Cố Lan San từ từ hạ tầm mắt xuống, trong lòng nghĩ, Có phải nếu không tìm được biện pháp mới, Thịnh Thế sẽ phải cưới người khác, sau đó, người đó sẽ ở trong kim ốc dưới danh nghĩa Thịnh Thế, hưởng thụ tất cả tốt đẹp như vậy không?
Cố Lan San nghĩ tới đây, Ⱡồ₦g иgự¢ liền run rẩy kích liệt, khoé mắt cô rịn ra hai hàng nước mắt trong suốt, tay cô nắm thật chặt ga giường, giống như rất đau khổ, từ từ đé nén lại.
Cô thật sự muốn gả cho Thịnh Thế………. Thật sự muốn làm bà Thịnh, sau đó đứng ở dưới sự che chở của anh, diễu võ dương oai với những chuyện thị phi kia.
Cố Lan San cảm thấy trái tim mình như bị ai đó hung hăng nắm, không có cách nào hô hấp được.
Lúc trước, cô không yêu anh, anh yêu cô, trong mắt cô chỉ có Hàn Thành Trì, cô không quan tâm đến vị trí bà Thịnh, thậm chí cô còn muốn thoát khỏi danh nghĩ bà Thịnh, nhưng anh liều mạng cứu cô, liều mạng níu giữ, mà cô lại không biết quý trọng.
Nhưng bây giờ đây?
Cô muốn, cô muốn quý trọng, nhưng trời cao cũng không cho cô cơ hội này.
Cố Lan San giơ tay lên, lau đi nước mắt không cầm được, sau đó nghĩ, Nhị Thập người kia, đẹp trai như vậy, tốt như vậy, miệng độc ác như vậy, che chở cô như vậy, tuy không thể làm chồng của cô, nhưng anh vẫn còn tốt với cô như vậy, để làm gì?
Cô không thể tự hào hất cằm nói với người khác, Nhị Thập là của tôi, Nhị Thập làm sao lại là người hèn hạ như vậy, Nhị Thập em chán ghét anh, Nhị Thập anh có biết anh như vậy là rất làm khó em hay không………
Hẳn là trên thế giới này anh là người duy nhất đối tốt với cô, nếu anh cưới người khác, cô sẽ không thể làm những chuyện kia, cô nói, Cố Lan San, mày bị như thế này là đáng đời lắm, mỗi một sự quan tâm đến mày, đối tốt với mày, mày đều không giữ được, cuối cùng cũng làm mất Nhị Thập, mày bị như thế này là đáng đời lắm, nếu như có một ngày, nửa đêm mày bị bệnh, mày làm sao bây giờ? Nếu như có một ngày, mày ở đây thực hiện công việc, gặp nguy hiểm, mày phải làm sao? Nếu như có một ngày………….
Cố Lan San làm thế nào cũng không dậy nổi nữa, thân thể của cô mềm nhũn bắt đầu trượt xuống chiếc gối phía sau, sau đó cô giống như một đứa trẻ, nghẹn ngào nức nở khóc.
Cô nằm trên giường, khóc nhiều làm cô không thở được, cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình cũng tối sầm lại, chưa tới ba ngày nữa là đến đêm giao thừa rồi, nhưng một chút vui mừng đón lễ năm mới cô cũng không có.
Cô không biết rốt cuộc mình khóc bao lâu, lúc cô khóc đến nỗi đau sốc hông, thì nghe thấy tiếng điện thoại của mình, lúc này cô mới ngừng tiếng khóc, sau đó chậm rãi bò từ trong chăn ra, cô bắt đầu tìm điện thoại di động của mình, lúc vô ý nhìn xuyên qua gương, thấy đôi mắt của mình đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, cô cảm thấy lòng mình chua xót.
Cô không đành lòng nhìn nữa, vội vã tìm điện thoại di động của mình, thấy hiển thị tên người gọi đến, môi cô mới khẽ giật giật, nghe điện thoại, hô một câu: “Triệu Lỵ, làm sao vậy?”
“Lan San, chuyện cậu và Nhị Thập, mình nghe mẹ mình nói rồi.” Triệu Lỵ và Thịnh Thế đã từng ở cùng một khu trong quân đội, Triệu Lỵ rất xứng với cái danh con gái nuôi, nghe được những chuyện vô căn cứ nhà họ Thịnh, cũng là không thể tránh được.
