Lúc đó, Cố Lan San nhận được rất nhiều thư tình nhưng cô cũng không đọc cái nào chỉ tập trung vào bài vở. Nguyên nhất rất đơn giản, cô muốn sếp thứ nhất trong kỳ thi chuyển cấp này. Sau đó, đến lễ tốt nghiệp, cô sẽ được đứng khen ngợi trước toàn trường.
Cho nên, tuy Cố Lan San đã học lớp 8, ở trong lớp cũng có không ít bạn học yêu đương. Nhưng trong lòng cô lại không có chút khái niệm nào về tình yêu. Cô chỉ biết đến tình bạn thuần túy. Vậy nên, khi Thịnh Thế hỏi cô thích ai chưa thì Cố Lan San cũng không đỏ mặt ngượng ngùng thậm chí còn bình tĩnh lắc đầu mỉm cười hỏi lại Thịnh Thế: “Anh Nhị Thập, cảm giác thích một người là như thế nào?”
Thịnh Thế bị Cố Lan San hỏi như vậy cảm giác có cái gì nghẹn ở yết hầu, không biết trả lời ra sao. Anh hơi hắng giọng, cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ của bản thân, xoay người, lấy hộp gan xào ra: “Tiện đường đi qua mua cho em!”
Cố Lan San đã đánh răng, cũng buồn ngủ díu cả mắt nhưng thấy món gan xào mà mình yêu thích thì nước miếng đã ứa ra. Sau đó, cô vui vẻ nhận lấy hộp thức ăn trong tay Thịnh Thế, bước vào xe anh, dáng vẻ gấp gáp mở ra, bẻ đũa, không chút hình tượng mà ăn.
Thịnh Thế lên xe với cô, chiếc radio trong xe đang phát ca khúc thịnh hành lúc đó, ‘Anh là điều quý báu nhất’ của Tuệ Quân và Trương Học Hữu.
Cố Lan San hát rất dễ nghe, vừa ăn gan xào, vừa hát theo Trương Học Hữu, “Anh sẽ tặng em những bông hồng đỏ..... Tương lai, ngày có em mới khiến nó đẹp, có thể khiến giấc mơ trở thành hiện thực.....!”
Giọng Cố Lan San mềm mại, nhẹ nhàng khiến trong lòng Thịnh Thế run lên.
Anh nghiêng đầu sang nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cảu Cố Lan San.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào: th.i.c.h.com
Cố Lan San ăn nhiệt tình, vô ý quay đầu sang bên cạnh thấy Thịnh Thế đang nhìn mình. Cô cũng chẳng đỏ mặt, thoải mái bưng hộp gan xào tới trước mặt Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh nếm thử đi! Ngon lắm!”
Thịnh Thế cười hé miệng ăn một miếng.
Đêm đó, bầu trời đầy sao nhưng nụ cười của Cố Lan San còn đẹp hơn tất cả.
Thịnh Thế về nhà, lần đầu tiên anh thao thức, lăn qua lăn lại như thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Lan San cầm hộp gan xào thoải mái ăn, còn cất tiếng hát: “Anh sẽ tặng em những bông hồng đỏ..... Tương lai, ngày có em mới khiến nó đẹp, có thể khiến giấc mơ trở thành hiện thực.....!”
Kỳ thật, lúc đó mọi người đều nghĩ rằng Cố Lan San và Thịnh Thế là một đôi. Hai người lúc nào cũng đi chung với nhau. Thỉnh thoảng, khi vào căng tin lấy cơm, mỗi lần đều là bóng dáng cao ngất 1m80 chói mắt đứng xếp hàng lấy hai phần cơm. Hai người họ còn ngồi cùng bàn, cùng nhau ăn, đủ mọi dấu hiện khiến những người chung quanh nghĩ rằng họ là một đôi.
Thậm chí, có chuyện mà mọi người không biết. Đó chính là năm lớp 8 là lần đầu tiên Cố Lan San thấy kinh.
Ngày đó, vừa xong tiết thể dục, Cố Lan San đi đến nhà vệ sinh, vừa ૮ởเ φµầɳ đã thấy trên chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ màu trắng dính đầy máu.
May mà Cố Lan San có chị gái Cố Ân Ân, thường xuyên thấy chị dùng băng vệ sinh nên không giống những cô bé khác lần đầu tiên thấy kinh nguyệt thì sợ hãi.
