Ngược lại Vương Giai Di giống như không có chuyện gì, tiếp tục lựa chọn quần áo, thỉnh thoảng cầm lên ánh mắt lóe lên, quan sát nét mặt Cố Lan San.
Nhưng mà, vẻ mặt Cố Lan San lại bình thản, trong tay vẫn như cũ xách theo bộ váy kia, nhìn về phía nhân viên bán hàng tươi cười lễ độ, lắc lắc cái mạc treo trên cái váy, hỏi: “Cho hỏi, có cây kéo hay không?”
Nhân viên bán hàng nhanh chóng xoay người đi lấy cây kéo, đưa cho Cố Lan San.
“Cảm ơn.” Cố Lan San nhận lấy cây kéo, vừa vặn nhìn thấy Vương Giai Di cầm lấy một cái váy thắt nút hồng nhạt, cô giẫm giày cao gót, đi đến trước mặt Vương Giai Di,, sau đó giơ tay lên, né khỏi cái váy trong tay Vương Giai Di, hướng về phía chỗ cái mạc kia, không chút chừng chờ răng rắc một kéo cắt xuống.
Vương Giai Di bị hành động bất thình lình của Cố Lan San dọa sửng sốt, đới đến sau khi cô hồi phục lại tinh thần, miệng thét một tiếng chói tai: “Cố Lan San, cô làm cái gì vậy?”
Cố Lan San cũng không để ý đến Vương Giai Di, chỉ là đi đến một bên treo quần áo trước mắt, cầm lấy mạc trên quần áo, không chút khách khí rắc rắc cắt xuống.
Cố Lan San một tay cắt, những cái mạc này thẳng tắp rơi trên mặt đất, cô cũng không cúi đầu cứ cắt.
Một phòng toàn người, cũng không hiểu rốt cuộc ý định của cô là gì, đều đã ngơ ngác đứng ở nơi đó, vậy mà không ái tiến lên nói một câu.
Sau khi Cố Lan San cắt toàn bộ quần áo bên trong cửa hàng, liền nhìn quanh một vòng, sao đó nhìn đến cái áo khoác lông chồn màu xanh vừa mới được Vương Giai Di mặc thử lên người kia, cô liền giẫm giày cao gót xuống, cong môi đỏ mọng đi đến phía sau cô ta, sau đó nâng kéo lên, hướng về phía cái mạc sau lưng Vương Giai Di, không chút chần chờ tiếp tục rắc rắc một kéo cắt xuống.
Cố Lan San thấy tất cả mạc đều không còn một cái, lúc này cô mới lập tức “bộp” đặt kéo lên quầy thu ngân, sau đó nhìn một phòng toàn người sững sờ nói với nhân viên bán hàng: “Sắp xếp lại những thứ tôi đã cắt bỏ mặt một chút, toàn bộ tính thiền.”
Sau khi Cố Lan San nói xong, liền móc chi phiếu từ trong túi ram sức lực vùa đủ vỗ lên bàn.
Lúc cô nói ra câu đó, cằm hơi hất lên, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng khí thế, lập tức làm khinh hãi mọi người trong phòng, những nhân viên bán hàng kia không dám thở mạnh một tiếng, mười phần ăn ý, vội vàng khom người nhặt lên những cái mạc kia.
Cố Lan San nhìn Vương Giai Di, ngoắc ngoắc môi, chỉ áo khoác trên người cô, gằn từng chữ nói: “Cô vương, hiện tại tôi đã mua cái áo khoác này, cô nên cởi ra rồi đúng hay không hả?”
Sắc mặt Vương Giai Di lúc trắng lúc xanh, tay cô ta xiết chặt thành nắm đấm, mấy lần giơ tay lên chỉ về phía mặt Cố Lan San.
Nhưng mà, hiển nhiên tĩnh nhẫn nại của Cố Lan San căn bản không tốt như vậy, cô trực tiếp xoay người cầm lấy cây kéo trên quầy, đi về phía Vương Giai Di, Vương Giai Di không biết Cố Lan San muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy hiện tại cô gái này, dường như sắp phát điên, cô ta nhìn thấy Cố Lan San giơ cây kéo về phía mình liền khẩn trương, hướng qua đây, cô ta vội vã lui về sau một bước, sau đó vội vàng trực tiếp cầm áo khoác cởi xuống, nhanh chóng ném vào trong иgự¢ Cố Lan San: “Cho cô, co cho là tôi yêu thích cái áo khoác này a!”