Cho nên, Cố Lan San không đặc biệt kinh ngạc gì, chẳng qua cả người cô như không có chút sức sống nào “A” một tiếng.
“Lan San, sao giọng điệu lại nặng nề như vậy, mình gọi điện thoại là muốn nói cho cậu biết, hiện tại có rất nhiều người đẹp ở Bắc Kinh đang dùng tất cả các biện pháp để được tham gia bữa tiệc tất niên ở nhà họ Thịnh, còn muốn mượn cơ hội này để được nhà họ Thịnh yêu thích nhằm gả cho Nhị Thập!” Triệu Lỵ nói rất nhiều trong điện thoại, Cố Lan San nghe mà cảm thấy đầu hơi nặng, cô mấp máy đôi môi không chút sức sống, từ đầu đến cuối đều không nói, lúc này Triệu Lỵ mới trở lại chuyện chính: “Lan San, mình thật sự hi vọng cậu và Nhị Thập có thể ở chung một chỗ, mình mặc kệ cậu và Thành Trì đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mình thật không thích việc Hàn Thành Trì lại coi trọng Tô Kiều Kiều, không phải mình muốn nói nhưng nếu là anh ấy ૮ɦếƭ sống theo đuổi Cố Ân Ân, trong lòng mình sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao thì anh ấy cũng là một người đàn ông si tình, anh ấy cần gì phải sa vào người như Tô Kiều Kiều? Lan San, Nhị Thập thích cậu như vậy... cậu không thể không gả cho anh ấy. Mình biết hiện tại cậu và Nhị Thập đang rất khó xử, chẳng qua là lần này mình gọi điện thoại cho cậu là có một biện pháp hy vọng có thể giúp được hai người?”
Sau khi Triệu Lỵ nói đến đây thì dừng lại, Cố Lan San lại cảm hứng thú: “Là biện pháp gì vậy? Triệu Lỵ?”
“Là...... Cái đó...... Cậu nói với Nhị Thập để cho anh ấy và mình diễn kịch trước, xem như muốn đính hôn với mình......” Triệu Lỵ ngập ngừng nói: “Cái đó, mình nghe nói, Dương Lan Phong sẽ trở về, như vậy đúng lúc mình có đủ lý do để ra vào bệnh viện và nhà họ Thịnh, sau đó......”
Cố Lan San cầm điện thoại di động hơi sửng sốt, sau đó khẽ ngây người, cuối cùng cô mới giật mình hiểu ra rồi lấy lại tinh thần, cô và Thịnh Thế nghĩ cũng nghĩ không ra được biện pháp tốt để kéo dài thời gian, vậy mà lúc đó sao không nghĩ đến Triệu Lỵ chứ?
Lúc trước cô ấy hay kề cận với cô và Thịnh Thế còn không phải là vì đi đến nhà họ Thịnh sau đó mượn cơ hội này đến gần Dương Lan Phong sao?
Sau đó Dương Lan Phong đi bộ đội, vì thế mà Triệu Lỵ còn khóc cả một ngày một đêm, còn ầm ỹ với cha cô ấy để đòi đi làm nữ bộ đội, cuối cùng không thể khiến cha cô ấy đồng ý, cô ấy giận dữ đi đến nước Pháp học thiết kế thời trang, giờ cũng đã hơn mười năm, những điều đó cũng đã trở thành chuyện cũ, đều là chuyện lúc còn trẻ, mọi người cũng đều đã quên, vốn cho rằng đã qua nhưng không nghĩ tới Triệu Lỵ vẫn không quên Dương Lan Phong? lqđ
Triệu Lỵ sợ Cố Lan San không đồng ý vội giải thích: “Lan San, mình thật sự không có ý gì với Thịnh Thế đâu, mình chỉ muốn mượn cớ thôi, cậu nhìn người đàn ông Dương Lan Phong kia xem, cũng đã ba mươi tuổi rồi còn chưa có bạn gái, hơn nữa cậu và Nhị Thập cứng đối cứng với nhà họ Thịnh cũng không có kết quả tốt, xem như cậu giúp mình đi, thuận tiện mình có thể giúp cậu và Nhị Thập tranh thủ chút thời gian, không chừng bây giờ hai người cố gắng, gặp vận may còn có thể mang thai đứa nhỏ...... Hơn nữa, cậu nhìn mình xem, xuất thân không tệ, cũng không có xì căng đan không tốt, mình lại lớn lên cùng với Thịnh Thế, sau đó cậu và Thịnh Thế dưới sự che chở mình có thể tiếp tục cuộc sống gia đình, thật sự rất tốt nha, thật sự rất tốt nha”
Cố Lan San lập tức có cảm giác bị ánh sáng đánh vào người, cô nói với Triệu Lỵ đang nói không ngừng trong điện thoại: “Cậu chờ một chút, chờ một chút.”
