Chỉ có riêng Dương Lan Phong mặc quân trang nghiêm túc cụp mắt đứng bên cạnh, bưng một ly nước nóng, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
“Vậy, Nhị Thập, con tìm một thời gian dẫn Tiểu Lỵ đến đây đi, sau đó cùng cô ấy hẹn một ngày tất cả mọi người đều rảnh rỗi, người lớn hai bên gặp mặt một lần.”
“À, đúng rồi, Nhị Thập, nếu như con thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn kết hôn với Tiểu Lỵ, con và Lan San hãy......”
Mẹ Thịnh nói đến một nửa liền dừng lại.
Không khí trong phòng hơi lạnh xuống.
Thịnh Thế làm như không có chuyện gì, nhìn tất cả mọi người trong phòng, nhàn nhạt mở miệng, “Con hiểu rồi, chỉ là đây là lần đầu tiên Triệu Lỵ kết hôn, tất cả nên làm theo thứ tự đi.”
Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế không có việc gì, bà liền lập tức cười lên nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cầu hôn, đính hôn, ly hôn, chúng ta đều không bỏ sót gì cả.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói chuyện nữa.
Cầu hôn, đính hôn, ly hôn, ở giữa còn có một cái tết âm lịch, lăn qua lộn lại như vậy, có ít nhất nửa năm rồi.
Nửa năm...... Nửa năm...... Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mang thai đứa bé, lúc nào cũng có thể.
Điều kiện tiên quyết là, bụng của Cố Lan San nhất định phải không chịu thua kém, hy vọng sẽ đứng về phía họ.
...
...
Buổi tối hôm đó, Triệu Lỵ thật sự được Thịnh Thế đưa đến phòng bệnh, trước mắt chỉ đơn giản gặp mặt người nhà họ Thịnh, lúc này tâm trạng của mọi người mới thả lỏng, trận chiến tranh lạnh của nhà họ Thịnh kéo dài lâu như vậy rốt cuộc cũng yên ổn.
Ông nội Thịnh Thế thấy Thịnh Thế không phải cứng rắn liều ૮ɦếƭ tới cùng, tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều, tuy rằng vẫn bệnh nặng như cũ, đại đa số đều vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng mà bệnh tình vẫn được khống chế, lúc này, người nhà họ Thịnh mới có tâm trạng đi chuẩn bị đón tết.
Cũng như vậy, Cố Lan San cảm thấy đã trải qua một kiếp thảm họa, bây giờ tâm trạng cũng thỏng thả rất nhiều, cô nhìn thấy mùa xuân đang tới, nghĩ đến Triệu Lỵ đã giúp cô và Thịnh Thế ân huệ lớn, vì vậy liền cầm thẻ của Thịnh Thế, dẫn Triệu Lỵ đi càn quét cửa hàng.
Triệu Lỵ cũng không phải là cô gái rụt rè gì, thấy cái lợi có thể vớt, cho nên tuyệt không nương tay, cái gì mà nhãn hiểu lớn, quẹt đến cuối cùng, cũng không quan tâm có tác dụng với mình hay không, nói tóm lại cứ mua trước rồi hãy nói.
...
...
Kể từ sau khi Vương Giai Di bị Thịnh Thế trả thù trên bữa tiệc từ thiện, cô ta cũng ít trà trộn vào giới danh môn quý tộc nữa rồi.
Những người bạn đã từng có quan hệ tốt với cô ta, cũng đã xa lánh cô ta trong một đêm.
Cô ta nghĩ muốn nhận sai với cha mình, vậy mà từ đầu đến cuối cha cô ta vẫn không có cho cô ta cơ hội này, cô ta không có cách nào khác cũng chỉ có thể đi tìm bà Cố, nhưng bà Cố lại luôn tìm ra các loại lấy cớ tránh né cô ta.
Bây giờ cũng đã cuối năm, cha của cô ta còn chưa tha thứ cho cô ta, một mình cô ta ở trong nhà trọ, không dám về nhà.
Suy nghĩ một chút, ngày mai chính là đêm giao thừa, cô ta nghĩ hết tất cả mọi cách, vẫn là tiếp tục đi cầu bà Cố, nhưng điện thoại của bà Cố cô ta gọi thế nào cũng không được.
Vương Giai Di thật sự chịu đủ những ngày tối tăm mịt mù rồi, cô ta quyết định, mặc kệ cha cô ta đã tức giận bao nhiêu, đuổi cô ta ra khỏi nhà, tuyên bố không cho phép cô ta về nhà nữa, cô ta đều muốn về nhà gặp mặt cha mình một lần vào đêm giao thừa.