Cô rất bình tình ngồi trên bồn cầu, lấy điện thoại nhắn tin cho Thịnh Thế: “Anh Nhị Thập, anh mua giùm em một gói băng vệ sinh đi!”
Lúc đó, lớp Thịnh Thế cũng kết thúc giờ thể dục, mấy nam sinh vừa chơi bóng rổ, cả người ướt nhẹm mồ hôi, đứng ở trong siêu thị nhỏ của trường mua đồ uống lạnh, đột nhiên chuông điện thoại báo có tin nhắn đến.
“Thịnh Thế, cậu uống gì?” Một bạn học hỏi.
“Một lon co ca!” Thịnh Thế lấy điện thoại, nhìn thấy đó là tin nhắn của Cố Lan San, mở ra xem. Sau khi xem xong, Thịnh Thế đứng hình mất ba giây, mới mở miệng nói thêm một câu: “Thêm một gói băng vệ sinh!”
Có một bạn nam đang cầm một lon đồ uống lạnh, nghe thấy Thịnh Thế nói như vậy lập tức phun hết nước trong miệng ra.
“Thịnh Thế, cậu mua băng vệ sinh làm gì!”
“Cậu dùng à..... “
Thịnh Thế không để ý những lời châm chọc đó, thản nhiên ra quầy chọn. Anh nhìn chằm chằm khu bán băng vệ sinh, lại nhắn cho Cố Lan San một tin: “Ban ngày? Ban đêm? Dày? Có cánh? Em lấy loại nào?”
Cố Lan San ngồi trên bồn cầu đọc tin nhắn của Thịnh Thế, não cảm thấy tê dại. Một lúc lâu sau, cô nhắn lại cho Thịnh Thế: “Em cũng không biết!”
“...” Thịnh Thế nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc. Sau đó, mỗi loại đều lấy một gói. Cô nhân viên lấy cho anh một túi túi nilon màu đen, anh trả tiền, xách đồ trong tay khi nhận lại tiền lẻ thừa, anh lại yêu cầu: “Cho tôi thêm một đồ uống nóng nữa!”
Đương nhiên, chỗ băng vê sinh Thịnh Thế mua về, Cố Lan San chỉ lấy một gói, sau đó để lại trong WC của trường.
Vừa đúng chiều hôm đó, tiết giáo dục giới tính có nói đến việc con gái khi thấy kinh lần đầu. Nam sinh trong lớp cười cợt còn các bạn nữ xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu.
Còn Thịnh Thế rất chăm chú lắng nghe.
Từ sau đó, cứ đúng những ngày này trong tháng, trên bàn Cố Lan San đều có một cốc trà sữa nóng hổi.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng bọn họ thật sự đang yêu nhau. Chỉ có người trong cuộc là Thịnh Thế và Cố Lan San biết bọn họ không phải.
Thịnh Thế cũng không rõ bản thân có phải đã động tâm với Cố Lan San hay không mà Cố Lan San còn chưa có mối tình đầu, cảm thấy ở cùng một chỗ với Thịnh Thế cũng không đến nỗi nào, thân thiết, tự nhiên nên có cảm giác ỷ lại. Cố Lan San lại cho rằng đó chính là tình bạn.
Nhưng khi tình cảm trong giai đoạn trong sáng thì có một tên Trình Giảo Kim xuất hiện.
Không biết có phải ông trời cố ý làm khó Cố Lan San và Thịnh Thế hay không. Anh vừa hỏi Cố Lan San có thích ai hay không thì ba tháng sau Cố Lan San đã thích một người. Không sai, người kia chính là Hàn Thành Trì.
Cố Lan San thích Hàn Thành Trì cũng vì phát sinh một sự việc cực kỳ máu chó nhưng không kém phần lãng mạn.
Con gái đến tuổi này, cơ thể có thay đổi rất lớn, иgự¢ lớn hơn, cao hơn. Cho nên, trong ba tháng ngắn ngủi, Cố Lan San cũng cao lên gần mười phân, иgự¢ cũng đầy đặn hơn rất nhiều. So với trước kia càng thêm xinh đẹp.
Cho nên, một hôm, Thịnh Thế không đến lớp tự học buổi tối, một mình Cố Lan San về nhà.
Cô chạy xe điện về nhà. Để đỡ tốn thời gian, cô đi qua phố cổ ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng mới có một ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt.
