đứng không vững lảo đảo sang bên trái.
Người ra tay cùng Thịnh Thế lần này lại là một Hàn Thành Trì vẫn luôn ôn nhuận như ngọc..
Lúc anh nghe đến mấy chữ “con nhỏ đê tiện” này, đáy lòng liền nổi cơn tức mà cố nén thế nào cũng không được, càng nén càng bùng nổ, khiến anh không thèm màng đến hậu quả, không để ý tới mặt mũi của Lưu Hành Trường, liền trực tiếp một vung quyền.
Tên say còn chưa kiph lấy lại tinh thần, quả đấm của Thịnh Thế lại đánh về phía hắn, đánh hoa cả mắt, trong miệng anh mắng một câu “Mẹ mày!“.
Trước cửa toilet cũng có người phụ họa một câu “Mẹ nó!” theo.
Người mắng là Hạ Phồn Hoa, thấy Thịnh Thế cùng Hàn Thành Trì đã đã đánh nhau với người ta, anh cũng không hỏi đến cùng là có chuyện gì, liền trực tiếp lấy đà chạy tợi, nhảy lên, đạp thẳng vào người tên mọt rượu một cái.
Hạ Phồn Hoa uống một chút rượu, sức lực nắm tay không phải quá tốt, phòng vệ sinh lát đá cẩm thạch có rất nhiều nước đọng. Một là đứng không vững, cũng khá trơn trượt, cho nên một cước kia của Hạ Phồn Hoa thật sự là anh dũng vô cùng, tư thái tự nhiên, đạp tên say rượu phải lui về sau 2 bước, liền ᴆụng phải bồn rửa tay.
Vậy mà, lúc rơi xuống, bản thân Hạ Phồn Hoa dậm ở trên nước, chân không có đứng vững, cứ như thế, cả thân hình cường tráng cao lớn vô cùng mạnh mẽ uy vũ ngã xuống trước mặt bao người.
Xui xẻo thay, té khá nặng, tiếng Hạ Phồn Hoa “ai u” còn thảm thiết hơn tên say mèn bị anh đạp nữa.
Vốn là Cố Lan San đang cảm thấy cực kỳ uất ức nức nở khóc, thấy người quen lục tục xuất hiện, đáy lòng hơi thư thản, lau nước mắt đứng ở một bên, nhìn Thịnh Thế vì mình xả giận, sau đó liền liếc thấy hình ảnh “oanh liệt” như thế của Hạ Phồn Hoa, lệ nơi đáy mắt cô liền biến mất, vèo một cái nở nụ cười.
Quý Lưu Niên đang định xông vào cùng Hạ Phồn Hoa như lại thấy kết quả buồn cười như vậy của Hạ Phồn Hoa, miệng của anh lập tức hóa thành hình chữ O, đứng trước mặt Hạ Phồn Hoa, mắt nhìn xuống Hạ Phồn Hoa đang nhe răng trợn mắt, liền cũng giống Cố Lan San, ôm bụng cười trước.
Hạ Phồn Hoa nằm trên mặt đất, dùng ánh mắt đặc biệt oán niệm, âm ngoan nhìn Quý Lưu Niên đang còn hả hê, hàm răng cơ hồ đều bị anh cắn nát.
Hai người Thịnh Thế cùng Hàn Thành Trì cơ hồ là cùng một cái vẻ mặt, cặp mắt cũng lóe máu đỏ quang, lập tức lao thẳng đến chỗ tên say, hai người đồng thời giơ tay, đồng thời đấm xuống.
Lưu Hành Trường thấy một màn như vậy, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Dương Lan Phong đứng ở ngưỡng cửa toilet, nhìn Lưu Hành Trường báo cảnh sát, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Mà Hạ Phồn Hoa cũng hừ hừ bò dây theo sau Quý Lưu Niên, cũng gia nhập đội ngũ đánh nhau của Thịnh Thế cùng Hàn Thành Trì.
Đáy lòng Dương Lan Phong đang cân nhắc thời gian, đứng xem một màn này, anh cảm thấy cũng sắp đến lúc cảnh sát xuất hiện, mới bước chân đi thong thả, đi lên trước, ngăn trở mấy người Thịnh Thế:
“Tỉnh lại, cảnh sát sắp tới, trước tiên mọi người rửa sạch tay, cũng rời đi đi, nơi này giao cho ta được rồi.”
Hạ Phồn Hoa, Quý Lưu Niên nhanh chóng nhảy ra.