Cố Lan San ôm cái áo khoác, tập trung tin thần nhìn thẳng vào Vương Giai Di: “Cô nói không sai, có vài thứ, tôi muốn cũng không có được, nhưng chút đồ này nọ, cô muốn, tôi không cần, cũng không tới lượt cô! Giống như là......”
Cố Lan San dừng một chút, sau đó ném cái áo khoác trong tay trị giá sáu con số kia vào trong thùng rác, “Cái áo khoác này, cô chọn trúng, nghĩ muốn mua, nhưng mà tôi nhanh tay hơn cô một bước, thế nhưng tôi có được rồi, tôi cũng không có ý định cần nó!”
“Nói cho cô biết, Vương Giai Di, cô đừng trợn mắt nhìn tôi.” Cố Lan San dắt môi, cười lạnh lùng: “Hơn ba năm trước, cô muốn gả cho Thịnh Thế, bị tôi đoạt mất, hiện tại hơn ba năm sau, nhà họ Thịnh không cho tôi cùng anh ấy một lần nữa làm lại từ đầu, nhưng mà Thịnh Thế cũng không tới lượt cô!”
“Vương Giai Di, theo tôi thấy cô, cô mà cùng tôi bắt đầu đấu, đấu đến bây giờ, mỗi một lần cô thắng, chính bản thân mình càng đấu đến càng thảm, chính là cô vẫn không từ bỏ ý định, cô đừng cảm thấy không phục, hôm nay tôi ở tại đây nói những lời này cho cô, Vương Giai Di cô thua Cố Lan San tôi, cô không biết, từ xưa có một câu gọi là, đã sinh Du sao còn sinh Lượng sao? Trên thế giới này, đôi khi, chính là không công bằng như vậy, tôi khuyên cô nếu không muốn mình càng thê thảm hơn, tốt nhất sau khi cô nhìn thấy tôi, thuận tiện rời đi, tránh đến lúc đó, chọc đến tôi, ngược lại khéo quá thành vụng, làm chính thảm như vậy nè, còn oán trách trời cao không công bằng!”
Sau khi Cố Lan San nói xong những lời này, cảm thấy thực sự hả giận, cô từ từ nâng cằm lên, sau đó túm lấy cánh tay Triệu Lỵ, nói với nhân viên bán hàng trong phòng: “Các cô đóng gói mấy thứ này cho tốt, đợi lát nữa sẽ có người đến lấy!”
Lúc Cố Lan San đi qua sát bên người Vương Giai Di, cô lại giống như nhớ ra cái gì, bước chân dừng lại, nhỏ giọng lạnh lùng nói: “Cô nói không sai, có thể Thịnh Thế thật sự không lấy tôi, nhưng mà, vậy thì thế nào? Tôi còn có thể làm người tình của anh ấy, cô thì sao? Ban đầu lúc cô muốn làm người tình của anh ấy, anh ấy cũng không cho cô cơ hội đó!”
Cố Lan San nhìn thấy bộ dáng Vương Giai Di không nói được một câu nào, trong lòng lúc này mới thoải mái đi về phía cửa, chỉ là bước đi của cô, đi được hai bước, liền dừng lại.
Bởi vì, có hai người cản lại trước mặt cô.
Một là Hàn Thành Trì, một là Tô Kiều Kiều.
Cố Lan San ngẫm nghĩ, rốt cuộc gần đây mình làm sao vậy?
Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, lúc đang đi dạo phố, liên tục gặp được những người mình không muốn gặp.
Cố Lan San mấp mấy môi, dứt khoát giống như không nhìn thấy Hàn Thành Trì, bỏ anh ta qua một bên, hướng về phía cửa đi đến, nhưng mà cánh tay của cô, lại bị Hàn Thành Trì hung hăng cầm lấy.
Cố Lan San liều mạng giẫy giụa thoát khỏi cánh tay anh ta, nhưng mà không có cách nào tránh thoát được.
Hàn Thành Trì so với Cố Lan San trấn tĩnh hơn rất nhiều, anh ta nghiêng đầu, nhìn vào mắt của cô, hỏi: “Lan San, em vừa nói cái gì?”
Cố Lan San nghiêng đầu sang chỗ khác, để cho Hàn Thành Trì một bên mặt, thân thể kiên cường đứng ở nơi đó, không nói câu nào.
Giọng nói của Hàn Thành Trì nghe có chút căng thẳng: “Nhị Thập bị người nhà họ Thịnh bức hôn à? Vậy mà em lại đồng ý làm tiểu tam cho hắn hả?”
Cố Lan San vẫn im lặng không lên tiếng như trước.