Lúc đó, trị an ở Bắc Kinh không tốt như bây giờ.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, Cố Lan San bị mấy tên côn đồ để ý.
Mấy tên côn đồ đi xe máy theo sau cô, hát lung tung: “Cô gái xinh đẹp đi phía trước đằng sau có mội đám sói. Chúng nó đang đói khát..... “
Tuy Cố Lan San chư ayêu ai những cũng hiểu mấy tên này muốn làm gì. Cô đánh giá đối thủ một chút. Đều là đàn ông, chắc chắn cô không đánh được, trong lòng cô càng sợ hãi hơn. Nhưng cho dù sợ hãi, Cố Lan San càng bình tĩnh hơn, cô vẫn làm ra vẻ không có việc gì vừa chạy xe điện vừa nhỏ giọng gửi một tin nhắn thoại thông báo vị trí của mình còn thêm một câu ‘cứu em’!
Cố Lan San vừa mới nói xong đã có một chiếc xe máy ngăn trước mặt cô. Cô bị ép phải dừng xe lại. Sau đó, mấy tên côn đồ kia xuống xe, vây thành vòng tròn nhốt cô ở trong.
“Ai ui, em gái! Em thật xin đẹp, đi chơi với anh, có được không?”
“Em gái, em học lớp mấy, trường nào vậy? Đi theo tụi anh hóng gió đi!”
“..... “
Cố Lan San ấn gửi. Cuộc điện thoại cuối cùng của Cố Lan San là gọi cho Cố Ân Ân. Lúc này, Cố Ân Ân đang đi ăn khuya cùng Hàn Thành Trì. Cố Ân Ân đi toilet, điện thoại để trên bàn, tiếng chuông điện thoại của Cố Ân Ân vang lên, Hàn Thành Trì nhìn thấy tên hiển thị là ‘Cố Lan San’, anh ấy mới nhận điện thoại.
Anh ấy nghe thấy địa chỉ rồi nghe tiếng cứu mạng của Cố Lan San. Hàn Thành Trì chỉ kịp gọi này này, thì điện thoại đã bị ngắt. Anh ấy không nghĩ nhiều, vội đứng lên, đi đến toilet gọi Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì sợ đến trễ Cố Lan San sẽ gặp nguy hiểm mà cũng không thể dẫn theo Cố Ân Ân. Vì thế, anh ấy chỉ nói với Cố Ân Ân đang ở trong nhà vệ sinh: “Cố Lan San gọi điện thoại đến nói em ấy đang ở trong ngõ nhỏ XX, chỉ nói thêm câu ‘cứu em’. Anh qua đó xem, em báo công an đi!”
Cố Ân Ân nghe thấy vậy cũng bối rối, cố gắng thật nhanh. Lúc đi ra, Hàn Thành Trì đã đi rồi, Cố Ân Ân nghe thấy Hàn Thành Trì nói vậy, vội vàng gọi điện báo công an.
Lúc đó, anh họ thứ năm Thịnh Thế vừa tốt nghiệp, đang thực tập trong đồn công an. Tối đó lại đúng ca trực của anh họ Thịnh Thế, Thịnh Thế không có việc gì nên đến đó chơi.
Chuông điện thoại vang lên, Thịnh Thế lại ngồi gần đó nên anh họ Thịnh Thế kêu anh nghe điện thoại. Lúc Thịnh Thế nhận điện nghe thấy giọng nói ở đầu giây bên kia cực kỳ quen thuộc, chưa kịp nhớ ra là ai đã nghe thấy đầu bên kia nói: “Xin lỗi, đó có phải 110 không? Tại ngõ XX, có một nữ sinh tên Cố Lan San gặp nguy hiểm..... “
Thịnh Thế siết chặt nắm tay cúp điện thoại.
Anh họ Thịnh Thế chưa kịp hỏi có chuyện gì thì thấy Thịnh Thế cầm áo khoác, chạy vội ra ngoài.
Lúc Thịnh Thế đuổi tới, Hàn Thành Trì đang đánh nhau với mấy tên, bị thương không ít. Cố Lan San cũng không khá hơn chút nào.
Cố Lan San bị một tên đàn ông túm mái tóc, kéo lê đến góc tường, ấn trên đất, xé toang áo. Thịnh Thế nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mắt đỏ hồng, đảo một vòng, cầm một cục gạch, không chút chần chờ xông đến, đập lên đầu tên đàn ông định làm nhục Cố Lan San.