Sau đó Cố Lan San vội vàng cúp máy, cô ngồi trên giường chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ý thức đây không phải là một giấc mơ, trên gương mặt còn vương nước mắt của cô hiện lên ý cười, sau đó cô vội vàng tìm số của Thịnh Thế, nhấn nút gọi.
...
...
Vừa vặn lúc này ông nội của Thịnh Thế tỉnh lại, tình trạng vẫn chưa được tốt lắm, vừa mở mắt, miệng đã gọi: “Nhị Thập”.
Thịnh Thế bước nhanh đến trước giường của ông, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì điện thoại di động của anh đã vang lên.
Anh nhìn tên người gọi đến, hơi do dự, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh nắm tay ông nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm ông nội thì điện thoại di động lại giống như quỷ đòi mạng lại vang lên lần nữa, vẫn là Cố Lan San gọi tới, lần này Thịnh Thế không thể bình tĩnh nữa, trong lòng lo là đã xảy ra chuyện nên đứng dậy nói với ông: “Cháu đi nghe điện thoại.”
Sau đó trốn ra ngoài nhấn nút nghe, anh còn chưa mở miệng hỏi Cố Lan San đã xảy ra chuyện gì, Cố Lan San đã run run lặp lại nguyên văn những lời Triệu Lỵ nói với cô trong điện thoại, Thịnh Thế vẫn muốn tìm một người có thể không làm cho ông nội bị tổn thương vừa có thể giúp anh và Cố Lan San có thời gian để đi đường tắt thì một vở kịch vui lại từ trên trời rơi xuống như vậy.
Bỗng nhiên Thịnh Thế cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều, sau khi anh cúp máy thì lập tức trở lại phòng bệnh, ông nội vẫn còn tỉnh, mà cha, bác trai, bác gái, mẹ của anh và mấy anh chị họ đều ở đây, Thịnh Thế ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, sau đó hắng giọng mở miệng nói: “Bây giờ con có chuyện muốn tuyên bố với mọi người.” lqđ
Thịnh Thế dừng một chút sau đó tiếp tục nói: “Con nghe lời của ông nội, con sẽ kết hôn, chỉ là, đối tượng kết hôn do con chọn.”
Đáy mắt mọi người nhà họ Thịnh trong phòng bệnh sáng lên, sau đó nhìn Thịnh Thế.
Lúc này Thịnh Thế mới không chút hoang mang tiếp tục nói ra đáp án: “Là con gái của bộ trưởng Triệu, con nghĩ mọi người cũng đã rất quen thuộc, dáng dấp không tệ, hơn nữa còn biết nhau từ nhỏ.”
“Triệu Lỵ?” Người lên tiếng đầu tiên không phải là người lớn nhà họ Thịnh mà lại là Dương Lan Phong đang lấy nước.
“Ừ.” Thịnh Thế sâu xa nhìn ly nước đã đầy mà anh năm vẫn còn không biết, tâm tình lập tức trở nên khoan khoái.
Mẹ Thịnh nói: “Là tiểu Lỵ sao, mẹ đã thấy qua, rất ngoan, hơn nữa mẹ thường chơi mạt chược với mẹ con bé!”
“Cô bé đó thật sự không tệ, không có xì căng đan gì, hơn nữa còn là du học sinh ở Pháp, thật sự rất tốt.”
“Tác phong của bộ trưởng Triệu cũng không tệ.”
“Như vậy rất tốt, dù sao đều là người quen, đỡ phải người không biết còn phải điều tra lại từ đầu.”
......
Từng người nói ra ý kiến của mình, thấy trận chiến hôm nay vì Thịnh Thế thỏa hiệp mà kết thúc, người nhà họ Thịnh cũng không có yêu cầu khác, lập tức thuận theo ý của Thịnh Thế.
Chỉ có Dương Lan Phong mặc một quân trang khí khái chính trực đứng ở một bên rũ mắt, bưng ly nước nóng, từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.