Tuy rằng trong lòng cô ta không xác định bây giờ cha cô ta có còn tức giận hay không, nhưng cô ta cảm thấy, thời gian đã qua hơn mấy tháng rồi, dù gì cô ta cũng là con ruột của ông, có lẽ sau khi nhìn thấy cô ta, tâm trạng khá hơn một chút, sẽ đối xử với cô ta giống như trước kia vậy.
Nói thật, Vương Giai Di chỉ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
...
...
Hiện giờ, Tô Kiều Kiều không còn ca hát đóng phim nữa, người đại diện của cô ta biết cô ta câu được một con rùa vàng là Hàn Thành Trì, còn đặc biệt nói cho cô ta biết, nói cô ta bắt lấy thời cơ tốt này, làm cho Hàn Thành Trì đầu tư cho cô ta một album mới hoặc một bộ phim mới, sau đó nhân cơ hội này xông vào Làng Giải Trí lần nữa, có lẽ có thể đột phá đóng băng với tập đoàn Bắc Dương, cho mình một tiền đồ tốt đẹp.
Lúc đầu, Tô Kiều Kiều thật sự không nghe lọt, cô ta cảm thấy khi mình làm phụ nữ của Hàn Thành Trì thật sự rất tốt, có nhiều tiền để xài, còn không cần bận rộn mỗi ngày, thậm chí không cần uống rượu xã giao, da của cô ta cũng đã khá nhiều so với trước kia, hơn nữa còn mập lên ba cân.
Nhưng sau khi người đại diện nói thầm nhiều lần, Tô Kiều Kiều vẫn nghe lọt một chút, thật sự có suy nghĩ này, muốn Hàn Thành Trì đầu tư cho mình quay một bộ phim.
Chỉ là bây giờ đã gần cuối năm, Tô Kiều Kiều muốn sau khi qua tết, tìm một thời điểm tốt rồi hãy nhắc, nhưng bây giờ đã sắp hết năm, cô ta luôn luôn muốn mua thêm chút quần áo và trang sức mới, vì vậy nhìn thấy tâm trạng của Hàn Thành Trì hôm nay không tệ, đã bắt lấy tay anh ta, bảo anh ta cùng đi dạo phố với mình.
Ai ngờ, Hàn Thành Trì thật sự đồng ý, liền cùng Tô Kiều Kiều đi dạo quanh các nhãn hiệu nổi tiếng, khi đi vào cửa hàng hiệu Cartier, Tô Kiều Kiều hào hứng bừng bừng chọn vòng tay cho mình, Hàn Thành Trì lại nhìn sợi dây chuyền treo lủng lẳng.
Anh ta nhìn trúng sơi dây chuyền đôi crystal màu hồng treo lủng lẳng, hai vòng đan xen vào nhau, thoạt nhìn rất tinh xảo.
Nhân viên bán hàng ở đây đều đã thành tinh, tuy thấy Hàn Thành Trì mang theo bạn gái đến mua đồ trang sức, nhưng ánh mắt lại bay đến chỗ khác, lập tức treo nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ, lấy đồ trang sức trong quầy ra, đẩy tới trước mặt của Hàn Thành Trì, câu văn rõ ràng nói: “Chào anh, sợi dây chuyền này là món đồ chủ chốt cuối năm của Cartier, hơn nữa phía trên có viên kim cương màu hồng, rất thích hợp cho những cô gái có làn da trắng nõn đeo, sẽ tôn lên phong cách của người ấy.”
Hàn Thành Trì không nói gì, chỉ là vươn tay giờ dây chuyền lên nhìn qua nhìn lại rồi trả lại cho nhân viên bán hàng, nhàn nhạt nói: “Gói lại giúp tôi.”
Bên cạnh, Tô Kiều Kiều tham lam chọn hai vòng tay và một chiếc nhẫn kim cương, Hàn Thành Trì cũng không thèm nháy mắt móc thẻ ra, bảo nhân viên đi tính tiền.
Khi Hàn Thành Trì nhận lấy những đồ đã đóng gói, vô ý liếc về chiếc lắc tay bạch kim được trưng bày trong tủ, phía trên nạm kim cương nhỏ vụn.
Hàn Thành Trì lấy sợi dây chuyền mình mới vừa mua bỏ vào trong túi, còn những thứ khác đều đưa cho Tô Kiều Kiều, sau đó chỉ vào chiếc lắc tay được trưng bày trong tủ, hỏi một câu: “Chiếc lắc tay kia là?”
Hàn Thành Trì chỉ là năm chữ, liền đổi lấy sự giải thích cặn kẽ của nhân viên: “Tiên sinh, đây là chiếc lắc tay may mắn kiệt tác ở Cartier, ý nghĩa là cảm ơn, số lượng có hạn.”