Căn bản, Cố Lan San không nhìn thấy cảnh tượng này. Trên mặt, khắp người cô đều là vết thương. Khuôn mặt bị người ta đánh sưng, vừa nãy lại bị người ta túm tóc kéo đi một đoạn. Da đầu bị mài đến chảy máu, đau đến mức cô không thể mở mắt ra.
Vốn dĩ, cô tưởng mọi thứ đã hết nhưng lại phát hiện áo bị xé một nửa rồi dừng lại. Cô tưởng mình đang nằm mơ, chậm rãi mở to mắt cảm thấy chất lỏng màu đỏ đang nhỏ xuống mặt mình. Cô hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại.
Mấy tên côn đồ thấy đại ca của mình bị người khác cầm gạch nện vỡ đầu, kêu la một tiếng, vây quanh Thịnh Thế.
Từ nhỏ, Thịnh Thế đã bị ông nội đưa đến bộ đội huấn luyện. Tuy không phải huấn luyện chính thức nhưng có học qua. Hiện tại, anh lại cực kỳ tức giận, cho nên ra quyền, đá chân cực kỳ chuẩn xác, ngoan độc. Trong khoảng thời gian ngắn, đã khiến mấy tên côn đồ khi*p vía.
Tên đại ca kia bị ăn gạch, hơi choáng một lúc, giơ tay sờ lên mặt thấy toàn màu đỏ khiến hắn ta ngốc một lúc rồi lại nhào lên Cố Lan San.
Thịnh Thế vẫn chú ý đến tình huống của Cố Lan San, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, theo bản năng muốn đi lên, không chú ý nên bị đá một phát vào bụng.
Quần áo Cố Lan San lại bị xé lần nữa, đầu óc cô trống rỗng, đoán chừng thật sự xong rồi. Sau đó, đột nhiên cô nhớ lại lời Thịnh Thế đã nói với mình, nhược điểm trí mạng của đàn ông chính là phần dưới. Cô không nghĩ nhiều, nền đá một phát vào phần dưới của tên kia.
Tên kia hét thảm một tiếng, hồi lâu cũng không nhúc nhích. Lúc này, Cố Lan San mới lảo đảo đứng dậy, chạy ra xa, vội vàng lấy điện thoại cầu cứu.
Điện thoại vừa thông, tên đại ca bị cô đạp một phát tức giận, rút con dao trái cây ở bên hông ra, đi đến sau lưng Cố Lan San.
“Xin chào, ở đây là..... “ Vừa nói được một nữa đã nghe thấy tiếng “Cẩn thận” Cô vừa quay đầu lại nhìn thấy có tên kia cầm một con dao trái cây đi về phía mình. Cô sợ hãi đến mức đứng ngốc ở đó, quên né tránh. Đột nhiên, có một người chạy đến, ôm cô ở trong иgự¢. Một giây sau, cô nghe thấy có tiếng dao dâm vào người.
Sau đó, cả người cô đập mạnh vào bức từng phía sau hôn mê.
Trức lúc hôn mê, cô mơ màng nhìn thấy người cứu mình mặc một chiếc áo màu trắng. Trên cổ áo có thêu một chữ cái màu đen. Cô chưa kịp thấy rõ chữ cái kia là gì thì đã chìm vào bóng tối.
Sau lưng cảm thấy cực kỳ đau đớn. Trong nháy mắt đó, Thịnh Thế nghĩ đến một câu. Yêu một người thì ngay cả lúc nguy hiểm thì vẫn sẵn sàng nghĩ đến người đó. Mà vừa rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh không hề do dự đỡ một dao kia cho cô. Hóa ra, anh không phải thích Cố Lan San..... mà đã yêu Cố Lan San rồi!
Trong nháy mắt đó phía sau lưng Thịnh Thế truyền đến đau đớn to lớn, anh nghĩ tới một câu, nếu như yêu một người, chắc chắn ở lúc sống ૮ɦếƭ sẽ tự nguyện thay thế người kia, vậy mà anh vừa rồi ở thời khắc chỉ mành treo chuông không hề do dự liền nhào lên cản một đao kia vì cô...... Hóa ra anh không phải thích Cố Lan San..... Mà là yêu Cố Lan San.....
Anh yêu Cố Lan San a.....
Cái nhận thức này làm cho tim Thịnh Thế vốn bởi vì đau đớn mà ngưng lại lại bắt đầu kịch liệt nhảy từng nhịp từng nhịp.
