Thịnh Thế với khá nhiều người nơi này, hoặc là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hoặc là bạn học sau này, khó tránh khỏi phải uống rượu chào hỏi.
Cho nên, khi anh cầm ly rượu, ngồi lại bên cạnh Cố Lan San thì đã uống không ít rượu rồi, nhưng tửu lượng của anh từ trước đến nay đều rất tốt nên xem ra cả người từ đầu tới cuối vẫn vô cùng tao nhã sang trọng.
Người xếp chỗ vô cùng tốt, vừa hay là Hàn Thành Trì ngồi cạnh Thịnh Thế, từ khi hai người đánh nhau một trận thì đều nằm viện, sau khi Hàn Thành Trì đưa chi phiếu cho Thịnh Thế thì liền không còn bất kỳ lần xuất hiện cùng nhau nào nữa. Lúc này ngồi cạnh nhau, tuy ngồi gần nhau nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có hành động trao đổi nào, thậm chí mời rượu cũng không chạm vào một lần.
Chỗ này đều là người quen, sau khi quá ba tuần rượu, không khí liền tự nhiên dịu đi rất nhiều, mọi người mượn rượu cũng bắt đầu hưng phấn chơi đùa.
Không biết là ai mà gọi mấy cô gái vào phòng ca hát, mấy cô gái đó dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mặc trang phục con thỏ làm lộ da một mảng lớn eo cùng lưng, đứng ngay trên sân khấu giữa mà sôi nổi hát mấy bài tình ca.
Ngược lại Cố Lan San rất có tinh thần, ru rú trong lòng Thịnh Thế mà thưởng thức màn biểu diễn của mấy cô gái trẻ kia, nhìn một lúc thì liền nghĩ đến Thịnh Thế, cô liền nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn bảng chọn nhạc, bỗng chớp chớp mắt, liền nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Thịnh Thế vài câu, sau đó đứng dậy, chạy tới trước sân khấu.
Mấy cô gái trẻ đó vẫn tiếp tục vừa hát vừa nhảy, Cố Lan San liền giơ ngón tay ấn vài lần trên bàn chọn nhạc, cuối cùng, đợi khi mấy cô gái kia hát xong thì Cố Lan San mới chọn bài hát của mình, sau đó thuận tiện vươn tay mượn mic của một cô gái đã hát xong.
Cô gái trẻ liền đưa mic cho Cố Lan San, cô liền qua loa chọn bài hát, chọn bài Đơn giản (*).
(*) Đây là tên một bài hát, là 順子- Only One, nhạc phim bộ phim 101 proposels (tạm dịch: 101 lời cầu hôn), vì mình tìm không ra lyric việt nên lời bài hát chỉ khưa khứa, mọi người thông cảm.
Âm nhạc Đơn giản vang lên.
Giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo, Cố Lan San cầm mic, xuyên qua hào nhoáng xung quanh, nhìn Thịnh Thế, nhiệt tình mở miệng: “Tôi dùng ca khúc này để thiện hiện tấm lòng của tôi, cho người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời này của bản thân.”
Tiếng nói của cô vừa dứt, liền đến giây phút bài hát bắt đầu.
“Điều tốt đẹp của anh, tại sao trước đó em không thấy, không nhận ra, luôn nghĩ rằng tình yêu ở tận chân trời cuối đất, nhưng lại tìm được trong sự dịu dàng của anh. “
Thịnh Thế nâng một ly rượu, lười biếng dựa vào sô pha, ngồi ở đó, nhìn màn hình lớn MTV phía sau Cố Lan San, còn có lời bài hát heienj lên, nghe giọng hát mềm mại du dương của cô gái đó, tầm mắt của anh dần dần bị kéo đến tình yêu chỗ sâu thẳm nhất.
Anh từ tử chuyển dời tầm mắt từ trên màn hình lên khuôn mặt của cô gái anh yêu nhất, nhìn thấy ánh mắt cô từ đầu tới cuối chỉ dừng trên mặt anh, ánh mắt cô và anh giao nhau, vẫn không rời khỏi.
“Không biết, anh chưa bao giờ nói anh mệt mỏi, anh mệt mỏi, cũng đưa bả vai mình cho em dựa vào, phản chiếu nụ cười của em trong nụ cười của anh, em sẽ quan trọng hơn, bởi vì chỉ anh mới biết được.”
Mấy ngày nay, Cố Lan San đều ở nhà xem《 Cầu hôn 101 lần 》, nghe được bài hát này, lúc đó Thịnh Thế cũng cùng cô xem, sau khi xem xong Thịnh Thế vẫn ôm cô, nén giận nói: “Hoàng Bột là 101 lần cầu hôn, thế nhưng anh là 101 lần đoạt hộn.”