Hàn Thành Trì nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Cố Lan San, siết chặt rồi lại thả lỏng, sau đó lại siết chặt, đôi mắt của anh ta, vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm cô, mặt mày thâm sâu, lóe lên một chút giận dữ.
Lúc trước anh ta nói chuyện với cô, cô cứ kiên quyết nói với anh ta, nếu cô không có cách nào gả cho Thịnh Thế, thì cô sẽ làm tiểu tam cho hắn ta, cô chờ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cuối cùng sẽ có ngày, cô có thể đợi được cùng Thịnh Thế bạc đầu chẳng xa nhau.
Nhưng anh ta không ngờ, lời nói lúc trước, lại sắp trở thành sự thật.
Anh ta không biết hiện tại rốt cuộc anh ta tức giận cái gì.
Nhưng anh ta thật sự cảm thấy giống như có một đống lửa giận đè nén trong Ⱡồ₦g иgự¢.
“Lan San, lời em mới vừa nói là sự thật sao?”
Cố Lan San nghe trong giọng nói của Hàn Thành Trì có một chút tức giận, cô cảm thấy rất châm chọc, cô nhếch môi, tự giễu cười cười, sau đó nhìn về phía Hàn Thành Trì, cơn thịnh nộ vừa mới đối mặt với Vương Giai Di, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán: “Không có quan hệ gì tới anh!”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Lan San cười, cũng nhếch khóe môi, anh ta đang châm chọc chính mình, thiếu chút nữa anh ta liền bật thốt lên, tại sao không quan hệ với anh, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại cứng rắn dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã kia, mới vừa rồi còn tức giận, bây giờ đã biến mất không thấy nữa, giọng nói của anh ta rất bình thản, “Lan San, em đừng đối với mình như vậy.”
Cô đừng đối với mình như vậy?
Rốt cuộc cô muốn đối với mình như thế nào?
Cô có thể đi tới bước hôm nay, trách ai?
Cô và Thịnh Thế có thể đi tới tình cảnh hôm nay, trách ai?
Cố Lan San cảm thấy mình giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi, ngược lại cô lại cảm thấy đáy lòng buồn phiền, ngột ngạt, cô không nhịn được hơi ngẩng đầu, sau đó gắt gao nhìn lại Hàn Thành Trì.
Ánh mắt của Hàn Thành Trì trong suốt thấy đáy như vậy, giống như thiếu niên tươi sáng của nhiều năm về trước, mắt đen nhánh thấy đáy, không chứa bất kỳ tạp chất nào, tinh khiết nhất thế gian này.
Hàn Thành Trì cảm thấy trong cổ họng mình giống như bị nhét thuốc độc, đau rát, trong lòng anh ta có thiên ngôn vạn ngữ đang quay cuồng muốn nói với Cố Lan San, thế nhưng anh ta lại không nói ra được một chữ.
Lúc trước anh ta thật sự biết rõ sẽ có cục diện hôm nay, nhưng vẫn không hề cố kỵ lợi dụng cô, lợi dụng Thịnh Thế.
Hiện giờ, cục diện này, là một tay anh ta tạo thành, mà hiện tại, anh ta lại có ý làm một người tốt, kéo cô từ bên bờ không có đạo đức đi ra, anh ta có tư cách gì?
Hàn Thành Trì nuốt nước miếng một cái, đè giọng xuống, tiếp tục mở miệng, nói: “Lan San, anh thật sự vì tốt cho em, nên mới nói những lời này......”
“Hàn Thành Trì.” Rốt cuộc Cố Lan San mở miệng, cắt ngang lời nói của Hàn Thành Trì, cô nhìn vào mắy Hàn Thành Trì, tức giận đang bùng cháy, nhưng khóe môi cô cũng chỉ khẽ nhếch lên, mặc dù có chút cố hết sức, có chút cứng ngắc, nhưng cô thật sự mỉm cười, nhưng lời nói trong miệng cô nói ra, từng chữ tàn nhẫn, từng chữ không cảm kích: “Cảm ơn anh đối xử tốt với tôi, nhưng tôi thật sự không cần, tôi đối với mình như thế nào, đều không có quan hệ gì với anh, vẫn như lời tôi đã từng nói với anh ngày đó, tôi yêu Thịnh Thế, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, tuy rằng làm tiểu tam thật sự không phải là hành động có đạo đức gì, nhưng không sao cả, tôi cam tâm tình nguyện, tôi vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể ở cùng với anh ấy, tôi xuống địa ngục, tôi cũng không cần anh kéo tôi lại!”