Anh trước kia, vừa sinh ra liền nghịch ngợm gây sự, sau này liền bắt đầu sống trong xa hoa, ỷ vào điều kiện gia đình hơn người, từ trước đến nay anh luôn tự cao tự đại, không hề để người khác trong mắt, cứ như vậy liền dưỡng thành một loại tính cách “Thuận ta thì sống chống ta thì ૮ɦếƭ.”
Trong thế giới của anh từng ấy năm, toàn bộ mọi thứ phải thuộc về anh, sự thật chứng minh, chính xác đúng là như thế, anh muốn, đều có dễ như trở bàn tay.
Anh thay đổi bạn gái, nhưng mà anh không có nói qua những lời yêu đương ồ ạt, chẳng qua là cảm thấy người phụ nữ kia bộ dáng cũng không tệ lắm, dẫn ra ngoài rất có mặt mũi, cho nên liền giữ lại bọn họ ở bên cạnh.
Hơn nữa, anh cảm thấy, người không ăn chơi uổng tuổi trẻ, cho nên cho tới nay anh đều có mới nới cũ ăn chơi qua ngày.
Hạ Phồn Hoa có một người bạn gái, một năm ở sơ trung năm thứ ba xảy ra tai nạn xe cộ ૮ɦếƭ đi, cả người Hạ Phồn Hoa trở nên vô cùng trầm mặc ít lời, anh lúc ấy nhìn ở trong mắt, cảm thấy không có việc gì, vì thế liền liền một câu một câu khuyên Hạ Phồn Hoa.
Nhưng mà, sau khi Hạ Phồn Hoa nghe xong lời nói thao thao bất tuyệt của anh, chỉ nói với anh một câu. Hạ Phồn Hoa nói, cậu không hiểu, tôi cực kỳ yêu cô ấy, chờ cậu gặp được người kia, cậu liền hiểu.
Cho tới bây giờ anh đối với tình yêu đều là cười nhạt, Hoa tử nói anh không hiểu, đó là không có gặp được, chờ gặp được anh liền hiểu, anh cảm thấy những lời này cực kỳ vớ vẩn.
Nhưng mà hiện tại, anh lại cảm thấy thật sự đúng là sự việc như vậy. “Chờ cậu gặp được người kia, cậu đột nhiên hiểu được những cảm giác đau khổ nơi đáy lòng.”
Mỗi người đối với tình yêu của người khác, đều dùng một loại thái độ nhìn thấu rõ ràng. Ai ngờ, con người cho tới bây giờ đều là như vậy, nhìn thấu tình yêu người khác, lại nhìn không ra chuyện chính mình, lúc vướng mắc yêu hận với người khác chỉ số thông minh có thể so với Ái Nhân Tư Thản, nhưng mà một khi chính mình yêu người kia, liền bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đêm hôm đó, trời cực kỳ đen, chân trời không có một ngôi sao lấp lánh, Thịnh Thế không chùn bước vì Cố Lan San cản một đao kia, sau đó trong đầu loé lên rất nhiều cảm giác.
Những cảm giác này xét đến cùng, dùng một câu có khả năng tổng kết, liền là-------- lựa chọn một thành sống quãng đời còn lại, chọn một người cùng sống đến già.
Thành này, đó là thành Bắc Kinh.
Người nọ, đó là Cố Lan San.
Thịnh Thế lần đầu tiên cảm thấy trái tim cùng lý trí chính mình có lòng trung thành, sau đó mới thỏa mãn nhắm hai mắt lại, liền bất tỉnh.
Lúc Cố Lan San tỉnh lại, cô đã nằm trên giường chính mình ở Cố Gia, có người hầu chăm sóc cô, nhìn thấy cô tỉnh lại vô cùng cao hứng.
Trí nhớ Cố Lan San trống rỗng nửa ngày, mới nhớ tới cuối cùng xảy ra chuyện gì, cô nhớ rõ lúc cô bị mấy người kia vây tại một chỗ đùa giỡn, Hàn Thành Trì mặc một bộ sơ mi trắng theo ngõ nhỏ nơi xa chạy tới.
Trên gương mặt ôn nhuận của anh mang theo vẻ phẫn nộ, bắt lấy cánh tay một tên côn đồ động tay động chân với cô, nghĩ cũng không nghĩ vung lên một quyền.