Cô nghiêng đầu sang, nhìn anh, đầy khó hiểu hỏi lại: “Khi nào thì anh đoạt hôn rồi vậy? Khi nào thì tận 101 lần đoạt hôn?”
Thịnh Thế ôm cô, trả lời như thế này: “Có thể ít hơn so với 101 lần rất nhiều, từ khi anh mới gặp em, khi thích em, đều có rất nhiều thằng con trai xung quanh bên cạnh em, trong lòng em lại vẫn thích Hàn Thành Trì, cho nên anh chỉ có thể dùng lòng dạ ích kỷ của mình, phá vỡ ảo tưởng của bọn họ với em, ý muốn chặt đứt ảo tưởng của em với Hàn Thành Trì. Chỉ là đáng tiếc, cho dù anh làm như thế nào, em vẫn chưa từng nhìn qua anh.”
Lúc đó khi cô nghe đến mấy lời đó, cô cũng không nói gì.
Chỉ yên lặng.
Sau đó bộ phim kết thúc, liền phát lên bài hát này..
Cô nghe được một câu hát cô vô cùng thích.
Phản chiếu nụ cười của em trong nụ cười của anh, em sẽ quan trọng hơn, bởi vì chỉ anh mới biết được
Có Lan San quan trọng sao?
Cố Lan San tuyệt đối không quan trọng.
Nhưng mà Cố Lan San lại biết, cô rất quan trọng, bởi vì cô có Thịnh Thế, cô mới biết được, ở trong thế giới này, rốt cuộc cô quan trọng ra sao.
Tầm quan trọng của một người, được phản ánh từ tấm lòng của người khác.
“Có lẽ đó là 101 lần vui đùa không đúng, chỉ vì muốn đợi cái ôm ấp áp của anh.”
“Only love, only love, you are everything I care.”
“Buông tha cả thế giới này, nào có gì quan trọng.”
“Only love, only love, you are everything I love.”
“Hiện giờ chỉ muốn được nghe một tiếng được từ trong miệng anh nói ra.”
Cố Lan San hát bài hát này vô cùng phù hợp, chuyển động hát vô cùng bi thương.
Từng câu chữ vô cùng đặc biệt, mang theo nồng đậm thành khẩn cùng chân thành.
Cô thật sự nghĩ như vậy, anh là toàn bộ thế giới của cô, vì anh, cô có thể bỏ cả thế giới này.
Thịnh Thế ngồi ở đó, mải mê nhìn Cố Lan San, anh nhìn ánh sáng đèn lờ mờ chiếu lên da thịt mềm mại của cô, khi cô hát đến từ cuối cùng của bài át thì cuối cùng cũng không kìm nén được, bước chân đi đến trước mặt cô, chặt chẽ kéo cô vào trong lòng, không thèm để ý ở đây có nhiều người ra sao, liền cúi đầu, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ phủ lên môi cô.
Hàn Thành Trì ngồi ở đó, ly rượu trong tay anh, khuôn mặt anh vẫn hiền hòa bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc và sắc mặt nào cả, anh chỉ nhìn đài biểu diễn trước mặt, hai người ôm nhau kia, triền miên quấn quít hôn nhau đến rung động đó, ánh mắt anh có chút dừng lại, cảm thấy hình như có thứ gì đó, mang theo đau đớn chui vào lòng anh.
Cố Ân Ân cầm một cây tăm, đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì: “Muốn ăn trái cây không?”
Từ đầu tới cuối Hàn Thành Trì cũng không để ý tới cô, cô nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì thì thấy anh đang nhìn hai người hôn nhau như không có ai đằng kia chăm chú, đáy mắt lóe lên cảm xúc cô chưa từng thấy qua, giống như biển xanh bao la hùng vĩ, ầm ầm sóng dậy lưu động.
Tay cầm cây tăm của Cố Ân Ân, nhẹ nhàng hạ xuống.
Tại ngày cô để non ấy, gọi điện thoại cho Hàn Thành Trì, anh đưa cô đến bệnh viện. Sau khi cô xuất viện thì liền gọi cho anh một cuộc điện thoại, bày tỏ lòng cám ơn, còn nói muốn mời anh ăn cơm, cô chỉ thuận miệng nói như thế, lại thật sự không ngờ, vậy mà anh lại đồng ý.
Dù sao cũng là hai người xa cách chân trời, khi gặp mặt ăn cơm thì cũng không còn những thứ quen thuộc lúc đầu.
Nhưng hành động anh giúp cô rót nước, gắp thức ăn cùng xách túi đều giống như in những gì bọn họ đã từng làm khi ở cùng nhau.