Tô Kiều Kiều đứng ở một bên, kéo cánh tay Hàn Thành Trì, nịnh nọt nói: “Còn rất đẹp mắt, bất quá kim cương ít một chút, nhưng mà giá cả giống như mắc hơn rất nhiều.”
“Vâng, tiểu thư, cái lắc tay này chế tác cực kỳ kinh hỉ, hơn nữa cũng rất tốn thời gian.” Nhân viên bán hàng đứng ở một bên, giải thích cẩn thận.
“Đẹp thì đẹp, bất quá chính là không phù hợp với ta.” Tô Kiều Kiều có chút ngượng ngùng tiếp lại một câu.
Hàn Thành Trì vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền kia, lại đột nhiên nhàn nhạt hướng về phía nhân viên bán hàng mở miệng nói: “Gói cái lắc tay đó lại giúp tôi.”
Thời điểm ra khỏi cửa hàng Cartier, Tô Kiều Kiều bĩu môi, giống như ghen tị, quay qua hỏi Hàn Thành Trì: “Thành Trì, anh mua cái lắc tay kai cho ai nha? Nhân viên bán hàng nói, ý nghĩa là cảm ơn, anh cần cảm ơn người nào a?”
Sắc mặt Hàn Thành Trì ôn hòa, cũng không tiếp lời nói của Tô Kiều Kiều, nhưng mà thời điểm đi qua khu thời trang nữ Chanel, đổi đề tài: “Không phải em nói muốn mua quần áo sao? Vào lựa đi.”
Tô Kiều Kiều chỉnh sửa lại quần áo nhan sắc, lập tức vứt đề tài đó sang một bên, sau khi đi vào, tràn trề hào hứng bắt đầu chọn quần áo.
...
...
Cố Lan San cùng Triệu Lỵ đi dạo phố tâm tình đặc biệt tốt, chỉ là không nghĩ đến sẽ gặp Vương Giai Di ở khu Chanel.
Lúc đó, Vương Giai Di đã chọn quần áo ở khu Chanel cả buổi, còn mặc thử một cái áo khoác lông chồn màu xanh ngọc, đứng ở trước gương, nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy cái áo khoác này rất đẹp mắt, nhưng hình như cô ta không có quần áo bên trong, vì vậy liền đi xung quanh tìm kiếm, vừa vặn cô ta nhìn thấy được cái váy khỏa sắc, cô ta vươn tay muốn lấy đi thử, một bàn tay, nhanh hơn cô ta một bước lấy đi, còn nói cùng một câu quen thuộc: “Lan San a, cái váy này rất đẹp, chị mặc lên người nhất định xinh đẹp, qua đây thử một lần.”
Lúc này Vương Giai Di kéo lấy cái váy này, ngẩng đầu, nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Cố Lan San cùng Triệu Lỵ.
Nhân viên bán hàng ở một bên nhìn thấy tình huống này, có chút xấu hổ mở miệng nói: “Thật xin lỗi, cái váy này bán rất chạy, hiện tại chỉ còn có một cái này.”
Kỳ thật ba cô, thật sự lâu rồi cũng chưa gặp nhau.
Chỉ là lần gặp mặt này, tính tình bọn họ cũng không có gì thay đổi, Vương Giai Di trước sau như một vẫn còn cực kỳ ghét Cố Lan San, nhất là tại vì cô (CLS) mà cô ta (VGD) chọc giận Thịnh Thế, sau đó bị Thịnh Thế chỉnh thảm, dưới tình huống như vậy càng thêm cảm thấy trong lòng mất cân bằng, cho nên, lạnh lùng cong môi lên, cười cười, âm dương quái khí nhìn Cố Lan San, nói: “Nghe nói, hiện giờ Thịnh Thế bị nhà họ Thịnh ép buộc cưới vợ nha?”
Cố Lan San cảm thấy cô gái Vương Giai Di này, thật sự chán ghét đến mức tận cùng, cô ta (VGD) đặc biệt tới đâm vào trong lòng cô (CLS) rất khó khăn mới thấy dễ chịu lại đi, cô cũng không để ý đến tới Vương Giai Di một cái, muốn trực tiếp lôi kéo tay Triệu Lỵ bỏ đi.
Nhưng mà, Vương Giai Di ở phía sau, buông lỏng cái váy trên tay kia, nhìn Cố Lan San, tiếp tục ôn hòa, trong lời nói lại tràn đầy châm chọc nói: “Bỏ đi, một cái váy mà thôi, Cố Lan San, nếu như cô thích, cô cầm lấy đi đi, dù sao, luôn có vài thứ, cô muốn lại không có được!”
Cố Lan San tự nhiên hiểu cái muốn mà không có được trong miệng Vương Giai Di, đến cùng là cái gì, bước đi cô dừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Giai Di.