Hai người Hàn Thành Trì cùng Thịnh Thế vẫn chặt chẽ níu lấy cổ áo tên đàn ông say, mặc cho Dương Lan Phong nói thế nào, cũng không chịu dạt ra, đều muốn đập cho hắn một quyền cuối cùng, rồi mới tỏ vẻ kết thúc.
Dương Lan Phong là anh họ thứ 5 của Thịnh Thế, tự nhiên hiểu Thịnh Thế, cũng che chở Thịnh Thế, cho nên, liền bỏ Thịnh Thế sang một bên mặc kệ, cứng rắn bắt lấy cổ tay Hàn Thành Trì đang nắm cổ áo người khác:
“Thành Trì, đủ rồi, buông tay!”
Hàn Thành Trì muốn tránh thoát tay Dương Lan Phong, nhưng anh đâu phải đối thủ của người trong bộ đội được huấn luyện nhiều năm như Dương Lan Phong, cuối cùng chỉ có thểnhìn chằm chằm tên đàn ông say bét nhè bị đánh đến không nhận ra nổi, đáy mắt lóe ra ánh sang âm lãnh giống như là muốn đem người nọ nghiền xương thành tro, môi anh hơi giật giật, tay nắm cổ áo tên nọ hơi rung, sức lực đột nhiên lại gia tăng, sau đó liền hung hăng thả lỏng cổ áo hắn.
Lúc này Thịnh Thế mới hài lòng chịu buông tha cho người đàn ông trước mặt, hung hăng đẩy hắn ra, sau đứng thẳng người, anh sửa lại quần áo bị xốc xếch của mình, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì.
Lúc này, mặt mày Hàn Thành trì một mảnh mạnh khỏe, giống như là mảnh ngọc thạch ôn hòa quý báu nhất. Lúc Thịnh Thế nhìn anh chằm chằm, anh cũng không ngại nhìn lại Thịnh Thế, hai đấng mày râu, tầm mắt hung hăng ᴆụng vào nhau, không ai nhường ai giữa tình cảnh hỗn loạn vô cùng như thế.
Vậy mà, Thịnh Thế chỉ dừng lại hai giây, liền dời đi tầm mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Lan San, vây cô vào trong иgự¢, thận trọng hỏi thăm:
“Sở Sở, người nọ có thương tổn tới em không? Để cho anh xem một chút?”
Thịnh Thế vừa nói, vừa tỉ mỉ kiểm tra toàn thân cao thấp xem Cố Lan San thế nào, thấy cop thật không có bị thương, lúc này mới yên tâm, ngẩng đầu lên, trông thấy đáy mắt Cố Lan San nước mắt lưng tròng, lòng Thịnh Thế lập tức thắt chặt lại, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát gò má cô, đem nước mắt nhẹ nhàng lau đi:
“Gần đây, làm thế nào mà nước mắt của em lại nhiều như vậy, thật thành ngừoi nước luôn rồi.”
Cố Lan San nghe được Thịnh Thế có ý nhạo báng chế giễu, bĩu môi, giơ tay lên, hung hăng nhéo hông Thịnh Thế 1 cái thật đau, phát tiết bất mãn của mình.
Thịnh Thế bị cô nhéo đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không tránh né, cau mày:
“Sở Sở, nhẹ một chút...... Sở Sở, em đang mưu sát chồng a..... Có thể nhẹ một chút được không?”
Sức lực của Cố Lan San dần dần nhỏ xuống, lúc này Thịnh Thế mới giơ tay lên, ôm siết cô vào lòng ngục mình, không ngừng ghì chặt lấy, từng chút từng chút.
Hàn Thành Trì đứng ở một bên, thu hết một màn này vào mắt, cả mảnh tình thâm và sự ăn ý của 2 người nữa.
Nét mặt dung túng của chàng trai, cô gái điêu ngoa, hồn nhiên thiên thành như vậy tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Khắp nơi ngọt ngào, tình thâm ý trọng.
Cũng không biết Thịnh Thế dán bên tai Cố Lan San, lặng yên không tiếng động nói lời ngọt ngào gì, chọc cho mặt Cố Lan San đỏ như máu, xấu hổ cúi thấp đầu, tay nhỏ bé lại rõ ràng dùng sức nhéo thắt tay anh.
“Tốt lắm, Nhị Thập, hai đứa đi nhanh lên đi.”
Dương Lan Phong lên tiếng, cắt đứt chuyện ồn ào ngọt ngào của Thịnh Thế cùng Cố Lan San.