Nhưng trong lúc đó, bọn họ lại có một khoảng cách, mạnh mẽ chắn ngang nơi đó, không cách nào vượt qua.
...
...
Cố Lan San cùng Thịnh Thế ở giữa tiếng ồn ào của mọi người, lưu luyến không rời tách ra.
Bây giờ Cố Lan San đang ở trước mặt Thịnh Thế, da mặt càng ngày càng dầy, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, lại còn hôn Thịnh Thế say sưa như vậy, vẫn gợi ra tính cách xấu hổ cùng rụt rè của cô, cho nên cả gương mặt gần như như trước иgự¢ Thịnh Thế, được anh đưa về sô pha.
Mọi người cũng chỉ cười vang ồn ào chút, sau đó liền tiếp tục như trước, Cố Lan San lại cảm thấy có chút xấu hổ, liền nói với Thịnh Thế muốn đi vệ sinh một chút.
Thịnh Thế bị Hạ Phồn Hòa kéo đi, lại nghĩ đến Kim Bích Huy Hoàng có một phần tư cổ phần là của anh, anh cũng xem như là một cổ đông trong đó, Cố Lan an cũng là ngựa quen đường cũ ở nơi này nên liền không đi cùng.
Nhưng một chút lơ là này của Thịnh Thế, sau đó thật sự xảy ra một hồi ngoài ý muốn.
Mọi chuyện liền bắt đầu như vậy.
Cố Lan San thật sự muốn đi vệ sinh, sau khi giải quyết xong chuyện riêng tư của bản thân liền đứng rửa tay ngay trước bồn rửa.
Nam nữ cùng chung một bồn rửa tay, tất cả tường xung quanh đều sử dụng hoàng kim mạ, phối hợp với giấy dán màu vàng rực, thêm màu ố vàng của ngọn đèn càng làm màu da con người trong này, đều trở thành trạng thái dịu dàng đền mềm mại nhất.
Cố Lan San sau khi bị Thịnh Thế hôn môi, sắc mặt đều đỏ bừng, cô yêu kiều quyến rũ cúi đầu rửa tay, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu. Đúng lúc trong nhà vệ sinh nam cũng có một người đàn ông trung niên đi tới, khi ông ta đứng cạnh cố Lan San rửa tay thì qua gương mà nhìn thấy cô, liền sửng sốt thất thần một hồi, sau đó trong lòng liền nở hoa, quay đầu, đánh giá Cố Lan San từ trên xuống dưới một hồi, vẻ mặt thèm muốn không chút nào che dấu nhanh chóng dứt khoát hỏi: “Tiểu thư, một lần là bao nhiêu?”
Cố Lan San nhíu nhíu mày, lần đầu tiên trong đời bị người khác không tôn trọng như vậy, có chút không vui rồi.
Cô thừa nhận cô là một người khá bạo lực, hiện giờ Thịnh Thế không ở đây, cô cũng nhìn ra được người đàn ông này vừa uống rượu, nếu như cô còn trẻ vẫn ăn ở ngang ngược thì sẽ đánh người, nhưng thế sẽ ăn mệt rồi, cũng mất nhiều hơn được.
Cho nên cô lập tức tắt vòi, không thèm để ý đến người đàn ông kia, xoay người, đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Nhưng mà, cô còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị người đàn ông say rượu kia nắm chắc.
“Tiểu thư, đừng đi chứ, chỉ cần không quá lắm thì bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô.”
Mặt Cố Lan San liền u ám, cô cảm giác được người đàn ông này tiến sát gần cô, cả người trên dưới đều nồng nặc mùi rượu, làm cho dạ dày cô khó chịu một trận, liền khom người, lập tức không còn quan tâm ai khác mà nôn ra, nôn lên cả người đàn ông kia.
Một bộ quần áo của người đàn ông đó, giá trị xa xỉ, liền bị Cô Lan San hủy hoại như vậy rồi, dựa vào say rượu mà liền kêu lên đầy mùi rượu: “Tiểu thư, cô làm hỏng quần áo tôi rồi, đây là quần áo chế tác bằng tay, phải mấy chục vạn, cô lấy thân thể bồi thường như thế nào?”
Nói đến Cố Lan San bình thường cũng vô cùng mạnh mẽ, bị người khác đùa giỡn như vậy, đương nhiên đã chạm đến mấu chốt của cô, tuyệt đối không chút lưu tình nào mà phải phản kích. Nhưng mà cô vừa nôn ra như vậy, dù sao cũng rút hết sức lực rồi, thậm chí cả người còn có chút lung lay sắp đổ, cánh tay như bông còn bị kéo nữa, cô mất hết sức lực bị đẩy vào người đàn ông kia, không có tác dụng gì so với việc gãi ngứa cả.