“Oh.” Thịnh Thế đáp một tiếng, ôm eo Cố Lan San, khi nhìn về phía Dương Lan Phong, vừa vặn thấy ánh mắt chăm chú của Hàn Thành Trì nhìn vào khuôn mặt của Cố Lan San, mặt Thịnh Thế trầm một cái, nhưng vẫn không biến sắc gật đầu một cái với Dương Lan Phong, “Anh năm, nơi này giao lại cho anh, bọn em đi trước.”
Dương Lan Phong gật đầu một cái, không nói gì.
Lúc này, mọi người mới ra khỏi toilet.
Khi Thịnh Thế ôm Cố Lan San đi ra ngoài, Hàn Thành Trì vẫn còn đứng ở đó không động đậy.
Cố Lan San đi trước, tầm mắt của Thịnh Thế vẫn luôn dừng lại trên mặt Hàn Thành Trì, thấy anh ta không ngừng nhìn Cố Lan San chằm chằm, đáy lòng của anh hơi có chút không thoải mái, con ngươi đảo một vòng, liền thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, nhanh chóng kéo cánh tay Cố Lan San một cái, khiến bước chân của Cố Lan San không ổn định, hơi lảo đảo một cái, Thịnh Thế lập tức đưa cánh tay đã sớm chuẩn bị ra, vững vàng ôm cô chặt chẽ, trên mặt treo một nụ cười, bày ra ra vẻ mặt quan tâm Cố Lan San, nói: “Sở Sở, em cẩn thận một chút nha, sao đi một chút cũng không xong vậy?”
“Thôi, để anh ôm em cho khỏe.” Thịnh Thế cũng không đợi Cố Lan San đồng ý, chỉ cúi người một cái, ôm ngang Cố Lan San vào trong иgự¢.
Người khác không biết mấy cái mờ ám đó của Thịnh Thế, nhưng Cố Lan San làm sao có thể không biết, cô hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, cũng rất hưởng thụ cảm giác được Thịnh Thế ôm vào trong иgự¢ như vậy, cộng thêm cô cũng cảm thấy cơ thể mình hiện nay có chút mệt nhọc, cho nên liền dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, mặc cho anh ôm như vậy.
Khóe mắt Thịnh Thế hơi liếc Hàn Thành Trì đang đứng bên cạnh, thấy sắc mặt anh ta trở nên hơi khó coi, anh mở trừng hai mắt, sau đó cố ý nới lỏng tay đang ôm Cố Lan San một chút, Cố Lan San bị rơi, theo bản năng thét lên một tiếng, sau đó liền giơ tay lên, nhốt chặt cổ của Thịnh Thế, trong miệng không ngừng lên tiếng mắng: “Nhị Thập, anh là tên khốn kiếp!”
Thịnh Thế bị mắng lại hả hê nhíu mày, thoải mái nghiêng đầu, nhìn về phía Hàn Thành Trì, giống như đang khoe mẽ mình là người thắng cuộc.
Hàn Thành Trì hơi buông mí mắt, che đậy cảm xúc trong mắt, chỉ là nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi, sau đó liền cất bước, dẫn đầu đi ra ngoài.
Bước chân của anh ta có chút rối loạn, giống như là đang lẩn trốn cái gì đó.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Hàn Thành Trì, lúc này mới ôm thiên hạ của mình, trong lòng vô cùng thoải mái đi ra ngoài.
Mà Cố Lan San trong иgự¢ anh, hoàn toàn không biết một màn vừa rồi, là cuộc chiến tranh giành của hai người đàn ông này!
...
...
Nhóm người đánh một trận, cũng không còn tâm trạng uống rượu ca hát trong Kim Bích Huy Hoàng nữa, liền chen chúc đi ra ngoài.
Bên ngoài là một con phố nhỏ cũ kỹ của Bắc Kinh, đi ra khỏi chính là đường phố dài phồn hoa yên tĩnh.
Bởi vì là lễ mừng năm mới, mỗi ngày Kim Bích Huy Hoàng đều chật ních người, cho nên xe của mọi người đều phải đậu trong trong bãi đỗ xe ngầm của một con hẻm.
Lúc này đêm đã khuya, trước cửa từng nhà trong ngõ hẻm đều treo đèn Ⱡồ₦g đỏ lớn, trên cây còn treo đèn màu, không ngừng lóe sáng, thỉnh thoảng những đứa bé nghịch ngợm không muốn ngủ, giơ ngọn đèn nhỏ lung lên, chạy tới chạy lui chơi đùa ầm ĩ.
Triệu Lỵ biết Dương Lan Phong xử lý chuyện bọn họ đánh nhau, cho nên ở lại Kim Bích Huy Hoàng chờ Dương Lan Phong mà không ra ngoài cùng mọi người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc